✓Chương 191-200

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta: sontradooo

Editor: Hyna Nguyễn

Chương 191: Nằm trong quan tài cũng trúng đạn

Diễn tập cứ kết thúc như vậy trong bầu không khí vô cùng quỷ dị.

Tư Hạ vẫn chỉ tập trung nhìn chằm chằm vào mặt cô không rời, chẳng hề làm việc gì khác cả, cho nên Diệp Oản Oản dù có suy nghĩ muốn phát tác cũng không tìm được lý do hợp lý.

Thật vất vả chịu đựng đến diễn tập kết thúc, Diệp Oản Oản đang chuẩn bị chạy trốn rời đi, Tư Hạ bên cạnh vừa kết thúc cảnh diễn hôn xong, đang đứng dậy trong đột nhiên thân hình thoắt một cái, cả người không thông báo nào chợt ngã xuống.

"Tư Hạ—— "

"A! Trời ơi! Tư Hạ té xỉu!"

"Có ai không tới đây mau!"

Trong nháy mắt tiếng thét chói tai cùng tiếng kinh hô liên tiếp vang lên, hiện trường hỗn loạn tưng bừng, tất cả mọi người đều vây Tư Hạ lại .

Diệp Oản Oản nhất thời sửng sờ, cả người đều tiến vào trạng thái phòng bị.

Người này, lại muốn náo thành cái gì nha?

Diệp Oản Oản nằm ở trong đạo cụ quan tài bằng thủy tinh, nhìn xuyên qua khe hở giữa đám người đang vây quanh Tư Hạ, chỉ thấy thiếu niên sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt thống khổ co rúc ở trên đất, hô hấp cũng càng ngày càng gấp rút.

Diệp Oản Oản ngẩn người, nhìn bộ dạng như vậy, làm sao cũng không giống như là đang giả bộ.

"Trời ơi! Tư Hạ rốt cuộc là bị sao vậy? Mới vừa rồi còn rất tốt, tại sao đột nhiên biến thành như vậy?"

"Tư Hạ phát tác cơn suyễn đó!" Trình Tuyết nóng nảy không dứt mà mở miệng nói.

"Tư Hạ bệnh suyễn sao? Vậy mau nhìn xem trên người cậu ấy có mang theo thuốc không!"

"Tớ đã xem qua rồi, hình như không có, cậu ấy đã rất lâu không có phát bệnh này, sao giờ lại đột ngột phát bệnh chứ!"

"Đáng chết! Cái này còn cần hỏi sao? Nhất định là bị kẻ xấu xí Diệp Oản Oản kia dọa sợ rồi! Nhanh chóng đưa cậu ấy đi đến phòng y tế đi!"

Diệp Oản Oản nằm ở một bên: "..."

Có lầm hay không, cô nằm ở trong quan tài cũng có thể trúng tên bị thương sao?

Trong hội trường một mảnh hỗn loạn, Trình Tuyết cùng một người nữ sinh khác vội vàng muốn đỡ Tư Hạ lên đi đến phòng y tế.

Kết quả, trong không khí đột nhiên truyền tới "ba" một tiếng.

Tư Hạ lại dùng sức vung tay của Trình Tuyết ra, vừa thở dốc, vừa dùng cặp mắt bởi vì quá mệt mỏi mà mang theo hơi nước nhìn qua Diệp Oản Oản nói: "Oản Oản... Oản Oản đưa tớ đi..."

Thảo! Còn muốn cô tới sao!?

Trình Tuyết vốn muốn đi đỡ tay của Tư Hạ đột nhiên cứng ngắc, ánh mắt nhìn Diệp Oản Oản đã âm trầm đến cực hạn.

Ban đầu cô ta hoàn toàn không coi Diệp Oản Oản ra gì, dù sao cùng loại nữ nhân cấp bậc này tranh đoạt tình nhân thật sự là quá mất mặt, nhưng ai biết được cái đồ ma lem này rốt cuộc đã làm gì với Tư Hạ lại có thể đem cậu ấy mê mẫn đến như vậy!

Dưới ánh mắt của mọi người, Trình Tuyết bị Tư Hạ từ chối như đánh một cái tát vào mặt cô ta, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, thật lâu mới cố nhịn xuống, ánh mắt vô cùng âm trầm trừng qua Diệp Oản Oản nói: "Đồ ma lem, Tư Hạ đang gọi mày đấy không nghe được sao?"

Người hầu nhỏ đứng một bên Trình Tuyết tức giận nói: "Còn không mau cút tới đây! Nếu không phải là do mày, Tư Hạ làm sao có thể phát bệnh được!"

Người chung quanh cũng đều rối rít bắt đầu chỉ trích Diệp Oản Oản.

Diệp Oản Oản mặc dù cảm giác mình lần này hoàn toàn là nằm không cũng trúng đạn, nhưng cô không khỏi nghĩ đến, bị suyễn hình như là không thể làm vận động quá kịch liệt, tâm tình cũng không thể có sự dao động quá lớn được.

Nghe Trình Tuyết nói Tư Hạ đã lâu không mắc bệnh, nhưng hôm nay đang êm đẹp lại đột nhiên mắc bệnh đến trình độ nghiêm trọng như vậy, sẽ không phải là bởi vì... Tối hôm qua bị cô dọa sợ đến vậy chứ? Hơn nữa, hôm nay từ lúc bắt đầu tình trạng của hắn liền không đúng lắm, cả người cùng tinh thần đều hoảng hốt, thật có chút giống như bộ dáng bị dọa sợ cùng bối rối.

Ách... Nghĩ tới đây, Diệp Oản Oản không khỏi có chút chột dạ.

Mắt thấy Tư Hạ hô hấp càng ngày càng khó khăn, dù sao mạng người cũng quan trọng, vì vậy cô cũng không để ý nhiều như vậy, không có cách nào chỉ có thể nhanh chóng từ trong quan tài bước ra, một tay cô kéo cánh tay của Tư Hạ, đưa hắn đỡ lên...


Chương 192: Cô ấy không phải là đồ xấu xí

Được Diệp Oản Oản đỡ dậy, người nào đó liền lập tức tự động mà dính lên người cô, đem tất cả sức nặng đều đặt ở trên vai của cô, từng chút một thở hổn hển trên cổ cô.

Diệp Oản Oản đón lấy ánh mắt căm ghét của mọi người đang vây xem, quả thật là hận không thể đem trên người bả vai mình ném qua cho bọn họ, mấy người nếu muốn dìu thì cứ tới đi, mỹ nam như thế này cô ăn không tiêu, thật không chịu nổi nha!

Sau một phen luống cuống tay chân, cuối cùng cô cũng đem được người đưa đến phòng y tế. Bác sĩ nhanh chóng cho Tư Hạ dùng dụng cụ chuyên dụng của bệnh suyễn, sau đó lại cho hắn đi kiểm tra những phần khác.

"39,5 °C , sốt quá cao cần phải truyền nước biển! Đoán chừng là do bị chịu lạnh, lại hao tâm tốn trí suy nghĩ quá nhiều, phải chăm sóc thật tốt, nhất là trong thời gian này không thể quá kích động cũng không thể quá mệt nhọc!" Bác sĩ vẻ mặt nghiêm túc dặn dò.

A, sốt cao, bị lạnh, hao tâm tốn trí ...

Nghe bác sĩ nói như vậy, Diệp Oản Oản không khỏi càng lúc càng chột dạ, không phải là giả bộ a, thật sự là bị bệnh... Chịu lạnh? Tối hôm qua cậu ấy đã ở ven hồ đợi bao lâu?

Ngoại trừ bác sĩ ở trong phòng, lúc này Trình Tuyết cùng đám người còn lại vây quanh nhìn Tư Hạ bộ dáng yếu ớt, làm cho một đám tiểu cô nương đều khóc sướt mướt tại chỗ, đau lòng không chịu được.

Bác sĩ bị tiếng khóc lóc ồn ào làm nhức não, tức giận trừng các cô một cái: "Em ấy chẳng qua chỉ là lên cơn sốt cộng thêm phát tác bệnh suyễn mà thôi, mấy em sao lại có biểu tình như người sắp chết vậy? Được rồi được rồi, mấy em cũng đừng vây ở chỗ này nữa, nhiều người như vậy bất lợi cho việc lưu thông không khí, ảnh hưởng việc bệnh nhân nghỉ ngơi, toàn bộ đều đi ra ngoài, lưu lại một người là được rồi!"

Bác sĩ vừa dứt lời, Trình Tuyết nhất thời mong đợi nhìn qua Tư Hạ, tất cả những nữ sinh khác cũng không nỡ bỏ đi.

Về phần Diệp Oản Oản, cô một đường dìu người đến phòng y tế, cảm giác bả vai cũng sắp đứt mất rồi, chắc chắn cậu ta không việc gì nữa, liền chuẩn bị lách người rời đi.

Rõ ràng nơi này không phải là chỗ cô nên ở lâu.

Ai ngờ, bên này cô mới vừa bước ra một bước, chỗ cổ tay liền bị nắm lại.

Một giây kế tiếp, cô cúi đầu liền thấy được một cánh tay trắng nõn tới mức gần như trong suốt, níu thật chặt lấy cổ tay áo của cô.

Mà người đang nằm bẹp trên giường bệnh, thiếu niên đang dùng một ánh mắt bị ném bỏ tố cáo mà nhìn cô: "Cậu định đi đâu vậy?"

Diệp Oản Oản: "..."

Đệt! Đủ rồi a, sao ngươi lại diễn cái vai này chứ!!!

Tư Hạ cứ như vậy duy trì tư thế cầm ống tay áo của Diệp Oản Oản, ánh mắt lạnh lùng mà chuyển nhìn những nữ sinh khác: "Các người, đi ra ngoài."

"Tại sao như vậy..."

"Tại sao lại là Diệp Oản Oản cái đồ ma lem đó chứ! Thật đáng ghét!"

Các nữ sinh thấy vậy tức giận đến mức giậm chân, nhưng nam thần đã lên tiếng, bọn họ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ vừa trách móc vừa lần lượt rời đi.

Mà thân hình Trình Tuyết khẽ run đứng ở mép giường, trong lòng đã hoàn toàn bị lửa giận tràn ngập, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, nhìn về phía Tư Hạ trên giường bệnh từng chữ từng chữ mà mở miệng hỏi: "Tư Hạ! Cậu có biết chính mình đang làm gì hay không? Không cần phải nói cho tớ biết là cậu thật sự thích cái đồ xấu xí này rồi chứ!"

Hai con mắt của Tư Hạ nhất thời hiện lên một tia lãnh ý: "Thu hồi lời nói ban nãy của cô đi."

Trình Tuyết nghe vậy sắc mặt ngẩn ra, thu hồi lời nói ban nãy của cô sao?

Chẳng lẽ ý của Tư Hạ là hắn cũng không thích Diệp Oản Oản sao?

Cô ta cũng biết là không có khả năng này mà! Tư Hạ làm sao có thể thích Diệp Oản Oản được! Nhất định là có cái ẩn tình gì ở đây nha!

Kết quả, cô ta mới vừa nghĩ như thế, liền nghe được Tư Hạ mở miệng nói rõ ráng từng chữ từng chữ một: "Cô ấy không phải là đồ xấu xí."

Trình Tuyết quả thật là giận đến thiếu chút nữa hộc máu: "Tư Hạ! Tớ thấy cậu thật sự là điên rồi!"

"Diệp Oản Oản, cô chớ đắc ý quá sớm!" Trình Tuyết dùng sức đem Diệp Oản Oản đứng bên cạnh đẩy ra rồi chạy ra ngoài.

Diệp Oản Oản muốn đuổi theo, nhưng ống tay áo lại bị gắt gao kéo lại, chỉ có thể tuyệt vọng quay lại: "Ai, đừng bỏ lại tớ một mình ở đây a..."


Chương 193: Làm sao tớ nói lại không tin!

Đế đô, tập đoàn Tư thị .

Hứa Dịch nhận một cú điện thoại, mặt hơi biến sắc, vội vàng gõ cửa phòng làm việc của tổng giám đốc nói: "Cửu gia, trường học mới vừa gọi điện thoại tới, nói là Tư Hạ thiếu gia phát bệnh!"

Tư Dạ Hàn nghe vậy, từ trong một chồng tài liệu ngẩng đầu lên, mặt không thay đổi mở miệng: "Chuẩn bị xe."

"Vâng!" Hứa Dịch lộ ra vẻ mặt như trong dự liệu của hắn.

Tư Hạ thiếu gia quá mức nghịch ngợm phản nghịch, ai cũng không quản được, ngay cả lời của cha mẹ cậu ta cũng không nghe, cho nên lão phu nhân cố ý dặn dò ông chủ trông nom nhiều hơn, nếu như cậu ta xảy ra chuyện gì, ông chủ nhẹ thì phải gánh trách nhiệm, nặng thì thậm chí có thể sẽ bị hoài nghi.

Thanh Hòa chỉ có hiệu trưởng cùng một số rất ít mấy lãnh đạo cấp cao mới biết thân phận của Tư Hạ.

Nghe Tư Dạ Hàn muốn tới, hiệu trưởng liền tự mình chờ ở cửa trường học, đám người bọn họ mới tới, ông tự mình dẫn anh đi tới phòng y tế.

"Đang êm đẹp tại sao lại phát bệnh vậy?" Hứa Dịch ở một bên hỏi.

Hiệu trưởng lau mồ hôi, sợ bị trách cứ vì chiếu cố không chu toàn, vội vàng trả lời: "Chuyện này... ... là vì thời điểm diễn tập chịu một chút kinh sợ..."

"Bị kinh sợ hù dọa?" Hứa Dịch không hiểu, thời điểm diễn tập có thể bị cái gì làm cho kinh sợ được chứ?

Hiệu trưởng thần sắc khó xử trả lời: "Có người nói là Tư Hạ thiếu gia đối với cô bé diễn vai công chúa kia không thích, tướng mạo dường như có chút dọa người..."

Hứa Dịch: "Ây..." Cô bé kia sẽ không phải là ——Diệp tiểu thư chứ!!

"Người như thế nào rồi?" Tư Dạ Hàn mở miệng.

"Bây giờ đã không có đáng ngại, chỉ là có lên cơn sốt, đang truyền nước biển."

--------

Phòng y tế Thanh Hòa.

Tất cả mọi người đều đi hết, trong phòng y tế liền chỉ còn lại có Diệp Oản Oản cùng Tư Hạ ở đó mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Ống tay áo một mực bị kéo không thả, không có cách nào Diệp Oản Oản chỉ có thể mở miệng: "Làm sao vậy? Muốn cùng tớ đi đến rừng cây nhỏ làm lại một lần nữa sao?"

Cô vốn nghĩ cậu ta bị bệnh nên không muốn kích thích nhưng cậu ta lại...

Vừa nói xong trong nháy mắt, tay áo đang nắm chặt cô không buông nhất thời "vèo" một tiếng rụt trở về.

Diệp Oản Oản đối với hiệu quả này rất hài lòng, thu tay về nói: "Lời nên nói tối hôm qua tớ đã nói rất rõ rồi, cậu đừng uổng phí sức lực của mình nữa!"

Bên này Hứa Dịch cùng ông chủ nhà mình mới vừa đi tới cửa phòng y tế, liền nghe được bên trong truyền đến giọng nói quen thuộc, giọng nói này... hình như là của Diệp Oản Oản!

Không xong rồi! Cô ấy làm sao cũng ở đây?

Hứa Dịch biến sắc, sau đó liền nghe được trong phòng truyền đến âm thanh kích động của Tư Hạ: "Diệp Oản Oản! Cậu thật sự thích Tư Dạ Hàn sao?"

Hứa Dịch nghe được vấn đề này, trên trán chảy mồ hôi lạnh.

Làm sao lại hỏi không đúng lúc như vậy!

Là hắn quá sơ sót, biết rõ Diệp Oản Oản cùng Tư Hạ học chung một trường, hắn nên sớm tới trước xác nhận tình huống của bên này đã chứ.

Bên trong phòng, Diệp Oản Oản thở dài một cái nói: "Tớ đã nói với cậu hơn tám trăm lần rồi, rốt cuộc cậu còn muốn tớ lặp lại bao nhiêu lần nữa? Tình cảm của tớ đối với Cửu thúc của cậu so với kim loại còn kiên cố hơn, yêu như bàn thạch, núi không mòn, nước sông có thể cạn, sấm sét từng trận, hạ vũ tuyết, thiên địa hợp, là dám cùng quân tuyệt*! Vậy đã đủ chưa?"

*chú thích chương 103

Hứa Dịch ở ngoài cửa: "..."

Diệp Oản Oản này mặt càng ngày càng dày nha!

Nhưng Tư Hạ thiếu gia cũng không phải là đèn cạn dầu, nếu hắn có lòng khiêu khích...

Hứa Dịch hoàn toàn không dám buông lỏng, đang lo lắng, quả nhiên liền nghe được Tư Hạ cười lạnh một tiếng mở miệng nói tiếp: "Diệp Oản Oản, cậu nói lời như vậy chính cậu tin sao? A, cậu thích hắn? Cậu thích hắn vì cái gì? Tiền của hắn hay quyền thế của hắn? Hay là gương mặt đó của hắn? Cậu nghĩ rằng tớ không biết sao, cậu căn bản cũng không phải tự nguyện! Còn nữa cậu ăn mặc thành bộ dáng này, hoàn toàn là vì né tránh hắn đi!"

Đệt! Diệp Oản Oản nhất thời khẽ nguyền rủa một tiếng cái con gấu này quả nhiên không dễ đối phó như vậy! Lại liền trực tiếp đem gốc gác của cô đều bóc ra.

Diệp Oản Oản trên trán nổi lên gân xanh, rốt cuộc tất cả nhẫn nại đều khô kiệt, không thể nhịn được nữa rống lên nói: "Né tránh cái đầu cậu á! Cậu chỉ là một con gấu, làm sao tớ nói lại không tin! Có phải nhất định bắt tớ phải kêu Tư Dạ Hàn đến rồi hôn trước mặt cậu, cậu CMN mới tin hả!!!"


Chương 194: Không thể thỏa mãn yêu cầu của em

"Phốc khụ khụ..." ngoài cửa Hứa Dịch kinh sợ một phen trực tiếp ho khan lên tiếng, thiếu chút nữa phổi cũng ho ra ngoài luôn.

Giời ạ! Cái Diệp Oản Oản này thật đúng là cái gì cũng dám nói a! Mặt dày hơn ông chủ nhà hắn nên lời như vậy mà cô cũng dám nói ra! Hắn quả thật không dám nhìn tới biểu tình của ông chủ nhà mình nữa!

Cùng lúc đó, để tránh Diệp Oản Oản lại nói ra lời gì kinh người nữa, Hứa Dịch vội vàng đưa tay đẩy cửa ra: "Tư Hạ thiếu gia, Diệp, Diệp tiểu thư..."

Diệp Oản Oản đang nổi giận đùng đùng nhưng nghe tới âm thanh ngoài cửa nhất thời sống lưng cứng đờ.

Tiếp đó, vừa nghiêng đầu liền thấy Hứa Dịch, còn có Tư Dạ Hàn...

Cmn!!! Tại sao hai người kia lại ở đây!

Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn gương mặt băng sơn làm điên đảo chúng sinh, cảm giác chính mình giống như một chiếc tàu Titanic, cả người đều bị đụng đến tan tành rồi.

Trong đầu của cô tràn đầy lời mình vừa nói —— kêu Tư Dạ Hàn đến rồi hôn trước mặt cậu, cậu...

Mới vừa rồi thanh âm của cô lớn như vậy, Tư Dạ Hàn tuyệt đối là nghe được! Liêm sỉ của cô! Hình tượng thuần lương của cô!! Toàn bộ không còn nữa rồi!!!

Đầu óc của Diệp Oản Oản ong ong đau nhức, trước mắt nổi đom đóm, thật lâu mới từ trong cơn đả kích khổng lồ này phục hồi tinh thần lại, lắp bắp nóng nảy mở miệng: "Tư, Tư Dạ Hàn... Sao anh lại tới đây? Anh là đến xem Tư Hạ sao... Ha ha ha... Mới vừa, mới vừa rồi em cùng tiểu hài tử là hắn chơi đùa thôi... Anh chớ coi là thật! Người ta tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối, không có tâm tư đại nghịch bất đạo như thế a~"

Tư Dạ Hàn không nói gì, chẳng qua là thần sắc rất là tế nhị nhìn lấy cô.

Diệp Oản Oản bị cặp mắt lạnh lùng thâm thúy của Tư Dạ Hàn lẳng lặng nhìn chăm chú, cũng không biết anh đang suy nghĩ gì, da đầu từng trận tê dại.

Không biết qua bao lâu, ngay tại thời điểm cô muốn hận không thể phóng tới trong miếu cạo một cái đầu trọc để tỏ vẻ trong sạch của mình, rốt cuộc nam nhân đối diện cô lãnh đạm nhẹ nhàng mở môi ra nói một câu: "Hạ Hạ còn vị thành niên."

Diệp Oản Oản sắc mặt sửng sốt một chút: "Hả? Thật sự... Cho nên?"

Cô hoàn toàn không biết tại sao Tư Dạ Hàn đột nhiên lại nói một câu không liên quan đến chuyện họ đang nói.

Tư Dạ Hàn nhắm mắt, sửa sang lại ống tay áo, sau đó phong đạm khinh vân mà liếc cô một cái: "Cho nên, anh tạm thời không thể thỏa mãn yêu cầu của em được."

Diệp Oản Oản: "...!!!"

Phốc ——

Diệp Oản Oản thiếu chút nữa tại chỗ phun máu ba lần! Giời ạ! Bởi vì Tư Hạ còn vị thành niên, cho nên không cách nào ở trước mặt cậu ta diễn cảnh kia, đây là ý tứ của anh sao?

Vậy nếu như Tư Hạ trưởng thành chẳng lẽ liền có thể ở ngay trước mặt cậu ta gì đó gì đó rồi phải không!

Cái này có chỗ nào đó không đúng đi!

Cô quả thật phải quỳ trước logic của Tư Dạ Hàn nha!

Chuyện như vậy mà anh lại còn dùng giọng nói nghiêm trang nói ra được...

Cho tới thời khắc này Tư Hạ còn nằm ở trên giường bệnh, Diệp Oản Oản liếc mắt nhìn cậu ta một cái, chỉ thấy đối phương sắc mặt hoàn toàn xanh mét, tay run run lục lọi đầu giường tìm máy phun sương.

Hài tử đáng thương a~

"Thân thể như thế nào rồi?" Tư Dạ Hàn nói xong, ánh mắt rốt cuộc chuyển hướng đến thiếu niên đang nằm trên giường bệnh.

Trên giường bệnh, Tư Hạ lạnh rên một tiếng: "Dối trá!"

Tư Dạ Hàn không để ý đến thái độ của Tư Hạ, trước sau như một mặt không đổi sắc mở miệng nói: "Truyền dịch xong để cho Hứa Dịch đưa cậu trở về nghỉ ngơi mấy ngày đi."

Diệp Oản Oản đứng ở một bên gật đầu liên tục phụ họa theo, "Đúng vậy a! Hạ Hạ, thân thể của cậu thế này thật sự là quá kém, thẩm thẩm thật sự là cực kì lo lắng, hay là cậu về nhà nghỉ ngơi thật tốt đi!"

"..."

Thiếu niên khó khăn che ngực, cậu đã sắp bị hai người này làm cho tức chết rồi.

Cậu biến thành như vậy là do ai làm hại chứ?

Hiện tại mới nhớ tới thân thể của cậu sao, thời điểm mới vừa rồi lái xe tốc độ cao ngược đãi cậu cho cậu ăn nhiều đồ ăn cho chó vậy, làm sao không suy nghĩ một chút là cậu vẫn còn trẻ thơ chứ!!!


Chương 195: Diễn xuất là đủ

Cùng lúc đó, tại nhà trọ nữ sinh.

Bàn trang điểm của Trình Tuyết một mảnh hỗn độn, trên đất đầy mảnh thủy tinh của mỹ phẩm dưỡng da đắt giá bị rơi vỡ.

Trong phòng ba nữ sinh khác nơm nớp lo sợ trốn ở góc phòng, ai cũng không dám đến gần.

Ba người ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi, đợi nửa ngày, cho đến khi Trình Tuyết đem hết các đồ vật có thể đập được đập hết đi thì có một nữ sinh tóc ngắn mới dè đặt đi lên phía trước: "Tiểu Tuyết, đừng nóng giận, Diệp Oản Oản là ma lem không biết xấu hổ lại có tâm tư này, Tư Hạ nhất định là bị nữ nhân kia nói lời ngon tiếng ngọt lừa rồi! Thật ra thì tớ có chủ ý này, bảo đảm có thể hoàn toàn vạch trần bộ mặt thật của đồ xấu xí Diệp Oản Oản đó!"

Trình Tuyết sắc mặt không kiên nhẫn nhìn lại nữ sinh tóc ngắn.

Hai nữ sinh khác vội vàng thúc giục: "Ý định gì, cậu nói mau a!"

Nữ sinh tóc ngắn thần thần bí bí mà mở miệng hỏi: "Các cậu biết Diệp Oản Oản sợ nhất là chuyện gì không?"

"Là chuyện gì?" Hai người không hiểu hỏi lại, Trình Tuyết cũng lộ ra thần sắc suy tư.

Nữ sinh tóc ngắn hưng phấn nói: "Dĩ nhiên là tẩy trang! Cùng lớp lâu như vậy rồi, các cậu có người nào thấy qua bộ dáng không trang điểm của Diệp Oản Oản chưa?"

Hai người trố mắt nhìn nhau, trong đó một nữ sinh cao mập mạp dùng sức lắc đầu nói: "Thật không có ai! Bất quá đây không phải là điều đã được khẳng định sao? Đồ xấu xí kia nào dám lộ thật mặt! Trang điểm như vậy mới có thể miễn cưỡng che kín gương mặt muốn hù chết người khác nha?"

Một nữ sinh khác có cằm nhọn mặt cười trào phúng nói: "Cái đồ xấu xí kia còn ỷ vào việc không ai biết mặt thật của mình, liền không biết xấu hổ ở trước mặt mọi người nói mình thật ra rất đẹp, sợ làm cho hỗn loạn mới cố ý hóa thành như vậy nữa chứ! Thật không biết cô ta làm sao lại dám nói ra loại này nữa không biết!"

"Phốc, đại khái vì tất cả mọi người đều cùng là một dạng ngu ngốc như cô ta đi!"

"Còn có lời đồn đãi nói cô ta không phải xấu như vậy, căn bản chính là do giải phẫu thẫm mỹ thất bại hủy cả khuôn mặt, cho nên mới không thể không ngày ngày trang điểm cho gương mặt mình như quỷ vậy đó!"

"CMN! Giải phẫu thẫm mỹ thất bại! Thiệt hay giả a?"

"Có phải là thật hay không, tận mắt nhìn không phải liền rõ rồi hả?" Nữ sinh tóc ngắn âm ngoan mở miệng cười.

Hai người kia không hiểu nói: "Hả? Cái này muốn thấy phải làm thế nào?"

Nữ sinh tóc ngắn cười thần bí, ngay sau đó đi tới bên Trình Tuyết, bên tai của cô ta nhỏ giọng thầm thì.

Chỉ thấy ánh mắt lạnh lẻo của Trình Tuyết dần dần có chuyển biến, liếc mắt nhìn nữ sinh tóc ngắn, tựa hồ đối với chủ ý của cô ta rất là hài lòng: "Cái chủ ý này... Cũng không tệ lắm, cứ dựa theo như cậu nói mà làm đi!"

...

Đảo mắt cuối cùng đã tới ngày hội diễn văn nghệ.

Toàn bộ sân trường được quét dọn sạch sẽ, khắp nơi giăng băng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net