Ngoại Truyện: Di Hòa - Cố Khuynh Nhược (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nơi nhịp sống hối hả xô bồ, tiếng xe ồn ào qua lại, song Di Hòa chỉ nghe mỗi tiếng khóc thút thít của Cố Khuynh Nhược vang lên bên tai. Cô không òa khóc như đứa trẻ, càng không kêu khóc thảm thương, chỉ mỗi tiếng nức nở cũng đủ khiến trái tim ai kia thắt lại. Khuynh Nhược dụi đầu vào vai Di Hòa, miệng không ngừng lẩm bẩm câu nói:

" Em không xứng có được hạnh phúc... "

" Mẹ em đã làm hại dì và chị Hiểu Khê hết lần này đến lần khác, khiến chị ấy và anh rể phải xa cách ba năm. Mỗi lần đối mặt với họ, em chỉ cảm thấy tội lỗi. "

" Vậy nên mỗi ngày em đều hành hạ bản thân mình thế này là vì muốn đền tội sao? "

Cố Khuynh Nhược không đáp lời, nhưng từ đáy lòng cả hai đều biết rõ câu trả lời.

" Khuynh Nhược à, người khác phạm sai lầm, việc gì em phải trả giá chứ? Cho dù là dì hay chị gái em, họ đều mong em có được hạnh phúc, vì họ biết những chuyện mẹ em làm không liên quan đến em. "

Không biết qua bao lâu, cả hai đã về đến biệt thự. Cánh cổng lớn vừa mở ra, người làm ai cũng ngạc nhiên khi thấy anh cõng cô trở về. Cho rằng Khuynh Nhược đã ngủ trên lưng mình, Di Hòa không nghĩ nhiều liền đưa cô trở về phòng.

Ngay khi đặt Cố Khuynh Nhược lên giường, trái tim Di Hòa không khỏi loạn nhịp. Nhìn dáng vẻ say khướt lại còn xinh đẹp thế này, bất giác phương pháp mà Uất Trì Ảnh Quân đã đề xuất chạy ngang qua đầu anh. Trong tức khắc, Di Hòa lập tức lắc đầu dữ dội như xua đi suy nghĩ kia, trong lòng thầm nói:

" Không được, nếu điều đó làm Khuynh Nhược tổn thương thì mình thà lặng lẽ chăm sóc cô ấy. "

Trước khi chuẩn bị rời khỏi phòng, Di Hòa không quên đắp chăn thật kín để Cố Khuynh Nhược không bị lạnh. Lúc anh quay người, mang theo trong lòng chút lưu luyến, bỗng một bàn tay từ phía sau đưa ra và nắm lấy cổ tay anh. Theo lẽ thường, Di Hòa quay lại nhìn thì thấy Cố Khuynh Nhược đang nhìn về phía mình, song đôi mắt lại đờ đẫn, mí mắt cụp xuống và khó mở to. Cứ nghĩ cô ấy cần mình giúp đỡ nên anh đã nán lại thêm một lúc.

" Sao thế? Em có muốn uống chút nước giải rượu không? " Di Hòa xoa xoa đầu Cố Khuynh Nhược, còn cô vẫn chưa chịu buông tay anh ra.

Trước lời quan tâm của anh, cô không đáp lời. Từ nắm tay, Cố Khuynh Nhược chuyển sang choàng tay ôm chặt lấy cổ Di Hòa và kéo người anh xuống, khiến đầu anh gần như áp sát vào ngực cô.

Một người đứng đầu của một tổ chức, không biết đã từng qua đêm với biết bao cô gái, thế mà nay đỏ mặt khi áp sát vào ngực người mình thích.

" Anh đừng đi... ở lại với em đi... "

" Nếu chị gái em biết chuyện này, cô ấy sẽ giết anh mất. "

" Thế em sẽ chết cùng anh. Chúng ta sinh tử không rời. "

Nghe đến đây, Di Hòa cũng phải sững người trước những lời của Cố Khuynh Nhược. Anh nhìn cô không chút né tránh, nghiêm túc hỏi:

" Em biết em đang nói gì không? "

" Em biết... Em muốn em là của anh..."  Cố Khuynh Nhược nhìn người đối diện bằng ánh mắt nóng bỏng mà kiên quyết.

Sự cự tuyệt và né tránh của Di Hòa dần mỏng manh như giấy. Rất nhanh, anh đã giữ chặt lấy Cố Khuynh Nhược xuống giường, trong phòng khi ấy chỉ còn âm thanh nóng bỏng và ái tình nam nữ không dứt.

Sau một đêm mặn nồng, sáng hôm sau, lúc Di Hòa thức giấc, anh có phần kinh ngạc khi hiện tại đang ôm Cố Khuynh Nhược trong tay, mà quần áo lại bị vứt hết dưới sàn. Nhìn cơ thể cô ấy một lượt, anh chợt nhận ra đêm qua mình đã đánh dấu chi chít trên người cô. Mãi cười toe toét vì hạnh phúc, Di Hòa không nhận ra Cố Khuynh Nhược cũng đã thức giấc và nhìn mình bằng ánh mắt kì lạ.

Khi phát hiện Khuynh Nhược đã thức, còn không ngừng nhìn mình, đột nhiên một ý nghĩ hiện ra khiến Di Hòa tắt hẳn nụ cười trên môi. Anh tỏ vẻ thận trọng, hỏi.

" Em có thấy khó chịu chỗ nào không? "

" Cả người như bị xe cán qua vậy, chẳng còn chút sức lực nào. "

" Thế... em có ấn tượng gì với chuyện đêm qua không? "

Di Hòa đinh ninh rằng chuyện đêm qua phát sinh là do Cố Khuynh Nhược say rượu. Nhưng anh cũng đã quyết định, cho dù cô có nhớ hay không, anh vẫn sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.

" Em nhớ hết mọi chuyện mà. Anh nghĩ rằng em quên sao? "

Cố Khuynh Nhược nói xong thì cười lên một tiếng, sau đó bước vào nhà tắm, để lại ai kia ngây ngốc trên giường.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net