✓Chương 201- 210

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Hyna Nguyễn

Beta: sontradooo

Chương 201: Hoa khôi của trường đổi người

"Cô... " Trình Tuyết nhìn chòng chọc Diệp Oản Oản, đứng tại chỗ giận đến mức tối sầm mặt lại.

Vô luận cô ta từng tưởng tượng như thế nào đi nữa cũng không bao giờ nghĩ ra, dưới lớp trang điểm đáng sợ kia của Diệp Oản Oản lại là một gương mặt xinh đẹp như vậy!

Mà ở trước gương mặt đó của Diệp Oản Oản, việc cô ta tối nay phí hết tâm tư trang điểm tinh xảo cùng váy dạ hội hoa lệ tất cả đều trở thành một trò cười.

Giờ phút này, mọi người chung quanh đều nhìn chằm chằm về phía của Trình Tuyết, toàn bộ đều lộ ra ánh mắt khác thường, châu đầu kề tai xì xào bàn tán.

Diệp Oản Oản tháo tất cả trang sức cùng tẩy trang gương mặt của mình, hoàn toàn lộ ra dung nhan chân thật nhất, trên người cũng chỉ mặc đơn giản một bộ váy màu trắng, đem lại cảm giác tốt hơn nhiều so với trang phục lộng lẫy của Trình Tuyết – hoa khôi của trường Thanh Hòa bọn họ, làm cho hình tượng nữ thần trong lòng tất cả nam sinh trong nháy mắt hóa thành mảnh vụn, đây là cái chuyện gì a!

"Các người có còn nhớ Diệp Oản Oản đã từng nói, cô ấy không muốn để lộ hình dáng thật sự của mình là vì sợ phiền toái sợ, làm cho mọi thứ hỗn loạn lên sao? Thảo a, vậy mà đây lại là sự thật! Cái này cũng quá làm mù mắt chó người ta rồi!"

"Có thể không mù được sao! Cũng sắp tốt nghiệp, tôi lại mới biết trường học của mình lại có một đại mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành như vậy! Cái nhan sắc này quả thật cách xa Trình đại hoa khôi của chúng ta mười tám con phố! Diệp Oản Oản nếu sớm một chút lộ ra bộ mặt thật, làm gì có chuyện Trình Tuyết ở đây diễu võ dương oai chứ?"

"Hôm nay vừa nhìn là biết chính Trình Tuyết làm ra chứ còn ai nữa? Vốn là muốn dạy dỗ Diệp Oản Oản, ai ngờ lại là tự mình vả vào mặt mình!"

"Diệp Oản Oản cùng Trình Tuyết, quả nhiên chính là công chúa Bạch Tuyết cùng vương hậu ác độc! Tuyệt vời quá a!"

"Tối nay quả thật là quá huyền ảo rồi! Tôi đến bây giờ còn không hiểu lắm! Hoa khôi của trường Thanh Hòa lại bị một người xấu xí làm mất mặt..."

"Ai nói xấu xí! Ai nói xấu xí! Ai nói nữ thần của ta là xấu xí đấy! Nữ thần của ta rõ ràng mới thật sự là hoa khôi của trường Thanh Hòa! Không tin tới PK! Ai đồng ý thì bỏ phiếu!"

"Cái này còn cần bỏ phiếu sao? Hoa khôi của trường Thanh Hòa chúng ta cũng nên đổi người rồi a!"

...

Trình Tuyết nhận lấy những ánh mắt trào phúng cùng những lời nghị luận bàn tán kia, hung hăng đẩy hai người hầu bên cạnh ra chạy phóng trong hậu trường tới, vừa chạy như điên vừa dùng sức lôi kéo lễ phục hoa lệ trên người.

Mà nữ sinh tóc ngắn người bày ra kế hoạch này cho Trình Tuyết, một tay trù tính để cho Diệp Oản Oản tháo bỏ lớp trang điểm vào lúc này sớm đã hoàn toàn trợn tròn mắt, cô ta nào dám vào lúc này tiến tới trước mặt Trình Tuyết được, vội vàng cúi đầu xuống có thể trốn xa bao nhiêu liền trốn bấy nhiêu.

Trong đám người đang huyên náo, Thẩm Mộng Kỳ gắt gao nắm chặt quả đấm đứng ở trong góc nhỏ, sắc mặt đen thui.

Đáng chết...

Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì bây giờ cô ta rơi vào cảnh người gặp người chửi rủa, mà cái đồ xấu xí Diệp Oản Oản chẳng qua chỉ lộ ra bộ mặt thật mà thôi lại trở thành nữ thần ở Thanh Hòa, thậm chí thay thế Trình Tuyết trở thành hoa khôi của trường!

Hết thảy những thứ này có vấn đề chỗ nào chứ, bắt đầu từ khi Diệp Oản Oản không có dựa theo dự đoán của cô ta cùng Cố Việt Trạch rời khỏi Cẩm Viên, sau đó tất cả đều diễn tiến theo chiều hướng mà cô ta không thể khống chế nổi...

Không chỉ như thế, Diệp Oản Oản đối với cô ta cũng càng ngày càng xa lánh, ngược lại cùng Giang Yên Nhiên ngày càng gần.

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Thẩm Mộng Kỳ liếc nhìn tên người gọi đến, hít sâu một hơi đi ra bên ngoài hội trường.

Nhìn tên người gọi điện thoại đến, trên mặt của Thẩm Mộng Kỳ hiện lên vẻ chán ghét, nhưng thời điểm nhận điện thoại, âm thanh vẫn rất là mềm mại nói: "A lô? Anh Mộ Phàm sao?"

"Hôm nay buổi diễn thuận lợi chứ?"

"Coi như không tồi..." Thẩm Mộng Kỳ sắc mặt lạnh lùng đáp lời.

A, thuận lợi?

Hôm nay cô ta trình diễn vở ba lê 《Hồ thiên nga 》nổi tiếng nhất, tối nay vốn nên là buổi biểu diễn đặc sắc loá mắt nhất, nhưng có thể bởi vì sự kiện xảy ra với Tống Tử Hàng kia, thời điểm cô ta lên đài, phía dưới chờ đợi cô ta chỉ có một mảnh hít hà.


Chương 202: Về nhà vuốt lông đại ma đầu

Đầu bên kia điện thoại phát hiện được thanh âm của Mộng Kỳ có chút sa sút, vội vàng lo âu mở miệng hỏi: "Vẫn còn đang bởi vì chuyện kia nên tâm tình không tốt sao?"

Thẩm Mộng Kỳ nghe vậy nhất thời ủy khuất nhẹ nhàng sụt sùi khóc: "Mộ Phàm ca, em thật khó chịu, thật quá khó chịu, rõ ràng từ đầu tới cuối đều là nam sinh kia dây dưa với em, uy hiếp em, tại sao lại không có người tin em..."

"Ngoan nào, còn có anh tin em, chân chính thích em, người yêu em đều sẽ tin tưởng em, cần gì phải bởi vì một người không quan trọng mà thương tâm chứ?"

"Nhưng mà Oản Oản! Ngay cả Oản Oản cậu ấy cũng không tin em!" Trầm Mộng Kỳ kích động mở miệng, phảng phất đau lòng đến cực hạn.

Nghe được tên của Diệp Oản Oản, Diệp Mộ Phàm ở đầu kia điện thoại trong nháy mắt yên lặng, một hồi lâu sau mới mở miệng, giọng nói lại rõ ràng lạnh xuống: "Con bé đó không tin cũng không sao, trước đây anh đã khuyên em rồi chớ cùng con bé qua lại quá gần gũi thân thiết, Diệp Oản Oản không đáng để em đối đãi thật lòng như vậy đâu!"

"Nhưng mà em một mực coi Oản Oản là bạn tốt nhất của mình mà..."

"Loại bạn bè này, em không có cũng được! Được rồi, đừng nghĩ đến chuyện không chuyện vui nữa, hãy suy nghĩ một chút đến chuyện sau khi tốt nghiệp em sẽ trở thành đại minh tinh vạn người ngưỡng mộ, đến lúc đó sẽ có rất rất nhiều người thích em nha!"

Ánh mắt của Thẩm Mộng Kỳ sáng lên một cái: "Có thật không? Em thực sự có thể trở thành đại minh tinh sao?"

"Dĩ nhiên rồi anh nhất định sẽ làm cho em trở thành ngôi sao mới nổi bật và chói mắt nhất!"

...

Sau khi đến phòng y tế kiểm tra xong, Diệp Oản Oản liền cùng Giang Yên Nhiên trở lại nhà trọ.

Giang Yên Nhiên ngồi ở mép giường, lo âu nhìn sang Diệp Oản Oản: "Oản Oản, cậu không sao chứ?"

Mặc dù Diệp Oản Oản bình thường nhìn như đối với cái gì cũng không quan tâm, nhưng cô lại nhìn ra được, trong nội tâm của cô ấy ẩn chứa rất nhiều chuyện, bao gồm gương mặt này của mình, sở dĩ cô ấy không muốn lộ ra hình dáng thật chỉ sợ cũng có ẩn tình khác.

Bây giờ bị lộ ra, bị tất cả mọi người thấy, điều này thật không có sao chứ?

Diệp Oản Oản cười khổ giang tay ra: "Thành thật mà nói... thì có chuyện, hơn nữa là chuyện rất nghiêm trọng!"

"Rất nghiêm trọng?" Giang Yên Nhiên nhất thời thay đổi sắc mặt: "Rốt cuộc tại sao cậu một mực không muốn lộ ra diện mạo thật sự của mình vậy?"

"Dĩ nhiên là sợ kiếp đào hoa a! Bạn trai của tớ rất thích ăn giấm!" Diệp Oản Oản than thở nói.

Giang Yên Nhiên nghe vậy sững sờ một lúc, tiếp theo chợt thở phào nhẹ nhõm, cô còn tưởng rằng có hậu quả đáng sợ gì nữa chứ, kết quả lại bị vẻ mặt ân ái của Oản Oản làm cho xao động.

Diệp Oản Oản biết Giang Yên Nhiên đang suy nghĩ gì nhưng cũng không có giải thích.

Aiz, vị kia nhà cô nếu thật chỉ là ăn một chút giấm thì đã tốt nhưng vị kia nhà cô khi ghen lên muốn mạng của cô chứ không phải điều gì khác nha!

Vì bảo vệ tính mạng của mình, Diệp Oản Oản cảm giác được mình nhất định trước thời hạn phải nghĩ xong phương pháp ứng đối với anh thôi.

"Yên Nhiên, có chuyện này tớ muốn nói với cậu, có thể trong khoảng thời gian này tớ sẽ không ở kí túc xá với cậu nữa." Diệp Oản Oản mở miệng nói.

"Không ở kí túc xá? Cậu phải về nhà ở rồi sao?" Giang Yên Nhiên hỏi.

Diệp Oản Oản nghe vậy, thần sắc nhất thời khẽ run, về nhà... Cô nào còn có nhà để về!

"A, đúng vậy, tự nhiên có chút nhớ nhà nên tớ muốn về nhà." Diệp Oản Oản chỉ có thể thuận theo lời của Giang Yên Nhiên mở miệng nói.

Cô chung quy không thể trả lời là mình trở về để vuốt lông cho đại ma đầu nào đó được chứ?

"Nghe Thẩm Mộng Kỳ nói, trước dây cậu cùng trong nhà huyên náo rất căng, bây giờ có thể nghĩ thông suốt rồi cũng tốt, cha mẹ nào mà không muốn tốt cho con mình chứ, có hiểu lầm gì đó nên nói rõ nếu có thể, đừng chờ đến sau này hối hận không kịp đâu!" Giang Yên Nhiên khuyên nhủ.

Diệp Oản Oản gật đầu: "Ừ, tớ biết."



Chương 203: Nhớ anh đến mức ngủ không yên giấc

Trước khi đi ngủ, Diệp Oản Oản gửi cho Tư Dạ Hàn một cái tin nhắn ngắn.

[Thân ái, người ta rất muốn gặp anh nha, mỗi ngày đều nhớ anh đến mức ngủ không yên giấc, em chuẩn bị cùng giáo viên xin học ngoại trú, không ở ký túc xá nữa, cho nên bắt đầu từ thứ sáu này em sẽ trực tiếp về nhà ở á! Anh có vui hay không?]

Bây giờ Tần Nhược Hi đã trở lại bên Tư Dạ Hàn, cô cũng muốn nắm chặt hơn một chút, cộng thêm sắp đến thời gian thi vào đại học, cô có thể nhân cơ hội này tìm Tư Dạ Hàn giúp cô bù lại số kiến thức môn toán, nhất cử lưỡng tiện a.

Không qua mấy giây tiếng chuông tin nhắn từ điện thoại vang lên, Tư Dạ Hàn trả lời cho cô một chữ: [Được.]

Diệp Oản Oản trốn trong chăn trộm cười, a cô thật là muốn biết Tư Dạ Hàn mỗi lần nhìn thấy tin nhắn kiểu tê dại người này của cô thì có biểu tình gì.

Thật là bội phục anh mỗi lần đều có thể bình tĩnh như vậy mà nói chuyện với cô.

[Đúng rồi đúng rồi! Đại Bạch có ở nhà không? Em muốn cùng chơi với Đại Bạch!] Diệp Oản Oản lại cố ý nhắn thêm một câu nữa.

Gào, cô thật sự rất muốn chơi với Đại Bạch nha!

Chính là không biết Đại Bạch có ở Cẩm Viên hay không a.

Lần này đầu kia điện thoại di động cách rất lâu mới có tin nhắn trả lời lại: [Nó có ở nhà].

Quá tốt rồi!

Nghĩ đến việc cô trồng cải trắng cùng với Đại Bạch, Diệp Oản Oản nhất thời đối với việc trở về Cẩm Viên cũng không còn bài xích nhiều nữa.

-----

Đêm khuya, Cẩm Viên.

Hứa Dịch đột nhiên bị ông chủ nhà mình kêu tới, nói hắn làm một nhiệm vụ mà hắn nằm mơ cũng không bao giờ ngờ tới.

Tư Dạ Hàn: "Đi tìm đem Slutte trở về Cẩm Viên đi."

"Dạ?" Hứa Dịch sửng sờ.

Hơn nửa đêm rồi ông chủ còn muốn để hắn đi vào rừng tìm Slutte về sao?

Tên kia lúc này còn không biết đang đi săn ở nơi nào, vậy ông chủ muốn hắn tới chỗ nào tìm nó chứ!

Trời tối trăng mờ, ông chủ không sợ hắn bị dã thú tha đi hả?

"Còn có việc gì sao?" Tư Dạ Hàn ngước mắt lên nhìn hắn một cái.

"Không! Không có! Thuộc hạ đi tìm liền đây..."

"Trước thứ sáu tìm tới là được."

"Vâng..." Hứa Dịch đau khổ mà lĩnh mệnh hắn phải mang người vào rừng mà tìm lão hổ về.

Thật sự không nghĩ ra vì sao ông chủ lại muốn tìm Slutte gấp như vậy chứ?

Còn gia hạn trước thứ sáu nhất định phải tìm được nữa chứ?

------

Sáng ngày thứ hai.

Diệp Oản Oản theo thói quen mang ra túi trang điểm cực lớn của mình.

Lấy ra xong mới phát hiện tối hôm qua mặt của cô đã bị lộ. Cho nên, trang điểm có còn có tác dụng gì được nữa chứ?

Tiếp tục trang điểm chính là giấu đầu hở đuôi nhưng nếu không trang điểm hậu quả mà cô phải nhận cũng không khá hơn chút nào.

Diệp Oản Oản còn đang đắn đo suy nghĩ, dưới lầu đột nhiên truyền tới một trận âm thanh huyên náo, mơ hồ còn kèm theo tên của cô.

"Làm sao lại ồn ào như vậy?" Diệp Oản Oản cau mày.

Giang Yên Nhiên từ ban công đi vào nhìn cô một cái bộ dạng muốn nói lại thôi, cuối cùng bất đắc dĩ mở miệng nói: "Cậu tự đi ra nhìn đi..."

Diệp Oản Oản vẻ mặt mê mang: "Tình huống gì vậy?"

Diệp Oản Oản thả đồ trang điểm trong tay xuống, gãi đầu một cái, đứng dậy đi tới ban công.

"A a a a a —— nữ thần! Nữ thần! Nữ thần! Oản Oản nữ thần!"

"Nữ thần ra rồi! Nữ thần anh yêu em! Nữ thần mới vừa rời giường bộ dáng xinh đẹp hơn thiên tiên làm tôi muốn gào khóc gào khóc a!"

"Nữ thần anh có một món quà muốn tặng cho em!"

Diệp Oản Oản mới vừa đi ra ban công thiếu chút nữa bị tiếng quát hò hét khoa trương ở dưới lầu xông vào màng nhĩ.

Lúc này cô mới phát hiện ra ở dưới lầu một đám người đông nghịt đang vây quanh, phần lớn đều là nam sinh.

Mà bên cạnh phòng cô còn có mấy nữ sinh phòng khác đều mở cửa sổ thò đầu ra xem náo nhiệt, chỉ sợ cho thiên hạ không loạn, quản lý tòa nhà nghe được động tĩnh đã ra hiệu tới nhắc nhở nhiều lần nhưng căn bản vô dụng.

Diệp Oản Oản trên trán đầy hắc tuyến quét mắt xuống, mặc dù ít hay nhiều cũng sẽ có phiền toái nhưng điều này so với trong tưởng tượng của cô còn khoa trương hơn.

Bất quá cũng khó trách, tối hôm qua nhiều người vừa chụp vừa quay video như vậy, sự tình khẳng định đã sớm truyền khắp nơi rồi, cộng thêm sinh hoạt của học sinh luôn khô khan buồn chán cho nên nếu có một chuyện có thể bát quái thì rất tốt nha, huống chi cảnh tượng tối hôm qua bùng nổ như thế.


Chương 204: Sắc đẹp thịnh yến

Lớp F.

Tư Hạ thấy vẻ mặt ghét bỏ của Diệp Oản Oản sắc mặt nhất thời tối lại: "Còn không phải là nhìn thấy nhóc con cậu quá đáng thương nên tớ mới mạo hiểm trinh tiết khó giữ của mình giúp cậu giải nguy sao, cậu lại còn bày ra vẻ mặt ghét bỏ như vậy!"

Diệp Oản Oản nghe chung quanh thét chói tai, nhìn qua mấy nữ sinh không ngừng chạy tới vây xem quả thật là không còn gì để nói, nói như vậy thật làm cô nghẹn lời.

Trinh tiết khó giữ được của cậu ta rất quan trọng sao? Giờ thì mạng nhỏ của cô cũng sắp khó giữ được rồi a!

Ánh mắt mấy nữ sinh nhìn chằm chằm cô kia như sói rình mồi.

Đang lúc tiếng thét chói tai hưng phấn, đột nhiên vang lên một âm thanh bén nhọn: "Đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ! Dáng dấp đẹp mắt thì thế nào? Dáng dấp đẹp mắt liền có thể ở khắp nơi cấu kết đàn ông sao?"

"Đúng vậy! Tư Hạ rõ ràng là nam nhân của tiểu Tuyết!"

"Cô ta đúng kẻ thứ ba không biết xấu hổ!"

Nghe được những lời này, biểu tình trên mặt Tư Hạ liền lạnh xuống: "Tôi trở thành nam nhân của cô ta lúc nào sao tôi lại không biết?"

Trình gia muốn cùng Tư gia có chút quan hệ để có thể nhờ vả nên cố gắng đem con gái mình đưa tới muốn kết thành thông gia.

Tư Hạ chẳng qua chỉ là nhìn gương mặt đó của cô ta coi như thuận mắt, cho cô ta mấy phần mặt mũi, cô ta ngược lại lấy điều đó suy diễn hắn thành nam nhân của cô ta?

Người hầu nhỏ của Trình Tuyết bị lời của Tư Hạ tụ đánh vào mặt mình nhất thời không nói ra lời.

Mà Trình Tuyết nhìn Tư Hạ đối với Diệp Oản Oản bộ dạng bảo vệ cùng bênh vực đã sớm giận đến phát run, cười lạnh không dứt nhìn Diệp Oản Oản nói: "Diệp Oản Oản, là tôi xem thường cô, cô ngược lại thật có bản lãnh, ngay cả Tư Hạ đều đối với cô nói gì nghe nấy! Trên phương diện mê hoặc nam nhân này, tôi quả thật tài nghệ không bằng, cam bái hạ phong!"

Diệp Oản Oản không nói gì nhưng trong lòng đã ói không biết bao nhiêu lần, cô là đại chất tử kính già yêu trẻ, nghe lời mà Trình Tuyết nói có vấn đề gì đó không đúng lắm a?

Tư Hạ sắc mặt đã càng phát ra vẻ không kiên nhẫn: "Không muốn chết liền im miệng đi!"

Trình Tuyết giờ phút này đã hoàn toàn bùng nổ, mặt mũi gần như vặn vẹo giọng the thé nói: "Im miệng, tớ tại sao phải im miệng! Chẳng lẽ tớ nói sai sao? Rõ ràng chính là cô ta không biết xấu hổ cướp nam nhân của tớ!"

Diệp Oản Oản sắc mặt lạnh lùng: "Bạn học Trình Tuyết, tớ nghĩ là cậu dường như đã nghĩ sai cái gì rồi, tớ nói tớ đã có bạn trai, lấy điều kiện bạn trai của tớ thì tớ thực sự không cần phải cướp đồ của người khác nha."

Nghe nói như vậy, sắc mặt của Tư Hạ nhất thời đen như đáy nồi, coi như cô muốn chứng minh sự trong sạch của mình thì cũng đừng đâm một đao trên người của cậu như vậy chứ!

Về phần Trình Tuyết chính là ở tại chỗ cười trào phúng lên tiếng: "Haaaa! Bạn trai của cô so với điều kiện của Tư Hạ còn khá hơn sao? Diệp Oản Oản, cô cũng thật là dám nói! Cô biết Tư Hạ là ai không?"

Đứng ở một bên người hầu nhỏ liên tục phụ họa: "Thật là cười chết tôi rồi! Nói dối cũng không sợ đau lưỡi! Đem chúng tôi trở thành người không có kiến thức ngu ngốc sao? Cô là hồ ly tinh cũng chỉ xứng cấu kết với lão già có tiền mà thôi!"

Người ở chung quanh nghe lời nói của Diệp Oản Oản xong cũng không nói gì, người hầu nhỏ của Trình Tuyết lời nói mặc dù có chút khó nghe nhưng ngược cũng là sự thật, dù sao Diệp Oản Oản bây giờ chính là một thiên kim không ai muốn, duy nhất có chỉ có một gương mặt có thể so sánh cùng Trình Tuyết – thế gia tiểu thư, mấy thứ còn lại hoàn toàn không có cách nào sánh được.

"Diệp Oản Oản này mặt dày như da trâu nha!"

"Lúc trước cô ta còn thổi phồng lên nói cái gì mà bạn trai của cô ta so với Tư Hạ còn đẹp trai hơn gấp trăm lần!"

"Quá nổ rồi nha!"

Đám người đang mồm năm miệng mười nghị luận, không biết ai đột nhiên nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ phát ra một tiếng thét kinh hãi —— "Oa! Thật... thật là đẹp trai —— "

"Làm sao có người như vậy được?"

"Các cậu mau nhìn người nam nhân đối diện kia đi! Mau nhìn mau nhìn aaaa!"

Mọi người chỉ thấy đối diện trên đường có một người đang đi lại, nam nhân mặc một bộ tây trang màu đen, sóng mũi cao thẳng, môi mỏng lãnh đạm màu anh đào, hai hàng lông sắc bén, khuôn mặt góc cạnh như thần thoại Hy Lạp.

Bên cạnh nam nhân có một người khác đang đứng, thần thái cung kính thay hắn giữ một cái ô màu đen, mà nam nhân đứng ở dưới ô, từng bước từng bước đạp mưa mà tới giống như một bức tranh sơn thủy.

Nếu không có tiếng nói trong lòng mình thích Tư Hạ nhất thì mọi người đã không đủ tỉnh táo để gắng gượng vượt qua sắc đẹp thịnh yến này, bọn họ đứng yên không nhúc nhích ở tại chỗ, không dám phát ra một tia âm thanh nào tựa hồ sợ phát ra một chút âm thanh sẽ đánh vỡ mộng cảnh này...


Chương 205: Yêu nghiệt điên đảo chúng sinh

"A a a! Thật... thật là đẹp trai a!"

"Nào chỉ là đẹp trai! Cái này vượt qua phạm vi nhân loại đi! Cũng quá phạm thượng rồi!"

"Quan trọng là khí chất! Là khí chất a! Trời ơi! Tôi bị đẹp trai làm choáng váng đi mất rồi!"

...

Khi thấy ngoài cửa sổ một màn này, Diệp Oản Oản cả người đều ngây ngô đứng ở chỗ đó, trong nháy mắt tiếng thét bên tai tất cả đều cách xa cô, chỉ còn lại một mảnh tĩnh mịch và người nam nhân trước mắt.

Nam nhân có gương mặt lạnh giá xa cách hoàn mỹ không tì vết, đứng dưới ô trong mưa chậm rãi đi tới, quả thật là giống như một đại ma đầu ở trong huyệt động ẩn núp ngàn năm, dung nhan yêu nghiệt điên đảo chúng sinh lại đột nhiên xuất hiện đến nhân gian.

Ta phi! Cô nhìn thấy gì vậy? Tư... Tư Dạ Hàn!

Phản ứng đầu tiên của Diệp Oản Oản là bị sắc đẹp của đại ma đầu chấn động đến trợn mắt hốc mồm, lòng say mê.

Phản ứng thứ hai là: Xong rồi! Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của cô!

Đệt! Tại sao! Tại sao Tư Dạ Hàn lại đột nhiên xuất hiện ở trường học a a a!

Trên người của cô còn mặc y phục của nam nhân khác mà bên cạnh cô lại còn có một nam nhân ăn mặc không hoàn chỉnh ngồi bên cạnh nữa chứ!

Với hình ảnh kiểu này cô chết một trăm lần cũng chưa đủ! Cô quả thật là sắp muốn điên lên rồi.

"Tôi CMN bị cậu hại chết rồi, đồ hỗn đản!" Diệp Oản Oản vừa nói một bên tay chân luống cuống vội vàng đem quần áo trên người cởi xuống.

Nhưng rõ ràng đã muộn.

Chỗ ngồi của cô quá gần cửa, cô có thể khẳng định vừa rồi Tư Dạ Hàn tuyệt đối đã thấy cô, bây giờ hành động này quả thật không khác nào giấu đầu hở đuôi, có tật giật mình.

Tư Hạ ở một bên thu hồi ánh mắt của mình trên người Tư Dạ Hàn, nhìn qua thấy cô cởi ra bộ quần áo kia, sắc mặt nhất thời có chút không vui: "Cậu sợ hắn như vậy sao?"

Diệp Oản Oản liếc cậu một cái nói: "Tớ sợ anh ta? Cậu đùa sao? Anh ấy chính là ba ba của tớ nha!"

Mỗi lần thấy anh cô đều hận không thể quỳ xuống anh kêu anh là phụ vương a!

Tư Hạ: "..."

Giờ phút này, mọi người ở lớp A cũng phát hiện sự tồn tại của Tư Dạ Hàn, một hai cái cặp mắt cũng nhìn đến sắp rớt xuống.

"Tôi phi! Người này là ai? Là ai là ai là vậy! Cái này cũng quá... quá

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net