Chương 88: Không được quay đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau hôm đó, thái độ Di Hòa đối với Cố Hiểu Khê đã không còn thù ghét. Sau đó vài hôm, Trần Điềm Điềm mang vào một hộp quà cho Cố Hiểu Khê. Nhìn thấy món quà được Điềm Điềm ôm vào lòng mới có thể qua được cửa, cô ngơ ngác và đi đến hỏi:

" Cái gì vậy? "

" Là quà Di lão đại gửi cho Người. "

" Di Hòa gửi cho tôi sao? "

" Dạ phải. "

Cả hai nhìn hộp quà với vẻ khó tin trên mặt. Khi Trần Điềm Điềm rời đi, Cố Hiểu Khê cũng nhận được cuộc gọi từ Cố Khuynh Nhược.

" Chị nghe đây Khuynh Nhược. "

" Chị à, chị có nhận được quà của Di lão đại không? " Cố Khuynh Nhược vừa nói nhìn hộp quà đã được mở ra nhưng vẫn chưa chạm vào.

" Có, Điềm Điềm vừa mang vào cho chị. " Cố Hiểu Khê kẹp điện thoại giữa tai và vai rồi mở quà ra, bên trong toàn mấy món của những người trong hắc đạo khiến cô cười lên một tiếng đầy thích thú. Nhưng nếu anh ta tặng mình mấy món này, vậy tặng Khuynh Nhược cái gì? Ngay sau đó, Cố Hiểu Khê liền hỏi Cố Khuynh Nhược: " Cậu ta tặng gì cho em vậy? "

" Một con gấu bông vừa ra mắt của thương hiệu GG với giá là 590 đô. " Cố Khuynh Nhược vừa nói, mắt vừa chăm chú xem từng đường kim mũi chỉ trên con gấu có giá trên trời này. " Chị nói xem anh ta chi nhiều tiền vào con gấu này làm gì chứ? Em cũng đâu phải trẻ con. Cho dù anh ta có tặng quà xin lỗi thì cũng là tặng cho chị, sao lại gửi cho em làm gì? "

" Nếu cậu ấy đã có lòng thì em cứ nhận đi. "

Hai người họ nói thêm vài câu thì kết thúc. Vừa dứt cuộc gọi với Cố Khuynh Nhược chưa lâu thì Cố Hiểu Khê lại nhận được cuộc gọi từ Uất Trì Ảnh Quân. Ở phía bên này, giọng anh ung dung hỏi:

" Hiểu Khê, em đã nhận được quà của Di Hòa chưa? "

" Em nhận được rồi. Nhưng tại sao cậu ấy lại tặng cho em và Khuynh Nhược vậy? "

" Cậu ấy muốn xin lỗi vì trước đây hiểu lầm em, còn gửi cho Khuynh Nhược là vì lần trước vô tình kéo cô ấy vào mớ hỗn độn. " Anh nói tiếp: " Hiểu Khê, khách sạn của Di Hòa có mở một quán bar, cậu ấy mời chúng ta hai hôm nữa đến. "

" Được. "

" Vậy hôm đó anh đến đón em. "

---------

Đêm dần buông, một chiếc Cadillac màu đen bóng loáng chạy chậm dần khi gần đến khách sạn. Khi xe dừng lại trước cửa, Uất Trì Ảnh Quân lịch lãm bước xuống trước rồi mở cửa xe, Cố Hiểu Khê ngồi im và xoay cả thân dưới ra ngoài, tiếp đó luồn người ra và đứng dậy hết sức từ tốn.

Khách sạn Apollo của Di Hòa thuộc chuỗi tập đoàn khách sạn anh. Nơi đây có tổng cộng 16 tầng và 120 phòng ngủ với thiết kế hiện đại và được trang bị nội thất đầy đủ. Ngoài tầng 14 được xây dựng làm quán bar thì Apollo còn có nhà hàng, spa hay hồ bơi ngoài trời,... Hôm nay mời Uất Trì Ảnh Quân và Cố Hiểu Khê đến, Di Hòa đã chuẩn bị căn phòng lớn nhất để đón tiếp họ. Nhờ hệ thống cách âm hàng đầu nên dù bên ngoài là tiếng nhạc xập xình, nhưng khi bước vào trong phòng thì chẳng còn nghe được gì. Cả ba vừa ngồi xuống, phục vụ đã mang đến một chai rượu Lafite 82 mà trước đó Di Hòa đã căn dặn và rót vào ly cho cả ba.

" Cô thấy quán bar này thế nào? " Vẫn còn nhớ Cố Hiểu Khê là chủ của chuỗi quán bar có tiếng trong nước, Di Hoà tự tin với nơi này cũng không thua kém chỗ của cô. Khi hỏi, vẻ mặt anh điềm tĩnh, dáng vẻ đầy tự tin.

" Cũng không tồi. " Cố Hiểu Khê sau khi quan sát một lượt, cô gật gật đầu.

" Của tôi đó. " Di Hoà nghe vậy thì càng thêm tự hào.

Cố Hiểu Khê nâng cằm một cách tao nhã, nhìn Di Hòa với đôi mắt lấp lánh ý cười.

"Sao hả? Anh định cạnh tranh với tôi sao? "

" Không dám! Không dám! " Di Hòa vừa xua tay rồi vội lắc đầu.

Sau khi Cố Hiểu Khê nhấp một ngụm rượu, Di Hòa thấy lạ bèn hỏi cô:

"Sao cô không đưa Cố Khuynh Nhược đến? "

" Tôi không thích con bé đến những nơi thế này. " Cố Hiểu Khê thản nhiên nói, Di Hòa liền cảm thán: " Cô đúng là người chị tốt. "

Uất Trì Ảnh Quân nghe Di Hòa nhắc đến Cố Khuynh Nhược, anh cũng cười lên một tiếng, cố ý nói cho Cố Hiểu Khê nghe: " Di Hòa, dạo này cậu một tiếng cũng Khuynh Nhược, hai tiếng cũng Khuynh Nhược, thế là thế nào? "

" Tôi... " Trước lời nói đánh trúng tim đen, Di Hòa đỏ mặt tía tai, chỉ có Cố Hiểu Khê nghe được thì thay đổi thần sắc, tuy vẫn giữ được điềm tĩnh nhưng ngay sau đó hỏi cậu ấy: " Cậu thích Cố Khuynh Nhược? "

Trước đôi mắt thăm dò của Cố Hiểu Khê, Di Hoà quả quyết chối: " Không có! "

" Vậy thì tốt. Tốt nhất là cậu đừng có liên quan gì đến Khuynh Nhược. " Cố Hiểu Khê nghe vậy, tâm tình liền dịu lại.

" Tại sao? "

" Con bé không giống chúng ta, nó là một cô gái tốt. Tôi chỉ muốn Khuynh Nhược có một cuộc sống bình yên và một gia đình bình thường. Cho nên đợi con bé lớn hơn một chút, tôi sẽ tìm cho Khuynh Nhược một gia đình trong bạch đạo, để con bé có được gia đình trọn vẹn. "

Cố Hiểu Khê mặt mày băng lãnh, ánh mắt nhìn xa xăm nhưng đang tưởng tượng đến cảnh gia đình hạnh phúc của Cố Khuynh Nhược. Nghĩ đến điều đó, đôi mắt cô tràn ngập tình thương.

Di Hòa đương nhiên hiểu ý Cố Hiểu Khê. Cố Khuynh Nhược là người ngây thơ trong sáng, Cố Hiểu Khê dĩ nhiên thích tính cách này của cô ấy, hơn nữa cô cũng chưa từng có được tính cách ấy. Vậy nên Cố Hiểu Khê quyết tâm bảo vệ, chỉ mong Khuynh Nhược mãi mãi giữ được những điều ấy.

Ngồi được một lúc, Cố Hiểu Khê đột ngột nhận được điện thoại nên cô ra ngoài. Khi trong phòng chỉ còn hai người, lại thấy Uất Trì Ảnh Quân uống nhiều rượu hơn mọi khi nên Di Hòa cũng tò mò hỏi:

" Ảnh Quân, tôi thấy Hiểu Khê là người phụ nữ có thể ở bên cạnh cậu lâu nhất từ trước đến nay. Cô ấy có điểm gì khác biệt khiến cậu không cần những nữ nhân khác vậy? "

Uất Trì Ảnh Quân cười cười, anh đặt ly rượu xuống, mặt đã ngà ngà say, đáp lời Di Hòa: " Lúc Hiểu Khê bỏ trốn, tôi cứ nghĩ nếu tôi lên giường với người khác tôi có thể quên được cô ấy. "

" Vậy sao đó thế nào? Cậu không có cảm giác với những người kia à? "

" Tôi không cương lên được. "

Lời của Uất Trì Ảnh Quân khiến Di Hoà ngạc nhiên, ngây ra chốc lát.

" Khi ở cạnh những nữ nhân khác, tôi không cương lên được, cho đến khi nhìn thấy cô ấy thì nó lại cương lên. " Uất Trì Ảnh Quân ngã người ra sau, lơ đãng nói tiếp.

Một lúc sau Cố Hiểu Khê quay vào. Cô ngạc nhiên khi thấy đêm nay Uất Trì Ảnh Quân lại uống nhiều rượu nên rất lo lắng, nhẹ nhàng nhắc nhở.

" Ảnh Quân, anh uống ít thôi, một mình em không thể dìu anh vào nhà đâu. "

Di Hòa cong môi để lộ nụ cười giảo hoạt. Anh lấy trong túi ra chiếc thẻ phòng VIP sớm đã chuẩn bị cho hai người họ, còn không quên nói với Cố Hiểu Khê: " Tôi đã chuẩn bị sẵn phòng cho hai người rồi. "

Cố Hiểu Khê hiểu ý, cô nhận lấy thẻ phòng cũng không quên nói cảm ơn Di Hoà

Trong hành lang dành cho khách VIP, Cố Hiểu Khê khó khăn để dìu Uất Trì Ảnh Quân. Vào đến phòng, cô đặt anh nằm trên giường với khung cảnh đầy lãng mạn. Từ lúc bước vào phòng, Cố Hiểu Khê luôn cầm chặt điện thoại trong tay như thể có điều gì rất quan trọng với cô. Trong lúc đó, anh vươn cánh tay dài của mình ra, níu lấy da thịt trắng mịn như ngọc của đối phương.

" Hiểu Khê, đừng đi. "

" Em ở đây. "

Ảnh Quân tiến đến gần Cố Hiểu Khê và ôm chặt lấy người cô, sau đó cởi chiếc áo ngoài của mình ra và thẳng tay vứt dưới sàn. Hơi thở ám muội trượt khẽ bên tai, cất giọng thâm tình:

" Hiểu Khê, anh muốn em. "

Cố Hiểu Khê không đáp lời. Sâu trong ánh mắt cô thấp thoáng nỗi sầu muộn khó nhận ra. Sau đó bên ngoài phòng truyền đến tiếng gõ cửa, cô nhanh chóng chạy ra. Trước mặt cô, một cô gái trẻ có mái tóc ngắn ngang vai, dáng người cao ráo cùng với quần áo y hệt Cố Hiểu Khê đang mặc bước vào. Dưới ánh đèn mờ ảo kia, cộng với việc Uất Trì Ảnh Quân đang say rượu thì chắc chắn nếu chỉ có mỗi cô gái kia ở bên trong, anh nhất định sẽ nhận nhầm người này là Cố Hiểu Khê. Cô gái kia vừa bước vào phòng thì hai người lại nghe giọng của Uất Trì Ảnh Quân vọng đến:

" Hiểu Khê, anh muốn em... "

" Được. " Lần này, Cố Hiểu Khê cũng đáp lại, hơn nữa còn rất dứt khoác

Cô dứt lời liền quay sang căn dặn cô gái kia, ánh mắt thoáng hiện vẻ lạnh lùng, trong giọng lại không nhìn ra vẻ đau lòng: " Hầu hạ cho tốt. "

" Dạ, Cố gia. "

Cố Hiểu Khê nói xong, mỗi bước chân của cô vô cùng nặng nề. Một giọng nói vang lên trong đầu không ngừng nhắc cô, không được quay đầu. Cánh cửa vừa đóng sầm lại sau lưng, cô liền tựa người vào, đây là lần đầu tiên Cố Hiểu Khê không muốn lãng tránh cảm giác đau đớn đến nghẹt thở này. Không biết qua bao lâu, cô bắt lại được nhịp thở rồi quay lưng rời đi. Vì đây là phòng cách âm nên không nghe được âm thanh từ trong phòng phát ra. Nhưng có lẽ hiện tại Uất Trì Ảnh Quân đang hưởng thụ niềm vui cá nước bên trong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net