Chương 1741- 1760

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 1741: Tìm chết đúng hay không?

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Cung Húc nhìn chằm chằm chiếc áo khoác dạ quang lòe loẹt trên người Bắc Đẩu.

Diệp Oản Oản: "..."

"A ha ha ha, huynh đệ thật là tinh mắt! Tôi cũng cảm thấy tôi đẹp mắt nữa là! Đến đây! Tôi mặc cho anh!" Bắc Đẩu nhất thời tỏ vẻ như tìm được tri kỷ vậy, đầy hào phóng cởi áo khoác của mình ra đưa cho Cung Húc.

Diệp Oản Oản: "..."

"Diệp ca, cô... cô làm sao lại tới đây?" Cung Húc đầy hài lòng mặc áo khoác vào, sau đó hơi nhíu mày, mở miệng hỏi.

Diệp Oản Oản lườm hắn, "Nếu như tôi không đến, các người còn định lừa gạt tôi tới khi nào?"

Cung Húc hướng về Diêu Giai Văn và đám côn đồ bên cạnh ả ta nhìn lướt qua, "Diệp ca, không phải là chúng tôi muốn gạt cô, mà là... Tóm lại, thật ra thì cũng không có chuyện gì, cô không cần phải để ý đến, thật mà!"

Cung Húc nhìn Diệp Oản Oản chỉ mang theo hai người tới, nhất thời con tim đã nhảy lên tới cổ rồi.

Lúc này, Diêu Giai Văn đã thoáng bình tĩnh lại, không nhanh không chậm đi tới chỗ Diệp Oản Oản, ánh mắt đầy khinh thường, mở miệng nói: "A, Tổng thanh tra Diệp, đã lâu không gặp!"

Coi như là Diệp Oản Oản trở lại thì đã thế nào?

Cô ta cho rằng mình còn là người đại diện kim bài quyền cao chức trọng năm đó sao?

Loại địa phương như giới giải trí này thay đổi trong nháy mắt, thời gian 3 tháng ngắn ngủi là quá đủ để cải hoán triều đại rồi!

Bây giờ, đã sớm không còn là thời đại của Diệp Bạch, của cô ta nữa!

Diệp Oản Oản nhìn nữ nhân trước mặt cứ như đang nhìn một người xa lạ, mặt không đổi sắc, "Quả thật là đã lâu không gặp, sĩ biệt tam nhật (chia tay ba ngày), Diêu Tổng cơ hồ đã khiến tôi không còn nhận ra được."

"Tổng thanh tra Diệp, ai cũng phải trưởng thành." Diêu Giai Văn thấy nữ nhân trước mặt vẫn là bộ dáng bình tĩnh lãnh đạm, khí tràng cường đại như thường, trong lòng bỗng nổi lên một cảm giác u buồn.

Tại sao, nữ nhân này rơi vào loại kết cục này, nhưng vẫn là bộ dáng đầy phách lối đó?

Không phải là cố gắng tỏ vẻ sao?

"Không biết Diệp Tổng đột nhiên viếng thăm là có chuyện gì?" Diêu Giai Văn ngồi về lại chiếc ghế thuộc da của chính mình, bưng ly cà phê lên nhấp một miếng, nói với một vẻ hơi mất kiên nhẫn.

Ngay trong nháy mắt khi Diêu Giai Văn ngồi xuống, "oạch" một tiếng, đột nhiên cả người bị Bắc Đẩu xách lên, ném thẳng xuống đất.

Bắc Đẩu trợn mắt nhìn Diêu Giai Văn, một bộ dáng y như thổ phỉ, đầy lớn lối chửi, "Đệt mịa ngươi! Diệp ca của ta đang nói chuyện với ngươi, mà ngươi lại còn dám ngồi! Tìm chết đúng hay không?"

Bắc Đẩu đã biết lắng nghe, học theo bọn Cung Húc mà cùng gọi Diệp Oản Oản là "Diệp ca".

Bất quá, hai chữ "Diệp ca" trong miệng Bắc Đẩu kêu lên, không hiểu sao lại mang theo một ý tứ như đang gọi một vị bề trên đầy đáng kính trong giới giang hồ vậy.

Diêu Giai Văn bị ném trên mặt đất lăn tròn một vòng, trang phục đắt tiền dính đầy bụi bẩn, quả thật là không cách nào tin tưởng nổi, "Ngươi... Ngươi làm gì thế! Ngươi điên rồi!!!"

Nhân viên đoàn làm phim sửng sốt mất mấy giây, sau đó mới phản ứng lại được, vội vàng ba chân bốn cẳng ùa đến đỡ Diêu Giai Văn dậy.

Ngay cả Cung Húc cũng nhìn đến ngu người luôn rồi! Không thể nghĩ tới một gã Bắc Đẩu nhìn dáng dấp cứ như tiểu thịt tươi dựa vào khuôn mặt kiếm cơm của giới giải trí, nhưng lại làm nên một chuyện không hề phù hợp với hình tượng của cậu ta. Nếu như nói nhìn giống như là thổ phỉ cường đạo, cũng không hề sai.

Bắc Đẩu cũng không hề quan tâm đến những người đó, lon ta lon ton chạy đến phủi sạch chiếc ghế, "Diệp ca, xin mời ngồi!"

Thất Tinh không thèm để đám người kia vào mắt, đi rót cho Diệp Oản Oản một ly cà phê.

Sau đó, Diệp Oản Oản cứ như vậy dưới ánh mắt trợn tròn của mọi người, lại "đại ca" như vậy, đỉnh đạc ngồi xuống.

Quả thật là... Không cách nào tin nổi!!

"Ta phi! Cô nàng Diệp Bạch này! Có phải là do trong nhà xảy ra chuyện mà gặp đả kích quá lớn, não bị hỏng rồi hay không?"

"Đúng vậy! Thế này cũng có phần quá kiêu ngạo chứ? Quả thật là không khác gì bị điên rồi!"

"Tìm chết sao!? Sau lưng Diêu Giai Văn chính là Hoàng Thiên Giải Trí! Người nào lại không biết sau lưng Hoàng Thiên Giải Trí là..."


Chương 1742: Ai tới cùng các người giảng đạo lý

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Bên cạnh Diêu Giai Văn, nữ trợ lý Diệp Y Y sắp xếp cho cô ta đầy hung hăng vênh váo mà mở miệng nói: "Diệp Bạch! Cô rốt cuộc muốn làm cái gì? Cô nên làm rõ ràng thân phận của cô bây giờ! Anh cô đã không còn là Tổng giám đốc Chư Thần Thời Đại, cô cũng đã không còn là Tổng thanh tra của công ty! Không có bất kỳ quyền lợi hỏi tới chuyện của nghệ sĩ dưới trướng!"

Nhà sản xuất phim cũng phụ họa: "Cô cho rằng mình vẫn là Tổng thanh tra mảng Kinh tế - Nghệ sĩ của Chư Thần Thời Đại hay sao? Xen vào chuyện người khác, dài tay quản việc của nơi này! Thực là nực cười!"

Đạo diễn cũng tiếp lời, "Diệp tiểu thư, tôi hiểu là cô không tiếp nhận nổi kết cục như vậy, bất quá tôi khuyên cô vẫn là nên tiếp nhận thực tế đi! Nếu như cô tiếp tục càn quấy như vậy, tôi sẽ không khách khí!"

Nhìn thấy mọi người châm chọc Diệp Oản Oản, Cung Húc giận đến hai mắt đỏ tươi: "Tất cả câm miệng hết cho lão tử!"

Mặc dù giờ phút này, hắn đã giận đến mức hận không thể đánh người, nhưng hắn lại không thể. Diệp ca vẫn còn ở nơi này, quá nguy hiểm!

Hắn không thể làm liên lụy nàng, đẩy nàng vào hiểm cảnh.

Cung Húc gào xong, ghé vào bên tai Diệp Oản Oản, hạ thấp giọng nói, "Diệp ca, cô đi nhanh đi, tôi thật sự không có việc gì!"

Diêu Giai Văn được trợ lý đỡ dậy, giễu cợt không thôi mà mở miệng, "Diệp Bạch, rất xin lỗi phải nói cho cô biết, hiện tại tôi mới là người đại diện của Cung Húc! Mà cô, chẳng là cái thá gì, cô không có tư cách quản chuyện của hắn. Đạo lý này, không cần biết cô đi nơi nào, nhưng sân khấu này là của tôi."

Diêu Giai Văn mặt đầy yên tâm như đã có dự tính sẵn, tỏ vẻ đã có chỗ dựa vững chắc.

Diệp Oản Oản ngồi ở trên chiếc ghế sa lon của Diêu Giai Văn, uống ly cà phê cao cấp mà Thất Tinh đưa cho nàng, hơi nhíu mày, tỏ vẻ đầy kinh ngạc, "Ai nói là tôi tới cùng các người giảng đạo lý? Tôi cũng không có hứng thú làm chuyện đó!"

Nàng cũng không phải là tới cùng những người này giảng đạo lý. Làm sao có thể! Cô ta điên rồi sao?

Diêu Giai Văn nhìn Diệp Oản Oản một chút, lại nhìn hai thiếu niên gầy yếu tuổi không lớn ở phía sau Diệp Oản Oản, khinh miệt cười lạnh một tiếng, "Ồ, vậy Diệp Tổng ngài lại muốn như thế nào?"

Chỉ cần cô yêu cầu một tiếng, liền có thể ném bọn họ ra bên ngoài.

Bất quá cô sẽ không làm vậy, thứ cô muốn chính là để cho tất mọi người nhìn thấy cảnh tượng người được ca tụng là thần thoại Diệp Bạch này, tan biến trước mặt cô như thế nào!

Diệp Oản Oản nhìn Diêu Giai Văn một cái, thổi thổi ly cà phê trong tay, cười một tiếng giòn tan, "Ha ha, dĩ nhiên là tới... đập phá...!!"

"Cái gì?"

Không đợi đám người Diêu Giai Văn phản ứng lại, Diệp Oản Oản giơ tay lên một cái, ra hiệu cho Thất Tinh và Bắc Đẩu, "Đập cho tôi!"

Sau khi Thất Tinh và Bắc Đẩu nhận được mệnh lệnh, không nói hai lời liền bắt đầu hành động.

Bắc Đẩu hưng phấn không thôi, một người một ngựa vọt về phía trước, sau đó bay lên song phi, đạp ngã chiếc máy quay đắt tiền.

"Rầm" một tiếng vang thật lớn, tất cả mọi người cơ hồ đều sợ ngây người.

Cô nàng Diệp Oản Oản này, sợ là điên thật rồi!?

Mang theo hai tên tiểu thịt tươi tới... Nói muốn đập phá phim trường này?

Diêu Giai Văn bị dọa sợ hét lên một tiếng, nhưng ngay sau đó lại cười lạnh, "Diệp Bạch, vốn còn nể tình có quen biết, tôi còn muốn cho cô chút thể diện. Nếu cô đã muốn chết, cũng đừng trách tôi!"

Nói xong liền ra mệnh lệnh đối với mấy tên côn đồ Diệp Y Y sắp xếp cho cô, "Ngớ ra đó làm cái gì! Trực tiếp đánh chết cho tôi!"

Đám nhân viên đoàn làm phim vây xem tất cả đều vội vàng trốn ra xa một chút, đầy thương cảm nhìn hai gã thiếu niên và Diệp Oản Oản.

Cái cô nàng Diệp Bạch này, cầm tiền trốn ra nước ngoài không phải là tốt hơn sao? Làm sao lại còn trở về để đâm đầu vào chỗ chết?

Cung Húc đầy bồn chồn, "Diệp ca! Cô tranh thủ thời gian gọi bọn họ trở lại, chạy đi! Đây không phải là lũ bảo kê bình thường đâu, là người trong nghề đấy!"

Diệp Oản Oản gật đầu một cái, "Ôi chao, người trong nghề luôn nha, rất đáng sợ sao?"


Chương 1743: Quá hung tàn!

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Cung Húc sắp bị biểu cảm "đây-không-tin-nhé!" của Diệp Oản Oản làm cho tức chết, "Diệp ca à, cô quá đơn thuần, không hiểu được những chuyện của đám giang hồ ngoài đường. Tôi biết điều, nói cho cô biết vậy, Diệp Y Y và người của Hồng Hưng Hội cấu kết với nhau. Hồng Hưng Hội hẳn là cô phải biết đi? Bọn chúng không phải là lũ ăn cướp đần độn thông thường, bọn chúng đều là lũ liều mạng, lưỡi đao dính máu, không có nhân tính!"

Trong lúc Cung Húc đang nói chuyện, đã có mười mấy gã côn đồ xông lên, bao vây bọn họ.

Diệp Oản Oản kéo lấy Cung Húc ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, "Đừng có nóng mà! Ngồi xuống uống ly trà! Hồng Hưng Hội tôi cũng có biết đến! Hình như cũng rất dọa người! Bất quá, tôi cũng rất đáng sợ đó nha!"

Con tim mỏng manh của Cung Húc quả thật là suýt chút nữa đã tan vỡ, "Diệp ca! Cô đừng có nói giỡn nữa! Giờ đã là lúc nào rồi!"

Diệp Oản Oản bĩu môi một cái, "Không có nói đùa mà, tôi thật sự rất đáng sợ! Hai vị tiểu bằng hữu này của tôi, cũng rất là không có nhân tính! Hơn nữa còn rất hung tàn!"

Cung Húc: "... Cánh tay còn không to bằng bắp đùi người ta! Hung tàn cái quỷ gì chứ!"

Làm sao bây giờ, Diệp ca nhà chúng ta đi ra ngoài mấy ngày, sau đó quay trở về, làm sao mà lại trở nên đần độn rồi vậy hả?!

Trong nháy mắt khi Cung Húc dứt tiếng, chỉ thấy một gã đại hán xăm mình, cao đến 1m90, bắp thịt nổi cuồn cuộn, quả đấm to như cái nồi đánh thẳng vào gương mặt lạnh lùng tinh xảo đầy tuấn tú của Thất Tinh...

"Á! Xong rồi!" Cung Húc kêu thảm một tiếng, che mắt lại.

Quả nhiên, Cung Húc mới vừa che mắt, liền nghe được một tiếng "ầm" rền vang.

Cung Húc cẩn thận từng li từng tí, nhìn trộm bên ngoài qua kẽ tay. Một giây kế tiếp, bàn tay buông thõng ra, cằm đã sắp chấn kinh đến mức gần chạm đất...

Đây...đây là có chuyện gì!!!!

Hắn vừa thấy được cái gì?

Thân thể nhỏ bé thon gầy của Thất Tinh cùng với gã đại hán cao to lực lưỡng đứng bất động ở nơi đó. Cậu ta chẳng qua chỉ xoay cổ tay một cái, đã dùng một góc độ cực kỳ tinh chuẩn bắt lấy cổ tay của gã du côn kia.

Sau đó một giây kế tiếp, gã đại hán kia liền bị ném bay ra ngoài không khác gì một tấm giẻ rách...

"Ặc..." Hắn... Hắn có phải là bị ảo giác rồi hay không? Mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Trong nháy mắt khi Cung Húc ngây ngẩn cả người, cái vị Bắc Đẩu mặc đồ lòe loẹt như cá bảy màu kia cũng di chuyển. Chỉ thấy cậu ta tung một cước lại đạp bay một tên côn đồ, đồng thời dùng một tay vặn gãy cánh tay một gã đô con khác, phát ra âm thanh "răng rắc" rợn cả tóc gáy.

"A —— a ——!!! "

Tiếng kêu gào thảm thiết của đám du côn ở đây cơ hồ muốn chọc thủng cả nóc nhà.

Gã đô con kia kêu cha gọi mẹ lăn lộn trên mặt đất, toàn bộ cánh tay bị bẻ ngược ra phía sau, mềm nhũn y như cọng mì lủng la lủng lẳng...

Gã du côn mới vừa rồi bị Thất Tinh ném bay ra ngoài đập vào trên tường, đang ở một bên, vừa co giật vừa hộc máu mồm...

Cằm của Cung Húc đã há đến chạm mặt đất rồi, rợn cả sống lưng, rùng mình một cái, biểu cảm nhìn Bắc Đẩu và Thất Tinh cứ y như là nhìn thấy quỷ, nép vào sau lưng Diệp Oản Oản rụt một cái, "Tôi...tôi...sợ!!"

Trong mấy phút ngắn ngủi tiếp đó, tất cả mọi người cứ như vậy ngơ ngác nhìn hai tên thiếu niên tướng mạo tuấn dật, nhưng lại giống như ác ma đánh cho mười mấy gã đại hán cao to vạm vỡ đến bể đầu chảy máu.

Hai người này một người mặt không cảm xúc, một người thì lại cười toe toét đầy hưng phấn khiến cho người ta rợn cả tóc gáy. Mỗi lần ra tay đều dùng thủ đoạn hung ác đến cùng cực, khiến cho những người xem sợ toát hết cả mồ hôi lạnh.

Một gã đại hán bị đá văng vào tường, phần trán trực tiếp bị dư lực chấn bể.

"Ọe..." Diêu Giai Văn mới vừa rồi còn vênh váo hung hăng, vừa ói vừa nhũn hết cả người như một đống bùn dơ bẩn, không tự chủ được đái cả ra quần. Một mùi khai nồng nặc bốc lên.

Diệp Oản Oản nhàn nhã uống cà phê, "Như thế nào đây? Đã đủ hung tàn chưa?"

Cung Húc: "..."

Quá hung tàn rồi, có được không!!!


Chương 1744: Đệ nhất mãnh khuyển

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Vào giờ phút này, Cung Húc trợn to cặp mắt, không thể tin nhìn Diệp Oản Oản một cái, khóe miệng hơi hơi co rúm lại, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra. Ánh mắt khẽ dời, một lần nữa rơi vào trên người của Bắc Đẩu.

Gã Cá Bảy Màu đó, thân thể và sức vóc đều chỉ khoảng khoảng bằng hắn thôi, làm sao lại có thể có được sức mạnh bùng nổ như vậy? Tung một đấm chỉ sợ là đủ lực đánh chết một con trâu đấy!

Đây quả thực quá kinh khủng! Cũng quá mức hung tàn rồi!

"Con bà nó!! Tôi *beep*, tôi không phải là đang nằm mơ đấy chứ..." Cung Húc nhìn trường quay bị đập thành một đống hỗn độn, đám côn đồ cao to lực lưỡng ngã rạp xuống mặt đất, trong miệng không ngừng phát ra tiếng kêu rên.

Chuyện này và những gì Cung Húc dự đoán, hoàn toàn bất đồng!

"Chửi thề một tiếng, cái đám người to vật như con gấu này, sao lại yếu như bún thiu vậy hả?"

Bắc Đẩu sau khi ném một gã tráng hán mặc đồ đen ra ngoài, đảo mắt nhìn qua toàn trường, mặt đầy thất vọng lắc đầu: "Phi, thật là quá mất mặt đi mà, đứa nào cũng yếu xìu!"

Thất Tinh đứng ở bên cạnh Diệp Oản Oản, mặt không cảm xúc, cứ như thể là một vị môn thần giữ cửa vậy.

"Ca ca, huynh thật là lợi hại...!!"

Cung Húc đi tới bên cạnh Bắc Đẩu, hướng về phía Bắc Đẩu giơ ngón tay cái lên: "Ca ca, quá trâu!"

"Huynh đệ, giờ mới cảm thấy Bắc Đẩu ca của đệ trâu bò sao? Nhiêu đây thì đã bõ bèn gì, đệ còn chưa từng thấy thời điểm Bắc Đẩu ca uy phong lừng lẫy giang hồ đâu! Đừng nói những người này, từng nghe qua Cẩu Tạp Chủng chưa? Cẩu Tạp Chủng nhìn thấy Bắc ca của đệ, đều phải đi đường vòng. Đừng có nghĩ là ca ca đây chém gió!" Bắc Đẩu mặt đầy vẻ ngạo nghễ.

"Cẩu... Cẩu Tạp Chủng?"

Nghe thấy từ Cẩu Tạp Chủng trong miệng Bắc Đẩu, Cung Húc mặt đầy mộng bức, Cẩu Tạp Chủng là cái quỷ gì?

"Làm sao, chưa từng nghe qua Cẩu Tạp Chủng sao?" Bắc Đẩu liếc nhìn Cung Húc một cái.

Nghe tiếng, Cung Húc lập tức thẳng tắp sống lưng, vội vàng nói: "Nghe qua, ca ca, đệ cũng là người từng va chạm xã hội! Cẩu Tạp Chủng sao, dĩ nhiên từng nghe qua, chính là một con chó cỡ lớn vô cùng trâu bò. Đệ biết, ca ca, Cẩu Tạp Chủng hẳn là loại đặc biệt, đệ nhất mãnh khuyển, đệ đây cũng có nuôi một con."

Mặc dù không biết Bắc Đẩu rốt cuộc đang nói cái gì, nhưng Cung Húc vì không muốn mất mặt, lại cũng chỉ có thể tiếp tục mặt dày, chém gió một phen.

Bắc Đẩu mặt đầy khó hiểu, nhìn Cung Húc: "Ặc... Chính là Cẩu Tạp Chủng của Độc Lập Châu, cậu không biết sao?"

"Biết, dĩ nhiên biết! Làm sao có thể không biết? Độc Lập Châu sao... chính là một châu lục tương đối độc lập, ngăn cách với đời, thế ngoại đào nguyên, trên đảo còn có một đệ nhất mãnh khuyển tương đối đặc biệt tọa trấn."

Bắc Đẩu: "..."

Thất Tinh: "..."

Diệp Oản Oản: "..."

Còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng nói gì, ánh mắt Bắc Đẩu liếc một cái, chỉ thấy bên chân, một gã tráng hán cầm mảnh chai thủy tinh trong tay, đang chậm rãi đứng dậy.

Còn không đợi gã ta đứng dậy, Bắc Đẩu đi lên tung một cước, đá thẳng vào mặt hắn, khiến hắn bay thẳng về sau 3-4 mét.

"Nằm yên cho ta! Ta cho ngươi đứng dậy rồi hay sao?" Bắc Đẩu hơi có chút bất mãn nhìn gã tráng hán vừa mới bị mình đá bay.

"Ồ, ngươi rất có cá tính đó nha, còn không nhìn ta?" Thấy tráng hán quần áo đen kia im lặng, Bắc Đẩu trong nháy mắt bừng bừng lửa giận.

Còn không đợi Bắc Đẩu kịp có động tác gì, Cung Húc đã đi lên cản Bắc Đẩu lại, nói: "Hắn ngất xỉu rồi, làm sao đáp lại được, thôi tha cho hắn đi."

Bắc Đẩu gật đầu một cái: "Được, ca ca đây nể mặt đệ."

Rất nhanh, Bắc Đẩu nhìn về phía Diệp Oản Oản: "Diệp ca, đập xong rồi, còn muốn tiếp tục đập không?"

Lúc này, đám người Diêu Giai Văn sắc mặt trắng bệch, một số nhân viên của đoàn làm phim chỉ dám tránh ở một bên, không dám thở mạnh.

Hai người trẻ tuổi Diệp Bạch mang tới kia, quả thật là quá kinh khủng!


Chương 1745: Toàn bộ đều là hiểu lầm

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

"Không cần đập!" Diệp Oản Oản lạnh nhạt mở miệng nói.

"Vậy chúng ta đi ăn cơm đi, đệ đói bụng rồi!" Bắc Đẩu nói.

"Gấp cái gì, làm xong chuyện chưa?" Diệp Oản Oản lên tiếng.

"Diệp ca, chúng ta không đi, đợi lát bữa tiếp viện của bọn chúng tới rồi, không dễ thoát thân đâu!" Cung Húc vội vã mở miệng nói.

"Tôi nói này huynh đệ, ờ...nói sao nhỉ? Tiếp viện đến thì đã thế nào, những thứ phế vật này, tôi dùng một ngón tay liền có thể bóp chết rồi! Con kiến có nhiều hơn nữa, còn có thể uy hiếp được con voi hay sao?" Bắc Đẩu bĩu môi.

"Ca ca, huynh nói đúng, bất quá... Vậy hiện tại chúng ta ở lại chỗ này để làm cái gì?" Cung Húc mặt đầy ngơ ngác, quay sang hỏi Diệp Oản Oản.

"Quay phim, cậu không nhìn thấy mọi người đều chuyên nghiệp như vậy sao, làm sao có thể không chịu trách nhiệm, cứ như thế mà bỏ đi! Ha ha..." Diệp Oản Oản nhẹ giọng cười khanh khách.

Nghe Diệp Oản Oản nói vậy, sắc mặt Cung Húc khẽ biến, kinh ngạc nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản: "Con bà nó... Diệp ca... Cô không thể nào...!!"

Không cho Diệp Oản Oản có cơ hội mở miệng, Cung Húc cắn răng, phảng phất như dằn xé với một quyết tâm cực lớn: "Diệp ca, trừ phi... cô quay cùng tôi, nếu không tôi không quay đâu!"

Lúc này, Diệp Oản Oản lườm Cung Húc một cái. Cái thằng này trong đầu chỉ chứa đậu hủ thôi hay sao? Ai bảo hắn quay phim người lớn bao giờ vậy hả?

Diệp Oản Oản không thèm để ý Cung Húc, đứng dậy đi tới chỗ bàn trống, dùng ngón tay gõ gõ nhẹ ở trên mặt bàn, lạnh giọng cười nói: "Đạo diễn, trốn ở dưới đó làm gì, ra làm việc đi!"

"A... Tổng... Tổng thanh tra Diệp... Hiểu lầm, toàn bộ đều là hiểu lầm! Tôi và bọn họ không hề quen biết!"

Rất nhanh, đạo diễn từ dưới gầm bàn bò ra, nở nụ cười gượng gạo lấy lòng, nhìn Diệp Oản Oản: "Tổng thanh tra Diệp, tôi chính là fan trung thành của cô! Những người này, uy hiếp tôi tới quay loại phim này, đối với tôi, đây quả thật chính là một nỗi sỉ nhục cực lớn. Tổng thanh tra Diệp, cô biết không, tôi đời này, ghét nhất chính là quay loại phim đồi trụy, bại hoại thuần phong mỹ tục này!"

"Im miệng!" Diệp Oản Oản cực kỳ mất kiên nhẫn đảo mắt lườm đạo diễn một cái.

"Vâng!" Đạo diễn gật đầu lia lịa.

"Biên kịch đâu?"

Diệp Oản Oản ngồi ở trên ghế, mở miệng hô.

"Tôi...Tổng thanh tra Diệp, tôi là biên kịch...!!" Một người nam nhân tuổi còn trẻ liền vội vàng đi tới cạnh Diệp Oản Oản, cúi người chào.

"Đưa kịch bản cho tôi xem một chút!" Diệp Oản Oản ra lệnh.QUẢNG CÁORất nhanh, biên kịch đem kịch bản tới, hai tay đưa cho Diệp Oản Oản.

Trong thời gian nhiều nhất chỉ mười mấy hơi thở, Diệp Oản Oản đảo qua kịch bản một lượt, chợt cười nói: "Thật sự các người rất không chuyên nghiệp! Nữ chính và nam chính lại chọn loại đầu lừa rất không hợp với miệng ngựa. Loại phim này, sau khi quay xong, làm sao hot được?"

"Đúng đúng đúng!" Đạo diễn vội vàng nói: "Tổng thanh tra Diệp, cô nói quá đúng, trước đó tôi cũng đã nói, việc tuyển vai diễn này quá qua loa rồi! Không có sức bùng cháy và hấp dẫn thị lực người xem!"

"Đạo diễn kia, vậy ông cảm thấy ai làm nữ chính thì mới tốt?" Khóe miệng Diệp Oản Oản treo lên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net