Chương 1841- 1860

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 1841: Có phải là có hiểu lầm gì đó hay không

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Vào giờ phút này, khóe miệng Diệp Oản Oản khẽ co giật. Vốn nàng tương kế tựu kế đi tới Tư gia, chỉ là muốn tìm ra Eric, xem hắn ta rốt cuộc là thần thánh phương nào, lại có mục đích gì? Nhưng mà ai ngờ được, lần này con mịa nó... lại trúng số độc đắc lớn như vậy! Thập Nhất là Eric, đã khiến cho nàng vạn vạn không ngờ tới. Mà hiện nay, cái gã Eric này, lại còn là lão Thất Tư gia. Là Thất ca của Tư Dạ Hàn!

Ban đầu ở Hoa quốc, Diệp Oản Oản suốt một đoạn thời gian dài vuốt lông Tư Dạ Hàn... Đã từng nghe Tư Dạ Hàn nhắc đến chuyện của những huynh đệ Tư gia này.

Những người anh chết ở trong tay Tư Dạ Hàn, mỗi một người đều muốn lấy mạng của anh ta. Ngay từ lúc ban đầu, Tư Dạ Hàn cũng không dự định ra tay với bọn họ. Bất kể như thế nào, dù là cùng cha khác mẹ, nhưng cũng vẫn là anh em...

Nhưng mà, mấy vị huynh đệ kia lại coi Tư Dạ Hàn như tử địch. Cho dù Tư Dạ Hàn đã hết sức lưu tình, nhưng mấy vị huynh đệ kia lại không hề cảm kích chút nào. Mãi đến khi chạm đến ranh giới cuối cùng của Tư Dạ Hàn, mới khiến cho Tư Dạ Hàn đau đớn hạ quyết tâm, tiêu diệt bọn họ.

Mà trừ lão Đại ra, người duy nhất còn sót lại chính là lão Thất. Chỉ bất quá, Diệp Oản Oản cũng không hề nghe Tư Dạ Hàn đề cập tới lão Thất..

Mặc dù không quá muốn tin tưởng, người đàn ông trước mắt này chính là Thất gia Tư gia. Nhưng Hứa Dịch cẩn thận suy tính, Eric dường như cũng không có bất kỳ lý do gì để đi lừa bọn họ. Bây giờ, Eric đã nắm trong tay quyền hành của Tư gia. Hơn nữa, nhìn thái độ của Tần Nhược Hi và đám cao tầng Tư gia này đối với hắn, có lẽ, thế lực sau lưng hắn cũng lớn đến kinh người, hoàn toàn không có lý do gì phải đi giả mạo Thất gia cả!

Cho dù không nguyện ý thừa nhận, nhưng trong lòng Hứa Dịch cũng hiểu rõ, người này... quả thật là Thất gia Tư gia...

"Thất gia... Trong này, có phải là có hiểu lầm gì đó hay không? Cửu gia cho tới bây giờ chưa từng nói qua, muốn xuống tay với cậu." Hứa Dịch nhìn về phía Thập Nhất, vội vàng mở miệng giải thích.

"Ồ... Phải không?" Nghe tiếng, khóe miệng Thập Nhất treo lên một nụ cười lạnh như băng: "Hứa Dịch, Hứa quản gia, anh cho là, tôi có tin hay không?"

"Nhưng, Cửu gia thật sự chưa từng bao giờ nói là muốn động thủ với Thất gia cả..." Hứa Dịch cố gắng giải thích.

"Dù như vậy... Bây giờ hết thảy những thứ này đều không có chút ý nghĩa nào..." Thập Nhất cười lạnh: "Mấy vị huynh đệ còn lại cũng liền thôi đi... Nhưng mà, Tư Dạ Hàn tại sao phải giết lão Bát? Bát đệ đúng là đã chết ở trong tay của hắn!"

Nhắc tới lão Bát, trong mắt của Thập Nhất hiện ra một vệt hàn quang kinh người.

Tại thuở thiếu thời, từng có một quãng thời gian, Thập Nhất và lão Bát Tư gia nương tựa lẫn nhau ở nước ngoài... Mặc dù là cùng cha khác mẹ, nhưng cũng là anh em, cũng không hề khác gì nhau cả.

Thập Nhất không cách nào hiểu được, Tư Dạ Hàn vì một vị trí gia chủ, lại sẽ có thể giết chết lão Bát... Bát đệ của hắn!!

"Thất gia... Thật sự không phải là giống như như cậu nghĩ. Cửu gia đã cho bọn họ quá nhiều cơ hội, nhưng bọn họ lại liên hợp lại, nghĩ trăm phương ngàn kế muốn đưa Cửu gia vào chỗ chết. Cửu gia cũng không có biện pháp nào..." Hứa Dịch thở dài.

"Im miệng!" Thập Nhất nghiêm nghị quát lên: "Người bên cạnh thì không nói, nhưng Bát đệ đối với vị trí gia chủ Tư gia, căn bản cũng không có bất kỳ hứng thú gì. Càng không thể nào sẽ hại lão Cửu... Hết thảy những thứ này, đều là do lão Cửu muốn quét sạch tất cả các chướng ngại!!"

"Thập Nhất, Tư Dạ Hàn không phải là thứ người như vậy!" Chỉ chốc lát sau, Diệp Oản Oản nhìn về phía Thập Nhất, mở miệng nói.

Thời điểm ban đầu khi Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn đều còn ở Hoa quốc, Diệp Oản Oản đối với những chuyện này, cũng đã nắm rất rõ ràng.

"Ồ... Ý của cô là, lão Đại sẽ gạt tôi sao?" Thập Nhất lạnh lùng nhìn về phía Diệp Oản Oản.

Nhắc tới lão Đại, Hứa Dịch bất đắc dĩ lắc đầu.

Lão Đại Tư gia ở bề nổi là một người hiền lành, nhưng sau lưng, lại vô cùng căm ghét Tư Dạ Hàn. Bao gồm cả con trai của lão ta, Tư Hạ, cũng là như vậy.


Chương 1842: Lão Thất, anh đang tìm tôi sao?

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Nếu như những thứ này đều là lão Đại nói với Thất gia, vậy thì Hứa Dịch đã không còn nghi ngờ gì nữa rồi...

"Thất gia, nếu như quả thật là như cậu nghĩ, lão Đại và Tư Hạ, làm sao còn có thể sống tới ngày hôm nay? Sợ rằng đều đã sớm bị Cửu gia diệt trừ mới đúng..." Hứa Dịch nói.

Giờ phút này, Diệp Oản Oản quan sát Thập Nhất, không khỏi cười thầm. Cái gã "lão Thất" này, đúng thật là có chút phức tạp.

Khi còn bé, có quan hệ cực tốt cùng với lão Bát và Tư Dạ Hàn, nhưng lại bị lão Đại âm thầm khích bác ly gián. Thậm chí còn nói cho Thập Nhất, Tư Dạ Hàn đi khắp nơi tìm tung tích của hắn, muốn giết hắn để "nhổ cỏ tận gốc"... Trong sự bất đắc dĩ và vội vàng, Thập Nhất đã đi thay đổi diện mạo, hơn nữa còn trà trộn vào Tư gia.

Theo Thập Nhất, chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất. Sau khi hắn phẫu thuật thẩm mỹ xong liền trà trộn vào Tư gia, trở thành một gã Ám Vệ. Như vậy, Tư Dạ Hàn vĩnh viễn cũng sẽ không có khả năng tìm ra được hắn, cũng sẽ tuyệt đối không thể ngờ được, lão Thất lại có thể là Thập Nhất...

Hơn nữa, theo Diệp Oản Oản, thân là lão Thất, Thập Nhất quả thực là hận thấu xương đối với Tư Dạ Hàn. Nếu không, sẽ không để cho Thí Huyết Minh đi ám sát Tư Dạ Hàn. Nhưng, cái gã "lão Thất" này, lại cũng cực kỳ mâu thuẫn! Mặc dù muốn lấy mạng của Tư Dạ Hàn, nhưng trong lòng lại cũng không hy vọng Tư Dạ Hàn chết đi. Dù sao, đó vẫn là em trai nhỏ nhất của hắn...

Ban đầu, bọn họ cùng theo Tư Dạ Hàn đi ra nước ngoài, Tư Dạ Hàn đột phát bệnh nặng, lâm vào trạng thái hôn mê. Mà Thí Huyết Minh thừa cơ công kích, muốn lấy mạng của Tư Dạ Hàn...

Mà những người đó, chính là do Thập Nhất thuê... Nếu như, Thập Nhất thật sự muốn để cho Tư Dạ Hàn chết đi, hoàn toàn có thể đứng ra, vạch trần việc Diệp Oản Oản giả mạo Tử Vong Hoa Hồng... Chỉ bất quá, Thập Nhất lại không làm vậy. Hơn nữa còn hết sức phối hợp, diễn xong màn diễn kia.

"Cho nên, ta hiện tại rốt cuộc nên gọi ngươi là Thất ca, hay vẫn là Thập Nhất đây?" Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Thập Nhất, mặt không đổi sắc nói.

"A... Chỉ là một cách xưng hô, tùy ý đi!" Thập Nhất cười nói.

"Thập Nhất, nội tâm của ngươi, đúng là thật sự vô cùng mâu thuẫn." Diệp Oản Oản khẽ mỉm cười: "Một mặt, hận Tư Dạ Hàn thấu xương, muốn rút gân lột da anh ta. Nhưng mà ở một phương diện khác, khi Tư Dạ Hàn gặp phải nguy hiểm, ngươi lại cực kỳ lo lắng, không muốn Tư Dạ Hàn chết đi. Thật ra thì, ban đầu ở nước ngoài, khi ta giả mạo Tử Vong Hoa Hồng, nếu như ngươi thật muốn Tư Dạ Hàn chết, hoàn toàn có thể vạch trần ta trước mặt bọn Thí Huyết Minh. Nhưng mà ngươi cũng không làm vậy... Ngươi vẫn còn quan tâm đến sự sống chết của người em trai Tư Dạ Hàn này! Ta nói vậy, có đúng không?" Diệp Oản Oản hỏi.

"Quan tâm đến sự sống chết của hắn?"

Nghe Diệp Oản Oản nói vậy, Thập Nhất bỗng nhiên cười lạnh: "Sư phụ... Cô cũng có phần nghĩ quá nhiều rồi... Đúng là tôi muốn khiến cho Tư Dạ Hàn chết... Nhưng tôi hy vọng hắn ta chết đi trong đau khổ. Ban đầu ở nước ngoài, Tư Dạ Hàn trọng thương hôn mê, nếu như hắn chết như vậy, há chẳng phải là không có ý nghĩa gì? Chết như vậy, có gì thú vị chứ?"

"Ồ?" Diệp Oản Oản hơi có chút cổ quái nhìn chằm chằm Thập Nhất: "Nhưng lúc nãy không phải ngươi vừa nói, Tư Dạ Hàn dù sao cũng là em trai ngươi, ngươi không muốn để cho anh ta chết đi sao? Làm sao hiện tại lại tự đá vào mông mình rồi?"

Mấy câu nói của Diệp Oản Oản, khiến cho chân mày Thập Nhất nhăn lại.

Diệp Oản Oản đã sớm nhìn thấu gã "Thất gia" trước mặt này rồi. Nội tâm hắn vô cùng phức tạp, cho dù vẫn còn có tình cảm anh em đối với Tư Dạ Hàn, nhưng trên miệng cũng sẽ không hề thừa nhận. Nhưng chỉ cần nhìn những gì mà hắn làm, liền có thể nhìn thấu được con người của hắn.

"Sư phụ, đừng có tán gẫu nữa! Nói cho tôi biết, Tư Dạ Hàn ở nơi nào?" Thập Nhất nhìn về phía Diệp Oản Oản.

Nghe tiếng, Diệp Oản Oản nhún hai vai một cái: "Xin lỗi, đồ đệ ngoan, sư phụ đây cũng không biết được cậu em trai đáng yêu kia của "con" ở đâu. Nếu như "con" tìm ra được hắn, thì nói cho sư phụ biết, nhé!"

"Lão Thất, anh đang tìm tôi sao?"

Còn không đợi Diệp Oản Oản tiếp tục nói nhảm, một âm thanh vạn phần quen thuộc, bỗng nhiên vang lên.


Chương 1843: Lại có thể kết hôn rồi

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Một câu nói không mang theo một chút tâm tư cảm xúc gì truyền đến, đám cao tầng Tư gia và Tần Nhược Hi đều sửng sốt.

Một giây kế tiếp, từ ngoài cửa Tư gia, hơn chục vị nam tử được huấn luyện chuyên nghiệp, mặc áo bó sát người tràn vào.

Phía trước nhất, một người đàn ông chậm rãi bước từng bước, ánh mắt lãnh đạm đảo qua toàn trường, trên người là một thân âu phục màu đen, cứ như thể là một vị vua của màn đêm vậy.

Thần sắc có vẻ vĩnh viễn cũng sẽ không có chút rung động nào kia, khiến cho đám người Tư gia cắn răng nghiến lợi...

Hàn quang trong mắt Tần Nhược Hi lóe lên. Người đàn ông này, hắn ta lại trở về rồi...

"Tư Dạ Hàn..."

Hứa Dịch sau khi nhìn thấy Tư Dạ Hàn lộ diện, mặt đầy kích động. Cửu gia mất tích mấy tháng, rốt cuộc một lần nữa trở về lại Tư gia... Hắn biết ngay mà! Không có khả năng Cửu gia sẽ xảy ra chuyện!

...

Trong giờ phút này, một vị Ám Vệ Tư gia, nhanh chóng đi tới bên người đội trưởng đội Ám Vệ, nói gì đó.

Nghe tiếng, sắc mặt đội trưởng Ám Vệ Tư gia khẽ biến, vội vàng đi tới bên cạnh Thập Nhất, thấp giọng nói: "Eric tiên sinh, Tư Dạ Hàn đã phá tan mọi bố trí canh phòng của Tư gia rồi... Phần lớn chiến lực đều đã bị bọn họ bắt làm tù binh..."

Nghe đội trưởng Ám Vệ báo cáo, trong mắt của Thập Nhất hiện ra vẻ băng hàn.

Giờ phút này, Diệp Oản Oản đứng tại chỗ quan sát Tư Dạ Hàn mấy lần, như có điều suy nghĩ. Trước đó không phải là Tư Dạ Hàn tự nói với mình, anh ta còn có một chút chuyện quan trọng cần xử lý, cần phải rời khỏi Hoa quốc hay sao? Làm sao vào lúc này... Tư Dạ Hàn lại đi tới Tư gia?

Thậm chí không cần suy nghĩ nhiều, nếu như Tư Dạ Hàn là Tu La Chủ mà nói, bốn phía chung quanh Tư gia, nhất định sẽ có vô số tai mắt. Nếu không, lúc mình xảy ra chuyện, Tư Dạ Hàn tuyệt đối không có khả năng sẽ ngay lập tức nhận được tin tức, càng thêm không có khả năng sẽ chạy tới Tư gia ở trong thời gian ngắn như vậy.

"A ha ha ha, ma lem, đã lâu không gặp nha, cô có khỏe không?" Một bên, Lâm Khuyết đi theo bên cạnh Tư Dạ Hàn, đi tới trước mặt Diệp Oản Oản, mở miệng cười nói với nàng.

"Con bà nó, ngươi con mịa nó có biết nói chuyện hay không? Gọi ai là ma lem đấy?" Bắc Đẩu trợn mắt nhìn chằm chằm Lâm Khuyết, lạnh giọng quát lên.

"Ặc..." Thần sắc Lâm Khuyết có chút lúng túng, chỉ có thể cười ha hả, lần nữa nói: "Cửu tẩu... Tôi sai rồi..."

Còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng nói gì, thanh âm lãnh đạm của Tư Dạ Hàn lại lần nữa vang lên: "Lâm Khuyết... Đưa bọn họ rời khỏi Tư gia."

"Cửu ca, tôi hiểu rồi."

Sau khi nhận được mệnh lệnh của Tư Dạ Hàn, Lâm Khuyết nhìn về phía Diệp Oản Oản: "Cửu tẩu, tôi dẫn các người rời đi trước, Chuyện của Tư gia, để cho Cửu ca xử lý đi!"

"Để cho chính Tư Dạ Hàn xử lý?" Lúc này, Diệp Oản Oản nhìn về phía Tư Dạ Hàn: "Tại sao?"

Nghe tiếng, ánh mắt Tư Dạ Hàn rơi vào trên người Diệp Oản Oản. Vẻ lạnh như băng kia biến mất không còn thấy đâu nữa, thay vào đó là một chút ôn nhu không thể nhận ra: "Không có quan hệ gì đến em, em không cần phải lội vào vũng nước đục này."

"Không có quan hệ gì đến tôi? Làm sao có thể như vậy chứ..." Diệp Oản Oản nhìn Tư Dạ Hàn, khóe miệng khẽ nhếch lên đầy coi thường, nở một nụ cười đầy khó hiểu: "Tôi không phải là vợ của anh sao... Nếu như chúng ta đều đã kết hôn rồi, vậy thì chuyện của anh chính là chuyện của tôi! Giữa anh và tôi, có cái gì mà cần phải phân chia anh hay tôi?"

Trước đó Tư Dạ Hàn tự nói với nàng rằng, chính là bởi vì Tư Dạ Hàn và nàng đã kết hôn, nên mới dẫn đến Cổ tộc Tư Thị của Độc Lập Châu truy sát bọn họ. Dựa theo cách nói của Tư Dạ Hàn, hai người có quan hệ vợ chồng danh chính ngôn thuận, một cách hợp pháp. Nếu đã là vợ chồng, dĩ nhiên là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia!

"Cái...cái quỷ gì vậy?"

Diệp Oản Oản vừa dứt tiếng, Bắc Đẩu mặt đầy sợ hãi nhìn về phía Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn: "Con bà nó... Kết hôn rồi? Chuyện khi nào, làm sao đệ lại không biết?"


Chương 1844: Kỷ Hoàng biết làm sao bây giờ?

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Không nói đến Bắc Đẩu, chính cả Thất Tinh và Đại trưởng lão, Tam trưởng lão, khuôn mặt cũng đầy vẻ kinh ngạc. Minh chủ và cái gã Tư gia gia chủ của Hoa quốc này, không phải là có quan hệ yêu đương trai gái à? Lúc này mới bao lâu, làm sao lại biến thành quan hệ vợ chồng rồi vậy hả?

"Làm sao chỗ nào cậu cũng xía vào hết vậy?" Diệp Oản Oản lườm Bắc Đẩu một cái.

"Không được mà Phong... Không đúng... Oản Oản tỷ... Tỷ xem, nếu như tỷ vui chơi qua đường một chút thôi thì coi như xong đi. Loại mặt hàng như bạn trai này, có bao nhiêu cũng được... Nhưng mà chồng thì chỉ có thể có một người mà thôi... Oản Oản tỷ, làm sao tỷ có thể gả cho một tên gia chủ của một gia tộc tại Hoa quốc được chứ? Chuyện này không được, tuyệt đối không được! Đệ không đồng ý cửa hôn sự này!"

Bắc Đẩu nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, lắc đầu liên tục.

"Cậu quá nhiều lời rồi!" Lúc này, Thất Tinh nhìn về phía Bắc Đẩu, mặt không đổi sắc nhận xét.

"Cái gì gọi là quá nhiều lời?" Bắc Đẩu không hiểu.

"Đây là chuyện riêng của Oản tỷ." Thất Tinh nói.

"Phi, cái thứ chó con như cậu, làm sao biết được cái gì gọi là trung thành!! Trung thành là phải giống như tôi đây, tôi phải khuyên nhủ, phải quan tâm đến sự được mất của Oản tỷ! Cậu thì biết cái gì, cậu tránh ra cho tôi!" Bắc Đẩu một tay đem Thất Tinh đẩy sang một bên.

Còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng, Bắc Đẩu lại xổ ra một tràng: "Oản Oản tỷ à, chuyện này thật sự không được... Nếu như tỷ cùng cái tên này kết hôn rồi... Vậy thì Kỷ Hoàng biết làm sao bây giờ đây?"

"Kỷ Hoàng..."

Giờ phút này, chúng cao tầng Tư gia trố mắt nhìn nhau. Cái danh tự Kỷ Hoàng này... chưa từng nghe nói tới. Người đó là ai vậy? Thoạt nghe có vẻ như rất dọa người.

Mà khi Bắc Đẩu nhắc tới Kỷ Hoàng, ở một bên, vẻ ôn nhu kia của Tư Dạ Hàn trong nháy mắt biến mất không thấy đâu, phảng phất như có cuồng phong bạo vũ, mây đen sấm sét đang ùn ùn kéo tới.

"Kỷ Hoàng nếu như không ổn thì... đệ cảm thấy Tu La Chủ cũng được đấy! Đệ cảm giác Tu La Chủ và Oản Oản tỷ cũng rất thích hợp nha... Con bà nó, đệ hiểu rồi! Oản Oản tỷ, chẳng lẽ là tỷ điên cuồng mê luyến Tu La Chủ, nhưng dù muốn lại không thể chiếm được, cho nên mới coi trọng cái tên này sao?" Bắc Đẩu kinh ngạc nhìn về phía Tư Dạ Hàn.

Tướng mạo gã gia chủ Tư gia của Hoa quốc này, so với Tu La Chủ của Độc Lập Châu, cơ hồ là giống nhau như đúc, quả thật là cứ như anh em sinh đôi vậy... Trừ màu tóc không giống nhau ra, mọi thứ còn lại đều giống y hệt...

"Đúng vậy, sẽ không sai rồi!! Nhất định là như vậy, Oản Oản tỷ chính là yêu Tu La Chủ, yêu đến chết đi sống lại, yêu đến mức bản thân bị lạc lối... Cho nên, tỷ mới có thể vừa ý cái thằng này, kết hôn cùng với hắn..." Bắc Đẩu nâng cằm lên, vừa phân tích vừa tự gật gù vì sự thông minh của mình.

Nghe Bắc Đẩu nói, sắc mặt "cái thằng này" lúc này mới hơi hơi có chút hòa hoãn.

"Nhưng mà nếu như Oản Oản tỷ coi như không chiếm được Tu La Chủ... đệ thấy Kỷ Hoàng cũng được đấy! Kỷ Hoàng cũng không hề kém hơn Tu La Chủ chút nào, để đệ tới phân tích cho tỷ nghe nhé...!!"

"Giá trị nhan sắc của Kỷ Hoàng, khẳng định là không cần phải nói rồi, một chín một mười so với Tu La Chủ. Tiền sao...?? Có khả năng là cũng nhiều như nhau!! Địa vị sao...?? Đệ cũng cảm thấy sàn sàn như nhau, danh tiếng cũng tương đương nhau... Dĩ nhiên rồi, đệ hoài nghi Tu La Chủ và Kỷ Hoàng mới là một đôi. Coi như là Kỷ Hoàng, Oản Oản tỷ phỏng chừng cũng không đủ sức theo đuổi. Đệ cảm thấy Kỷ Hoàng và Tu La Chủ đều coi thường tỷ... Nhưng... nếu Kỷ Hoàng và Tu La Chủ không được, còn có Thẩm ca của đệ đứng xếp hàng đó nha..."

Thấy Bắc Đẩu cứ đứng đó dùng một loại lập luận thiếu mạch lạc, lải nhải không ngừng, khuôn mặt Diệp Oản Oản đen lại. Thẩm (ca) cái em gái ngươi ấy!

"Thẩm ca" trong miệng Bắc Đẩu, Độc Lập Châu chỉ có một vị như thế, chính là gã tiểu thần tài của Thẩm gia...

Trừ Bắc Đẩu ra, còn có một người cũng cực kỳ muốn tác hợp cho mình và Thẩm đại công tử... Nhiếp Vô Danh...

"Ngươi làm sao lại lắm lời như vậy?"

Vào giờ phút này, Tam trưởng lão nãy giờ vẫn chưa từng mở miệng, dường như cũng không nghe nổi Bắc Đẩu lải nhải không ngừng nữa. Chân mày ông ta nhăn lại, mặt đầy vẻ không vui nhìn về phía Bắc Đẩu.


Chương 1845: Chúng ta có con trai hay không?

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

"Tam trưởng lão, ông xem lại lời của mình đi! Thẩm ca tôi có lai lịch gì, cũng không phải ông không biết. Nếu như Oản Oản tỷ có thể lấy Thẩm gia đại công tử... chúng ta đều có thể được thơm lây rồi!! Đến lúc đó, Thẩm gia có nhiều tiền như vậy, lại nhiều sản nghiệp như thế, chúng ta hẳn sẽ có thể thò một chân vào... Chậc chậc chậc..." Bắc Đẩu mặt đầy kích động.

Nghe Bắc Đẩu nói vậy, Tam trưởng lão lại cười lạnh một tiếng: "Ngại quá...chúng ta thiếu chút tiền kia sao?"

Tam trưởng lão nói xong, lập tức nhìn về phía Diệp Oản Oản: "Thật ra thì... Có tiền hay không không thành vấn đề, chủ yếu là tôi cảm thấy Thẩm gia đại công tử nhìn khá thuận mắt, đối xử với cô cực kỳ tốt. Nếu như cô có thể lấy Thẩm gia đại công tử, tôi cảm thấy cũng không tệ, sau này mỗi ngày đều có thể sống hạnh phúc. Hay là...cô và cái gã gia chủ Tư gia này... ly hôn trước đã rồi lại nói?"

Diệp Oản Oản: "..."

Đại trưởng lão: "..."

Bắc Đẩu: "..."

Thất Tinh: "..."

"Con bà nó, mấy người các ngươi thấy tiền liền sáng mắt à? Thẩm gia đại công tử có tiền thì thế nào... Có tiền nhiều cũng đâu thể ăn thay cơm!" Một bên, Lâm Khuyết mặt đầy vẻ bực tức.

"Vị huynh đệ này, đầu óc ngươi bị lừa đá à? Có tiền không thể mua cơm ăn sao? Xí..." Ánh mắt Bắc Đẩu rơi vào trên người Lâm Khuyết.

Không cho Lâm Khuyết có cơ hội mở miệng, thần sắc Bắc Đẩu có chút hiếu kỳ: "Ngươi lại có thể nhận biết Thẩm gia đại công tử? Chẳng lẽ ngươi từng đi qua..."

"Ặc..." Lâm Khuyết tỉnh hồn lại, hơi sững sờ. Một giây kế tiếp, liền vội vàng hướng về phía Bắc Đẩu lắc đầu: "Không có, không có, không có, chưa từng đi, chưa từng đi!! Tôi nào biết cái gì mà Thẩm gia đại công tử!! Không phải là các người nói Thẩm gia đại công tử có tiền sao... Tôi chỉ thuận miệng nói, mấy vị ngàn vạn lần đừng nên hiểu lầm... Tôi cảm thấy... tình cảm là vô giá, những thứ như tiền... sống không dùng hết chết cũng chẳng mang theo được. Có nhiều như thế cũng không có tác dụng gì... Cậu nói xem, Cửu ca và Cửu tẩu của tôi đều đã kết hôn rồi, các người ở đây làm ông tơ bà nguyệt để làm gì? Có từng nghe câu này hay chưa, khuyên hòa không khuyên ly, đừng thất đức như vậy!"

"Các người, tán gẫu đủ chưa?"

Còn không đợi Lâm Khuyết tiếp tục nói gì, cách đó không xa, hàn quang trong mắt Thập Nhất lóe lên, lạnh giọng mở miệng nói.

Lúc này, Tư Dạ Hàn nhìn về phía Thập Nhất: "Lão Thất, đã lâu không gặp!"

"A... Cửu đệ, đích xác là quá lâu không gặp rồi, tim của cậu, đều đã hỏng rồi!" Thập Nhất nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn, hai người bốn mắt nhìn nhau.

"Đây là chuyện riêng giữa chúng ta, để cho Oản Oản đi về trước!" Tư Dạ Hàn nói.

Nghe tiếng, Thập Nhất cười nói: "Được, bất kể nói thế nào, Diệp Oản Oản vẫn là sư phụ tôi. Cho tới bây giờ tôi vẫn chưa bao giờ muốn làm tổn thương cô ấy. Nếu như

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net