Chương 1621- 1640

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 1621: Có nhận bồ nhí hay không?

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

"Mẹ..." Mãi đến khi Đường Đường dắt Kỷ Tu Nhiễm qua gọi mình, Diệp Oản Oản mới hồi phục lại tinh thần.

"Mẹ, đây là Kỷ thúc thúc của con!" Thái độ đối đãi với Kỷ Tu Nhiễm cậu bé, so với thái độ đối đãi Thẩm Thiên Trần, quả thực là khác nhau một trời một vực. Cậu bé nhiệt tình nắm tay Kỷ Tu Nhiễm giới thiệu cùng với nàng.

Sau đó cậu bé hướng về Kỷ Tu Nhiễm mở miệng nói, "Kỷ thúc thúc, đây là người mà con đã nói với thúc, mẹ của con."

Kỷ Tu Nhiễm cười khẽ một tiếng, "Ta biết rồi, ta với mẹ của con có quen biết nhau."

Khóe miệng Diệp Oản Oản hơi co giật, nào chỉ là quen biết thôi...

Còn là tình nhân không công khai đấy!

"Có thật không?" Nhất thời, cậu bé mặt đầy kinh hỉ.

"A, Kỷ Hoàng, thật là đúng dịp! Tôi đang phụng bồi Bạch Minh chủ đi dạo phố đây!" Một bên, Thẩm Thiên Trần giơ kẹo hồ lô vẫy vẫy tay.

Kỷ Tu Nhiễm nghe vậy, dường như không có phản ứng đặc biệt gì, hướng về Thẩm Thiên Trần khẽ mỉm cười, "Thẩm thiếu gia khai trương tốt đẹp, Kỷ mỗ đã chuẩn bị một chút lễ mọn, đã cho người đưa đến phủ."

"Ồ, Kỷ Hoàng quá khách khí rồi!" Thẩm Thiên Trần đầy hào khí mà cười.

Kỷ Tu Nhiễm cười nhạt, ngay sau đó nhìn về phía Diệp Oản Oản, động tác cực kỳ tự nhiên từ trong tay nàng cầm lấy chiếc bánh ngọt nàng đang xách, cùng với tất cả đồ ăn vặt túi lớn túi nhỏ, cuối cùng một tay còn lại dắt Đường Đường, sau đó mở miệng nói với Thẩm Thiên Trần, "Tiểu Phong đã làm phiền Thẩm thiếu gia chiếu cố."

Thẩm Thiên Trần thấy vậy, mắt chữ A mồm chữ O. Đây... Đây là cái tình huống gì?QUẢNG CÁOKỷ Hoàng và Bạch Phong...

Kỷ Hoàng sẽ không phải là đã có ý tứ cùng với mỹ nhân đấy chứ?

Thẩm Thiên Trần tự luyến rằng mình tài sắc song toàn, Bạch mỹ nhân chắc chắn sẽ không cự tuyệt mình được.

Nhưng bây giờ... Chuyện này... Tình địch này thoạt nhìn dường như có chút cường đại nha!

Trên trán Thẩm Thiên Trần không khỏi rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh.

"Híc, Bạch Minh chủ à, mới vừa rồi cô nói đã có người yêu! Chẳng lẽ... Chẳng lẽ Kỷ Hoàng chính là người mà cô nói... chính là tình cảm chân thành duy nhất cả cuộc đời này?"

Thẩm Thiên Trần vừa nói vừa chửi thầm! Nếu đã như vậy, đứa nhỏ này là do mỹ nhân sinh cùng ai? Vừa mới nói là tình cảm chân thành duy nhất cả cuộc đời đấy?! Sẽ không phải là hù dọa hắn đi...

Xuất phát từ khao khát muốn thoát khỏi Thẩm Thiên Trần, và khao khát cầu một con đường sống mãnh liệt trước mặt Kỷ Tu Nhiễm, Diệp Oản Oản quả quyết gật đầu, "Không sai, Đúng vậy!"

Một bên, Đường Đường nghe nói như vậy, hai mắt thật to chớp chớp, dường như có vẻ rất vui sướng.

Kỷ Tu Nhiễm ngược lại, từ đầu tới cuối vẫn là một biểu cảm nhẹ như mây gió, lãnh đạm bình tĩnh. Chẳng qua cũng không biết có phải là ảo giác của Diệp Oản Oản hay không, giờ phút này đường cong nơi khóe miệng của Kỷ Tu Nhiễm, dường như có thêm một chút nhiệt độ, ấm áp hơn so với ngày thường rất nhiều.

Thẩm Thiên Trần nghe vậy, nhất thời nhức đầu không thôi. Dõi mắt toàn bộ Độc Lập Châu, bàn về tán gái, Thẩm Thiên Trần hắn còn chưa từng sợ ai!

Nhưng mà tên tình địch trước mặt này, quả thực hơi quá đáng sợ một chút...

Thẩm Thiên Trần do dự rất lâu, cảm giác độ khó mình có thể chống lại Kỷ Hoàng dường như có hơi lớn, tương đối nguy hiểm. Vì vậy, sau một hồi lâu chần chờ, Thẩm Thiên Trần rốt cuộc mở miệng nói, "Không biết mỹ nhân cô có thu nhận bồ nhí hay không?"

Lại có thể ở ngay trước mặt Kỷ Tu Nhiễm hỏi nàng có thu nhận bồ nhí hay không, Diệp Oản Oản quả thật là muốn đập chết hắn ta: "...!!!"

Cũng không hề muốn thu nhận, có được không!

Độc Lập Châu, nơi này kẻ mạnh là vua, nam nữ đều giống nhau. Không chỉ là có nam nhân thực lực cường đại, quyền thế mới có thể sở hữu mỹ nữ, mà nữ nhân cũng giống vậy.

"Hic, chuyện này cũng không có biện pháp nào, vậy chỉ có thể... cạnh tranh công bằng thôi!" Thẩm Thiên Trần thở dài.

Mới vừa nói xong câu này, Thẩm Thiên Trần lập tức từ trong lồng ngực móc ra một chiếc chìa khóa vàng óng ánh, "Mỹ nhân à, đây là chìa khóa kho bạc của Thẩm gia chúng tôi! Chỉ cần một câu nói của cô, liền có thể làm sính lễ của cô!"

Diệp Oản Oản: "..."

Ha ha... Vừa mới nói cạnh tranh công bằng đấy!


Chương 1622: Thật là đúng dịp, lại gặp mặt

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Diệp Oản Oản nghe vậy cạn lời, nâng tay che trán, "Không cần, cảm ơn..."

Nàng đối với núi vàng biển bạc gì gì cũng không có hứng thú, chuyện này là không có khả năng đâu!

Nhưng mà loại con hàng này... Vẫn là thôi đi!

Sau khi bị cự tuyệt, Thẩm Thiên Trần nhìn nàng chằm chằm, sắc mặt hoài nghi, mở miệng chất vấn, "Nhưng... Bạch Minh chủ à... Lời mới vừa rồi của cô, dường như có chỗ nào đó không đúng lắm thì phải! Nếu như nói Kỷ Hoàng là tình cảm chân thành duy nhất cả cuộc đời này của cô, vậy đứa con này là của cô sinh cùng với ai?"

Diệp Oản Oản: "..."

Gã tiểu thần tài ngốc nghếch này làm sao lại khó chơi như vậy! Không bằng bây giờ liền đập chết hắn ta cho rồi!

Diệp Oản Oản đang nhức đầu không thôi, muốn đánh người. Lúc này, Đường Đường ở bên cạnh đột nhiên nhìn chằm chằm một hướng khác cách đó không xa kêu một tiếng —— "Cha..."

Hả? Cha...?

Cái quỷ gì?

Diệp Oản Oản theo bản năng nhất thời thuận theo ánh mắt của Đường Đường nhìn lại.

Kết quả... Lại có thể thấy được một người!! Trước sau như một, một thân âu phục màu đen, mặt đầy khí tức âm lãnh. Chính là Tu La Chủ!

Nam nhân mới từ trong một tòa nhà cao cấp đi ra, đi theo phía sau là một đám tùy tùng, ánh mắt sắc bén của anh xẹt qua chợt nhìn thấy hình ảnh một nhà ba người Diệp Oản Oản, Kỷ Hoàng và Đường Đường đứng chung một chỗ. Thoắt cái, ánh mắt bỗng lạnh như mùa đông khắc nghiệt, quanh thân tản ra một cỗ khí tức muốn sống thì chớ có lại gần.

Chuyện này... con mịa nó... Có cần trùng hợp như vậy hay không?

Diệp Oản Oản đã cố ý chơi chiêu chiến tranh lạnh một đoạn thời gian. Không nghĩ tới, sau nhiều ngày không thấy, lại có thể sẽ dưới tình huống này gặp phải Tu La Chủ...

"Con... Mịa nó...!?" Thẩm Thiên Trần nhìn chằm chằm gã đàn ông Đường Đường vừa gọi là cha, cằm đã như muốn chạm tới mặt đất.

Đây... Đây không phải là Tu La Chủ hay sao?

Tên tiểu nãi oa này mới vừa rồi gọi Tu La Chủ là cái gì?

Bạch Phong thậm chí ngay cả Tu La Chủ đều đưa được lên giường, hơn nữa con của hai người đều đã lớn đến như vậy?

Vậy thì Kỷ Tu Nhiễm lại là có chuyện gì xảy ra?

Cho nên... Nàng là hai chân đạp hai thuyền?
Ánh mắt Thẩm Thiên Trần nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, giờ phút này đã tràn đầy ý sùng bái.

Hắn cho rằng mình đã quá phóng đãng, không nghĩ tới vị này còn phách lối hơn...

Dàn hậu cung này... có chút... trâu bò!!

"Cha..." Đã sớm chiều sống chung hơn ba tháng tại Hoa quốc, Đường Đường sau khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, theo bản năng liền kêu lên một tiếng.

Mặc dù thời điểm tại Hoa quốc, quan hệ hai cha con này dường như cũng chỉ bình thường, nhưng khi Đường Đường gặp lại, trong đôi mắt lại rõ ràng là có chút mừng rỡ.

"Tu... Tu La Chủ..." Thẩm Thiên Trần mặt đầy vẻ đờ đẫn, "Nhóc con, ngươi... ngươi mới vừa gọi anh ta là cái gì?"

Sau khi Tu La Chủ nhìn thấy cậu bé bên cạnh Diệp Oản Oản bị Kỷ Tu Nhiễm dắt tay, đôi mắt băng lãnh dường như chớp nhanh một cái, như dùng tuyết che lại. Chỉ một hơi gió thoáng qua, rất nhanh ánh mắt này liền biến thành dửng dưng, cứ như đang nhìn những người xa lạ.

Đường Đường phát hiện phản ứng của đối phương, khẽ cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng ảm đạm thêm vài phần, đồng thời cũng có vẻ hơi nghi hoặc một chút.

Diệp Oản Oản không để ý gã Thẩm Thiên Trần kêu la om sòm, sau khi chú ý tới tâm tình của Đường Đường, nháy mắt giải thích cho Đường Đường, "Đường Đường, hắn ta không phải là người mà con nhận biết, chẳng qua là tướng mạo tương tự mà thôi."

Nàng không có cách nào giải thích hết thảy mọi thứ với Đường Đường, chỉ có thể nói như vậy cho cậu bé an tâm.

"Không phải là cha sao..." Cậu bé cau mày lẩm bẩm, lại ngước đầu quan sát đối phương. Nhưng mà, rõ ràng chỉ có màu tóc là không giống nhau thôi mà!

Diệp Oản Oản sắp xếp ý nghĩ một chút, sắc mặt bình tĩnh chào hỏi, "Tu La Chủ, thật là đúng dịp nha, lại gặp mặt rồi!"

"Yêu nữ..." Sau lưng Tu La Chủ, Khương Viêm mặc dù không hề lên tiếng, nhưng nhìn khẩu hình của hắn, rõ ràng là đang nói hai chữ này.


Chương 1623: Yêu tiền tài, lại càng yêu trai đẹp hơn

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Một hồi không minh bạch cùng với Kỷ Hoàng, một hồi lại cấu kết với Thẩm Thiên Trần...

Chủ thượng làm sao có thể bị loại nữ nhân này làm ô nhục!

Vừa nghĩ tới đêm hôm đó đi nhầm vào gian phòng của chủ thượng, nhìn thấy một màn nọ, nghĩ tới hết thảy những thứ nữ nhân này làm với chủ thượng, hắn liền cảm thấy chủ thượng quả thực là chịu bị làm nhục quá thể rồi, thật là ô nhục.

Vô luận như thế nào, hắn cũng phải tìm cho được biện pháp giải Cổ độc!

Nam nhân mặt không đổi sắc, hướng về nàng hơi gật đầu, coi như là chào hỏi: "Bạch Minh chủ."

Vẻ mặt này, giống như hai người bọn họ không có chút quan hệ nào, cứ như hết thảy mọi thứ trước đó phát sinh đều không tồn tại. Điều này khiến cho trong lòng Diệp Oản Oản tràn đầy tức giận.

Về phần Thẩm Thiên Trần, vào lúc này đều đã bắt đầu bấn loạn. Vậy thì, rốt cuộc Tu La Chủ có phải là cha của đứa bé này hay không?

Không được! Thật vất vả mới gặp được một cô gái thích hợp với hắn như vậy. Tuyệt đối không thể cứ bỏ qua như vậy!

Vẻ mặt Thẩm Thiên Trần đầy thẹn thùng nhìn về phía Diệp Oản Oản nói, "Bạch Minh chủ, cô có thích sính lễ hay không? Vậy... Vậy coi như là đồ cưới của tôi cũng được mà!"

So với hắn có quyền hơn thì thế nào, còn không nhiều tiền bằng hắn! So với hắn có thế hơn thì thế nào, còn không phải chịu thua tiền của hắn hay sao? So với hắn dáng dấp đẹp trai hơn thì thế nào, còn không phải là kém xa tiền của hắn hay sao?

Hắn cũng không tin thiên hạ này, có nữ nhân nào có thể chống cự sức hấp dẫn này của hắn! Coi như đối tượng cạnh tranh là Kỷ Hoàng hay Tu La Chủ cũng giống vậy!

Sau khi Thẩm Thiên Trần nói xong, sống lưng bỗng vô thức cảm nhận được một luồng khí tức đầy lạnh lẽo.

A không đúng, hình như là... Hai luồng?

Không đúng... Ba luồng!!

Nhưng hắn nhìn tới nhìn lui, ở đây trừ hắn và Bạch Phong ra, ba người còn lại, một là Kỷ Hoàng với nụ cười thản nhiên trên mặt từ đầu đến cuối, Tu La Chủ mặt không cảm xúc, một người còn lại chính là một tên nhóc con...Không thể nào!!

Thời khắc này Diệp Oản Oản đã không muốn nói chuyện nữa: "..." Cái tên này, tiết tháo ở đâu...

Diệp Oản Oản hít sâu một hơi, sau đó, ánh mắt giống như vô tình đảo qua trên người Kỷ Tu Nhiễm và Tu La Chủ, cười một tiếng mở miệng nói: "Thẩm công tử, thật sự là xin lỗi, tôi đương nhiên là yêu tiền tài rồi. Bất quá, yêu tiền tài, lại càng yêu thích trai đẹp hơn! Đối với tôi mà nói... Ngàn vàng khó mua được một nụ cười."

Diệp Oản Oản nói ra câu "ngàn vàng khó mua được một nụ cười" này, cũng không chỉ thẳng mặt người mình vừa ám chỉ là ai.

Khi Diệp Oản Oản nói xong câu này, vẻ mặt Tu La Chủ ở đối diện dường như có một nỗi u buồn, trong nháy mắt con ngươi nhanh chóng đảo qua một vật gì đó.

Thẩm Thiên Trần che ngực, tỏ vẻ trong tim có một mũi tên, ủy khuất cười hề hề, "Thật ra thì... Người ta cười lên cũng rất đẹp mắt nha! Mỹ nhân à, cô nhìn kỹ lại một chút..."

Gương mặt nhỏ nhắn kia của Thẩm Thiên Trần quả thật cũng không tệ, thả vào Hoa quốc hoàn toàn có thể trở thành một ngôi sao điện ảnh nhỏ. Nhưng mà gương này này, so với hai vị "đối thủ khủng bố" trước mặt, có vẻ hơi bị lép vế...

Diệp Oản Oản ho nhẹ một tiếng, "Thẩm công tử à, chuyện này... thật ra thì không liên quan mấy đến tướng mạo..."

Thẩm Thiên Trần nghiêm túc nhìn nàng một cái: "Không liên quan đến tướng mạo? Bạch Minh chủ à, cô nói ra những lời này, chẳng lẽ lương tâm không cắn rứt sao?"

Diệp Oản Oản: "..."

Nàng quả nhiên vẫn là muốn đập chết hắn...

Lúc này, Đường Đường ở một bên đột nhiên nâng đầu nhỏ lên, hướng về phía người đàn ông đối diện nhìn lại, "Ngài thật sự không phải là cha ta?"

Con ngươi Tu La Chủ rũ xuống, ánh mắt nhìn xuống cậu bé với gương mặt phấn điêu ngọc trác nhiều ngày không gặp. Trái tim sắt thép giống như tường đồng vách sắt giờ phút này càng thiếu chút nữa có vài phần mất khống chế.

Ít nhất sau ba giây trầm mặc, một âm thanh lãnh đạm lạnh lùng vang lên: "Ngươi nhận lầm người rồi!"

Đường Đường nhìn chăm chú người đàn ông trước mắt, tựa hồ là đã đón nhận cách nói của anh ta, ngay sau đó ngữ khí đầy khẳng định mở miệng: "Thật xin lỗi, là ta nhận lầm người. Ngươi không phải là cha ta, cha ta rất ôn nhu!"


Chương 1624: Muốn bàn bạc một khoảng giao dịch cùng với hai vị

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Trong nháy mắt khi cậu bé dứt tiếng, con ngươi lạnh giá như hàn băng vạn năm của người đàn ông như đột nhiên nổ tung, một tâm tình kinh ngạc mà đầy phức tạp thoáng qua...

Ôn nhu...

Diệp Oản Oản ngẩn cả ra. Bởi vì kinh ngạc, cho nên bỏ lỡ mất biểu cảm nơi đáy mắt mới rồi của chàng trai.

Khiến Diệp Oản Oản kinh ngạc chính là, không nghĩ tới Đường Đường nhìn có vẻ rất không hợp nhau với Tư Dạ Hàn, nhưng trên thực tế lại rất thích anh ấy.

Ở trong ấn tượng của Đường Đường, Tư Dạ Hàn rất ôn nhu.

Đúng vậy... Ôn nhu!

Thời điểm đó Tư Dạ Hàn... quả thật rất ôn nhu...

Nàng bỗng một ngày chơi lớn, đem một đứa bé ở đâu về chăm sóc, còn bắt anh phải phối hợp đóng giả cha của đứa bé. Vậy mà anh vẫn đồng ý vô điều kiện...

Thời điểm đó nàng chưa bao giờ nghĩ tới... một ngày kia... giữa bọn họ sẽ có kết cục như vậy...

Tu La Chủ và cậu nhóc giờ phút này đang đối mắt với nhau, Diệp Oản Oản nhìn "đứa lớn" một chút, lại nhìn "đứa nhỏ" một chút, vẻ mặt có chút sợ sệt.

Bàn về tướng mạo, Đường Đường thật ra thì tương đối giống mẹ. Mũi, miệng, cằm, trán của cậu bé, cơ hồ đều tương đối giống nàng...

Nhưng, duy chỉ cặp mắt kia... lại cực kỳ giống với Tư Dạ Hàn!

Còn có tính cách thần thái thường ngày của đứa nhỏ này nữa! Thời điểm ban đầu ở Hoa quốc, nàng đã từng cảm thấy thực ra Tư Dạ Hàn và cậu bé thực ra rất giống cha con...

Chẳng lẽ... Đường Đường và Tư Dạ Hàn thật sự là...

Nhưng nàng đã mất đi ký ức, cho nên không biết Đường Đường có tồn tại cũng liền thôi đi! Còn "tác giả" tạo ra đứa bé, Tư Dạ Hàn, vì sao cũng hoàn toàn không biết Đường Đường?


Dù sao chỉ là ánh mắt và tính cách có chút tương tự, cũng không thể nói rõ được điều gì...

Lại nói, Đường Đường và Kỷ Hoàng còn tương đối thân mật với nhau, thật là hiếm thấy!

"Hì hì hì... Kỷ Hoàng, Tu La Chủ, hai vị có thể sang một bên nói chuyện với tôi được không? Thẩm mỗ muốn bàn bạc một khoản giao dịch cùng hai vị!" Con ngươi Thẩm Thiên Trần láo liên, cũng không biết là nghĩ tới điều gì, cười hô hố, mở miệng nói với Kỷ Tu Nhiễm và Tu La Chủ.

Là thành viên của một trong tứ đại gia tộc, Thẩm Thiên Trần làm người mặc dù có chút lôi thôi lếch thếch, nhưng tầm ảnh hưởng của hắn ta... nói chính xác hơn, là tài lực, tuyệt đối không thể nghi ngờ. Hắn cũng là một đối tượng mà các thế lực lớn muốn lôi kéo.

Vô luận là thế lực phương nào, sẽ không có ai lại muốn gây khó dễ cho tiểu thần tài, cho nên cũng đều sẽ cấp cho hắn ít nhiều thể diện.

Kỷ Tu Nhiễm và Tu La Chủ cũng không ngoại lệ.

Kỷ Tu Nhiễm thái độ ôn hòa đáp lại: "Dĩ nhiên, mời Thẩm thiếu gia."

Tu La Chủ cũng theo đó, đi tới một góc cách tòa cao ốc mấy bước.

Diệp Oản Oản nhìn ba gã đàn ông rời đi, cau mày một cái. Cái gã Thẩm Thiên Trần này, lại muốn làm trò gì?


Một bên, Đường Đường gấp đến độ không yên, "Mẹ! Cái gã họ Thẩm đó khẳng định là không có ý tốt!"

Trên thực tế, Đường Đường tính toán rất chuẩn...

Mới vừa đến chỗ không người, Thẩm Thiên Trần liền đầy ám muội theo sát hai người mở miệng nói, "Kỷ Hoàng, Tu La Chủ, mời hai vị ra giá đi!"

Kỷ Tu Nhiễm: "Ra giá?"

Tu La Chủ: "Thẩm công tử có ý gì?"

Hai người đàn ông, một người như gió xuân ấm áp, một người lạnh lẽo âm trầm, cơ hồ đồng thanh nói.

Thẩm Thiên Trần lập tức cười nói, "Ai nha, hai vị đại lão à, huynh đệ tôi vừa nhìn hai người các vị liền biết các người thích kiểu nữ nhân gì. Loại tàn nhẫn phóng đãng giống như Bạch Minh chủ, khẳng định không phải là mẫu người các vị yêu thích.

Nếu đã như vậy, còn không bằng thành toàn cho tiểu đệ! Chỉ cần hai vị chịu phối hợp rời khỏi, cứ thoải mái ra giá tiền là được!"

Mạch não của Thẩm Thiên Trần rất đơn giản.

Nếu Bạch mỹ nhân bên kia đi không thông, vậy thì đổi một con đường khác là được!

Hắn thật sự là quá cơ trí!

Kỷ Tu Nhiễm: "..."

Tu La Chủ: "..."


Chương 1625: Mẫu người yêu thích

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

"Như thế nào? Khoản làm ăn này không thua thiệt đúng không?!" Trong lòng có dự tính sẵn, Thẩm Thiên Trần mở miệng nói.

"Ha..." Con ngươi Kỷ Tu Nhiễm rũ xuống, trong con người hiền hòa thoáng qua một ý cười.

Thẩm Thiên Trần nháy mắt một cái, "Kỷ Hoàng cười cái gì?"

Kỷ Tu Nhiễm: "Thẩm thiếu gia làm sao biết, Kỷ mỗ thích kiểu mẫu người nào?"

"Đương nhiên là kiểu khuê nữ danh môn, cao quý ưu nhã lại thùy mị rồi! Chẳng... Chẳng lẽ không đúng sao?" Thẩm Thiên Trần mặt đầy hoài nghi.

Kỷ Tu Nhiễm vẫn như cũ là nét mỉm cười, nhưng ngữ khí lại không có chút ý tứ đùa giỡn nào: "Không phải!"

Thẩm Thiên Trần: "...???"

Cái đồ chơi gì?

"Anh... Anh không phải là muốn nói cho tôi biết... anh... anh thích loại người như Bạch Phong đấy chứ? Chuyện này không khoa học!" Thẩm Thiên Trần chấn kinh tại chỗ.

Hắn không nghĩ tới có người lại cũng có khẩu vị nặng giống như hắn! Mà cái người này lại còn là một công tử luôn ôn nhuận nhẹ nhàng như Kỷ Tu Nhiễm.

Nhưng giờ phút này, Kỷ Tu Nhiễm cũng không nói lời nào, cũng không hề phủ nhận.

Sẽ không phải là âm thầm chấp nhận đấy chứ?

Không có việc gì, không có việc gì, phải tỉnh táo!

Còn có một người nữa cơ mà!

Thẩm Thiên Trần thật lâu mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng nhìn về phía Tu La Chủ, "Vậy... Vậy ý của Tu La Chủ anh thế nào?"

Tu La Chủ: "Xin lỗi, khoản làm ăn này, tại hạ sợ rằng không có cách nào đáp ứng."

"Cái gì? Anh cũng không đáp ứng, tại sao chứ?" Thẩm Thiên Trần mặt đầy ngơ ngác.

Tu La Chủ: "Ý trên mặt chữ."

Nam nhân nói xong, ánh mắt chạm nhau nảy lửa trên không trung với Kỷ Tu Nhiễm. Trong ánh mắt hai người đều là lãnh ý.

"Ta phi! Ý trên mặt chữ lại là có ý gì hả!" Thẩm Thiên Trần quả thật là muốn qua đời cho xong.

Không phải là cái ý mà hắn đang nghĩ tới đấy chứ!

Hai vị đại lão này chẳng lẽ đều... Ôi, cái thế giới này có phải là điên rồi hay không?

Bên kia, Diệp Oản Oản đang cố gắng muốn nghe lén Thẩm Thiên Trần rốt cục kéo lấy Kỷ Tu Nhiễm và Tu La Chủ định nói cái gì, nhưng bất đắc dĩ, khoảng cách hơi xa, hoàn toàn không nghe rõ.

Ngay vào lúc này, phía trước đột nhiên truyền tới một trận âm thanh huyên náo.

Ngay sau đó, tất cả đám người chen lấn cơ hồ đều tứ tán ra xung quanh, nhường ra một lối đi.

Theo sát đó là một đám hộ vệ trên áo có thêu gia huy Nhiếp gia, cuồn cuộn tràn về hướng nàng. Cùng đi với bọn chúng là gã quản gia trước đó đã ngăn bọn họ, cùng với Nhiếp phu nhân, Nhiếp Linh Lung, Nhiếp Vô Ưu.

Nhiếp Vô Danh cũng có mặt, bên cạnh hắn là một người đàn ông trung niên thần sắc trang nghiêm, nhìn qua chắc là Nhiếp gia chủ.

Toàn bộ Nhiếp gia cơ hồ đã dốc hết toàn lực.

Diệp Oản Oản hơi nhíu mày, biết phiền

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net