✓Chương 171- 180

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Beta: sontradooo

Editor: Hyna Nguyễn

Chương 171: Tưởng Giang gia chúng ta dễ ức hiếp sao

Diệp Oản Oản đứng cách xa mấy bước, lẳng lặng nhìn Thẩm Mộng Kỳ ngã ngồi ở chỗ đó.

Một lát sau, cô từng bước từng bước chậm rãi đi tới, mặt đầy vẻ đau lòng, mở miệng yếu ớt nói: "Mộng Kỳ, tại sao có thể như vậy... Cậu sao lại có thể làm ra loại sự tình này... Anh trai của tớ thì sao đây? Anh trai tớ có phải cũng là bởi vì không có giá trị lợi dụng, mới bị cậu đá một cái bay ra ngoài đúng không? Chẳng lẽ... bây giờ anh tớ đối với cậu mà nói cũng là vỏ xe phòng hờ, bởi vì hắn còn có giá trị lợi dụng sao?"

Nghe đến đó, Thẩm Mộng Kỳ quả thật là đột nhiên thức tỉnh.

Không nghĩ tới Diệp Oản Oản lại hoàn toàn nói trúng tâm tư của cô ta, nhất thời nóng nảy không dứt mà giải thích: "Tớ không có! Oản Oản cậu tin tưởng tớ đi! Hết thảy các thứ này đều là hiểu lầm! Tớ làm sao lại đối xử với Mộ Phàm ca như vậy được! Tớ là thật tâm giúp anh ấy mà!"

Mọi người thấy Trầm Mộng Kỳ đã có chứng cớ xác thật trước mắt mà còn làm dáng, càng thêm khinh bỉ cô ta rõ ràng.

Đều đã đến mức này, cũng chỉ có Diệp Oản Oản – người xấu xí này còn có thể nghe Trầm Mộng Kỳ nói lời ngon tiếng ngọt mà thôi a.

Nguyên lai Trầm Mộng Kỳ trước sau như sáo lộ, xem ai được thế liền đi cấu kết với người đó, khi thấy tình huống không đúng ngay lập tức sẽ đi tìm vỏ xe phòng hờ khác.

Cách đó không xa, Giang Yên Nhiên thấy Diệp Oản Oản một tay đem chuyện của Trầm Mộng Kỳ làm đến trình độ này thế mà Trầm Mộng Kỳ lại không có tí cảm giác khác thường nào, còn đang nóng nảy muốn giải thích cùng với cô ấy, nhất thời yên tĩnh không nói nên lời.

Lúc này, Tống Tử Hàng ném Trầm Mộng Kỳ ra, khóc ròng ròng mà vọt tới trước mặt của Giang Yên Nhiên: "Yên Nhiên... Cầu xin em tha thứ anh... Anh không biết, anh không biết mọi chuyện có thể như vậy... Anh là bị nữ nhân kia lừa, anh thực sự không nghĩ tới cô ta lại giảo hoạt như vậy... Từ đầu tới cuối đều là cô ta không biết xấu hổ câu dẫn anh... Cầu em tha thứ cho anh lần này đi..."

Giờ phút này Tống mẹ quả thật là cũng sắp bị Tống Tử Hàng chọc cho tức chết, con mình lại bị một nha đầu kỹ nữ chơi xoay quanh mình, mặt của Tống gia đều bị hắn làm mất hết rồi.

"Yên Nhiên, cháu cũng thấy đấy, đều là cái đồ tiện nhân không biết xấu hổ này đi câu dẫn Tử Hàng. Coi như nể mặt của dì, cháu tha thứ cho nó lần này đi, có người đàn ông nào mà không phạm sai lầm đâu! Cháu xem đi dì đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, nó về sau tuyệt đối không dám nữa đâu, khẳng định cùng cháu sống qua ngày thật tốt! Cháu trở về cùng ba cháu giải thích một chút, chuyện của công ty chúng ta thật sự không thể kéo thêm ngày nào được nữa!"

Giọng nói của Tống mẹ hời hợt, khiến cho Giang Yên Nhiên hơi nhíu mày, mấp máy môi, mở miệng nói: "Dì Tống, thật xin lỗi, chuyện của công ty không phải là chuyện cháu có thể quyết định được. Về phần hôn ước, quả thật giống như Tử Hàng từng nói, chẳng qua đó là chuyện các trưởng bối đùa giỡn, cho tới nay đều là cháu không thấy rõ mà thôi."

Thấy thái độ Giang Yên Nhiên kiên quyết, sắc mặt Tống mẹ nhất thời hơi trầm xuống: "Yên Nhiên, cháu thật muốn tuyệt tình như vậy sao? Dì cùng Tử Hàng đều đã nói xin lỗi với cháu, cháu còn phải nắm chặt không buông! Cũng bởi vì một chuyện nhỏ, muốn hủy tình cảm nhiều năm giữa hai nhà chúng ta vậy sao?"

Lúc Tống mẹ vừa nói xong, đối diện đột nhiên truyền tới một âm thanh giận dữ: "Yên Nhiên, mặt của con làm sao thế?"

Chỉ thấy Giang Hải Triều nóng nảy không dứt mà chạy tới, sau lưng còn có ba của Tống Tử Hàng – Tống Quan Kiệt.

Giang Yên Nhiên nhìn thấy cha, có chút kinh ngạc, theo bản năng đưa tay che lại khuôn mặt sưng đỏ của mình: "Ba, sao ba lại tới đây? Con không sao..."

Giang Hải Triều nhìn con gái từ nhỏ đến lớn đặt ở trong lòng bàn tay mà chiều chuộng, ngay cả đụng đều không nỡ, giờ lại thấy con gái mình bị đánh, giận đến mức không kềm được la lên: "Ai đánh con! Có phải là Tiền Như Lan hay không! Bà ta lại dám đánh con sao!"

Tống mẹ không nghĩ tới Giang Hải Triều lại sẽ đến, thần sắc nhất thời hoảng hốt, vội vàng giải thích: "Lão Giang, sao ông làm sao đích thân tới đây, đây đều là hiểu lầm, tôi không phải cố ý, thật ra thì từ đầu tới cuối cũng chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi, thực sự không cần phải làm chấn động mọi người chung quanh như vậy a..."

Giang Hải Triều đem con gái mình che chở vào trong ngực, giờ phút này cực kỳ tức giận: "A, chuyện nhỏ? Con gái tôi bị con của bà khi dễ đến mức muốn tự sát, cái này gọi là chuyện nhỏ sao! Đêm hôm đó tôi cùng bà nhà nhận được điện thoại, hồn phi phách tán mà tới trường học, nếu không phải có người cứu Yên Nhiên, cái chúng ta thấy bây giờ chính là thi thể của Yên Nhiên, cái này còn gọi là chuyện nhỏ vậy thì chuyện gì mới là chuyện lớn? Thì ra đối với các người mà nói, sinh mệnh Yên Nhiên nhà tôi chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ! Tiền Như Lan, Tống Quan Kiệt, có phải các người thật sự xem Giang gia chúng tôi dễ ức hiếp lắm sao!"


Chương 172: Luôn có một hai người ngu ngốc như thế

"Lão Giang, tôi không phải có ý này, ông nói Yên Nhiên tự sát? Chuyện này... tôi đây hoàn toàn không biết a." Tống mẹ sửng sốt nói.

Tống Khiếu Uy nghe đến đó cũng hoàn toàn đổi sắc mặt, mặt đầy âm trầm nhìn qua con trai cùng vợ mình, hai người này được việc thì ít thất bại thì nhiều!

Hôm nay ông thật vất vả mới thấy được Giang Hải Triều, vốn là đi hỏi tội, kết quả lại biết được căn bản chính là con trai nhà mình phản bội Yên Nhiên trước, làm cho ông ở trước mặt của Giang Hải Triều mất hết mặt mũi.

Ông hao hết miệng lưỡi, thật vất vả mới thuyết phục được Giang Hải Triều nhìn lại giao tình cùng mặt mũi của hai nhà đừng làm tận tuyệt như vậy, theo chân bọn họ hợp tác vài công trình, ai mà biết được Giang Hải Triều lại đột nhiên nhận được một cú điện thoại, nói là vợ ông chạy đến trường học gây chuyện!

Tống Khiếu Uy hung ác trợn mắt nhìn vợ con mình một cái, cũng chỉ có thể kiên trì mà mở miệng nói: "Lão Giang! Thật sự là xin lỗi, những chuyện này tôi cùng Như Lan thật sự là không biết tí nào, nếu như chúng tôi biết, khẳng định không tha cho tiểu tử thúi này làm bậy như vậy đâu!"

Giang Hải Triều liên tục cười lạnh: "Không biết chuyện! Các ngươi dĩ nhiên là không biết chuyện gì rồi! Ngay cả tôi gần đây mới vừa biết, con gái mình ngày thường như người giúp việc bưng cơm rót nước giặt quần áo cho con trai ông. Rồi mới biết con trai ông ngay trước mặt Yên Nhiên vượt quá giới hạn làm con gái tôi khó chịu, con ông lại còn giúp đứa con gái khác nhục nhã con tôi, thêm vào đó mới biết được Yên Nhiên chịu rất nhiều ủy khuất như vậy! Tôi nói cho các người biết, Tống Khiếu Uy, Tiền Như Lan, chuyện này không xong đâu! Mấy người chờ công ty mình bị phá sản đi!"

Giang Hải Triều nói xong không để ý tới người nhà họ Tống giải bày, che chở con gái mình cũng không thèm quay đầu lại mà rời đi.

Mọi người vây xem từ trong miệng Giang Hải Triều biết đầu đuôi câu chuyện xong, nhất thời tất cả đều hướng ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía ba người Tống Tử Hàng mà chỉ chỉ trỏ trỏ.

Cái này cũng quá vong ân phụ nghĩa đi, tại sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ, đúng là người một nhà mà!

...

Cửa trường học.

Giang Yên Nhiên trấn an thật lâu, cuối cùng cũng hóa giải được cơn tức giận của ba mình, sau đó đưa ba mình trở về.

"Oản Oản, là cậu gọi điện thoại cho ba tớ sao?" Giang Yên Nhiên hỏi.

Diệp Oản Oản gật đầu: "Phòng ngừa vạn nhất, tìm được một chỗ dựa tương đối an toàn."

"Cảm ơn cậu." Giang Yên Nhiên cảm kích nói.

Oản Oản luôn là đem mọi chuyện đều suy nghĩ đến mức chu toàn.

"Cậu đừng luôn nói cám ơn, tớ làm cũng là vì chính tớ nữa." Diệp Oản Oản không thèm để ý nói.

Giang Yên Nhiên mở miệng nói:" Lần này coi như Trầm Mộng Kỳ có gian xảo như thế nào, sợ rằng cũng không có người nào tin cô ta nữa."

Diệp Oản Oản nghe vậy, hơi có chút nhức đầu nhéo mi tâm một cái: "Chung quy sẽ có như thế một hai người ngu ngốc tin cô ta đi."

"Híc, cậu là nói... Diệp học trường sao?" Giang Yên Nhiên lo âu hỏi.

Diệp Oản Oản từ chối cho ý kiến.

Dù người có chỉ số thông minh cao đến đâu khi yêu đương đều âm cả, điểm này chính cô cũng đã thấu hiểu rất rõ ràng a.

Kiếp trước anh trai cô dù là tận mắt nhìn thấy Trầm Mộng Kỳ cùng đàn ông khác mập mờ nhưng đều quyết chí thề không thay đổi, còn cảm thấy là chính bản thân mình vô dụng mới không bảo vệ tốt nữ nhân mình yêu quý.

Cô đã có thể tưởng tượng đến việc tẩy não cho anh mình có bao nhiêu khó khăn.

"Dù sao cậu và Diệp học trưởng cũng là anh em ruột, cậu tốt nhất nói với anh ấy, nhất định sẽ đứng cùng phía với cậu nha." Giang Yên Nhiên an ủi nói.

Diệp Oản Oản hít sâu một hơi, ngay sau đó liếc nhìn thời gian trên điện thoại di động:"Không việc gì, tớ nếu đã có thể vạch trần Trầm Mộng Kỳ một lần, liền có thể vạch trần cô ta lần thứ hai, đừng lo lắng cho tớ, ngược lại nên lo là cậu đó, trở về ngủ một giấc thật ngon hoặc là đi tìm một chỗ để buông lỏng tâm tình mình một chút đi."

"Ừ, cậu lát nữa có chuyện gì sao?" Giang Yên Nhiên thấy vậy hỏi.

"Hôm nay là thứ bảy, tớ muốn đi đến nhà bà nội bạn trai tớ ăn cơm, cậu nếu có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tớ là được."

"Được."

Cùng Giang Yên Nhiên tách ra, Diệp Oản Oản trở về nhà trọ thay bộ quần áo khác cùng tẩy trang, sau đó từ cửa sau đi ra ngoài.

Chiếc xe màu đen quen thuộc đã đậu ở chỗ cũ đợi cô.



Chương 173: Đụng ngã Đại Ma Đầu

Diệp Oản Oản tóc dài như thác, cả người mặc đầm màu trắng, vỗ mặt một cái, tiến vào trạng thái tiểu bạch thỏ.

Cô mới vừa đến gần, cửa xe bên ghế lái liền mở ra, Hứa Dịch bước nhanh xuống xe, thay cô mở cửa ở chỗ ngồi phía sau, đồng thời không nhịn được mà nhìn cô nhiều thêm mấy lần.

Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng cô sau khi tẩy đi lớp trang điểm nhưng mỗi lần thấy hắn vẫn cảm thấy thật thần kỳ.

Chỗ ngồi phía sau, Tư Dạ Hàn đang bận rộn, phía trước để laptop, trên người mang tai nghe bluetooth, dường như đang mở video hội nghị.

Không biết có phải là nội dung cuộc hội nghị không quá thuận lợi hay không mà thần sắc của Tư Dạ Hàn không thật sư dễ nhìn, giữa hai lông mày mơ hồ hiện lên tia giận dữ, xung quanh đều là một cổ khí tức người lạ chớ tới gần.

Diệp Oản Oản dĩ nhiên là không dám đi trêu chọc anh, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh trong góc xe, tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân mình.

Trong lúc vô tình vừa nhấc mắt lên, cô đột nhiên phát hiện hôm nay trên xe ngoại trừ Hứa Dịch ra, Lưu Ảnh cũng ở đây.

Thời điểm giương mắt lên, cô vừa vặn đối mặt với tầm mắt của Lưu Ảnh đang phản chiếu ở trong kính chiếu hậu, ánh mắt của hắn trước sau như một mang ý giễu cợt và khinh thường.

Đối với ánh mắt như thế, Diệp Oản Oản đã sớm tập thành thói quen, bên cạnh tất cả thủ hạ cùng họ hàng của Tư Dạ Hàn đều coi cô là yêu phi Bao Tự Đát Kỷ hại nước hại dân.

Điểm bất đồng duy nhất so với kiếp trước chính là, đời này cô khôi phục lại bộ dạng nguyên thủy của mình, càng phù hợp hơn với hình tượng là kẻ gây họa của cô, cũng càng kéo thêm nhiều cừu hận vào người mình.

Mặc dù sớm đã thành thói quen, nhưng không có nghĩa là cô muốn tiếp nhận toàn bộ giống như kiếp trước.

Ánh mắt của người này thật sự là làm cho cô rất khó chịu!

Ha ha, trong lòng hắn chắc đang mắng cô là hồ ly tinh, mắng cô là tiểu yêu nữ không biết bao nhiêu lần chứ?

Rõ ràng là ông chủ nhà anh cường đoạt dân nữ thì được xem là việc tốt sao? Rốt cuộc còn có đạo lý gì hay không!

Cô nếu đã không mang tiếng này thì thôi đi nếu có mà không làm gì thì há chẳng phải là quá bị thua thiệt sao?

Diệp Oản Oản nhìn Tư Dạ Hàn bên cạnh một cái.

Sắc mặt nam nhân đang lạnh giá hướng video bên kia nói chuyện, đôi môi môi phun ra tất cả đều là những từ ngữ mà cô nghe hoàn toàn không hiểu chút nào.

Lưu Ảnh thấy cô vẫn nhìn Tư Dạ Hàn, ánh mắt càng cảnh giác cùng khinh bỉ.

Diệp Oản Oản khóe miệng nhỏ bé không thể nhận ra mà cong lên, một giây kế tiếp, đột nhiên cả người đều hướng phía Tư Dạ Hàn nhào tới.

Tư Dạ Hàn đang không có chút phòng bị nào nên cứ như vậy bị cô đụng ngã.

Lông mày của anh nhấc lên, đang muốn mở miệng, lại bị một thân thể mềm mại ngọt ngào đặt lên...

Tư Dạ Hàn thần sắc rõ ràng là ngẩn ra trong chốc lát, con ngươi thâm thúy cơ hồ trong nháy mắt chuyển đổi, giống như vòng xoáy to lớn.

Sau đó ngón tay thon dài dùng tốc độ cực nhanh ba một tiếng khép màn ảnh của laptop lại, ngăn cách tầm mắt đầu bên kia.

Đầu bên kia của hội nghị một bàn các quan chức cao cấp vốn là đang họp một cách hết sắc chăm chú, nhưng trong nháy mắt lại thấy hoa mắt, càng nhìn càng cảm thấy dường như có một nữ nhân hướng boss nhà bọn họ nhào tới.

Lúc muốn nhìn rõ thì màn ảnh lớn đã tối đen.

Đệt!

Nữ nhân?

Mới vừa rồi boss nhà bọn họ trong lúc họp lại bị một nữ nhân đụng ngã?!

Cùng lúc đó, so với màn hình tối om còn đen hơn chính là mặt của Lưu Ảnh.

Ánh mắt tên kia trừng giống như Ngưu Linh, hai gò má nghẹn đến đỏ bừng, mặt đầy vẻ không cách nào tin tưởng được, cả người cũng sắp nổ tung, hiển nhiên là bị hành động không biết xấu hổ này của Diệp Oản Oản sợ ngây người.

Hứa Dịch mặc dù đã bị cho ăn nhiều lần thức ăn cho chó, nhưng vẫn còn có chút lúng túng, vội vàng kéo màn che lên, ngăn cách hình ảnh phía sau.

"Hừ!" Ánh mắt liếc xéo qua Lưu Ảnh mặt đang đen như đáy nồi kia, Diệp Oản Oản cuối cùng mới hơi hơi hả giận chút ít.

Bất quá hết giận xong, cô mới phát hiện, sự tình lớn hơn đang ở đây chờ giải quyết...

Diệp Oản Oản cứng đờ nháy mắt, nhìn về phía Đại ma đầu nào đó đang bị cô nhào tới đặt dưới thân...

Xúc động là ma quỷ a!

Cô thật là ăn gan hùm mật báo!!

Dám nhào vào Tư Dạ Hàn!!!


Chương 174: Chính cung bao dung

Trong phút chốc, Diệp Oản Oản mồ hôi lạnh đều rơi xuống, cái này thật là đả thương địch một ngàn hại mình tám trăm!

Không có cách nào đứng dậy cả dù sao cô nhào cũng đều đã nhào qua rồi, bây giờ chỉ có thể tiếp tục mà thôi.

Diệp Oản Oản như phi tử bị lạnh nhạt nằm ở ngực của anh, nũng nịu lầu bầu than phiền nói: "Em tới lâu rồi mà anh cũng không để ý đến em, vật này có gì để xem, anh lại một mực nhìn nó, có đẹp mắt hơn em không? Rốt cuộc là em đẹp hay là nó đẹp?"

Thật là lời kịch tiêu chuẩn của kẻ gây họa.

Trong xe, tấm ngăn có thể ngăn cách lại tầm nhìn nhưng không thể cách âm, Lưu Ảnh vào lúc này nghe được phỏng chừng có thể tức chết.

Cô phảng phất cũng có thể nghe được tiếng nghiến răng trước mặt.

Trên thực tế Diệp Oản Oản suy đoán cũng không có sai.

Thanh nhuyễn kiếm tùy thân mang theo người của Lưu Ảnh kia đều đã bị tuốt ra khỏi vỏ: "Yêu nữ này!!!"

Ngay cả lời kịch mắng người cùng đều được Diệp Oản Oản dự đoán không khác một tí nào.

Hứa Dịch nhanh chóng đem người ngăn cản, khẩn trương không dứt mà thấp giọng nói: "Nhỏ tiếng một chút! Cậu cũng không phải là lần đầu tiên mới biết chuyện này, làm sao còn kích động lớn như vậy! Bị ông chủ nghe được làm sao bây giờ! Muốn tìm chết sao?"

Hứa Dịch chỉ thấy thanh niên bên cạnh mình giận đến tóc cũng sắp bốc cháy rồi, làm sao có thể còn nhịn được: "Nữ nhân này gần đây đột nhiên cổ quái như vậy, rõ ràng không có ý tốt, ông chủ làm sao có thể hồ đồ như thế, một chút phòng bị cũng không có?"

Hứa Dịch vội vàng trấn an nói: "Một cô gái nhỏ, có thể nhấc lên sóng gió gì, cậu đừng quá khẩn trương!"

Lưu Ảnh tà khí cười: "A, không nổi lên được sóng gió gì sao? Nữ nhân kia rõ ràng là cố ý! Cố ý làm cho tôi xem đấy! Cô ta là muốn khích bác cùng ly gián! Khiêu khích quan hệ giữa tôi cùng Cửu gia!"

"Khích bác ly gián là cái quỷ gì? Cậu nói cứ như cô ấy là tình địch của cậu vậy? Tĩnh táo một chút đi, coi như cô ấy là yêu phi thì ông chủ của chúng ta có thể là hôn quân sao? Cậu xem ông chủ mình thành người nào?" Hứa Dịch mở miệng nói.

Nghe được một câu này, Lưu Ảnh đang tức giận mới thoáng hòa hoãn lại.

Dù sao trong mắt hắn Tư Dạ Hàn chính là một vị thần hoàn mỹ vô khuyết, tại sao có thể là hôn quân được chứ!

Nhưng mà, cơ hồ khi Hứa Dịch vừa mới dứt lời trong nháy mắt, hai người liền nghe được phía trước truyền tới thanh âm nam nhân khàn khàn trầm thấp: "Đương nhiên là em rồi."

Lưu Ảnh: "..."

Hứa Dịch: "..."

Hết lần này tới lần khác vào lúc này, Diệp Oản Oản còn không có dừng được, đoán chừng là nhìn thấy Tư Dạ Hàn không tức giận lá gan của cô lại lớn lên.

Diệp Oản Oản hướng về phía trước xe liếc mắt một cái, hừ hừ lấy tiếp tục hỏi Tư Dạ Hàn: "Vậy nếu như có một ngày... Em với Lưu Ảnh đồng thời rơi vào trong sông, anh cứu ai trước?"

Lưu Ảnh: "..."

Hứa Dịch: "..."

CMN! Cái này là vấn đề gì? Hắn sắp quỳ trước Diệp Oản Oản luôn rồi nha!

Vạn vạn không nghĩ tới, nữ nhân này thuận theo ý rồi chủ động nói tiếp, so với thời điểm phản kháng cùng gây chuyện còn đáng sợ hơn!

Không khí ngưng trệ, một trận yên lặng, phía trước rốt cuộc cũng truyền đến thanh âm của nam nhân: "Cứu em."

Lưu Ảnh: "... " Đao của ta đâu!!!

Hứa Dịch: "..."

Vào giờ phút này, biểu tình của Lưu Ảnh cùng oán phụ đã không có gì khác biệt, Hứa Dịch cơ hồ đều có thể nhìn thấy trên đỉnh đầu của hắn oán khí màu đen đã xông lên trời.

Rất sợ hắn mất khống chế thực sự chạy đi làm thịt Diệp Oản Oản, Hứa Dịch vô cùng lo lắng mà khuyên: "Lưu Ảnh, buông đao xuống đi! Tĩnh táo một chút! Ông chủ vẫn là yêu cậu a! Ông chủ nói như vậy hoàn toàn là bởi vì cậu biết bơi không cần ông chủ cứu a! Cậu ngàn vạn lần chớ cùng tiểu yêu tinh kia chấp nhặt! Cậu là chính cung phải bao dung! Bao dung a!"

Hứa Dịch khuyên khuyên, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó là sai sai a


Chương 175: Người ta rõ ràng thuần lương như vậy

Hắc hắc hắc...

Nghe được thanh âm Tư Dạ Hàn không chút do dự chọn chính mình, Diệp Oản Oản cuối cùng là có chút hài lòng.

Tư Dạ Hàn lấy tay đỡ lấy hông của cô, để tránh cho cô bị ngã xuống, âm thanh khàn khàn mà nói ở bên tai: "Náo đủ rồi chứ?"

A, gây chuyện bị phát hiện...

Diệp Oản Oản yếu ớt mà lẩm bẩm: "Ai bảo ánh mắt hắn nhìn em như hồ ly tinh gây họa cơ chứ, người ta rõ ràng là thuần lương như vậy..."

Thuần lương?

Ánh mắt của Tư Dạ Hàn hướng về người nào đó tự xưng thuần lương nhàn nhạt quét tới.

Diệp Oản Oản ho nhẹ một tiếng, đại khái cũng cảm thấy lời nói này có chút chột dạ, bĩu môi nói: "Hắn không thích em, em sao phải thích hắn chứ, ghét còn không kịp nữa là!"

"Đừng trêu chọc hắn." giọng nói của Tư Dạ Hàn mang theo nhàn nhạt cảnh cáo.

Diệp Oản Oản nhất thời ủy khuất mặt: "Anh thiên vị!"

Con ngươi trong trẻo lạnh lùng của Tư Dạ Hàn không nhanh không chậm nhìn cô một cái: "Anh quả thật thiên vị."

Diệp Oản Oản: "..."

Được rồi được rồi, cô thừa nhận mới vừa rồi Tư Dạ Hàn đã vô cùng cho cô mặt mũi, đủ nghiêng về phía cô rồi.

"Tóm lại, người không phạm ta ta không phạm người, nếu là hắn lại trừng em, em đây đi gieo họa cho ông chủ nhà hắn! Chọc tức chết hắn luôn!" Diệp Oản Oản mở miệng nói.

Tư Dạ Hàn: "..."

Không nghĩ tới hắn nằm không cũng trúng đạn, ông chủ của Lưu Ảnh – Tư Dạ Hàn đại khái là chưa từng nghĩ tới còn có loại thao tác này.

Vì vậy nên cho Lưu Ảnh thêm một chút tiền lương chứ?

Rất nhanh xe lái đến nhà cũ.

Lúc xuống xe, Diệp Oản Oản như trong dự liệu của mình đối mặt với ánh mắt của Lưu Ảnh tràn đầy lạnh lẻo sát ý kinh người.

Diệp Oản Oản biết hôm nay mối thù này coi như là kết xuống rồi.

Bất quá vậy thì thế nào, có người hoàn mỹ vô khuyết Tần Nhược Hi châu ngọc ở phía trước thì bất kể cô làm gì, tên này cũng không có khả năng nhìn thấy cô thuận mắt.

Cô chính là được sủng ái mà kiêu, chính là hại nước hại dân thế đấy!

Kiếp trước cô sợ nhất là Tư Dạ Hàn, ngoài ra cũng cực sợ cỗ máy giết người bên cạnh Tư

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net