Chương 1561- 1580

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 1561: Chẳng có chuyện gì

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Bắc Đẩu bĩu môi một cái, mở miệng tố cáo: "Phong tỷ, tỷ gạt người! Tỷ chính là vẫn chưa từ bỏ ý định đối với Kỷ Hoàng và Tu La Chủ!"

Thất Tinh mặt không đổi sắc mở miệng: "Những thứ này nếu như Phong tỷ không thích, tụi đệ có thể tiếp tục tìm."

Diệp Oản Oản giận đến phát điên, hai cái tên cún con này, đã nói hoài rồi mà không nghe!

Bắc Đẩu để cho mười mấy người kia đi ra ngoài trước, sau đó cũng chưa từ bỏ ý định nói thêm: "Phong tỷ, chính là sợ tỷ không hài lòng, nhóm thứ hai và nhóm thứ ba đều đang ở trên đường. Đệ nhất định sẽ tìm được người làm cho tỷ ưng ý!"

Diệp Oản Oản nâng cằm lên, vô lực mở miệng, "Tôi thề, tôi hứa, tôi đảm bảo, trước đó thật chỉ là buồn chán vui đùa một chút, tôi thật sự đối với Kỷ Hoàng và Tu La Chủ không hề có chút mảy may ý tứ nào, Ok?"

"Thật sao?" Bắc Đẩu hiển nhiên không tin, "Vậy sao tỷ còn tặng cho Kỷ Hoàng 999 đóa hoa hồng trắng trước mặt mọi người, lại còn hẹn Kỷ Hoàng ăn tối trong ánh nến lung linh, xong rồi hơn nửa đêm lại còn leo tường lẻn vào trang viên hội nghị của A Tu La gặp Tu La Chủ, lúc trở về trên người còn mặc quần áo của Tu La Chủ..."
Diệp Oản Oản căn bản không kịp ngăn cản, Bắc Đẩu đã bô lô ba la một trận, nói toẹt ra tất cả.

Diệp Oản Oản hồn phi phách tán, vội vàng hướng về phía chiếc tủ lớn nhìn một cái, sau đó hung tợn trừng Bắc Đẩu.

Bắc!! Đẩu!! Con!! Mịa!! Cậu!!

Trời má! Lại có thể bán đứng nàng như vậy!

Vào giờ phút này, trong tủ.

Bên trong ánh sáng mờ mờ, ánh mắt của hai người đàn ông bằng một tốc độ ánh sáng cứ như vậy quấn quít lấy nhau.

Hiệu quả cách âm của chiếc tủ cũng tạm được, chỉ cần âm thanh không phải là quá lớn, ở bên ngoài cũng không nghe được.

Không gian chật hẹp khó khăn lắm mới có thể chứa đựng được hai người, Kỷ Tu Nhiễm nghiêng người dựa vào Tư Dạ Hàn, lãnh đạm mở miệng cười: "Lại gặp mặt, thật hân hạnh."

Ánh mắt chàng trai lãnh đạm thờ ơ, "Kỷ Hoàng, định lực tốt!"

Đêm hôm khuya khoắc, ở trong nhà vị hôn thê gặp phải một gã đàn ông khác núp ở trong tủ cũng có thể bình tĩnh như vậy, còn không phải là định lực tốt sao?

Kỷ Tu Nhiễm cười một tiếng, "Quá khen, ta chẳng qua chỉ là tin tưởng Tiểu Phong."
Ngữ khí của anh ta lạnh nhạt nhưng tự tin, khiến cho khuôn mặt vốn lạnh lẽo của chàng trai nhất thời càng âm trầm thêm vài phần.

Nam nhân mặt không chút thay đổi nói: "Xem ra lý giải của Kỷ Hoàng đối với nàng, cũng không gì hơn thế này."

"Ha ha..." Kỷ Tu Nhiễm lãnh đạm cười, nhẹ như mây gió nhìn Tu La Chủ: "Tu La Chủ nói ra những lời ấy, hiển nhiên là cũng không hiểu Kỷ mỗ rồi."

Nghe câu này, Tư Dạ Hàn mặt không cảm xúc: "Ta nghĩ, ta đối với Kỷ Hoàng ngươi, cũng không có hứng thú tìm hiểu."

"Phải không?" Khóe miệng Kỷ Tu Nhiễm hơi hơi dương lên: "Ngươi sẽ có."

Cùng lúc đó, ngoài tủ, Diệp Oản Oản đang cố gắng ngăn cản "cái miệng hở" của Bắc Đẩu, cắn răng nghiến lợi nói: "Dĩ nhiên là sự thực! Cậu không thấy yến hội tối nay cả hai người đó đều có mặt, nhưng tôi vẫn an an phận phận, không hề làm một cái gì sao?"

Chỉ là nhân lúc không có ai làm một ít chuyện...

"A..." Bắc Đẩu gãi đầu một cái: "Phong tỷ, tỷ muốn ngủ với Tu La Chủ và Kỷ Hoàng, chuyện này có thể lý giải được. Chỉ bất quá... Hai người kia đều không phải là loại người dễ trêu như vậy, tỷ nói xem đến lúc đó tỷ làm ô nhục thân thể trong sạch của Tu La Chủ và Kỷ Hoàng, lại không nguyện ý chịu trách nhiệm, đến lúc đó hai người bọn họ nổi trận lôi đình, làm thịt Không Sợ Minh chúng ta thì sao? Chuyện này không dễ đỡ! Hơn nữa, thanh danh của Phong tỷ, đến lúc đó cũng thúi hoắc cho mà xem!"

Diệp Oản Oản: "..." Ngươi...

"Nói nhảm gì đó, tôi và Kỷ Hoàng cùng Tu La Chủ, chẳng có chuyện gì!" Diệp Oản Oản nhíu chặt chân mày.

"Có thật không?" Bắc Đẩu mặt đầy vẻ không tin.

Thấy thần sắc hai người dao động, Diệp Oản Oản không ngừng cố gắng, "Hai người các cậu hiểu tôi rõ như vậy, còn không biết tính tôi sao? Khẩu vị của tôi đều luôn luôn thay đổi rất nhanh, tại sao lại có thể tiêu tốn nhiều thời gian như vậy cho cùng một người? Coi như trước đó đối với hai vị kia quả thật có chút ý tứ, nhưng thời gian dài, cũng chỉ như vậy mà thôi..."

Hai người trong tủ: "..."


Chương 1562: Quả thật là chốn tu la đại chủ

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

"Cái này quả thật là đúng nha..." Bắc Đẩu gật đầu một cái, nhìn biểu cảm của Thất Tinh cũng có vẻ chần chờ.

Bạch Phong thật đúng là có tính tình như vậy sao?

Thấy chính mình đoán đúng rồi, Diệp Oản Oản không ngừng cố gắng, "Đúng không, đúng không? Kỷ Hoàng và Tu La Chủ coi như là dễ nhìn đi nữa, nhưng nhìn nhiều rồi cũng chỉ như vậy mà thôi!"

Trong ngăn tủ, hai người đàn ông nhìn nhau một cái đầy say đắm.

"Đúng không?" Bắc Đẩu gật đầu liên tục: "Phong tỷ, hai người kia tuy là đẹp mắt, nhưng quả thật là đem lại áp lực lớn lắm đấy! Phong tỷ hãy nhìn mấy cậu trai bao này mà xem, chậc chậc, bộ dáng cũng không kém, thật ra nếu như tắt đèn thì cũng đều không sai biệt lắm. Hơn nữa, tỷ muốn thế nào thì có thế đó, không có chút áp lực trong lòng nha! Phong tỷ, tỷ nói xem đúng không?"

"Rồi rồi rồi... Tôi ngày hôm nay không có hứng thú. Lần sau... Lần sau đi ha!" Diệp Oản Oản liên tục vẫy tay, muốn để cho Thất Tinh và Bắc Đẩu dẫn "đội quân trai bao" của bọn họ cút đi.

"Ặc... Phong tỷ, tỷ thật sự không muốn? Còn có nhóm thứ hai đấy! Nhóm kia có giá trị nhan sắc cao hơn!" Bắc Đẩu vội vàng nói.

"Đừng! Tôi không phải đã nói lần sau sao? Các cậu nhanh lên một chút, về nhà nghỉ ngơi đi thôi..." Diệp Oản Oản cắn răng, cái giày thối này làm sao lại nghe không hiểu tiếng người vậy hả?

Mắt thấy Bắc Đấu và Thất Tinh rốt cuộc đã sắp bị thuyết phục rồi.

Một giây kế tiếp, "Uỳnh" một tiếng, hướng chiếc tủ lớn sau lưng đột nhiên truyền tới một tiếng vang thật lớn.

Sau đó liền thấy, chiếc chốt cửa tủ "keng" một cái rơi xuống đất, cửa tủ bị người ta từ bên trong đẩy ra, chia năm xẻ bảy rớt xuống đất.

Mà Kỷ Hoàng và Tu La Chủ, cứ như vậy, cùng nhau, đi ra khỏi tủ...

Trong nháy mắt khi chuyện này lộ ra...

Diệp Oản Oản cảm thấy đỉnh đầu của mình như có chín tia sét đang giáng thẳng xuống...

Bắc Đẩu trợn to hai mắt nhìn chằm chằm hai người sống sờ sờ đột nhiên từ trong ngăn tủ đi ra, ly trà trong tay loảng xoảng rớt xuống đất, nước trà trong miệng không một chút cảm giác nào từ nơi khóe miệng chảy xuống.

Thất Tinh cũng là một bộ dáng trố mắt nghẹn họng, nhìn chằm chằm hai người kia, hoàn toàn thẫn thờ, cơ hồ không dám tin vào hai mắt của mình...

Nhưng mà, kinh hãi nhất vẫn là Diệp Oản Oản!

Ông trời ơi!!

Hai người các anh... Tại sao lại xuất hiện!!!

Nếu như nàng không nhìn lầm, hai người này hẳn không phải là ở bên trong đánh nhau, ngoài ý muốn phá hư cửa tủ, mà là đồng thời đưa tay phá vỡ cửa tủ đấy!

Kỷ Hoàng nhìn về phía Diệp Oản Oản, khẽ mở miệng cười, "Xin lỗi, trong tủ có chút oi bức, nhất thời khó nhịn được."

Chỉ vì vậy??

Quỷ mới tin có được không! Hơn nữa đây là trọng điểm sao?

Mà Tu La Chủ lại ung dung thong thả sửa sang lại ống tay áo, phụ họa một tiếng: "Ừm."Diệp Oản Oản: "..."

Tôi không có não mới đi tin các anh!!

Cứ như vậy, Diệp Oản Oản trước đó một giây còn đang nói mình đối với Kỷ Hoàng và Tu La Chủ hoàn toàn không có hứng thú nữa rồi.

Mà một giây kế tiếp, Bắc Đấu và Thất Tinh liền thấy Kỷ Hoàng và Tu La Chủ sống sờ sờ cùng nhau từ trong tủ nhà nàng đi ra.

Hơn nữa, Tu La Chủ luôn luôn ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ theo phong cách cấm dục, giờ phút này hai cái cúc áo nơi ngực bị banh ra, rõ ràng quần áo có chút xốc xếch...

Hình ảnh này... Quả thực là chốn tu la địa ngục!!

Lại còn nói không đi gây chuyện đấy!

Lại còn nói mỹ sắc đều là gió thoảng mây bay đấy!

Lại còn nói đối với Kỷ Hoàng và Tu La Chủ không có hứng thú đấy!

Nhìn chăm chú hai vị đại lão trước mặt, Bắc Đẩu run lên bần bật trong vô thức, vội vàng lau nước trà từ trong mép chảy ra, soạt một cái đứng lên, đứng nghiêm như chào cờ đầu tuần.

Cũng không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, lại có cảm giác ánh mắt hai vị này nhìn hắn lại có chút dọa người!

Hắn làm gì sai sao?

Hắn cái gì cũng không biết à nha...

Ngay cả Thất Tinh luôn luôn trầm ổn, khi nhìn chăm chú một màn trước mắt này cũng thẫn thờ, mấp máy miệng, cuối cùng cả nửa ngày cũng đều không nói nên lời.

Diệp Oản Oản đỡ lấy trán, một bộ biểu tình sống không bằng chết...


Chương 1563: Ai trên ai dưới

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Giờ phút này, Diệp Oản Oản không khỏi nâng trán. Chuyện gì thế này hả trời, nàng rốt cuộc đã tạo ra cái nghiệt gì?

Sự kinh ngạc trên mặt Bắc Đẩu dần dần tản đi, tay phải nâng cằm lên, một đôi mắt không ngừng quan sát khắp người Tu La Chủ và Kỷ Tu Nhiễm, trong mắt lóe lên một tia sáng đầy thâm ý khác.

"Khó trách... Nếu như vậy thì cũng đã thông rồi..." Bắc Đẩu lẩm bẩm trong miệng.

Nghe câu này của Bắc Đẩu, Thất Tinh hơi sững sờ, hoàn toàn không hiểu được hàm nghĩa trong lời của Bắc Đẩu.

Cái gì mà gọi là "cũng đã thông rồi" hả?

"Khó trách! Kỷ Hoàng đã nhiều năm như vậy chưa bao giờ gần nữ sắc. Vị Tu La Chủ này, cũng cả ngày lạnh như băng, bên người cũng không hề có nữ nhân..." Bắc Đẩu đem Thất Tinh kéo sang một bên, sắc mặt nghiêm túc: "Xong rồi... Hic, hai người chúng ta tới không đúng lúc chút nào, chúng ta có thể nào sẽ bị diệt khẩu hay không?"

"Diệt khẩu?" Thất Tinh mặt đầy ngơ ngác, bọn họ làm chuyện gì mà phải bị diệt khẩu?

"Lão Thất, não cậu có phải là bị nước vào rồi hay không? Cậu ngày thường không phải là rất thông minh sao, hiện tại chuyện đã rõ ràng như vậy, cậu còn chưa thấy rõ sao?" Bắc Đẩu tận lực hạ thấp giọng.

"Có ý gì?" Thất Tinh mặt không cảm xúc.

"Ngu si!" Bắc Đẩu trợn mắt nhìn Thất Tinh một cái: "Thế này còn không rõ ràng sao, cậu ngẫm lại xem đi! Kỷ Hoàng và vị Tu La Chủ kia, chưa bao giờ gần nữ sắc. Hôm nay lại trốn ở trong ngăn tủ nhà Phong tỷ. Hai người còn quần áo xốc xếch. Mới vừa rồi Kỷ Hoàng còn nói cái gì đó... Anh ta nói nóng!! Nếu như không phải là hai người ôm nhau ở chung một chỗ, làm sao lại có thể nóng!"

Bắc Đẩu vừa dứt tiếng, chân mày Thất Tinh hơi hơi nhíu lại. Nói thế này nghe tựa hồ cũng có chút đạo lý, nhưng lại khó mà xác định được.

Nếu như theo ý của Bắc Đẩu, Kỷ Hoàng và Tu La Chủ là loại quan hệ "đó", đi tìm một chỗ kín đáo là được rồi, vì sao lại phải nhất định chạy đến nhà của Phong tỷ...?
Chỉ bất quá, hai người kia vô duyên vô cớ núp ở bên trong ngăn tủ, thậm chí Tu La Chủ quần áo xốc xếch, chuyện này đích xác có chút khó nói. Chính ngay cả Thất Tinh cũng không thể nào hiểu được.

"Xong đời rồi, khó trách Phong tỷ và Kỷ Hoàng, còn có Tu La Chủ, lại gần gũi nhau như vậy. Phong tỷ nói là đối với Kỷ Hoàng và Tu La Chủ có ý tứ. Nhưng hiện tại xem ra, hoàn toàn là vì muốn che giấu giúp cho quan hệ giữa Kỷ Hoàng và Tu La Chủ đấy! Còn nữa, Tu La Chủ và Kỷ Hoàng bề ngoài như nước lửa, nhất định cũng là cố ý ngụy trang cho mọi người Độc Lập Châu thấy mà thôi! Khó trách hai người bọn họ lần trước lại đánh nhau tại Thẩm gia. Hí hí, tất cả đều là diễn cả đấy!" Bắc Đẩu nói chắc như đinh đóng cột, mặt đầy vẻ khẳng định, dường như vừa phát hiện ra được bí mật động trời nào đó.

"Lão Thất, cậu nói xem... Kỷ Hoàng và Tu La Chủ, ai trên ai dưới nhỉ...??" Bắc Đẩu nhìn về phía Thất Tinh.

Thất Tinh: "..."

"Cậu đừng thấy Kỷ Hoàng hiền lành lịch sự, Tu La Chủ lãnh nhược băng sơn. Tôi thấy, nói không chừng là Kỷ Hoàng nằm trên..." Bắc Đẩu đem thanh âm đè thấp.

"Các cậu đi trước đi..."

Giờ phút này, Diệp Oản Oản nhìn về phía Bắc Đẩu và Thất Tinh cách đó không xa đang xì xào bàn tán, bất đắc dĩ mở miệng.

"Đi... Đi cái gì hả? Phong tỷ, chuyện này chính là tỷ không đúng, làm người cũng phải có ánh mắt nhìn chứ! Phong tỷ à, tỷ cũng quá là không có nhãn lực rồi!" Lúc này, Bắc Đẩu tiến lên, giữ lại cánh tay của Diệp Oản Oản, không chịu buông, dẫn theo Diệp Oản Oản đi ra khỏi phòng.

"Có đúng hay không? Kỷ Hoàng, Tu La Chủ, Phong tỷ nhà chúng tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện. Các anh cứ chơi... Chúng tôi không gấp, các anh cứ tùy tiện chơi, muốn chơi tư thế nào thì chơi thế ấy. Chờ chơi xong rồi, chơi thỏa thích hẵng đi ra. Mệt mỏi một chút cũng không sao, nếu như mệt quá, đến lúc đó tôi lái xe chở các anh về..."

Bắc Đẩu nói xong, "Cạch" một tiếng, trong nháy mắt đem cửa phòng đóng sầm lại.


Chương 1564: Cảm giác quái lạ chỗ nào

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Vào giờ phút này, Diệp Oản Oản đứng ở ngoài phòng, mặt đầy mộng bức. Cái gã Bắc Đẩu này... Mới vừa rồi rốt cuộc nói gì vậy?

"Phong tỷ!"

Không cho Diệp Oản Oản có cơ hội mở miệng, Bắc Đẩu đi tới bên người Diệp Oản Oản, thành khẩn nói: "Phong tỷ, đây cũng không phải là đệ trách tỷ đâu... Tỷ nói tỷ rõ ràng đối với Kỷ Hoàng và Tu La Chủ không có hứng thú, tỷ làm sao lại không nói sớm cho đệ chứ! Coi như tỷ phát hiện bí mật của hai người bọn họ, tỷ có thể lừa gạt lão Thất, nhưng tỷ cũng không cần lừa gạt đệ mà! Miệng của đệ tỷ còn không biết sao, cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ nói lung tung..."

Diệp Oản Oản: "..."

"Phong tỷ, lần sau phải để ý một chút. Kỷ Hoàng và Tu La Chủ người ta bên nhau ân ân ái ái, thời điểm hôn nhau đến nóng bỏng nồng nàn rồi, tỷ phải tránh xa xa một chút. Chuyện không liên quan đến tỷ, đừng làm kỳ đà cản mũi người ta." Bắc Đẩu không ngừng lải nhải trong miệng.

"Lão Thất, miệng cậu quá không kín đáo. Những chuyện này, ngàn vạn lần không nên nói ra bên ngoài, chúng ta biết là được..." Lúc này, Bắc Đẩu hướng về Thất Tinh dặn dò.

Còn không đợi Bắc Đẩu tiếp tục mở miệng, "Két" một tiếng, cửa phòng bị mở ra.
Trên mặt Kỷ Tu Nhiễm là nụ cười lạnh nhạt, chậm rãi từ bên trong phòng ngủ đi ra, chợt, Tu La Chủ cũng theo đó rời khỏi phòng.

"Nhanh như vậy?"

Thấy hai người xuất hiện, Bắc Đẩu hơi sững sờ.

"Hi, đừng khách khí mà, cứ tùy tiện chơi, coi như nhà mình..." Bắc Đẩu luôn miệng cười nói, trong lòng cho rằng, có thể là hai vị lão gia này cảm thấy không tiện lắm...

"Chơi thật đã." Kỷ Tu Nhiễm nhìn về phía Bắc Đẩu, thấp giọng cười nói.

"Đúng đúng đúng, Kỷ Hoàng ngài nói đã là được rồi, thời gian dài ngắn không quan trọng. Quan trọng chính là vui vẻ, chơi vui vẻ mới quan trọng!" Dứt lời, Bắc Đẩu nhìn về phía Thất Tinh: "Lão Thất, cậu nói xem tôi nói có đúng không?"

Thần sắc Thất Tinh có chút lúng túng, răng môi hé mở, tựa như muốn nói gì, nhưng cuối cùng một câu cũng không thể nói ra.

"Bạch Minh chủ, tối nay trò chuyện với nhau thật vui, chờ có thêm chút thời gian, ban đêm tôi lại tới thăm." Tu La Chủ hướng về Diệp Oản Oản nói.

Nghe tiếng, Diệp Oản Oản cắn răng, ngậm miệng không nói gì.

Tu La Chủ nói xong, nhàn nhạt nhìn lướt qua Kỷ Tu Nhiễm, chợt nhanh chân rời khỏi nhà ma.

"Tu La Chủ thường tới nha, cứ xem như đây là nhà mình, muốn chơi thế nào thì chơi thế nấy, ngàn vạn lần không nên khách khí!" Thất Tinh chạy tới trước cửa, nhìn theo bóng lưng Tu La Chủ rời xa, luôn miệng hô.

Diệp Oản Oản: "..." Ngươi con mịa nó!!

"Hai vị, tôi muốn trò chuyện riêng cùng Phong tỷ của các cậu một chút." Giờ phút này, Kỷ Tu Nhiễm nhìn về phía Bắc Đẩu, thấp giọng cười nói."Hả?" Bắc Đẩu sửng sốt một chút: "Kỷ Hoàng, tôi và lão Thất tìm một vài người có giá trị nhan sắc không tệ, t r u y e n f u l l v n muốn giúp Phong tỷ giải trừ tác dụng phụ của loại Cổ độc kia. Chi bằng chờ Phong tỷ giải độc xong lại nói chuyện, thế nào?"

Diệp Oản Oản: "Tôi con mịa nó có phải là đã nói với cậu là không cần rồi hay không?"

Dưới tình huống Diệp Oản Oản không thể nhịn được nữa, rốt cuộc cũng buông lời chửi tục.

"Ặc... Được rồi... Phong tỷ, vậy... vậy đợi khi nào tỷ có hứng thú lại nói tiếp. Tỷ và Kỷ Hoàng trò chuyện trước đi, đệ và lão Thất đi trước!"

Bắc Đẩu nói xong, dẫn theo bọn đàn ông, đầu không ngoảnh lại, rời khỏi nhà ma.

"Xin lỗi... Đã quấy rầy."

Thất Tinh hướng Diệp Oản Oản và Kỷ Tu Nhiễm áy náy mở miệng, sau đó cũng đi theo sau lưng Bắc Đẩu rời đi.

...

Vào giờ phút này, bên trong biệt thự lớn như vậy, cũng chỉ còn lại có Kỷ Tu Nhiễm và Diệp Oản Oản hai người.

Diệp Oản Oản thấy mặt Kỷ Hoàng có vẻ không việc gì. Lúc này ngồi cũng không xong, đứng cũng không được. Người đàn ông này rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Chính mình đây coi như là vừa bị bắt gian tại trận sao?

Làm sao có cảm giác quái lạ chỗ nào.

"Tiểu Phong."


Chương 1565: Hạ hỏa

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

"Pha trà? Ơ..."

Diệp Oản Oản xoay người đi về phía phòng khách, chỉ chốc lát sau, ngồi ở chỗ pha trà, giúp Kỷ Tu Nhiễm châm một ly trà.

Sau đó không lâu, Kỷ Tu Nhiễm đem ly nước trà uống một hơi cạn sạch.

"Hơn nửa đêm... Uống trà làm gì?" Diệp Oản Oản nhìn về phía Kỷ Tu Nhiễm, có chút không hiểu.

"Hạ hỏa." Kỷ Tu Nhiễm cười nhạt.

Diệp Oản Oản: "..." Chúng ta có thể đừng cười nữa được không? Nổi giận cũng được mà, cười như vậy tôi thấy sợ đấy...

"Tu Nhiễm, anh nghe tôi giải thích một chút, chuyện ngày hôm nay, không phải là như anh nghĩ, Tu La Chủ là tới... là tới... Đúng rồi, là tới tìm tôi nói chuyện hợp tác!" Diệp Oản Oản tỏ vẻ đầy ngay thẳng mở miệng nói.Nhưng mà, Kỷ Tu Nhiễm căn bản cũng không tiếp lời, cười nhạt nói: "Tôi cùng với một vị huấn luyện viên của học viện Xích Diễm có chút ân tình. Trước đó vài ngày cũng đã cùng chào hỏi, em có thể đến học viện Xích Diễm."

"Đi đến học viện Xích Diễm?"

Nghe câu này của Kỷ Tu Nhiễm, Diệp Oản Oản mặt đầy mộng bức. Ủa, không phải là sắp nói về chuyện giữa mình và Tu La Chủ sao, làm sao lại đột ngột lôi ra học viện Xích Diễm...

Còn nữa, đang êm đang đẹp, Kỷ Tu Nhiễm bảo mình đi học viện Xích Diễm làm cái gì, làm huấn luyện viên sao?

"Tu Nhiễm, tôi đi học viện Xích Diễm để làm cái gì..." Diệp Oản Oản không hiểu.

"Đi cho biết." Kỷ Tu Nhiễm cười nói.

Diệp Oản Oản: "..."

Tuy nói, mình đích xác là có dự định muốn đi học viện Xích Diễm...

Vị lão viện trưởng kia, nếu như nguyện ý trợ giúp mình, có lẽ, nàng có khả năng có thể khôi phục lại ký ức.

Chỉ bất quá, mình dù sao cũng là Minh chủ Không Sợ Minh. Với bối cảnh của học viện Xích Diễm, căn bản là không có khả năng sẽ chào đón Không Sợ Minh, đừng nói chi là vị lão viện trưởng kia sẽ đồng ý xuất thủ tương trợ.

"Đây là thư tiến cử, sau khi đến học viện Xích Diễm, đem thư tiến cử của tôi lấy ra là được rồi." Kỷ Tu Nhiễm nói xong, không biết từ chỗ nào lấy ra một phong thư, đưa cho Diệp Oản Oản.

"Được rồi..." Diệp Oản Oản nhận lấy phong thư.Tuy nói không biết cái gã Kỷ Tu Nhiễm này rốt cuộc có ý gì, nhưng học viện Xích Diễm, mình đích xác là phải đi. Đang rầu không đi được đây! Kỷ Tu Nhiễm cũng quá tốt đi mà!

"Tôi lấy danh nghĩa gì đi học viện Xích Diễm?" Diệp Oản Oản hiếu kỳ hỏi.

"Học viên mới." Kỷ Tu Nhiễm trả lời.

Diệp Oản Oản: "..." Lại đi làm học sinh? Nàng đã chán nản bầu không khí học đường rồi có được hay không! Không bao giờ muốn đến trường học nữa! Trừ phi là đi làm giáo viên!

"Tu Nhiễm, anh để cho Không Sợ Minh Chủ, đến học viện Xích Diễm làm học viên?" Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Kỷ Tu Nhiễm: "Tôi thì cũng không sao, nhưng mà... Không Sợ Minh từ trên xuống dưới, sợ rằng đều sẽ không chấp nhận. Không bằng, anh cho tôi đi làm huấn luyện viên hay giáo viên gì gì đó..."

Diệp Oản Oản vừa dứt lời, Kỷ Tu Nhiễm lại lắc đầu một cái: "Huấn luyện viên của học viện Xích Diễm, đều là từ học viên thăng cấp lên. Đừng nói chi là em, dù cho là tôi, muốn đến tam đại học viện làm huấn luyện viên, cũng hết sức khó khăn. Hơn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net