Chương 1501- 1520

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 1501: Tôi rất thích

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Không phải là bẫy rập, không phải là thuốc nổ, mà là một buồng đầy hoa hồng trắng tươi non xinh đẹp, còn sương mai đọng lại, tràn đầy...

Kiều diễm mà ướt át...

Sau mấy giây yên lặng, biểu cảm của mọi người đều có chút mộng bức.

Ặc... Lại là... Hoa... Hoa hồng?

Cái chuyện gì đây vậy trời!?

Biểu cảm của tất cả mọi người đều không hiểu vì sao.

Diệp Oản Oản nhìn về phía Kỷ Hoàng, không nhanh không chậm mở miệng nói, "Một chút lễ vật nhỏ, không lột tả được hết kính ý, Kỷ Hoàng có thích không?"

Trong nháy mắt khi Diệp Oản Oản dứt tiếng, không biết một thanh cương đao trong tay người nào đó rớt xuống, phát ra một tiếng vang "loảng xoảng" thật lớn, sau đó là âm thanh đồng loạt hít khí lạnh.

Tất cả mọi người nhìn Diệp Oản Oản cứ y như là gặp phải quỷ thần!

Trời má! Đệt đệt đệt!

Bọn họ thấy được cái gì?

Cái cô nàng Bạch Phong này... Lại có thể...

...Lại có thể tặng hoa hồng cho Kỷ Hoàng?

"Mẹ nó! Bạch Phong này có phải là điên rồi hay không?"

"Xưa nay có nghe qua Không Sợ Minh Chủ Bạch Phong phong lưu đa tình, xem ra là sự thật!"

"Nhưng mà, ngay cả Kỷ Hoàng cũng dám trêu ghẹo, lá gan có phần cũng lớn quá rồi đó?"

"Tôi thấy là cô ta muốn chết! Kỷ Hoàng làm sao có thể tha cho sự càn rỡ của cô ta!"

...

Đừng nói những người khác, ngay cả Bắc Đẩu cũng có cảm giác mình chết chắc, Thất Tinh cũng là mặt đầy cảnh giác, tùy thời chuẩn bị đối phó với những tình huống có thể phát sinh.

Ở bên dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Kỷ Tu Nhiễm tiến lên một bước, chậm rãi đi tới phía trước buồng xe đầy hoa hồng kia.

Chỉ thấy nơi khóe miệng chàng trai là một nụ cười khẽ, đưa ngón tay thon dài ra, chậm rãi từ bên trong buồng xe rút ra một đóa hoa hồng trắng, nhẹ nhàng đưa lên chóp mũi ngửi.

Sau đó, nam nhân đột nhiên nhoẻn miệng cười. Nhìn nụ cười kia, Diệp Oản Oản nháy mắt một cái, bỗng nhiên bị nụ cười này thoáng làm cho hoa mắt.

Giờ phút này, người đàn ông trước mặt này, quả thật là so với một xe hoa hồng trắng còn đẹp hơn vạn phần, đẹp không thể tả...

Cùng lúc đó, trong đầu của Diệp Oản Oản đột nhiên truyền tới một cảm giác đau đớn đầy sắc bén.

Chuyện gì xảy ra?

Diệp Oản Oản hơi nhíu mày lại, bất quá cái cảm giác khác thường kia chẳng qua chỉ trong một cái chớp mắt, nàng còn chưa kịp cảm nhận cũng đã biến mất.

Trong tay Kỷ Tu Nhiễm vẫn khư khư giữ đóa hoa hồng trắng kia, sau đó, ánh mắt cưng chìu mà ôn nhu hướng về phía cô gái nhìn lại, "Cảm ơn Bạch Minh chủ, tôi rất thích."

Kỷ Hoàng vừa mới dứt lời, con ngươi một đám người vây xem đều đã sắp khiếp sợ đến rơi cả ra ngoài.

Đệt! Kỷ Hoàng lại có thể không hề truy cứu???

"Nữ nhân này, gặp vận cứt chó gì!"

"Hừ, cũng may là Kỷ Hoàng tính khí tốt, nếu như đổi lại một vị kia... cô ta sợ là đã sớm chết không có chỗ chôn!"

"Một vị kia? Trừ phi cô ta thật sự không muốn sống!"

...

Vào giờ phút này, "một vị kia" trong miệng mọi người đang ở trong chiếc xe màu đen phía đối diện.

Lâm Khuyết cảm thấy, trong nháy mắt khi một buồng xe đầy hoa hồng kia mở ra, không gian chật hẹp này đều nhanh muốn bị khí áp của người nào đó làm cho vỡ vụn cả rồi...

Trời má! Còn không bằng là một xe chứa bom đấy!

Đây quả thực so với một quả bom còn đáng sợ hơn!

Nguyên bản hắn chẳng qua là thấy tâm tình Cửu ca mấy ngày nay quá đáng sợ, cho nên mới nảy ra ý tưởng đi vòng qua đó hỏi dò tình hình của nha đầu kia. Đánh chết hắn cũng không nghĩ ra, lại có thể sẽ đụng phải một màn này.

Đây quả thực là... Ngày tận thế!!

Bên kia, Bắc Đấu cùng Thất Tinh đều thở phào nhẹ nhõm, Bắc Đẩu sợ đến thiếu chút nữa mệt lả.

Cũng còn may, cũng còn may...

Cũng còn may là Kỷ Hoàng tính khí tốt...

Cũng còn may là đối tượng tặng hoa của Minh chủ ngay trước mặt mọi người không phải là Tu La Chủ...

Bên cạnh Kỷ Hoàng, Khô Cốt ho nhẹ một tiếng, mặt đầy lúng túng. Tính tình vị Không Sợ Minh Chủ này, thật đúng là trước sau như một, thậm chí ngay cả chuyện tặng hoa cho Kỷ Hoàng ở trước mặt mọi người cũng đều làm được.

Bất quá...

Khô Cốt lặng lẽ hướng về ông chủ nhà mình nhìn một cái. Bất quá, nhìn bộ dạng Kỷ Hoàng, hẳn là... tâm tình không tệ?


Chương 1502: Sẽ không làm gì Kỷ Hoàng đấy chứ!

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Trước ánh mắt của rất nhiều người vây xem, Diệp Oản Oản vốn định là tặng xong liền rời đi, cũng không biết là phát giác cái gì, ánh mắt liếc xéo qua, chú ý tới chiếc xe màu đen cách đó không xa.

Chiếc xe kia, nàng từng thấy qua bên trong trang viên của A Tu La...

Vì vậy, Diệp Oản Oản sau khi hơi suy nghĩ một chút, liền nhất thời chơi trò vòng vo, mở miệng nói, "Thích là tốt rồi, vậy... không biết Kỷ Hoàng tối nay có rảnh hay không, ăn chung bữa cơm nhạt?"

Đầu tiên là tặng hoa...

Hiện tại lại trực tiếp hẹn hò...

Kỷ Tu Nhiễm hướng về gã thủ lĩnh ở bên cạnh mới vừa mời anh ta ăn cơm nhìn một cái, mở miệng nói, "Xin lỗi các vị, tôi đêm nay đã có hẹn, ngày khác đi!"

Đã có hẹn...?

Cho nên, Kỷ Hoàng lại có thể đồng ý lời mời của Tóc Húi Cua ca này?

"Xin mời!" Đối với cái kết quả này, Diệp Oản Oản cực kỳ hài lòng, đầy đủ ân cần kéo cửa chiếc xe Ferrari màu đỏ thẫm ra.

Nàng tặng hoa cho Kỷ Hoàng, là vì muốn duy trì tạo hình của Bạch Phong, không để Kỷ Hoàng nảy sinh nghi ngờ. Còn mục đích khác thì sao, dĩ nhiên chính là vì... muốn kích thích "người nào đó" rồi...

Cứ như vậy, ở bên dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Kỷ Tu Nhiễm cất bước lên xe.

Sau đó, liền nhìn thấy chiếc Ferrari phách lối kia nhanh chóng rời đi...

Bên trong chiếc xe màu đen, Lâm Khuyết cứng đờ xoay cổ lại nhìn người đàn ông phía sau mình, "Cửu... Cửu ca... Có cần đi theo xem một chút hay không?"

"Trở về!" Nam nhân lần nữa nhắm hai mắt lại.

Nhìn thấy biểu cảm của Tư Dạ Hàn bình tĩnh như vậy, Lâm Khuyết ngược lại càng thêm kinh sợ rồi.

Đây hoàn toàn là... sự bình tĩnh trước cơn bão táp a!!

...

Bên trong một nhà hàng ăn phong cách Tây nào đó tại Độc Lập Châu.

Bắc Đẩu liều chết vi phạm mệnh lệnh của Phong tỷ nhà mình, không đi đặt phòng ăn riêng lãng mạn cho tình nhân, mà lại đặt một phòng ăn thương gia cao cấp.

Chờ sau khi hai người đi vào, Thất Tinh Bắc Đẩu liền cùng nhau đứng ở ngoài cửa canh gác.Bắc Đẩu chắp hai tay làm một tư thế bái phật, "A Di Đà Phật! May là Kỷ Hoàng không nổi giận!"

Thất Tinh không hề mở miệng, đối với cái kết quả này, cậu ta ngược lại cũng không cảm thấy kỳ quái.

Với tâm tính của Kỷ Hoàng, không có khả năng sẽ đem tâm tình lộ ra ở trên mặt. Hiện tại Kỷ Hoàng cũng không định động tới Không Sợ Minh, cho nên cũng sẽ không dễ dàng bởi vì loại chuyện nhỏ này mà gây khó dễ.

"Tôi hiện tại đột nhiên có chút vui mừng vì việc Phong tỷ vừa ý Kỷ Hoàng rồi. Nếu như tỷ ấy vẫn không sợ chết, cứ nhớ thương Tu La Chủ, đó mới thật sự là tai nạn đấy..." Bắc Đẩu trong lòng vẫn còn sợ hãi lẩm bẩm.

Bắc Đẩu mới vừa thở phào nhẹ nhõm, không biết nghĩ đến cái gì, nhất thời kinh hãi đến biến sắc, mắt liếc xéo qua, "Xong rồi, xong rồi! Cô nam quả nữ, ở chung một phòng! Phong tỷ chẳng lẽ lại kiềm chế không nổi, định làm ra chuyện gì đấy chứ?"

Thất Tinh hướng về phía Bắc Đẩu nhìn một cái, hơi nhíu mày, "Không đến nỗi..."

Bắc Đẩu kích động nói, "Cái gì mà không đến nỗi chứ, tỷ ấy là người mà ngay cả Tu La Chủ cũng dám cưỡng hôn đấy!! Mạnh mẽ đè Kỷ Hoàng, loại chuyện này, tỷ ấy tuyệt đối có thể làm được, có được hay không!!!"

Giờ phút này, bên trong căn phòng.

Thật ra thì bầu không khí rất hài hòa.

Diệp Oản Oản bưng ly rượu lên, kính nam nhân đối diện một ly, "Chuyện lần trước, tôi hoàn toàn không hề mất khống chế, anh sẽ không để tâm chứ?"

Thật ra thì nàng hoàn toàn không cảm thấy Kỷ Hoàng có cái gì phải ngại.

Lần trước đi qua Kỷ gia nàng mới biết được, Kỷ Hoàng nguyên lai đã có vị hôn thê rồi, hơn nữa còn được Kỷ gia thừa nhận. Quan hệ của anh ta với Bạch Phong, chỉ sợ chẳng qua cũng là tình nhân qua đường mà thôi.

Kỷ Hoàng nghe vậy cười một tiếng, từ chối cho ý kiến, "Chuyện Cổ độc, tôi sẽ giúp cô nghĩ biện pháp."

"Cảm ơn, cảm ơn! Anh yên tâm đi, tôi thà chết chứ không chịu khuất phục đâu!" Diệp Oản Oản đầy chính nghĩa mở miệng, tỏ vẻ tuyệt đối không hề có bất kỳ hứng thú gì với Tu La Chủ.


Chương 1503: Tôi một mực đều luôn bay nhảy như vậy

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Dù sao cũng là đàn ông mà, đối với loại chuyện này khẳng định là sẽ ngại, Diệp Oản Oản vội vàng nói lảng sang chuyện khác, "Ngày hôm qua mấy tên học viên thuộc học viện lính đánh thuê Xích Diễm và Tinh Dương đánh nhau ở tại địa bàn Không Sợ Minh..."

Kỷ Tu Nhiễm: "Thật sao? Sau đó thì sao?"

"Kéo ra thôi! Nếu như ở tại địa bàn của tôi đánh nhau gây chuyện, vậy còn ai coi ra gì! Đúng rồi, tôi nghe nói, viện trưởng của học viện lính đánh thuê Xích Diễm tinh thông thuật thôi miên?" Diệp Oản Oản thử hỏi dò.

Kỷ Hoàng nghe vậy, ánh mắt lấp lóe, thả cái ly trong tay xuống, nhìn về phía cô gái, mở miệng nói, "Không sai, lão viện trưởng là chuyên gia về lĩnh vực này. Bất quá, mấy năm nay ông ta như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi. Có thể liên lạc với ông ta, chỉ có mấy vị học viên sát thủ cấp SSS của học viện Xích Diễm."

"Học viên cấp SSS..." Diệp Oản Oản nghe vậy, nhất thời có chút thất vọng.

Tài nghệ này của nàng, liền cấp F cũng không nhất định có thể đạt đến, lại còn đòi SSS?

Đây chẳng phải là nói, không có biện pháp nào để gặp được lão viện trưởng kia rồi hay sao?

"Làm sao lại đột nhiên cảm thấy hứng thú đối với chuyện này?" Kỷ Tu Nhiễm hỏi.

"Ồ, cũng không có gì, buồn chán mà thôi! Tùy tiện hỏi một chút!" Diệp Oản Oản thuận miệng nói.Ăn xong cơm tối, Diệp Oản Oản liếc nhìn thời gian, cảm thấy không sai biệt lắm, liền tính tiền rời đi.

Trong khi Bắc Đẩu vẫn còn đang bồn chồn chờ đợi, hai người rốt cuộc đã cơm nước xong xuôi, đi ra rồi.

Hai người mới vừa xuất hiện, Bắc Đẩu lập tức hạ thấp giọng tiến tới trước mặt Diệp Oản Oản hỏi thăm, "Phong tỷ, tỷ không có làm cái gì đấy chứ?"

"Ăn cơm mà thôi, còn có thể làm cái gì?" Diệp Oản Oản không khỏi nhìn cậu ta thêm một cái.

Bắc Đẩu: "..."

Hắn lặng lẽ đầy ám muội hướng về phía Kỷ Hoàng nhìn một phen. Sau khi xác nhận anh ta quần áo chỉnh tề, thần sắc cũng như thường, lúc này mới yên lòng.

Cửa nhà hàng.

"Để tôi đưa anh trở về đi thôi." Diệp Oản Oản mở miệng.

Một người đàn ông như Kỷ Hoàng để cho một cô gái đưa về nhà là náo đến dường nào cơ chứ!?

Phong tỷ à, đây hoàn toàn là chiêu trò tán trai rẻ tiền, có được hay không!

Bắc Đẩu mới vừa muốn ngăn cản, Diệp Oản Oản đã nói ra khỏi miệng.

Kỷ Hoàng khẽ cười một tiếng, "Được!"

Bắc Đẩu: "..."

Là ảo giác của cậu ta sao?

Tại sao luôn cảm thấy thời điểm Kỷ Hoàng đối đãi với Phong tỷ, có vẻ dung túng quá mức?Diệp Oản Oản cứ thẳng một đường, trên chiếc Ferrari kia tiễn Kỷ Hoàng trở về nhà.

Sau khi Kỷ Hoàng rời đi, Bắc Đẩu vỗ vỗ ngực, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, vừa lái xe ở phía trước vừa lên tiếng nói, "Phong tỷ, một ngày nay, làm đệ sợ muốn chết, cũng còn may là không có việc gì xảy ra. Rốt cuộc có thể trở về nhà..."

Ở trên ghế phía sau, Diệp Oản Oản nghiêng đầu, ngón tay nhẹ nhàng day day trán, hờ hững mở miệng nói, "Bắc Đẩu..."

"Phong tỷ, sao vậy?" Bắc Đẩu ngoái đầu lại nhìn nàng một cái.

Diệp Oản Oản: "Trước tiên chưa quay về."

Bắc Đẩu: "Hả? Chưa quay về? Vậy đi nơi nào vậy? Đều đã trễ thế này..."

Diệp Oản Oản: "Đi trang viên A Tu La..."

Một tiếng "Két ——!!!" chói tai vang lên, Bắc Đẩu trực tiếp thắng gấp, vẽ nên một đường cong hình chữ "S" trên đường cái.

Sau đó chính là tiếng gào thét đầy tan vỡ của Bắc Đẩu, "Mẹ nó!"

Cuối cùng, vẫn là Thất Tinh đỡ lấy tay lái mới đem chiếc xe ổn định lại, biểu cảm của hai người đều là chưa tỉnh hồn.

Thất Tinh hiển nhiên cũng không ngờ tới, Diệp Oản Oản mới vừa đưa Kỷ Hoàng về nhà xong, vào lúc này lại muốn đi đến A Tu La.

"Phong tỷ, tỷ có lầm hay không? Tỷ ban ngày vừa mới trêu đùa với Kỷ Hoàng xong, buổi tối lại muốn đi tìm Tu La Chủ! Tỷ muốn lên trời sao!!" Bắc Đẩu mặt đầy tan vỡ.

Diệp Oản Oản lườm cậu ta, "Bảo cậu đi liền đi, nói nhảm gì đó?"

Bắc Đẩu đầy thành ý nhìn nàng: "Phong tỷ, tỷ đây là biết ngày còn lại của mình không nhiều... Cho nên muốn ăn chơi bay nhảy tới bến sao?"

Diệp Oản Oản: "Tôi một mực đều luôn bay nhảy như vậy, cảm ơn."

Bắc Đẩu: "..." Được rồi, lời này dường như không có cách nào phản bác...


Chương 1504: Đêm khuya ghé thăm

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

"Nhưng mà, Phong tỷ, nửa đêm như vậy... tỷ đi A Tu La, rốt cuộc là muốn làm gì vậy?" Bắc Đẩu yếu ớt hỏi.

Diệp Oản Oản nâng cằm lên: "Cậu đoán xem?"

Dĩ nhiên là đi kiểm tra thành quả rồi...

Bắc Đẩu: "..." Biết ngay là vậy mà, hắn cũng không muốn nói ra.

...

Bắc Đẩu không nguyện ý lái xe, cuối cùng, Diệp Oản Oản đem cậu ta xốc lên ném về phía sau, chính mình tự phóng xe như đang đua công thức một.

"Phong tỷ! Phong tỷ nghĩ lại đi! Tỷ muốn tuýp đàn ông như thế nào mà không có chứ, đệ đi tìm cho tỷ. Tỷ muốn dạng gì đệ đây đều đi tìm giúp tỷ! Phong tỷ hãy mau thanh tỉnh lại một chút đi mà..." Bắc Đẩu ôm lấy bắp đùi Diệp Oản Oản.

Ban đêm xông vào trang viên A Tu La, đây quả thực là không muốn sống nữa.

"Phong tỷ, chuyện này quả thật không ổn!" Thất Tinh cũng mở miệng nói.

Diệp Oản Oản đảo mắt qua nhìn hai người, "Được rồi, được rồi, đành nói cho các cậu biết vậy, người trong lòng của tôi chính là Tu La Chủ. Cho nên, để giải loại Cổ độc này chỉ cần Tu La Chủ yêu tôi là được rồi. Tôi đây không phải là vì bảo vệ tính mạng sao!"

Bắc Đẩu lập tức nói, "Phong tỷ, tỷ đừng quậy nữa mà. Tỷ vào ban ngày hết tặng hoa cho Kỷ Hoàng lại hẹn người ta cùng đi ăn tối, đến buổi tối liền nói người trong lòng của tỷ là Tu La Chủ. Tỷ rốt cuộc là có mấy người trong lòng!"

Khóe miệng Diệp Oản Oản hơi rúm lại, làm sao thật vất vả mới nói thật được một lần, mà không có một ai tin vậy hả?

Diệp Oản Oản nửa ngày mới thoát khỏi hai người Bắc Đấu cùng Thất Tinh, sau đó leo tường tiến vào trong sân.

Thời điểm tới lần trước, nàng đã thăm dò địa hình, cho nên, lần này rất thuận lợi liền tìm được phòng ngủ của Tu La Chủ.

Diệp Oản Oản lặng yên không một tiếng động đẩy cửa sổ phòng ngủ ra, sau đó lăn vào trong.

Căn phòng cũng không có gì đặc biệt, có phong cách y như trang viên bên ngoài, nội thất cũng rất đơn giản, đầu giường để mấy tập giấy tờ.

"Tại sao lại không có ai..." Diệp Oản Oản lẩm bẩm.

Thời gian này, chắc là thời gian chuẩn bị chìm vào giấc ngủ mới đúng, hơn nữa đèn trong nhà cũng mở cơ mà...

Diệp Oản Oản đang cảm thấy kỳ quái, từ hướng phòng tắm phía sau lưng bỗng truyền tới tiếng mở cửa.Diệp Oản Oản theo bản năng nghiêng đầu nhìn sang, sau đó liền thấy, một người đàn ông hoàn toàn khỏa thân...à, chỉ trừ phần dưới người có một chiếc khăn tắm ngắn ngủn, vừa đủ che chỗ cần che. Trong nháy mắt khi nhìn thấy nàng, con ngươi tròn xoe của anh ta co rúc lại một chút.

Phần tóc của chàng trai hơi ướt, những giọt nước rơi trên tấm thân trần săn chắc.

Tình huống bất ngờ đập thẳng vào thị giác khiến cho Diệp Oản Oản ngẩn người tại chỗ.

A, nàng thật là biết chọn thời điểm quá đi mà, lại có thể vừa vặn canh đúng lúc trai đẹp đi tắm...

"Ho khan, Tu La Chủ đại nhân, lại gặp mặt." Diệp Oản Oản cười khan lên tiếng chào hỏi, hoàn toàn không hề có chút cảm giác như ăn trộm leo tường tiến vào bị bắt quả tang.

Tu La Chủ không hổ là Tu La Chủ, chỉ kinh ngạc trong chớp mắt, thần sắc liền khôi phục lại như thường.

"Bạch Minh chủ đêm khuya ghé thăm, không biết là có chuyện gì?" Chàng trai lãnh đạm mở miệng.

Diệp Oản Oản có chút tiếc nuối nhìn lướt qua thân thể của chàng trai. Đáng tiếc, trên người của Tư Dạ Hàn không hề có thai ký hay bất kỳ đặc điểm nhận dạng nào đặc biệt, nếu không đây cũng là một cơ hội tốt.

Nhận ra được ánh mắt của cô gái cứ nhìn chằm chặp vào cơ thể trần trụi của mình, ánh mắt của chàng trai càng ngày càng mờ mịt.

Diệp Oản Oản phản ứng lại, vô cùng tự nhiên đặt mông ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh, ngay sau đó rót cho mình ly trà, nâng cằm lên mở miệng nói, "Dĩ nhiên là vì chuyện giải Cổ độc rồi, không biết Tu La Chủ đại nhân cân nhắc thế nào?"

Giờ phút này, con ngươi của chàng trai so với bóng đêm bên ngoài cửa sổ còn muốn tối hơn, dường như đang giam cầm thứ gì đó cực kỳ đáng sợ.

Một hồi lâu sau, người đàn ông lạnh như băng mở miệng: "Xem ra, cảm tình của Bạch Minh chủ đối với Kỷ Hoàng, dường như cũng không gì hơn cái này."


Chương 1505: Xin tự trọng

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Một đôi con ngươi thâm thúy của người đàn ông, hướng về Diệp Oản Oản nhìn lại: "Xem ra, cảm tình của Bạch Minh chủ đối với Kỷ Hoàng, dường như cũng không gì hơn cái này."

"Tu La Chủ đại nhân muốn nói cái gì?" Diệp Oản Oản cười khanh khách nói.

"Bạch Minh chủ nửa đêm lẻn vào trong phòng của ta, không biết là có ý gì?" Nam nhân lãnh đạm hỏi.

Nghe tiếng, khóe miệng Diệp Oản Oản hơi hơi dương lên, chậm rãi đi tới bên người chàng trai, nhẹ nhàng kê vào lỗ tai của anh: "Ta sao? Yêu giang sơn hay yêu mỹ nhân hơn... Chẳng lẽ, Tu La Chủ đại nhân, đối với ta không hiểu rõ chút nào sao..."

Giờ phút này, khoảng cách giữa Diệp Oản Oản và chàng trai không quá nửa tấc, gần như thân thể dán vào nhau, thậm chí, anh có thể ngửi được mùi thơm dìu dịu từ cơ thể của cô gái bên cạnh mình.

Trong cơ thể của anh dường như có bản năng của một con dã thú đang muốn phá lồng mà ra.

"Bạch Minh chủ xin tự trọng." Chàng trai cố nén ngọn lửa dục đang thiêu đốt kia, lãnh đạm nhìn Diệp Oản Oản.Nhìn cô gái trước mặt mình, một bộ dáng tùy vua ngắt lấy, người đàn ông cố hết sức kìm chế lại tâm tình xao động của mình.

"Tự trọng? Không biết tự trọng mà Tu La Chủ đại nhân nói tới...là loại tự trọng nào...?" Diệp Oản Oản đem hai con ngươi híp lại thành hình trăng khuyết, hai người bốn mắt đối nhau.

Lúc này, bàn tay phải của Diệp Oản Oản khẽ nhấc lên, liền muốn bắt lấy người đàn ông trước mặt mình.

Thấy vậy, nam nhân hơi nhíu mày, cũng chưa kịp nhìn dùng động tác như thế nào, đã tránh khỏi bàn tay của Diệp Oản Oản.

Diệp Oản Oản ý cười đầy mặt, chậm rãi đi tới gần chàng trai.

Chàng trai một lời cũng không nói, quay trở lại phòng tắm, cầm lấy quần áo ngủ treo trên kệ, đang chuẩn bị mặc quần áo vào, nhưng Diệp Oản Oản lại đi theo như hình với bóng, trong nháy mắt đã tiếp cận.

"Bạch Minh chủ là muốn nhìn ta thay đồ sao?" Ánh mắt của chàng trai rơi vào trên người Diệp Oản Oản.

"Ừm." Diệp Oản Oản gật đầu cười một tiếng.

Còn không đợi chàng trai mở miệng, Diệp Oản Oản đã bước tới một bước đến bên cạnh anh, nhẹ giọng cười nói: "Không bằng... Ta đến giúp Tu La Chủ đại nhân mặc quần áo, như thế nào?"

"Không cần đâu!" Tư Dạ Hàn lạnh giọng mở miệng.

"Có thật không?" Diệp Oản Oản đến sát bên cạnh chàng trai, hơi nóng bên trong phòng tắm, khiến cho hai người hơi bị thấm ướt.

Mắt thấy Diệp Oản Oản giơ tay lên định chộp lấy mình, chàng trai khẽ nhấc tay phải lên.Diệp Oản Oản bắt lấy bàn tay phải của anh, trên mặt là ý cười khanh khách, vừa ngây thơ lại mê người.

Cơ hồ theo bản năng, bàn tay của chàng trai đẩy đưa về phía trước. Dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, cộng thêm sàn nhà ẩm ướt, Diệp Oản Oản trợt chân một cái, dường như sắp ngã sang một bên.

Thấy vậy, chàng trai hơi nhíu mày, đưa tay liền đỡ lấy Diệp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net