Chương 63: Quy tắc của Cố Hiểu Khê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một đêm ân ái nồng nàn, Cố Hiểu Khê như mọi ngày đều thức giấc khi nghe thấy tiếng chim hót. Nhưng sáng hôm đó, cô từ từ mở mắt phát hiện mình đang nằm gọn trong lòng Uất Trì Ảnh Quân. Nhìn cơ thể cả hai chạm vào nhau một cách thân mật, nhất thời những chuyện tối qua một lần nữa hiện ra rõ mồn một trong suy nghĩ của Cố Hiểu Khê. Chính cô cũng không tin được tối qua bản thân đã phóng túng đến mức nào.

Vì trong đầu toàn hiện lên những hình ảnh nóng bỏng trên giường, Hiểu Khê không để ý rằng Ảnh Quân cũng đã thức giấc từ lúc nào, anh lại đang say đắm nhìn cô suy tư vào buổi sáng.

" Chào buổi sáng, Hiểu Khê. " Từ thinh không vang lên một lời chào đầy mật ngọt.

Cố Hiểu Khê vì tiếng gọi này mà quay sang nhìn người bên cạnh, phát hiện Uất Trì Ảnh Quân đã thức giấc liền không khỏi giật mình. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, cô còn chưa biết phải đối mặt với anh thế nào? Vừa quay người định trốn đi đã bị anh giữ lại, ôm lấy phía sau sát vào cơ thể cường tráng đến không lối thoát. Được Ảnh Quân ôm vào lòng, Hiểu Khê bất giác đỏ mặt.

" Sao vậy? Em không định chịu trách nhiệm với anh sao? " Giọng anh không ngừng trêu chọc bên tai, ngón tay không ngừng nghịch tóc Cố Hiểu Khê, ánh mắt nhìn cô đầy vẻ cưng chiều, một giây cũng không rời mắt.

" Ảnh Quân... em... " Cô gặp ánh mắt của Ảnh Quân trong giây lát rồi bối rối.

" Hiểu Khê, em nói thật cho anh biết đi. Từ trước đến nay, em đã từng động lòng với anh chưa? " Trước câu hỏi vô cùng trực tiếp của Uất Trì Ảnh Quân, Cố Hiểu Khê quay sang nhìn anh, lúc này đã không còn né tránh ánh mắt nhau như trước.

" Nó quan trọng sao? "

" Đương nhiên quan trọng. Nếu em động lòng với anh, đây quả là chuyện tốt. "

" Nếu em trả lời là chưa thì sao? " Hiểu Khê cố tình hỏi trường hợp còn lại, thực chất là muốn thăm dò người kia.

" Vậy anh sẽ theo đuổi em, cho đến khi em chấp nhận anh. "

Trước câu trả lời không thể bắt bẻ từ Uất Trì Ảnh Quân, Hiểu Khê im lặng suy nghĩ, đồng thời cũng tự dò xét đáp án từ bản thân. Trước vẻ trầm mặc của cô, Ảnh Quân có chút bất an: " Hiểu Khê, có phải em thấy thời gian chúng ta quen nhau không đủ lâu để tiến đến quan hệ yêu đương không? " Anh gục đầu lên vai Hiểu Khê, giọng thâm tình: " Có phải em thiếu cảm giác an toàn không? Anh nghĩ, đôi lúc em cần phải tin tưởng mọi người. "

" Tin tưởng? Em còn có thể tin tưởng ai khi người duy nhất không bao giờ phản bội em là chính em? " Hiểu Khê nở nụ cười trào phúng, ánh mắt vẫn bình tĩnh không chút dao động, tức thời tất cả rơi vào tĩnh lặng một cách đáng sợ.

" Em sai rồi, còn có anh. Em có thể tin tưởng anh, và anh sẽ không bao giờ phản bội em. " Ảnh Quân phản đối trước lời khẳng định của cô, anh nói tiếp: " Hiểu Khê, giờ em có thể trả lời anh không? Em... " Không để anh nói hết vì cô biết anh định nói gì. Cố Hiểu Khê đã bá đạo quay sang nâng cằm anh lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi đánh dấu chủ quyền.

" Chưa bao giờ em thấy anh nói nhiều đến vậy. " Cô nói tiếp: " Ảnh Quân, em không thích nói nhiều, em thích hành động hơn. " Hiểu Khê dứt lời, cô nở nụ cười nhẹ nhàng như ngọn gió mùa xuân. Nhưng ngay sau đó, nét mặt nghiêm túc lập tức quay trở lại gương mặt xinh đẹp của cô, đanh thép nói:

" Ảnh Quân, tuy chúng ta có tình cảm với nhau nhưng em cũng muốn anh nhớ rõ, cho dù em có yêu anh nhiều đến mức nào cũng không đồng nghĩa với việc em sẽ tha thứ nếu anh lừa dối hay phản bội em. Nếu để em biết anh làm những chuyện đó sau lưng em, em sẽ không do dự mà chia tay anh. Đó chính là quy tắc của em. "

Uất Trì Ảnh Quân nghe xong, anh không nói lời nào, trực tiếp giữ chặt cô trong lòng. " Anh đã nói, em có thể tin tưởng anh. " Thấy anh không có bất kỳ ý kiến nào về quy tắc của mình, Hiểu Khê cũng không còn điều gì lo ngại. Cô quay sang nhìn đồng hồ được đặt trên bàn, cũng không còn sớm nữa. Hiểu Khê nhẹ nhàng đẩy người Ảnh Quân ra, nhặt lại quần áo tối qua của mình rồi bước vào phòng tắm.

Thẩn thờ trước gương một lúc, ngắm nhìn những dấu vết đêm qua Uất Trì Ảnh Quân để lại trên người mình, Hiểu Khê nghĩ đến lại xấu hổ đỏ mặt. Bất giác, cửa phòng tắm mở rộng ra, cô ngạc nhiên khi thấy anh hiên ngang bước vào liền vội vã lấy khăn che cơ thể của mình.

" Anh... sao lại vào đây? " Cô ngại ngùng rụt người về phía sau.

" Vào tắm cùng em, vừa tiết kiệm thời gian còn tiết kiệm nước. " Lời anh bình thản như không.

Không để Cố Hiểu Khê kịp phản ứng, Uất Trì Ảnh Quân đã bế cô vào bồn tắm rồi xả nước. Cả hai ngồi bên trong chiếc bồn rộng lớn, cô ngoan ngoãn, khép nép tựa lưng vào lồng ngực rộng lớn, cường tráng của anh.

" Đêm qua có làm em mệt không? " Ảnh Quân ân cần hỏi

" Có. "

" Có đau hay mỏi chỗ nào không? "

" Khắp người. "

" Được. " Uất Trì Ảnh Quân nghe vậy, anh nhẹ nhàng dùng lực xoa nắn hai bên vai cho Hiểu Khê. " Chỗ này thế nào? "

" Đỡ được một chút. "

Bàn tay to lớn của anh trượt dài xuống tay của Hiểu Khê, sau một lúc trượt dài trên da thịt trắng mịn như ngọc của đối phương, giờ thì hai tay đã đặt trên đôi gò bông đào của cô.

" Ảnh Quân... " Cả cơ thể Cố Hiểu Khê trở nên tê dại, nếu còn tiếp tục nhất định cô sẽ không kiềm chế được.

" Ngoãn nào, đừng căng thẳng. " Lòng bàn tay ấm áp nâng lấy bầu ngực trắng nõn tròn trịa, ngón tay nhẹ nhàng nhưng điêu luyện chạm vào nhũ hoa.

Không biết qua bao lâu, Cố Hiểu Khê đã có thể an toàn ngồi vào bàn trang điểm. Cô vừa nhấc thỏi son lên, lập tức trong đầu chạy lại hình ảnh lúc nãy trong bồn tắm. Không ngờ mấy động tác vừa rồi của Ảnh Quân khiến cơ thể cô nóng ran. Vừa nhớ đến nó, da mặt cô lập tức nóng lên. Từ lúc bước ra khỏi phòng tắm, cô chẳng thể tập trung suy nghĩ được gì cả. Ngay khi tô son xong, tiếng Uất Trì Ảnh Quân từ ngoài phòng truyền đến.

" Hiểu Khê, ra ăn sáng thôi. "

Bước đến bàn ăn, Ảnh Quân giúp Cố Hiểu Khê kéo ghế rồi mới ngồi vào bàn ăn. Cô nhìn dĩa thức ăn trên bàn, nhất thời câm lặng một lúc lâu.

" Em sao vậy? "

" Đây là anh làm? " Nhìn món trứng ốp la hình trái tim được làm ra vô cùng tỉ mỉ cùng với nước chấm được vẽ hình mặt cười bên cạnh, Cố Hiểu Khê không biết phải nói gì tiếp theo.

" Đúng vậy, bữa sáng tình yêu anh dành cho em. " Ngay khi anh dứt lời, lập tức cô cười lên một tiếng, không chần chừ cắt đôi trái tim kia rồi đưa lên miệng thưởng thức, còn không quên bồi một câu: " Cũng không tệ. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net