✓Chương 141- 150

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Hyna Nguyễn

Beta: sontradoo


Chương 141: Trở về cho đại ma đầu ăn

Giang Yên Nhiên nghe một chút, tay khoác lên cánh tay của Diệp Oan Oản: "Cậu không cùng đi với bọn tớ sao?"

Diệp Oản Oản: "..."

Cô sao giờ lại phát hiện Giang Yên Nhiên bây giờ dường như ngày càng dính lấy cô.

Diệp Oản Oản bất đắc dĩ mở miệng nói: "Xin lồi thân ái, buổi tối tớ còn có hẹn."

Hôm nay tự mình đến quan sát, cô cảm thấy Sở Phong người này quả thật rất khá, hơn nữa là người nhất định thích Giang Yên Nhiên, cho nên sẽ tiếp tục tác hợp cho hai người.

"Có hẹn? Là đi gặp bạn trai của cậu phải không?"

Diệp Oản Oản gật đầu: "Ừm."

"Thì ra là vậy a! Vậy cũng tốt!" Nghe cô nói như vậy, Giang Yên Nhiên liền không níu kéo muốn cô ở cùng bọn họ nữa.

Một bên Sở Phong mang vẽ mặt cảm kích nhìn về phía Diệp Oản Oản hỏi: " Chào cậu, thật ngại quá còn chưa kịp chào hỏi, cậu là... bạn của Yên Nhiên?"

"Xin chào, tôi là Diệp Oản Oản." Diệp Oản Oản đơn giản tự giới thiệu mình một chút

Giang Yên Nhiên cùng đi theo giới thiệu: "Oản Oản là bạn tốt nhất của tớ."

Sở Phong nhất thời có chút kinh ngạc hướng Diệp Oản Oản nhìn sang: "Nguyên lai cậu chính là Diệp Oản Oản, nghe đại danh đã lâu!"

Diệp Oản Oản cười khẽ: "A, toàn bộ đều không phải là danh tiếng tốt nha!"

Sở Phong nghiêm mặt nói: "Thấy cậu mới biết người trong tin đồn hoàn toàn khác nhau, có thể thấy tin đồn không thể tin tưởng được."

"Cậu mới gặp tôi một lần, nói được mấy câu? Làm sao biết tôi cùng người trong tin đồn không giống nhau?" Diệp Oản Oản sâu kín hỏi.

"Dĩ nhiên bởi vì cậu là bạn của Yên Nhiên a!" Sở Phong vẻ mặt đương nhiên nói.

Diệp Oản Oản nhất thời nhíu mày: "Còn tưởng rằng cậu không thông minh, không nhìn ra thật biết nhìn mặt người mà!"

Sở Phong nghe một chút, nhất thời một gương mặt tuấn tú bạo nổ, thần sắc của Giang Yên Nhiên cùng hơi có chút không được tự nhiên.

Nhìn thiếu nam thiếu nữ thanh khiết trước mặt này, Diệp Oản Oản không hiểu sao lại sinh ra một loại cảm giác chính mình thật sự già rồi.

Cùng Giang Yên Nhiên còn có Sở Phong cáo biệt xong, Diệp Oản Oản quay về nhà trọ.

Sau khi tắm cùng tẩy trang xong, cô lật sách ra đọc.

Khoảng thời gian này cô không chi có bù lại chương trình học ở cấp hai, nhân tiện đem sách học đại học cũng đều xem qua một lần.

Lúc cô học cấp ba bởi vì lưu ban làm trễ thời gian hai năm, cho nên cô muốn bù đắp lại khoảng thời gian hai năm này, nếu cô muốn thuận lợi thi được truyền thông Đế Đô, cô phải nhảy lớp, trong thời gian ngắn nhất phải hoàn thành việc học.

Đồng thời lúc này cô cũng chú ý hết thảy chiều hướng của vòng giải trí khi nào có cơ hội thì lợi dụng nó mà nhày vào.

Như cô nhớ không lầm, không lâu sau sẽ có một công ty giải trí nào đó siêu lớn một đường tai to mặt lớn gặp phải nguy cơ phá sản, từ đó ngã xuống, công ty cũng tổn thất nặng nề. Mà cô trùng hợp biết biện pháp để cho công ty đó cải tử hồi sinh, đến lúc đó nếu có thể lợi dụng thật tốt một chút, hoàn toàn có thể cho cô có một khởi điểm tốt để bắt đầu...

Kiếp trước bi kịch lớn nhất của cô, ngoại trừ bởi vì Tư Dạ Hàn, thì cuối cùng vẫn là bởi vì cô quá mức nhỏ yếu, vô luận là lực lượng nào cũng có thể làm tổn thương của cô.

Đọc sách một hồi xong, Diệp Oản Oản quét mắt nhìn thời gian trên điện thoại, khép lại sách chuẩn bị đi một chuyến đến Cẩm Viên.

Tuy nói mượn cớ đến Cẩm Viên là không làm kỳ đà cản mũi Giang Yên Nhiên mà cô nói cho có lệ, bất quá ngược lại nhắc nhở cô. Diệp Oản Oản cảm thấy quả thật cô cần phải trở về đi xem một chút.

Thừa dịp gần đây cùng Tư Dạ Hàn quan hệ cũng không tệ lắm, tranh thủ cho kịp thời cơ.

Nếu không luôn là bị động ứng đối, hiệu suất quá thấp.

Dù sao rất nhanh cô liền muốn tốt nghiệp, đến lúc dó chuyện cần làm càng nhiều, rất nhiều đều vượt ra khỏi phạm vi Tư Dạ Hàn cho phép đối với cô, nếu như Tư Dạ Hàn bên này không giải quyết được, cô nửa bước cũng khó làm.

Ra trường, cô thuận đường ở trường học phụ cận trong một tiệm bánh bao đặc biệt được hoan nghênh mua năm cái bánh lớn, chuẩn bị mang về đút ăn cho Đại ma đầu nào đó một ăn.

Một giờ sau, xe taxi ở phụ cận Cẩm Viên dừng lại.

Sau khi đến Diệp Oản Oản bi thảm phát hiện, vốn bánh bao chuẩn bị mang cho Tư Dạ Hàn, lại trong lúc vô tình bị chính cô ăn mất bốn cái!

Đến Cẩm Viên đã chỉ còn lại một cái, vẫn là cô cố nén cám dỗ tiết kiệm lại.

Đi nhanh lên, cái cuối cùng này nhất định phải giữ được!

Vì để tạo ra kinh hỉ, Diệp Oản Oản không có nói cho bất luận kẻ nào cô trở lại, mà như tiểu miêu miêu từ cửa sau vườn hoa nhỏ mò vào.

Nhưng lỡ hôm nay Tư Dạ Hàn không ở Cẩm Viên làm sao bây giờ?

Diệp Oản Oản vừa nghĩ vừa xuyên qua sân đi vào trong, bên trong phòng khách tựa hồ chỉ mở ngọn đèn nhỏ, ánh sáng có chút tối tăm, nhưng nếu có đèn mở, hẳn là có người ở.

Diệp Oản Oản bước nhanh hơn đi tới phòng khách, sau đó ngay tại khi cô đi tới bên cạnh cửa kính sát đất, trong lúc đi chuẩn bị đẩy cửa vào, con ngươi dột nhiên một trận co rút, thoáng dừng chân lại.

Máu——

Trong không khí——Có mùi của máu tanh!

Hơn nữa, càng ngày càng dày đặc! Nồng đậm đến gần như làm người ta nôn mửa!

Tất cả đều là theo trong phòng khách bay ra.

Chuyện gì đã xảy ra vậy?


Chương 142: Kinh hỉ thành kinh sợ

Cửa sổ dù là cửa kính nhưng tấm rèm rất dày, dù có được kéo ra nhưng giờ phút này cô không có biện pháp thấy rõ trong phòng khách chuyện gì đang xảy ra.

"A—— "

Ngay tại khi tinh thần Diệp Oản Oản căng thẳng cực độ, trong phòng khách đột nhiên truyền tới một trận tiếng kêu tê tâm liệt phế.

"Aaa giết ta đi! Tư Dạ Hàn! Ngươi giết ta đi!"

Trong đêm khuya, cái thanh âm thê lương kia thật là làm người ta rợn cả tóc gáy.

Diệp Oản Oản cả người đều như khúc gỗ ở nơi đó, không dám làm một cử động nhỏ nào.

Cô dè dặt thuận theo khe hở của cửa kính nhìn vào bên trong phòng khách, dựa trên góc độ này của cô, chỉ thấy một dấu vết máu quanh co chảy đầy sàn nhà, đi sâu vào trong thảm trắng tinh...

Thuận theo vết máu tiếp tục đi nhìn về trước, cô nhìn thấy Tư Dạ Hàn đang ngồi ờ trên ghế sa lon, một bộ âu phục màu đậm khiêm tốn xa hoa cắt xén trên thân thể, trên cổ tay mặt đồng hồ ánh sáng tản ra sự lạnh lẽo, mà bên chân của anh, Bạch Hổ toàn thân trắng như tuyết đang nằm bên cạnh.

Bạch Hổ lười biếng híp mắt, nhìn qua là đang nghỉ ngơi, nhưng lại hoàn toàn không che giấu được trên người nó dã tính của thú dữ, dường như tùy thời là có thể nổi điên lên sẽ đem con mồi xé nát.

Bên phải Tư Dạ Hàn là Hứa Dịch, bên trái là một thanh niên áo đen.

Mà cách Tư Dạ Hàn khoảng mấy bước chân, một người nam nhân máu thịt be bét khắp người đang ở trên sàn nhà lăn lộn co quắp.

Chỉ thấy trên người nam nhân đã không còn có một chỗ thịt nào còn nguyên vẹn, chỗ đầu gối chảy máu không ngừng, bên cạnh có hai khối xương theo chút thịt vụn, tựa hồ là nam nhân bị cắt hai khối xương bánh chè...

Dù nam nhân kêu rên thê lương làm người da dầu tê dại, nhưng trên ghế sa lon sắc mặt Dạ Hàn hờ hửng giống như không phải con người, môi mỏng khẽ mở, phát ra âm thanh không cảm tình chút nào: "Tiếp tục."

Kèm theo mệnh lệnh của Tư Dạ Hàn, thanh niên mặc áo đen kia di lên phía trước, không chút do dự mà giơ tay chém xuống...

Diệp Oản Oản bị dọa sợ đến mức nhắm cả hai mắt lại, cô không thấy gì cả, nhưng chi từ tiếng gào thét thảm thiết của nam nhân kia liền có thể đoán được hắn lại bị khốc hình như thế nào.

"A a a Tư Dạ Hàn! Ngươi không còn nhân tính! Ngươi tên súc sinh này! Cầm thú! Trên người của ta chảy dỏng máu cùa Tư gia, ta là anh ruột của ngươi! Ngươi đối với ta như vậy! Ngươi lại dám đối với ta như vậy! Aaaaaaaa—— "

Diệp Oản Oản nghe trong lòng hơi hồi hộp một chút, cái gì? Người đàn ông này là là anh ruột cùa Tư Dạ Hàn? Làm sao có thể? Tư Dạ Hàn không phải là chỉ có một anh trai thôi sao? Nhưng khi nhìn tuổi tác của người đàn ông này, dường như lại không đúng.


Chương 143: Anh đói không?

Bất quá lấy sự hiểu biết của cô , đối với lý giải của Tư gia ngay cả da lông cũng không có, có chuyện xấu xa gì không biết cũng rất bình thường, coi như Tư Dạ Hàn nói cho cô biết, cũng không hoàn toàn nói thật.

"Tư Dạ Hàn! Ngươi sẽ gặp báo ứng! Ngươi sẽ gặp báo ứng đấy! Ngươi nghĩ rằng ta không biết sao! Nhị ca Tam ca Tứ ca... còn có lão Lục lão Bát... Tất cả đều là chết ở trong tay của ngươi. Ta phải nói cho bà nội, ta muốn nói cho tất cả trưởng lão Tư gia. Bọn họ sẽ không bỏ qua cho ngươi... Tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi..."

Nam nhân đó không cách nào đi được nửa, một bên vẻ mặt điên cuồng mà gào thét một bên ráng lê thân thể từng chút một, cố gắng lết ra bên ngoài.

Tư Dạ Hàn cùng không ngăn cản, lẳng lặng nhìn nam nhân vùng vẫy một lần cuối cùng trước khi chết.

Nam nhân đã lê đến cửa huyền quan, đưa tay chuẩn bị mở cánh cửa...

Đúng lúc này, một cái bóng như một vệt sáng tựa như tia chớp nhào tới, một cái cắn tàn bạo, trong nháy mắt cắn đứt cổ của nam nhân.

Cổ của nam nhân giống như như diều đứt dây lệch một cái, máu tanh phun ra giống như đóa hoa nỡ rộ, lan tràn ra toàn bộ trong phòng khách, thậm chí còn kèm theo âm thanh Bạch Hổ răng rắc nhai xương...

Một màn này thật sự là quá mức kinh dị, cho dù là đã là người của hai thế giới nhưng Diệp Oản Oản cùng có chút không nhịn được.

"Á..." cái xác rơi xuống chỗ đất ở cửa, Diệp Oản Oản rốt cuộc không nhịn được phát ra một tiếng thét kinh hãi.

Cùng lúc đó, cô núp ở phía sau cái cửa kính kia không cẩn thận kịp chuẩn bị mà bị đẩy ra.

Một giây kế tiếp, cô liền đối mặt với đôi con ngươi gần như có thể đem huyết dịch trong người đông cứng, cùng với việc hoàn toàn thấy rõ hiện trường giống như địa ngục ở phòng khách mà trước đó cô thường sống.

Hứa Dịch bên cạnh Tư Dạ Hàn thấy Diệp Oản Oản, cả người đều choáng tại chỗ, khuôn mặt kinh hoàng: "Là... Diệp tiểu thư! Cô tại sao lại ở chỗ này!"

Xong rồi!

Tại sao Diệp Oản Oản lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này!

Thanh niên áo đen đứng bên Tư Dạ Hàn, ở trên cao nhìn xuống nhìn sắc mặt bị dọa sợ đến trắng bạch của Diệp Oản Oản, cau mày, rõ ràng thấy chán ghét cùng khinh bỉ.

Khoảng thời gian này quan hệ cô và Tư Dạ Hàn đã hòa hoãn đi không ít, lại để cho cô triệt để hiểu lầm Đại ma đầu thành nhân loại.

A, Tư Dạ Hàn... Anh tại sao có thể là người bình thường...

Nếu anh là người bình thường, kiếp trước vô luận như thế nào cô cũng sẽ không điên cuồng như vậy mà muốn rời khỏi anh.

Cổ Việt Trạch nói Tư Dạ Hàn hung ác ngoan tuyệt, thích giết người thành tánh, căn bản là đem anh nói quá.

Cô đến nay còn nhớ rõ kiếp trước mình lần đầu tiên thấy cảnh tượng người bị giết lúc đó, hoàn toàn không thua gì lần máu tanh này.

Lúc dó cô bị dọa sợ đến mức như kẻ điên rồi mắng anh "Ma quỷ", khóc lóc để cho anh thả cô ra, đem hết tất cả lời nói ác độc nguyền rủa anh, náo loạn suốt nửa tháng, còn bệnh nặng một trận, nhưng mà dù dùng cách gì cũng không thể thay đổi, còn bị buộc sống sờ sờ lại thấy tận mắt một lần tình cảnh máu tanh nữa, cho đến khi cô thoi thóp, anh mới bỏ qua cho cô...

Quá nhiều kỳ ức vọt tới, trong đầu Diệp Oản Oản đau đớn một hồi, nhưng hết thẩy các thứ này nhớ lại chẳng qua thoáng xuất hiện một hai giây mà thôi.

Diệp Oản Oản lấy tốc độ cực nhanh tỉnh táo lại, phủi bụi trên người đứng lên, đeo balo, xách lấy túi trong tay bước từng bước, mắt nhìn thẳng đi tới hướng của Tư Dạ Hàn.

Đối mặt với sự kinh hoàng thất thố Hứa Dịch, sắc mặt lạnh như băng của thanh niên áo đen, dưới chân máu tanh tràn ngập, thanh âm Bạch Hổ răng rắc xé nát xương người...

Rốt cuộc, cô cũng đi tới trước mặt của Tư Dạ Hàn.

Đem túi nilon trong tay chứa bánh bao thịt đưa tới bên cạnh anh: "Cái đó, anh đói không? Em lúc trở lại thuận đường mua chút bánh bao cho anh." 


Chương 144: Sợ sao?

Trên ghế sa lon, đáy mắt nam nhân hộc phát âm trầm, rõ ràng trên mặt giống như treo băng sương vạn năm không thay đổi, nhất là ở nơi này trong đêm tối tràn đầy mùi máu tanh, phảng phất là Tu La từ địa ngục đi ra.

Bên trong nhà truyền ra âm thanh Bạch Hổ gầm gừ trầm trầm, cộng thêm sự tồn tại của Tư Dạ Hàn, không khí lạnh đến không có một tí nhiệt độ.

Giờ phút này, Hứa Dịch đã là mồ hôi đầm đìa, hắn vạn vạn không nghĩ tới---- Diệp Oản Oản lại sẽ vào lúc này trở lại, chỗ chết người nhất chính là vừa vặn gặp phải một màn này.

Nếu lại có thể phạm phai sai lầm nghiêm trọng như vậy, hoàn toàn không phát hiện sự xuất hiện của Diệp Oản Oản, cứ như vậy để cho cô xông vào.

Chết chắc rồi...

Hứa Dịch thân hình lao đao muốn ngã, lòng như tro nguội.

Nhưng mà, ngay vào lúc này, hắn lại trơ mất nhìn Diệp Oản Oản đi thẳng tới trước mặt ông chủ, nghe được Diệp Oản Oản đối với ông chủ nói một câu: "Anh đói không?"

Con ngươi Hứa Dịch phóng đại chợt nhìn Diệp Oản Oản, cho là mình nghe nhầm.

Hắn... Hắn mới vừa nghe được cái gì?

Dưới tính cánh này, Diệp Oản Oản phản ứng lại là hỏi ông chủ có đói hay không, có muốn ăn bánh bao hay không?

Còn dùng một giọng điệu hôm nay trời đẹp để nói nữa chứ!

Phản ứng Diệp Oản Oản chẳng lẽ không phải là không kìm chế được mà thét chói tai muốn đại náo chạy trốn sao?

Mùi máu tanh nồng nặc cùng mùi bánh bao thịt hòa chung một chỗ, khiến cho người ta càng muốn ói, Hứa Dịch nhìn Diệp Oản Oản một chút, lại nhìn ông chủ trên ghế sa lon một chút, mặt đầy biểu tình như đang nằm mơ vậy.

Thanh niên áo đen bên Tư Dạ Hàn sắc mặt lạnh như băng, hai tròng mắt hơi hơi nheo lại, hướng Diệp Oản Oản một ánh mắt cảnh giác tìm tòi nghiên cứu.

Diệp Oản Oản không có tinh lực đi quản phản ứng của người khác, toàn bộ thể xác và tinh thần của cô đều đang để trên người Tư Dạ Hàn.

Chỉ thấy nam nhân mang đôi mắt sắc thâm trầm nhìn mình chằm chằm, cái ánh mắt dò xét kia phảng phất có thể đem linh hồn của con người đều xuyên thấu qua, khiến cho sống lưng từng trận phát rét.

Không biết qua bao lâu, đến mức gần như hít thở không thông, Tư Dạ Hàn trầm mặc liếc nhìn cái bánh bao lẻ loi trong tay cô, rốt cuộc mở miệng hỏi một câu: "Sợ sao?"

Diệp Oản Oản sắc mặt khẽ run, ngay sau đó không chút do dự ngữ khí kiên định mà mờ miệng trả lời: "Không sợ."

Diệp Oản Oản trong miệng mặc dù nói như vậy, nhưng kỳ thật nội tâm là hỏng mất.

Cô thật không biết, Tư Dạ Hàn rốt cuộc dùng khẩu khí từ đâu tới lại hỏi cô vấn đề này.

Có sợ hay không? Cái này mà cũng không sợ, cô vẫn là người bình thường sao?

Nhưng kiếp trước bởi vi cô sợ hãi, đưa đến hậu quả đau đớn thê thảm như vậy, đời này coi như cô dù sợ hãi đến cực hạn, cũng tuyệt đối sẽ không ở trước mặt của Tư Dạ Hàn biểu hiện ra, nếu không một màn đó nếu xảy ra lần nữa, cô không nắm chắc có thể tiếp tục giữ vững trấn định của mình.

Tư Dạ Hàn tính tình quá mức quỷ quyệt khó lường, kiếp trước cô căn bản cũng không biết mình làm sai chỗ nào, câu nào lại lơ đãng chọc giận anh.

Đời này, cô như cứ không nhìn thấu người đàn ông này, nhưng có thể căn cứ kinh nghiệm của kiếp trước phòng ngừa bất kì khả năng có thể chọc giận anh.

Khi Diệp Oản Oản đang khẩn trương chờ đợi, con ngươi Tư Dạ Hàn giống như hố đen nhìn chăm chú cô mấy giây, cũng không biết có tin hay không lời giải thích của cô.

Mấy giây sau, nam nhân đưa ra ngón tay lạnh giá thấu xương, ở trên cằm của cô nhéo một cái, khàn khàn trầm thấp lẩm bẩm: "Ngoan lắm."

Như vậy... là rất hài lòng với câu trả lời và biểu hiện của cô đi. Cho dù anh khả năng không tin, nhưng anh vẫn cũng không thèm để ý. Điều cô đánh cuộc đúng rồi!

Thần kinh Diệp Oản Oản đang căng thẳng đột nhiên buông lỏng đi xuống, trong thời gian ngắn ngủi phảng phất như đã trải qua một trận sinh tử.


Chương 145: Cô là người dễ dàng bị áp bức thế  sao

"Rống ——"

Ngay khi thần kinh Diệp Oản Oản hoàn toàn thanh tĩnh lại, sau lưng đột nhiên truyền tới một tiếng hổ gầm kinh thiên động địa, chấn động mặt đất.

"A!" Bên dưới không phòng bị chút nào, mới vừa nói "không sợ" xong Diệp Oản Oản lại bị dọa sợ đến hồn phi phách tán, muốn tại chỗ tè ra quần mà nhào qua Tư Dạ Hàn.

Bị cả người thiếu nữ cùng bánh bao lao đến ở trước ngực Tư Dạ Hàn: "..."

Hứa Dịch: "..."

Diệp Oản Oản sau khi kịp phản ứng lại, lúng túng không thôi mà nhìn Tư Dạ Hàn một cái, ngay sau đó trừng mắt về phía chú Bạch Hổ lông trắng như tuyết nằm trước mặt ghế sa lon, trên thân nhuộm đầy máu tươi kinh người, đang hung ác hướng về phía mình không ngừng gào thét, thật là muốn chết.

Em gái ngươi! Êm đẹp đột nhiên hướng về phía cô gầm cái gì mà gầm chứ!

Thật vất vả chống đỡ lâu như vậy, cứ như vậy làm hại cô phá bỏ toàn bộ công sức.

Cô là người dễ dàng bị áp bức thế sao?

Bạch Hổ kia thấy Diệp Oản Oản nhào vào Tư Dạ Hàn, mặc dù dừng lại không tiến tới nữa, nhưng vẫn ở chỗ cũ quanh quẩn trước mặt ghế sa lon, ánh mắt nhìn Diệp Oản Oản vô cùng không thân thiện.

Hoàn toàn là ánh mắt nhìn của người bị xâm lăng.

Bạch Hổ này là sủng vật của Tư Dạ Hàn được nuôi dưỡng ở Cẩm Viên.

Xung quanh Cẩm Viên chính là một mảng lớn núi rừng rậm rạp, Bạch Hổ thường xuyên tự mình ở trong núi rừng du đãng.

Bạch Hổ được đặt tên là Slutte, tiếng Anh phiên dịch tới có ý tứ là giết hại, chỉ nghe tên cũng biết người ta là hung thú chân chính, mà không phải là mèo con được thuần dưỡng trong gánh xiếc thú.

Kiếp trước, Diệp Oản Oản đối với Bạch Hổ này chán ghét cùng sợ hãi so với Tư Dạ Hàn không ít hơn bao nhiêu.

Bất quá sau khi sống lại, mặc dù mới vừa thấy được cảnh nó cắn đứt cổ người cùng gào thét như dã thú, vẫn là có chút kinh hoàng theo bản năng của con người, nhưng đáy lòng lại không có cái loại bài xích cùng cảm giác chán ghét, ngược lại là hoài niệm cùng áy náy sâu đậm.

Kiếp trước, Bạch Hổ mà cô cực kỳ chán ghét lại nhiều lần cứu cô tại thời điểm nguy nan, cuối cùng bởi vì ngăn cản những người đó, bị thiết kế rơi vào cạm bẫy.

Cô trơ mắt nhìn Bạch Hổ vì bảo vệ mình, bị những người đó ngược đãi, cho đến cuối cùng không còn một hơi thở.

Nghĩ tới đây, Diệp Oản Oản hốc mắt hơi có chút ướt át.

Biểu hiện như vậy nhìn trong mắt người chung quanh đại khái là bị hù dọa khóc.

Quả nhiên, bên người truyền tới một tiếng khinh thường giễu cợt, là thanh niên áo đen mới vừa thi hình tên kia, tên gọi Lưu Ảnh.

Thật là oan gia gặp nhau.

Người này nhìn còn trẻ tuổi, nhưng là cao thủ lợi hại nhất âm thầm ở bên cạnh Tư Dạ Hàn, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, rất nhiều sự tình không được ra ngoài ánh sáng đều là do hắn xử lý.

Kiếp trước cũng như thế, Lưu Ảnh đối với cô - người bên cạnh Tư Dạ Hàn gieo họa hận đến thấu xương, thậm chí từng không tiếc lấy cái chết mà ngăn cản.

Diệp Oản Oản quan hệ với hắn cũng như nước với lửa.

Tư Dạ Hàn nhìn hai tay hai chân của nữ hài đang cuốn lấy anh, ánh mắt hơi hơi dừng một chút, sau đó đưa ra bàn tay rộng lớn, tại đỉnh đầu cô bé vỗ một cái, hai tròng mắt híp lại mà nhìn Bạch Hổ: "Slutte."

Bạch Hổ tiếp thu được cảnh cáo của chủ nhân, thuần thú dã tính khó chịu bên trong mắt tràn đầy hung quang đỏ tươi, vẫn ở chỗ cũ trầm thấp gào thét, ánh mắt nhìn Diệp Oản Oản dường như một giây kế tiếp liền muốn nhào lên xé nát cô.

Một người một hổ cứ như vậy giằng co, mấy phút sau, Bạch Hổ rốt cục ở dưới ánh mắt lạnh như băng của chủ nhân không tình nguyện mà đi dạo, tản bộ một dạng rời đi.

Bạch Hổ này ngay cả Tư Dạ Hàn cũng không cách nào hoàn toàn khống chế, cũng không thể trách Diệp Oản Oản kiếp trước sẽ sợ hãi như vậy.

Bất quá cô cũng là rất lâu sau đó mới biết, có lúc lòng người so với dã thú đáng sợ hơn nhiều.

Sau khi Bạch Hổ rời đi, Tư Dạ Hàn liếc lạnh Hứa Dịch một cái: "Chính mình đi lãnh phạt."

Đang ngẩn người Hứa Dịch nghe vậy vội vàng đáp một tiếng: "Dạ!"

Hắn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net