Chương 1061- 1080

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 1061: Trực giác của dã thú

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Hàn Thiên Vũ thần sắc lạnh nhạt, mở miệng nói, "Cứ thành thật trả lời, nói là bạn bình thường là được rồi."

Diệp Oản Oản gật đầu tỏ vẻ đồng ý, "Truyền thông cùng lắm chỉ làm ầm ĩ mấy ngày, không đào ra được manh mối mới để suy đoán, nhiều nhất là một tuần lễ cũng sẽ hết hot thôi."

Cung Húc lập tức tiếp lời, "Lỡ như đào được manh mối mới thì sao?"

Diệp Oản Oản lườm hắn một cái, "Tôi ngược lại muốn xem thử truyền thông nào có bản lãnh đem manh mối mới đào ra được đấy!"

Cái này con mịa nó chính là hình tượng nữ giới của nàng, bọn họ đi đâu mà đào cho được?

Hàn Thiên Vũ ho nhẹ một tiếng, "Ho khan, ý của Diệp Bạch là, đúng là bạn bình thường, cũng không có gì để mà đào thêm đâu!"

Cung Húc nghe một chút, nhất thời mặt đầy thất vọng, "Sao lại như vậy chứ... Lại chẳng qua chỉ là bạn bình thường... Thật nhàm chán quá đi mà!"

Cung Húc vừa châm ngòi lửa, vừa tiếp tục lướt lướt những tin tức có liên quan. Trong khi đang tiện tay lướt web, nhấn vào những hình ảnh trong bản tin nọ, bỗng nhiên âm thanh hắn im bặt, sắc mặt cũng thay đổi...

"Đây là..." Cung Húc soạt một cái đứng lên.

Diệp Oản Oản thấy sắc mặt của Cung Húc có cái gì không đúng, trong lòng bỗng hồi hộp một chút.

"Mứt hoa nhỏ! Đây là mứt hoa nhỏ của tôi!" Cung Húc kích động không thôi nhìn chằm chằm vào một tấm ảnh chụp góc mặt bên, kinh hô thành tiếng, sau đó nhanh chóng nhào tới chỗ Hàn Thiên Vũ, "Hàn Thiên Vũ! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!? Tại sao anh lại cùng với mứt hoa nhỏ của tôi ở chung một chỗ? Anh biết mứt hoa nhỏ sao?"

Diệp Oản Oản quả thật là nghe mà vô cùng kinh hãi.

Ánh mắt của Cung Húc là thế nào vậy trời!? Chẳng qua chỉ là bóng lưng và góc chụp nghiêng từ mặt bên mà thôi, ngay cả anh ruột nàng Diệp Mộ Phàm cũng đều không nhận ra người trong hình là nàng, hắn rốt cuộc làm thế nào lại nhận ra?

Hàn Thiên Vũ hiển nhiên cũng có chút kinh ngạc, theo bản năng nhìn về phía Diệp Oản Oản.

Diệp Oản Oản nhéo mi tâm một cái, mở miệng: "Cung Húc, cậu bình tĩnh một chút cho tôi! Đừng có nghe gió mà tưởng là mưa, chỉ một tấm ảnh bóng lưng thôi, làm sao lại nhận ra được ai là ai?"

Cung Húc: "Đó là trực giác của tôi!"

Diệp Oản Oản: "..."

Thật đúng là trực giác của dã thú mà! Hu hu!

Diệp Oản Oản: "Nếu như là mứt hoa nhỏ, sao tôi lại không nhận ra?"

Nghe nói như vậy, Cung Húc nhất thời nghẹn họng...

Dù sao Diệp Bạch là ca ca của mứt hoa nhỏ, hắn cũng nói là không phải...

"Thật không phải là nàng sao?" Cung Húc thần sắc ngần ngừ.

"Không phải!" Diệp Oản Oản ngữ khí đầy khẳng định.

Cung Húc: "..."

Diệp Oản Oản thở phào nhẹ nhõm, cũng còn may là Cung Húc dễ dụ.

Cung Húc làm bộ đáng thương, cầu khẩn, "Diệp ca, anh xem, tôi nhớ nhung mứt hoa nhỏ đến mức điên đảo thần phách rồi, thật không thể để cho tôi gặp mặt nàng hay sao?"

Diệp Oản Oản hướng về Cung Húc nhìn một cái: "Có thể."

Cung Húc đầu tiên hơi sững sờ, sau đó vẻ mặt không cách nào tin tưởng, "Diệp ca, anh nói thật chứ?"

Diệp Oản Oản gật đầu: "Nếu như cậu lấy được giải thưởng Ảnh Đế của giải Kim Lan, tôi liền để cho cậu gặp nàng."

Hàn Thiên Vũ nghe vậy, theo bản năng hướng về Diệp Oản Oản nhìn một cái.

Cung Húc nhất thời hưng phấn giống như mũi tên rời khỏi dây cung, nhào tới Diệp Oản Oản định ôm, "Gào! Diệp ca ca, anh rể à, em quá yêu anh rồi..."

Cung Húc nói xong liền muốn nhào vào người Diệp Oản Oản.

Diệp Mộ Phàm đã sớm tập thành thói quen nhìn chằm chằm Cung Húc, thấy vậy lập tức khẽ chửi thề trong lòng một tiếng, vội vàng đi qua ngăn cản Cung Húc.

Nhưng không nghĩ tới, trước khi hắn kịp di chuyển, có người ra tay còn nhanh hơn.

Hàn Thiên Vũ đã kịp ngăn cản Cung Húc trước khi hắn đưa tay ra.

"Híc, Thiên Vũ ca, anh làm gì thế?" Cung Húc mặt đầy bất mãn.

Hàn Thiên Vũ khẽ mở miệng cười: "Không có việc gì, chỉ là muốn hỏi một chút, kiểu tóc hôm nay của cậu làm ở nơi nào?"

"A ha ha ha, có phải là đặc biệt đẹp trai hay không? Hôm trước tôi có kể đó, chính là người thợ làm tóc hôm nọ! Tôi đã phải nhờ trợ lý đi đặt lịch trước cả 3 tháng trời đấy..."

Cung Húc nhất thời bị dời đi sự chú ý, thao thao bất tuyệt kể về kiểu tóc mới của chính mình, không hề nhận ra Hàn Thiên Vũ cũng không mấy quan tâm đến vấn đề này...

Hoàn toàn là đánh trống lảng mà thôi!

Một bên, Diệp Oản Oản không nói gì, đưa tay lau mồ hôi trán...

Thực sự là mệt tim vô cùng...


Chương 1062: Anh thật tài giỏi!

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Sau khi kết thúc buổi họp, Diệp Mộ Phàm đem Diệp Oản Oản gọi tới một bên nói chuyện.

Diệp Mộ Phàm: "Đúng rồi Oản Oản, có chuyện này..."

Diệp Oản Oản: "Sao vậy?"

Diệp Mộ Phàm mở miệng nói, "Scandal gì đó của Hàn Thiên Vũ, em tìm dịp nào đó trò chuyện với cậu ta một chút đi! Anh luôn cảm thấy biểu hiện của cậu ta hôm nay không đúng lắm, vạn nhất cậu ấy giấu cái gì, quan hệ cùng nữ nhân kia không phải là bạn bình thường, e rằng sẽ có chút phiền toái..."

Diệp Oản Oản nghe vậy khóe miệng hơi co lại, "Yên tâm đi, cậu ta quả thật là có điểm giấu giếm, bất quá không giống như anh nghĩ, thật sự là quan hệ bằng hữu mà thôi."

Diệp Mộ Phàm: "Làm sao em biết?"

Dù sao việc nghệ sĩ giấu giếm chuyện yêu đương đối với công ty cũng quá phổ biến, coi như có quan hệ tốt hơn nữa cũng không thể nói chắc được điều gì.

Diệp Oản Oản: "Bởi vì nữ nhân trong hình, là muội muội của anh mà!"

"Cái gì?" Diệp Mộ Phàm mặt đầy mộng bức, nửa ngày sau mới phản ứng lại được, kích động mở miệng, "Chờ một chút...Em nói là... Thân phận của em bị bại lộ?"

Diệp Oản Oản không có cách nào, chỉ có thể đem chuyện đã xảy ra kể lại một lần.

Diệp Mộ Phàm bỗng nhiên tỉnh ngộ ra, "Khó trách... Khó trách hôm nay động tác Hàn Thiên Vũ ngăn Cung Húc còn nhanh hơn cả anh! Không thể không khen, thật ra thì Hàn Thiên Vũ người này, thật là khá..."

Diệp Mộ Phàm đột nhiên nghĩ đến điều gì, vội vàng hỏi, "Sau khi cậu ta biết, không có phản ứng gì sao?"

Diệp Oản Oản nhíu mày, "Làm sao có thể không có phản ứng? Bất quá cũng còn may, tính tình của Hàn Thiên Vũ tương đối chững chạc. Nếu đổi lại thành hai người kia, tình huống cũng khó mà nói trước được..."

Diệp Oản Oản nói tới chỗ này, có chút hoài nghi mà mở miệng, "Anh làm sao lại không hỏi việc em mới vừa rồi đáp ứng với Cung Húc?"

Trước đây nàng từng đề cập với Diệp Mộ Phàm việc "mứt hoa nhỏ" từ đâu tới, cho nên Diệp Mộ Phàm biết người mà Cung Húc một mực đi tìm chính là nàng. Vì vậy Mộ Phàm vẫn luôn cảnh giác với tên tiểu yêu tinh này.

Hôm nay trong buổi họp, nàng đã đáp ứng với Cung Húc, nếu như hắn đạt giải Ảnh Đế, sẽ để hắn gặp mứt hoa nhỏ. Kết quả, Diệp Mộ Phàm lại có vẻ không hề có chút phản ứng nào.

Diệp Mộ Phàm nghe vậy, nói như đúng rồi, "Hỏi làm gì? Ngược lại Cung Húc làm sao đoạt giải Ảnh Đế được!"

Diệp Oản Oản: "..."

Được rồi, thì ra là vì nghĩ như vậy...

Thật ra thì nàng lại cảm thấy Cung Húc có tính đàn hồi mạnh nhất, sức ép càng lớn, lại càng cố gắng hơn. Nếu lần này Cung Húc thực sự có thể tranh phong, nàng thực sự có dự định sẽ thỏa mãn nguyện vọng của hắn. Vốn cũng muốn tìm một cơ hội thích hợp nói rõ với hắn chân tướng sự việc.

"Đúng rồi Oản Oản, thời gian cho lễ đính hôn của Diệp Y Y cùng Cố Việt Trạch cũng đã được xác định, ông nội bà nội để cho hai chúng ta, còn có cha mẹ cũng đều được mời tham gia." Diệp Mộ Phàm nói xong, sắc mặt có chút khó coi, "Nếu như em không muốn đi, anh sẽ giúp em nói một tiếng, em cũng đừng nên đi."

Diệp Oản Oản nhíu mày, "Đi chứ, cơ hội tốt để thu được hảo cảm của ông bà nội, tại sao lại không đi? Lần này ông bà nội cho phép cha mẹ đi cùng, có vẻ thái độ của bọn họ cũng càng ngày càng mềm mỏng lại rồi, là tín hiệu tốt nha!"

Diệp Mộ Phàm hơi nhíu mày, "Lễ đính hôn của hai kẻ cặn bã, anh sợ là sẽ làm em chán ghét!"

Diệp Oản Oản cười một tiếng, "Chán ghét à? Ai chán ghét? Còn chưa biết được..."

Diệp Oản Oản nói xong, hướng về Diệp Mộ Phàm nhìn một cái, "Bên nhà ông chú, e là đã bắt đầu hết kiên nhẫn, bắt đầu nôn nóng muốn hạ thủ... Gần đây, anh không ở bên ngoài làm bậy gì chứ?"

Nàng chỉ sợ Diệp Mộ Phàm lại bị tóm được nhược điểm gì, như vậy sẽ thành công dã tràng.

Diệp Mộ Phàm nhất thời bất mãn kháng cáo, "Này này này, anh trai của em là loại người như vậy sao? Em cũng đều đã cảnh cáo anh rồi, anh nào dám làm bậy! Lần trước có nữ nhân cởi sạch sành sanh ngồi lên xe của anh, anh cũng đều không có "ngỏng ớt" lên, có được hay không!"

Diệp Oản Oản khóe miệng hơi co giật: "Rồi rồi rồi, anh thật tài giỏi..."

Diệp Mộ Phàm: "Vốn là như vậy!"


Chương 1063: Không công mà về

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Cố Gia Diệp gia ...

Diệp Y Y ngồi ở trước bàn trang điểm, đang ung dung thong thả liếc nhìn qua vô số đồ trang điểm và trang sức, châu báu ở trên bàn.

Lương Mỹ Huyên mặt tươi rói đứng ở một bên, "Y Y, mẹ giúp con chọn không sai đâu! Lễ đính hôn con hãy mang sợi dây chuyền này, đến lúc đó khẳng định sẽ kinh diễm toàn trường! Cái con nha đầu chết tiệt Diệp Oản Oản kia, không nghĩ tới lại càng ngày càng hấp dẫn! Bất quá dáng dấp xinh đẹp hơn nữa cũng vô dụng, vẫn đê tiện như thường thôi!"

Diệp Y Y nghe vậy, trong đầu bỗng nhiên hiện ra một gương mặt lóa mắt rạng rỡ, ngón tay vô thức siết chặt, "Lần này gia đình nhà ông bác, tất cả cũng đều nhận được lời mời sao?"

Lương Mỹ Huyên mặt đầy vẻ tức giận, "Đúng vậy! Không chỉ là Diệp Oản Oản cùng Diệp Mộ Phàm, ngay cả Diệp Thiệu Đình và Lương Uyển Quân cũng đều được mời. Hai cái lão bất tử kia một mực luôn thiên vị, đến giờ vẫn chưa từ bỏ tâm tư muốn cho cháu trai ruột thừa kế gia sản!

Hết lần này tới lần khác, tên Diệp Mộ Phàm đó cũng không biết làm sao lại khôn ra, vô cùng khó chơi! Mẹ đã hết lần này tới lần khác tìm người, nhưng vẫn chưa tìm ra được cơ hội để bắt thóp hắn!"

"Vậy nữ nhân lần trước phái đi đâu?" Diệp Y Y hỏi.

Lương Mỹ Huyên cắn răng, "Cũng là không công mà về, quần áo đều đã cởi sạch, Diệp Mộ Phàm cũng không hề 'lên'!"

Nữ nhân kia có bệnh AIDS! Nếu như Diệp Mộ Phàm bị nhiễm bệnh, vậy bọn họ coi như là "một lần vất vả, suốt đời nhàn nhã" rồi, chỉ tiếc là không thành công.

"Diệp Mộ Phàm đoán chừng là bị đả kích nên đổi tính rồi, tính cảnh giác rất cao, không tiện hạ thủ..." Diệp Y Y ánh mắt hơi lạnh đi.

Lương Mỹ Huyên cười lạnh mở miệng nói, "Không có gì đáng ngại, Diệp Mộ Phàm không hạ thủ được, còn có cái con ngu xuẩn Diệp Oản Oản kia!"

Lương Mỹ Huyên nói xong, cầm lấy một hộp đựng nhẫn phủ lông nhung ở trên bàn trang điểm nâng lên.

Cái hộp mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn phỉ thúy cực kỳ đẹp và tinh xảo, vừa nhìn liền biết là giá trị không hề nhỏ.

Nhìn thấy chiếc nhẫn này, ánh mắt của Lương Mỹ Huyên sáng lên một cái, "Đây chính là nhẫn đính hôn của con và Việt Trạch đã chọn phải không? Thật là đẹp mắt!"

"Vâng." Nhắc tới Cố Việt Trạch, sắc mặt của Diệp Y Y mới hòa hoãn lại mấy phần.

Lương Mỹ Huyên khép cái hộp lại, mở miệng nói, "Y Y, chiếc nhẫn này, mẹ sẽ cầm đi đưa cho Hoàng Minh Khôn, bảo hắn ngay trong lễ đính hôn, tìm cơ hội len lén thả vào trên người của Diệp Oản Oản."

Ánh mắt Diệp Y Y lóe lên, "Mẹ, ý của mẹ là, giá họa cho Diệp Oản Oản, nói cô ta trộm chiếc nhẫn đính hôn của con?"

Lương Mỹ Huyên: "Không sai!"

Thần sắc Diệp Y Y hơi có chút chần chờ, "Như vậy... mà cũng được hả?"

Lương Mỹ Huyên ngữ khí đầy chắc chắc, "Cái bọn nhà nghèo kiết xác kia, nói bọn họ trộm đồ, mọi người khẳng định đều sẽ tin tưởng. Huống chi Diệp Oản Oản vẫn còn ghi hận trong lòng về chuyện của con cùng Việt Trạch ở chung một chỗ! Đến lúc đó trước mặt nhiều tân khách như thế, mẹ muốn nhìn xem cả nhà bọn họ còn mặt mũi nào mà ở lại Diệp gia!"

Diệp Y Y nghe vậy, gật đầu nói, "Không sai, đối phó với Oản Oản, loại bẫy rập trình độ này, cũng đã đủ rồi."

Lương Mỹ Huyên đã tính sẵn trong lòng. mở miệng nói, "Con chỉ cần ăn mặc thật đẹp, những chuyện khác giao cho mẹ là được, lát nữa mẹ sẽ nói với Hoàng Minh Khôn."

Nghe được tên của Hoàng Minh Khôn, Diệp Y Y hơi nhíu mày, "Mẹ, mẹ rốt cục lúc nào sẽ yêu cầu Hoàng Minh Khôn rời khỏi Diệp gia?"

Lương Mỹ Huyên nghe vậy, ôn nhu trấn an, "Y Y ngoan nào, mẹ biết con không thích hắn, bất quá, hắn vẫn còn hữu dụng. Rất nhiều chuyện của chúng ta, vẫn cần hắn đi làm, tay con cũng không thể dính tới những thứ này..."

Đáy mắt Diệp Y Y tràn đầy vẻ chán ghét, "Nhưng mà hắn..."

Lương Mỹ Huyên: "Yên tâm, hắn không uy hiếp được địa vị của con. Tất cả mọi thứ ở hiện tại hắn có thể có, cũng đều dựa vào con. Hắn còn sợ sự tình bại lộ hơn cả con..."


Chương 1064: Thay giúp anh

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Hồng Hoa Tiểu Lâu.

"A Cửu, cuối tuần sau chúng ta mang Đường Đường đi đâu chơi đây?" Diệp Oản Oản hào hứng chạy vào thư phòng tìm người.

Giờ phút này đang là chạng vạng tối, trong thư phòng cũng không mở đèn, có chút hơi tối tăm. Tư Dạ Hàn ngồi ở trên một cái ghế rộng, tất cả khuôn mặt đều ẩn ẩn hiện hiện trong bóng tối.

"A Cửu... A Cửu..."

Diệp Oản Oản kêu chừng mấy tiếng, mới thấy nam nhân đáp lại: "Sao vậy?"

Chân mày Diệp Oản Oản nhíu chặt, đi tới, đưa tay ra sờ sờ cái trán của người đàn ông, "Anh làm sao vậy? Tinh thần có vẻ như không tốt lắm... Có phải là có chỗ nào khó chịu hay không?"

Tư Dạ Hàn đưa tay ra, ôm lấy cô nàng, để nàng ngồi trên đùi của mình, "Không có việc gì, buổi họp hôm nay kéo dài hơi bị lâu."

"Thân thể anh mới vừa khôi phục lại một chút, nhất định phải tiếp tục giữ gìn. Em thật vất vả mới chăm sóc tốt được cho anh, anh không được phép trở lại như trước đây đâu đấy! Bệnh tới như núi lở, bệnh đi như quay tơ. Tôn thần y đã nói qua, mặc dù bệnh của anh trước mắt đã không có gì đáng ngại, nhưng trước đây hao tổn quá lớn, muốn bù đắp cũng không dễ dàng như vậy..."

Tư Dạ Hàn đem thiếu nữ ôm vào trong lồng ngực, lẳng lặng nghe cô nàng nói linh tinh, "Ừm."

"Em mới vừa nói muốn làm gì?" Tư Dạ Hàn hỏi.

"Chính là hỏi anh cuối tuần sau muốn dẫn Đường Đường đi chơi ở nơi nào đấy!" Diệp Oản Oản mở miệng.

Tư Dạ Hàn: "Đi Đàn Duyệt Sơn Trang không?"

Diệp Oản Oản nhất thời gật đầu lia lịa, "Đi đi đi! Quá cao cấp rồi, ở đây toàn bộ đều là những đại gia như anh mới có thể đi đấy! Trước đây chỉ được nghe người ta nói qua, cho tới bây giờ vẫn chưa được đi bao giờ. Có thể cưỡi ngựa đua xe lướt sóng, còn có thể tự mình lái phi cơ! Đường Đường khẳng định là sẽ thích!"

Nghe Diệp Oản Oản nói câu "Đường Đường khẳng định là sẽ thích", Tư Dạ Hàn vẫn như thường lệ không hề vạch trần, "Anh sẽ bảo Hứa Dịch đi sắp xếp."

Diệp Oản Oản nghĩ đến việc phải tham gia lễ đính hôn, đầu tiên là cẩn thận từng li từng tí liếc trộm Tư Dạ Hàn một cái, ngay sau đó thử thăm dò mở miệng nói, "Là thế này, còn có một việc... Ngày mai là lễ đính hôn của chị họ em, em phải đến tham dự, có thể sẽ về muộn."

Tư Dạ Hàn: "Lễ đính hôn của chị họ em?"

Diệp Oản Oản cố gắng trấn định: "Đúng thế."

Tư Dạ Hàn đầy thâm ý nhìn nàng một cái, "Không phải là lễ đính hôn của vị hôn phu trước đây của em à?"

Diệp Oản Oản: "..."

Được rồi, nàng đã cố ý đổi một cách nói khác, kết quả vẫn bị phát hiện...

Diệp Oản Oản đầu tiên nghẹn một cái, ngay sau đó không chút do dự mở miệng, "Cái gì mà vị hôn phu trước cái khỉ gì a phi phi phi!!! Chỉ là năm đó còn quá trẻ tuổi bồng bột, không thấy rõ là người hay là chó, phu quân của em chỉ có một mình Bảo Bảo anh mà thôi!"

Tư Dạ Hàn: "..."

Nha đầu này, bản lĩnh chém gió vuốt lông càng lúc càng lớn...

Rõ ràng hiện tại Bảo Bảo đâu chỉ mỗi một mình hắn.

Nhưng hết lần này đến lần khác, hắn đều vô cùng ưa thích từng chữ một mà nàng nói, thích bộ dáng nàng không tim không phổi...

Diệp Oản Oản mặt đầy vẻ nịnh hót, "Bảo Bảo, anh chắc chắn tuyệt đối sẽ không phải là ngay cả loại giấm này cũng ăn, có đúng hay không?"

Tư Dạ Hàn nhìn nàng một cái, "Buổi tối anh có một buổi tiệc xã giao, giúp anh chọn quần áo đi."

"Ồ ồ ồ được! Có ngay!" Diệp Oản Oản trở mình một cái, nhảy xuống từ trên chân của Tư Dạ Hàn, sau đó đi đến tủ quần áo giúp hắn lựa quần áo đem tới.

"Có rồi có rồi! Sau đó thì sao nữa?" Diệp Oản Oản vô cùng nhanh nhạy thuần thục.

Tư Dạ Hàn mở miệng: "Thay giúp anh!"

Diệp Oản Oản nghe vậy, đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó nhìn chằm chằm nút áo tinh xảo nơi cổ của người đàn ông...

"Híc, giúp anh thay quần áo, em...có thể cởi đồ anh không?"

Chuyện này... Quả thật là cầu mà không được à nha!! Ahihi...

Gần đây phúc lợi đột nhiên tăng quá nhiều, nàng có chút không chịu nổi nha...


Chương 1065: Chưa bao giờ gây chuyện

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Diệp Oản Oản đầu tiên là đưa tay ra, chậm rãi cởi từng cúc áo của Tư Dạ Hàn, da thịt trần trụi của nam nhân dần dần lộ ra...

Một bên cố ý không nhìn, nhưng một bên lại không nhịn được len lén liếc...

Thật là ngon trai mà!

Nàng làm sao lại có cảm giác hai ngày nay Tư Dạ Hàn đều đang cố ý câu dẫn nàng? Đánh giá quá cao năng lực tự kiềm chế của nàng hay sao?

Cuối cùng, nàng rốt cuộc lấy nghị lực cứng như sắt thép giúp Tư Dạ Hàn thay xong quần áo.

Sau khi thay xong mới đột nhiên nghĩ đến...

Ho khan, Tư Dạ Hàn sẽ không phải là bởi vì lúc trước nàng giúp Đường Đường mặc quần áo, cho nên mới có yêu cầu như vậy đấy chứ!?

Diệp Oản Oản không nói gì, buồn cười đồng thời trong lòng bỗng mềm đi nhiều.

Người đàn ông này, càng tiếp xúc càng phát hiện ra, bên trong nội tâm hoàn toàn bất đồng với vẻ lạnh lùng tàn bạo bên ngoài...

...

Rất nhanh đã tới buổi lễ đính hôn. Cố Gia Diệp gia đông như trẩy hội, dừng đầy xe sang trọng, tân khách ăn mặc đắt tiền nối liền không dứt.

Diệp Oản Oản cùng Diệp Mộ Phàm còn có cha mẹ cùng nhau xuống xe, nhìn hình ảnh trước mắt, thần sắc có chút hoảng hốt.

Lần trước cả nhà bọn họ tới nơi này, vẫn là thọ yến của ông nội.

Người đón khách nhìn thấy người một nhà Diệp Oản Oản, cười cười tiến lên nghênh đón: "Đại thiếu gia, Nhị tiểu thư, mau mời vào!"

Diệp Mộ Phàm thần sắc lạnh lùng, thuận miệng đáp một tiếng, dẫn theo cha mẹ cùng muội muội cất bước đi vào.

Thời điểm tới đây lần trước, bọn họ cũng bởi vì không có thiệp mời mà bị ngăn cản ở ngoài cửa, còn bị Hoàng Minh Khôn dẫn theo bảo vệ sỉ nhục.

Mà bây giờ, khoảng thời gian này hắn thường xuyên đến Cố Gia Diệp gia ăn cơm cùng nhị lão, càng ngày càng thường xuyên ra vào. Những thứ người này thấy gió đảo chiều, nên bề ngoài cũng không dám lạnh nhạt với bọn họ nữa.

"Oản Oản à, cha mẹ biết con khổ sở trong lòng, bất quá chờ lát nữa phải nhất định tỉnh táo hơn một chút, không thể làm bậy, có biết không?" Lương Uyển Quân không yên tâm dặn dò, rất sợ Diệp Oản Oản lại giống như trước đi gây chuyện.

Mặc dù khoảng thời gian này con gái đã thay đổi không ít, nhưng bà lại hiểu quá rõ địa vị của Cố Việt Trạch ở trong lòng con gái mình. Hôm nay lại là một dịp đặc thù như vậy, khó tránh khỏi khiến con gái bị kích thích.

"Vốn cha đã nói với Mộ Phàm, bảo con có thể không cần phải tới, chuyện này..." Diệp Thiệu Đình cũng nhíu chặt chân mày, "Mộ Phàm, con phải chú ý trông nom tốt muội muội của mình, có biết không?"

Diệp Mộ Phàm nghe vậy, khóe miệng hơi co lại, "Biết, biết rồi..."

Nàng mà còn cần hắn phải trông nom à? Mấy tên Cố Việt Trạch và Diệp Y Y cộng lại cũng sợ là không chơi thắng được nàng...

"Ba mẹ, con biết rồi, con sẽ ngoan ngoãn!" Diệp Oản Oản mặt đầy nhu thuận.

Diệp Mộ Phàm:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net