Chương 1181- 1200

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 1181: Thật là có văn hóa

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Diệp Mộ Phàm lầu bầu: "Loại chuyện này... Tùy tiện qua loa không được sao?"

Diệp Oản Oản sắc mặt nghiêm túc: "Ở trong giáo dục trẻ em, có một hạng mục cần chú ý rất trọng yếu. Chính là, chuyện đã đáp ứng với con nít, thì nhất định phải làm được."

Diệp Mộ Phàm khóe miệng co giật một cái: "Giáo dục trẻ em... Anh thấy là em giả làm mẹ quá lâu, nên hơi bị nhập vai sâu quá rồi đấy!!"

Bất quá, với chỉ số thông minh của Cung Húc, so với trẻ con, thì cũng không có gì sai cả.

Diệp Mộ Phàm sắc mặt lo âu nói, "Oản Oản, em có phải cũng là bởi vì những lời đồn trên mạng kia không vậy?"

Diệp Oản Oản mở miệng, "Những lời đồn kia đều là không có lửa làm sao có khói, không tạo ra được ảnh hưởng quá lớn. Với mạng lưới quan hệ của em, có thể giải quyết dễ dàng, chẳng qua là hơi hơi phiền toái một chút. Coi như không có những lời đồn trên mạng kia, em cũng đã chuẩn bị tìm một cơ hội khôi phục thân phận. Mềm mỏng không bằng bạo lực đi!"

Ngược lại đối với Tư Dạ Hàn mà nói, nàng mặc nam trang hay nữ trang đã không có gì khác biệt. Đối với Diệp gia bên kia, cũng là thời điểm chơi bài ngửa.

Ngày hôm nay, vừa vặn mọi người cũng đều có mặt, cũng coi như có thể giải quyết luôn một lần, bớt chuyện.

Diệp Mộ Phàm nghe vậy cũng cảm thấy có đạo lý, liền không nói gì, chẳng qua là mất hứng hừ hừ, "Tiện nghi cho tiểu tử Cung Húc kia..."

Diệp Oản Oản: "Chìa khóa của xe bảo mẫu ở đâu? Y phục và đồ trang điểm của em ở sau cốp."

Diệp Mộ Phàm: "Đông Tử đang giữ, để anh đi với em."

...

Trong đại sảnh buổi yến hội.

Cung Húc níu níu kéo kéo Lạc Thần: "Tên ngốc! Cậu mau tới đây! Mau nhìn tôi xem!"

Lạc Thần cau mày: "Sao nữa?"

Cung Húc: "Nhìn tôi cho thật kỹ đi! Nhìn cho rõ ràng! Có cảm giác gì?"

Lạc Thần do dự một chút, sau đó mới mở miệng: "Cậu... Lại xanh biếc?"

Cung Húc nhất thời tối sầm mặt, "Phi! Tôi là hỏi cậu tôi trông thế nào, quần áo có thích hợp không? Kiểu tóc có rối hay không? Da dẻ có được hay không? Cằm tôi có phải là mới mọc một cái mụn phải không!"

Lạc Thần: "..."

Đường Tinh Hỏa "haha" cười ra tiếng, "Tôi nói này Cung Húc, cậu lại lên cơn thần kinh gì nữa vậy?"

Cung Húc mặt y như thiếu nữ hoài xuân, kích động mở miệng nói: "Tôi lập tức... lập tức sẽ được gặp được nữ thần của tôi!"

Đường Tinh Hỏa nhíu mày, "Nữ thần? Nữ thần của cậu là ai vậy?"

Cung Húc lườm hắn một cái: "Nữ thần của tôi là ai cậu không biết sao?"

Đường Tinh Hỏa: "Híc, chẳng lẽ là cái người mà cậu một mực luôn đi tìm, mứt...mứt..."

Cung Húc: "Không sai, chính là mứt hoa nhỏ nhà tôi. Diệp ca đã đáp ứng tôi, nếu như tôi lấy được giải Ảnh Đế, liền để cho tôi gặp mứt hoa nhỏ! Mới vừa rồi còn nói với tôi, mứt hoa nhỏ sẽ lập tức tới ngay!"

Cung Húc nói xong, bồn chồn nôn nao nhìn về phía cánh cửa.

Đường Tinh Hỏa nghe xong, ánh mắt cũng sáng lên, cảm thấy đầy hứng thú mở miệng, "Lại có thể để cho cậu thất điên bát đảo ngày ngày nhắc tới, còn an phận suốt cả một năm không trêu ghẹo các em gái. Mứt hoa nhỏ đó, rốt cuộc là đẹp bao nhiêu?"

Cung Húc đầy vẻ khinh bỉ: "Đẹp? Quả thật là nông cạn! Cậu có văn hóa hay không? Mứt hoa nhỏ nhà tôi chỉ một chữ 'đẹp' liền có thể hình dung sao?"

Đường Tinh Hỏa khiêm tốn thỉnh giáo: "Vậy phải hình dung thế nào?"

Cung Húc nghiêm túc suy tư chốc lát, "Ừ... Vô cùng... vô cùng vô cùng đẹp, đẹp vô cùng!"

Đường Tinh Hỏa khóe miệng co giật: "Cậu thật là không nông cạn, thật là có văn hóa..."

...

Ngoài xe bảo mẫu, Diệp Mộ Phàm vừa hút thuốc vừa làm tận chức trách mà chờ đợi.

Tốc độ thay quần áo của Diệp Oản Oản rất nhanh, không tới 10 phút cũng đã hoàn thành.

"Cạch" một tiếng, sau lưng truyền tiếng mở cửa xe.

Diệp Mộ Phàm vội hạ điếu thuốc trong tay, ném tới lòng bàn chân dập tắt, sau đó xoay người lại.


Chương 1182: Thẩm mỹ cay mắt

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

---

"Em thay..."

Diệp Mộ Phàm nói được nửa câu, nhìn chằm chằm về phía em gái mình, đột nhiên á khẩu.

Hắn bình thường cực hiếm khi nhìn thấy muội muội mặc đồ con gái, trừ phi là thỉnh thoảng lúc đi tới nhà ông bà nội.

Mà giờ khắc này, cô bé trước mắt mặc một chiếc váy dạ hội ngắn màu đen được may rất vừa người, cần cổ thon dài trắng nõn như thiên nga mang một chiếc choker bằng lụa*, một mái tóc gợn sóng lười biếng để xõa ở đầu vai. Sau khi tẩy trang đi lớp trang điểm để ra đường nét nam nhân lúc trước, lúc này khuôn mặt nàng sáng ngời, da trắng như tuyết, mi cong vút, môi đỏ như son, con ngươi lấp lánh dịu dàng như muốn phản chiếu lại ngàn vạn ánh sao...

*Choker lụa: là cái vòng để đeo cổ


Trong đầu của Diệp Mộ Phàm bỗng nhiên liền hiện lên một câu: Tuyệt thế vô song, điên đảo chúng sinh...

Cô bé trước mắt thậm chí so với thời điểm ngày đó hắn thấy trong thọ yến của ông nội còn kinh diễm hơn.

Tại thọ yến của ông nội khi đó, thấy nàng đột nhiên thay đổi, hắn đã rất kinh ngạc, nhưng chỉ sau một năm ngắn ngủi, thiếu nữ thay đổi so với lần kia còn kinh người hơn.

Không chỉ là vẻ ngoài, mà còn cả khí chất. Dường như là nàng thoát khỏi lớp kén dày kia, lộ ra đôi cánh tươi đẹp chói mắt, phá kén thành bướm...

"Ca, choker này nhìn đã được chưa?" Diệp Oản Oản điều chỉnh lại chiếc dây lụa đeo ở cổ, mở miệng nói, "Nguyên bản là em định mặc bộ váy màu hồng kia, nhưng mà, ngọa nguậy hồi lâu, quả thực không có cách nào mặc màu sắc nổi như vậy, vẫn là thôi đi..."

Nàng nhớ đến chính mình lúc trước còn rất yêu thích những thứ màu sắc sáng như vậy, bất quá gần đây đại khái là bởi vì tuổi tác tăng lên, cộng thêm công tác, nàng càng ngày càng không thể tiếp nhận những thứ màu sắc quá bánh bèo kia, ngược lại càng ngày càng yêu quý màu đen.

Diệp Mộ Phàm lúc này lắc đầu, "Không được! Hở nhiều lắm rồi!"

Diệp Oản Oản khóe miệng hơi co lại, "Chỉ lộ ra có bả vai mà thôi."

"Vậy cũng không được! Mau vào đi! Thay một bộ khác! Vừa vặn trong cốp sau còn có một bộ đồ dự phòng, anh đi lấy cho em!" Diệp Mộ Phàm bận rộn không ngừng đi ra phía sau lấy một chiếc túi khác đem ra.

"Em mặc bộ này! Bộ này đẹp mắt!" Diệp Mộ Phàm thề son thề sắt mà mở miệng.

Diệp Oản Oản nửa tin nửa ngờ, bất quá, từ sự tín nhiệm đối với sự chuyên nghiệp của Diệp Mộ Phàm, vẫn nhận lấy.

Sau đó, Diệp Oản Oản từ bên trong lấy ra một cái váy xanh xanh đỏ đỏ...

Cái váy kia y như bướm bảy màu, phía trên ít nhất có mấy trăm đóa hoa đủ mọi màu sắc, hơn nữa ống tay áo cao tới cổ, váy dài đều phải đến mắt cá chân rồi...

Quả thật là... Cay mắt...

Váy bách hoa này, so với cái váy của Cung Húc mua còn đáng sợ hơn!

Diệp Oản Oản ghét bỏ không dứt, đem váy nhét vào trong tay Diệp Mộ Phàm, "Tôi nói này Felix đại thần, anh đối xử với em gái ruột anh như vậy?"

Diệp Mộ Phàm chưa từ bỏ ý định nói, "Không phải... Oản Oản, em xem thật kỹ lại một chút! Cái váy này thật sự rất đẹp mắt nha... Đây là mốt thời thượng! Độc nhất vô nhị, em hiểu không?"

Diệp Oản Oản khoát khoát tay, "Anh tự mình giữ lấy mà ngắm đi!"

Bên trong đại sảnh yến hội.

Đường Tinh Hỏa đau đến không muốn sống đẩy mặt của Cung Húc ra, "Đừng có tới đây nữa, câu đã hỏi tôi 800 lần rồi! Cậu bây giờ rất tuấn tú, phi thường, phi thường, phi thường, phi thường đẹp trai, được chưa? Thật vậy mà! Rốt cục là tiên nữ trên trời nào, làm Cung thiếu gia của chúng ta mê luyến đến vậy?"

Đường Tinh Hỏa vừa nói chuyện với Cung Húc đứng ngồi không yên nơi cửa, ánh mắt liếc xéo qua nhìn tới chỗ cửa, Diệp Mộ Phàm đang cùng nhân viên phụ trách tiếp đón Tiểu Trình nói gì đó, ngay sau đó Tiểu Trình vẻ mặt tươi cười gật đầu.

Tiếp đó, liền nhìn thấy Diệp Mộ Phàm quay trở lại bên ngoài, mấy giây trôi qua, che chở một cô gái chậm rãi cất bước đi vào...


Chương 1183: Anh vợ?

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Khi cô bé bên cạnh Diệp Mộ Phàm bước vào phòng yến hội, toàn bộ căn phòng cơ hồ trong nháy mắt yên lặng đi.

Vốn cho là giá trị nhan sắc của Tân Ảnh Hậu cũng đã đủ cao, nhưng nếu đem so với cô gái trước mặt này, cũng không thể bằng được một phần của nàng.

Cho dù là người được ca tụng là đệ nhất mỹ nhân trong giới giải trí Lâm Khuynh Nhiên, cũng không bằng người thiếu nữ xa lạ này. Nếu như Lâm Khuynh Nhiên là ánh sáng đom đóm, thì cô bé này tựa như là ánh mặt trời chói chang giữa trưa hè.

Cho dù chỉ mặc một chiếc váy dạ hội ngắn màu đen, cũng không làm cho nàng ảm đạm đi chút nào, lại có thể biến một màu đen u tối trở nên rực rỡ đến chói mắt đến vậy, thậm chí là đẹp đến phách lối.

Mấy giây qua đi, trong căn phòng rốt cuộc khôi phục lại âm thanh, vô số người bắt đầu bàn tán hỏi thăm.

"Cô bé bên cạnh Diệp Mộ Phàm kia là ai? Người ở trong giới sao? Thật giống như chưa từng thấy?"

"Chẳng lẽ là người mới của Chư Thần Thời Đại? Giá trị nhan sắc này, quả là muốn nghịch thiên đi!"

"Khục khục, nghệ sĩ của Chư Thần Thời Đại làm sao hết người này tới người khác, giá trị nhan sắc của tất cả đều cao đến như vậy? Chẳng lẽ vào Chư Thần Thời Đại, điều kiện tiên quyết là phải có giá trị nhan sắc cao hay sao?"

"Chớ đoán mò, tôi thấy Diệp Mộ Phàm có thái độ cẩn trọng khẩn trương đến như vậy, không quá giống như nghệ sĩ phổ thông của công ty? Có phải là bạn gái hay không?"

"Bạn gái? Nhưng cũng không quá giống như tình nhân..."

...

Vào giờ phút này, Cung Húc nhìn chằm chằm cô bé bên người Diệp Mộ Phàm, cả người giống như bị hóa đá, đứng ngẩn ngơ ở chỗ đó.

"Ta phi! Mỹ... Mỹ nhân! Cô em này quá...quá đẹp rồi!" Đường Tinh Hỏa mới vừa rồi còn dè bỉu Cung Húc hỏng bét, không học thức, lần đầu tiên phát hiện ngôn ngữ của mình cũng thiếu thốn đến vậy, trừ "đẹp" ra, lại không thể tìm ra được từ nào khác để hình dung.

Đường Tinh Hỏa cặp mắt sáng lên, vội vàng truy hỏi cùng Lạc Thần và Cung Húc, "Này này này, cô em bên cạnh Felix kia là ai vậy? Làm sao trước đây chưa từng thấy? Cầu giới thiệu, cầu chia sẻ số điện thoại!"

Đường Tinh Hỏa vừa dứt lời, Cung Húc đứng ngẩn ngơ nhất thời nghiêng đầu sang, hung tợn lườm hắn, "Đường Tinh Hỏa, cậu muốn chết?"

Đường Tinh Hỏa đón lấy bộ dáng y như chó canh cửa của Cung Húc, nghẹn ngào không nói nên lời, "Cậu kích động như vậy làm gì chứ? Tôi có gian díu với vợ cậu đâu!"

Cung Húc trừng hắn, "Nàng là mứt hoa nhỏ của tôi!"

Đường Tinh Hỏa nhất thời cả kinh, "Cậu nói cái gì? Nàng... Nàng chính là mứt hoa nhỏ?"

Diệp Mộ Phàm bất đắc dĩ che chắn cho Diệp Oản Oản đi về phía Cung Húc.

Mỗi một bước cô bé đến gần, trái tim của Cung Húc cũng đập nhanh hơn một phần. Thời điểm cô nàng đi theo Diệp Mộ Phàm tới trước mặt hắn, hắn có cảm giác trái tim của mình đều đã muốn từ cổ họng nhảy ra, trực tiếp bay đến chỗ cô bé...

Rõ ràng... Rõ ràng cho rằng mình đã lãnh đạm đối với mứt hoa nhỏ...

Nhưng khi gặp lại lần nữa, lại phát hiện tâm tình không hề thay đổi chút nào.

Diệp Mộ Phàm đem Diệp Oản Oản dẫn đến trước mặt Cung Húc, sau đó thần sắc không kiên nhẫn trực tiếp mở miệng: "Người cậu muốn bây giờ đã gặp được, sau này cậu cần làm gì thì nên làm đi!"

Cung Húc đang vắt hết óc suy nghĩ không biết nên mở lời như thế nào, vậy mà liền bị Diệp Mộ Phàm cắt đứt, nhất thời thù mới hận cũ gặp nhau, "Diệp Mộ Phàm! Anh có phải muốn đánh nhau hay không?"

Diệp Mộ Phàm bĩu môi cười một tiếng, xoay xoay cổ tay, "Ha ha, vốn là không có hứng thú gì, nhưng nếu cậu thích, tôi có thể phụng bồi."

Diệp Oản Oản ánh mắt đảo về phía Diệp Mộ Phàm nhìn một cái, thần sắc hơi lộ ra vẻ bất đắc dĩ, "Ca!"

Bị muội muội cảnh cáo, Diệp Mộ Phàm nhất thời thu liễm, "Là tiểu tử này muốn đánh cùng anh mà..."

Cung Húc ở một bên đang rêu rao lên muốn cùng Diệp Mộ Phàm đánh nhau, nghe tiếng "Ca" kia của cô gái, nhất thời giống như bị sét đánh trúng, ngơ ngơ ngác ngác nhìn nàng chằm chằm, "Cô... Cô mới vừa rồi... Kêu Diệp Mộ Phàm là cái gì? Ca?"

Diệp Oản Oản mở miệng: "Ừ, anh ấy là anh tôi."


Chương 1184: Không phải là thay não khác

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Nghe được lời này của thiếu nữ, cả người Cung Húc giống như bị sét đánh, không cách nào tin tưởng được.

Cái tên gia hỏa đáng ghét này, lại là ca ca của mứt hoa nhỏ?

Ca ca của mứt hoa nhỏ không phải là Diệp Bạch sao? Mắc mớ gì đến Diệp Mộ Phàm?

Cung Húc ngơ ngác nhìn chằm chằm Diệp Mộ Phàm: "Anh... Anh là ca ca của mứt hoa nhỏ? Làm sao có thể!"

"Thật là ngại quá, tôi chính là anh nàng, hơn nữa còn là anh ruột Cùng – Cha – Cùng - Mẹ!" Diệp Mộ Phàm cố tình nhấn mạnh 4 chữ cuối cùng.

Anh ruột!?

Cung Húc đột nhiên nghĩ đến, Diệp Mộ Phàm dường như quả thực có một người muội muội. Nhưng hắn làm sao lại có thể nghĩ tới, mứt hoa nhỏ hắn tìm lâu như vậy, lại sẽ là em gái của Diệp Mộ Phàm...

Mà Diệp Bạch mặc dù nói mứt hoa nhỏ là em gái của anh ấy, nhưng lại không hề nói là thân muội, biểu muội, hay là đường muội...

* tương ứng: em gái ruột, em họ ngoại, em họ nội.

Đệt! Nếu như Diệp Mộ Phàm mới là anh vợ chính quy, vậy hắn chẳng phải là chết chắc rồi!
 Quá không khoa học rồi! Mứt hoa nhỏ rõ ràng giống với Diệp Bạch hơn...

Bên này Diệp Mộ Phàm đang chuẩn bị cùng Cung Húc đại chiến 300 hiệp, điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Diệp Mộ Phàm không yên tâm đi tới trước mặt Diệp Oản Oản, cảnh giác nhìn chằm chằm Cung Húc dặn dò: "Anh đi nhận điện thoại, em cẩn thận với tiểu tử này một chút! Lời hắn nói một chữ cũng đều chớ tin! Biết không?"

Diệp Oản Oản thản nhiên liếc nhìn Diệp Mộ Phàm một cái, "Em chẳng qua chỉ là thay quần áo khác, không phải là thay não khác."

Diệp Mộ Phàm nháy mắt một cái, thật giống như cũng đúng nha...

Trong nháy mắt khi Diệp Oản Oản nói câu nói này, đôi mắt của Cung Húc khẽ co giựt một hồi.

Vì sao trong nháy mắt mới rồi, lại cảm thấy mứt hoa nhỏ thật đẹp trai...

Diệp Mộ Phàm vừa đi, Cung Húc không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức thừa cơ tiến tới trước mặt cô gái. Người mình tìm lâu như vậy, rốt cuộc sống sờ sờ xuất hiện ở trước mắt, hắn quả thật là có cảm giác mình đang nằm mơ.

"Chào... chào em... Em còn nhớ tôi không? Ngày hôm đó ngay tại cửa hàng bán đồ ngọt, em đưa cho tôi một hộp mứt hoa quả."

Diệp Oản Oản gật đầu, "Có nhớ, chẳng qua là, khi đó tôi cũng không biết, anh là minh tinh."

Cung Húc nghe vậy có chút nóng mặt, "Minh tinh cái gì chứ... Chỉ là tùy tiện vui đùa một chút mà thôi..."

Diệp Oản Oản cười khẽ: "Tôi có xem buổi lễ trao giải của giải thưởng Kim Lan, anh là diễn viên rất chuyên nghiệp, rất đáng được tôn vinh, hoàn toàn xứng với danh hiệu Ảnh Đế."

Cung Húc nghe nói vậy, ánh mắt đột nhiên sáng lên, giống như vừa uống 300 cân máu gà: "Thật... Thật sao?"

Trong chớp mắt này, hắn cảm thấy tất cả khổ cực vất vả phải trải qua để quay bộ phim kia cũng đều đáng giá, cũng đột nhiên hiểu được ý nghĩa mấy câu nói mà ban đầu Diệp Bạch nói.

Hắn vô cùng vui mừng vì mình đã nỗ lực cố gắng, để cho hắn có một ngày đứng trước mặt người mình yêu thích nở mày nở mặt.

Cung Húc gãi đầu một cái, "Ngày đó quá vội vàng rồi, cũng không kịp nói cảm ơn em... Tôi... Tôi sau này vẫn luôn tìm em..."

Một bên, Đường Tinh Hỏa nghe Cung Húc đang ở đó lúng túng bắt chuyện với thiếu nữ, sạm mặt lại, "Trời ơi... Lạc Thần, cậu nhéo tôi một cái, là tôi sinh ra ảo giác sao? Tên này con mịa nó vẫn là Cung Húc sao? Lại có thể không ba hoa tán gái, xin số điện thoại, mà lại lúng ta lúng túng, ngây thơ y như một đứa con nít vậy sao..."

Cung Húc lập tức trợn mắt nhìn gã bạn xấu nhà mình một cái, "Im miệng, bổn thiếu gia vốn luôn ngây thơ!"

Đối với phản ứng của Cung Húc, Lạc Thần ngược lại cũng không quan tâm, chẳng qua là hơi có chút để ý, nhìn về phương hướng của cô gái.

Là ảo giác của cậu sao?

Tại sao... Luôn cảm thấy cô bé này đem lại cho cậu một loại cảm giác rất quen thuộc...

Lúc này, Diệp Mộ Phàm gọi điện thoại xong, sau đó chạy thật nhanh về.

"Điện thoại của ai?" Diệp Oản Oản thuận miệng hỏi một câu.


Chương 1185: Bị Diệp ca nhập?

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Diệp Mộ Phàm mở miệng nói, "Khổng Gia Minh, em biết không?"

Diệp Oản Oản: "Đạo diễn của 《 Phi Thường Đột Kích 》 à?"

Diệp Mộ Phàm gật đầu: "Không sai, chính là ông ta! Mới vừa rồi đạo diễn Khổng gọi điện thoại qua, nói là trên tay có một kịch bản, vô cùng thích hợp với Cung Húc và Lạc Thần, muốn mời hai người bọn họ cùng đóng phim."

Diệp Oản Oản nghe vậy, cảm thấy hứng thú mở miệng, "Thật sao? Kịch bản gì? Phim chiến tranh của đạo diễn Khổng ngược lại cũng không tệ."

Diệp Mộ Phàm nhấn một cái lên điện thoại di động, "Chính em xem đi, đây là kịch bản sơ lược mà bên kia vừa gửi tới. Kịch bản là do Trịnh Huy viết, anh đã xem sơ qua nội dung, có cảm giác cũng rất khá, tạo hình nhân vật cũng rất thích hợp với Cung Húc và Lạc Thần..."

Một bên, Cung Húc, Lạc Thần cùng Đường Tinh Hỏa thấy Diệp Mộ Phàm đem kịch bản cho Diệp Oản Oản xem, chỉ cho là cô bé cảm thấy hứng thú đối với những chuyện trong giới giải trí, ngược lại cũng không suy nghĩ nhiều.

Diệp Oản Oản rất nhanh đã đem nội dung của kịch bản sơ lược nhìn lướt qua.

"Như thế nào? Không tệ chứ?" Diệp Mộ Phàm mở miệng.

Diệp Oản Oản gật đầu, ngay sau đó mở miệng: "Kịch bản cũng không tệ, bất quá, không thích hợp để Cung Húc và Lạc Thần quay."

"Tại sao?" Diệp Mộ Phàm không hiểu.

"Lại là tổ hợp sĩ quan và hoàn khố, na ná với 《 Sinh Tử Một Đường 》rồi. Một lần là kinh điển, lặp lại lần thứ hai cơ bản không có khả năng vượt qua, ngược lại dễ dàng ghim chết hình tượng cố định của diễn viên, sẽ bất lợi cho bọn họ khi đóng những loại nhân vật khác sau này.

Em ngược lại thật ra cảm thấy, với tình huống bây giờ của Cung Húc và Lạc Thần, đã có thể thử nghiệm đột phá, thử một loại nhân vật hoàn toàn bất đồng. Nhất là Lạc Thần, thực lực của cậu ấy vậy là đủ rồi."

Diệp Mộ Phàm ở bên cạnh lắng nghe, đối với lời Diệp Oản Oản nói hoàn toàn không hề phản đối, "Vậy anh từ chối nhé?"

Diệp Oản Oản gật đầu, "Từ chối đi, cảm ơn lời mời của đạo diễn Khổng, thuận tiện có thể hỏi thăm thử bộ 《 Lửa Rừng 》mà đạo diễn Khổng cùng Phạm Khải Hoa sang năm chuẩn bị quay. Nhân vật nam chính của bộ phim này rất thích hợp với Cung Húc, có lẽ có thể có cơ hội hợp tác..."

Diệp Mộ Phàm: "Ok, anh biết rồi, sau khi dạ tiệc kết thúc anh liền đi trả lời."

Nghe Diệp Mộ Phàm trao đổi cùng Diệp Oản Oản, biểu tình mê luyến nữ sắc của Cung Húc dần dần thay đổi, về sau, càng ngày càng cảm thấy không đúng...

Chuyện này... Hắn làm sao lại cảm thấy khí tràng này, khi mứt hoa nhỏ nói chuyển với Diệp Mộ Phàm lại...quen thuộc như vậy?

Cung Húc theo bản năng nghiêng đầu nhìn về phía Lạc Thần ở bên cạnh, sau đó đọc được từ trong mắt của Lạc Thần ý tưởng giống nhau.

Cung Húc hạ thấp giọng mở miệng nói với Lạc Thần, "Tên ngốc... Cậu có cảm thấy hay không, khí tràng của mứt hoa nhỏ mới vừa rồi khi nói chuyện... thật giống như Diệp ca ca?"

Lạc Thần gật đầu, "Là rất tương tự..."

Cung Húc: "Nào chỉ là tương tự!? Quả thật là y như bị Diệp ca nhập, có được hay không?"

Không chỉ là thần thái, cách nói chuyện, còn có sự

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net