Chương 1401- 1420

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 1401: Đây là không phải muốn chết sao?

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Thấy vậy, Diệp Oản Oản thần sắc bình tĩnh, cử chỉ ưu nhã.

"Bạch Minh chủ! Năm đó cô rời khỏi Không Sợ Minh, sau đó liền không có tin tức. Chúng tôi muốn biết, Bạch Minh chủ rốt cuộc đã đi nơi nào, tại sao lại bỏ lại Không Sợ Minh do một tay cô tạo ra?"

Một gã phóng viên trong đám cầm lấy micro, hướng về Diệp Oản Oản hỏi.

Nhưng mà, Diệp Oản Oản lại không hề bị lay động, sau khi liếc mắt nhìn người phóng viên kia xong, liền nhàn nhạt mở miệng nói: "Không thể trả lời!"

Không nghĩ tới Độc Lập Châu cũng có các đơn vị đưa tin bát quái! Bất quá, trải qua đủ loại nháo sự của giới truyền thông tại Hoa quốc, loại tràng diện này đối với Diệp Oản Oản mà nói, quả thực là trò trẻ con.

"Bạch Minh chủ! Vậy, lần này cô trở lại Độc Lập Châu, lần nữa quay trở về Không Sợ Minh, lại là bởi vì cái gì? Việc cô mất tích cùng quay trở về, đều đã trở thành một câu hỏi ngỏ không lời giải đáp, không biết có thể trao đổi với chúng tôi một chút có được hay không?"

"Không thể trả lời." Diệp Oản Oản hờ hững mở miệng nói.

Đạo lý "nói nhiều tất hớ", Diệp Oản Oản tự nhiên biết rõ. Chỉ một câu "không thể trả lời", chính là câu trả lời tốt nhất.

"Vậy... Bạch Minh chủ, theo chúng tôi biết, trong số các thế lực lớn Độc Lập Châu vây công A Tu La năm đó, Không Sợ Minh của cô là hung mãnh nhất, tấn công cũng mãnh liệt nhất. Mà cô lần này tới đây, có phải là để nói lời xin lỗi đối với Tu La Chủ, sau đó giao nộp lượng lớn cống phẩm?" Phóng viên cũng chưa từ bỏ ý định, lập tức đổi một đề tài khác.

Nghe được lời nói này, Diệp Oản Oản đảo tròng mắt một vòng. Cái khác không thể nói, nhưng cái này nhất định phải nói.

Hết thảy mọi thứ nàng nói, đều sẽ bị Võ Đạo Liên Minh Công Hội biết được. Hiện tại không phải là thời điểm cho thấy thái độ của mình sao?

"A..." Giờ phút này, khóe miệng Diệp Oản Oản hơi hơi dương lên, treo lên một nụ cười lạnh giá thấu xương, nhìn về phía phóng viên, cười lạnh mở miệng: "Ta tới đây, chẳng qua chỉ là ta muốn tới xem thử buổi hội nghị do Tu La Chủ tổ chức lần này thất bại đến cỡ nào, chỉ như vậy mà thôi!! Không Sợ Minh bọn ta, chưa bao giờ cống nạp cho bất kỳ thế lực hay bất kỳ kẻ nào, A Tu La và Tu La Chủ, nếu như nguyện ý cống nạp cho ta, có lẽ, ta có thể cân nhắc một chút."

Lời này của Diệp Oản Oản vừa nói ra, mọi người tại đây nhất thời xôn xao một trận, khó tin nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản.

Sự can đảm này của Không Sợ Minh Chủ, có phần cũng quá lớn một chút. Ngay cả lời như vậy cũng dám nói ra!! Cho dù trong lòng thật sự có ý tưởng như vậy, hẳn cũng nên tự nghẹn lại ở trong nội tâm mới đúng. Phải biết, nơi này chính là địa bàn thế lực của Tu La Chủ, Không Sợ Minh Chủ đi tới địa bàn Tu La Chủ, còn dám nói lời như vậy, đây không phải là muốn chết sao?

"Ha ha, Bạch Phong, nhiều năm không gặp, sự can đảm của ngươi càng lúc càng lớn!" Đúng lúc này, một tiếng cười dễ nghe từ phụ cận truyền tới.

Một lát sau, một cô gái tướng mạo thanh tú, tư thái cao quý chậm rãi đi đến đây.

Sau lưng của cô ta, có mấy chục vị cao thủ thực lực mạnh mẽ hộ tống.

Nhìn thấy nữ nhân này, mọi người tại đây không khỏi sững sờ, người tới chính là thế lực của Yến gia.

"Nữ nhân này là ai? Dám cùng Không Sợ Minh Chủ nói chuyện như vậy?" Một người vây xem thần sắc hiếu kỳ.

"Cô ta gọi là Yến Vân, là viên ngọc quý trên tay Yến gia gia chủ..."

"Khó trách, nguyên lai cô ta chính là Yến Vân..." Người vây xem gật đầu một cái, như có điều gì suy nghĩ.

Yến gia năm đó, so với Không Sợ Minh thời kỳ hoàng kim, dĩ nhiên là không cách nào đánh đồng được với nhau. Nhưng lúc này đã không giống ngày xưa. Từ khi Không Sợ Minh Chủ mất tích, Không Sợ Minh chia ra các trận doanh lớn, nội bộ lục đục không ngừng. Còn Yến gia lại đang nhanh chóng phát triển, thế lực bây giờ, đã không kém gì Không Sợ Minh.

Mà viên ngọc quý trên tay Yến gia gia chủ này, tại Độc Lập Châu từ trước đến giờ vẫn luôn ngông cuồng, tính tình vô cùng cuồng vọng. Thiên phú võ học của bản thân cũng cực cao, được xưng là thiên tài trăm năm khó gặp của Yến gia, cũng là người thừa kế Yến gia.


Chương 1402: Phu nhân Tu La Chủ

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

"Yến Vân, nơi này không có chỗ cho ngươi nói chuyện." Giờ phút này, Thất Tinh đi tới trước người Diệp Oản Oản, cặp mắt lạnh lùng nhìn về phía Yến Vân.

Nghe được lời này của Thất Tinh, Yến Vân lườm Thất Tinh, lạnh giọng cười nói: "Thất Tinh, ngươi chẳng qua chỉ là một con chó bên cạnh Không Sợ Minh Chủ mà thôi. Ngay cả Không Sợ Minh Chủ ta đều không coi vào đâu, ngươi lại tính là thứ gì?"

Vào giờ phút này, người vây xem bàn tán ầm ĩ.

Tu La Chủ và gia chủ đời trước của Yến gia có quan hệ coi như không tệ. Sau khi gia chủ đời này thượng vị, còn từng mong muốn gả con gái bảo bối Yến Vân cho Tu La Chủ. Chỉ bất quá, còn chưa kịp mở miệng, Tu La Chủ cũng đã mất tích.

Mà mấy năm nay, cái cô ả Yến Vân này đều tự nhận mình là phu nhân Tu La Chủ, hơn nữa trong giai đoạn Tu La Chủ mất tích, thường xuyên điều động một phần nhỏ thế lực A Tu La giúp Yến gia tiêu diệt các chướng ngại. Nếu không, sự phát triển của Yến gia, cũng không có khả năng nhanh như vậy.

Chính là vì lý do này, ở trong mắt ngoại giới, Yến Vân cũng thật sự ngồi vững vị trí phu nhân Tu La Chủ.

"Ha ha, Không Sợ Minh Chủ kia, đầu tiên là đắc tội Tu La Chủ, hiện tại lại đắc tội với Yến Vân. Chỉ sợ, hôm nay cô ta thật đúng là chưa chắc có thể sống sót rời khỏi hội nghị lần này."

"Ta nghe nói, hôm nay không ít cao tầng của Yến gia cũng tới rồi, bao gồm cả Yến gia gia chủ. Gã Yến gia gia chủ này tựa hồ như muốn công bố hôn sự giữa con gái mình và Tu La Chủ với mọi người vậy..."

Giờ phút này, Diệp Oản Oản lạnh lùng nhìn Yến Vân, còn không đợi Diệp Oản Oản có bất kỳ động tác gì, một ông lão đã đi tới bên người Yến Vân, đầu tiên là lườm Diệp Oản Oản một cái, chợt hướng về Yến Vân nói: "Vân nhi, con làm sao có thể cùng Bạch Minh chủ nói như vậy, có phần cũng quá thiếu phong độ. Con phải biết một chút, sau ngày hôm nay, nói không chừng, Bạch Minh chủ còn phải quỳ ở trước mặt con, bưng lấy cống phẩm dâng cho con. Đối với loại hèn hạ nhất định có thể dẫm dưới chân, sao lại còn cần phải khách khí một phen!"

Nghe được lời nói này, sắc mặt Bắc Đẩu cùng Thất Tinh đều biến đổi. Lão già này chính là gia chủ Yến gia.

Thấy Yến gia gia chủ xuất hiện cùng với viên ngọc quý trên tay hắn Yến Vân, tất cả phóng viên và cánh truyền thông đều rối rít thay đổi sự chú ý, đem hai người vây lấy.

"Yến lão, nghe nói, trước đó người của Yến gia tại một hộp đêm nào đó đắc tội Không Sợ Minh chủ, sau đó bị Không Sợ Minh chủ giết chết. Đối với chuyện này, Yến gia sẽ tiến hành trả thù sao?"

Nghe vậy, Yến Vân cười lạnh một tiếng: "Chờ một chút các người liền biết ngay thôi!"

Giờ phút này, Bắc Đẩu đứng ở trước người Diệp Oản Oản, hướng về Yến gia gia chủ cùng Yến Vân phỉ nhổ một cái: "Thứ gì, sớm muộn cũng diệt các ngươi."

Ánh mắt của Diệp Oản Oản từ trên người bọn Yến gia thu hồi lại, nhàn nhạt nói: "Đừng quên mục đích chính tới chỗ này ngày hôm nay, đừng để ý những người bên cạnh!"

Bắc Đẩu cùng Thất Tinh gật đầu. Hôm nay tới đây, mục đích của bọn họ, chính là vì muốn tỏ thái độ cho Võ Đạo Liên Minh Công Hội nhìn.

Diệp Oản Oản nhìn các đại lão lần lượt đi tới tòa trang viên này, không khỏi thở dài. Sức ảnh hưởng của Tu La Chủ này, có phần cũng quá đáng sợ...

Cũng còn may, Nhiếp Vô Danh phái đến chi đội Tru Tinh, tuy nói chỉ có 3 người, nhưng gặp phải tình huống nguy hiểm, bảo vệ nàng chạy trốn hẳn là không thành vấn đề gì. Nghĩ đến đây, sự can đảm của Diệp Oản Oản lại lớn hơn một chút.

Một vài thủ lĩnh các thế lực, nhìn thấy Diệp Oản Oản, sau khi biết Diệp Oản Oản chính là Không Sợ Minh Chủ, thần sắc không khỏi hơi hơi kinh ngạc. Ai cũng không thể ngờ được, Không Sợ Minh Chủ lại dám tới tham gia buổi hội nghị do Tu La Chủ triệu tập lần này...

Chỉ chốc lát sau, nhóm 3 người Tru Tinh đi xuống xe, đi tới bên người Diệp Oản Oản. Phù Sinh có bộ dáng như trẻ con, đứng ở trước người Diệp Oản Oản, thần sắc lạnh lùng, một chữ cũng không nói.


Chương 1403: Còn có mặt mũi đòi tiền

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Nam tử tóc quăn, trên mặt từ đầu đến cuối đều treo nụ cười mê người, ngôn hành cử chỉ cực kỳ giống trí thức. Nếu không nói ra, chỉ sợ ai cũng không nghĩ tới, cái gã nam tử tóc quăn dáng vẻ đàng hoàng này, sẽ là một thành viên của đoàn lính đánh thuê Tru Tinh.

Loại đội viên của các tổ chức lính đánh thuê này, đều thập phần thần bí, vì phòng ngừa kẻ thù trả thù, rất ít khi xuất hiện ở trước công chúng. Cho dù có xuất hiện, người bên cạnh cũng không biết bọn họ là ai.

"Phong tỷ, chúng ta lần này, có cần đem Tu La Chủ giết chết hay không? Nếu như muốn ám sát, phương diện thù lao... Phong tỷ, ý của tôi, hẳn là cô cũng hiểu!?" Nam tử tóc quăn mặt đầy tươi cười, hướng về Diệp Oản Oản mở miệng nói.

Nghe được lời này, Diệp Oản Oản không nhịn được lườm một cái. Chính mình đi tới nơi này, cũng đã là mạo hiểm rất lớn rồi, nếu lại còn ám sát Tu La Chủ, vậy còn đến đâu?

"Các ngươi ám sát Tu La Chủ, bằng cái gì?" Bắc Đẩu đi lên trước, mặt đầy vẻ khinh thường.

"Bằng hắn." Nam tử tóc quăn chỉ vào Phù Sinh cười nói.

Phù Sinh ở trên bảng xếp hạng sát thủ Châu Âu, đứng hàng top 15, trừ bản thân thực lực của Phù Sinh ra, còn có dung mạo cùng vóc người vô cùng "lừa đảo" này của hắn.

"Không cần đâu!" Diệp Oản Oản mở miệng nói: "Các cậu nghe theo chỉ thị của tôi để hành sự. Về phần cái khác, cũng không cần."

Nếu Diệp Oản Oản đã nói như thế, nam tử tóc quăn đương nhiên sẽ không tiếp tục nhiều lời. Hơn nữa, Tu La Chủ đâu có dễ ám sát như vậy! Làm không tốt bọn họ thậm chí có thể "tèo" ở chỗ này. Huống chi, Diệp Oản Oản trả tiền chỉ toàn bằng giấy nợ...

"Bạch Minh chủ, nếu đã tới, vậy thì mời vào."

Lúc này, A Tu La sứ giả mấy ngày trước đây bị Diệp Oản Oản từ Không Sợ Minh đuổi ra ngoài, mặc một thân tây trang màu đen, đi tới phía trước đám người Diệp Oản Oản, mở miệng nói.

Nghe tiếng, Diệp Oản Oản cười lạnh một tiếng, nhưng cũng không nhiều lời, nhanh chân đi vào trong trang viên.

...

Bên trong trang viên, rượu chát rượu tây, thức ăn quà vặt, muốn gì có nấy.

Cất bước bên trong trang viên, cơ hồ đều là nhân vật cấp đại lão của các thế lực lớn.

Diệp Oản Oản hướng vào bên trong trang viên đánh giá chung quanh, nhưng cũng không phát hiện ra Terrence.

Cuối cùng, Diệp Oản Oản lúc này mới biết, Terrence tuy nhận được lời mời của A Tu La, nhưng căn bản là hắn không đến, cũng như không dùng hành động thực tế để ngăn chặn A Tu La.

Bớt đi một vị đồng minh như Terrence, tình cảnh Diệp Oản Oản hơi lộ ra vẻ lúng túng.

Hôm nay, mỗi một thành viên các thế lực đến đây, cơ hồ đều có quan hệ không tệ cùng với A Tu La, hoặc cũng đã chấp nhận tiến cống. Chỉ có Diệp Oản Oản, có vẻ hơi lạc loài.

Không bao lâu, một đám nam nữ đi tới phía trước, trắng trợn đánh giá Diệp Oản Oản.

Một cô gái trong đó cười lạnh nói: "Không Sợ Minh Chủ, ngươi hôm nay dám đến tham gia hội nghị Tu La Chủ, hẳn là cũng không dự định sống mà rời đi. Đã như vậy, không bằng, chúng ta đem ngươi giết trước, cũng coi như là lấy lòng lấy lòng Tu La Chủ rồi, ngươi xem thế nào?"

"Cái gì?" Bắc Đẩu mặt đầy mộng bức, nhìn về phía cô gái kia, chợt cười to một tiếng: "Giết? Giết chúng ta? Ngươi đây là chưa tỉnh ngủ sao?"

"Làm sao, các ngươi cho là mình còn có thể sống sót rời khỏi nơi này hay sao?"

Mấy tên nam nữ trẻ tuổi cười lớn tiếng nói.

Diệp Oản Oản chú ý quan sát, đám nam nữ trẻ tuổi này, đều là người của Yến gia. Cái Yến gia này, sợ là muốn ỷ vào Tu La Chủ, sớm ngày gây khó dễ cho nàng.QUẢNG CÁO"Chờ một chút."

Bỗng nhiên, một gã lính đánh thuê mặc đồ Hoa phục, mắt đeo kính gọng vàng bên cạnh Diệp Oản Oản, chậm rãi đi tới chỗ bọn Yến gia nọ.

"Cút sang một bên, không có quan hệ gì với ngươi!" Cô gái cầm đầu cười lạnh nói.

Nghe được lời nói này, trong mắt gã lính đánh thuê nọ chợt hiện ra vẻ khát máu.

"Vút!"

Cơ hồ chỉ trong chốc lát, nam đeo kính bỗng nhiên ra tay, một ngón tay linh hoạt điểm thẳng vào không trung.

Một giây kế tiếp, chỉ nghe "Á á á" một tiếng, ngón tay của nam đeo kính xỉa một cái, liền đâm vào hốc mắt nữ nhân kia.

Dưới ánh mắt khó tin của mọi người, ả ta than vãn kêu khóc, máu tươi không ngừng tràn ra khỏi hốc mắt.

"Các ngươi...!"

Thấy vậy, người Yến gia liền vội vàng đem nữ tử đỡ đi.

Mới vừa rồi, một đòn của nam tử đeo kính, đã chọt đui con mắt trái người của Yến gia bọn họ...

Nam đeo kính mặt không cảm xúc, chẳng qua chỉ từ trong lòng ngực lấy ra khăn tay màu đen, nhẹ nhàng đem máu tươi trên ngón tay lau chùi sạch sẽ.

"Phong tỷ, cô xem, thù lao này, phải tăng thêm đó nha! Chúng tôi ra tay đều thu lệ phí..." Nam tử tóc quăn liền vội vàng tiến lên, sau đó lấy máy tính cầm tay trên người ra, ngón tay dài nhọn không ngừng nhấn nhấn trên máy tính, nghiêm túc nói.

Diệp Oản Oản: "..."

Diệp Oản Oản quả thật là mặt đầy mộng bức. Nàng có bảo bọn họ ra tay đâu, đây không phải là hố nàng sao?

Còn có mặt mũi đi đòi tiền của mình!


Chương 1404: Thực sự nghèo

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

---

"Đánh mù một con mắt...500 tệ, nếu như tiếp tục sử dụng dịch vụ, lại đánh gãy một chân mà nói, phụ thu 200 tệ, nếu như Phong tỷ muốn giết người, vậy thì có giá 1.000 tệ trọn gói." Nam tử tóc quăn tự mình lẩm bẩm.

* 1.000 CNY: tương đương khoảng 3 triệu 400 ngàn/ mạng người nha mấy bạn!

Diệp Oản Oản: "..."

"Đúng rồi, Phong tỷ! Hôm nay cô dự định giết mấy người? Chúng tôi có chính sách ưu đãi, giết 10 tặng 1 mạng, giết 20 tặng miễn phí 3 mạng." Nam tử tóc quăn nhìn về phía Diệp Oản Oản nói.

"Các cậu, thực sự nghèo như vậy sao?" Diệp Oản Oản cũng chịu không nổi nữa, khóe miệng hơi hơi co giật.

"Hic..." Nghe được lời này của Diệp Oản Oản, nam tử tóc quăn khẽ than thở một tiếng, lắc đầu một cái, hướng về Diệp Oản Oản thấp giọng nói: "Phong tỷ, tình cảm giữa cô và Nhiếp gia gắn bó như vậy, chẳng lẽ không biết chúng tôi tại sao lại nghèo như vậy sao?"

Diệp Oản Oản lắc đầu một cái, làm sao nàng biết được!

"Thật ra thì... Là như vầy, Nhiếp thiếu gia năm đó, tuổi trẻ nóng tính, đã từng bùng nổ mâu thuẫn nghiêm trọng với Nhiếp gia chủ và Nhiếp phu nhân. Sau đó mới thề, từ nay không cần một phân tiền của Nhiếp gia. Nếu như anh ta dùng một phân tiền của Nhiếp gia, cả nhà anh ta liền chết sạch..." Nam tóc quăn mặt đầy thần bí giải thích.

Nghe nam tóc quăn nói như vậy, Diệp Oản Oản lại dở khóc dở cười. Khó trách Nhiếp Vô Danh lại nghèo như vậy, thân là đại thiếu gia Nhiếp gia, lại coi tài sản như mạng. Nguyên lai là anh ta thực sự nghèo...

Loại tình huống này, Diệp Oản Oản cũng có thể lý giải được. Vì lúc Nhiếp Vô Danh còn trẻ, từng phát sinh cãi vã với cha mẹ, vì mặt mũi, lúc này mới thề độc không cần dùng tiền của Nhiếp gia.

Hơn nữa, Nhiếp Vô Danh thề kiểu này rất có vấn đề, nếu như dùng tiền Nhiếp gia, cả nhà anh ta liền chết sạch...

Như vậy, coi như Nhiếp Vô Danh có quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, Nhiếp phu nhân và gia chủ cũng không có khả năng lại cho Nhiếp Vô Danh một phân tiền rồi...

Chỉ bất quá, Diệp Oản Oản vẫn còn có chút hoài nghi: "Nhiếp Vô Danh không là lính đánh thuê sao? Lính đánh thuê kiếm tiền rất khá cơ mà?"

Nghe vậy, nam tóc quăn khóc không ra nước mắt: "Phong tỷ, lời nói như vậy không có gì sai... Nhưng ngành nghề lính đánh thuê ở đây phát triển đình trệ, Nhiếp đại thiếu gia lại thề chấn hưng nghề lính đánh thuê, hơn nữa tiếp nhận nhiệm vụ cũng không đòi bao nhiêu thù lao, nhiều nhất chỉ thu một chút sinh hoạt phí...

Chuyện này, tất cả mọi người đều biết. Nghề lính đánh thuê mặc dù bởi vì có Nhiếp đại thiếu gia mà lần nữa phát triển hơn, nhưng vì mặt mũi, anh ấy đến chết vẫn sĩ diện, tiếp nhận nhiệm vụ nhiều nhất cũng chỉ thu xấp xỉ 1.000 tệ. Cho nên, chúng tôi cũng không có biện pháp nào. Quy củ do Nhiếp thiếu gia quy định, chúng tôi phải tuân thủ."

Diệp Oản Oản: "..."

Đây là chuyện mà Nhiếp Vô Danh có thể làm ra, tuyệt đối không sai...

Vào giờ phút này, mọi người nhìn chằm chằm đám người Diệp Oản Oản, chân mày hơi nhíu lại. Thậm chí một số người, thần sắc kinh ngạc, có chút khó tin.

Hôm nay chính là buổi hộp nghị do Tu La Chủ triệu tập, cô nàng Không Sợ Minh Chủ này lại dung túng thủ hạ, ở nơi này hành hung, ra tay ác độc như vậy. Hơn nữa, đối phương lại còn là người của Yến gia!

"Không Sợ Minh Chủ! Ngươi làm như vậy, có phần quá không nể mặt Yến gia ta, không nể mặt Tu La Chủ rồi!" Bỗng nhiên, mấy vị cao tầng Yến gia cùng Yến gia gia chủ bỗng nhiên ra mặt.

"Ngươi cái con tiện nhân ác độc này, lại dám như thế!" Yến Vân thần sắc lạnh lùng, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản: "Nguyên bản sự việc lần trước, Yến gia ta khoan hồng độ lượng, không muốn cùng ngươi so đo! Nhưng ngươi lại như thế, được voi đòi tiên..."

Vào giờ phút này, chân mày Diệp Oản Oản nhíu chặt lại, nàng quả là đã chọc giận quá nhiều người...

"1, 2, 3, 4, 5....6, 7, 8, 9, 10...." Nam tóc quăn giơ tay phải lên, dùng ngón tay hướng về người của Yến gia đếm đếm.

Chợt, nam tử tóc quăn lấy máy tính ra, tính qua một lần, sau đó đem máy tính đặt ở bên cạnh Diệp Oản Oản, mặt đầy nụ cười lấy lòng, nói: "Phong tỷ, cô xem đi, cái Yến gia này, tổng cộng 14 người. Chúng ta cứ theo đầu người tính tới, giết một người 1.000, giết 14 người 18.000 tệ."


Chương 1405: Quá mức lớn lối

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Diệp Oản Oản mặt đầy mộng bức nhìn chằm chằm nam tóc quăn: "Một người 1.000, 14 người không phải là 14.000 sao? Mua 10 tặng 1, hẳn là còn lại 13.000 chứ?"

Nghe Diệp Oản Oản nói như vậy, nam tử tóc quăn mặt đầy lúng túng: "Ặc... Tôi không phải là cố ý tính sai! Được rồi, vậy thì 13.000! Phong tỷ, chúng tôi bắt đầu giết được rồi chứ?"

Giờ phút này, ánh mắt của đông đảo các thế lực lớn đều rối rít rơi vào trên người đám người Diệp Oản Oản.

"Hừ, Không Sợ Minh Chủ này, quả nhiên giống như tin đồn, có phần cũng quá mức lớn lối!" Một lão già nào đó, hừ lạnh một tiếng.

"Ha ha, Không Sợ Minh Chủ được xưng Tóc Húi Cua ca. Nếu như không phách lối cuồng vọng, há có thể lấy được danh hiệu Tóc Húi Cua ca?" Đại lão một phe khác cười lạnh nói.

"Hôm nay, ta ngược lại muốn nhìn một chút, cái người được gọi là Tóc Húi Cua ca này, có phải là danh xứng với thực, có thể từ trang viên này còn sống đi ra ngoài hay không!? Bất kể Yến gia như thế nào, Tu La Chủ cũng nhất định sẽ không cho cô ta một con đường sống."

"Gia chủ một đời trước của Yến gia có chút giao tình với Tu La Chủ, hơn nữa cô nàng Yến Vân kia, nghe nói còn có thể gả cho Tu La Chủ. Không Sợ Minh Chủ làm nhục Yến gia như thế, hôm nay chắc chắn phải chết!"

Trước mắt, đám người Yến gia nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, thấy Diệp Oản Oản ở ngay trước mặt bọn họ, cứ vậy mà định mua mạng của bọn họ. Đáng hận nhất, mạng của đám người bọn họ, mỗi một người chỉ có thể trị giá 1.000 tệ, lại còn con mẹ nó mua 10 tặng 1?

"Giết ả ta!" Lúc này, một vị cao tầng của Yến gia nghiêm nghị quát lên.

"Đến đây, không giết được ta, Bắc Đẩu ta là cha của các ngươi, Thất Tinh là ông nội của các ngươi!" Bắc Đẩu cười lạnh một tiếng, chợt nhìn về phía Thất Tinh: "Lão Thất, đúng không?"

Nghe vậy, Thất Tinh liếc mắt nhìn Bắc Đẩu một cái, hiếm thấy đồng ý: "Ừm."

Diệp Oản Oản: "..." Cái gã Bắc Đẩu này...

Nhưng mà, còn không đợi người của Yến gia ra tay, viên ngọc quý trên tay Yến gia gia chủ - Yến Vân lại lạnh giọng mở miệng nói: "Các vị

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net