✓Chương 111- 120

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Hyna Nguyễn

Beta: sontradooo


Chương 111: Cửu gia muốn gặp cô

"Có đôi khi lời nói cũng thật hay, địch nhân của địch nhân là bằng hữu! Cậu suy nghĩ thật kỹ đi, nếu như đồng ý, tôi có thể bảo đảm trong vòng một ngày, tôi sẽ xem cậu như người xa lạ chưa bao giờ gặp cậu. Coi như cậu vì Tống Tử Hàng mà có chuyện đi chăng nữa, thì cuộc sống này là của cậu, muốn làm gì thì làm! Dĩ nhiên, nếu cậu muốn tôi xóa topic, cũng không có vấn đề!" Diệp Oản Oản lưu lại câu này đủ để Giang Yên Nhiên vô cùng động tâm rồi rời đi.

Giang Yên Nhiên kinh ngạc nhìn nhìn bóng lưng Diệp Oản Oản rời đi, mặc dù cô không hoàn toàn tin tưởng Diệp Oản Oản, nhưng cô cũng không thể không thừa nhận Diệp Oản Oản đưa cho cô một viễn cảnh thật sự là quá mê người!

Cô không cam lòng nhất chính là Tống Tử Hàng từ đầu tới cuối cũng không có yêu cô, hận nhất là Thẩm Mộng Kỳ lừa dối cùng đùa bỡn bản thân!

Cô muốn cho Tống Tử Hàng hối hận! Biết vậy chẳng làm! Cô muốn cho Thẩm Mộng Kỳ trả giá thật lớn!

Nhưng cô lại hoàn toàn không biết mình nên làm như thế nào, nếu là cô biết thì cô cũng sẽ không rơi vào cái kết quả này ngày hôm nay.

Diệp Oản Oản, hẳn là nên tin tưởng cô ấy...

...

Cùng Giang Yên Nhiên trò chuyện xong, Diệp Oản Oản trở lại nhà trọ, tẩy trang xong, đắp cái mặt nạ dưỡng da, sau đó đi tắm.

Nằm dài trên giường tiếp tục suy nghĩ như thế nào có thể xoa dịu cái đóa hoa bá vương kia.

Thật ra thì, Tư Hạ cùng Lăng Đông chắc không khác nhau gì cả chứ? Nói không chừng chỉ cần cô tỏ rõ một chút chân thành, Tư Dạ Hàn cũng không để ý như vậy đâu?

Diệp Oản Oản một bên mò điện thoại di động, một bên nghĩ như thế.

Đang do dự có nên gọi điện thoại cho Tư Dạ Hàn hay không, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, làm cô giật mình.

Lại một nhìn số điện thoại gọi đến, càng kinh ngạc hơn là Hứa Dịch gọi tới!

" Alo, Diệp tiểu thư?"

"Hứa quản gia, có chuyện gì sao?" Diệp Oản Oản hỏi.

"Diệp tiểu thư, Cửu gia muốn gặp cô."

Diệp Oản Oản nhất thời trong lòng hơi hồi hộp một chút: "Anh ấy ở đâu?"

"Quán bar Già Lam, tôi ở cửa trường học chỗ cũ chờ cô." Hứa Dịch trả lời.

Diệp Oản Oản hít sâu một hơi: "Biết rồi, tôi lập tức ra ngay."

Treo điện thoại xong, Diệp Oản Oản không dám trễ nãi, cũng không kịp thu thập, nhanh chóng đổi một bộ quần áo ra cửa.

Trước đã là như vậy, vô luận cô ở nơi nào, bất cứ lúc nào chỗ nào, nếu Tư Dạ Hàn muốn gặp cô, thì cô nhất định phải chạy tới mà không cho có bất kì dị nghị nào.

Thật ra thì Tư Dạ Hàn mỗi lần đột nhiên vội vã tìm cô dường như cũng không có chuyện gì, thường xuyên đều là cô đi qua, anh rất bận bịu, cô trong ánh mắt của anh chỉ có thể ngồi yên.

Có lúc thậm chí là anh chỉ nhìn cô một cái liền đem cô về lại chỗ cũ, thật là không giải thích được!

Bây giờ nghĩ lại, thời điểm mỗi lần Tư Dạ Hàn triệu cô đi qua, tình trạng của anh cùng tâm tình đều có chút không tốt lắm, tựa hồ chỉ có cô ở bên trong phạm vi tầm mắt anh, mới có thể làm cho anh an tâm.

Tư Dạ Hàn bây giờ tâm tình không tốt?

Sẽ là bởi vì chuyện gì?

Liên tưởng đến chuyện ngày hôm nay, Diệp Oản Oản không khỏi có loại dự cảm xấu...

Thấp thỏm lên xe, Diệp Oản Oản thử thăm dò Hứa Dịch trước mặt người đang lái xe: "Sao đột nhiên gọi tôi tới? Là có chuyện gì à?"

Hứa Dịch bởi vì chợt nhìn đến Diệp Oản Oản, vẻ mặt sững sờ, Diệp Oản Oản vào lúc này không trang điểm, cả người chỉ mặc đơn giản đến không thể lại đơn giản quần jeans áo thun, nhưng chính là đẹp để cho người không dời mắt nổi, thật thật băng cơ ngọc cốt, mặt tựa phù dung.

Hứa Dịch rất nhanh liền thu mắt lại, trả lời: "Cái này, xin lỗi Diệp tiểu thư, tôi cũng không biết, tính tình của Cửu gia cô cũng biết rồi đấy, tôi cũng chỉ là phụng mệnh làm việc thôi!"

"Vậy anh ấy hôm nay tâm tình thế nào à?" Diệp Oản Oản lại hỏi.

"Chuyện này..." Hứa Dịch nhất thời trầm mặc không nói.

Xem phản ứng của Hứa Dịch, Diệp Oản Oản nhận mệnh thở dài, được rồi, cô đã biết đáp án.


Chương 112: Chạm phải cấm kỵ

Nửa giờ sau, tại quầy rượu Già Lam.

Tầng chót chỉ để dành cho khách hàng VIP sư dụng, Diệp Oản Oản dừng chân lại, hít sâu một hơi, tự nói với mình chờ lát nữa vô luận phát sinh cái gì cũng nhất định phải tỉnh táo.

"Diệp tiểu thư, mời vào!!"

Hứa Dịch đang muốn đẩy cánh cửa ra Diệp Oản Oản lại ngăn cản hắn: "Chờ một chút, mở cái cánh cửa khác đi! Để cho tôi vô trước thám thính tình hình bên trong đã!"

Diệp Oản Oản nói xong lặng lẽ đẩy ra một cái khe cửa, sau đó dè đặt hướng bên trong nhìn vào.

Sau lưng, Hứa Dịch nhìn thấy Diệp Oản Oản bộ dáng như kẻ gian khóe miệng không khỏi kéo ra, bất quá chỉ cần cô ấy nguyện ý phối hợp, hắn coi như cảm ơn trời đất.

Cho dù là đã chuẩn bị tâm lý xong nhưng khi Diệp Oản Oản đẩy khe cửa ra vẫn là bị bầu không khí bên trong dọa sợ.

Trong sương phòng người không nhiều, cô chỉ biết Lâm Khuyết, còn có mấy người khác nữa đoán chừng là người giống như Tư Dạ Hàn.

Giờ phút này, Tư Dạ Hàn đang ngồi một góc ở ghế sa lon, giữa ngón tay nắm một chiếc khăn ướt, ung dung thong thả lau chùi mu bàn tay, mu bàn tay của anh đã bị anh lau đến mức đỏ một mảng lớn, cơ hồ muốn rách da, nhưng nam nhân lại không chút nào có ý muốn dừng lại.

Mà sắc mặt nam nhân thời khắc này, âm trầm lạnh lùng đến cực hạn, cả người giống như bị màn đêm bao quanh, không có một tia khe hở ánh sáng.

Đối diện với Tư Dạ Hàn là một cô gái sắc mặt trắng bệch, run lẩy bẩy mà đứng ở nơi đó, giống như tù nhân sau một khắc sẽ bị hạ lệnh chém đầu.

Cô gái dung nhan cực kì đẹp mắt, vành mắt đỏ lã chã chực khóc, bộ dạng càng động lòng người.

Nhưng là dù có mỹ nhân đềm đạm đáng yêu, khuôn mặt Tư Dạ Hàn như cũ lạnh khối băng.

Thấy tình huống quỷ dị này, Diệp Oản Oản không khỏi sửng sốt một chút.

Chuyện gì đang xảy ra a?

Đang lơ ngơ, chỉ thấy trong đó một nam nhân trẻ tuổi thân hình hơi mập đầu đầy mồ hôi dàn xếp nói: "Cửu gia, nha đầu này thật sự là vô tâm, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân..."

Không chấp tiểu nhân?

Tư Dạ Hàn ánh mắt chuyển một cái, nhìn về phía đàn ông kia.

Ánh mắt đáng sợ kia chiếu đến làm người ta hít thở không thông, cảm giác áp bách ùn ùn kéo tới, nam nhân sợ đến trái tim đều thiếu chút nữa ngưng đập, vội vàng cúi đầu tránh được cái tầm mắt kinh sợ của người đó, cầu cứu mà chuyển hướng nhìn Lâm Khuyết đang ngồi ở một bên: "Lâm thiếu, anh xem chuyện này..."

Lâm Khuyết cũng cảm thấy Tư Dạ Hàn người này quá biến thái, con gái người ta chỉ đụng hắn một chút mà thôi, tư thế kia của hắn thật giống như ghét bỏ đến hận không thể đem tay của mình chặt đi, sau đó huyết tẩy tại chỗ.

Nhưng có thể có biện pháp gì, Tư Dạ Hàn chán ghét nữ nhân là chuyện trong lòng mọi người đều biết, ai cho ngươi nhất định phạm phải kiêng kỵ của hắn.

Lâm Khuyết tâm tình phiền não, tức giận trợn mắt nhìn đối phương một cái: "Đừng nhìn tôi, Cửu ca có quy củ của mình chú cũng không phải là không hiểu, gọi đàn bà tới là ý gì? Là chú cố ý tự tìm phiền phức đấy!"

Suy nghĩ một chút liền muốn nổi giận, bữa này hắn là người mời, hôm nay tâm tình của Tư Dạ Hàn vốn có cái gì không đúng, đúng là thiên đường không đi lại đâm đầu xuống địa ngục, đụng phải cấm kỵ củ Tư Dạ Hàn dẫn đến hắn cũng bị dính líu theo.

Giống như có khí tức tử vong bao phủ, một phòng toàn người nơm nớp lo sợ không dám nói lời nào.

Thôi Hạo càng sốt ruột trong lòng, chuyện nữ nhân này chỉ là chuyện nhỏ, chuyện lớn hơn mới chính Thôi gia bọn họ.

Lần trước họ có ý đồ để cho con gái nhà mình đến gần Tư Dạ Hàn chỉ trong một đêm liền biến mất hoàn toàn trên Đế đô.

Nay hắn an bài cô bé này ngay cả người Tư Dạ Hàn đều không có thể đến gần, chẳng qua chỉ là lúc đưa rượu không cẩn thận đụng tay mà thôi, nhưng vị trước mắt này căn bản là chủ nhân tàn bạo không có nhân tính, lúc nào sẽ với ngươi nói phải trái!


Chương 113: Mở ra kiểu vuốt lông mới

Nghĩ đến kết quả của Vương gia, Thôi Hạo rốt cuộc ý thức được sự sợ hãi khắc sâu, bộ dạng như chết đến nơi nhào tới cầu xin Tư Dạ Hàn tha thứ: "Cửu gia! Tôi biết sai rồi! Tôi thật biết lỗi rồi! Tôi không nên phạm phải cấm kỵ của ngài! Chuyện này... Nữ nhân này tùy ngài muốn xử lý như thế nào đều có thể! Chỉ cần ngài có thể hả giận!"

Lúc trước hắn nhận thấy cô bé này có tư chất quá tốt, chính hắn đều không nỡ dùng, đem ra làm tiến cống, ai biết sẽ khéo quá hóa vụng. Đến cùng Tư Dạ Hàn có phải là nam nhân hay không? Đối mặt loại người này đều thờ ơ không động lòng!

Cô gái bên cạnh vừa nghe nói như vậy, khuôn mặt không cách nào tin cùng tuyệt vọng, không nghĩ tới mình cứ như vậy bị bán đi, nhưng lấy thân phận của cô giờ phút này lại một chữ "Không" đều không thể nói, chỉ có thể tuyệt vọng ngồi sập xuống đất khóc.

Đang lúc này, trên ghế sa lon, nam nhân đang không ngừng dùng khăn giấy khử độc lau chùi mu bàn tay đột nhiên ánh mắt sắc bén nhìn phía cửa.

Lâm Khuyết thuận theo ánh mắt Tư Dạ Hàn nhìn sang, hơi nhíu mày: "Ai núp ở đó?"

Diệp Oản Oản sống lưng cứng đờ, bị ánh mắt lạnh băng của Tư Dạ Hàn nhìn sợ đến lập tức nhào tới.

Lúc Diệp Oản Oản vào trong phòng bao trong nháy mắt tiếng cầu xin tha thứ cùng khóc thút thít đột nhiên im bặt.

Thôi Hạo đứng ở đó, duy trì tư thế đại há miệng, cả người đều ngốc ở nơi đó, cô bé kia cũng có vẻ mặt đờ đẫn.

Chỉ thấy một cô gái vội vàng không kịp chuẩn bị mà tiến vào bao sương, tóc đen quần áo đơn giản da thịt trắng như tuyết, một đôi mắt giống như ngôi sao thu thủy.

Lâm Khuyết thấy Diệp Oản Oản, sắc mặt nhất thời có chút không tốt lắm, tại sao lại tới một thêm phiền toái?

"Cửu, Cửu gia... em tới rồi..." Rình coi bị phát hiện, Diệp Oản Oản lúng túng sửa sang lại vạt áo, sau đó hướng phía Tư Dạ Hàn đi tới.

Mọi người thấy cô gái đột nhiên xuất hiện đều là cả kinh, say sưa suy đoán thân phận của Diệp Oản Oản. Tư Dạ Hàn không phải là chán ghét nữ nhân sao? Làm sao lại chính mình kêu phụ nữ tới?

Bọn họ còn tưởng rằng người Thôi Hạo tìm đến đã là cực phẩm, nhưng so sánh cùng với người trước mắt này, lại nhất thời mất màu sắc.

Nhìn lấy trên ghế sa lon nam nhân tựa như muốn ăn thịt người, Diệp Oản Oản thật sâu thở dài. Thật xui xẻo, thế nào lại bắt gặp thời điểm anh đang nổi giận.

Nếu cô không hiểu lầm thì tình huống bây giờ là Tư Dạ Hàn cực kỳ chán ghét nữ nhân đụng chạm vào mình, giống như mắc bệnh cưỡng bách chứng.

Người mắc chứng bệnh cưỡng bách rửa tay có thể rửa suốt một ngày, tình huống của Tư Dạ Hàn cũng không kém, bị chạm vào anh có thể nắm tay lau đi lau lại đến máu thịt be bét mới thôi.

Lúc trước mới vừa biết tật xấu này của Tư Dạ Hàn cô còn có chút kỳ quái à, trong đầu nghĩ chẳng lẽ cô không phải phụ nữ sao? Tại sao cô thì không có sao?

Tư Dạ Hàn nhìn cô gái đứng cách anh ba bước chỗ xa xa kia sắc mặt càng thêm âm trầm.

Thấy Tư Dạ Hàn vẻ mặt không lành, Diệp Oản Oản vội vàng thu hồi suy nghĩ, nhanh chóng đi tới ngồi vào bên cạnh Tư Dạ Hàn, nhận mệnh mà mở ra chế độ vuốt lông kiểu mới.

Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Hứa Dịch mở miệng nói: "Có dung dịch khử độc không?"

"Có." Hứa Dịch trên người móc ra một chai nhỏ nhỏ đưa tới, sau đó vèo một tiếng rút ra xa.

Lâm Khuyết không khỏi liếc mắt nhìn Diệp Oản Oản nói: "Đừng giằng co nữa, mới vừa rồi hắn rủa cả một bình!"

Diệp Oản Oản không để ý tới Lâm Khuyết, tự nhiên cầm tay Tư Dạ Hàn lên.

Mọi người thấy Diệp Oản Oản lại dám đi đụng tay Tư Dạ Hàn, tất cả đều là mặt đầy kinh hoàng, bị dọa sắp tiểu ra.

Nhưng mọi người một giây kế tiếp lại khiếp sợ phát hiện, Tư Dạ Hàn dường như không phản ứng gì, lại cứ như vậy ngoan ngoãn bị cô cầm tay?

Diệp Oản Oản không để ý ánh mắt chung quanh, hết sức chuyên chú mà lau lau trên mu bàn tay của Tư Dạ Hàn, lại tượng trưng mà đổ ra một ít khử trùng, sau đó dùng khăn giấy lau sạch, môi thoáng lại gần, nhẹ nhàng hướng chỗ sưng đỏ kia thổi thổi, cuối cùng lại như dỗ con nít hôn một cái: "Khá hơn chút nào không?"

Cái hôn trên mu bàn tay nhẹ nhàng mang đến một luồng không khí, ấm áp mềm mại đụng chạm, không khỏi để cho Tư Dạ Hàn đang có cảm giác toàn thân cao thấp cáu kỉnh đều trong nháy mắt thở bình thường lại...

Yên lặng trong chốc lát, Tư Dạ Hàn gật đầu một cái: "Ừm."

Một bên Lâm Khuyết một hớp rượu phun ra ngoài: "Thảo! Làm hỏng mắt chó của tiểu gia ta rồi!"

Thôi Hạo: "...!!!"

Trâu bò! Còn có loại này thao tác này sao?


Chương 114: Bị cho ăn no

Cô gái này cứ như vậy tựa như vừa chơi vừa dỗ một chút làm cho Tư Dạ Hàn lại không có tiếp tục động tác lau chùi, vẻ mặt kinh người cũng tất cả đều khôi phục được bình thường, trong mắt thậm chí nhìn qua còn có mấy phần ôn nhu. So sánh với người trước mắt này, nữ nhân hắn tìm đến nhất định chính là cái phế vật a!

Thôi Hạo không nhịn được Ám xoa xoa tay theo sát Lâm Khuyết hỏi thăm: "Lâm thiếu, vị này là thần thánh phương nào à?"

"Không phải là một ma lem sao..." Lâm Khuyết một bên nâng cằm lên lầu bầu, một bên bụng đầy nghi ngờ hướng phía Diệp Oản Oản nhìn lại.

Diệp Oản Oản luôn là thủ phạm phóng hỏa từ lúc nào biến thành đội chữa lửa rồi hả?

Thôi Hạo: "... Hả?"

Ma lem? Lâm Khuyết chẳng lẽ là mù rồi?

Thấy Thôi Hạo đang ngẩn người, Lâm Khuyết tức giận nhắc nhở: "Hả cái gì! Ngươi vận khí tốt, được cứu rồi, còn không mau để cho người của ngươi đi mau!"

Giời ạ, hù chết hắn! Tối nay nếu như không phải là Diệp Oản Oản tới, tình huống này hắn không có cách giải quyết!

Thôi Hạo gật đầu liên tục, thừa dịp Tư Dạ Hàn vào lúc này tâm tình tốt, vội vàng cùng cô gái đang còn ngồi sập xuống đất kia nháy mắt một cái.

Nữ hài trở mình bò dậy, nơm nớp lo sợ hướng về phía Tư Dạ Hàn nói xin lỗi: "Cửu gia, em có lỗi với, có lỗi với, Cửu..."

"Đi ra ngoài." Tư Dạ Hàn thần sắc hơi lộ ra vẻ không kiên nhẫn.

Cô gái vốn tưởng rằng lúc này chết chắc, không nghĩ tới sau cùng đối phương lại liền bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy, thật là không cách nào tin được, đầu tiên là sững sờ, sau đó mới vội vàng không ngừng cúi người: "Vâng! Cảm ơn Cửu gia đại nhân không chấp tiểu nhân!"

Trước khi đi, cô gái rất là tò mò mà nhìn người bên cạnh Tư Dạ Hàn một cái.

Nguyên lai... Tư Dạ Hàn không phải là chán ghét nữ nhân, chẳng qua chỉ là nhìn người phụ nữ khác không thuận mắt mà thôi!

Tư Dạ Hàn đột nhiên nói chuyện trở nên tốt như vậy, Thôi Hạo thật là mừng đến chảy nước mắt: "Cửu gia, hôm nay quả thực xin lỗi, tôi tự phạt ba chén! Tự phạt ba chén!"

Hắn thật hận không tán mình một cái, hắn còn cho là mình tìm cái cô em này đã là cực phẩm, nào biết bên người Cửu gia lại còn có người tuyệt sắc trên thế gian như vậy. Khó trách bên ngoài toàn bộ đều coi thường!

Vào lúc này bên trong phòng bao mọi người hầu như đều có ý tưởng giống Thôi Hạo, ánh mắt tất cả đều hướng đến trên người cô gái bên cạnh Tư Dạ Hàn quan sát.

Diệp Oản Oản ai cũng không nhìn, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, ngoan ngoãn thả tay Tư Dạ Hàn ra, tay nhỏ thỉnh thoảng móc lấy đậu phộng trên bàn.

Tư Dạ Hàn tự nhiên chú ý tới những thứ kia làm người ta không vui mắt, bất quá thấy cô gái vô cùng nhu thuận ngồi tại bên cạnh mình, như con sóc nhỏ vui sướng bóc lấy đậu phộng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là thỏa mãn, thần sắc mới thoải mái chút ít.

Diệp Oản Oản vùi đầu thuần thục bóc được một ít rồi đem đậu phộng mà chính mình không ăn tất cả đều đưa tới trước mặt Tư Dạ Hàn, vẻ mặt giành công.

Vì vậy, Tư Dạ Hàn đêm nay ngoại trừ uống rượu ra cái gì cũng chưa ăn liền đem đậu phộng trong tay cô gái ăn hết không chừa viên nào.

Đại khái là bởi vì chột dạ, Diệp Oản Oản tối nay là dốc hết sức lấy lòng Tư Dạ Hàn, đút hết đậu phộng lại vui vẻ láy hoa quả, đút hết hoa quả lại đút nước trái cây, chỉ hy vọng quay đầu không bị xử lý thảm.

Tư Dạ Hàn đã sớm không uống rượu, cô gái cho anh ăn cái gì, anh liền ăn cái đó.

Trên căn bản, đám quần chúng vô tội trong phòng bao cũng bị cho ăn no----

Lâm •cẩu độc thân• Khuyết gương mặt đen như đáy nồi, cảm giác bọn họ đã không phải là kỳ đà cản mũi, mà giống như là mặt trời chói chang, sáng vạn trượng!

Giời ạ là ai nói không cho mang cô em của mình đến! Ngươi ta tự kêu cô em của mình tới là muốn đem tất cả bọn họ đều ngược một lần sao?


Chương 115: Vỗ mông ngựa được rồi

"Cửu gia, vị này là..." Bên cạnh có người hỏi dò.

Tư Dạ Hàn là rất ghét bị người khác thám thính việc riêng tư của mình nên người kia mới vừa hỏi liền bắt đầu hối hận, lại không nghĩ rằng, nam nhân kia lại thật tình trả lời câu hỏi của hắn

"Bạn gái tôi."

Nghe được ba chữ kia, trong phòng bao tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Bạn gái tôi?

Ba chữ kia sức nặng không bình thường!

Nguyên tưởng rằng bất quá là một người bạn thông thường, kết quả lại có danh phận?

Lâm Khuyết giật giật khóe miệng nhìn Tư Dạ Hàn một cái, chẳng lẽ người này đột nhiên đem Diệp Oản Oản kêu đến là vì để cho cô một chút chủ quyền danh phận sao?

Thôi Hạo lau trên trán mồ hôi lạnh, vội vàng nhân cơ hội làm quen: "Ai nha, khó trách Cửu gia ngày thường không gần nữ sắc, nguyên lai là trong nhà cất giấu bạn gái xinh đẹp như thế! Không biết vị tiểu thư này ngài họ gì?"

"Chào mọi nười, tôi họ Diệp." Diệp Oản Oản đơn giản lên tiếng chào.

Diệp...?

Nhất thời trong đầu mọi người đem danh môn vọng tộc Đế đô có họ Diệp toàn bộ đều suy nghĩ một lần, kết quả lại không biết rốt cuộc là cái Diệp gia nào.

Đế đô có thể gọi ra được tên Diệp gia, dường như cũng chỉ có một nhà, vốn lấy tư cách của nhà kia cũng là cách xa bọn họ vạn dặm, huống chi thiên kim nhà kia cùng đã có gia đình đính hôn. Mọi người thấy bầu không khí khá tốt, nhưng lại không dám thăm dò thêm, lại bắt đầu uống rượu nói chuyện phiếm làm sống động bầu không khí.

Tất cả chuyện tiếp theo đều vô cùng đơn giản, Thôi Hạo nỗ lực hơn nửa năm đều không có thể nói thành công hạng mục, rốt cuộc ở tối nay cùng Tư Dạ Hàn lại đạt thành chí hướng hợp tác.

Cuối cùng thời điểm cụng ly, Thôi Hạo nước mắt lưng tròng, nhìn biểu tình của Diệp Oản Oản quả thật giống như là nhìn lấy Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.

Vốn đang cho là chết chắc, lại không biết làm sao lại có thể hóa giải nguy cơ, hợp đồng cũng hoàn thành xong rồi.

Tình huống lúc trước bọn họ thấy giống như quyền thần thời cổ đại đều thích hướng hoàng đế nhét nữ nhân vào trong hậu cung, tất cả mọi người đều muốn có nữ nhân bên người Tư Dạ Hàn, hắn cũng không ngoại lệ.

Bất đắc dĩ hôm nay tận mắt thấy Tư Dạ Hàn làm tan hết lục cung lục viện, tư thế một lòng độc chiếm cưng chiều một người, bọn họ là khẳng định không có cơ hội, làm không tốt sơ ý một chút sẽ còn là dạng khéo quá hóa vụng. Nhưng là, từ chỗ khác hạ thủ cũng không phải là không có khả năng...

Trước khi đi, Thôi Hạo vô cùng nhiệt tình từ trong lòng ngực móc ra một tấm thẻ màu vàng, đưa cho Diệp Oản Oản, vẻ mặt tươi cười mà mở miệng nói: "Diệp tiểu thư, lần đầu tiên gặp gỡ, tôi có một chút tiểu tâm ý, bất thành kính ý."

Diệp Oản Oản dùng ánh mắt còn lại quét tấm thẻ kia một cái, lại là thẻ vàng ở cửa hàng Bách Thịnh xa xỉ lớn nhất quảng trường Đế đô. Dựa vào tấm thẻ này có thể hưởng thụ cấp VIP phục vụ, tất cả hàng xa xỉ cũng có thể được giảm giá thấp nhất.

Bình thường có thể có thẻ này ngoại trừ nội bộ nhân viên còn nếu không phải đạt tới hạn mức chi tiêu mười triệu.

Thôi Hạo----Thôi...Ta phi! Chẳng lẽ người nọ là ông chủ nhỏ tập đoàn Bách Thịnh? Diệp Oản Oản thấy vậy, không có cầm lấy, mà là hướng phía Tư Dạ Hàn bên cạnh nhìn một cái.

Tư Dạ Hàn nhàn nhạt lườm Thôi Hạo, đối với hành vi của hắn dường như không có phản cảm: "Cầm đi."

Thấy Tư Dạ Hàn đồng ý, Diệp Oản Oản mới lấy nó: "Cảm ơn!"

Thôi Hạo nhất thời thở phào nhẹ nhõm: "Không khách khí không khách khí, quả thực không nghĩ tới có cái gì tốt đưa để làm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net