✓Chương 221- 230

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Hyna Nguyễn

Beta: sontradooo

Chương 221: Thử nghiệm thất bại

Thật ra thì cô cũng biết việc Tư Dạ Hàn bổ túc cộng thêm trí nhớ của cô một tháng thật ra không có vấn đề gì.

Chẳng qua cô nghĩ chỉ có không ngừng làm bản thân bận rộn mới có thể làm cho cô an tâm cùng bình tĩnh.

Cô nghĩ về cha mẹ, anh trai cô cùng ngôi nhà của mình, nỗi nhớ nhà làm cô như muốn phát điên lên.

Cô biết Tư Dạ Hàn chưa hoàn toàn đã tin tưởng cô, cô biết vào giờ phút này chính mình không thể làm bất kỳ chuyện gì để chọc giận anh được.

Thật vất vả mới có thể đem Tư Dạ Hàn trấn an đến loại trình độ này bây giờ, còn chưa phải là thời cơ thích hợp.

Huống chi cô còn có lịch sử bất lương trước đó cô đã từng vì chạy trốn mà nhiều lần đều nói dối là trở về nhìn cha mẹ mình.

Nếu như lúc này cô nói với Tư Dạ Hàn chuyện cô muốn đi thăm ba mẹ, trên căn bản giống như đang nói cô lại muốn chạy trốn, ý tứ này không hoàn toàn khác biệt về nội dung chỉ khác nhau về cách nói mà thôi.

Nhưng từ hôm trước ở trường học gặp qua anh trai, tâm tình cô ngày càng không cách nào đè nén được nữa.

Diệp Oản Oản nằm ở trên giường không có chút nào buồn ngủ nào, kinh ngạc nhìn chằm chằm nam nhân nằm bên cạnh, đếm số lông mi trên đôi mắt đang nhắm chặt của anh.

Rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể để cho Tư Dạ Hàn đồng ý cho mình về nhà đây?

Đúng hai giờ sau Tư Dạ Hàn thức dậy.

Vốn là cô còn đang suy đoán Tư Dạ Hàn tối hôm qua có ngủ thật hay không, nhưng khi nhìn anh mắt của ánh sáng chói lóa mắt thì biết rõ chắc hẳn anh ngủ không tệ.

Xem xét lại thì dù Diệp Oản Oản thờ ơ vô tình như thế nào, thì hình như cô cũng bị anh hấp dẫn dưới hình ảnh như con quái vật ngủ say mới thức giấc này.

Thời điểm ăn sáng, Diệp Oản Oản đúng là không có thể nhịn được nữa.

Bằng không, thử xem hỏi một chút xem sao!

Cô gần đây ngoan như vậy mà.

Diệp Oản Oản đầu tiên là ổn định lại tinh thần, sau đó thử mở miệng thăm dò nói: "Cái đó, Tư Dạ Hàn hôm nay là thứ bảy em có thể trở về thăm cha mẹ em một chút hay không?"

Hứa Dịch bên cạnh nghe được câu này nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh.

Tối hôm qua hắn vẫn còn cùng Mặc Huyền nói Diệp Oản Oản gần đây đặc biệt yên phận nữa chứ, chẳng lẽ cô ấy lại muốn chạy trốn nữa sao.

Quả nhiên, nghe được lời cô nói muốn trở về, lông mi của Tư Dạ Hàn nhất thời dính một tầng băng sương.

Anh buông chén đũa trong tay xuống, con ngươi băng lãnh mang theo áp lực nhìn về phía cô, giọng nói cũng lạnh đến không có một tí nhiệt độ nào: "Diệp gia hết thảy cũng không còn tí liên can nào tới em nữa rồi."

Nghe được câu này, trái tim Diệp Oản Oản nhất thời trùng xuống.

Cô biết là cô đã sớm cùng người trong nhà đoạn tuyệt quan hệ.

Ánh mắt Diệp Oản Oản hơi tối lại cụp xuống mà thở dài nói: "Trước đây em không nên vì Cố Việt Trạch mà làm lớn mọi chuyện lên, là em không hiểu chuyện, tổn thương lòng tự trọng của người nhà em, hiện tại em thực sự rất muốn gặp gia đình em dù chỉ một chút thôi. Vậy mà cũng không được sao anh?"

Khí tức quanh mình Tư Dạ Hàn càng lạnh hơn, từng chữ từng chữ mở miệng nói rõ ràng: "Anh không muốn lặp lại lần thứ hai."

Mặc dù đây là phản ứng trong dự liệu của cô nhưng Diệp Oản Oản vẫn không nhịn được một trận khó chịu.

Tư Dạ Hàn không để cho cô đi, không chỉ bởi vì nguyên nhân sợ cô chạy trốn.

Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, nhưng vô luận là kiếp trước hay hiện tại, Tư Dạ Hàn giống như tận lực ngăn cản không để cho cô đi đâu cả.

Phỏng chừng vẫn là muốn khống chế cô quấy phá.

Cô không thể cùng bất luận kẻ nào có quan hệ thân mật ngay cả người nhà của cô cũng giống như vậy.

Đối với anh mà nói, cô chính là của anh và cũng chỉ có thể là của anh mà thôi.

Một khắc kia bắt đầu khi cô đi theo bên anh, trong thế giới của cô cũng chỉ có thể có anh.

Biết Tư Dạ Hàn đã nổi giận Diệp Oản Oản chỉ có thể ngừng cái đề tài này lại.

Sau đó bầu không khí liền có chút lạnh lẽo ngưng đọng, trên bàn ăn ai cũng không nói gì, một tiếng Hứa Dịch cũng không dám nói, bị nghẹn lại trong cổ họng.

Công ty giống như có chuyện gấp, Tư Dạ Hàn ăn sáng xong liền cùng Hứa Dịch rời đi.

Tư Dạ Hàn không có ở đây cô ngược lại rất tự tại, chẳng qua là tâm tình của cô cả ngày đều rất sa sút không vui, dù nhìn đến Đại Bạch ở trong sân chơi đùa với con gà con cũng không có cách nào vui vẻ được.


Chương 222: Hào môn sâu như biển

Diệp Oản Oản không yên lòng nằm sấp ở trên cái bàn tròn trong sân, ngay cả trời mưa cũng không phát hiện, trong lúc đó cô vẫn còn đang cầm bút viết đến ngẩn người.

Cho đến khi Đại Bạch đang nằm lim dim dưới mái hiên đột nhiên gầm thét rống lớn một tiếng, cô mới chợt phục hồi tinh thần, lại vội vàng nhanh chóng thu thập đồ đạc trở lại trong phòng tránh đi cơn mưa kia.

Trở lại trong phòng, Diệp Oản Oản giống như ngày hôm qua, từ trong tủ lạnh trộm ra một miếng thịt bò, để bên cạnh Đại Bạch, sau đó tránh ra xa để Đại Bạch tiến đến ăn.

Mưa càng ngày càng lớn, bên ngoài sấm chớp nổi lên đùng đùng.

Trong tay Diệp Oản Oản ôm lấy một quyển sách luyện tập, ngồi xếp bằng ở trên sàn nhà chậm chạp không có lật giấy, trong đầu suy nghĩ lung tung hoàn toàn không tĩnh tâm được.

Nhất thời nghĩ lại cho tới bây giờ cha mẹ còn ăn nhờ ở đậu ở tại nhà cậu, rồi lại nghĩ đến Cố Việt Trạch cùng Diệp Y Y.

Người khác không biết chứ thật ra thì Diệp Y Y không phải là chị họ của cô mà là chị em cùng cha khác mẹ của cô!

Đều nói hào môn sâu như biển, Diệp gia chính là điển hình!

Ngoài mặt là khai sơn thủy tổ của nghề giải trí, hắc bạch lưỡng đạo đều ăn sạch phong quang vô hạn nhưng trên thực tế bên trong bẩn thỉu đến mức làm cho người ta nôn mửa.

Mẹ của Diệp Y Y là Lương Mỹ Huyên, cùng mẹ của cô – Lương Uyển Quân là chị em gái cùng cha khác mẹ.

Lương Mỹ Huyên là con gái ông Lương tư tình bên ngoài sinh ra, mười tám tuổi mới được nhận trở về Lương gia.

Mẹ cô trời sinh tính tình hiền lành đơn thuần, thấy Lương Mỹ Huyên nhu nhược đáng thương, mặc dù đối với bà ta cũng không mấy thân thiết nhưng cũng chưa từng bạc đãi bà ta.

Lương Mỹ Huyên năm đó đã học lên đại học, trong nhà trọ bị bạn cùng phòng gạt bỏ thường xuyên bị khi dễ, mang theo một thân thương tích đầy mình trở về nhà.

Ông ngoại Lương Thế Quân liền đưa nghĩ cách để cho Lương Mỹ Huyên đi ra ngoài ở gần với mẹ cô, mà khoảng cách giữa Diệp gia và trường học của Lương Mỹ Huyên gần vô cùng.

Trong nhà cô lúc ấy phòng trống còn rất nhiều, chẳng qua chỉ là nhiều hơn một người vào ở trong đó mà thôi, mẹ lúc ấy đơn giản cũng không để ý mấy liền đáp ứng để cho Lương Mỹ Huyên đến ở trong nhà mình.

Sau đó điều mà mẹ cô nghĩ là đơn giản không mấy liên quan liền trở thành cơn ác mộng của mẹ cô.

Mẹ tính tình quá mức trầm lặng cũng không muốn lấy lòng cha mẹ chồng, cộng thêm cơ thể của mẹ cô không dễ thụ thai dù đã gả hơn ba năm vẫn không thể mang thai, ý kiến của cha mẹ chồng đối với mẹ cô đều rất lớn.

Mà Lương Mỹ Huyên hoạt bát đáng yêu miệng lại ngọt, mới tới không bao lâu liền lấy được cảm tình của mọi người khiến người cả nhà đều vui vẻ.

Lại hơn một năm nữa trôi qua mẹ của cô vẫn không thể nào mang thai mà lúc này Lương Mỹ Huyên lại mang thai.

Tác giả của cái thai đó là cha của cô – Diệp Thiệu Đình!

Lương Mỹ Huyên ghen tị mẹ cô lấy được hết thảy, càng ghen tị mẹ cô tốt số được gả vào nhà giàu, cho nên lúc theo vào ở trong nhà cô cũng đã bắt đầu lên kế hoạch, cho đến khi thành công có thể leo lên giường của cha.

Cha cô đối với mẹ cô một lòng một dạ, khi biết mình bị thiết kế uống say sau đó có quan hệ với Lương Mỹ Huyên, không chỉ không có giấu giếm còn ngay lập tức đem sự tình đó nói cho mẹ cô cầu sự tha thứ từ mẹ cô.

Mẹ lần đầu tiên nổi giận cường ngạnh đem Lương Mỹ Huyên đuổi ra ngoài.

Cùng cha cô chiến tranh lạnh hơn nửa năm, thật vất vả quan hệ mới có chút hòa hoãn, lúc này Lương Mỹ Huyên rốt cuộc lại được cha mẹ chồng đón trở lại, hơn thế nữa bụng Lương Mỹ Huyên lúc đó cũng đã gần chuyển dạ rồi.

Một bên là người con dâu không thể có thai, một bên là người đang mang thai cốt nhục của Diệp gia, Nhị lão chọn ai tất cả đều có thể đoán được.

Lúc đó Nhị lão nhất trí yêu cầu để cho Lương Mỹ Huyên đem đứa bé trong bụng sinh ra, ép cha ly hôn với mẹ cô để cưới Lương Mỹ Huyên, cha kiên quyết phản kháng cùng trong nhà huyên náo một trận.

Nhị lão muốn giữ được cốt nhục của Diệp gia, cha cô lại không muốn phản bội mẹ cô cộng thêm bụng của Lương Mỹ Huyên đều đã quá lớn, vì vậy không cách nào phá bỏ được hài tử trong bụng, sự tình lâm vào thế bí.

Cuối cùng, là chú hai của cô - Diệp Thiệu An đứng ra nói, thật ra thì mình một mực yêu Lương Mỹ Huyên sâu đậm, còn nói sẽ nguyện ý cưới cô ta sẽ đem đứa bé trong bụng của cô ta như cốt nhục ruột thịt mà nuôi nấng cùng chăm sóc.

Cha cô tất nhiên là không đồng ý, dù sao việc này cũng quá hoang đường, làm sao cha cô lại để cho em trai của mình cưới một nữ nhân đang mang thai hài tử của cha cô được chứ.


Chương 223: Chứng cớ vạn kiếp bất phục

Nhưng lúc đó thái độ của Diệp Thiệu An vô cùng kiên quyết ngay cả Lương Mỹ Huyên cũng tỏ vẻ nguyện ý gả cho Diệp Thiệu An.

Nhị lão ép cha đưa ra lựa chọn muốn cha cô bỏ vợ để cưới Lương Mỹ Huyên nhưng cha cô không chịu, vì muốn giữ lại cốt nhục của Diệp gia vậy hãy để cho Diệp Thiệu An cưới Mỹ Huyên đi.

Cha mặc dù thống khổ nhưng vẫn cự tuyệt việc cưới Lương Mỹ Huyên.

Đứa bé trong bụng của Lương Mỹ Huyên cha cô cũng không thể mạnh mẽ ép người ta bỏ đi được, bây giờ Lương Mỹ Huyên muốn lấy ai thì cha cô cũng không phải là người có thể chi phối được nữa.

Cứ như vậy chị cùng cha khác mẹ của cô là Diệp Y Y trở thành chị họ của cô.

Diệp Y Y ra đời sau, mặc dù chỉ là con gái nhưng Nhị lão bởi vì thương tiếc cháu gái mình bị ủy khuất, đối với hai mẹ con Lương Mỹ Huyên cùng Diệp Y Y đều tốt vô cùng, còn với mẹ cô – là gà mái không đẻ được trứng cũng càng ngày càng không chào đón.

Mẹ cô ở tại Diệp gia càng ngày càng khổ sở, ngày ngày nhìn lấy Lương Mỹ Huyên cùng Diệp Y Y ở nhà gần như sắp muốn bị ép điên, nhiều lần cùng cha đưa ra đơn ly hôn làm cha cô đau đến không muốn sống.

May mắn hơn chính là không lâu sau mẹ lại cũng mang thai hơn nữa là một cậu con trai.

Ba năm sau, mẹ lại mang thai cô.

Thành kiến của ông bà nội đối với mẹ cô lúc này mới biến mất.

Chú hai Diệp Thiệu An không được ông nội coi trọng, công ty cơ bản đều dưới sự quản lý của cha cô, mấy năm nay chú hai của cô ỷ vào việc chính mình giúp đỡ cha nuôi con gái vì vậy tự nhận định rằng cha cô thiếu hắn một đại nhân tình, liền đi khắp nơi được voi đòi tiên, gây họa ở trong công ty. Dù cho cục diện rối rắm như thế nào thì tất cả đều để lại cho cha cô một mình đi giải quyết.

Cho đến khi Diệp Thiệu An chơi đến càng ngày càng quá mức, rốt cuộc cũng phạm vào cấm kỵ của Diệp gia, hắn lại có thể giúp đỡ thế lực bên ngoài biên giới rửa tiền, tại Las Vegas thua một số tiền lớn còn dùng tiền của công ty trả nợ.

Cha cô tra được những chuyện này sau đó nổi giận lôi đình, quyết tâm vô luận lần này như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không nuông chiều hay tha thứ gì cho ông ta nữa.

Nhưng ngay khi cha cô chuẩn bị đem chứng cớ giao đến chỗ ông nội cô thì Diệp Thiệu An lại lấy ra video mà cô chơi ma túy uy hiếp cha.

Nếu Diệp Y Y này đã không cách nào ảnh hưởng cha cô nữa thì cha cô vẫn còn có một người con gái càng quý giá hơn – Diệp Oản Oản!

Quả nhiên, cha cô vừa nhìn thấy những vật kia ngay lập tức thỏa hiệp.

Tất cả những chuyện Diệp Thiệu An làm đều giá họa lên đầu của cha cô.

Ông nội giận tím mặt trực tiếp đem cha cô đuổi ra khỏi công ty.

Việc bị quay lại trong video ở kiếp trước của cô phải nhắc tới Diệp Y Y, cô bị Diệp Y Y dẫn tới quầy rượu, bị một đám người lừa gạt hút ma túy, lúc ấy trong phòng tất cả đều đang hút ma túy có nam có nữ hình ảnh đầy thối nát, mà những hình ảnh kia tất cả đều bị Diệp Y Y lén quay lại để trở thành chứng cớ vạn kiếp bất phục có lợi cho nhà bọn họ!

Hoàn toàn không lo lắng làm quá mức sẽ chọc giận cha cô, Diệp Y Y chỉ nghĩ đã làm thì phải làm đến cùng, trực tiếp phái người đi phá hủy trong sạch của cô.

Cô sau khi tỉnh rượu căn bản cũng không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy, ra trong lúc cô còn đang đau lòng tại sao Cố Việt Trạch lại nhắn tin cho cô nhưng lại chưa có đến.

Sau đó cô dưới cơn thịnh nộ của cha, bị bắt bí mật tìm người xét nghiệm máu.

Kiểm tra kết quả cô quả nhiên có hút ma túy, hơn nữa đó là một loại ma túy mãnh liệt hút một lần sẽ thành nghiện suốt đời.

Tiếp theo cô bị cha cô đưa đến một địa điểm an toàn để cai nghiện, cha cô để lại cho cô một khoản tiền vì cô mà sắp xếp xong xuôi hết thảy mọi chuyện.

Cô cũng không biết cha cô vì muốn bảo toàn cho cô, đã ngăn cách bốn bề với địch nhân bên ngoài, cô chỉ đang cật lực oán trách tại sao cha cô lại không tin mình, tại sao phải đem mình đưa đến một nơi đáng sợ như thế này cơ chứ.

Sau đó, bác sĩ mà cha cô an bài chăm sóc cô đợi suốt một tháng đều không thấy cô phát tác cơn nghiện ma túy.

Rất nhanh ba tháng trôi qua sau khi kiểm tra tổng hợp một lần, bác sĩ ngạc nhiên xác định cô thật ra không có nghiện ma túy, nghiên cứu hơn nửa tháng đều không có thể xác định được nguyên nhân nào, vì vậy chỉ có thể suy đoán là trong ma túy có thành phần khác không thực sự làm cho cô bị nghiện mà thôi.


Chương 224: Ngươi còn muốn lão bà của mình sống nữa hay không? 

Diệp Oản Oản vốn là không tin mình có hút ma túy, tự nhiên không có suy nghĩ nhiều, cô chỉ biết mình rốt cuộc cũng được tự do.

Hôm rời đi cô ngay lập tức muốn đi tìm Cố Việt Trạch, mà chờ đợi cô ở bên ngoài là những tin tức long trời lỡ đất.

Cha cô bị đuổi ra khỏi công ty, toàn bộ nhà ở xe cộ trong nhà cũng bị mất đi chỉ trong một đêm, mà cô đang từ một thiên kim đại tiểu thư biến thành người bị người khác giễu cợt, một phượng hoàng bị gãy cánh, thêm vào đó vị hôn phu người mà cô yêu sâu đậm lại trở thành bạn trai của Diệp Y Y.

Kiếp trước khi cô biết những chân tướng này, đã từng cố gắng muốn vạch trần bộ mặt thật của Diệp Y Y, đáng tiếc đối phương ngụy trang quá tốt lầm cô không thu hoạch được gì.

Bất quá cô ngược lại ngoài ý muốn tra ra được một cái bí mật kinh người.

Trong đầu nhớ lại quá nhiều đau đớn từ quá khứ ở kiếp trước làm cho đầu óc cô bị tàn phá, trong đầu Diệp Oản Oản như bị ngàn kim châm vào đau đớn không chịu nổi, vì vậy liền tựa vào bên ghế sa lon rồi rơi vào trong cơn ác mộng đen tối lạnh lẽo.

Đại khái là bởi vì mưa to nhiệt độ chợt hạ xuống nhanh chóng, thân thể của cô phát lạnh từng trận, trong lồng ngực nặng trĩu giống như đá hô hấp càng ngày càng chật vật.

"Rống —— "

Bên tai dường như truyền tới âm thanh gầm nhẹ dọa người của mãnh thú tàn bạo, Diệp Oản Oản vẫn đóng chặt mí mắt run rẩy, dù có muốn tỉnh lại nhưng thần trí lại như đang bị quấn lấy trong vũng bùn không cách nào thoát thân được.

Đại Bạch đang xa xa ẩn núp, Diệp Oản Oản không biết lúc nào tiếng gầm nhẹ chậm rãi hướng mình đi tới.

Nhìn thấy người nằm ở trên thảm hai gò má đỏ ửng hô hấp dồn dập, Bạch Hổ tựa hồ có hơi nóng nảy vòng quanh cô đi qua đi lại vài vòng.

"Rống —— "

Lại là tiếng rít lên một tiếng, Diệp Oản Oản như cũ không có chút phản ứng nào.

Trong nhà đám người giúp việc không được triệu tập đến đều sẽ tự giác đợi tại trong phòng, người giúp việc sẽ không có chuyện tự tiện di chuyển, huống chi trong phòng khách Đại Bạch còn rống đến dữ dội như vậy cho nên càng không thể nào có người dám chạy ra đi chịu chết.

Bạch Hổ rống lên mấy tiếng, lại vòng quanh Oản Oản đi nửa ngày, cuối cùng đi đến gần bên cạnh cô, thân thú khổng lồ nằm xuống đem cô gái vây quanh ở dưới bộ lông nhung ấm áp màu trắng, đuôi hổ dài che lại chỗ bắp chân bị lộ ra ở ở bên ngoài của cô.

Giông tố điên cuồng thét gào trong bóng đêm, chiếc xe màu đen như u linh vẫn chạy bình thường.

Xuyên qua kính chiếu hậu, Hứa Dịch bất an mà liếc nhìn về chỗ ngồi phía sau, vẻ mặt của Tư Dạ Hàn vẫn kín như bưng không chịu có tí biểu hiện nào.

Hắn còn tưởng rằng ông chủ hôm nay sẽ không trở về, không nghĩ tới mới tám giờ liền từ bữa tiệc rời đi.

Hắn biết điều mà ông chủ kiêng kỵ nhất chính là mất đi khống chế.

Mà bây giờ Diệp Oản Oản ngày càng để cho người khác nhìn không thấu, vô luận là việc cô làm hay là cách cô nói chuyện.

Cô ấy nếu thực sự an an phận phận cũng tốt, nhưng ngay cả hắn đều có thể nhìn ra, Diệp Oản Oản đang từng bước từng bước dò xét ranh giới cuối cùng của ông chủ.

Một khi đụng tới ranh giới cuối cùng này, coi như Diệp Oản Oản ngụy trang khá đến cỡ nào đi chăng nữa sợ rằng cũng vô dụng.

Rất nhanh, xe cũng lái đến Cẩm Viên.

Trong phòng khách an tĩnh lại có chút quỷ dị, ông chủ cố ý để lại Slutte ở nhà, dựa theo cá tính của Diệp Oản Oản, hẳn là phải vô cùng hưng phấn chơi với Đại Bạch cả đêm, nhưng vào giờ phút này bên trong một chút động tĩnh đều không có.

Hứa Dịch nhận lấy áo khoác trong tay Tư Dạ Hàn, sau đó đồng thời mang theo nghi ngờ đi theo vào phòng khách.

Hai người mới vừa vào phòng khách, liền thấy được phía trước ghế sa lon một đống lông màu trắng đang nằm trên sàn nhà, mà giờ khắc này Diệp Oản Oản lại đang co ro tựa vào trên người của Slutte, hai tay ôm thật chặt móng của nó trong miệng một mực nỉ non: "Mẹ "

"Rống——" nghe được tiếng bước chân, Đại Bạch đang bị Diệp Oản Oản nhéo lông ôm lấy móng vuốt gọi mẹ lập tức thấp giọng rống lên một tiếng.

Nhân loại ngu xuẩn kia! Còn biết đường trở lại sao! Ngươi còn muốn lão bà của mình sống nữa hay không! 


Chương 225: Tự mình chuẩn mạch

Hứa Dịch trợn to hai mắt không cách nào tin tưởng được đối với hình ảnh trước mắt trước mắt bây giờ.

Gặp quỷ rồi, Slutte ghét nhất là cùng với con người gần gủi mà giờ phút này lại ngoan ngoãn nằm im ở chỗ này ôm lấy Diệp Oản Oản, bị cô ấy nắm chặt lông cùng ôm móng vuốt cũng không có ý muốn xé nát cô ấy ra!

Bất quá, trạng thái của Diệp Oản Oản dường như có chỗ nào đó hơi kì lạ.

Hứa Dịch trong lòng một thở dài, sau đó mới phát hiện Diệp Oản Oản khác thường, bên người đã có một bóng người nhanh chóng đi tới đem Diệp Oản Oản từ trong Đại Bạch bế lên.

"Đi mời Tôn lão!"

"Vâng!" Hứa Dịch mồ hôi đổ xuống như mưa vội vàng xông ra ngoài.

Vạn nhất Diệp Oản Oản có mệnh hệ nào tất cả người trong nhà này sợ rằng đều phải chôn theo mất!

Nửa giờ sau, toàn bộ Cẩm Viên đèn đuốc sáng choang.

Tất cả người giúp việc mặt không có chút máu mà ở trong phòng khách run rẩy đứng thành một hàng, ngoài phòng một chiếc xe màu đen dừng lại, một ông lão tóc hoa râm được một người trẻ tuổi đỡ xuống xe.

Hai người dưới sự dẫn đường của Hứa Dịch vội vàng đi vào trong nhà.

Toàn bộ Cẩm Viên đều bị bao phủ bởi một tầng mây đen.

Thời điểm Tôn lão cùng đại đệ tử của lão chạy đến, chỉ thấy trên giường có một cô gái đang nằm mà Tư Dạ Hàn đang ngồi ở mép giường, một tay bị cô gái ấy ôm thật chặt vào trong ngực.

Thấy rõ khuôn mặt của cô gái ấy, mắt tiểu đồ đệ ở một bên trong nháy mắt xẹt qua một tia ngượng ngùng.

Cô bé này cũng quá đẹp đi, cho dù là đang mang bệnh nhưng lại làm cho hai gò má ửng hồng, vẻ mặt yếu ớt nhưng bộ dáng cũng đẹp đến cực hạn, khó trách có thể để cho vị gia chủ này trong truyền thuyết tính tình hung ác trở nên sốt sắng như vậy.

Thật là ứng với câu hồng nhan bạc mệnh, không biết cô bé này bị căn bệnh nặng gì đây.

"Phiền toái Tôn lão."

Tư Dạ Hàn vừa nói vừa cố gắng đem tay của mình từ trong ngực của Oản Oản rút ra.

Nhưng mà chỉ cần anh hơi hơi nhúc nhích một chút, cô liền lộ ra vẻ mặt đau đớn không dứt, càng ôm càng chặt, giống như ôm lấy cây gỗ có thể cứu mạng mình vậy.

Tư Dạ Hàn nhìn về phía Tôn lão mở miệng hỏi: "Tôn lão, có thể cứ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net