Chương 1961- 1980

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 1961: Cửu ca, anh là ma quỷ sao?

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Tư Dạ Hàn tất nhiên là không có khả  năng nói ra những lời này, vì vậy Diệp Oản Oản liền bàn điều kiện với anh, "Không nói cũng được, vậy ngày mai anh phải bồi em đi dạo phố ăn vặt! Nếu như anh không đi, em sẽ tìm người khác!"

Đây căn bản không phải là bàn điều kiện, nên gọi là uy hiếp trắng trợn đi...

"Ban ngày có chuyện, phải đợi một chút."

"Cũng được, dù bao lâu em cũng sẽ đợi anh!"

...

Sáng sớm hôm sau, trụ sở chính A Tu La.

Lâm Khuyết có một văn kiện khẩn cấp cần có chữ ký của Tư Dạ Hàn, vì vậy trực tiếp đến chỗ ngủ mà tìm, lại không ngờ sau khi đi tới lại không tìm thấy người.

Vì vậy Lâm Khuyết lại đi đến thư phòng, sau đó nhìn thấy Tư Dạ Hàn lại có thể đang ở trong thư phòng.

"Cửu ca, làm sao giờ này anh lại ở trong thư phòng vậy? Không phải là đêm qua anh thức trắng đấy chứ?" Lâm Khuyết kinh ngạc hỏi.

"Ừm."

"Bó tay! Bệnh cũ của anh lại tái phát?" Lâm Khuyết lo âu hỏi.

Tư Dạ Hàn ngẩng đầu lên, thuận miệng đáp: "Bởi vì đêm qua giông tố, cúp điện."

"Ồ, thì ra là vậy, tối ngày hôm qua đúng là trời mưa hơi to, rất nhiều nơi đều bị cúp điện, chỗ của chúng ta cũng bị cúp mất một lúc." Lâm Khuyết nói xong, có chút không hiểu, tại sao giông tố cúp điện mà anh ta lại không đi ngủ?

Chưa từng nghe nói Cửu ca lại sợ sét đánh cả!

"Híc, Cửu ca, chẳng lẽ anh sợ sét đánh... Hay là sợ bóng tối?" Lâm Khuyết yếu ớt hỏi.

Tư Dạ Hàn: "Oản Oản sợ, nên gọi điện thoại nói chuyện với nàng suốt cả đêm."

Lâm Khuyết: "..."

Cái miệng đáng ghét! Cái miệng đáng ghét này! Tại sao lại phải đi hỏi nhiều!

Tư Dạ Hàn không biết nghĩ đến cái gì, từ giữa chồng văn kiện cao như núi ngẩng đầu lên, thuận miệng dặn dò một câu, "Hôm nay sau khi buổi làm việc với đối tác kết thúc, chở tôi đi đến phố ăn vặt."

Lâm Khuyết gật đầu một cái, "À, cũng được thôi. Bất quá, làm sao anh lại đột nhiên có hứng thú với loại địa phương đó rồi hả? Lần trước tôi nói muốn đi dạo anh còn chê là buồn chán cơ mà!"

Tư Dạ Hàn: "Oản Oản muốn đi."

Lâm Khuyết: "..."

"Cửu ca, anh có thể tìm người khác đi cùng anh hay không?" Lâm Khuyết cơ hồ có chút tan vỡ hỏi.

Tư Dạ Hàn: "Không thể."

Lâm Khuyết: "Cửu ca, anh là ma quỷ sao?"

Tư Dạ Hàn lườm cậu ta một cái: "Cậu muốn tôi tìm Khương Viêm?"

Lâm Khuyết: "..."

Lâm Khuyết không phản đối.

Nếu như Khương Viêm biết được, còn sẽ không tự lao đầu vào chỗ chết mà đi ngăn cản hay sao?

Coi như là tâm phúc của Cửu ca, coi như là người duy nhất biết chân tướng kinh thiên này, biết được quan hệ giữa hai người, trọng trách trên vai hắn thật sự là quá nặng, quá nặng...

Tiểu Hồng à! Ca ca đây vì cậu mà phải chịu đựng nỗi đau đớn thầm kín không thể cho một ai biết đấy!

...

Chạng vạng tối, Lâm Khuyết nhận mệnh lái xe, sau bảy tám lần quẹo trái quẹo phải đã đi đến phố ăn vặt.

Sau khi xuống xe, nhất thời liền nhìn thấy một cảnh tượng náo nhiệt, hôm nay dường như có cử hành một lễ hội hoa đăng nào đó, toàn bộ con đường đều là từng cặp, từng cặp tình nhân trẻ. Lâm Khuyết lại một lần nữa hứng chịu vạn tiễn xuyên tâm.

"Cửu ca à, anh nhất định phải bồi nha đầu kia đi dạo phố sao? Vạn nhất bị người khác nhận ra hai người, còn không phải là hù chết người ta hay sao?"

Lâm Khuyết đang tỏ vẻ "con-tim-nát-tan", "lo-nước-thương-dân", cách đó không xa truyền tới một thanh âm trong vắt.

"A Cửu ——!!!"

Nghe được tiếng của Diệp Oản Oản, Lâm Khuyết theo bản năng mà quay đầu nhìn về hướng âm thanh truyền tới, kết quả, một giây kế tiếp liền nhìn thấy, một cô gái mặc áo đầm trắng, mái tóc dài màu đen, thuần khiết xinh đẹp như thiên sứ xuất hiện ở trong tầm mắt.

"Mịa nó... Diệp... Diệp Oản Oản...?" Lâm Khuyết dùng sức giụi giụi con mắt.

Hôm nay Diệp Oản Oản tóc đen váy dài, ăn mặc cứ như một tiểu tiên nữ. Ai lại nghĩ tới nàng sẽ là Tóc Húi Cua ca của Không Sợ Minh?

Sợ rằng dù có là trưởng lão hay đường chủ Không Sợ Minh chạm mặt ở đối diện, cũng sẽ không dám tới nhận người quen.


Chương 1962: Bảo vệ Cửu ca an toàn

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Nghe thấy tiếng "A Cửu" quen thuộc kia, Tư Dạ Hàn bỗng có chút miên man. Tiếp đó, liền thấy một bóng hồng đang lao về phía mình với vận tốc của ánh sáng.

Thời điểm Lâm Khuyết trợn mắt hốc mồm, Diệp Oản Oản đã chạy tới trước mặt, sau đó khoác lấy tay Tư Dạ Hàn, "Chờ lâu lắm rồi sao? Thật xin lỗi, em thay đồ hơi lâu một chút! Đổi 'nhẹ' phong cách một chút!"

"Cô thế này mà gọi là 'đổi nhẹ'sao! Còn không phải là đã biến thành một người hoàn toàn khác sao!" Lâm Khuyết sạm mặt lại.

Hắn không nhớ đã bao lâu chưa từng thấy Diệp Oản Oản ăn mặc theo bộ dáng này. Nhưng bởi vì hiện tại có tầng thân phận Không Sợ Minh Chủ của nàng đặt làm hệ quy chiếu, cho nên cú sốc mà lần gặp này mang lại thậm chí còn lớn hơn cả lần đầu hắn thấy được vẻ đẹp của nàng năm đó.

Còn nữa, trên người nha đầu này có phải là có mang máy đổi giọng rồi hay không?

Giọng nói ôn nhu đến mức khiến toàn thân hắn nổi hết cả da gà lên rồi này!

Diệp Oản Oản dường như mãi tới giờ phút này mới vừa phát hiện ra Lâm Khuyết cũng có mặt, lộ ra vẻ tương đối ghét bỏ, "Làm sao cậu cũng có mặt ở đây vậy?"

"Đương nhiên là vì muốn bảo vệ Cửu ca an toàn rồi, ai biết được cô sẽ làm cái gì với anh ấy!" Lâm Khuyết cố ý xuyên tạc.

Diệp Oản Oản "xì" một tiếng, "Làm sao cậu biết không phải là Cửu ca nhà cậu hi vọng tôi làm cái gì với anh ấy cơ chứ!"

Lâm Khuyết: "Mịa nó! Làm sao cô lại không biết xấu hổ như vậy! Rốt cuộc tôi cũng lý giải được tại sao mỗi lần gặp cô Tiểu Hồng đều bị chọc tức đến gần chết. Cửu ca, sao anh không quản cô ấy chặt một chút!"

Tư Dạ Hàn lườm Lâm Khuyết một cái, ra lệnh, "Cậu chờ tôi ở quán trà đối diện!"

Lâm Khuyết: "..."

Đây là thừa nhận cách nói của nha đầu kia, có đúng không... Đúng không... Đúng không...

Hắn đây là đã tạo cái nghiệt gì, không chỉ phải che giấu giúp hai người này, còn phải chịu cảnh bị tọng thức ăn cho chó vào họng, cuối cùng còn bị ghét bỏ...

Ôi cái phận cẩu độc thân...

Sau khi Lâm Khuyết rời đi, Diệp Oản Oản lập tức kéo Tư Dạ Hàn đi dạo.

Trên đường, dòng người qua lại tấp nập, bọn họ hòa lẫn vào trong đám người, sẽ không khiến cho người khác chú ý. Huống chi nàng còn ăn mặc như vậy! Chỉ là gương mặt của Tư Dạ Hàn hơi có chút...quá bắt mắt.

"Chờ một chút, anh đeo cái này lên đi!" Diệp Oản Oản móc ra một cái khẩu trang.

Tư Dạ Hàn nghe lời đeo lên.

Diệp Oản Oản mặc dù có chút tiếc nuối vì không nhìn thấy được gương mặt điển trai đó nữa, nhưng lại yên tâm hơn không ít, "Hoàn mỹ, như vậy chúng ta liền có thể an an tâm tâm đi hẹn hò!"

Hẹn hò...

Thần thái Tư Dạ Hàn khẽ run rẩy. Hai chữ này đối với anh mà nói giống như đã là chuyện của một thế giới khác, khiến cho anh có một loại cảm giác như mình đang ở trong một giấc mơ.

"A Cửu, ngày hôm nay em có xinh đẹp không?" Diệp Oản Oản không nhịn được, lập tức khoe bộ đồ mà nàng đã tỉ mỉ lựa chọn.

"Cũng ổn." Giọng nói của Tư Dạ Hàn có chút thờ ơ.

Diệp Oản Oản nhất thời không hài lòng: "Cái gì mà cũng-ổn!! So với bình thường, hôm nay chẳng lẽ không phải là em đặc biệt đẹp sao!"

Bình thường nàng ăn mặc xuềnh xoàng, chân đi dép lào, có sự tương phản rất lớn!

Kết quả, một giây kế tiếp liền nghe được Tư Dạ Hàn mặt không cảm xúc mà nói: "So với bình thường, cũng không khác biệt."

Diệp Oản Oản: "..."

Mắt của người này bị mù rồi! Người đàn ông của nàng, mắt bị mù thật rồi!

Được rồi, được rồi, dù sao vị này khi ngắm nhìn gương mặt được nàng trang điểm xấu đến mức ma chê quỷ hờn mà còn có thể nói ra câu "Vẫn ngon miệng như thế"!

Cho nên nàng lựa chọn quần áo khổ sở như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?

Đại khái là nhìn thấu sự bất mãn của Diệp Oản Oản, Tư Dạ Hàn dắt nàng đi tới một quán hàng rong bán kẹo đường ở phía trước, "Ăn cái này không?"

Thấy có kẹo đường, tâm tình Diệp Oản Oản không khỏi thoáng trở nên ôn hòa hơn.

Ban đầu, cái anh chàng có chỉ số nhạy cảm EQ âm này, ngay cả hẹn hò như thế nào cũng không biết, vẫn là nhờ có nàng "dạy dỗ" từng chút một đấy!

Xem ra cũng có chút thành quả, ít nhất cũng biết mua kẹo đường để dỗ nàng rồi.

Diệp Oản Oản quả quyết nói: "Ăn!"

Tư Dạ Hàn nhìn về phía chủ tiệm: "Bao nhiêu tiền?"


Chương 1963: Không phải là em có thuốc giải sao?

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Chủ tiệm nhìn thấy cặp trai xinh gái đẹp trước mặt này, không kiềm được mà nhìn nhiều thêm mấy lần. Tướng mạo của cô gái cũng không cần nói, còn chàng trai thì dù có đeo khẩu trang cũng có thể nhìn ra dung mạo bất phàm.

Bất quá, những cặp tình nhân trẻ hẹn hò cũng thường lui tới nơi này, cũng không có chuyện gì đáng ngạc nhiên.

Chỉ cần cặp tình nhân trẻ này không phải là Tu La Chủ của A Tu La và Tóc Húi Cua ca của Không Sợ Minh là được...

Chủ tiệm nhiệt tình đáp, "10 đồng một cây, rất rẻ! Tiểu soái ca, mua cho bạn gái một cây đi!"

Nghe được hai chữ "bạn gái" của chủ tiệm, Tư Dạ Hàn lấy từ trong túi ra một tờ 100 tệ, "Không cần thối lại!"

Diệp Oản Oản nhìn thấy Tư Dạ Hàn chi tiền, không khỏi xuýt xoa. Ngày trước đi hẹn hò, ngay cả tiền mặt cũng không biết mang theo, hiện tại cũng đã biết đến những chỗ như thế này cần phải mang theo tiền.

Mua kẹo đường xong, Tư Dạ Hàn lại liên tiếp mua cho nàng túi lớn túi nhỏ toàn là đồ ăn vặt, sau đó hai người đi vào một quán ăn vô cùng cao cấp.

"Còn muốn ăn gì?" Tư Dạ Hàn mở thực đơn ra và hỏi.

Diệp Oản Oản vừa cắn một chiếc bánh mật, vừa nhồm nhoàm đáp: "Em muốn ăn... à mà thôi, có nói ra cũng không ăn được!"

Tư Dạ Hàn: "Em muốn ăn cái gì, anh cũng đều sẽ mua giúp em."

Diệp Oản Oản bĩu môi một cái, "Không cần đâu, không thể nào! Không ăn được!"

Tư Dạ Hàn có chút tò mò: "Là cái gì?"

Diệp Oản Oản: "Ăn...anh!!"

Tư Dạ Hàn: "..."

Cùi chỏ của Diệp Oản Oản tỳ lên trên bàn, nháy mắt một cái, "Hì hì, em đã nói rồi mà, có phải là anh đã quên hai ta còn đang trúng phải Tình Cổ rồi hay không? Anh không định giải Cổ với em sao?"

Tư Dạ Hàn thần sắc lãnh đạm bình tĩnh, vừa nhấp một ngụm trà vừa đáp: "Không phải là em có thuốc giải sao?"

"Ặc ặc! Khục khục khục... Làm sao anh biết... Ai nói em có thuốc giải?" Diệp Oản Oản nhất thời trợn to hai mắt.

Đệt! Chẳng lẽ là... Nhiếp Vô Danh?

"Có phải cái tên khốn Nhiếp Vô Danh kia cũng chạy tới chỗ anh chào hàng rồi hay không?!" Diệp Oản Oản tức giận nói, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có khả năng này.

Nói xong, nàng phát hiện ra có chỗ nào đó sai sai.

"Hic, không đúng! Nhiếp Vô Danh nói với em thuốc giải này chỉ có bên nữ uống vào mới có thể hiệu nghiệm, anh ta tới chỗ anh rao bán như thế nào? Chẳng lẽ tên Tử Quỷ * kia đã nghiên cứu ra thuốc giải mà bên nam uống cũng có hiệu quả?" Diệp Oản Oản hỏi.

* biệt danh của người lúc nào cũng đeo quan tài sau lưng

"Không phải!" Tư Dạ Hàn nhìn Diệp Oản Oản một cái, sau đó đáp, "Bởi vì nếu anh mua thuốc giải, đại khái có thể nghĩ biện pháp để khiến em ăn, như vậy anh cũng có thể giải độc cho mình."

Diệp Oản Oản sững sờ, ngay sau đó suy nghĩ minh bạch. Nhất định là Nhiếp Vô Danh tìm tới Tư Dạ Hàn, nói với anh chỉ cần bên nữ dùng, liền có thể giải được Cổ độc. Sau đó khuyến khích Tư Dạ Hàn ép, dụ, dọa...bằng mọi cách khiến Diệp Oản Oản uống là được.

"Nhiếp! Vô! Danh! Chư-tiên-sa cái đồ con hàng chết bằm!" Hình tượng tiểu tiên nữ của Diệp Oản Oản hoàn toàn bị sụp đổ bởi vì con hàng Nhiếp Vô Danh.

"Anh mua rồi hả?" Diệp Oản Oản nhất thời nheo cặp mắt lại đầy nguy hiểm.

Tư Dạ Hàn đón lấy ánh mắt "anh-mà-dám-nói-đã-mua, em-liền-cắn-chết-anh" của cô gái, đáp: "Không có."

Lúc này, ngọn lửa giận của Diệp Oản Oản mới thoáng bình ổn lại một chút: "Hừ, anh ta đến tìm em, nhưng em không mua! Anh cũng tuyệt đối đừng mua đồ của anh ta, có nghe hay không?"

"Tại sao lại không mua thuốc giải?" Tư Dạ Hàn dừng một chút, ngay sau đó hỏi.

"Tại sao em lại phải mua thuốc giải, không phải là em đã có sẵn rồi sao!" Diệp Oản Oản nhấc tay Tư Dạ Hàn lên, đặt lên miệng khẽ cắn yêu một cái.

Cảm giác nhột nhột nơi bàn tay trong thoáng chốc như truyền thẳng vào tim.

Hiệu quả của câu nói này không khác nào một lời tỏ tình thề non hẹn biển, anh và em yêu nhau say đắm, em chỉ yêu anh, chỉ yêu mình anh....

Diệp Oản Oản đang chơi đùa đầy vui vẻ, ánh mắt liếc xéo qua, đột nhiên vô cùng lanh lẹ, nhìn thấy có người quen tiến vào.

"Mẹ nó! Thu Thủy?"

Diệp Oản Oản không nghĩ tới lại có thể đụng phải Thu Thủy vốn đã lâu không gặp ở chỗ này. Hơn nữa, cũng không hiểu tại sao, vừa nhìn thấy Thu Thủy, nàng liền bất giác cảm nhận được có điềm chẳng lành...


Chương 1964: Lại vừa ý ai

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Thấy thần sắc Diệp Oản Oản không đúng, Tư Dạ Hàn mở miệng hỏi: "Sao vậy?"

Diệp Oản Oản vừa đưa một tay lên che mặt, vừa thấp giọng nói, "Cô gái kia... là một vị đường chủ Không Sợ Minh bên em..."

Tư Dạ Hàn thuận theo tầm mắt của Diệp Oản Oản nhìn sang, thấy được một cô gái mặc trang phục màu tím, vóc người cao ráo thon thả đang đi về hướng bọn họ.

Thu Thủy tựa hồ là phát hiện ra nàng, nhìn chằm chằm về phương hướng của Diệp Oản Oản, cặp mắt sáng lên, ngay sau đó vọt thẳng về phía trước.

Mịa nó, làm sao lại đi tới đây vậy hả!?

Chẳng lẽ bị nhận ra rồi? Chuyện này không khoa học!! Hic hic...

"Tiểu Phong!"

Diệp Oản Oản còn chưa kịp phản ứng, Thu Thủy đã lướt tới trước mặt nàng, đầy mừng rỡ mà tíu ta tíu tít, "Tiểu Phong! Đúng thật là cô rồi!"

Biểu cảm của Diệp Oản Oản quả thật là không tưởng tượng nổi, ngơ ngơ ngác ngác tự chỉ vào bản thân mình, "Con mịa nó, tôi mặc như thế này mà cô cũng dám nhận người quen sao?"

Thu Thủy cười nói, "Hình dáng gì của cô mà tôi chưa từng thấy chứ! Cô lừa gạt người khác thì coi như xong đi, còn muốn lừa cả tôi sao?"

Diệp Oản Oản: "..."

Không ngờ quan hệ giữa nàng và Thu Thủy đã tốt tới trình độ có hóa ra tro cũng có thể nhận ra.

Ban đầu, Bắc Đẩu và Thất Tinh thay phiên đến xò xét thân phận của nàng, đều không xác định được. Cuối cùng nhờ Thu Thủy ra tay, mới xác định được nàng chính là Bạch Phong.

Sau đó, nghe nói lúc ấy Thu Thủy nhờ vào một vết bớt bẩm sinh nào đó trên người nàng để xác định...

Có thể thấy, quan hệ của nàng và Thu Thủy quả thật là vô cùng thân mật.

Chợt nhận ra điều này, khiến cho cảm giác nguy cơ của Diệp Oản Oản càng thêm mãnh liệt.

Thu Thủy không phải đã đi đến nơi khác tìm thuốc giải Cổ độc Tình Đầu Ý Hợp cho nàng rồi hay sao? Làm sao mới giờ đã quay về rồi vậy hả?

"Thu Thủy... Không phải là cô đã đi nơi khác rồi hay sao?" Diệp Oản Oản hỏi.

"Đừng nói nữa, chuyện tìm thuốc giải không được thuận lợi cho lắm, lại không yên tâm về cô, nên chỉ có thể quay về trước. Không ngờ thời điểm ghé tiệm này lại có thể gặp được cô, cho nên mới qua đây đấy!"

Diệp Oản Oản: "..."

Nên nói như thế nào đây? Vận khí của cô nàng này cũng đúng là quá trùng hợp rồi! Vậy mà cũng có thể gặp được!

Diệp Oản Oản đang suy nghĩ làm sao để đẩy Thu Thủy đi, thì Thu Thủy đã chú ý tới Tư Dạ Hàn ngồi đối diện Diệp Oản Oản. Cô trực tiếp đi tới, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Diệp Oản Oản, ngay sau đó quan sát Tư Dạ Hàn một lượt từ trên xuống dưới.

Đeo khẩu trang không thấy được mặt, nên không thấy rõ được tướng mạo.

Nhưng một người có thể được Tiểu Phong hẹn đi ăn cơm, lại còn bắt đeo khẩu trang, có thể khẳng định là dáng dấp không tệ.

Về vóc người, cũng khá ổn... Được rồi, là rất rất ổn!!

"Chuyện này... Vị này là..." Diệp Oản Oản đang suy nghĩ cách để lừa gạt.

Ai ngờ, không đợi Diệp Oản Oản mở miệng, Thu Thủy đã bày ra bộ dáng không thèm để ý, "bản-cô-nương-đây-đã-quá-quen rồi", trực tiếp xua tay một cái, "Được rồi, được rồi, không cần giới thiệu đâu, tôi đây bất kể cô lại vừa ý ai! Đã khuyên nhủ nhiều lần cũng vô dụng, tôi cũng lười tiếp tục hao hơi tổn sức khuyên cô!"

Đối diện, Tư Dạ Hàn nghe vậy, tay bưng ly trà hơi dừng một chút, nhìn qua dường như cũng không có phản ứng gì đặc biệt.

Về phần Diệp Oản Oản, mồ hôi lạnh đều thấm đẫm rồi. Cái gì gọi là... "lại vừa ý ai"...

Nàng ngày trước từng vừa ý nhiều người như vậy sao?

Diệp Oản Oản đầy kiêng kỵ nhìn về phía Tư Dạ Hàn ở đối diện, khẽ ho nhẹ, "Cái gì mà 'lại-vừa-ý'! Đừng bêu xấu tôi! Tôi là người chung thủy nhất đấy, có được hay không!"

Thu Thủy nghe vậy, tựa như cười mà không phải cười, chế nhạo, "Vâng vâng vâng, là tôi bêu xấu cô! Cô theo đuổi Kỷ Tu Nhiễm suốt mười mấy năm, vì anh ấy lên núi đao xuống biển lửa, còn không phải là chung thủy hay sao!"

"Phụt... Khục khục khục... Cô nói cái gì!!" Diệp Oản Oản mới vừa hớp một ngụm nước trà, phun một cái, sặc sụa liên hồi.


Chương 1965: Mê luyến Kỷ Tu Nhiễm nhiều năm như vậy

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Ngón tay cầm ly trà của Tư Dạ Hàn đột nhiên siết chặt thấy rõ, gân xanh trên mu bàn tay đều lộ ra.

Diệp Oản Oản nuốt nước miếng, thấy rõ trên thân ly trà kia có nhiều hơn vài vết rạn: "..."

Sao đột nhiên trời lại lạnh vậy ta?

"Thu Thủy, cô đừng có nói bậy nữa!" Diệp Oản Oản không ngừng nháy mắt cùng với Thu Thủy.

Mới vừa rồi Thu Thủy nói cái gì? Nàng lại có thể từng theo đuổi Kỷ Tu Nhiễm?

"Tôi nói bậy? Chuyện gì của cô mà tôi không biết chứ! Khi đó cô thích Kỷ Tu Nhiễm như thế, không phải là anh ấy không chịu! Theo đuổi nhiều năm như vậy, bởi vì Kỷ Tu Nhiễm cự tuyệt cô, trong những ngày chán chường, đã từng làm ra rất nhiều chuyện hoang đường..." Thu Thủy xổ luôn một tràng, không ngờ rằng mình vừa bán đứng minh chủ nhà mình sạch sẽ.

Lượng tin tức này quá nhiều... Mắt Diệp Oản Oản đều đã trợn tròn cả lên...

Thu Thủy sắc mặt đầy nghiêm túc nhìn về phía Diệp Oản Oản nói, "Chẳng qua là, Tiểu Phong, tôi hỏi này, rốt cuộc cô nghĩ như thế nào vậy? Mê luyến Kỷ Tu Nhiễm nhiều năm như vậy, hiện tại thật vất vả mới xua tan mây thấy được ánh trăng rồi, tại sao cô lại còn đi ra ngoài làm bậy?"

Thu Thủy nói xong, còn đảo mắt nhìn về phía Tư Dạ Hàn, cứ như thể đang nhìn một người vượn trong sở thú vậy. Cái tên dã nam nhân kì đà cản mũi này...

Rắc rắc ——

Trong nháy mắt khi Thu Thủy dứt tiếng, Diệp Oản Oản nhìn thấy ly trà của "người nào đó" ở đối diện... Bể! Nát!

Mà đại não Diệp Oản Oản giờ phút này, đã hoàn toàn ngu người, lặng yên tại chỗ rồi.

Đây là lần đầu tiên Thu Thủy lải nha lải nhải tuôn luôn một tràng dài như vậy, hoàn toàn không cho nàng cơ hội phản ứng nào.

Lượng tin tức ẩn chứa trong này...con mịa nó cũng thật là quá lớn rồi đấy!

Tôi bất kể cô lại vừa ý ai...

Mê luyến Kỷ Tu Nhiễm nhiều năm như vậy...

Chỉ riêng hai câu này, đã đủ để có thể khiến cho nàng chết không có chỗ chôn...

"Em... Em không phải... Em không có... Bảo Bảo, anh nghe em giải thích..." Vạn vạn không ngờ tới, tai vạ bất ngờ từ trên trời rớt xuống, Diệp Oản Oản quả thật là muốn hộc máu.

Biểu cảm của chàng trai bị che khuất đằng sau chiếc khẩu trang không nhìn thấy được, nhưng chính vì không thấy được nên mới khiến Diệp Oản Oản run sợ trong lòng.

Thu Thủy thấy Diệp Oản Oản sốt sắng như vậy, có chút cạn lời, "Coi cô kìa, chỉ có chút tiền đồ này thôi sao!! Tại sao vậy?"

Diệp Oản Oản: "...!!!"

Cho xin đi! Quá lắm rồi đấy!

"Thật mà... Bảo Bảo... Đây nhất định là tin nhảm vỉa hè... Là tin đồn tào lao... Chuyện này tuyệt đối không hề có!" Diệp Oản Oản vội vàng giải thích.

Thu Thủy trừng nàng một cái nói,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net