✓Chương 131- 140

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Hyna Nguyễn

Beta: sontradooo

Chương 131: Có phải kẻ ngốc không

Trận đấu bóng rổ hôm nay là cuộc tranh tài cuối cùng của lớp mười hai, coi như là cuộc so tài cáo biệt, cho nên đặc biệt được chú ý.

Diệp Oản Oản đứng ở cửa xa xa nhìn một cái, chỉ thấy sân bóng thành viên hai đội đang làm nóng người, không thấy Sở Phong, chắc hắn còn chưa tới. Về phần Tống Tử Hàng, thân ảnh cao lớn rất nổi bật đứng ở vị trí thứ hai bên khán đài.

Nơi đó có Thẩm Mộng Kỳ, Phương Cầm cùng mấy cái nữ sinh lớp A khác đang ngồi. Ánh mắt của những nữ sinh kia nhìn Tống Tử Hàng tất cả đều chiếu lấp lánh, tràn đầy sùng bái, mà trong mắt của Tống Tử Hàng cũng chỉ có Thẩm Mộng Kỳ.

Tống Tử Hàng ánh mắt chuyên chú nhìn những cô gái trước mặt, có chút kích động mở miệng nói: "Cám ơn các bạn tới cổ vũ chúng tớ!"

"Ha ha, Tống đội trưởng thật ra là muốn cám ơn Mộng Kỳ đến xem hắn đi thi đấu đi! Mấy người chúng ta chỉ là cái cớ thôi!"

"Có Mộng Kỳ cổ vũ, hôm nay nhất định là Tống đội trưởng làm chủ sân nhà! Mang theo Thanh Hòa đánh bại Cẩm Tú không chừa manh giáp!"

"Nhất định, sức mạnh của tình yêu mà!"

Thẩm Mộng Kỳ hôm nay một thân mặc quần dài màu xanh nhạt rất là dịu dàng, sắc mặt đỏ bừng mà giận dỗi nhắc mọi người một cái: "Các cậu đừng nói bậy! Đến cỗ vũ cho đội bóng rổ trường chúng ta cũng là điều nên làm mà!"

Diệp Oản Oản đứng cách đó không xa, nhìn đến chặt chặt lưỡi.

Giang Yên Nhiên vì toàn bộ đội bóng rổ bưng nước mua cơm giặt quần áo, một câu tốt đều không được nhắc tới, Thẩm Mộng Kỳ bất quá ngồi ở chỗ này xem trận tranh tài, lại cảm động khen ngợi.

"Không có sao chứ?" Diệp Oản Oản có chút không yên lòng mà nhìn Giang Yên Nhiên một cái.

Giang Yên Nhiên hít sâu một hơi, thu hồi tầm mắt nhìn bọn họ liếc mắt đưa tình: "Không việc gì, đi thôi."

Từ khi tại diễn đàn công khai câu trả lời, Tống Tử Hàng liền bắt đầu không chút kiêng kỵ theo đuổi Thẩm Mộng Kỳ.

Hai người một trước một sau hướng hàng chỗ trống phía trước đi tới.

Trong sân bóng của trường học, thấy Diệp Oản Oản mọi người đều bàn tán xì xào, bất quá Diệp Oản Oản danh tiếng vốn là lớn, tất cả mọi người thấy cũng không có lấy gì làm lạ, rất nhanh sự chú ý của mọi người đều chuyển tới trên người nữ sinh sau lưng Diệp Oản Oản.

Thấy Giang Yên Nhiên trong nháy mắt, cơ hồ tất cả mọi người đều hai mắt tỏa sáng.

Nhất là các nam sinh!

"Wase! Mau nhìn mau nhìn! Mỹ nữ!"

"Mỹ nữ này lớp nào a? Tại sao chưa thấy qua?"

"A? Đây không phải là Giang Yên Nhiên lớp A sao? Chính là đổi một kiểu tóc, quần áo như cũ mà thôi!"

"Chửi thề một tiếng! Mù mắt chó của tôi! Không nghĩ tới Giang Yên Nhiên lại xinh đẹp như vậy? Vóc người cũng cực kỳ tốt đấy!"

...

Trong khán đài động tĩnh rất nhanh đưa tới sự chú ý của đám người đang ngồi hàng trước, Thẩm Mộng Kỳ cùng Tống Tử Hàng cũng quay đầu theo nhìn về hướng sau lưng.

Tống Tử Hàng chỉ mơ hồ nghe được có người gọi tên "Giang Yên Nhiên", trong tiềm thức liền sinh ra một tia chán ghét.

Chẳng lẽ cô gái kia lại chưa từ bỏ ý định theo tới đây muốn dây dưa sao? Tống Tử Hàng chân mày nhíu chặt mà theo tầm mắt của mọi người nhìn sang, kết quả một giây kế tiếp, trên mặt biểu tình nhất thời ngẩn ngơ.

Chỉ thấy trước mắt nữ sinh người mặc cái váy cổ điển in hoa màu sắc tươi sáng, được may khéo léo ôm trọn thân hình hoàn mỹ làm lộ đường cong mê người, tóc xoăn màu trà ngang vai làm cô nhìn tươi tắn động lòng người, không chút nào giống bộ dáng u buồn ngày thường. Cái vẻ đẹp này đủ để cho tất cả đàn ông xiêu lòng, người con gái đó lại là... Giang Yên Nhiên!

Tống Tử Hàng cơ hồ không thể tin được mắt của mình. Giờ phút này tiếng nghị luận của những người chung quanh cũng lớn hơn, nhất là khi nhìn đến Tống Tử Hàng cùng Thẩm Mộng Kỳ.

"A? Mọi người có cảm thấy Giang Yên Nhiên đẹp hơn Thẩm Mộng Kỳ không?"

Dáng người của Thẩm Mộng Kỳ phải mặc quần áo phù hợp cộng thêm trang điểm quả thật coi như có khí chất mỹ nữ, nhưng cùng Giang Yên Nhiên xinh đẹp động lòng người so sánh thì trong nháy mắt liền lộ ra vẻ nhạt nhẽo.

"Đẹp quá! Bình thường thật là không nhìn ra!"

"Hơn nữa suy nghĩ kỹ một chút, Giang Yên Nhiên gia thế cũng tốt hơn Thẩm Mộng Kỳ nhiều, ba là đạo diễn nổi tiếng, mẹ là biên kịch trứ danh, mà ba của Thẩm Mộng Kỳ nghe nói lúc trước chính là tài xế lái xe cho ba Diệp Oản Oản. Mấy người nói Tống Tử Hàng này có phải là kẻ ngốc không? Một người bạch phú mỹ có gia thế đối với hắn một lòng lại không muốn, mà muốn tìm một người hàng dỏm!"

Những lời này dĩ nhiên rõ ràng truyền đến trong tai Tống Tử Hàng cùng Thẩm Mộng Kỳ. Sắc mặt của Tống Tử Hàng nhất thời đen xuống, mặt của Trầm Mộng Kỳ càng là tái mét.


Chương 132

Những lời này dĩ nhiên là truyền đến rõ ràng trong tai Tống Tử Hàng cùng Thẩm Mộng Kỳ.

Sắc mặt của Tống Tử Hàng nhất thời đen xuống, mặt của Thẩm Mộng Kỳ càng là một trận tái mét.

Cô ta làm sao có thể tiếp nhận được việc mình luôn luôn bị làm hình nền của Giang Yên Nhiên! Còn Giang Yên Nhiên sao giờ lại trở thành tiêu điểm được mọi người nhìn chú ý, còn được đem ra để so sánh giễu cợt cô ta chứ.

Giang Yên Nhiên lúc bình thường đối xử với cô ta rất tốt, thậm chí giúp cô ta không ít việc, nhưng cô ta ghét nhất là bộ dạng cao cao tại thượng của đối phương như bố thí cho cô ta cái gì đó, điều đó thật sự rất giống cảm giác cô ta chán ghét Diệp Oản Oản ngay từ lần đầu gặp mặt.

Cũng bởi vì ba của cô ta là tài xế của Diệp gia, cô ta cũng giống như người hầu trong gia đình phải phục vụ đại tiểu thư, lấy lòng Diệp Oản Oản, xem Diệp Oản Oản như tổ tông dụ dỗ, thậm chí bị buộc phải giống như Diệp Oản Oản lưu ban.

Người chung quanh nói những lời đó hoàn toàn là điều mà cô ta để ý nhất, mới vừa rồi đáy mắt của Tống Tử Hàng mang vẻ kinh diễm càng là làm sắc mặt cô ta một mảnh âm trầm.

Đáng chết, tại sao cùng cô ta tưởng tượng hoàn toàn khác nhau, lấy tính cách của Giang Yên Nhiên, mới vừa bị Tống Tử Hàng đá, làm sao có thể còn tâm tư ăn mặc gọn gàng xinh đẹp như thế mà xuất hiện được.

Một thân này cũng hoàn toàn không phải là phong cách trong ngày thường mà Giang Yên Nhiên yêu thích, cô ta hiểu quá rõ sở tính cách của Giang Yên Nhiên cho nên Giang Yên Nhiên tuyệt đối sẽ không ăn mặc rêu rao như vậy...

Thẩm Mộng Kỳ không nghĩ ra Giang Yên Nhiên tại sao đột nhiên lại đổi tính, chẳng lẽ là bởi vì bị kích thích?

Cô ta rất nhanh thu hồi suy nghĩ, mặt đầy lo âu nhìn về phía Giang Yên Nhiên: "Yên Nhiên, hai ngày này cậu đã đi đâu vậy, bọn tớ đi tìm cậu khắp nơi, gọi điện thoại cho cậu cũng không có người tiếp, hôm nay trở về ký túc xá phát hiện đồ đạc của cậu cũng không thấy, chúng tớ đều lo lắng gần chết, sợ cậu xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn..."

Thẩm Mộng Kỳ một bộ biểu tình nước mắt như mưa, nếu như không biết rõ tình huống, sợ là còn có người tưởng rằng người bị lời đồn đãi đả kích đến thương tích đầy mình người là cô ta.

Giang Yên Nhiên mắt lạnh nhìn Trầm Mộng Kỳ ở đó làm bộ làm tịch: "Thật cảm ơn cô quan tâm tôi như vậy!"

Diệp Oản Oản một bên dựa lưng ở trên ghế ngồi hàng trước, nháy mắt một bộ ngây thơ trong sáng hỏi: "Hả? Mộng Kỳ, cậu rất lo lắng cho Yên Nhiên sao?"

Thẩm Mộng Kỳ có chút hoài nghi tại sao Diệp Oản Oản cùng Giang Yên Nhiên xuất hiện, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là bọn họ ngẫu nhiên gặp nhau thôi, nghe vậy lập tức vội vàng mở miệng nói: "Tớ làm sao có thể không lo lắng! Yên Nhiên cũng là bạn tốt nhất của tớ!"

Diệp Oản Oản lộ ra thần sắc hoài nghi, nhỏ giọng thì thầm: " Nha... Lo lắng như vậy còn có tâm tình đến xem thi đấu bóng rổ a~"

Diệp Oản Oản nhìn như đang lầm bầm lầu bầu, nhưng thanh âm kia đủ để cho tất cả những người chung quanh đều nghe rõ.

Thẩm Mộng Kỳ nhất thời mặt liền biến sắc, âm thầm trừng Diệp Oản Oản một cái ngay sau đó giải thích: "Oản Oản, không phải bởi vì trận thi đấu hôm nay rất quan trọng, tớ chỉ là..."

Diệp Oản Oản không đợi cô ta nói xong cắt đứt lời cô ta, một bộ biểu tình đã hiểu gật đầu một cái: "Đúng vậy, tớ cũng cảm thấy trận thi đấu quan trọng hơn! Trận đấu này tớ chờ đợi đã rất lâu rồi! Nếu không đến xem thật sự là quá đáng tiếc!"

Câu này của Diệp Oản Oản nhìn như lời nói vô tâm, lại rõ ràng như đang ám chỉ cho mọi người biết: Đối với Trầm Mộng Kỳ mà nói, một cuộc tranh tài so với mạng người bạn tốt nhất của mình còn quan trọng hơn.

Nghe Diệp Oản Oản nói cái lời không có chút suy nghĩ đó, chung quanh nhất thời liên tiếp vang lên tiếng cười nhạo.

"Lúc trước vẫn không cảm giác được, hiện tại ta đột nhiên phát hiện Thẩm Mộng Kỳ thật giả tạo!"

"Đúng vậy! Diễn chị em tình thâm gì chứ, một bộ dạng lo lắng muốn chết, kết quả lại ở chỗ này cùng Tống Tử Hàng liếc mắt đưa tình! Tôi xem cô ta là chỉ mong Giang Yên Nhiên chết đi để cô ta có thể ở bên Tống Tử Hàng đi!"

"Nghe nói Tống gia muốn cùng chính phủ hợp tác một công trình lớn, tài sản trong nháy mắt tăng lên mười mấy lần đấy!"


Chương 133: Tuyệt đối sẽ không để cậu chịu khi dễ

Thẩm Mộng Kỳ gắt gao bóp lấy lòng bàn tay, trong lòng đã mắng Diệp Oản Oản ngu xuẩn vô số lần, trên mặt lộ ra biểu tình ủy khuất, cặp mắt đỏ bừng giải thích: "Không phải như vậy, tớ là suy nghĩ cho Yên Nhiên cậu ấy thật sự rất yêu thích Tống đội trưởng, mà trận thi đấu hôm nay lại quan trọng như vậy, Yên Nhiên sẽ có thể tới sân bóng rổ, cho nên mới tới để thử vận khí một chút..."

Diệp Oản Oản nghe mà than thở, đối với công lực đổi trắng thay đen tự bào chữa của Thẩm Mộng Kỳ phục sát đất.

Giang Yên Nhiên thua cũng không oan uổng tí nào!

Thấy Trầm Mộng Kỳ mặt đầy ủy khuất khó chịu, Tống Tử Hàng đứng một bên trong nháy mắt ý muốn bảo hộ tăng lên, vừa nghĩ tới Tống gia lúc này sắp không giống như ngày xưa, sức lực nhất thời cũng đủ rồi, lúc này tức giận nhìn về phía Giang Yên Nhiên nói: "Giang Yên Nhiên, cô náo đủ chưa? Rõ ràng là chính cô tự do phóng khoáng để cho người bên cạnh vì cô lo lắng, bây giờ còn tới gây chuyện với Mộng Kỳ, cô cho mình là trung tâm thế giới tất cả mọi người đều phải vòng quanh cô sao?"

A, vòng quanh cô?

Nhiều năm như vậy, rốt cuộc là ai vòng quanh ai đây?

Giang Yên Nhiên nhìn Tống Tử Hàng bộ dạng chính nghĩa bảo vệ mặt mũi của Trầm Mộng Kỳ, trong lòng tràn đầy bi thương.

Cô nhất định là điên rồi nên hồi trước mới có thể quan tâm hắn, dù sao cũng có cảm tình nhiều năm như vậy, cô cho là người đàn ông này ít nhiều vẫn là để ý đến cô.

Thấy Giang Yên Nhiên gắt gao cắn môi, Diệp Oản Oản hai tròng mắt híp lại, nhìn về phía Tống Tử Hàng, mở miệng yếu ớt nói: "Tống đội trưởng, anh làm gì phải mắng Yên Nhiên à? Cậu ấy mới vừa mới rồi không phải đang cảm tạ Mộng Kỳ quan tâm cô ấy sao? Cho dù anh yêu thích Mộng Kỳ, cũng không thể trách oan Yên Nhiên chứ? Cho dù em là bạn tốt của Mộng Kỳ, nhưng ngay cả em đều không nhìn nổi!"

Lời này của Diệp Oản Oản thành công mang theo một làn không khí mới, mọi người ban nãy tận mắt thấy Giang Yên Nhiên từ đầu tới cuối chỉ nói có một câu, toàn bộ câu chuyện đều là Thẩm Mộng Kỳ tự mình nhảy nhót tưng bừng giả bộ đáng thương, mà Tống Tử Hàng lại còn không muốn nghe giải thích liền vì cô ta mà mắng Giang Yên Nhiên.

Vốn còn tưởng rằng Giang Yên Nhiên vô dụng bị nam nhân lừa gạt! Hiện tại cuối cùng cũng coi như là biết tại sao, có vài người giả bộ cũng tốt quá đi!

Hết lần này tới lần khác Diệp Oản Oản nói xong còn cố ý nhìn về phía Thẩm Mộng Kỳ hỏi: "Mộng Kỳ cậu nói xem tớ nói có đúng không? Tống đội trưởng nói lời này thật không có đạo lý!"

Vào giờ phút này, Thẩm Mộng Kỳ đã sắp bị Diệp Oản Oản làm cho tức đến thổ huyết, cái đồ ngu xuẩn đáng chết này, không biết nói chuyện thì im miệng đi, hôm nay câu trước câu sau gây chuyện với cô ta, cô ta hoàn toàn không có biện pháp cùng đứa ngu này nói phải trái!

Vì muốn giữ hình tượng thuần khiết tốt đẹp của mình, Trầm Mộng Kỳ chỉ có thể cứng rắn nhịn xuống: "Tống đội trưởng, anh đừng quát Yên Nhiên nữa, hết thảy đều là lỗi của em..."

Tống Tử Hàng bản thân còn muốn lên tiếng, nhưng trận thi đấu đã bắt đầu huấn luyện viên ở phía dưới lại thúc giục.

"Mộng Kỳ, anh đi trước đây!"

"Đi đi, các anh cố lên!" Trầm Mộng Kỳ xấu hổ mang nỗi sợ hãi nói một câu.

Vốn là cô ta đối với Tống Tử Hàng thì cũng bình thường thôi, phần lớn bởi vì hắn là người Giang Yên Nhiên thích, nhưng căn cứ tin tức lấy được gần đây, Tống gia đúng là một đối tượng không tệ để kết thân.

"Nhất định sẽ, anh sẽ đem cúp chiến thắng coi như đưa lễ vật cho em!"

Tống Tử Hàng nói xong, hăm hở trở lại trên sân thi đấu, chung quanh toàn bộ mọi người đang xem cuộc vui cũng đều trở lại chỗ ngồi, đem sự chú ý của mình vào sân thi đấu.

Diệp Oản Oản cùng Giang Yên Nhiên ngồi xuống chỗ trống đối diện một hàng với Trầm Mộng Kỳ.

Giang Yên Nhiên mỏi mệt ngồi ở trên ghế, mặt đầy tự giễu lẩm bẩm: "Oản Oản, cảm ơn cậu, tớ đột nhiên phát hiện mình thật vô dụng..."

Diệp Oản Oản cười khẽ: "Bảo bối, hôm nay cậu biểu hiện đã rất khá, cậu không quan tâm chính là cách miệt thị tốt nhất đối với bọn họ! Ban nãy nếu như mang theo bộ dạng như một oán phụ tại chỗ cùng hắn tranh luận mới là chuyện mất mặt! Chuyện bôi đen người khác liền giao cho tớ đi, nếu tớ dám để cho cậu tới đây tuyệt đối sẽ không để cho cậu chịu khi dễ đâu!"


Chương 134: Tiểu tử định lực quá kém a

Nghe Diệp Oản Oản như một phó tướng muốn bảo vệ lãnh địa của mình, Giang Yên Nhiên trong lòng một trận ấm áp, cười nói: "Tớ cũng là lần đầu tiên phát hiện cậu lại xấu bụng như vậy!"

Thẩm Mộng Kỳ bị hãm hại cũng không biết, lại còn coi Diệp Oản Oản là kẻ ngốc.

"Đa tạ khen ngợi~ A, mau nhìn! Sở Phong kìa!" Diệp Oản Oản tinh mắt mà thấy một nam sinh anh tuấn như ánh mặt trời từ phòng nghỉ ngơi đi ra.

Chỉ thấy nam sinh trên người mặc đồng phục bóng rổ trắng xanh đan xen, tóc ngắn màu nâu sậm, trên tay đeo một cái ruy băng lộ ra cơ bắp đẹp đẽ lại không khoa trương, tướng mạo xuất sắc xuất hiện trong một đám nam sinh nhìn dị thường nổi bật.

"A a a! Sở Phong! Là học trưởng Sở Phong!"

"Học trưởng Sở Phong thật là đẹp trai!"

Tiểu học muội mấy lớp dưới đã không nhẫn nại được kinh hô thành tiếng, thậm chí có không ít nữ sinh Thanh Hòa cũng đang rít gào.

Tại đội bóng rổ Cẩm Tú, Sở Phong bàn về chơi bóng kỹ thuật cũng không nổi danh lắm, hắn chơi bóng rổ hoàn toàn chính là chơi đùa mà thôi nhưng ai bảo người ta có nhan sắc đẹp nhất ở đây! Bất quá, so sánh bộ dạng chơi choi thường ngày, trạng thái hôm nay của Sở Phong lại rõ ràng hoàn toàn bất đồng.

Chỉ thấy nam sinh ánh mắt sắc bén, mặt đầy nghiêm túc đi lại trong đội hình, biểu tình khác với bình thường càng chọc cho các cô gái gào khóc.

Diệp Oản Oản đang muốn khen một câu, kết quả--- thoáng qua liền thấy nam sinh đi rất ổn định, đột nhiên lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống tại chỗ...

"Ây..."

Diệp Oản Oản có thể xác định, Sở Phong suýt ngã xuống trong nháy mắt là nhìn về phía cô và Giang Yên Nhiên.

"Tiểu tử định lực quá kém a! " Diệp Oản Oản nâng trán: "Chỉ mới liếc mắt nhìn thiếu chút nữa té, cậu chờ lát nữa xem có thể đi thi đấu như thế nào?"

Xung quang vang lên một trận cười ầm cùng tiếng hô "Sở Phong học trưởng cố lên", soái ca thiếu chút nữa té cũng thật là dễ thương.

Giang Yên Nhiên nhìn thấy trên sân thi đấu nam sinh đang lúng túng gãi đầu, vẻ mặt có chút sợ sệt.

Mặc dù đã quyết định thử một chút, nhưng kỳ thật lấy trạng thái bây giờ của cô, thật không có cách nào nhanh như vậy đối với người khác cho đi một phần cảm tình, chẳng qua là, nhìn thấy nam sinh lúng túng biểu tình quẫn bách, cô tựa hồ cũng không có bài xích như trong tưởng tượng.

Giang Yên Nhiên đang nhìn qua Sở Phong, không khỏi có cảm giác có một đạo tầm mắt nóng bỏng rơi trên người của mình, xoay chuyển ánh mắt, lại vừa vặn đối mặt với ánh mắt của Tống Tử Hàng.

Tống Tử Hàng lại đang nhìn mình?

Ảo giác đi, chắc hắn mới nhìn Thẩm Mộng Kỳ?

Diệp Oản Oản phát hiện Giang Yên Nhiên đang nhìn Tống Tử Hàng, lập tức nhắc nhở: "Nhìn nơi nào đấy bảo bối, từ bây giờ, từng giờ từng phút, tầm mắt của cậu chỉ có thể rơi vào trên người của Sở Phong, một giây cũng không cho phép nhìn Tống Tử Hàng, nhớ kĩ nha!"

Giang Yên Nhiên lúc này mới hoảng thần, gật đầu một cái: "Được!"

Từ phương hướng của Diệp Oản Oản các cô có thể thấy, các đồng đội của Tống Tử Hàng đang cười hì hì mà vây quanh Tống Tử Hàng, tựa hồ là đang trêu ghẹo hắn, một đám nam sinh thỉnh thoảng nhìn hướng Thẩm Mộng Kỳ cùng Giang Yên Nhiên.

"Lão đại! Diễm phúc không cạn a! Hai đại mỹ nhân như vậy chạy tới cổ vũ cho anh, còn vì anh tranh đoạt tình cảm!"

"Hâm mộ chết đi mà! Giờ chia cho tôi một người cũng đủ được!"

"Nói thật, ta lần đầu tiên biết Giang đại tiểu thư lại xinh đẹp như vậy, vóc người cũng thật tốt! Cảm thấy được so với Thẩm Mộng Kỳ đều không kém! Lão đại anh thật không muốn cân nhắc một chút sao?"

"Hắc hắc, nếu vậy lão đại đều thu nhận hết đi!"

...

Có người đàn ông nào lại không thích được mỹ nữ xem trọng, điều các đồng đội hắn nói hiển nhiên thỏa mãn lòng hư vinh của hắn, hắn nhìn Giang Yên Nhiên thuận mắt không ít, huống chi hôm nay Giang Yên Nhiên cũng quả thực làm người ta vô cùng kinh diễm.

Tống Tử Hàng mặt đầy đắc ý được thời nói: "Được rồi, chớ đùa giỡn nữa, trận đấu lập tức bắt đầu! Lần này mọi người nhất định phải thắng! Biết không?"

"Biết!!!"

Đang cổ vũ đồng đội Tống Tử Hàng cũng không có chú ý tới, đối diện trong đội ngũ của Cẩm Tú, một đạo tầm mắt ánh lửa bắn ra bốn phía mà nhìn chằm chằm về phía hắn.


Chương 135: Hưng phấn quá mức

Tiếng cười vang lên, thi đấu chính thức bắt đầu.

Diệp Oản Oản từ trong túi xách móc ra đồ ăn đã sớm được chuẩn bị--- bắp rang, coca-cola cùng gà chiên, vừa ăn vừa nhiệt tình mà nhìn.

Một trong những nguyên nhân cô lựa chọn ngày sau phát triển thành người đại diện mà không phải nghệ sĩ có chút liên quan đến đồ ăn, cái tính ham ăn uống cũng là nguyên nhân rất lớn, nếu để cho cô ngày ngày ăn uống điều độ, cái này không thể ăn cái đó không thể uống, cuộc sống này còn có ý nghĩa gì nữa?

Cũng không biết trong Cẩm Viên hạt giống rau dưa đã nảy mầm chưa, dáng dấp thế nào, còn có con gà con tiểu ngư quả nho nhỏ của cô nữa chứ...

Diệp Oản Oản chỉ mới thất thần một chút, trên sân tỷ số đã là 11:0.

Thanh Hòa 11 điểm, Cẩm Tú 0 điểm.

"Tình huống gì đây?" Diệp Oản Oản sửng sờ.

Giang Yên Nhiên lắc đầu: "Không biết, trạng thái hôm nay của Sở Phong tựa hồ không tốt lắm."

Diệp Oản Oản vội vàng nhìn qua Sở Phong, quả nhiên thấy đối phương hôm nay liên tục mắc sai lầm, bước chân đều là phù phiếm giống như uống rượu say.

Ban nãy rõ ràng nhìn khí thế của hắn còn rất đủ a, ngay trước mặt cô gái mình yêu thích không phải là hắn nên nổi bật hơn so với tình địch mới đúng?

Người này... Sẽ không phải là phấn khởi quá mức chứ?

Đầu cô thật là đau!

Còn hi vọng nào để hắn ngược Tống Tử Hàng chứ!

"Ai, rượu không say người người tự say... Được được được, coi như tớ sai lầm rồi, Yên Nhiên cậu đừng nhìn hắn chằm chằm nữa."

Nghe ra ý chế nhạo trong lời nói của Diệp Oản Oản, Giang Yên Nhiên có chút thẹn thùng mà dời tầm mắt.

Nhưng mà, chờ Giang Yên Nhiên dời đi tầm mắt, người nào đo trạng thái càng xốc xếch, Diệp Oản Oản ngồi cách xa cũng có thể nghe được tiếng gào thét của huấn luyện viên Cẩm Tú.

"Cmn, tên tiểu tử thối Sở Phong nhà ngươi! Ngươi uống lộn thuốc à! Chơi cái kiểu gì vậy!"

"Khốn kiếp ngươi cút xuống cho lão tử! Lão tử cùng ngươi bàn luận nhân sinh!"

...

Toàn bộ thời gian nghỉ ngơi, huấn luyện viên đều dùng để mắng Sở Phong.

Nam sinh ủ rũ cúi đầu gục xuống, một mắt cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn trên khán đài một cái.

Cuối cùng, nửa tiếng sau cũng không thể vãn hồi hoàn cảnh xấu của Cẩm Tú, cuối cùng hiệp đầu kết thúc với tỉ số

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net