✓Chương 231- 240

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Hyna Nguyễn

Beta: _CamelliaYh_

Chương 231: Phú khả địch quốc

Ánh mắt Lương Gia Hào một mảnh tích tụ: "Hàm Hàm, con sao lại có thể cùng cô mình nói chuyện như vậy ! Tú Mẫn em cũng ít nói hai câu đi!"

"Vốn dĩ chính là như vậy, con không có nói sai, ba vì người mà nạt con sao." Bị quát lớn như vậy Lương Thư Hàm không cách nào tin tưởng được đỏ mắt khóc lóc chạy ra ngoài.

Dù sao thì Lương Gia Hào vẫn không đành lòng trách móc quá nặng nề đối với con gái  bảo bối mình ngày thường thương yêu nhất, bất đắc dĩ mà nhìn về phía chị mình mở miệng nói: "Chị à, điều em có thể làm thật sự đều đã làm hết cả rồi, cả gia đình em đều dựa vào em nuôi sống, áp lực của em cũng rất lớn, việc mà em có thể giúp chị chỉ có thể như vậy thôi."

Diệp Oản Oản đang đứng trốn ở phía sau gốc cây tận mắt nhìn thấy hết thảy những chuyện này, tức giận đến cả người phát run, bên trong lồng ngực có một cổ lệ khí điên cuồng dâng trào.

Được lắm! Hay cho bọn người Lương Gia Hào, Phương Tú Mẫn làm thật tốt!

Ba mẹ cô lúc trước giúp đỡ toàn gia đình bọn hắn, còn đem Lương Thư Hàm như con gái mình để yêu thương, toàn bộ tài sản cùng nhân mạch trong công ty của Lương Gia Hào tất cả đều là do cha cô cung cấp, ngay cả ngôi nhà mà bọn họ đang ở vốn dĩ cũng chính là sản nghiệp của cha cô, Lương gia có được như ngày hôm nay hết thảy đều là do cha mẹ cô cung cấp!

Hiện tại nhà cô thất thế, một nhà bọn họ cư nhiên có thể đối đãi cha mẹ cô như vậy sao?

Lương Gia Hào tận mắt thấy vợ cùng con gái nhục nhã mẹ cô thế nhưng ngay cả một câu bênh vực cũng không nói.

Trong viện, một nhà Lương Gia Hào cùng nhau đi vào phòng chỉ còn lại có mẹ cô lẻ loi một mình đứng ở tại chỗ.

Cô biết, lấy tính cách của mẹ mình mẹ cô nếu còn tiếp tục ở Diệp gia, dù có gặp ủy khuất thế nào thì mẹ cô cũng chỉ tích tụ trong lòng, sẽ không nói cho bất luận kẻ nào nghe.

Lấy điều kiện kinh tế hiện tại của bọn họ, nếu chuyển ra ngoài gánh nặng liền nghiêm trọng hơn cho nên mẹ cô chỉ biết vẫn phải luôn nhẫn nại mà thôi.

Diệp Oản Oản đứng sau gốc cây gắt gao bóp chặt lòng bàn tay, chỉ thấy mẹ cô ngơ ngác mà đứng một lúc lâu sau đó, liền chậm rãi cong eo, tiếp tục cầm lấy những bộ quần áo đó một bộ một bộ mà phơi lên.

Nhìn thân ảnh của mẹ mình đơn bạc trầm mặc, Diệp Oản Oản quả thực hận không thể lập tức vọt tới bên người mẹ mình.

Chính là hiện tại nếu cô tiến đến thì cô có thể làm gì cơ chứ?

Trừ bỏ khóc lóc thỉnh cầu mẹ mình tha thứ, làm cho mẹ biết chính mình hiện tại sống cũng không tốt, rồi để cho mẹ càng thêm nhọc lòng thì cô cái gì cũng không làm được!

Một tháng, nhiều nhất là một tháng!

Cô nhất định sẽ đem tất cả ủy khuất mà ba mẹ mình chịu phải đều trả lại hết! Cô sẽ không bao giờ để cho ba mẹ mình chịu loại khuất nhục như này thêm một lần nào nữa!

Trước kia cô vì muốn trước mặt Cố Việt Trạch thể hiện bản thân mình, nên dù ban đầu cha cô có để lại cho cô một khoản tiền lớn cũng sớm đã bị cô phung phí hết sạch, khoản tiền đó được dùng để đi mua một vài thứ nhìn chỉ đẹp mà không có tác dụng gì khác.

Hiện tại cô cần tiền, thật sự cần rất nhiều rất nhiều tiền!

Số tiền mà cô cần không chỉ có thể thay cha mẹ cô mua một ngôi nhà hay để cho cha mẹ cô có thể sống tốt qua ngày mà đó phải là số tiền để cho cô thành phú khả địch quốc!

Thậm chí đủ để cho cô thoát khỏi sự khống chế của Tư Dạ Hàn đạt được tự do của mình.

Một khi tài sản tích lũy đến trình độ nhất định, cô sẽ có quyền thế cùng mạng lưới giao thiệp cực lớn, hết thảy những điều mà cô muốn đều có thể thực hiện được.

Cô biết lấy tình huống bây giờ của mình mà muốn đông sơn tái khởi thật sự khó như lên trời, Diệp Y Y nhất định sẽ toàn lực chèn ép cô

Cô yêu cầu cần có một tập đoàn hoặc người hợp tác lớn đủ để chống lại Hoàng Thiên.

Địch nhân của địch nhân liền là bằng hữu, trước mắt lựa chọn tốt nhất chính là đối thủ một mất một còn của Hoàng Thiên – giải trí Hoàn Cầu.

Nhưng Hoàn Cầu là công ty lớn như vậy làm sao có thể cùng cô – một tiểu nha đầu mất tất cả hợp tác được.

Cô cần một thứ có giá trị nặng đủ để cho Hoàn Cầu cùng cô hợp tác, đó chính là vốn liếng.

Cũng còn may cơ hội mà cô chờ đợi đã lâu chẳng mấy chốc sẽ đến.

Diệp Oản Oản che giấu tất cả tâm tình dưới đáy mắt, lấy điện thoại di động ra, mở ra dữ liệu về tin tức của một vị nghệ sĩ đang ăn khách gần đây của Hoàn Cầu đang được chú ý nhất.


Chương 232: Nhìn chăm chú tôi thật tốt đi

Cách biệt thự đó không xa.

Ngay lúc Hứa Dịch chuẩn bị mua quan tài cho mình, rốt cuộc cũng nhìn thấy Diệp Oản Oản từ trong sân đi ra.

Hắn kích động đến mức giống như là thấy được ánh rạng đông ngày cuối cùng!

Diệp Oản Oản mở cửa xe ngồi xuống.

Cô chỉ cần nhìn qua biểu tình của Hứa Dịch một cái cũng biết được hắn đang suy nghĩ điều gì cho nên Diệp Oản Oản cười nói: "Hứa quản gia, tôi đã nói rồi, tôi coi như là muốn gây chuyện cũng sẽ không lựa chọn thời điểm mà anh đang làm, điều tôi đã nói qua đương nhiên sẽ giữ lời."

Hứa Dịch nghe xong rất rung động, ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Diệp tiểu thư, cô có thể nghĩ thông suốt như thế mà nói đương nhiên là tốt nhưng đối với lời đề nghị đó xin cô thứ cho tôi, tôi thật sự không cách nào đáp ứng được nhưng chỉ cần cô biết thân biết phận, tôi nghĩ ông chủ cũng sẽ không làm khó cô đâu."

Diệp Oản Oản ngay lập tức phán bác lại: "Đây không phải là vấn đề anh ấy làm làm khó tôi hay không, mà lấy thân phận cùng địa vị của tôi tại Tư gia, muốn đặt chân hay ở đó có bao nhiêu khó khăn, anh hẳn cũng biết rất rõ."

Đời trước việc cô cùng Cố Việt Trạch chạy trốn bị phát hiện, sau đó Tư Dạ Hàn ngay lập tức đem cô trói đến cục dân chính lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, rồi mang theo cô đến Tư gia ngay trước mặt tất cả mọi người tuyên bố thân phận của cô sau đó tất nhiên là nhận được sự phản đối của cả Tư gia.

Diệp Oản Oản than nhẹ một tiếng mở miệng nói: "Không sao, tôi biết là mình đang làm khó anh, tại Tư gia Hứa quản gia cũng được tính là người đối tốt với tôi rồi, tôi cũng không phải không cảm tạ anh, anh coi như có đi có lại!"

Nghe được lời này Hứa Dịch không khỏi chột dạ, biểu hiện của hắn mặc dù không có kịch liệt như Lưu Ảnh nhưng kỳ thật cũng phi thường chán ghét cùng bài xích Diệp Oản Oản, đối với cô luôn tồn tại thành kiến.

Hứa Dịch quấn quít nửa ngày trời rốt cục vẫn phải mở miệng nói: "Cô muốn tôi giúp cô như thế nào?"

Diệp Oản Oản thấy Hứa Dịch dao động, cân nhắc một chút rồi chọn lời mở miệng nói: "Thật ra thì rất đơn giản, chính là giúp tôi để ý kỹ Tư Dạ Hàn tỷ như anh ấy đang làm gì, lúc nào không có tiện để tôi quấy rầy, ngày nào tâm tình không tốt, có cái sở thích cấm kỵ gì, hay cùng cô gái nào khá thân thiết ví dụ như Tần Nhược Hi tiểu thư kia, cô ấy hẳn là thích ông chủ nhà anh đi tôi nói đúng chứ?"

Diệp Oản Oản nói nhiều như vậy thật ra thì trọng điểm vẫn là 'Tần Nhược Hi' tình địch số một này.

Lúc mới nghe mấy yêu cầu đầu tiên Hứa Dịch cảm thấy vẫn bình thường nhưng sau đó nghe đến đoạn phía sau, mồ hôi lạnh của Hứa Dịch đều rơi xuống: "Diệp tiểu thư, những thứ khác tôi có thể chỉ điểm cho cô một chút nhưng phía sau chuyện có liên quan đến Nhược Hi tiểu thư, cái này, thứ cho tôi thật sự muốn giúp mà không giúp được gì."

Hắn làm sao có thể dám tiết lộ chuyện riêng của ông chủ hơn nữa còn là chuyện liên quan tới Nhược Hi tiểu thư chứ!

"Tôi biết rồi, đa tạ Hứa quản gia."

Quả nhiên Tần Nhược Hi không phải là người mà cô có thể tùy tiện đụng tới.

Bất quá đối với cái kết quả này Diệp Oản Oản cũng đã rất hài lòng rồi.

Đưa Diệp Oản Oản về Cẩm Viên xong Hứa Dịch lên lầu cùng Tư Dạ Hàn phục mệnh.

"Ông chủ, thuộc hạ đã đưa Diệp tiểu thư đi qua nhà cậu của cô ấy, bất quá Diệp tiểu thư ở lại khoảng vài chục phút liền đi ra."

"Biết rồi, còn có việc gì khác sao?" Thấy Hứa Dịch hồi báo xong lại không có rời đi, Tư Dạ Hàn từ giữa chồng văn kiện ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn.

Hứa Dịch bị ánh mắt dường như có thể xuyên thấu lòng người kia nhìn đến cảm thấy có một trận chột dạ, không thể chống đỡ nổi, vì vậy chỉ có thể mở miệng nói: "Diệp tiểu thư nhờ thuộc hạ một ít chuyện."

"Nhờ cậu cái gì?"

"Cô ấy, cô ấy hy vọng thuộc hạ có thể giúp để ý ngài chằm chằm!"

"Nhìn tôi chằm chằm sao?" Tư Dạ Hàn ánh mắt lóe lên.

"Đúng vậy, nhưng cũng không có chuyện gì lớn, chính là cô ấy sợ chọc giận ngài nên muốn để cho thuộc hạ hỗ trợ nhắc nhở cô ấy một chút chuyện sở thích cùng cấm kỵ ngày thường các loại, còn có chính là ....."

Hứa Dịch nuốt nước miếng khẩn trương tiếp tục mở miệng nói: "Còn có ngài cùng cô gái nào thân thiết nhất là Nhược Hi tiểu thư, Diệp tiểu thư còn nói Nhược Hi tiểu thư thích ngài, thuộc hạ thấy thái độ của Diệp tiểu thư tựa hồ là đối với Nhược Hi tiểu thư có chút địch ý."

Trước bàn đọc sách, biểu tình của Tư Dạ Hàn giữ kín như bưng trầm mặc sau một hồi khá lâu rốt cuộc mở miệng nói một cái chữ: "Ừm."

Hứa Dịch trong lòng không rõ 'ừm' là có ý gì chứ.

Tư Dạ Hàn nhìn hắn một cái mở miệng nói: "Nhìn chăm chú tôi thật tốt đi."

Hứa Dịch: "...


Chương 233: Cẩn thận mập đi không nổi 

Cuối cùng, Hứa Dịch lệ chảy thành sông mà đi ra khỏi phòng.

Thật là làm cho hắn như có tật giật mình, hai bên cùng nhau làm khó làm hắn quấn quít muốn chết, kết quả ông chủ lại có thể để cho hắn—— "Nhìn chăm chú tôi thật tốt" nữa chứ!

Ông chủ ngay cả chuyện liên quan đến Nhược Hi tiểu thư cũng không chút nào nảy sinh ra dấu hiệu tức giận đối với Diệp Oản Oản.

Hắn thật là quá sai lầm rồi!

Làm sao lại quên mất ông chủ mình bây giờ đang điên cuồng chạy trên con đường trở thành hôn quân chứ!!

Sau đó, Diệp Oản Oản liền tiến vào một cuộc chiến long trời lở đất trước kì thi đại học.

Từ khi Tư Dạ Hàn đi qua trường học, sau đó ngàn dặm rừng đào không có một ngọn cỏ*, cộng thêm sắp thi đại học không khí càng lúc càng khẩn trương cho nên khoảng thời gian này cô ở trường học rất yên ổn.

*ý chị Oản ko bị ai theo đuổi nữa =))

Về phần Trình Tuyết luôn một mực muốn cùng với cô đối nghịch đã nhanh chóng biến thành một người khác, tại thời điểm cô trở về trường học liền tự tạt vào mặt mình một cốc nước tẩy trang, sau đó ngay trước mặt bạn học cả lớp cùng nói xin lỗi với cô.

Không chỉ không cùng cô đối nghịch còn đối với cô ân cần hỏi han, quan tâm đầy đủ quả thực là coi cô là thành mẹ ruột mà hiếu thuận, hơn nữa mỗi lần Thẩm Mộng Kỳ đến tìm cô cũng đều bị Trình Tuyết làm cho tức giận mà bỏ đi.

Lực uy hiếp của Đại Ma Đầu nhà cô không phải là dùng để trưng cho đẹp nha~

Cô biết Trình Tuyết đang lo lắng cái gì bất quá cô cũng không phải là học sinh tiểu học, vốn cũng không thích chơi trò chơi tố cáo ai, trong một tháng này Trình Tuyết thay đổi cùng đưa đủ loại quà vặt cho cô cho nên cái thù oán gì cũng đều tan thành mây khói rồi.

Bình thường ở nhà, Tư Dạ Hàn không cho phép cô ăn quá nhiều quà vặt thêm vào đó chính cô còn nghèo đến mức không có tiền phòng thân. Tư Dạ Hàn có chuẩn bị riêng cho cô một phòng quần áo đồ trang điểm cùng túi sách nhưng lại không cho cô tiền, cô cần gì chỉ có thể để cho Hứa Dịch đi mua giúp, Hứa Dịch dĩ nhiên không có khả năng mua mấy thứ mà cô thích ăn, thật sự là quá ưu thương mà.

Rất nhanh thời gian thi đại học còn lại có một tuần lễ.

Trước khi tan học, chủ nhiệm lớp cô đem bảng nguyện vọng phát ra để cho bọn họ trở về cùng phụ huynh thương lượng viết vào đó.

Diệp Oản Oản giống như trước đây đi tới chỗ cũ chờ Hứa Dịch tới đón, kết quả Tư Hạ cũng theo cô đi đến cùng một chỗ.

Diệp Oản Oản mặt đầy cảnh giác nói: "Tại sao cậu đi theo tôi?"

Mặc dù người này gần đây cũng coi như là yên phận nhưng cô cũng không dám xem thường.

Tư Hạ ung dung theo ở phía sau đáp lại: "Cho tôi đi chung một đoạn không được sao?"

Sau khi lên xe thì phát hiện Tư Dạ Hàn cũng ngồi ở đây, đoán chừng là hôm nay tan làm sớm, Hứa Dịch trước tiên đến công ty đón anh sau đó lại đến đón cô.

Diệp Oản Oản đi qua ngồi, sau đó giải thích: "Tư Hạ muốn đi nhờ xe!"

Nói xong lại lập tức nhìn về phía Tư Hạ mở miệng nói: "Cậu ngồi ghế trước đi, phía sau ngồi sẽ chen chúc lắm!"

Tư Hạ không nói gì mà liếc nhìn chỗ ngồi rộng rãi phía sau đủ để mở một nghị cỡ nhỏ thì hừ một tiếng: "Ai mà thèm ngồi phía sau cơ chứ!"

Sau khi Diệp Oản Oản lên xe, Tư Dạ Hàn đưa cho cô một cái hộp bên trong có chứa một vài cái bánh ngọt ô mai tinh xảo.

Tư Dạ Hàn mặc dù hạn chế cô ăn quà vặt nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ chuẩn bị cho cô một chút điểm tâm nhỏ dùng để trấn an cô.

Diệp Oản Oản sau khi thấy hộp bánh, ánh mắt nhất thời sáng lên không có chút nào chột dạ nhận lấy chuẩn bị mở ra ăn: "Cho em sao, cảm ơn anh~"

Lúc Tư Hạ ở trường học đã trơ mắt nhìn cô ăn không ngừng, lúc này lại thấy cô bắt đầu ăn nữa, nhất thời sắc mặt đen đến mức không chấp nhận được: "Nói lắp! Cẩn thận mập đi không nổi đó!"

Diệp Oản Oản liếc hắn một cái: "Vậy thì cậu cho rằng chú của cậu cùng cậu là một dạng người bị nhan sắc điều khiển sao, cho dù tôi có mập như thế nào thì anh ấy cũng sẽ không ghét bỏ tôi đâu!"

Lại bị đem ra so sánh cùng Tư Dạ Hàn, gân xanh trên trán Tư Hạ đập mạnh không thể nhịn được nữa bỗng nhiên lạnh lùng cười một tiếng nói: "Diệp Oản Oản, cô tự coi mình là Cửu thẩm của toàn bộ Tư gia chúng tôi sao, toàn bộ những người ở đây người nào không biết Cửu thẩm của tôi là Tần Nhược Hi chứ!"


Chương 234: Đối với anh muốn làm gì thì làm

Tiếng nói của Tư Hạ vừa rơi xuống trong nháy mắt trong bầu không khí đang thoải mái cơ hồ lạnh xuống.

Lãnh ý như vậy lại được truyền tới từ trên người của Diệp Oản Oản.

Tư Dạ Hàn mặt vẫn âm trầm như nước ngồi ở chỗ đó không lên tiếng.

Diệp Oản Oản dùng sức bóp lấy hộp bánh ngọt trong tay, ánh mắt giống như mũi tên nhọn hướng về phía Tư Hạ bắn tới, từng chữ từng chữ mà mở miệng: "Tư Hạ! Cậu thử lặp lại lần nữa xem!"

Tư Hạ bởi vì ánh mắt lạnh cùng hàn ý của cô bắn đến cho nên cậu ta hoảng hốt trong chớp mắt, nhưng sau đó một giây kế tiếp bởi vì tức giận bật thốt lên mà nói: "Nói thì nói! Tôi không có nói sai! Cửu thẩm của tôi nhất định là Tần Nhược Hi! Cô là cái thá gì cơ chứ!"

'Bộp' một tiếng hộp giấy nhỏ bị bóp vụn, Diệp Oản Oản quét mắt hướng về Tư Hạ đang ngồi ở phía trước nhào tới.

"Diệp Oản Oản! Cậu dám đánh tôi! Đánh người không đánh mặt, aaa cậu còn tới nữa sao!!"

Hứa Dịch đang lái xe phía trước nhìn thấy hai người bọn họ đánh thành một đoàn như hai con gấu con, quả thật là cũng sắp muốn khóc: "Tư Hạ thiếu gia, Diệp tiểu thư, đừng đánh, nhanh dừng lại đi, đừng đánh nhau nữa, như vậy rất nguy hiểm a!"

"Cậu đánh tôi làm cái gì! Đánh chết tôi cũng không sửa đổi được sự thật này! Cửu thẩm của tôi chính là Tần Nhược Hi!"

"Để tôi nói cho cậu biết điều này nhé——" Diệp Oản Oản vung móng vuốt tới: "Lão nương nói cho cậu biết vị trí Tư phu nhân này CMN dù cho chó ăn tôi cũng tuyệt đối sẽ bao giờ nhường cho Tần Nhược Hi đâu!!!"

Hai người đánh nhau túi bụi ngay cả Hứa Dịch cũng bị liên lụy.

Lúc này hông của Diệp Oản Oản đột nhiên bị một cái tay kéo lại.

Một giây kế tiếp sau tiếng la hét "cho chó ăn cũng không cho Tần Nhược Hi" cả người Diệp Oản Oản đã ngồi vào trên chân của Tư Dạ Hàn.

Diệp Oản Oản còn muốn đi về trước để nháo nữa lại vững vàng bị đè lại, tiếp theo đón lấy bên tai là âm thanh khàn khàn truyền tới của nam nhân như tiếng đàn cello: "Ngoan, anh không cho em tự chửi mình như vậy."

Cô mới không có tự chửi mình nha! Không cho chửi mình là chó!!

Diệp Oản Oản sửng sốt một chút mới phản ứng lại được ý của Tư Dạ Hàn.

Trong lòng nóng nảy nghe được lời nói của anh cô vô hình lại bình tĩnh được chút, sau đó Diệp Oản Oản ngẩng đầu trừng mắt về phía Tư Dạ Hàn mở miệng nói: "Không cho phép anh cưới Tần Nhược Hi!"

Kiếp trước nữ nhân này thiếu chút nữa ép cô thành người điên, cô ta còn giết cả Đại Bạch nữa!

Diệp Oản Oản mới vừa nói xong liền phát hiện tâm tình của mình bị Tư Hạ – con gấu con kia kích thích không khống chế được nữa, vuốt ve cái trán buồn buồn mở miệng nói: "Được rồi, anh muốn kết hôn ai là quyền tự do của anh, em sẽ không can thiệp vào đâu."

Ánh mắt Tư Dạ Hàn u ám nhìn cô, yên lặng một hồi lâu sau mở miệng nói: "Anh không cần tự do."

Diệp Oản Oản có chút kinh ngạc khi nghe câu trả lời này của anh: "Chẳng lẽ anh thích bị người quản lý sao, nếu em ngày ngày tra xét, quản đông quản tây anh cũng không tức giận sao?"

Bàn tay của Tư Dạ Hàn từng chút một khẽ vuốt lại tóc của Diệp Oản Oản do đánh nhau mà rối bời, sau đó đáp: "Không tức giận."

Diệp Oản Oản hiển nhiên không tin, bĩu môi một cái lại hỏi: "Vậy nếu khi em có quyền biến thành lão đại một tay che trời, đem anh giam lại nơi nào cũng không cho đi, ngay cả cha mẹ anh cũng không cho nhìn thấy, bất kể anh đi đâu cũng phái người theo dõi, còn đem anh khóa ở trên giường, hàng đêm đối với anh muốn làm gì thì làm sao đây?"

Tư Dạ Hàn nghe nói như vậy đột nhiên thật thấp mà cười một tiếng. Lời này của Diệp Oản Oản rõ ràng cho thấy có ý đồ riêng là đang tố cáo anh đây mà~

Sắc mặt của Diệp Oản Oản đen sẫm: "Anh cười cái gì!" 

Anh còn có mặt mũi mà cười sao!

Tư Dạ Hàn nhìn chằm chằm cô gái đang tức giận khiến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cúi đầu hôn một cái trên khóe môi của cô rồi nói: "Anh rất mong chờ."

Lúc Diệp Oản Oản phản ứng lại lời Tư Dạ Hàn nói, ánh mắt trừng thành chuông đồng: "!!!"

Về phần hai người khác trong xe——

Hứa Dịch: "Khụ khụ" —— thật quấy rầy vì trên xe còn có người!

Tư Hạ: "Tôi, muốn, xuống, xe!"


Chương 235: Anh làm sao đáng ghét như vậy chứ

Diệp Oản Oản quả thật là bị một người biến thái nào đó làm cho sợ ngây người. Cô nói như vậy anh lại còn dùng biểu tình rất mong đợi đáp lại cô sao. Cho nên, cô còn có thể nói cái gì nữa a.

Diệp Oản Oản đã không có hi vọng nào cùng Tư Dạ Hàn trao đổi thêm gì nữa, cho nên hiện giờ cô vô cùng đau lòng buồn thương tiếc cho khối bánh ngọt bị cô bóp vỡ kia.

Cô tại sao lại phải gây khó dễ với thức ăn chứ! Đau lòng quá đi!

Cho tới khi một kẻ cầm đầu nào đó một mực đang đòi muốn xuống xe.

Hứa Dịch khó xử  nhìn về phía sau xin phép: "Ông chủ——"

Tư Dạ Hàn không nhanh không chậm mở miệng: "Gọi điện thoại cho anh cả, nói Hạ Hạ tối nay không quay về."

Hứa Dịch: "Vâng!"

Tư Hạ nghe xong lông tóc đều dựng lên, cơn tức giận bùng nổ, dùng sức gõ cửa xe: "Tư Dạ Hàn! Chú muốn làm gì tôi! Cho tôi xuống xe! Tôi muốn trở về!"

Con ngươi lạnh lùng của Tư Dạ Hàn lộ ra một tia cảnh cáo nói: "Hôm nay thầy giáo gọi điện nói bảng nguyện vọng đã phát xuống."

"Vậy thì thế nào, chuyện của tôi không cần chú quan tâm!" Tư Hạ lạnh rên một tiếng.

Tư Dạ Hàn không để ý đến lời nói của Tư Hạ, tiếp tục hỏi: "Cháu chuẩn bị muốn thi vào trường đại học nào?"

"Không cần chú quan tâm! Tôi không muốn lên đại học được không?" Tư Hạ không nhịn được nói.

Tư Dạ Hàn gật đầu: "Có thể."

Tư Hạ nghe vậy có chút kinh ngạc nhìn sang "Thực sự ?"

Tư Dạ Hàn liếc nhìn tiểu nha đầu trong ngực đang bởi vì bánh ngọt mà khổ sở: "Đừng buồn nữa trở về anh sẽ mua một phần mới cho em."

Trấn an được Diệp Oản Oản xong, Tư Dạ Hàn mới tiếp tục nhìn Tư Hạ mở miệng nói: "Không muốn đi học thì kết hôn."

"Kết——kết hôn!" Tư Hạ như bị sét đánh ngang tai không cách nào tin tưởng được hỏi lại: "Tư Dạ Hàn, chú có còn nhân tính hay không! Tôi CMN còn là vị thành niên! Chú gấp như vậy muốn bán đứng tôi sao?"

Biểu tình kia của Tư Hạ thật giống như một tiểu hoàng tử bị phụ vương độc ác đưa đi kết thân cùng tiểu công chúa nước khác.

Tư Dạ Hàn mặt không đổi sắc mà mở miệng nói: "Vậy cứ tiếp tục đi học, lần này nếu như không thi đậu đại học Đế đô, một tháng sau chú sẽ sắp xếp hôn lễ cho cháu."

Tư Hạ: "Fu*k!

Trả thù! Người này là trả thù trần trụi! 

Diệp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net