Chương 61: Bẫy trong bẫy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn thấy Uất Trì Ảnh Quân là bao nhiêu ký ức của đêm hôm đó lần lượt ùa về. Cố Hiểu Khê cảm nhận được cái lạnh chạy dọc sống lưng, cô chết trân, gương mặt bàng hoàng. Hơn nữa anh ta bây giờ trông rất hung tợn, Cố Hiểu Khê lập tức có chút bất an. Trong giây lát lấy lại ý thức, cô nhanh tay đóng sầm cửa lại. Chỉ một chút nữa là cánh cửa thành công đóng lại, nhưng Uất Trì Ảnh Quân lại giữ lấy, sau đó dùng lực đẩy mạnh cánh cửa làm Hiểu Khê bị xô vào trong.

Nghe tiếng Uất Trì Ảnh Quân đóng cửa, cảm giác bất an ngày càng dâng trào trong lòng Cố Hiểu Khê. Cô vô thức lùi vài bước, vừa xoay người định sẽ chạy vào phòng ngủ thì bị Ảnh Quân siết chặt lấy cổ tay, ép sát vào tường. Cổ tay bị nắm đến phát đau, còn đôi mắt của Uất Trì Ảnh Quân toát lên vài phần sát khí.

" Hai tuần qua tôi điên cuồng tìm em, còn em lại vui vẻ ở bên Nhạc Thiếu Siêu. " Lời anh như cười nhạo chính mình. Cô làm sao biết được anh nhớ cô biết dường nào.

Cố Hiểu Khê chưa từng đón nhận ánh mắt của Uất Trì Ảnh Quân. Anh giữ chặt tay cô sang hai bên, lập tức bị ánh mắt rắn rỏi của cô làm cho kinh ngạc.

" Anh buông tôi ra. " Cô vừa nói dứt liền bị anh thô bạo ngặm lấy đôi môi. Anh ra sức mút lấy những hương vị của cô, bàn tay hư hỏng lại không ngừng sờ mó phía sau lớp áo ngủ. Bị hôn ngấu nghiến, Hiểu Khê vừa thấy khó thở lại chẳng thể phản kháng. Không dừng lại ở đó, Uất Trì Ảnh Quân đẩy Cố Hiểu Khê xuống sofa rồi ghì chặt cô bên dưới. Anh giật đứt cúc áo của cô và dúi đầu hôn ở cổ, trượt qua bên vai rồi dần trượt dài xuống ngực. Mỗi chỗ Uất Trì Ảnh Quân ngang qua đều để lại một vết đỏ.

Với sức lực hiện tại của mình, Cố Hiểu Khê chắc chắn bản thân không phải đối thủ của Ảnh Quân. Để thoát khỏi anh, chỉ có một cách...

Đôi môi Uất Trì Ảnh Quân lần nữa ngặm lấy môi Cố Hiểu Khê. Nhưng lần này cô lại ngoan ngoãn, không hề kháng cự, hơn nữa còn vô cùng phối hợp. Cứ nghĩ cô đã nhận ra tình ý của mình, Ảnh Quân lập tức mất cảnh giác với cô. Đúng như những gì đã nghĩ. Nhân lúc Ảnh Quân không đề phòng, Hiểu Khê đẩy anh ngã mạnh xuống sàn rồi bỏ chạy.

Trong lúc hoảng sợ, cô chạy thẳng vào phòng ngủ, nơi mà cô cho rằng an toàn nhất mà không hề khóa cửa lại. Không phải dẫn đường cho sói, sở dĩ Cố Hiểu Khê làm vậy là để dụ Uất Trì Ảnh Quân đuổi theo mình. Cô giở chiếc gối nằm của mình lên và cầm lên khẩu súng. Vì cô luôn trong trạng thái lo sợ nên lúc nào cũng đặt dưới gối một khẩu súng lục, phòng trường hợp nguy hiểm như hiện tại. Khẩu súng trong tay Cố Hiểu Khê cũng chẳng phải tầm thường. Nó là khẩu súng lục bằng bạc, phần tay cầm được khắc hình đầu chó sói vô cùng tinh sảo. Đây chính là vũ khí mà Huyền Minh Thiên đặc biệt dành riêng cho Cố Hiểu Khê.

Nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, cánh cửa phía sau cũng đóng lại. Biết là Uất Trì Ảnh Quân đã bước vào bẫy, Cố Hiểu Khê quay người lại, hướng miệng súng về phía anh ta. Ảnh Quân nhìn dáng vẻ bừng bừng khí thế của Hiểu Khê, thần sắc anh không chút thay đổi. Ngược lại là Cố Hiểu Khê, dù trong tay có súng và chỉ cần một viên đạn đã có thể lấy mạng của Uất Trì Ảnh Quân nhưng cô lại lùi về sau, mồ hôi trên trán không ngừng tuôn xuống. Dù cố tỏ ra mạnh mẽ, giọng Hiểu Khê vẫn run run, cảnh cáo: " Anh đừng đến đây! "

Ảnh Quân nhìn ra Hiểu Khê vẫn còn giận mình, cũng nhìn ra cô sẽ không nổ súng. Anh vừa tiến đến, cất giọng khiêu khích: " Em còn đợi gì mà không mau bóp cò? Không phải em hận tôi làm nhục em sao? Nào, chỉ cần em bóp cò thì có thể giết được tôi rồi, Hiểu Khê. "

" Tôi nói anh đừng đến đây! " Cố Hiểu Khê lúc này vô cùng sợ hãi cũng như không thể nghĩ được gì khi phải đối mặt trực tiếp với Ảnh Quân. Trong giây phút sơ ý, khẩu súng trong tay cô bị anh thành công cướp lấy.

" Hiểu Khê, thứ đó vừa nguy hiểm lại không vui, chơi với tôi vui hơn. " Uất Trì Ảnh Quân vứt khẩu súng ở sau lưng mình để đảm bảo Cố Hiểu Khê không thể chạy đến lấy, sau đó đẩy cô lên giường. " Xem ra kế hoạch của em không thành, ngược lại còn tạo cơ hội cho tôi rồi. Đúng là bẫy trong bẫy." Anh khoái chí nói.

Ảnh Quân nhanh chóng cởi bỏ những nút áo còn lại của Hiểu Khê, sau khi nhìn rõ quang cảnh rực rỡ bên dưới, con dã thú bên trong anh dường như được phóng thích, không ngừng hôn và tạo ra dấu vết của mình. Nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn và ra sức chống cự của Cố Hiểu Khê, Uất Trì Ảnh Quân nói với vẻ khinh miệt:

" Cũng đâu phải lần đầu của em, tỏ ra thanh cao làm gì? "

Cố Hiểu Khê càng điên cuồng chống cự, Uất Trì Ảnh Quân lại càng muốn chiếm hữu cô.

" Nói! Lần đầu của em là trao cho ai? " Anh gầm lên giận dữ, giữ chặt mặt Hiểu Khê để cô đối diện với ánh mắt của mình.

Uất Trì Ảnh Quân vì lần trước biết được Cố Hiểu Khê không còn là xử nữ, trong lòng tràn trề thất vọng nên đã phát tiết dục vọng với cô một cách tàn nhẫn. Thực ra con người Ảnh Quân trước nay không thích chạm vào xử nữ, không thích phải chỉ dạy kẻ khác lúc trên giường phải làm như thế nào, càng không thích cùng một người phụ nữ lên giường hai lần. Nhưng đối với Cố Hiểu Khê lại khác, anh chưa từng nghĩ có ngày lại bị cô làm mê muội đến vậy.

Thấy Cố Hiểu Khê vẫn như lần trước, cơ thể bắt đầu bất động, Uất Trì Ảnh Quân cũng không muốn nhiều lời, trực tiếp dùng cơ thể cô để thỏa mãn bản thân.

Nhưng có lẽ lần này lại khác...

Trong không khí im lặng nhưng tràn ngập sức nóng của căn phòng, giọng Cố Hiểu Khê bất chợt vang lên:

" Không phải anh muốn biết người đó là ai sao? Vậy tôi nói cho anh biết. "

Uất Trì Ảnh Quân nghe được thì dừng lại, thái độ có chút thay đổi khi nhìn thấy ánh mắt đượm vẻ u hoài nhưng trong trẻo của Cố Hiểu Khê. Cô ngồi trong tư thế bó gối, đôi mắt mơ hồ. Dưới sức ép của Uất Trì Ảnh Quân, Cố Hiểu Khê dù không vui cũng chẳng muốn nhớ lại nhưng vẫn quyết định trả lời. Cô cất giọng đã khàn đi từ lúc nào chẳng hay, lời thốt ra khỏi miệng dửng dưng khiến anh ngạc nhiên.

" Tôi từng bị cưỡng hiếp. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net