Chương 1301- 1320

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 1301: Hai loại khả năng

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Tóc Húi Cua ca làm sao có thể không biết anh ta gọi là Kỷ Tu Nhiễm...

"Chẳng lẽ... Anh ta đoán được thân phận của mình?" Diệp Oản Oản nghi ngờ không thôi.

Chỉ bất quá, Diệp Oản Oản cũng không từ trong mắt của Kỷ Hoàng phát hiện ra bất kỳ ác ý nào.

Nếu như Kỷ Hoàng thật sự biết việc nàng giả mạo vị hôn thê của hắn, chỉ sợ nàng không sống được qua ngày mai...

"Người đàn ông này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Diệp Oản Oản trong lúc nhất thời cứ nghĩ mãi không thông.

...Thấy Kỷ Tu Nhiễm đi ra, một ông lão đứng ở trước cửa văn phòng, cũng đi theo sau lưng Kỷ Tu Nhiễm, hai người sóng vai rời khỏi Không Sợ Minh.

Sau khi ra cửa, nụ cười trên mặt Kỷ Tu Nhiễm lập tức biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó là u buồn vô tận.

"Giáo sư Chu, như thế nào?"

Rất nhanh, Kỷ Tu Nhiễm nhìn về phía ông lão bên cạnh mở miệng.

Sắc mặt giáo sư Chu tựa hồ có chút do dự, chỉ chốc lát sau, lúc này mới lên tiếng nói: "Kỷ Hoàng, ngài có thể xác định, cô gái kia, chính là Minh chủ Không Sợ Minh sao?"

"Không sai!" Kỷ Hoàng nói.

"Được, đã như vậy, bên tôi cũng đã có đáp án..." Giáo sư Chu gật đầu, sau khi yên lặng một lát, nhìn về phía Kỷ Tu Nhiễm, chậm rãi mở miệng nói: "Kỷ Hoàng, nếu như tôi đoán không lầm, Không Sợ Minh Chủ không phải là mất trí nhớ, mà là... Ký Ức Bao Trùm."

Giáo sư Chu ở trong lĩnh vực này, là một trong những chuyên gia hàng đầu, đối với hạng mục như "Ký Ức Bao Trùm", nghiên cứu đã hơn 10 năm. Nhóm nghiên cứu do ông ta dẫn dắt, trước mắt cũng thuộc trình độ hàng đầu thế giới. Cho nên, Giáo sư Chu cực kỳ tự tin, chính mình sẽ không nhìn lầm.

"Có ý gì?" Kỷ Hoàng lạnh giọng mở miệng.

"Kỷ Hoàng, là như vầy, cái gọi là "Ký Ức Bao Trùm", là sau khi xóa sạch ký ức vốn có, lại cưỡng ép truyền vào một phần ký ức không thuộc về bản thể, cũng là một loại thủ đoạn khiến người ta không thể nghi ngờ gì về thân phận bị tráo đổi."

Giáo sư Chu tiếp tục nói: "Rất hiển nhiên, trí nhớ của Minh chủ Không Sợ Minh, đã bị người ta thanh trừ, mà sau đó, lại bị truyền cho một đoạn trí nhớ không thuộc về nàng..."

"Phải không?"

Giờ phút này, Kỷ Tu Nhiễm giống như hàn băng vạn năm, trên trán, tản ra một cỗ khí tức lạnh buốt làm cho người ta cảm thấy vô cùng nguy hiểm và kinh hãi tột độ.

"Ý là, nàng không còn trí nhớ của mình, đem chính mình coi thành chủ nhân của đoạn trí nhớ xa lạ kia?" Kỷ Tu Nhiễm mở miệng.

"Vâng, không sai, căn cứ quan sát của tôi, đích xác là như vậy! Bởi vì, người mất trí nhớ, vô luận là ngôn ngữ cơ thể hoặc phương thức mở miệng nói chuyện, đối với những chuyên gia như chúng tôi mà nói, đều sẽ có thể phát hiện ra triệu chứng rõ ràng, thậm chí là tư duy logic hỗn loạn không rõ. Mà Minh chủ Không Sợ Minh lại không phải như vậy, nàng có năng lực suy nghĩ logic cực kỳ mạnh mẽ...

Cho nên, ngôn ngữ, cử chỉ, hành động của Minh chủ Không Sợ Minh, chỉ có hai loại khả năng. Loại thứ nhất, nàng căn bản không hề mất trí nhớ, hiểu rõ được chính mình. Loại thứ hai, bị Ký Ức Bao Trùm." Giáo sư Chu nhìn Kỷ Hoàng lúc này như một ngọn núi lửa sắp phun trào, hết sức cẩn thận từng li từng tí mở miệng.

Nghe vậy, Kỷ Hoàng cũng không nhiều lời.

Mỗi một câu nói của anh ta, cơ hồ đều là đang thử thăm dò, từ biệt thự đến bên trong Không Sợ Minh, biểu hiện của Vô Ưu, đã có thể khiến anh khẳng định, Nhiếp Vô Ưu quả thực đã mất đi ký ức ngày trước.

"A, thú vị...!!" Kỷ Tu Nhiễm khóe miệng hơi hơi dương lên, treo lên một nụ cười vô cùng nguy hiểm.

Thấy vậy, thân thể Giáo sư Chu khẽ run lên, cả người đông cứng lại, thậm chí ngay cả hít thở cũng chậm lại rất nhiều.

"Giáo sư Chu, trừ nhóm nghiên cứu của ông có khả năng hoàn thành hạng mục nghiên cứu có độ khó cao như thế này ra..." Ánh mắt Kỷ Tu Nhiễm mang theo một nụ cười châm biếm, rơi vào trên người Giáo sư Chu.

Nghe lời nói này, Giáo sư Chu nhất thời thần sắc đại biến. Chỉ là một ánh mắt của người đàn ông này, liền khiến cho tứ chi bách hài của ông lão kịch liệt run rẩy.


Chương 1302: Thật sự tức giận

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

"Kỷ Hoàng... Chúng tôi cũng không nhận ra Không Sợ Minh Chủ. Chưa từng gặp bao giờ!!" Giáo sư Chu vội vàng giải thích: "Kỷ Hoàng, tôi có thể lấy toàn bộ tộc nhân của tôi, thậm chí còn là tính mạng của tất cả học sinh tôi mà thề, chúng tôi tuyệt đối không hề làm qua Ký Ức Bao Trùm cho Không Sợ Minh Chủ!"

"Giáo sư Chu, ngài không cần khẩn trương như vậy, tôi chỉ là muốn nói, trừ các người ra, còn có người nào có thể thực hiện thủ đoạn như vậy?" Kỷ Hoàng cười nói.

"Vâng, chuyện này không quá dễ nói. Theo tôi được biết, Hoa quốc bên kia, cũng có một nhóm nghiên cứu. Nếu như Kỷ Hoàng có nhu cầu, tôi có thể lập tức đi điều tra, nhất định cho Kỷ Hoàng ngài một câu trả lời rõ ràng chi tiết!" Giáo sư Chu dùng khăn tay lau sạch mồ hôi lạnh trên trán, chợt thề son thề sắt nói.

"Được, đã như vậy, vậy thì làm phiền ông, đi thăm dò đi! Tôi cho ông... 2 tháng!" Kỷ Hoàng nói xong, đầu cũng không thèm quay lại, xoay người rời đi, tiến vào bên trong chiếc xe sang trọng ở phía trước.

...

"Kỷ Hoàng, vị kia, chính là Vô Ưu tiểu thư?" Một vị nam tử trẻ tuổi mặc tây trang màu đen, lên tiếng hỏi thăm.
"Ừm." Kỷ Hoàng chậm rãi mở miệng.

Nghe được lời nói này, khuôn mặt nam tử trẻ tuổi hiện ra vẻ vui mừng.

"Chẳng qua là, ký ức bị thay đổi!" Kỷ Hoàng âm trầm nói.

"Cái gì?"

Nghe vậy, nam tử trẻ tuổi nhất thời cả kinh, có chút khó mà tin được.

Từ giây đầu tiên khi Kỷ Hoàng gặp được Diệp Oản Oản, cũng đã có thể xác định, cô bé này, đích xác là Nhiếp Vô Ưu, bao gồm cả vết bớt bẩm sinh * được xác nhận trong miệng của Thu Thủy cũng có thể chứng minh.

So với vị Nhiếp Vô Ưu giả của Nhiếp gia kia hoàn toàn khác nhau. Nhiếp Vô Ưu từ nhỏ đã theo ông ngoại rời khỏi Nhiếp gia, Nhiếp phu nhân cùng Nhiếp Vô Ưu cùng nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, đối với thai ký trên người Nhiếp Vô Ưu, cũng không mấy hiểu rõ.

Nhưng một nhóm thành viên cốt cán của Không Sợ Minh như đám người Thu Thủy, cùng Nhiếp Vô Ưu vào sinh ra tử; nhất là Thu Thủy, đối với thai ký trên người Nhiếp Vô Ưu vô cùng hiểu rõ. Bởi vì thai ký trên người Nhiếp Vô Ưu có hơi đặc thù, nếu muốn làm giả giống nhau như đúc, cơ hồ là không có khả năng.

Hơn nữa, Tam tiểu thư Nhiếp Linh Lung đối với thai ký của Nhiếp Vô Ưu cũng không mấy quen thuộc, cho dù tìm người bắt chước, cũng không có khả năng đem thai ký làm giả được quá giống.

"Kỷ Hoàng, tôi có biết đến hạng mục biến thái như Ký Ức Bao Trùm. Nếu như Vô Ưu tiểu thư thật sự bị... đây chẳng phải là nói... Đến tột cùng là ai có loại thâm cừu đại hận đối với Vô Ưu tiểu thư đến vậy, ác độc như vậy!" Nam tử trẻ tuổi cắn răng nghiến lợi.

"Đoạn Phi!" Một lát sau, Kỷ Tu Nhiễm nhìn về phía nam tử trẻ tuổi.

"Kỷ Hoàng, ngài nói đi." Đoạn Phi nói.

"Trước đây Vô Ưu, có khả năng cư trú ở Hoa quốc, cậu cùng Khô Cốt, lập tức đi Hoa quốc." Kỷ Tu Nhiễm nói.

"Ý của Kỷ Hoàng là..." Đoạn Phi như có điều suy nghĩ.

"Đem người Vô Ưu tiếp xúc mấy năm nay, toàn bộ bắt về cho ta! Nếu như tra được là ai thay thế ký ức của Vô Ưu... Giết không tha!" Kỷ Tu Nhiễm khóe miệng hơi hơi dương lên.

Nhìn thấy nụ cười mang tính biểu trưng cho sự nguy hiểm vô cùng quen thuộc kia, trong lòng Đoạn Phi khẽ run lên. Lần này, Kỷ Hoàng là... thật sự tức giận!!

Đoạn Phi lập tức đáp lời "Ngài yên tâm, thuộc hạ hiểu được phải làm thế nào."

...

Bên trong phòng làm việc, Diệp Oản Oản bận rộn đến sứt đầu bể trán.

Chính mình không phải là nên hóa thân thành đại gia đi hưởng phúc sao? Một đống lớn tài liệu yêu cầu chính mình xử lý, so với thành phần trí thức làm thêm giờ còn thảm hơn.

Chủ yếu nhất, một số ít tài liệu, Diệp Oản Oản cũng không dám tùy tiện xử lý. Rất nhiều vấn đề có liên quan đến thế lực đối nghịch với Không Sợ Minh, nếu như mình cưỡng ép xử lý, hơi không cẩn thận, hậu quả khó mà lường được.

"Phong tỷ."

Chỉ chốc lát sau, âm thanh Thất Tinh nương theo tiếng gõ cửa từ bên ngoài phòng làm việc truyền vào.


Chương 1303: Lần nữa dò xét

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

"Vào!"

Trên mặt Diệp Oản Oản khôi phục vẻ thanh lãnh.

Bắc Đẩu đi theo sau lưng Thất Tinh, cùng đi vào.

"Phong tỷ, tài liệu tỷ đã phê xong chưa?" Bắc Đẩu đi tới bên người Diệp Oản Oản, mở miệng hỏi.

"Có lời cứ nói!" Diệp Oản Oản mặt đầy vẻ không kiên nhẫn.

"Phong tỷ, từ khi nào tỷ lại chăm chỉ như vậy rồi, chi bằng thư giãn một chút đi! Tỷ lần này đi ra ngoài lâu như vậy, khẳng định học được rất nhiều nhiều kiểu mới đi! Biến một cái cho tụi đệ được mở mang tầm mắt nào, có được hay không?" Bắc Đẩu hưng phấn xoa xoa tay mở miệng nói.

Diệp Oản Oản cau mày, biến một cái? Biến cái gì? Biến thân sao?

"A, ảo thuật của Phong tỷ, không thể kém hơn so với mấy vị ảo thuật gia từ bên ngoài đi đến Độc Lập Châu kiếm tiền đâu nha!" Thất Tinh cũng mở miệng cười.

Nghe nói như vậy, trong lòng Diệp Oản Oản nhất thời hơi hồi hộp một chút.

Nguyên lai là ảo thuật...Làm sao đang êm đẹp lại yêu cầu nàng thực hiện mấy trò ảo thuật?

Diệp Oản Oản không ngốc, trong lòng tự nhiên hiểu rõ, Thất Tinh lần này tới, lại là dò xét mình.

"Muốn xem ta làm ảo thuật, cũng không thành vấn đề!" Khóe mắt Diệp Oản Oản đảo quanh bốn phía, rất nhanh, cầm ly nước trên bàn lên, đem nước uống một hơi cạn sạch.

"Nhìn ly nước này xem." Lúc này, Diệp Oản Oản đem ly nước đưa cho Thất Tinh.

Thất Tinh nhận lấy ly nước, quan sát chốc lát: "Thật giống như không có vấn đề gì!"

"Trong ly có thứ gì không?" Diệp Oản Oản hỏi.

"Không có." Thất Tinh nói.

"Có nước nha..." Bắc Đẩu vội mở miệng nói leo.

Nghe được lời này, Diệp Oản Oản liếc mắt nhìn Bắc Đẩu: "Nước không phải mới vừa rồi bị ta uống rồi sao?"

"Ơ, đệ thấy bên trong còn có vài giọt nước nhỏ..." Bắc Đẩu nhìn chằm chằm ly nước trong tay Thất Tinh nói.

Diệp Oản Oản: "..."

Ngươi con mịa nó có tin là lão tử một cái tát đập chết ngươi hay không? Cái tên Bắc Đẩu này chẳng lẽ là bị ngu sao?

"Rồi, cậu đừng để ý đến mấy giọt nước đó!" Diệp Oản Oản thở dài, nói chuyện với Bắc Đẩu, mệt não quá...

"Ồ... Vậy không có gì cả!" Bắc Đẩu gật đầu một cái.

"Được." Diệp Oản Oản từ trong tay Thất Tinh lần nữa đem ly nước cầm vào trong tay, ngay trước mặt của hai người, vén tay áo lên, chợt khẽ nâng hai tay, nói: "Nhìn trong tay của ta, có thứ gì không?"

"Có một chiếc nhẫn!" Bắc Đẩu nói.

Diệp Oản Oản: "..." Ngươi con mịa nó, có não hay không vậy?

Bất đắc dĩ, Diệp Oản Oản tháo chiếc nhẫn xuống.

"Hiện tại không còn!" Bắc Đẩu nói.

"Thấy rõ ràng rồi chứ?!" Diệp Oản Oản mặt đầy nghiêm túc: "Hiện tại, chính là thời khắc chứng kiến kỳ tích..."

Ngay trước mặt Thất Tinh và Bắc Đẩu, Diệp Oản Oản đem ly nước giơ lên thật cao, hai người thật là một khắc không hề dời đi ánh mắt.

"Cộp!"

Một giây kế tiếp, ly nước bị Diệp Oản Oản hung hăng úp xuống bàn.

"Các cậu nói xem, bên trong có cái gì?" Diệp Oản Oản nói.

"Phong tỷ, tỷ nói đùa sao, thứ này còn có thể có vật gì?" Bắc Đẩu bĩu môi.

"Tôi cảm thấy, hẳn là không có vật gì cả!" Thất Tinh nhàn nhạt nói.

"Tới đi, mở nó ra!" Diệp Oản Oản để cho Thất Tinh tiến lên.

Rất nhanh, Thất Tinh đem ly nước mở ra.

Một giây kế tiếp, Bắc Đẩu mặt đầy vẻ ngạc nhiên, mà trong mắt Thất Tinh chính là thoáng qua vẻ kinh ngạc.

Phía dưới ly nước, lại có một viên trân châu nhỏ...

Nhìn thấy thần sắc của Thất Tinh, Diệp Oản Oản lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra, Tóc Húi Cua ca cũng thích ảo thuật, hơn nữa đối với ảo thuật có nghiên cứu và thành tựu nhất định. Nếu không, Thất Tinh sẽ không lấy ảo thuật để dò xét chính mình.

Thật may, sở học của chính nàng quá mức tạp nham, kiếp trước, chính mình thường xuyên xem các clip giải thích mánh khóe của ảo thuật. Lâu ngày, ít nhiều gì cũng biết một ít trò ảo thuật.

Mà bởi vì quan hệ trọng sinh, Diệp Oản Oản thậm chí biết được mấy trò ảo thuật của tương lai mấy năm sau, càng thêm quỷ thần khó đoán. Mà mấy thủ đoạn ảo thuật này, hiện tại, ở trên thế giới này, còn chưa được sáng tạo ra.


Chương 1304: Não bị chó gặm qua

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Thật ra thì, loại ảo thuật nhỏ này đích xác rất đơn giản, Diệp Oản Oản mới vừa từ trên quần áo mình, gỡ xuống một nút cài bằng trân châu, sau đó thừa dịp Bắc Đẩu và Thất Tinh chưa chuẩn bị, đem nút cài đặt ở trên tai phải.

Trong nháy mắt khi úp ly từ trên không xuống, đúng lúc lắc cho nút cài rơi xuống, lợi dụng lực quán tính mà thôi.

Ánh mắt của Thất Tinh và Bắc Đẩu đều tập trung vào tay và chiếc ly của nàng, cũng không hề chú ý đến tai phải.

"Con bà nó! Phong tỷ, bàn tay này của tỷ, quả thật như được thiên sứ tặng cho nụ hôn ban phúc! Thật là lợi hại!" Bắc Đẩu nâng bàn tay phải của Diệp Oản Oản lên, chậc chậc lưỡi suýt xoa.

"Đệ thử một chút xem sao!" Lúc này, Bắc Đẩu cầm ly lên, hung hăng úp thẳng xuống mặt bàn.

Nhưng mà, "choang" một tiếng, ly nước bị Bắc Đẩu đập một cái nát bét. Thấy ánh mắt của Thất Tinh và Diệp Oản Oản đều trợn trừng nhìn sang, Bắc Đẩu gãi đầu một cái, mặt đầy mộng bức: "Phong tỷ, tay của tỷ được thiên sứ trao cho nụ hôn, mặc dù lợi hại...nhưng, tay của đệ lại càng lợi hại hơn, bị ...chó cắn qua!!"

"Tay của cậu không bị sao cả, chỉ là não bị chó cắn qua!" Diệp Oản Oản đem ly nước bể ném vào thùng rác.

Bắc Đẩu há miệng, muốn nói gì, nhưng cuối cùng không nói nên lời.

"Phong tỷ, Lý đại sư, tỷ vẫn còn nhớ chứ?" Bỗng nhiên, Thất Tinh nhìn về phía Diệp Oản Oản, mở miệng nói.

Tuy nói Diệp Oản Oản không hề biết đến Lý đại sư, Trương đại sư là cái khỉ khô gì cả, nhưng tóm lại vẫn phải liều một lần, vì vậy mở miệng: "Biết, nói!"

"Vậy... Phong tỷ còn nhớ đến, Lý đại sư làm gì chứ? " Ánh mắt của Thất Tinh, trân trân nhìn chòng chọc Diệp Oản Oản.

Giờ phút này, trong lòng Diệp Oản Oản có khổ cũng không biết kêu ai. Cái gã Thất Tinh này, cũng con mịa nó khó chơi quá đi! Mình làm sao biết được Lý đại sư là làm cái quỷ gì?

"Cậu cút sang một bên, nói chuyện vòng vèo, để tôi nói!" Bắc Đẩu đặt mông hất văng Thất Tinh ra, xít lại gần Diệp Oản Oản: "Phong tỷ, tỷ cũng biết, gã Lý đại sư kia, là đại họa sĩ nổi danh tại Độc Lập Châu chúng ta. Trước đó, những buổi triển lãm cùng tiêu thụ các tác phẩm của lão ta, đều là Không Sợ Minh chúng ta tiến hành, lợi nhuận hàng tháng đều hết sức khả quan.

Nhưng hai năm trước, Lý đại sư bỗng nhiên lại không đồng ý tiếp tục cùng Không Sợ Minh chúng ta hợp tác. Phong tỷ, gã Lý đại sư kia sợ nhất chính là tỷ, vừa vặn, Phong tỷ đã trở về rồi, gọi điện thoại, cảnh cáo lão già kia một chút đi!"

Nghe được lời này, Diệp Oản Oản âm thầm giơ ngón tay cái lên tặng cho Bắc Đẩu. Tiểu tử, không hổ là "sinh vật" có não bị chó cắn, có tiền đồ!

"Ồ? Lại có chuyện như thế sao?" Diệp Oản Oản thần sắc giận dữ, cười lạnh nói: "Xem ra, lão ta già rồi, hồ đồ rồi!"

"Hừ, lão già kia, nếu như biết Phong tỷ đã trở về, nhất định sẽ bị hù chết." Bắc Đẩu nói.

"Nếu như vậy, Phong tỷ tranh thủ xử lý một chút đi!" Không cho Diệp Oản Oản cơ hội mở miệng, Thất Tinh lại dùng điện thoại di động của mình, gọi đến số điện thoại di động của Lý đại sư.

Thấy vậy, Diệp Oản Oản lườm Thất Tinh một cái: "Thất Tinh, cậu là đang dạy tôi, phải làm việc như thế nào à?"

"Thất Tinh không dám, nhưng chuyện này tương đối gấp, vẫn là nên lập tức hành động thì hơn." Thất Tinh nói.

Gấp? Gã Lý đại sư kia đều đã đoạn tuyệt hợp tác với các ngươi mấy năm, hiện tại mới nói gấp, vậy trước đó con mịa nó đã làm gì?

Đây không phải là trắng trợn dò xét chính mình sao?

Nhưng tuy là như vậy, Diệp Oản Oản cũng chỉ có thể tùy cơ ứng biến.

"Thất Tinh, tôi đã sớm nói qua với các cậu, tác phẩm của tôi, không cần Không Sợ Minh các cậu phí tâm!" Âm thanh của một lão già, từ trong điện thoại truyền ra.

Diệp Oản Oản nghe điện thoại, lạnh giọng cười một tiếng, khẽ mở miệng: "Lý đại sư, xem ra ông đang bị nóng trong người! Chi bằng, tôi phái người tới tặng cho ông một chút trà thanh nhiệt, thấy thế nào? "

"Ngươi là ai?" Lão già nghe tiếng, hơi kinh ngạc.


Chương 1305: Bẫy chết chính mình

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

"Lý đại sư, nhiều năm như vậy không gặp, bây giờ ngay cả giọng của tôi cũng đều không nghe ra..." Diệp Oản Oản nói.

"Mấy năm không gặp? Chẳng lẽ... ngài là... Bạch... Bạch Phong Minh Chủ!" Lão già ngạc nhiên.

"A... Lý đại sư xem ra còn không bị hồ đồ! Nếu đã không hồ đồ, vì sao lại phải làm ra loại chuyện hồ đồ này?" Thanh âm của Diệp Oản Oản, càng ngày càng cường thế.

"Minh Chủ đại nhân... Ngài trở về lúc nào, ngài không phải là đã chết rồi sao? Không không không, chuyện này, có hiểu lầm! Nhất định là có hiểu lầm gì đó!" Âm thanh của lão già hơi có chút run rẩy.

"Lý đại sư, vậy cũng không cần phí lời nữa, ông là đại họa sĩ, đương nhiên là vẽ trên giấy, dùng tay để vẽ. Ông xem, là tôi đem giấy cầm tới cho ông, hay là, ông đem tay đưa tới cho tôi?" Diệp Oản Oản cười lạnh nói.

Nghe được lời ấy của Diệp Oản Oản, Lý đại sư gần như khóc ra tiếng nói: "Đừng đừng đừng... Minh Chủ, ngài đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tay của tôi cũng không thể cắt ra được..."

Họa sĩ không còn tay, vậy còn làm ăn kiểu gì?

"Nếu đã như vậy, tôi liền cho người đem giấy đưa qua cho ông, hẳn là không có vấn đề gì chứ?" Diệp Oản Oản thấp giọng cười một tiếng.

"Không có, không có, không có!! Hoàn toàn không thành vấn đề! Không có bất kỳ vấn đề gì, đưa tới càng nhiều càng tốt!" Lý đại sư vội vàng trả lời.

"Được rồi!" Nói xong, Diệp Oản Oản cúp điện thoại.

Vào giờ phút này, Thất Tinh nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, trong mắt thoáng qua vẻ nghi hoặc.

Cô gái này, phong cách hành sự, so với Minh Chủ, quả thật có mấy phần tương tự.

"Chửi thề một tiếng! Không hổ là Phong tỷ của đệ, vài ba lời liền giải quyết xong rồi. Lão già kia, ỷ vào có chút quan hệ với thế lực đối nghịch, liền không thèm nể mặt Không Sợ Minh chúng ta, bây giờ biết sợ rồi!" Bắc Đẩu cười lạnh nói.

"Bớt nói nhảm đi, đi ăn cơm!" Diệp Oản Oản nói xong, đem điện thoại di động tùy ý vứt cho Thất Tinh.

"Phong tỷ, chúng ta đi Thiên Các Phủ đi, nơi đó mới có không ít thứ mới cũng hấp dẫn." Bắc Đẩu nói.

Nghe vậy, ánh mắt Thất Tinh lóe lên.

"Được." Mặc dù Diệp Oản Oản cũng không biết Thiên Các Phủ rốt cuộc là nơi nào, nhưng cũng chỉ có thể ra vẻ hiểu biết.

Rất nhanh, Thất Tinh và Bắc Đẩu, cùng Diệp Oản Oản rời khỏi Không Sợ Minh. Thu Thủy sau khi biết phải đi Thiên Các Phủ, cũng kêu khóc đòi đi theo, cuối cùng cũng đi cùng với bọn họ.

"Tiểu Phong Phong, sau khi đi Thiên Các Phủ xong, chúng ta có nên đi đánh bạc một trận không? Còn có sàn đấu thú và đấm bốc nữa! Cô bình thường không phải đều thích đi đến đó nhất sao?" Thu Thủy kéo cánh tay của Diệp Oản Oản, mở miệng nói.

Diệp Oản Oản ngoài miệng treo nụ cười, trong lòng là một trận chửi đậu xanh rau má lia lịa.

Nàng hoàn toàn không hiểu về đánh bạc, cũng không hiểu được cái gì mà sàn đấu thú với lại đấm bốc nữa.

Gã Tóc Húi Cua ca này, không cố gắng quản lý Không Sợ Minh, lại rảnh rang đi tìm nhiều thú vui thế để làm gì? Thật là bẫy chết chính mình...

"Được rồi, có thời gian rảnh rỗi đi đánh bạc vài ba ván, vừa vặn cũng ngứa tay." Khóe miệng Diệp Oản Oản hơi rúm lại.

Nếu như để cho mình làm phá gia chi tử, vậy khẳng định không thành vấn đề...

"Hô hô, tay của Phong tỷ, chính là được thiên sứ hôn ban phước đó nha! Hôm nay đánh bạc nhất định thắng, khẳng định là không thua được, kỹ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net