✓Chương 291- 300

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Hyna Nguyễn

Beta: sontradooo

Chương 291: Hiện tại là người của tôi

Chu Văn Bân sửa sang lại vạt áo, cố nén khí giận đi tới.

Hơi nhìn lướt qua, trong tay Diệp Bạch quả nhiên là tài liệu tiếp nhận công việc.

Chu Văn Bân sắc mặt âm trầm, nhanh chóng lật một chút những thứ hợp đồng và văn kiện kia, sau đó lấy ra một cây bút máy, ở mấy phần trong hợp đồng kia xác nhận ký xuống tên của mình.

Chu Văn Bân hít sâu một hơi: "Có thể đi rồi chứ?"

"Cảm ơn." Diệp Oản Oản hài lòng thu hồi tài liệu.

"Vậy sao còn không mau cút đi!" Chu Văn Bân một bụng hỏa nói.

Suốt ba năm rồi, thiếu chút nữa thì ông ta đã giải quyết được Lạc Thần rồi, kết quả là bị tiểu tử thúi này cắt đứt!

Diệp Bạch cái tiểu tử thúi không biết trời cao đất rộng này, còn có nhiều thời gian thu thập cậu, nhưng hôm nay Lạc Thần ông ta sẽ không bao giờ bỏ qua đâu.

Lạc Thần tự nhiên biết hôm nay Chu Văn Bân không có khả năng bỏ qua cho mình, lại thấy Chu Văn Bân có vẻ mặt muốn tiễn khách, dù sao công tác tiếp nhận giữa hai người bọn họ cũng đã hoàn thành, nếu cái người con trai xa lạ kia rời đi thì mình lại đơn độc cùng Chu Văn Bân ở chung một chỗ, sắc mặt Lạc Thần không thoải mái liếc chàng trai mới vào kia một cái.

Quả nhiên, Chu Văn Bân ký xong, "chàng trai" kia cũng không muốn lưu lại, trực tiếp đứng lên.

Lạc Thần như rơi vào hầm băng, trái tim chìm đến đáy cốc.

Nhưng mà trong nháy mắt ngay khi người kia đứng dậy, cặp con ngươi sáng chói kia lại đột nhiên rơi vào trên người của anh ta, khiến cho tâm anh ta thoáng chấn động một chút.

Ngay sau đó liền nghe được giọng của người kia vừa nhìn chăm chú anh ta vừa mở miệng nói: "Lạc Thần có phải nên cùng tôi rời đi hay không?"

Lạc Thần vội vàng không kịp chuẩn bị mà nhìn lại tầm mắt của đối phương, trong nháy mắt ngây người mà ngồi ở nơi đó.

Người này là đang nói chuyện với mình sao?

Không chỉ là Lạc Thần sững sốt, ngay cả Chu Văn Bân cũng đổi sắc mặt hỏi lại: "Diệp Bạch! Cậu nói điều này là có ý gì?"

Diệp Bạch hơi nhíu mày, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng gõ vào một chỗ trong văn kiện: "Chu tổng giám mới vừa rồi chẳng lẽ không thấy sao?"

"Thấy cái gì cơ chứ?" Chu Văn Bân không nhịn được hỏi.

Diệp Bạch tự tiếu phi tiếu liếc ông ta một cái, vẻ mặt lười biếng mở miệng nói: "Lạc Thần, hiện tại là người của tôi."

"Cậu nói cái gì?" Sắc mặt của Chu Văn Bân bỗng nhiên cứng đờ.

Lạc Thần ngồi ở một bên nghe đến ngẩn ngơ, giống như không thể hiểu được lời của Diệp Bạch mới nói ra.

"Tôi nói, Lạc Thần hiện tại đã là nghệ sĩ của tôi rồi!" Diệp Bạch lập lại lần nữa.

Chu Văn Bân nghe vậy liên tục cười lạnh nói: "Ha ha, người của cậu sao, khẩu khí thật là lớn, Lạc Thần ba năm trước đây đã ở dưới trướng của tôi rồi! Cậu có quyền gì mà lấy hắn ta chứ?"

Giọng nói của Diệp Oản Oản như là vẻ đương nhiên trả lời: "Trong thư xác nhận cũng đã viết cực kỳ rõ ràng rồi ông còn muốn chối sao."

Chu Văn Bân mới vừa rồi căn bản là không có nhìn kỹ những văn kiện kia, giờ phút này nghe vậy lập tức bước dài xông lên, cầm lên tập tài liệu kia lật xem, kết quả càng xem sắc mặt càng kém, gần như gầm hét lên: "Không thể nào!"

Diệp Oản Oản nhún vai một cái: "Đây là Chử tổng chính miệng đáp ứng tôi, trên văn kiện Chử tổng cũng đã ghi từng chữ, Chu tổng giám nếu như không tin, có thể tự mình gọi hỏi."

Chu Văn Bân như chết đứng nhìn chòng chọc tập tài liệu đó nhìn thật lâu, cuối cùng bộp một tiếng đem tài liệu vứt ở trên bàn, sắc mặt âm vụ trừng Diệp Oản Oản một cái, cắn răng nghiến lợi nói: "Tất nhiên là tôi sẽ hỏi cho ra lẽ rồi!"

Diệp Oản Oản cũng không nóng nảy, thản nhiên đi tới trên ghế sa lon ngồi xuống, tự rót cho mình một ly trà, cầm ly lên nhẹ nhàng khêu lá trà, lười biếng nhấp một miếng rồi nói: "Chu tổng giám xin cứ tự nhiên, bất quá xin nhanh một chút, vết thương của nghệ sĩ nhà tôi cần phải lập tức xử lý."

Cùng lúc đó, Lạc Thần đứng tại chỗ cách xa mấy bước, tâm hoảng hốt nhìn chằm chằm chàng trai đang ngồi trên ghế sa lon kia.


Chương 292: Muốn đổi người

Thấy Diệp Bạch ở ngay trước mặt ông ta nói thẳng ra mấy từ 'nghệ sĩ nhà tôi' mang theo đắc ý  mà nói làm Chu Văn Bân nổi lên cơn giận dữ.

Ở Quang Diệu ông ta từ trước đến nay là người nói một không ai dám nói hai, đã bao giờ bị một tiểu tử như Diệp Bạch khiêu khích ở trên đầu ông ta như vậy cơ chứ, vì vậy liền gọi điện tới Chử Hồng Quang, hơn nữa trực tiếp bấm gọi video.

Chu Văn Bân là kim bài đại diện của truyền thông Quang Diệu, Quang Diệu chín phần thu nhập đều đến từ nghệ sĩ dưới cờ của ông ta, chỉ cần một mình Cung Húc thôi cũng đã đủ để cho vị trí của ông ta vững như bàn thạch ở Quang Diệu rồi, cho nên quyền lên tiếng của ông ta tại trụ sở chính cũng tuyệt đối không hề thấp tí nào.

Một là nguyên lão công ty, một là người đại diện trẻ tuổi mới vừa vào đời, Chử Hồng Quang sẽ hướng về phía nào không cần ai nói cũng biết.

Lạc Thần mới vừa dấy lên hy vọng trong nháy mắt lại bị một chậu nước lạnh dập tắt.

"Alô, Chử tổng!"

"Cậu đã cùng với Diệp Bạch nói chuyện công tác chưa?" Trong video Chử Hồng Quang đang ngồi trên ghế gỗ màu đỏ ở phòng làm việc rộng lớn.

Chu Văn Bân thần sắc lạnh lùng nhìn về phía Diệp Bạch, sau đó mở miệng nói: "Cậu ta vào lúc này đang ở ngay chỗ tôi đây, tôi cũng muốn nói với ngài chuyện này!"

"Làm sao, có vấn đề gì à?" Chử Hồng Quang cũng nhìn thấy Diệp Bạch ở đầu kia video.

"Chử tổng, tôi đã xem tài liệu tiếp nhận của cậu ta. Cậu ta chọn lấy nghệ sĩ vốn là dưới trướng của tôi, đây là người tôi ba năm trước đây xem trọng, hợp đồng giữa chúng tôi còn chưa kết thúc, giờ lại nửa đường đổi người, cái này sợ rằng không hợp quy củ!" Chu Văn Bân mở miệng nói.

Chử Hồng Quang nhớ lại một cái rồi nói: "Nhưng đó chỉ là Lạc Thần – một nghệ sĩ nhỏ không có tên tuổi mà thôi, cho cậu ta chuyển người đại diện cũng không có gì không hợp quy củ cả."

Chu Văn Bân mặt không đổi sắc mở miệng nói: "Nếu đem phần lớn tinh lực đến trên người nghệ sĩ như bùn nhão không dính lên tường này thì quá lãng phí tài nguyên của công ty! Đối với ánh mắt nhìn người của Diệp Bạch, tôi không dám gật bừa được!"

Một bên Lạc Thần nghe lời nói của Chu Văn Bân, đôi môi tái nhợt mím thành một đường thẳng, mà bên cạnh cậu ta chàng trai Diệp Bạch kia lại từ đầu tới cuối đều là một bộ vẻ mặt phong đạm khinh vân, dưới ánh mắt lạnh nhạt giễu cợt của Chu Văn Bân.

"Người là chính bản thân cậu ta chọn, tôi cũng đã đáp ứng rồi." Chử Hồng Quang dường như cũng không có ý tứ thay đổi chủ ý, hiển nhiên một chút tài nguyên như vậy ông ta cũng không để ý quá nhiều.

Đáy mắt Chu Văn Bân xẹt qua một tia tối tăm, một bộ vẻ mặt cúc cung tận tụy vì công việc mang tâm tình như bể khổ khuyên nhủ: "Chử tổng, hành động này của Diệp Bạch thật sự là phá hư quy củ trước giờ của công ty, càng làm cho lòng của những người nghệ sĩ có tiềm lực đối với công ty nguội lạnh, tôi dù sao cũng là tổng giám, quả thực không thể nhìn cậu ta náo loạn như vậy được!"

Chu Văn Bân nói xong lại tỏ vẻ thay Chử Hồng Quang giải quyết khó khăn nói: "Chử tổng không bằng như vầy, ngài thấy tôi đem Lâm Hạo đưa cho cậu ta thế nào? Vai phụ của Lâm Hạo trong bộ phim trước phi thường xuất sắc, đã có ấn tượng tốt với vài người, thừa dịp nhiệt độ bộ phim này tiếp theo lại cố gắng một chút thì có thể thành ngôi sao hạng hai cũng không có vấn đề gì."

Lời nói này của Chu Văn Bân có thể nói vừa chu toàn với lợi ích của công ty, lại biểu hiện chính mình đại nhân đại đức, hoàn toàn sẽ không để cho người khác hoài nghi sự mục đích thật của ông ta có bao nhiêu bẩn thỉu xấu xa.

Chỉ là một tên Diệp Bạch thôi lại có ý muốn cùng ông ta đấu sao!

"Diệp Bạch, Văn Bân muốn đem Lâm Hạo cho cậu, cậu thấy thế nào?" Chử Hồng Quang chú ý đến vẻ mặt của Diệp Bạch.

"Muốn đổi người cũng có thể a!" Bất ngờ là thái độ của Diệp Oản Oản lại rất là sảng khoái.

Hai con ngươi Chu Văn Bân híp lại, Diệp Bạch lại có thể dễ dàng đáp ứng yêu cầu của ông ta như vậy sao?

Ông ta còn tưởng rằng Diệp Bạch này nhất định sẽ ở trước mặt Chử tổng mách chuyện ông ta cưỡng ép việc có liên quan đến Lạc Thần nữa cơ chứ.

Nghe được lời nói của chàng trai, sắc mặt đang căng thẳng của Lạc Thần đột nhiên hết sạch, trái tim giống như từ trên trời cao ầm ầm rơi xuống.


Chương 293: Lấy Cung Húc để đổi

Một người có tiền đồ tốt, tương lai tươi sáng – Lâm Hạo, một người suốt ba năm không có tác phẩm thành công đã sớm bị người khác quên lãng tại xó xỉnh nào đó – Lạc Thần người như cậu ta——

Bất kể là ai đều sẽ biết nên lựa chọn thế nào...

Cậu ta sớm phải biết, sớm nên biết...

Chu Văn Bân nói không sai! Toàn bộ Hoàn Cầu này, ai dám muốn cậu ta cơ chứ, ai sẽ muốn cậu ta...

Cậu ta đời này, cũng sớm đã xong rồi——

Chu Văn Bân thấy đối phương đồng ý, âm thầm lộ ra vẻ mặt khinh bỉ, chỉ là một nghệ sĩ nhỏ hạng ba thôi mà đã liền thỏa hiệp rồi, Diệp Bạch này tính ra cũng có chút kiến thức.

Chu Văn Bân giọng ngạo nghễ, nói như bố thí: "Nếu người đại diện cũng không ý kiến, vậy chuyện kia cứ quyết định như vậy đi, tôi sẽ để cho người khác đem hợp đồng của Lâm Hạo lấy tới đổi cho cậu nha!"

"Khoan đã!" Diệp Oản Oản lại cắt đứt lời nói của Chu Văn Bân.

Chu Văn Bân cau mày, tựa như có bất mãn: "Cậu còn có yêu cầu gì khác hả?"

Diệp Oản Oản cười như không cười nhìn Chu Văn Bân một cái, trong đôi mắt sáng chói nhìn bằng nửa con mắt cùng khinh miệt: "Đổi người thì cũng được, chẳng qua là Chu tổng giám, Lâm Hạo sợ là không đủ tư cách đâu! Nếu ngài muốn đổi... liền lấy Cung Húc để đổi đi!"

Nghe xong, Chu Văn Bân kiền ngẩn người một lát sau mới phản ứng lại được điều mà Diệp Bạch nói, ngay sau đó đột nhiên thay đổi sắc mặt, đứng tại chỗ giận dữ hét lên: "Diệp Bạch! Khẩu khí của cậu cũng thật là lớn! Thật sự cho rằng tôi không dám làm gì cậu sao, Chử tổng ngài nghe được lời tiểu tử này nói rồi chứ, cậu ta chính là cố ý gây chuyện!"

Lại là một tên không biết điều, cậu ta lại dám lấy Cung Húc nghệ sĩ đang nổi tiếng nhất dưới tay ông ta so với một tay nghệ sĩ hạng ba như Lâm Hạo, rồi còn muốn cướp lấy Cung Húc của ông ta nữa sao!

Quả thật là quá cuồng vọng mà!

Đừng nói là Chu Văn Bân, ngay cả Lạc Thần chính tai mình nghe thấy cũng ngẩn ra, đôi mắt sạch sẽ mờ mịt tràn đầy không cách nào tin được điều mình vừa nghe.

Sắc mặt của Diệp Oản Oản lại không thay đổi chút nào, cười lạnh mà mở miệng nói: "Tôi thực sự không biết người gây chuyện hiện giờ rốt cuộc là ai đây! Chử tổng, ngài đã chính miệng mình hạ lệnh, để cho tất cả mọi người ở Quang Diệu phối hợp với công tác của tôi..."

Nói tới chỗ này, trong nháy mắt ánh mắt thờ ơ của Diệp Oản Oản tiêu tan, ánh mắt lạnh lùng đột nhiên hướng bắn tới Chu Văn Bân, nghiêm nghị mà mắng: "Nhưng Chu tổng giám ông ấy thì sao? Chẳng lẽ ông ấy không phải là người của truyền thông Quang Diệu, không phải là thuộc hạ của Chử tổng, hay Chu tổng giám ông cho rằng là Quang Diệu chính là thiên hạ của ông, ông có thể thay Chử tổng một mình đơn độc đưa ra quyết định, vì vậy lời nói của Chử tổng ông đều không coi vào đâu rồi nhiều lần muốn ngăn cản người khác làm việc, đúng không?"

Diệp Oản Oản dĩ nhiên sẽ không nói chuyện Chu Văn Bân cưỡng ép Lạc Thần, bởi vì cô biết có nói cũng vô ích mà thôi.

Một là người đại diện kim bài, một là nghệ sĩ không có chút giá trị nào cả, Chử Hồng Quang chọn ai là đều quá rõ ràng.

Trong giới giải trí loại chuyện như thế này là quá bình thường, nếu cô làm không cẩn thận còn có thể bị Chu Văn Bân đánh ngược một cái nói là Lạc Thần chủ động câu dẫn ông ta.

Cho nên cô phải lấy thứ mà Chử Hồng Quang để ý nhất. Đó chính là thứ gì đây? Chỉ có quyền uy và địa vị của ông ta mà thôi.

Tư thế bây giờ của Chu Văn Bân tựa như phiên vương cách xa kinh thành, cố thủ ở đất phong, cầm binh tự cao tự đại.

Mà ở trong giới giải trí, kiêng kỵ nhất chính là người đại diện tự tạo cho mình bè phái lớn. Đã có biết bao nhiêu công ty giải trí có thực lực cường thịnh cũng bởi vì người đại diện rời đi, đồng thời lại mang theo nhóm lớn nghệ sĩ dưới trướng của mình mà ngay trong một đêm rời khỏi công ty, công ty phá sản sụp đổ hoàn toàn...

Nghe đối phương nói một tràng tiếng chất vấn, trong con ngươi của Chu Văn Bân dần dần hiện lên một tia hốt hoảng, lạnh giọng nổi giận nói: "Diệp Bạch! Cậu bớt ở chỗ này khích bác ly gián đi! Tôi nói qua lời như vậy lúc nào cơ chứ?"

Phải biết điều mà Chử Hồng Quang kiêng kỵ nhất chính là có người khiêu chiến quyền uy, muốn thoát khỏi sự khống chế của ông ta.

Quả nhiên, trong video Chử Hồng Quang đã bắt đầu thay đổi sắc mặt.


Chương 294: Nhất định phải đi theo cô

Cho dù Chử Hồng Quang biết rõ Diệp Bạch chính là cố ý khích bác ly gián nhưng lời nói của Diệp Bạch ông ta nghe vẫn hiểu được.

Khoảng thời gian này Chu Văn Bân đúng là có hơi quá đáng, nhiều lần không coi ông ta là chủ tịch công ty này coi ra gì, ông ta thậm chí còn nghe nói, Chu Văn Bân cùng người của tập đoàn Diệp thị âm thầm tiếp xúc qua lại...

Nghĩ tới đây, Chử Hồng Quang rốt cuộc mở miệng nói: "Văn Bân, cậu đem thủ tục còn có hợp đồng giao ra đi, chuyện này tôi đã quyết định rồi không cần bàn cãi gì nữa."

"Nhưng mà Chử tổng..."

Sắc mặt của Chử Hồng Quang đột nhiên âm trầm xuống: "Làm sao? Hiện tại ngay cả một nghệ sĩ nhỏ tôi cũng không có quyền điều động được sao, nếu cậu không nguyện ý vậy liền đem Cung Húc đổi cho đại diện Diệp đi!"

Lại có thể nói ra được những lời này, có thể thấy Chử Hồng Quang thực sự đã tức giận lắm rồi.

"Sao lại thế Chử tổng, tôi không có cái ý này... Tôi, tôi liền đi sắp xếp đây..." Để tránh tiếp tục chọc giận Chử Hồng Quang, Chu Văn Bân chỉ có thể nhượng bộ.

Chử Hồng Quang lạnh giọng hừ một tiếng liền cúp cuộc gọi video.

Xem ra, đem Diệp Bạch qua đó là đúng, nếu ở Quang Diệu tiếp tục để cho Chu Văn Bân một mình độc quyền chiếm lĩnh, đó cũng không phải là dấu hiệu tốt lành gì, một khi Chu Văn Bân có dị tâm, toàn bộ Quang Diệu sẽ bị móc sạch.

Nhưng tiểu tử tên Diệp Bạch này còn quá trẻ khí thịnh, hành động theo cảm tính quá nhiều, vì muốn lấy người kêu là Lạc Thần kia mà ngay trước mặt Chu Văn Bân nói chuyện thẳng thắn như vậy, thật sự là đáng chú ý, cậu ta có thể kềm chế được Chu Văn Bân trong một khoảng thời gian đây.

Kết thúc cuộc gọi video xong, Chu Văn Bân hung tợn gọi điện thoại, để cho trợ lý cùng luật sư qua tới xử lý tiếp nhận những công việc có liên quan tới Lạc Thần.

Thời điểm ký tên, ánh mắt của Chu Văn Bân nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản quả thật là hận không thể đi ăn tươi nuốt sống cô.

Đáng chết, thịt đến miệng rồi còn bị bay đi!

Toàn bộ họp đồng của Lạc Thần được chuyển tới danh nghĩa của cô đã được xử lý xong, sau đó Diệp Oản Oản cầm lấy họp đồng quơ quơ, câu môi đứng lên nói: "Cảm ơn Chu tổng giám!"

Sự tình phát sinh đến mức này thật sự là quá đột ngột, cho đến khi trong họp đồng mới ký xuống tên của mình, Lạc Thần vẫn như cũ chưa tỉnh hồn lại được, nhìn thấy Diệp Bạch đã xoay người rời đi, mới chợt thanh tỉnh lại, theo bản năng liền đi theo cô.

Mới bước chân ra khỏi phòng, sau lưng liền truyền tới âm thanh âm trầm của Chu Văn Bân: "Lạc Thần, cậu tốt nhất là suy nghĩ cho kỹ! Cậu thật sự muốn làm với người đại diện này, chưa dứt sữa lại không có chút tư chất nào sao?"

Bước chân của Lạc Thần dừng lại một chút, bất quá chỉ một giây, liền đi theo sau Diệp Bạch...

"Phanh——" một tiếng vang thật lớn, trong phòng làm việc truyền tới âm thanh đạp ngã bàn của Chu Văn Bân.

Trong công ty đứa trẻ thuận mắt ông ta còn lại rất nhiều, ông ta muốn chơi ai bộ dáng gì không có cơ chứ!

Lạc Thần đều đã hai mươi mốt tuổi rồi, sớm không thể so được với năm đó, ông ta chẳng qua chỉ  vì không chiếm được nên mới một mực nhớ nhung nhất định phải đoạt tới tay, ai biết được tiểu tử này lại có thể không biết phải trái như vậy cơ chứ!

Được! Rất tốt! Ông ta ngược lại muốn nhìn một chút xem Lạc Thần đi theo Diệp Bạch có thể có được kết quả gì!

Trong phòng làm việc ở lầu hai.

Dù sao cũng là Chử Hồng Quang tự mình đưa người xuống, ngoài mặt vẫn là phải làm đúng mức, phòng làm việc của Diệp Oản Oản mặc dù không có lớn hay xa hoa như Chu Văn Bân, nhưng điều kiện cũng tương đối khá, rộng rãi giản lược, ánh sáng quang đãng đầy đủ.

"Tự mình xử lý một chút đi." Diệp Oản Oản từ một ngăn kéo lôi ra cái hộp thuốc.

Lạc Thần cuối đầu xuống, không nói một tiếng nào tự mình rửa sạch vết thương, sau đó đơn giản băng bó lại vết thương một chút.

Diệp Oản Oản kéo ghế ra, ngồi trước bàn làm việc, ung dung thản nhiên mà quan sát người trước mắt một cái.

Nói là đàn ông, cô ngược lại cảm thấy dùng từ thiếu niên càng thích hợp hơn.

Bởi vì giờ khắc này Lạc Thần mà cô nhìn thấy giống như người trong hình ba năm trước đây, người thiếu niên kia cơ hồ không có chút nào khác biệt hết.


Chương 295: Có đối tượng lui tới hay không?

Chẳng qua tướng mạo không thay đổi, nhưng khí chất của một người sẽ biến đổi.

Ba năm trước đây Lạc Thần tựa như một tờ giấy trắng sạch sẽ không vướng bụi trần, tràn đầy linh khí cùng thiên phú, cái khí chất đặc biệt này trong giới giải trí coi trọng vật chất quả thật chính là một dòng nước trong.

Nhưng cùng với khí chất như vậy cũng cực dễ làm cho người khác muốn chà đạp...

Bây giờ mặt mũi của Lạc Thần vẫn  tinh xảo hoàn mỹ như cũ, rõ ràng vẫn là bộ dạng của một thiếu niên nhưng đáy mắt lại là một mảnh hoang vu, không có có một tia sáng nào.

Vốn Diệp Oản Oản còn nghĩ không ra, năm đó diễn viên chính của《 Kinh Long 》nhờ bộ phim đó đã có danh tiếng lớn, ngay cả vai phụ cũng thành danh không tệ, vì sao lại chỉ có một mình Lạc Thần mai danh ẩn tích, hiện tại cuối cùng cô cũng đã rõ rồi.

Năm đó Lạc Thần mới mười tám tuổi, mới vừa gia nhập giới giải trí, ôm trong lòng mộng tưởng thành công quay được bộ phim đầu tiên trong đời, hơn nữa bộ phim lại nổi tiếng, nhân sinh của cậu ta như mới vừa bắt đầu.

Nung nấu ý chí suốt mười tám năm, rốt cuộc cậu ta cũng có thể bắt đầu dùng sự nhiệt tình của mình gây dựng sự nghiệp cho bản thân, rốt cuộc có thể kiếm tiền để cho mẹ cậu ta được sống cuộc sống tốt hơn...

Ngay khi Lạc Thần tưởng mình có thể có hết thảy các thứ này, lại ngay lập tức bị Chu Văn Bân bóp chết khi đang còn trong trứng nước...

Lạc Thần không quyền không thế, lúc nhỏ chỉ biết nghe lời mẹ, sau chỉ vì một câu nói của Chu Văn Bân liền bị bức đến đường cùng, cậu ta trơ mắt nhìn những nghệ sĩ cùng thời với mình, bao gồm những người kém xa cậu ta một người tiếp theo một người nổi lên, đem cậu ta bỏ lại đằng sau...

Trơ mắt nhìn mẹ mình càng ngày càng già yếu, bệnh tật nhiều hơn mà cậu ta vẫn bất tài vô lực, sự nghiệp thì hoàn toàn không thấy được hy vọng, không có tương lai tươi sáng...

Bởi vì Lạc Thần kiếp trước thật sự là quá trong suốt mờ nhạt, đối với Diệp Oản Oản, hiểu biết duy nhất của cô về Lạc Thần chỉ có bộ phim《Kinh Long》mà thôi, cho nên cô cũng không biết Lạc Thần kiếp trước kết cục là như thế nào, cô sợ là cũng không tốt lắm bởi vì Lạc Thần không có nổi tiếng, điều này đã nói rõ một điều anh ta cuối cùng cũng không có thỏa hiệp đối với yêu cầu của Chu Văn Bân...

Trên ghế, Lạc Thần thân hình đơn bạc, mái tóc đen nhánh chất tóc nhìn qua rất mềm mại, làn da tái nhợt như bị bệnh nặng dường như chạm vô cũng có thể bị vỡ vụn.

Diệp Oản Oản nhìn Lạc Thần cúi thấp đầu xuống không nói tiếng nào, bộ dáng tự mình xử lý vết thương nhìn qua nhu thuận lại nghe lời, làm tim cô không khỏi có chút mềm nhũn.

Không có cách nào khác, xét về tuổi tác hay tâm lý cô cũng đã là thục nữ 27 tuổi rồi, nhìn thấy tiểu tử đơn thuần mềm mại như vậy, khó tránh khỏi có tình của mẹ tràn lan.

Lạc Thần cảm giác được có tầm mắt nhìn chằm chằm trên người của mình, có chút bất an ngẩng đầu nhìn về người đang ngồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net