✓Chương 11- 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cẩm Tiên

Beta: sontradooo


Chương 11: Có phải hù các người?

Trong lúc nhất thời, không khí trong phòng ngưng trệ đóng băng, cô và Tư Dạ Hàn trong trạng thái phảng phất như trở về trước khi trùng sinh.

Đối với người trước mắt này sự bẩm sinh sợ hãi bắt đầu chiếm lấy thân thể của cô.

Còn tốt, lúc này một loạt tiếng bước chân từ trong viện đi tới, phá vỡ cục diện bế tắc.

Hứa Dịch mang theo một đám người làm vườn, thợ tỉa hoa, công nhân xây cất các loại cùng đi vào phòng khách: "Cửu gia, vườn hoa có vấn đề cần tu sửa..."

Hứa Dịch nói được nửa câu, liền nhìn thấy Tư Dạ Hàn ngồi bên tay trái cô gái, lập tức ngây ngẩn cả người, phía sau hắn một đám người làm cũng đưa mắt nhìn nhau.

Không chỉ có kinh ngạc vì cô gái này có khuôn mặt xinh đẹp, mà là tất cả mọi người đều rõ, ông chủ có bệnh sạch sẽ, đối với nữ nhân chán ghét đến cực hạn, chỉ cần là nữ nhân đều không thể xuất hiện trước chủ tử quá ba bước, chỉ có Diệp Oản Oản này là được.

Cô gái này rốt cuộc là ai?

Diệp Oản Oản nhìn xem Hứa Dịch, nhìn đến những người giúp việc kia, cắn miếng sủi cảo tôm, nói xin lỗi: "Ngô, hôm nay tôi quên hóa trang có phải hay không hù dọa đến mọi người?"

Diệp-- Diệp Oản Oản!!!

Nghe được tiếng nói quen thuộc này, tất cả mọi người ở trong phòng đều choáng váng.

Cô gái xấu xí kia mặc dù vóc người vô cùng thê thảm, nhưng lại có 1 giọng nói vô cùng dễ nghe, giống như suối nước Giang Nam, thanh tịnh nhuyễn nhu.

Nhưng mà, thanh âm lại dễ nghe, để cho tất cả mọi người bọn họ vừa đến nhìn thấy liền chán ghét, về sau cô gái này vào ở Cẩm Viên, hạ nhân bọn họ không ít người đi theo chịu tội.

Giờ phút này cô gái bên cạnh không dùng phấn trang điểm, nước chảy phù dung giống như tiên nữ này lại là Diệp Oản Oản?

Nhìn thấy phản ứng của mọi người, Diệp Oản Oản tâm trạng liền nghiêm túc suy nghĩ: "Quả nhiên bộ dạng lúc đầu của  tôi càng đẹp mắt a? Tôi nhớ lại thời điểm lúc tôi nhuộm đầu tóc xanh các người nhìn nét mặt tôi cực kì kinh diễm! Bằng không hay ngày mai đổi lại?"

Chỗ nào kinh diễm, có mà kinh dị thì có!

Hứa Dịch rốt cuộc tự trấn an tinh thần, lắc đầu như đánh trống: "Không, không, bộ dáng của tiểu thư vô cùng đẹp."

Như nào cũng không nghĩ đến, Diệp Oản Oản trang điểm thành cái dạng này.

Sở dĩ trước mắt vị Diệp tiểu thư này, cho tới nay không phải nhan sắc có vấn đề, mà là đầu óc có vấn đề?

Con mắt của ông chủ  cũng quá độc đi, rốt cuộc làm sao nhìn qua cái bản chất kia của cô gái so với tường thành còn dày hơn dung mạo?

Nếu như lúc này Diệp Oản Oản biết suy nghĩ của Hứa Dịch, nhất định sẽ nói cho hắn biết ông chủ nhà các người không cần nhìn thấu 'tường thành', mà ông chủ các người thích tầng kia của 'tường Thành'!

"Các người là muốn thảo luận việc sửa vườn hoa sao?" Diệp Oản Oản hỏi.

Hứa Dịch vô ý thức gật đầu: "Đúng vậy."

Diệp Oản Oản lập tức liền thử thăm dò hỏi: "Cái kia tôi có thể đề nghị một chút ý kiến không?"

Đoán chừng cô còn phải ở nơi này một khoảng thời gian dài nữa, có một số việc dựa theo ý của mình, để cho cô ở dễ chịu một chút không được sao?

Đi trường học không thể, nhưng cái này có thể a?

Cô nhớ kỹ, trừ việc ra ngoài, Tư Dạ Hàn đối với cô có yêu cầu khác, bất luận chuyện gì đều dung túng.

Mà Hứa Dịch nghe được Diệp Oản Oản yêu cầu, lập tức muốn tử tự,  nhìn về phía Tư Dạ Hàn xin giúp đỡ, hi vọng ông chủ có thể cho hắn làm chủ.

Cửu gia a! Van xin ngày đừng để nữ nhân này chà đạp vườn hoa!

Tư Dạ Hàn nói với Diệp Oản Oản hai chữ: "Tùy em."

Hứa Dịch: "..."

Tốt, hắn biết sẽ như vậy mà!

Hứa Dịch chỉ có thể khổ cực lại gần: "Tiểu thư, người có ý kiến gì."

Diệp Oản Oản cẩn thận nghĩ nghĩ: "Tôi không thích hoa hồng cùng oải hương, có thể đem đổi lại thành hoa hướng dương không?"

Hứa Dịch sửng sốt một chút, vô thức hỏi: "Tiểu thư, sao người thích hoa hướng dương?"

Đối với 'đem những hoa kia đi vứt', 'cho nhổ tất cả' yêu cầu này của Diệp Oản Oản thật sự quá bình thường.

Diệp Oản Oản suy nghĩ một chút nói: "Bình thường thôi,"

Hứa Dịch không hiểu:  Vậy tại sao..."

Diệp Oản Oản mắt sáng rực lên: "Bởi vì về sau có thể nấu thành hạt dưa."

Hứa Dịch: "Ách..."

Tư Dạ Hàn: "..."

Diệp Oản Oản lại chỉ hướng nơi xa: "Còn có hồ nước kia, đừng nuôi cá chép kia, vừa yếu ớt vừa không thể ăn, thả chút cả trắm nhỏ, tôm nhỏ, cá trích... Khung hoa tường vi đổi thành giàn cây nho a~ Kỳ thật khoai lang có thể trồng một chút~"


Chương 12: Cô đói bụng rồi hả?

"Còn có sân cỏ phía đông, ngược lại đốt cũng đều đốt rồi, không bằng thừa dịp có tro bụi của cây cỏ bón thật phì ra, canh tác ra rồi trồng chút cải trắng chứ?"

Cải---Cải trắng!!!

Thấy Hứa Dịch trợn mắt hốc mồm, Tư Dạ Hàn cũng là vẻ mặt khó lường, Diệp Oản Oản thanh âm hơi thấp một chút, yếu ớt nói: "Thế nào?"

Tư Dạ Hàn ngón tay thon dài lấy chén sứ trắng, khẽ nâng lên con ngươi: "Ở nơi này của tôi, thường ngày để em đói bụng hả?"

Diệp Oản Oản nhất thời nghẹn một cái: "A--Không có..."

Cô từ nhỏ cơm áo không lo, chưa từng nhịn đói qua cũng chưa từng chịu đói, ở nhà của Tư Dạ Hàn đây càng không có khả năng, đầu bếp Cẩm Viên mỗi ngày đổi rất nhiều món chỉ vì cô có thể ăn nhiều mấy ngụm, nếu như cô ăn phân lượng ít hơn so với Tư Dạ Hàn quy định, những đầu bếp kia sẽ bị đuổi.

Nhưng cô cũng không biết mình là chuyện gì xảy ra, giống như chuột đồng như thế, có thói quen tích trữ đồ ăn, thức ăn bên người càng nhiều, cô càng có cảm giác an toàn.

Chẳng qua là kiếp trước bị Tư Dạ Hàn nhốt lấy, tinh thần uất ức uể oải, dần dần đối với thức ăn không hứng thú gì.

Thật vất vả sống lại, ngoại trừ làm đẹp, ăn ngon tự nhiên ắt cũng không thể thiếu, nếu không thật là uổng công sống lại lần này rồi.

Một hồi lâu sau, Tư Dạ Hàn hướng phía Hứa Dịch nhìn một cái: "Làm theo."

Hứa Dịch mặt xám như tro tàn: "Dạ."

Hắn thật sự là quá ngây thơ rồi, còn tưởng rằng cô gái này đổi tính thật rồi. Cô lại muốn đem vườn cây Tư gia đẳng cấp đổi thành vườn rau xanh, thật là phát điên!

Diệp Oản Oản nghe Tư Dạ Hàn đồng ý, nhất thời tâm tình sáng lại, hưng phấn nói: "Quá tốt, như vậy chờ đến mùa thu, liền có rất nhiều đồ ăn ngon rồi!"

Chờ đến mùa thu---

Nghe được cái này bốn chữ, Tư Dạ Hàn thần sắc khẽ biến, trong con ngươi xẹt qua một tia khác thường.

Từ trước theo bên cạnh hắn Diệp Oản Oản lòng tràn đầy chỉ có ý muốn chạy trốn, làm sao có thể suy nghĩ đến tương lai?

Cả ngày, Diệp Oản Oản cặn kẽ cùng Hứa Dịch thương lượng chỗ nào trồng trọt cái gì, toàn bộ hành trình chỉ huy đám người hầu làm việc.

Chờ đến chạng vạng tối, Cẩm Viên trước bị phá hư nhờ Diệp Oản Oản đã rực rỡ hẳn lên.

Phía đông trồng cải trắng, phía tây trồng vào hoa hướng dương, bên tường là mới cắm giàn nho, hoa cỏ cây cối quý giá đều bị rau cải cây ăn quả thay thế, đổi nước trong hồ, một đống cá trắm cỏ đuôi màu mỡ cùng tôm sống vui sướng bởi nhảy khắp nơi~

Từ trước Cẩm Viên hoa một cái một cây cỏ đều là trân phẩm trên thế giới, người giúp việc xuống chân đều phải chú ý, nếu không khả năng một cước đi xuống liền giết chết một triệu, giống như bây giờ, mặc dù thành vườn rau xanh, ngược lại ngoài ý muốn không phải có khói lửa.

Không biết có phải do gia tăng lượng vận động, lượng cơm Diệp Oản Oản ăn khôi phục, buổi tối lại ăn không ít.

Sau khi ăn uống no đủ, nghỉ ngơi dưỡng sức, cô bắt đầu lần nữa suy nghĩ vấn đề ban ngày.

Không chỉ là đi học, vấn đề căn bản trước mắt là quan hệ cùng trạng thái của cô và Tư Dạ Hàn.

Nếu muốn hoàn toàn thay đổi, cô nhất định phải tìm hắn cố gắng nói chuyện một lần.

Căn phòng của Tư Dạ Hàn ở lầu cao nhất, là nơi mà kiếp trước cô chưa bao giờ sẽ chủ động bước vào.

"Cốc cốc cốc."

Diệp Oản Oản có chút khẩn trương đứng ở cửa, hít sâu một hơi, sau đó gõ cánh cửa.

Két một tiếng cửa phòng mở ra, đập vào mắt là một đôi mắt giống như hàn đàm (đầm lạnh) lạnh giá thâm thúy.

"Cái đó, tôi có việc muốn tìm anh nói một chút, bây giờ có thuận tiện không?"

Người đàn ông dường như đã sớm ngờ tới cô sẽ đến, trên mặt không có chút nào ngoài ý muốn, không nói một lời xoay người trở lại trong phòng, coi như là thầm chấp nhận.

Diệp Oản Oản vội vàng tiến lên một bước đuổi theo.

Tối nay bất luận như thế nào cũng phải đem người đàn ông này giải quyết!


Chương 13: Chắc chắn không ăn dưa bở sao?

Diệp Oản Oản lần đầu tiên vào căn phòng của Tư Dạ Hàn

Vừa mới bước vào thì có một loạt cảm giác bị áp bức mãnh liệt.

Cả căn phòng sắc thái đều dị thường trầm mạc, nổi bật là 1 góc để một bộ loa nhìn rất cao cấp, âm nhạc được bật lên làm cho con người ta thư giãn theo dòng chảy của từng bộ phận, rèm cửa sổ y hệt như chủ nhân lạnh lùng mà đóng lại, không để lại một tia khe hở, toàn bộ không gian đều là hoàn toàn bịt kín với thế giới bên ngoài.

Trong căn phòng căn bản nhiều nhất chính là rượu, đa số toàn những loại rượu tây xa xỉ..

Ngoại trừ Tư Dạ Hàn ra, trong căn phòng căn bản luôn luôn cần một người—— Nhà thôi miên của Tư Dạ Hàn 

(Editor: do nam chính của chúng ta ko ngủ được vì thương nhớ nữ chính :v=))))

Xét theo hiện tại, Tư Dạ Hàn đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ 

(hự hự mị liên tưởng công chúa ngủ trong rừng..)

A, ngủ một giấc mà thôi sao lại cảm giác nghìn thu mới một lần ngủ vậy..

Nhìn hắn tối hôm qua ngủ ngược lại rất thuận lợi, đoán chừng là bởi vì ba ngày không ngủ?

Diệp Oản Oản sau khi đi vào phòng, nhà thôi miên đi ra ngoài.

Đỉnh đầu mập mờ dưới ánh đèn, Tư Dạ Hàn với vẻ mặt lạnh như xương đi tới quầy bar trước mặt ngồi xuống, rót một ly rượu vang, "Nói đi."

Diệp Oản Oản cũng sớm đã cân nhắc được rồi, giờ phút này cũng không nhiều do dự, trực tiếp mở miệng nói: "Tôi.. muốn nói một chút quan hệ giữa chúng ta!"

"Quan hệ của chúng ta?" Tư Dạ Hàn hơi nhíu mày, tựa hồ đối với cái đề tài này cảm thấy hứng thú.

Diệp Oản Oản gật đầu một cái, giọng nói trịnh trọng mở miệng hỏi: "Đúng thế. Tư Dạ Hàn, anh cho là giữa chúng ta bây giờ quan hệ tính là gì?"

Tư Dạ Hàn: "Em là của tôi." 

Diệp Oản Oản: "..."

Diệp Oản Oản mặt liền biểu thị, rõ ràng cô là muốn nói chuyện với anh ta sao bây giờ đã trôi lạc trôi rồi? Hoàn toàn không cách nào hiểu được câu trả lời.

Diệp Oản Oản cưỡng bách chính mình bỏ qua câu trả lời vừa rồi, tiếp tục mở miệng nói: "Tư Dạ Hàn, cho tới nay tôi đều không hiểu, anh vì sao lại vừa ý tôi, lấy thân phận của địa vị của anh, muốn xinh đẹp có xinh đẹp, muốn dạng gì chẳng phải dễ như mua một đĩa cơm sao, coi như là anh thích vẻ đẹp mập mạp của tôi, thích khẩu vị nặng, cũng có vô số người sẽ nguyện ý đi đến bên anh không phải sao?

Vô luận nguyên nhân ABCDEFGH gì, nếu điểm này đã không cách nào thay đổi, sao quan hệ của chúng ta không thay đổi chút đi?

Anh một mực tức giận, tôi thì lại không ngừng chạy trốn, đó là bởi vì ai cũng không thể chịu đựng được mình làm gì đều bị giám sát, không thể chịu đựng được đời người bị khống chế, tự do bị tước đoạt, anh càng muốn khống chế tôi, cưỡng bách tôi, thì tôi lại càng có cảm giác muốn chạy thật xa. Có câu nói, dưa hái xanh không ngọt, tôi tin rằng anh cũng biết đạo lý này!"

Tư Dạ Hà giờ phút này lẳng lặng nghe Oản Oản nói một tràng dài, một tay lười biếng nghiêng bám lấy đầu, một cái tay khác nhẹ nhàng đung đưa ly rượu trong tay, sâu xa nói: "Ai nói tôi thích dưa bở?"

Diệp Oản Oản: "...

Anh moẹ nó chứ điên mất thôi? Sao hắn ta không biết nói chuyện một cách bình thường???

Thời gian chậm rãi qua đi.

Không biết trầm mặc bao lâu, Diệp Oản Oản đột nhiên đứng lên, từng bước từng bước hướng phía Tư Dạ Hàn.

Tư Dạ Hàn cũng không nói chuyện, chỉ sắc mặt lãnh đạm nhìn lấy cô đến gần.

Rốt cuộc, Diệp Oản Oản đi tới trước nam nhân đứng lại, một giây kế tiếp, bỗng nhiên nghiêng thân, mềm mại bờ môi rơi vào bờ môi lạnh giá đối diện mình---

"Anh chắc chắn chứ?"

Cô gái uyển chuyển mềm mại như  nước dán môi mình vào môi của hắn, mang theo ngây thơ mị hoặc: "Chắc chắn không thích ăn dưa bở sao?"



Chương 14: Lớn lên thành khuyết

Trong nháy mắt lúc đôi môi mềm mại của cô gái rơi xuống, con ngươi của Tư Dạ Hàn chợt co rúc lại.

Ánh mắt so với ngày trước bất cứ lúc nào đều muốn u ám hơn, giống như có thể đem linh hồn hút vào.

Nhìn ánh mắt đó, Diệp Oản Oản kịp thời lui đến khoảng cách an toàn, gắng gượng tiếp tục mở miệng nói: "Thật ra thì tôi chỉ là hy vọng có thể có cuộc sống bình thường như những cô gái khác, tôi  bảo đảm sẽ không chạy trốn, lại nói nếu anh không cưỡng ép tôi như con búp bê thì tôi việc gì phải chạy trốn chứ? 

Cố Việt Trạch—— trước là não của bà đây bị cửa kẹp, ngu như bò, cho nên mới có thể đối với cái một tên cặn bã nam nhớ mãi không quên, bà đây bây giờ đã suy nghĩ minh bạch.

Cảm thấy sao, lấy địa vị của ngài cùng giá trị, chỉ cần chúng ta khôi phục bình thường sống chung, thời gian lâu dài, tôi nhất định sẽ lớn lên thành dưa bở đấy!"

Diệp Oản Oản nói khô cả họng, khẩn trương chờ đợi Tư Dạ Hàn đáp lại: "Thật ra thì... dưa bở thật sự ăn rất ngon, tôi cảm thấy anh có thể thử xem, chưa thử qua làm sao biết không thích đây, đúng không?"

Tư Dạ Hàn tựa như cười mà không phải cười mà nhìn trước mắt ra sức rao hàng mình "mầm dưa nhỏ sâu xa nói, "Nếu lớn lên không trọn vẹn thì sao?" (Editor: Cười lộn ruột.)

Khóe miệng Diệp Oản Oản nhất thời rút ra, lau mồ hôi nói: "Sẽ không, sẽ không! Tôi sẽ cố gắng thật tốt lớn lên! Nhất định Căn Chính Miêu Hồng*!"

Căn Chính Miêu Hồng (根正苗红): nghĩa là đức cao trọng vọng nếu ghép lại bằng bốn chữ, nhưng đặc biệt thì hai từ 'căn miêu' còn có nghĩa là 'rễ và mầm' hoặc 'Mẩm rể/Nguồn gốc' còn hai từ "Chính Hồng" có nghĩa 'đang đỏ/đang nổi/may mắn' => ý Oản Oản:

  - Oản Oản sẽ lớn lên trở nên 'Đức cao trọng vọng': là trở thành người có đạo đức cao cả, được người ta quý trọng

  - Nhưng nghĩa khác lại là : Oản Oản sẽ lớn lên 'Đầy đủ rể mầm, chín hồng cả quả'.

Không biết qua bao lâu, hắn cụp mắt, thật thấp cười khẽ một tiếng: "Được, tôi liền cho em thời gian ba tháng."

Diệp Oản Oản nhất thời có chút quấn quít, "A, ba tháng có thể hay không quá ngắn một chút? Thời gian không đủ sẽ nuôi dưỡng không tốt... "

"Tôi không ngại."

"..."

Được rồi!

Ba tháng liền ba tháng đi!!

Có thể tranh thủ được ba tháng tự do đã vô cùng không dễ dàng.

Diệp Oản Oản lập tức hưng phấn nói: "Tôi đây đi thu thập đồ vật á! Ngày mai tôi trước hết dọn ra ngoài! Bất quá có rảnh rỗi ta sẽ tới Cẩm Viên trông nom vườn rau xanh đấy!"

Nói xong giống như rất sợ Tư Dạ Hàn đổi ý, bạch bạch bạch mà chạy như một làn gió bay.

Nhìn lấy bóng lưng vui sướng rời đi của cô gái,  sắc mặt Tư Dạ Hàn có chút trầm xuống, cơ hồ là ngay lập tức sẽ hối hận.

Một giây kế tiếp, ngón tay nhẹ nhàng lau môi của mình như sót lại một chút xúc cảm mềm mại của cô gái.

Oản Oản, đây là lần cuối cùng tôi tin tưởng em.

Cũng là một lần cuối cùng, cho em cơ hội.

Nếu em phản bội...

----------

Sau khi trở lại phòng.

Diệp Oản Oản nhanh chóng đem sách giáo khoa còn có hành lý đều thu thập một chút.

Chuyện thành công, thật giống như là đang nằm mơ như thế!

Lúc này, một trận tiếng chuông điện thoại di động reo lên, là Thẩm Mộng Kỳ.

Diệp Oản Oản khóe miệng xẹt qua một tia giễu cợt, giơ tay lên nghe điện thoại, "Alô?"

Điện thoại di động vừa mới kết nối, lập tức truyền tới Thẩm Mộng Kỳ thanh âm thở hổn hển: "Oản Oản, mình gọi điện thoại cho cậu thế nào không nhận? Cậu có xảy ra chuyện gì không? Tại sao chưa cùng Cố Việt Trạch rời đi? Cậu có biết mình hao tốn bao nhiêu sức lực mới khuyên được Cố Việt Trạch, mới đem hắn dẫn dụ đến! Còn nữa, mình đang ở cửa của Cẩm Viên, người giúp việc lại không cho mình đi vào! Cậu nhanh nói với bọn hắn một chút!"

"Há, bởi vì mình bị đuổi ra khỏi Cẩm Viên rồi."

"Cái gì! Cậu... cậu bị đuổi ra khỏi Cẩm Viên rồi hả?" Giọng nói của Thẩm Mộng Kỳ nhìn như là lo âu, kì thực rõ ràng là không đè nén được vui sướng.

"Đúng vậy, ngày mai tôi sẽ dọn về nhà trọ."

"Quá tốt Oản Oản! Xem ra kế hoạch lần này vẫn có tác dụng đấy chứ! Có phải Tư tiên sinh gặp cậu cùng với Cố Việt Trạch cho nên hiểu lầm cái gì, mới trong cơn tức giận đuổi cậu đi ra?"

Diệp Oản Oản không nhanh không chậm nói, "Làm sao cô biết Tư Dạ Hàn chứng kiến tôi cùng Cố Việt Trạch? Mấy ngày đó hắn cũng không ở nhà, cô không phải là rõ ràng nhất sao?"

"Mình... mình đoán thôi, tóm lại chúc mừng cậu, rốt cuộc thoát khỏi cái đó nam nhân đáng sợ rồi!"


Editor: Thủy Tiên

Chương 15: Chướng ngại giấc ngủ

"Cảm ơn." Đối mặt với sự chúc mừng của Thẩm Mộng Kỳ, Diệp Oản Oản khẽ cười một tiếng, cúp điện thoại.

Đời này, nợ nần giữa cô và Thẩm Mông Kỳ, tất nhiên phải tính toán hết một lần, nhưng mà cô ném chuột sợ vỡ bình, người anh trai không có tiền đồ của cô bây giờ đang bị Thẩm Mộng Kỳ làm cho thần hồn điên đảo, nếu như lúc này cô mà động vào Thẩm Mộng kỳ chỉ e rằng quan hệ giữa cô và anh trai lại càng bết bát hơn.

Cho nên bây giờ, chỉ có thể tạm thời chờ đợi cơ hội.

-------

Bên trong phòng ngủ chính trên lầu cuối.

Sau khi Diệp Oản Oản rời đi, nhà thôi miên liền trở về phòng, lần nữa chuẩn bị thôi miên.

"Cửu gia, bấy giờ có thể bắt đầu không?"

Tư Dạ Hàn tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì đó, cũng không biết có nghe rõ lời của hắn hay không, chẳng qua chỉ tùy ý giơ tay lên một cái.

Vì vậy nhà thôi miên phát ra âm nhạc, đốt chất xông hương đặc biệt, bắt đầu tâm lý dẫn dụ...

Nửa giờ sau....

Một tiếng sau....

Hai tiếng sau....

Người đã giải quyết không biết bao nhiêu chứng bệnh hóc bua, khó nhằn, người được đoàn lính đánh thuê NO.1 thế giới "Chư Thần Hoàng Hôn" mời làm chuyên gia tâm lý cao cấp – Mặc Huyền bắt đầu lần thứ n hoài nghi nhân sinh.

Mỗi lần điều trị cho Tư Dạ Hàn, hắn lúc nào cũng có cảm giác bản thân là một thầy thuốc giả.

"Cửu gia, ngài hôm nay gặp phải chuyện gì sao?" Mặc Huyền thử dò hỏi.

Mấy ngày trước là do vị tiểu cô nương bên cạnh kia không ngừng tìm cách chạy trốn, làm cho anh không cách nào kìm chế được tức giận, dẫn đến ba ngày không ngủ.

Hôm nay là vì sao chứ? Không phải nói cái vị tiểu cô nương kia đã thay đổi tính nết rồi sao?

Mới vừa nãy khi hắn nhìn thấy người kia, cũng lấy làm kinh hãi, cô bé kia chỉ là không trang điểm, ăn mặc đẹp đẽ một chút, giữa hai hàng lông mày cũng ôn nhu không ít, không giống như trước kia cả người lúc nào cũng tràn đây lệ khí.

Theo lý thuyết tâm tình của Cửu gia không phải là sẽ trở nên ổn định một chút sao? Như thế nào thôi miên lại thất bại?

Nhưng giờ phút này Tư Dạ Hàn nằm trên giường, bóng mờ màu xanh đen dưới mắt lại từ từ nổi lên, gân xanh trên trán phồng ra, vẻ mặt hầu như trở nên hung ác dữ tợn, rõ ràng là đang phải chịu đựng thống khổ to lớn.

Giống như trong thân thể anh có một con dã thú đáng sợ, mất khống chế, cáu kỉnh, làm loạn vô cùng, phá hư tính khí, từng giây từng phút ăn mòn tinh thần anh.

Thấy trạng thái của Tư Dạ Hàn có chiều hướng chuyển biến xấu, càng lúc càng tệ hại. Mặc Huyền ngưng trọng sắc mặt, vội vàng hỏi: "Là bởi vì vị Diệp tiểu thư kia?"

Nhưng mà, giống y như những lần trước, Tư Dạ Hàn không hề trả lời hắn.

Nếu như Tư Dạ Hàn tình nguyện trao đổi với người khác, bệnh tình của anh cũng sẽ không nghiêm trọng như vậy.

Tâm lý phòng bị của anh quá nặng, không cho phép bất kì kẻ nào tiến vào vùng lãnh địa của anh.

Coi như có là bác sĩ tâm lý giỏi hơn nữa, nếu như bệnh nhân không chịu phối hợp cũng sẽ không có năng lực làm thêm bất kỳ điều gì.

Nghĩ đến Diệp Oản Oản tâm tình của Mặc Huyền có chút phức tạp.

Cô gái

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net