Chương 2420- 2440

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 2421: Người một nhà cùng bên nhau vui vẻ

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Chỉ tiếc... cái đứa con nuôi kia thì sao...??

Bộ trưởng Lưu nói tiếp, "Quản lý Ân, thứ cho tôi nói thẳng, người hầu này không có khả năng tự mình sắp đặt chuyện khủng khiếp như thế này, cũng không khả năng có được phần sổ sách trọng yếu như vậy! Phía sau màn khẳng định còn có những người khác."

Ân Duyệt Dung đầy lạnh nhạt đáp: "Tôi biết rồi."

Chỉ có thể là Ân Hành mà thôi!

Lúc này, dường như A Trung cuối cùng cũng nhận thức rõ được tình cảnh của chính mình, hét to lên cầu cứu, "Phu nhân! Phu nhân tôi sai rồi! Không phải là tôi! Không phải là tôi muốn làm như vậy! Là Ân Hành thiếu gia!

Là hắn ra lệnh cho tôi giá họa cho bà, là hắn nghĩ phương pháp để cho tôi mượn tay tiểu thiếu gia đem đồ lạ bỏ vào thư phòng của bà. Phần sổ sách kia vốn cũng là hắn đưa cho tôi! Tất cả mọi chuyện đều là tôi bị sai sử!"

Đến lúc này, A Trung cũng biết mình đã hoàn toàn xong đời rồi, cho nên trực tiếp bán đứng Ân Hành.

Ân Duyệt Dung lạnh lùng nhìn A Trung không ngừng cầu khẩn, ánh mắt không có chút thương hại, thậm chí ngay cả việc tại sao hắn phản bội cũng không thèm hỏi lấy một chữ.

Ân Duyệt Dung trực tiếp nói: "Bộ trưởng Lưu, ông mang người đi đi!"

Bộ trưởng Lưu: "Được, người này tôi sẽ mang đi. Chuyện còn lại, bao gồm cả những ai có dính líu đến sổ sách này, tôi sẽ tiếp tục tra rõ. Mới vừa rồi đã đắc tội nhiều, xin hãy tha lỗi!"

Ân Duyệt Dung: "Ngài khách khí!"

Bộ trưởng Lưu: "Cáo từ."

Ân Duyệt Dung: "Kiều Mẫu, tiễn Bộ trưởng Lưu."

"Phu nhân! Phu nhân mau cứu tôi! Cầu xin bà tha cho tôi! Tha cho tôi lần này đi! Thật sự tất cả đều là Ân Hành thiếu gia sai sử tôi..."

...

A Trung gào thét bi thương bị kéo ra khỏi cửa chính, rốt cuộc đã hoàn toàn biến mất tại Vạn Mai sơn trang.

Thấy sắc mặt Ân Duyệt Dung tái nhợt như tờ giấy, có chút thất thần, Đường Đường vội vàng đỡ bà ngồi xuống ghế dựa, "Bà nội, nội không sao chứ?"

"Bà nội không có việc gì." Ân Duyệt Dung dịu dàng đáp.

"Bà nội, nội đừng thương tâm nữa. Mẹ con đã từng dạy con, tất cả những kẻ nhẫn tâm thương tổn mình, đều không đáng để mình thương tâm." Đường Đường an ủi.

Ân Duyệt Dung nhìn cậu bé trước mắt, không khỏi liền nghĩ tới A Cửu của bà.

Thật ra với tư cách một người mẹ, cô gái gọi là Nhiếp Vô Ưu kia, chỉ riêng việc dạy dỗ Đường Đường tốt như vậy, đã giỏi hơn bà gấp trăm lần...Ân Duyệt Dung: "Cảm ơn con, Đường Đường."

Đường Đường khẽ mở miệng cười, "Bà nội, chúng ta là người một nhà!"

Ân Duyệt Dung nghe câu 'người một nhà' này, trong lòng lại tràn đầy chua xót, "Đường Đường, nếu như ta thật sự giống như những người bên ngoài đó nói như vậy, con sẽ làm sao?"

Đường Đường: "Giống như những người bên ngoài đó nói như vậy?"

Ân Duyệt Dung cuối cùng vẫn mở miệng nói lời thật, "Ta và cha mẹ con, cũng không hòa thuận cho lắm. Bởi vì một ít chuyện, giữa chúng ta có sự khác biệt và mâu thuẫn rất lớn..."

Bà cũng không muốn tiếp tục lừa gạt Đường Đường.

Đường Đường rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng trả lời, "Bà nội, con không biết là bởi vì chuyện gì, mọi người sẽ có mâu thuẫn. Nhưng mà, con nghĩ là khẳng định mọi người cũng đều có lý do của riêng mình, Đường Đường sẽ hiểu cho mọi người. Chẳng qua là, Đường Đường sẽ cảm thấy thương tâm..."

Cậu bé thành thực trả lời, lại ngẩng mặt lên, nhỏ tiếng nói rất khẽ, "Bà nội, chúng ta không thể người một nhà cùng bên nhau vui vẻ sao?"

Ân Duyệt Dung trầm mặc lại: "..."

Người một nhà cùng vui vẻ sao?

Chuyện này đối với bà mà nói, xa lạ biết bao nhiêu...

Bà rất hiểu cá tính của mình. Có một số việc, đã sớm ăn sâu tận xương tủy, đã là khúc mắc mà cả đời này bà không cách nào buông bỏ và bình tâm.

Chỉ riêng chuyện sửa chữa dự luật này, chỉ cần bà và A Cửu không cách nào đạt thành nhận thức chung, sẽ mãi ở trạng thái đối lập cả một đời.


Chương 2422: Thao tác này quá tao nhã rồi

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Cùng lúc đó, Tư Dạ Hàn và Diệp Oản Oản bên kia, hai người đột nhiên bị Dịch Linh Quân triệu tập khẩn cấp.

Sau khi đến nơi, Dịch Linh Quân nhanh chóng kể chuyện ở chỗ Ân Duyệt Dung cho hai người nghe.

"Đợi đến khi ta nhận được báo cáo, Bộ trưởng Lưu đã đến Vạn Mai sơn trang rồi. Ta đang chuẩn bị chạy tới đó, ai ngờ đâu Bộ trưởng Lưu lại nói cho ta biết là không cần, chuyện đã được cháu ngoại bảo bối của ta, Đường Đường giải quyết xong rồi... Khi đó..."

Sau khi Tư Dạ Hàn và Diệp Oản Oản nghe Dịch Linh Quân kể lại cặn kẽ quá trình, gương mặt kinh ngạc thấy rõ.

Dịch Linh Quân kiêu ngạo không thôi kết luận, "Không hổ là cháu ngoại của Dịch Linh Quân ta, thật là thông minh quá đi mất! Các con không biết đâu, Bộ trưởng Lưu trở về đã khen ngợi ta 800 lần, tỏ rõ vẻ hâm mộ đối với ta!"

Khóe miệng Diệp Oản Oản co rúm lại, cháu ngoại, các con? Đừng có nhập vai, diễn sâu như vậy có được không?

"Có cái gì đáng kích động cơ chứ, chuyện này đối với Đường Đường bảo bối nhà này mà nói, chẳng qua chỉ là thao tác thông thường, rất là bình thường mà thôi." Diệp Oản Oản đầy đắc ý mà ôm lấy cánh tay của Tư Dạ Hàn ở bên cạnh, "Dù sao chỉ số thông minh của bảo bối nhà này chính là được di truyền từ cha của nó!"

Đáy mắt Tư Dạ Hàn lóe lên một ý cười.

Dịch Linh Quân cũng hết ý kiến, khen con trai thì khen con trai thôi, vẫn không quên ngay lập tức cho cha thằng bé được thơm lây.

"Được rồi, nghiêm túc, ta cho các người nghe một thứ thú vị!" Dịch Linh Quân nói xong, thần thần bí bí lấy ra một cái máy ghi âm từ trong ngăn kéo.

"Cái gì vậy?" Diệp Oản Oản hiếu kỳ tiến tới gần.

"Con nghe một chút là biết ngay thôi! Chính là cháu ngoại bảo bối của ta ghi âm tại Vạn Mai sơn trang!" Dịch Linh Quân cười híp mắt khoe.

Đường Đường ghi âm?

Diệp Oản Oản nhìn ông ta một cái, nhận lấy máy ghi âm nhấn nút mở.

Sau đó, Tư Dạ Hàn và Diệp Oản Oản liền bắt đầu nghe nội dung trong máy ghi âm...

Nội dung ban đầu vẫn khá bình thường. Diệp Oản Oản đang tức giận vì chuyện gã A Trung đầu độc Đường Đường, sau đó liền nghe được Đường Đường nói ra nhóc có yêu cầu...

"Bảo Bảo, anh nghĩ Đường Đường của chúng ta sẽ đưa ra yêu cầu gì?" Diệp Oản Oản tò mò lẩm bẩm.

Tư Dạ Hàn nhìn nàng một cái, thành thật trả lời: "Không đoán được, bất quá, hẳn là sẽ không để cho cái tên giúp việc này hoàn thành đơn giản như vậy."

Diệp Oản Oản vội tiếp tục vểnh tai nghe. Sau đó... tất cả liên tưởng và suy đoán trong đầu nàng liền tan vỡ...Nói 100 lần "Bà nội ta là mỹ nhân tấm lòng đẹp, là tiểu tiên nữ"???

Mãi tới khi Tư Dạ Hàn và Diệp Oản Oản nghe xong A Trung lặp lại nhiều lần "Phu nhân là mỹ nhân tấm lòng đẹp, là tiểu tiên nữ" như vậy, tâm tình của hai người đều tương đối là - một lời khó nói hết.

Không đơn giản! Quả nhiên là không đơn giản!

Diệp Oản Oản quả thật là cười không ngừng được, "Ha ha ha ha! Thao tác này của bảo bối nhà chúng ta cũng quá tao nhã rồi đi! Không tệ không tệ, không hổ là con trai của em! Ruột thịt không sai chút nào! Đã có được chân truyền của em! Không đúng, là trò giỏi hơn thầy!"

Dịch Linh Quân gật đầu liên tục đồng ý, "Ta cuối cùng cũng hiểu được tại sao Quản lý Ân lại thích đứa nhỏ này như vậy rồi! Nhìn độ nhạy cảm tinh tế của người ta mà xem!"

Sau khi nói xong những thứ này, Dịch Linh Quân mới nói chính sự, "Quản lý Tư, vẫn phải làm phiền cậu giao Ân Hành cho Trọng Tài hội chúng tôi! Hắn và Tần Tung có dính dáng rất sâu, chúng tôi cần phải thẩm vấn."

Tư Dạ Hàn đáp: "Được, tôi sẽ cho người giao hắn qua."

Đang nói chuyện, lúc này, điện thoại di động của Tư Dạ Hàn vang lên, là điện thoại của Lâm Khuyết.

Tư Dạ Hàn nhận điện thoại, nhìn về phía Oản Oản, "Lâm Khuyết nói, Quản lý Ân đã mang Đường Đường trả lại rồi."

Diệp Oản Oản vừa mừng vừa sợ: "Cái gì? Chúng mau nhanh đi về đi!"

Tư Dạ Hàn: "Được."

Dịch Linh Quân suy nghĩ một chút, "Ta cũng đi cùng, vạn nhất có mâu thuẫn gì, ta còn có thể giúp một tay, điều tiết một chút!"


Chương 2423: Rất ngọt

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Converter: Vô Vô - truyencv.com


Diệp Oản Oản cạn lời liếc nhìn Dịch Linh Quân một cái, đi xem náo nhiệt có cần phải dùng lý do hoành tráng vậy không?

Thấy Dịch Linh Quân muốn đi theo, Diệp Oản Oản liền vội vàng ngăn lại.

"Làm gì?" Dịch Linh Quân nhìn về phía Diệp Oản Oản.

Nghe tiếng, Diệp Oản Oản khẽ mỉm cười: "Cha, ngài trăm công nghìn việc, loại chuyện nhà này vẫn là chớ quản!"

"Nhìn lời này của con xem! Trăm công nghìn việc đúng là không sai, nhưng chuyện nhà... đây còn không phải là chuyện nhà của ta sao?" Dịch Linh Quân nói.

Diệp Oản Oản: "..."

"Cha, cha nói có đạo lý, bất quá... quan hệ của A Cửu và Quản lý Ân cha cũng biết, rất là không tiện giao lưu. Hơn nữa với tính tình của Quản lý Ân, nếu như có cha ở đó mà nói, khẳng định sẽ chuyển sang nói chuyện công." Diệp Oản Oản hơi có chút bất đắc dĩ ngăn cản.

"Dự luật đã sắp đến lúc thông qua, hội trưởng vẫn nên lấy chuyện dự luật làm trọng." Tư Dạ Hàn hướng về Dịch Linh Quân nói.

Dịch Linh Quân trầm tư chốc lát, cuối cùng coi như cũng có chút tự ý thức vai trò Hội trưởng Trọng Tài Hội, kết quả là lưu lại, cũng không đi theo.

...

Chỉ chốc lát sau, hai người đã trở lại biệt thự của Tư Dạ Hàn.

"Cửu ca... Cuối cùng hai người cũng trở lại rồi!"

Nhìn thấy Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn, Lâm Khuyết mặt đầy kích động, phảng phất như bắt được cọng rơm cứu mạng.

Có trời mới thấu hiểu được cảm giác đè nén và áp lực của hắn khi cùng Ân Duyệt Dung đợi ở dưới một cái mái hiên! Sợ mình sơ ý một chút chọc cho Ân Duyệt Dung mất hứng, sau đó Ân Duyệt Dung đầu độc chết oan uổng.

Những ngày trước, mỗi lần thấy Ân Duyệt Dung, ít nhất đều có Cửu ca nhà mình ở bên cạnh, có thêm chút can đảm.

"Đường Đường đâu?" Diệp Oản Oản nhìn về phía Lâm Khuyết hỏi.

"Ở đại sảnh, ở chung một chỗ với dì Dung." Lâm Khuyết đáp.

Lúc này, Tư Dạ Hàn mặt không cảm xúc đi về phía đại sảnh.

Thấy vậy, Diệp Oản Oản cũng theo thật sát. Vẫn là đừng nên để cho Tư Dạ Hàn và Ân Duyệt Dung đơn độc chạm mặt nhau! Nếu không, bằng vào độ nhạy cảm của Tư Dạ Hàn... suy nghĩ đến đây thôi đã cảm thấy đáng sợ.

Chỉ số EQ của Tư Dạ Hàn và Ân Duyệt Dung, quả thực là di truyền hoàn mỹ. Điểm giống nhau lớn nhất của hai người này là có bài tốt cũng có thể đánh đến nát bét, quả thật không hổ là mẹ con.

Nếu như độ nhạy cảm của Tư Dạ Hàn có thể có được một phần ba của Đường Đường, vậy thì quan hệ mẹ con nhà này, tuyệt đối không có khả năng "thảm" tới mức như ngày hôm nay.

Rất nhanh, Diệp Oản Oản đã đi theo Tư Dạ Hàn tới đại sảnh.

Diệp Oản Oản liếc mắt thấy, Đường Đường cầm trong tay một miếng dưa hấu, đang đút cho Ân Duyệt Dung.

Ân Duyệt Dung khẽ nhíu mày, bà rất ít ăn đồ ngọt.

"Bà nội, miếng dưa hấu này rất ngọt, Đường Đường mới vừa ăn thử rồi. Bà nội, nội ăn một miếng đi!" Đường Đường nhìn Ân Duyệt Dung, đôi mắt sáng lấp lánh như ánh sao khẽ chớp.

Ân Duyệt Dung nhìn Đường Đường một cái, tựa như không đành lòng cự tuyệt, cuối cùng chỉ có thể chiều theo Đường Đường mong muốn, ăn một miếng.

"Bà nội, dưa hấu có ngọt không." Đường Đường cười thật tươi.

"Rất ngọt!" Ân Duyệt Dung nói.

Tư Hoài Chương chưa bao giờ ăn đồ ngọt! Cho nên... mấy năm nay, cơ hồ bà cũng chưa từng chạm qua. Thậm chí, đã sớm quên mất mùi vị này. Nhưng bởi vì đứa nhỏ này mà lặp đi lặp lại việc phá lệ nhiều lần.

Hơn nữa còn phát hiện... chính mình cũng không bài xích đến vậy...

"Bà nội, sau này nội phải ăn nhiều trái cây, trái cây có rất nhiều vitamin, rất tốt cho sức khỏe. Hơn nữa trái cây rất ngọt." Đường Đường như ông cụ non, có phần nghiêm túc tiếp tục phổ cập kiến thức sức khỏe cho Ân Duyệt Dung.

Sau một hồi yên lặng, Ân Duyệt Dung khẽ vuốt cằm nói: "Được."

Một màn trước mắt này, không khỏi khiến cho Diệp Oản Oản than thở vạn phần. Nhìn mà xem, đây chính là sức mạnh của sự nhạy cảm! Nếu như, Tư Dạ Hàn có được sự nhạy cảm như Đường Đường, làm sao sẽ khiến quan hệ hai người đến mức như ngày hôm nay. Để cho hai mẹ con với chỉ số thông minh cực cao, nhưng độ nhạy cảm là số âm, như Tư Dạ Hàn và Ân Duyệt Dung sống chung, còn không phải khác nào Sao Hỏa đụng Địa Cầu sao?


Chương 2424: Không đành lòng

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

"Mẹ!"

Còn không đợi Đường Đường tiếp tục nói, khóe mắt liếc một cái, đã tự mình thấy được Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn trước cửa, lúc này liền chạy thẳng về phía Diệp Oản Oản.

"Đường Đường ngoan ngoãn." Diệp Oản Oản mặt đầy cưng chìu.

"Mẹ, ăn dưa hấu." Đường Đường mang cho Diệp Oản Oản một miếng dưa hấu.

"Rất ngọt..." Diệp Oản Oản ăn vài miếng, mở miệng cười nói.

"Bà nội, ăn dưa hấu." Đường Đường đem miếng dưa hấu cuối cùng đưa cho Ân Duyệt Dung.

Tư Dạ Hàn: "..."
...

"Các người đã trở lại, ta cũng sẽ không ở lâu nữa." Ân Duyệt Dung đứng dậy, lạnh nhạt mở miệng nói.

Mắt Diệp Oản Oản giật một cái, không khỏi có chút kinh ngạc. Thật đúng là tới giao trả Đường Đường sao!

Ban đầu sợ rằng có đánh chết nàng cũng sẽ không tin, Ân Duyệt Dung vốn chính miệng nói sẽ giữ Đường Đường, vậy mà lại đích thân đem Đường Đường trả lại.

"Quản lý Ân, khoan đã!"

Tư Dạ Hàn nhìn về phía Ân Duyệt Dung: "Dự luật đã sắp đến lúc bỏ phiếu, không biết Quản lý Ân có ý kiến gì?"

Diệp Oản Oản mặt đầy mộng bức nhìn về phía Tư Dạ Hàn. Chàng trai của tôi ơi! Mấy nay chỉ số EQ đã tiến bộ lớn, làm sao vừa chạm mặt Ân Duyệt Dung một cái liền rơi xuống đáy vực rồi?

Coi như là Ân Duyệt Dung có cải thiện về tâm lý, nhưng mà cũng sẽ không trực tiếp đến vậy chứ!

Hơn nữa, dùng thái độ và khẩu khí này... Là có ý gì?

Ân Duyệt Dung liếc nhìn Tư Dạ Hàn một cái, thái độ không hề khá hơn Tư Dạ Hàn một chút nào: "Ngày hôm nay ta qua đây, không phải là để bàn công việc với con! Hơn nữa, bên phía ta không có gì thay đổi! Luật lệ trước đó như thế nào, sau này liền cứ như thế đấy!"

"Phải không!?"

Tư Dạ Hàn gằn giọng.

Vào giờ phút này, Ân Duyệt Dung và Tư Dạ Hàn đối đầu với nhau, khiến cho những người bên cạnh như rơi vào hầm băng.

"Cha!"

Bỗng nhiên, Đường Đường đưa tay nắm lấy bàn tay Ân Duyệt Dung, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Tư Dạ Hàn: "Cha, làm sao cha lại dùng loại thái độ này nói chuyện với bà nội của con?"

Tư Dạ Hàn: "..."

Diệp Oản Oản: "..."

Ân Duyệt Dung: "..."

"Bà nội trước đó bị người xấu hãm hại, cha không quan tâm bà nội, còn có loại thái độ này đối với bà nội, là cha không đúng!" Đường Đường nói.

Tư Dạ Hàn: "..."

"Bà nội, khẳng định là bà nội không dạy dỗ cha tốt! Sau này nhất định phải dạy bảo cha tốt hơn." Đường Đường vừa nhìn về phía Ân Duyệt Dung vừa nói.

Ân Duyệt Dung: "..."

Tư Dạ Hàn: "..."

Nhìn lấy hai mẹ con bị Đường Đường "giáo huấn" đến nói không ra lời, Diệp Oản Oản yên lặng quay đầu ra sau, ráng nhịn cười.

Ân Duyệt Dung ho nhẹ một tiếng, "Đường Đường, bà nội đi đây!"

Ân Duyệt Dung nói xong ngồi xổm người xuống, nhìn về phía cậu bé trước mắt, trong mắt lại hiếm thấy lộ rõ vẻ không đành lòng.

"Vâng ạ!" Đường Đường gật đầu một cái.

Đường Đường vừa dứt tiếng, chẳng biết tại sao, trong lòng Ân Duyệt Dung lại có một chút cảm giác mất mát không tỏ rõ được. Bà còn tưởng rằng, Đường Đường sẽ giữ mình ở lại lâu một chút.

Sau lần rời đi này, có lẽ cũng sẽ không bao giờ có cơ hội gặp nhau.

Đời này, thứ mà bà muốn, liền nhất định phải lấy được! Nhưng mà, duy chỉ riêng thời điểm đối mặt với đứa bé này, lại không muốn làm bất kỳ chuyện gì khiến cho nhóc ghét mình.

Cho dù, cái giá phải trả, là có khả năng sẽ không được gặp lại nhóc nữa!

"Mẹ, con cùng bà nội đi trước, lần sau con sẽ theo bà nội tới đây thăm hai người!" Ân Duyệt Dung mới vừa chuẩn bị rời đi, kết quả, lại thấy Đường Đường xoay người, quay sang tạm biệt Diệp Oản Oản.

Đường Đường vừa dứt tiếng, trong mắt Ân Duyệt Dung lập tức ánh lên vẻ mừng rỡ, sáng lấp lánh.

"Con... con không muốn ở cùng một chỗ với cha mẹ con sao?" Ân Duyệt Dung chần chờ hỏi.

Đường Đường nháy mắt một cái, "Đường Đường đã nói với mẹ, sẽ ở bên bà nội thêm mấy ngày. Đường Đường có thể ở cùng một chỗ với cha mẹ. Nhưng mà, nếu như Đường Đường theo cha mẹ về lại Vân Thành, mặc dù lúc nào đó sẽ có thể trở lại thăm bà nội, nhưng mà lại không thể ngày ngày nhìn thấy bà nội được nữa!"


Chương 2425: Không sao, thích thì chiều!

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.net

Một bên, Diệp Oản Oản quả thực là nhìn mà xuýt xoa.

Nhìn đi! Nhìn độ nhạy cảm tinh tế của con trai nàng mà xem!

Vốn nàng còn đang lo lắng lỡ như cha mẹ bên kia biết được chuyện Ân gia bắt cóc Đường Đường, sẽ kết thúc ồn ào như thế nào? Bây giờ nhìn lại cũng không cần thiết phải lo lắng.

Sau này còn sợ gì mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu! Còn sợ gì mẹ con thù oán cơ chứ?

Diệp Oản Oản âm thầm giơ ngón tay cái lên tặng cho Đường Đường bảo bối.

Đường Đường bảo bối của mẹ lợi hại!

Đường Đường bảo bối thấy mẹ khen mình, trong đôi mắt to tròn long lanh nhất thời tràn đầy vui sướng.

Đường Đường nói lời tạm biệt cùng cha mẹ, sau đó dắt tay Ân Duyệt Dung, nhanh chân đi ra ngoài cửa.

"Bà nội, chúng ta mau trở về đi thôi, con đói rồi..."

"Được!" Ân Duyệt Dung rập khuôn, nắm tay, từng bước một đi theo cậu bé.

Bà chưa từng thừa nhận, cũng chưa từng hy vọng đến hai chữ "gia đình" xa vời. Nhưng mà, đứa nhỏ này, lại dùng bàn tay nhỏ nhắn, sưởi ấm trái tim bà, mang lại cho bà cảm giác ấm áp, thứ vốn chỉ có thể nhìn mà phát thèm...

"Con muốn ăn xương sườn non dấm đường sốt tiêu bà nội làm." Đường Đường nói.

"Được." Ân Duyệt Dung gật đầu.

"Bà nội, con còn muốn ăn kẹo hồ lô... À, thịt kho nữa."

Ở dưới cái nhìn chăm chú của Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn, hai bà cháu một lớn một nhỏ này, cứ như vậy rời khỏi biệt thự.

Lần đầu tiên, là Ân Duyệt Dung cưỡng ép giữ Đường Đường lại. Lần này, quả thật là Đường Đường tự nguyện muốn đi theo Ân Duyệt Dung về nhà.

Một lát sau, Diệp Oản Oản nhìn về phía Tư Dạ Hàn ở bên cạnh, mà Tư Dạ Hàn tựa như đang tự hỏi lòng điều gì đó.

Diệp Oản Oản: "Đang làm gì vậy?"

Tư Dạ Hàn: "Nghĩ một vài chuyện."

"Ừ, ... Đúng là anh nên suy nghĩ lại một chút, tại sao mẹ anh coi Đường Đường như là bảo bối, lại coi anh như là cỏ rác." Diệp Oản Oản thở dài, thần sắc bất đắc dĩ vạn phần.

Tư Dạ Hàn: "..."

...

"Bà nội, chúng ta cũng ra khỏi nhà rồi, vậy thì đi dạo một vòng đi."

Rời khỏi biệt thự, Đường Đường ngẩng đầu lên, hướng về Ân Duyệt Dung nói.

Phố lớn ngõ nhỏ, người đến người đi. Cũng không biết đã bao lâu, Ân Duyệt Dung chưa từng có được trải nghiệm này. Như thế này mới là sống, là có được niềm vui của đời người.

"Bà nội, ôm một cái... Đường Đường mệt quá..."

Đường Đường hướng về Ân Duyệt Dung giang hai tay ra. Vào giờ phút này, Ân Duyệt Dung nhìn đứa bé trai trước mặt mình một cái, khóe miệng khẽ mở, để lộ một gương mặt ấm áp chưa bao giờ có. Bà chậm rãi ngồi xổm người xuống, đem Đường Đường ôm thật chặt vào trong ngực.

...

Rất nhanh, Ân Hành bị Trọng Tài Hội mang đi điều tra.

Dưới sự thẩm vấn của tòa án, Ân Hành cương quyết không nhận tội, đem tất cả tội lỗi đều ụp lên đầu người giúp việc A Trung.

Cái tên A Trung cũng là một kẻ không có đầu óc, khi đó không lưu lại bất kỳ chứng cớ nào, không cách nào chứng minh phần sổ sách kia là do Ân Hành giao cho hắn.

Bởi vì Ân Hành liều chết không nhận tội, việc thẩm vấn của toà án nhất thời lâm vào bế

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net