Chương 1761- 1780

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 1761: Tiểu bạch hoa bị bắt cóc

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Tam trưởng lão khoanh tay đứng ở một bên, nhìn có chút hả hê mở miệng: "Tên tiểu tử thúi này, mềm không được, cứng không xong, vừa bị trói qua đây liền muốn cắn bể độc dược giấu trong miệng, bị phát hiện liền đập đầu tự tử một cái, may là tôi kịp ngăn cản."

Bắc Đẩu nghe vậy, nhất thời ngạc nhiên, đi vòng quanh Liêu Gia Kỳ một vòng, "Ồ, cương liệt như vậy sao?"

Thất Tinh mở miệng nói: "Dù sao cũng là con trai của Liêu Hải Thành, so với người bình thường, khẳng định không thể dễ đối phó như vậy."

Diệp Oản Oản nghe vậy, ngoài ý muốn nhíu mày, ánh mắt nhìn gã Liêu Gia Kỳ này khác xưa mấy phần, "Thật sao? Quả thật cũng có chút cá tính..."

Nghe thấy trong xưởng đột nhiên truyền tới thanh âm của nữ nhân, Liêu Gia Kỳ nằm dưới đất theo bản năng ngẩng đầu, có chút hoài nghi mà nhìn về phương hướng của Diệp Oản Oản.

Trong đám bắt cóc này làm sao lại còn có nữ nhân, âm thanh còn dễ nghe như vậy...

Một giây kế tiếp, Liêu Gia Kỳ ngẩng đầu lên. Trong nháy mắt khi thấy rõ cô gái kia, nhất thời liền ngây ngẩn, biểu cảm tàn bạo máu tanh trên mặt cũng biến thành đờ đẫn hoảng hốt.

"Cô... Cô... Cô là người nào?" Liêu Gia Kỳ ngơ ngác nhìn chằm chằm cô gái bị mọi người vây vào giữa.

Cô gái mặc một bộ đồ gọn gàng màu đỏ thẫm, tóc đen như mực, da trắng như tuyết, xinh đẹp lung linh như vầng trăng sáng.

Tay nâng lấy trán, lười biếng tùy ý ngồi ở trên một chiếc ghế sắt cũ, một đôi con ngươi sáng ngời rung động lòng người giờ phút này đang rơi ở trên người hắn. Nàng và cái nhà xưởng máu tanh tăm tối, và đám hung thần ác sát bắt cóc xung quanh, hoàn toàn thuộc về hai thế giới khác nhau...

Đẹp đến... Không giống người phàm...

Cô gái này, cũng là bị bọn họ bắt cóc đến đây sao?

Liêu Gia Kỳ nghĩ như thế, liền trực tiếp lên tiếng hỏi, "Cô... Cô cũng bị bọn họ bắt cóc sao?"

Thời khắc này, ý thức bảo vệ nữ giới của phái mạnh trong lòng Liêu Gia Kỳ trong nháy mắt tăng cao, "Ngay cả một thiếu nữ nhu nhược tay trói gà không chặt cũng đều không buông tha, các ngươi quả thật là một đám điên cuồng dã man!"

Liêu Gia Kỳ vừa dứt lời, đám người Bắc Đẩu, Thất Tinh, Đại trưởng lão, Tam trưởng lão tất cả đều bị chửi đến ngu người luôn rồi! Sau một thoáng ngơ ngác, sắc mặt cả đám người đồng loạt tối sầm lại.

Cùng là chung nhóm bắt cóc, đồng dạng đều là nhân vật phản diện, bọn họ thì nhìn một cái liền bị phân loại vào loại nhân vật phản diện, chính là người xấu.

Mà Minh chủ đại nhân... lại còn có thể bị "con tin" phân loại thành tiểu bạch hoa đáng thương bị bắt cóc...

Bắc Đẩu chống nạnh, tỏ vẻ tức giận vì Minh chủ nhà mình bị vũ nhục, nổi giận lớn tiếng chửi, "Ngươi mẹ nó mù mắt rồi sao? Lại dám làm nhục Minh chủ chúng ta! Đây là lão đại của chúng ta!"

"Cái...Cái gì? Cô... Cô ấy là lão đại của các ngươi?" Liêu Gia Kỳ mặt đầy vẻ không cách nào tin nổi,

"Chuyện này làm sao có thể..."

Một vị tiểu tiên nữ đẹp như vậy, làm sao lại là lão đại của đám người hung ác này.

Đại trưởng lão đổ mồ hôi lạnh liên tục, đến cạnh Diệp Oản Oản mở miệng: "Minh chủ bớt giận, tiểu tử thúi này tám phần mười là ánh mắt có vấn đề!"

Tam trưởng lão cũng vội vàng trấn an, "Không sai không sai! Không chỉ là ánh mắt có vấn đề, não chỉ sợ cũng bị chó gặm rồi! Minh chủ ngài ngàn vạn lần đừng chấp nhặt với hắn!"

Diệp Oản Oản: "..."

Được rồi, đối với những người này mà nói, mình bị hiểu lầm thành "người tốt", dường như đúng là một loại làm nhục.

"Cô thật sự là... là lão đại của bọn họ...!!"

Liêu Gia Kỳ lúc này mới chú ý tới, cô gái này là người duy nhất ngồi một mình một ghế. Hơn nữa, thái độ của những người này đối với cô gái nọ đều vô cùng cung kính.

Mặc dù như vậy, hắn vẫn không cách nào tin được.

Diệp Oản Oản vậy mà cũng không phủ nhận, vẫn cứ ung dung thản nhiên nhìn Liêu Gia Kỳ một cái: "Không sai, làm sao?"

Trên mặt của Liêu Gia Kỳ chợt đỏ ửng lên một cách bất thường, cặp mắt óng ánh, trong cơn mê say vì sắc đẹp, nghe vậy chợt bật thốt lên: "Tôi... Tôi có thể nhập bọn không?" 

Diệp Oản Oản: "..."

Bắc Đẩu: "..."

Thất Tinh: "..."

Đại trưởng lão: "..."

Tam trưởng lão: "..."


Chương 1762: Không phải là thật thích hợp sao?

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Một gã con tin bị trói tới, con ruột của Liêu Hải Thành, người thừa kế Hồng Hưng Hội, lại muốn xin gia nhập với bọn người đã bắt cóc hắn...

Đại trưởng lão: "Minh chủ quả nhiên cao chiêu!"

Tam trưởng lão: "Minh chủ lo xa nghĩ rộng, thuộc hạ thật hổ thẹn!"

Bắc Đẩu quả thật là không nhịn được, vỗ tay một cái: "Phong tỷ, trâu bò nha!"

Ngay cả mấy gã thành viên Không Sợ Minh bên cạnh, tất cả đều là vẻ mặt đầy sùng bái lẩm bẩm, "Tam trưởng lão chỉ biết trói tôm tép nhỏ bé, Đại trưởng lão tự nhận là thông minh bắt giặc phải bắt vua trước, nhưng con Minh chủ thì sao? Người ta trực tiếp kêu gọi đầu hàng, tận diệt toàn bộ bang phái!

Đang choáng váng vì đủ các loại lời tâng bốc ào ào đập tới, Diệp Oản Oản: "..."

Thật là cám ơn các ngươi đã coi trọng ta như vậy, ha ha...

Đối với sự sùng bái mù quáng của các thành viên Không Sợ Minh, Diệp Oản Oản có chút không biết nói gì.

Diệp Oản Oản tựa như cười mà không phải cười, hướng về Liêu Gia Kỳ nhìn một cái: "Liêu thiếu gia thật biết nói đùa!"

Liêu Gia Kỳ nhìn nụ cười chúm chím đáng yêu của thiếu nữ, vẻ mặt lại ngơ ngẩn thêm mấy phần, quả thật là hận không thể thề trời thề đất ngay lập tức: "Tôi không đùa mà! Là tôi không đúng! Tôi thực sự nghiêm túc!"

Lúc này, một bên, Thất Tinh mặt lạnh lên tiếng: "Ngươi nghĩ rằng chúng ta là ai, ngươi muốn vào liền có thể vào được sao?"

Thất Tinh nói xong, nhìn về phía Diệp Oản Oản mở miệng nói, "Phong tỷ, người này tâm thuật bất chính, không thể dễ dàng tin tưởng!"

Bắc Đẩu nháy mắt một cái, vỗ tay nói, "Đây không phải là thật thích hợp sao? Chúng ta chính là cần loại nhân tài này đấy!"

Thất Tinh: "... Im miệng!"

Bắc Đẩu nhìn về phía Thất Tinh, mặt đầy nghi ngờ: "Im miệng? Tại sao phải im miệng, nhân tài tâm thuật bất chính, rất thích hợp với Không Sợ Minh chúng ta. Chẳng lẽ phải tìm một gã thiếu niên tràn đầy chính khí, tâm địa thiện lương để chiêu mộ gia nhập chúng ta sao?"

Bắc Đẩu vừa dứt lời, đám người Diệp Oản Oản và Đại trưởng lão còn muốn nói gì, nhưng cuối cùng ngay cả một câu cũng không thể nói được nên lời...

Suy nghĩ kỹ một chút, dường như đích xác là đạo lý mà Bắc Đẩu nói, Không Sợ Minh bọn họ chẳng lẽ còn phải tìm một gã nhân tài chính phái gia nhập hay sao...

Thất Tinh: "..."

Thất Tinh nhìn chằm chằm Bắc Đẩu, khóe miệng hơi hơi co rúm, tựa hồ là muốn nói gì, nhưng cũng không thể nói được gì cả.

Rất nhanh, Diệp Oản Oản nhìn về phía Liêu Gia Kỳ, một bộ đầy dụ dỗ, nhẹ nhàng lên tiếng: "Liêu thiếu gia, chúng tôi đối với cậu cũng không có ác ý, chỉ cần cậu có thể phối hợp, chúng tôi tuyệt đối sẽ bảo đảm an toàn cho cậu.

Nghe Diệp Oản Oản nói vậy, Liêu Gia Kỳ liền vội vàng đứng lên, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản: "Nữ thần, cô muốn tôi phối hợp như thế nào tôi sẽ phối hợp như thế nấy... Còn nữa, tôi không cần an toàn, ta muốn nhập bọn..."

Thần sắc Diệp Oản Oản hơi có chút cạn lời: "Chuyện nhập bọn... Đến lúc đó nói sau đi! Trước làm chính sự đã..." 

...

Bên kia.

Lương Mỹ Huyên và Hoàng Minh Khôn hai người rốt cuộc đã chịu đựng qua được thêm bốn giờ bi thảm nhất trong cuộc đời bọn họ.

Đợi đến lúc được thả ra ngoài, hai người đã bị hành hạ đến mức chỉ còn lại một hơi tàn cuối cùng mà thôi.

Loại đau khổ này, quả thật là không thua gì so với bị giết chết cả trăm ngàn lần cả.

Rốt cuộc là người nào, lại có thể nghĩ ra phương pháp hành hạ người khác không dính một giọt máu như vậy! Quả thực là ma quỷ!

Lương Mỹ Huyên tóc tai bù xù, trên khuôn mặt là đôi mắt đã thâm lại thành màu đen, gần như điên cuồng giận dữ hét lên, "Con tiểu tiện nhân Diệp Oản Oản đó! Lại dám đối với em như vậy! Em sẽ không bỏ qua cho ả ta! Tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cho ả ta!"

"Ả tiểu tiện nhân này, cũng không biết ở bên ngoài giao du với đám người lộn xộn gì. Chúng ta hãy mau liên lạc với Liêu tiên sinh. Cô ta dám đụng đến chúng ta, đây chính là đang công khai vả vào mặt của Liêu tiên sinh! Anh muốn để cho ả ta chết không được tử tế!"

"Không sai!"


Chương 1763: Cha ơi cứu con với

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Ở trong một hội sở xa hoa nào đó...

Lương Mỹ Huyên và Hoàng Minh Khôn thậm chí còn không thèm quay về nhà, đã lập tức chạy thẳng đi tìm Liêu Hải Thành rồi.

Hai người bị hành hạ chừng mấy ngày, giờ phút này quần áo rách rưới hôi hám như dân tỵ nạn, sắc mặt còn trắng bệch một mảnh, mới vừa tới cửa đã bị hai gã hộ vệ áo đen cản lại.

"Người nào!"

"Tôi! Tôi là Lương Mỹ Huyên! Chúng tôi có chuyện vô cùng quan trọng muốn tìm Liêu tiên sinh!" Lương Mỹ Huyên vội vàng lên tiếng.

"Lương Mỹ Huyên? Các người làm sao lại trở thành như vậy?" Gã canh cổng nhận ra hai người, lộ ra vẻ mặt khinh bỉ.

"Chúng tôi bị người ta bắt cóc! Thật vất vả mới trốn thoát được!"

"Bắt cóc?"

—— "Bên ngoài là ai?"

Lúc này, trong phòng truyền tới âm thanh trầm thấp của một người đàn ông.

"Liêu tiên sinh, là Lương tiểu thư và Hoàng tiên sinh!"

"Để cho bọn họ đi vào!"

"Vâng!"

Gã canh cổng nghe được lệnh của Liêu Hải Thành, mới để cho Lương Mỹ Huyên và Hoàng Minh Khôn vào bên trong.

Trên chiếc ghế sa lon màu đen, một gã đàn ông bộ dáng khoảng 50 – 60 tuổi, trong miệng ngậm một điếu xì gà, đang nhàn nhã ngồi ở nơi đó.

"Có chuyện gì xảy ra?" Liêu Hải Thành liếc mắt nhìn hai người.

Lương Mỹ Huyên lập tức thêm mắm dặm muối, đem tất cả mọi chuyện đã xảy ra kể lại một lần.

Trợ thủ của Liêu Hải Thành ở một bên, nghe vậy hơi nhíu mày, "A, tiểu nha đầu kia, mấy ngày trước mới vừa đi đến phim trường của Diêu Giai Văn đập phá, Liêu tiên sinh mới vừa rồi đã phái người gọi điện thoại đi cảnh cáo.

Bất quá, không nghĩ tới lá gan của tiểu nha đầu kia so với trong tưởng tượng của chúng ta còn lớn hơn, lại trực tiếp đem hai người các ngươi trói đi rồi."

"Cái gì? Tiểu tiện nhân kia còn đến phim trường gây chuyện?"

Hoàng Minh Khôn nghe vậy, vội vàng nói với Liêu Hải Thành, "Không chỉ như thế, tiểu tiện nhân đó còn phái người lấy khẩu cung của chúng tôi! Liêu tiên sinh, tiểu tiện nhân đó, tuyệt đối không thể cảnh cáo một chút liền coi như xong! Hiện tại khẩu cung của chúng tôi rơi vào trong tay của cô ta, nếu như chờ mở phiên toà, bọn họ thắng kiện, công ty kia sẽ phải rơi ở trong tay của bọn họ rồi!"

Trợ thủ của Liêu Hải Thành ở một bên nghe vậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lương Mỹ Huyên và Hoàng Minh Khôn, "Liêu tiên sinh làm việc, còn cần các ngươi dạy sao?"

Hoàng Minh Khôn sợ đến mặt trắng nhợt, lau mồ hôi tiếp tục nói: "Dĩ nhiên là không cần, dĩ nhiên là không cần rồi! Liêu tiên sinh ngài là người nào, tiểu tiện nhân đó chẳng qua chỉ là một con kiến, ngài dùng một đầu ngón tay thôi cũng đã đủ để bóp chết cô ta!"

Ngay vào lúc này, điện thoại di động của Liêu Hải Thành đột nhiên vang lên, là một số điện thoại xa lạ gọi tới.

"Nói."

Liêu Hải Thành bắt điện thoại, mặt không cảm xúc ra lệnh.

"Liêu Hải Thành, không biết con của ngươi, Liêu Gia Kỳ... hiện tại đang ở nơi nào?" Trong điện thoại, truyền tới một tiếng cười đầy lười biếng của nữ nhân.

Nữ nhân vừa dứt tiếng, chân mày Liêu Hải Thành chợt nhíu một cái, tựa hồ là ý thức được điều gì, vì vậy che điện thoại lại, nhìn về phía trợ thủ ở bên cạnh: "Gia Kỳ đâu?"

Nghe tiếng, trợ thủ trả lời: "Gia Kỳ thiếu gia không biết đã đi nơi nào, trước đó đã liên lạc qua rồi, nhưng điện thoại lại trong trạng thái tắt máy..."

"Cái gì...!!?"

Lúc này, sắc mặt Liêu Hải Thành nhất thời đại biến. Thân là long đầu của Hồng Hưng Hội, Liêu Hải Thành trong nháy mắt đã hiểu được ý đồ của cuộc gọi này. Chỉ sợ, Liêu Gia Kỳ đã rơi vào trong tay của người khác...

"Ngươi muốn thế nào?"

Liêu Hải Thành cầm điện thoại lên, trong giọng nói bao hàm sự tức giận.

"A... Liêu Hải Thành... Con của ngươi Liêu Gia Kỳ bây giờ đang ở trong tay ta... Ta hy vọng..."

Nhưng mà, Diệp Oản Oản còn chưa kịp nói dứt câu, một loạt tiếng kêu thảm thiết từ phía sau truyền tới, chính cả Diệp Oản Oản cũng sợ hết hồn.

"A... Đừng đánh... A a a... *tiếng khóc 。゜゜('O`)°゜。* hu hu, cứu mạng... Cha, nhanh cứu con với, con sắp chết rồi... A a a..."


Chương 1764: Cha sẽ mất đi con đấy!

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Vào giờ phút này, Liêu Gia Kỳ si ngốc nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, nhưng trong miệng lại truyền ra hàng loạt tiếng kêu đầy thảm thiết.

"Gia Kỳ...!"

Liêu Hải Thành trong nháy mắt đã nghe ra là thanh âm của Liêu Gia Kỳ.

Đối với Liêu Gia Kỳ, Liêu Hải Thành vô cùng hiểu rõ. Dù sao cũng là con trai của Liêu Hải Thành hắn, hổ phụ không sinh khuyển tử! Liêu Gia Kỳ tính cách cương nghị, có thể tính là một nam tử hán thẳng thắn cương nghị, giờ phút này lại có thể phát ra tiếng gào thét tê tâm liệt phế như thế! Đủ có thể thấy Liêu Gia Kỳ, con trai bảo bối của hắn, đã chịu hành hạ đau đớn đến mức nào...

Vào giờ phút này, Lương Mỹ Huyên và Hoàng Minh Khôn mặt đầy kinh ngạc đứng sững tại chỗ, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.

"Con trai ta nếu như có gì ngoài ý muốn, ta sẽ để cho ngươi chết không được tử tế!"

Liêu Gia Thành lạnh giọng gầm lên.

Diệp Oản Oản thấp giọng cười một tiếng: "Liêu Gia Thành, không cần ta nói, ngươi hẳn cũng biết được thân phận của ta. Chuyện của ta và Hoàng Thiên Giải Trí, không có quan hệ gì với Hồng Hưng Hội của ngươi! Hy vọng ngươi không nên tự mình chuốc lấy cực khổ, xen vào việc của người khác... Lời ta nói, ngươi hiểu được sao?"

"Cha... Nhanh cứu con! Mau đáp ứng cô ta đi...Con không chịu nổi!! Cha, nữ nhân này... nói cái gì cha cũng mau đáp ứng cô ấy đi! Nếu không... cha sẽ mất đi con đấy! Cha..." Điện thoại di động đầu kia, Liêu Gia Kỳ diễn càng lúc càng thê thảm, kỹ thuật diễn xuất có thể nói là tuyệt vời, giàu sức cảm hóa, lay động lòng người.

Một bên, đám người Bắc Đẩu, Thất Tinh, Đại trưởng lão và Tam trưởng lão, đều cạn lời, im lặng nhìn Liêu Gia Kỳ. Biểu cảm của tất cả, nhất thời một lời khó nói hết.

Trước đây không lâu, còn thấy chết không sờn, thậm chí còn tuyên thệ đầy hào sảng "Muốn dùng ta uy hiếp cha ta, nằm mơ đi! Ta dù chết, cũng sẽ không để cho các ngươi được như ý", trong nháy mắt, đã tự đá vào mông mình đến mức sưng vù...

"Ngươi..." Liêu Gia Thành cắn răng, cuối cùng gật đầu nói: "Được! Ta đáp ứng ngươi, ta tuyệt đối sẽ không quản chuyện của Hoàng Thiên Giải Trí. Hoàng Thiên Giải Trí sau này sẽ không có nửa điểm quan hệ với Hồng Hưng Hội chúng ta...

Còn nữa, không có gì quan trọng bằng vợ con, ta hy vọng ngươi không nên tiếp tục làm tổn thương đến con trai của ta, nếu không... Hồng Hưng Hội ta có lai lịch gì, ngươi cũng hẳn đã rõ ràng! Chuyện ta đáp ứng ngươi không thành vấn đề, nhưng nếu như con trai của ta có gì ngoài ý muốn, ta sẽ khiến cả nhà ngươi chôn theo!"

Không có gì quan trọng bằng vợ con?

Nói nghe cũng đường đường chính chính ra phết! Nhưng thời điểm ban đầu bọn họ bắt cóc một cô gái như Giang Yên Nhiên, lại không hề nương tay chút nào.

Nàng chẳng qua chỉ là lấy gậy ông đập lưng ông mà thôi.

"A... Liêu Hải Thành, ta đối với con trai của ngươi cũng không có hứng thú gì. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn phối hợp, ta có thể bảo đảm sự an toàn của con trai ngươi."

Diệp Oản Oản nói xong, trong nháy mắt cúp điện thoại.

...

Vào giờ phút này, Liêu Gia Thành thần sắc âm trầm không thôi, trên trán hiện ra một lằn gân xanh.

"Liêu tiên sinh..."

Lương Mỹ Huyên nhút nhát nhìn về phía Liêu Gia Thành, muốn hỏi thử đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

"Cút cho ta!"

Liêu Gia Thành chỉ vào Lương Mỹ Huyên và Hoàng Minh Khôn, lớn tiếng quát.

Nếu như không phải là do Hoàng Thiên Giải Trí, con của hắn làm sao lại sẽ bị bắt cóc, hơn nữa còn phải trải qua sự hành hạ cực kỳ tàn ác kia!

"Đánh cho ta, sau đó ném ra ngoài!"

Tựa hồ là còn chưa hả giận, Liêu Gia Thành ra lệnh cho trợ thủ hung hăng dạy dỗ Lương Mỹ Huyên và Hoàng Minh Khôn một trận.

Sau khi bị đánh tới trầy da sứt thịt, Lương Mỹ Huyên và Hoàng Minh Khôn mới bị ném ra khỏi hội sở.

Hai người bị đánh đến mộng bức, từ đầu tới cuối cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

...

Nơi của Diệp Oản Oản.

Đối với Hồng Hưng Hội, Diệp Oản Oản căn bản không thèm để ý chút nào. Nhưng nơi này là Hoa quốc, nếu như là cùng Hồng Hưng Hội liều một trận, với tính tình của đám người Đại trưởng lão và Tam trưởng lão, chỉ sợ đến lúc đó Hồng Hưng Hội muốn tìm được một người còn sống cũng khó. Vì phòng ngừa gây thêm rắc rối, làm thế này là sách lược vẹn toàn.


Chương 1765: Qủa nhiên là một nhân tài

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

"Huynh đệ, kỹ thuật diễn xuất thật tuyệt vời! Ngươi quả nhiên là một nhân tài!" Bắc Đẩu bội phục không thôi, hướng về Liêu Gia Kỳ giơ ngón tay cái lên, ngay sau đó mở miệng nói: "Chuyện đã giải quyết xong, ngươi có thể đi!"

Nghe câu này, Liêu Gia Kỳ nhất thời sững sờ, liền vội vàng lắc đầu: "Ta không đi!"

"Con bà nó! Ta còn chưa từng thấy loại người như ngươi..." Bắc Đẩu mặt đầy mộng bức, thả hắn đi mà còn không chịu đi/

"Như vậy sao được! Các ngươi không thể như vậy! Dùng ta xong liền trở mặt không nhận người! Không được, ta tuyệt đối không đi! Ta ở nơi này, ta không đi đâu cả!" Liêu Gia Kỳ nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản nói, một bộ dáng thấy chết không sờn.

Diệp Oản Oản: "..."

Luôn cảm thấy lời thoại này... có chỗ nào đó là lạ?

"Được rồi, tùy cậu! Nếu như cậu nguyện ý, vậy trước tiên cứ ở lại chỗ này đi!" Diệp Oản Oản sau một thoáng trầm tư, mở miệng nói.

Nếu như bây giờ Liêu Gia Kỳ trở về, Liêu Hải Thành nói không chừng sẽ đổi ý. Không bằng trước để Liêu Gia Kỳ ở lại chỗ này, chờ sau khi giải quyết tất cả mọi chuyện mới để hắn trở về nhà.

Đúng vào lúc này, điện thoại di động của Diệp Oản Oản vang lên, là Lương Uyển Quân gọi tới.

Lúc này, Diệp Oản Oản đứng dậy rời đi, nhận điện thoại của Lương Uyển Quân.

Chờ sau khi Diệp Oản Oản rời đi, Liêu Gia Kỳ bỗng nhiên nhìn về phía Đại trưởng lão, vội vã mở miệng nói: "Đúng rồi... Các ngươi đối nghịch với Hoàng Thiên Giải Trí, vậy cũng nên cẩn thận một chút! Hoàng Thiên Giải Trí bây giờ có một chút quan hệ với Tinh Thần Giải Trí.

Tinh Thần Giải Trí các ngươi chung quy hẳn cũng biết chứ, trụ sở chính là công ty Tinh Thần... Thế lực tại Hoa quốc của công ty Tinh Thần, thật sự là quá lớn! Hồng Hưng Hội chúng ta so với công ty Tinh Thần, căn bản là không đáng nhắc tới..."

"Công ty Tinh Thần?"

Nghe tin này, Bắc Đẩu hơi sững sờ: "Đại trưởng lão, trước đó Nhị trưởng lão không phải có gọi điện thoại nói cho ông... Nhị trưởng lão có một sản nghiệp tại Hoa quốc, gọi là công ty Tinh Thần sao?"

"Ừ..." Đại trưởng lão gật đầu một cái: "Mỗi một vị trưởng lão Không Sợ Minh chúng ta, đều có sản nghiệp tại các nước..."

"Không...Không Sợ Minh?"

Liêu Gia Kỳ bỗng nhiên sững sờ tại chỗ, mặt đầy kinh sợ nhìn về phía đám người Đại trưởng lão và Thất Tinh Bắc Đẩu.

Hắn... Hắn mới vừa nghe được cái gì?

"Được rồi, vẫn là để ta đi nói trước với Minh chủ một chút." Đại trưởng lão xoay người rời đi.

Giờ phút này, Liêu Gia Kỳ mặt đầy đờ đẫn.

Thân là người nối nghiệp của Hồng Hưng Hội, Liêu Gia Kỳ tự nhiên đã từng nghe nói đến Không Sợ Minh...

Mới vừa rồi những người này vẫn không hề nói bọn họ là ai! Chẳng lẽ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net