✓Chương 301- 320

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Hyna Nguyễn

Beta: sontradooo

Chương 301: Tôi đúng là kiểu người đó

Không giống với Hàn Thiên Vũ người luôn tuân theo lịch trình nghiêm khắc để có được một vóc dáng tiêu chuẩn, cơ thể của Tư Dạ Hàn mỗi một đường cong đều có lực bộc phát cùng dã tính cực mạnh, sự hoàn mỹ lưu loát như một tác phẩm nghệ thuật xuất sắc, nhất là vẻ ngoài của anh còn tỏa ra chút dục vọng gợi cảm cùng cám dỗ, mang lại cho người nhìn một cảm giác nóng bỏng, nhưng con người của Tư Dạ Hàn lại cực kỳ lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm không bao giờ tan chảy. Sự đối lập này làm cho người khác khi gặp Tư Dạ Hàn luôn có sự tò mò muốn tìm hiểu cùng chinh phục.

Điên mất, cô uống say rồi!

Ngay tại nơi nhiều tuấn nam mỹ nữ như vậy, thế mà cô cũng có thể tự mình ảo tưởng ra cảnh thân thể Tư Dạ Hàn trần trụi! Thực ra quan hệ giữa bọn họ chỉ có một lần duy nhất đó là "sâu sắc" hơn mọi lần mà thôi, lần đó anh nằm trên người cô nóng bỏng như muốn đem cô nuốt vào bụng vậy.

Dừng lại dừng lại! Dừng lại ngay!!

Diệp Oản Oản dùng sức lắc đầu một cái, cố gắng xóa đi những hình ảnh ngày càng hạn chế lứa tuổi trong đầu.

Bên kia, Hàn Thiên Vũ sau khi bơi xong mấy vòng liền đi lên, trên người mang theo giọt nước, đi tới trước mặt cô.

Diệp Oản Oản tiện tay đem khăn tắm trên ghế đưa cho anh ta.

"Cảm ơn." Hàn Thiên Vũ nhận lấy khăn tắm, tiện tay lau lau cơ thể, sau đó để cho phục vụ rót cho anh ta một ly rượu.

Hàn Thiên Vũ mới vừa ngồi xuống, liền có một cô gái mặc đồ đỏ, mang đôi cao gót diêm dúa lòe loẹt đi tới hướng của hai người.

Cô gái không nói lời nào liền sờ soạng cơ bụng của Hàn Thiên Vũ một cái, hành động của cô gái ngay lập tức làm cho bốn hướng nổi lên xôn xao, mấy nữ minh tinh đang ngồi đó ước gì mình là đôi tay kia để có thể cảm nhận được cơ bụng mà mình đã khao khát muốn sờ bấy lâu nay.

"Ai nha, tiểu thiên sứ Thiên Vũ, vóc người của cậu ngày càng tốt nha~"

Nhìn người mới tới dù chính mình đang bị người ta ăn đậu hủ nhưng trên mặt của Hàn Thiên Vũ lại xẹt qua một tia bất lực không nói được gì cả: "Hâm tỷ!"

Lúc này Diệp Oản Oản đã hơi say, đột nhiên nhìn thấy một đại mỹ nhân cảnh đẹp ý vui hướng về phía mình đi tới, ánh mắt liền sáng thêm vài phần.

Nữ hoàng điện ảnh Kiều Khả Hâm a!

Ách, không đúng, hiện tại Kiều Khả Hâm còn chưa có nhận được danh hiệu nữ hoàng điện ảnh, bất quá cũng sắp rồi, buổi lễ trao giải cũng chuẩn bị diễn ra trong thời gian ngắn nữa thôi.

Kiều Khả Hâm là nghệ sĩ điển hình dựa vào gương mặt để lăn lộn trong giới giải trí, hơn nữa còn là hình ảnh của một ngự tỷ, nhân khí rất cao. Đáng tiếc bởi vì hình tượng hạn chế cho nên dù đã hơn ba mươi tuổi nhưng ngay cả một giải thưởng nhỏ cũng chưa chạm được, vì vậy cô ấy bị rất nhiều người lên án, lần nào cô minh tinh này ra hình tượng mới cũng bị người khác đối nghịch bôi đen.

Diệp Oản Oản nhớ đến kiếp trước thời gian mà Kiều Khả Hâm nhận được giải nữ hoàng điện ảnh Kim Lan chính là năm này.

Kiếp trước cô rất thích Kiều Khả Hâm, mặc dù cô ấy ăn mặc vô cùng diêm dúa, số lượng bạn trai giao thiệp qua cũng là vô số, nhưng ở nơi có số lượng nghệ sĩ nhiều như Cbiz này lại là người có cuộc sống chân thật tùy ý như vậy.

Thật ra thì cô chỉ đơn thuần hâm mộ Kiều Khả Hâm có số lượng bạn trai có thể lập thành hậu cung lớn mà thôi, hơn thế nữa từng người bạn trai cũ của Kiều Hâm đều là siêu cấp đại soái ca, độ tuổi của tất cả những người đó đều nhỏ hơn cô ấy, giá trị nhan sắc cực kì cao, vóc người lại hết sức đẹp đẽ mê người.

Năm đó liền có fan quỳ xuống cầu xin Kiều Hâm mở một khóa học làm sao có thể tán được người khác, rồi còn tỏ vẻ đến lúc đó nhất định sẽ mở ra một tài khoản VIP trong một năm để theo dõi Kiều Hâm.

Giờ phút này, ánh mắt của Kiều Khả Hâm đang tùy ý đánh giá người thanh niên đang ở bên cạnh Hàn Thiên Vũ, ánh mắt đó không hề che giấu sự hứng thú của mình một chút nào cả: "Thiên Vũ, làm bạn của cậu bao năm qua nhưng tại sao tôi lại chưa từng thấy có người đẹp trai như vậy, không giới thiệu cho tôi một chút à."

Hàn Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn cô một cái, nói thẳng: "Bạn của tôi tên Diệp Bạch, nhưng người ta đã có bạn gái rồi."

Bị vạch trần mục đích ngay tại chỗ, Kiều Khả Hâm cười ha hả nhưng cũng không thèm để ý mấy, ánh mắt mị nhãn như tơ mà liếc cô một cái trả lời: "Có bạn gái thì thế nào chứ, chị đây lại không cạnh tranh được với bạn gái hiện tại của cậu ta hay sao?!"

Hàn Thiên Vũ cầm khăn tắm lên xoa mái tóc đang ướt của mình, nhìn Khả Hâm một cái, sau đó giọng nói bình tĩnh không lay động mà mở miệng nói: "Đúng vậy, cô chỉ là muốn ngủ cùng cậu ấy mà thôi!"

Kiều Khả Hâm nhất thời nũng nịu hờn dỗi nguýt anh ta một cái: "Ghét ghê, sao cậu lại nghĩ tôi như vậy chứ~"

Hàn Thiên Vũ mở miệng nói: "Hâm tỷ, cậu ấy không phải loại người như vậy đâu, vì vậy đừng đánh chủ ý lên người của cậu ấy."

Hàn Thiên Vũ bên này vừa dứt lời, liền truyền tới âm thanh của chàng trai kia: "Ai da, tôi làm sao lại không phải loại người như vậy chứ, tôi đúng là kiểu người đó!"


Chương 302: Uống say

Hàn Thiên Vũ: "..."

Diệp Oản Oản nói xong liền nhìn Kiều Khả Hâm, nhoẻn miệng cười rồi nói: "Chị thích tôi sao?"

Kiều Khả Hâm gắng gượng chống lại cặp mắt sáng như sao kia nhìn tới phía mình, nhưng đáy lòng vẫn run lên.

Cô đã gặp qua rất nhiều người có vẻ đẹp như soái ca, tươi non hơn cũng rất nhiều, nhưng chàng trai trước mắt này thật sự quá hấp dẫn người khác rồi.

Kiều Hâm cô đã lui tới không biết với bao nhiêu người bạn trai rồi tuy nói người người đều là cực phẩm soái ca, nhưng sau đó liền cảm thấy không có gì để tiến xa hơn trong mối quan hệ đó, tất cả những người kia đều như cùng một dạng hoàn toàn giống nhau.

Nhưng chàng trai Diệp Bạch này mới vừa rồi cô chỉ nhìn đến cảnh cậu ta một mình ngồi trên ghế thưởng thức rượu, không khí xung quanh rõ ràng rất là huyên náo nhưng lại mang đến cho cô cảm giác như cậu ta đang ở sâu trong rừng trúc, thích ý tự nhiên, tự rót tự uống, lại mang một chút buồn bã không phù hợp với tuổi tác của cậu ta.

Cô nhìn từ phía xa liền bị một cảnh tượng này hấp dẫn sự chú ý, hôm nay ở buổi tiệc này số lượng người ôm lấy suy nghĩ muốn tiếp cận với người con trai thần bí này như cô cũng không phải số ít.

Một bên Hàn Thiên Vũ sạm mặt lại mà nhìn Diệp Bạch tự nhiên biến thành một kẻ đào hoa, lúng túng ho nhẹ một tiếng nói: "Xin lỗi, cậu ấy uống say rồi, có gì Hâm tỷ thông cảm."

Không nghĩ tới tên này uống say sẽ có bộ dáng như thế này, khó trách bạn gái cậu ấy không thích cậu ấy uống rượu! Nếu uống say bên người không có ai quen thì cũng quá là nguy hiểm đi!

Nhưng Diệp Oản Oản lúc này đã không phải là người mà Hàn Thiên Vũ khống chế được nổi nữa rồi, hoàn toàn không nhìn thấy, bỏ anh ta qua một bên, rồi tự mình chủ động cùng với Kiều Khả Hâm chuyện trò: "Chị ơi, tôi xem cho tỷ một quẻ như thế nào nhé!"

Kiều Khả Hâm tinh thần hơi tỉnh táo lại, cảm thấy hứng thú đi sang bên cạnh Diệp Oản Oản ngồi xuống nói: "Cậu còn có thể coi bói sao?"

"Đúng thế, hơn nữa tôi coi rất chính xác nha!" Thời điểm Diệp Oản Oản nhìn cô chăm chú, cặp mắt đào hoa như có cánh hoa rơi lất phất trong đó nhìn rất hấp dẫn.

Loại tán gái cấp thấp như thế này Kiều Khả Hâm thấy cũng đã nhiều rồi, nhưng không biết tại sao hành động này do Diệp Bạch làm, lại làm cho cô nhìn không biết buồn chán.

Vì vậy đem bàn tay có sơn móng tay màu đỏ đưa tới: "Ồ vậy cậu tính cho tôi một chút, người nhận giải ảnh hậu Kim Lan lần này là ai, có phải là tôi không?"

Diệp Oản Oản cầm tay của Kiều Khả Hâm lên, nhìn đường vân giữa lòng bàn tay của Khả Hâm một chút, sau đó mở miệng nói: "Người dành giải ảnh hậu năm nay dĩ nhiên là chị rồi!"

Trước thời điểm trọng sinh, cô bởi vì rảnh rỗi đến phát chán nên toàn bộ buổi lễ trao giải thưởng Kim Lan được phát sóng trực tiếp cô đã xem từ đầu đến cuối, lấy trí nhớ của cô thì mỗi người đạt được giải thưởng gì đều nhớ rất rõ ràng.

Kiều Khả Hâm cười khẽ một tiếng, giống như bất mãn mà sẵn giọng đáp lại: "Lại muốn dỗ cho người ta vui vẻ, thật là không có thành ý!"

Ai cũng biết lần này người được dự đoán đạt giải là một nữ minh tinh có thực lực khác chứ không phải là cô, cho nên nghe xong Kiều Hâm chỉ xem như là có người đang chọc mình mà thôi.

Vẻ mặt của Diệp Oản Oản nhìn Kiều Hâm cực kì thành khẩn mà nói: "Tôi nói điều này cũng không phải chỉ dỗ chị nha. Chị chính là người đạt giải ảnh hậu Kim Lan lần này, tôi không chỉ tính ra được người đoạt danh hiệu ảnh hậu, còn có thể biết được cả những giải mà người khác có thể đoạt được, ví dụ như ảnh đế là tiền bối Lý Trung Nghĩa, nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất là Lâm Giai Âm, nam diễn viên phụ xuất sắc nhất là Mạnh Lương Giác, diễn viên mới xuất sắc nhất là... 

Kiều Khả Hâm nghe đến đó không nhịn được cười ra tiếng: "Phốc, giờ thì tôi đã hiểu người say cũng có thể nói chuyện chính sự rồi nha!"

Một bên Hàn Thiên Vũ nghe được Diệp Bạch uống say ngồi đó nói bậy mặt đầy vẻ bất đắc dĩ.

Diệp Oản Oản tựa hồ là phát hiện ra bọn họ không tin mình, mở miệng nói: "Chị điều tôi nói rất nghiêm túc nha, nếu chị không tin, chúng ta đánh cuộc đi!"

"Được a, cậu muốn đánh cuộc cái gì?" Kiều Khả Hâm cười khẽ.

Chàng trai ánh mắt hơi đổi nói: "Nếu những người mà tôi nói sẽ đoạt giải thưởng như lúc nãy tôi nói, chỉ cần sai một người thôi liền coi như tôi thua, nếu nói đúng hết tự nhiên tôi thắng. Nếu tôi thua, thì chị muốn tôi làm cái gì cũng được, nhưng nếu như tôi thắng thì..."

"Cậu thắng thì thế nào?"

"Chị cho tôi một cái hôn đi~"

Kiều Khả Hâm đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó gương mặt trong nháy mắt đỏ hoàn toàn: "Cậu cái tiểu tử này!"

Hàn Thiên Vũ ngồi ở một bên mắt thấy Diệp Bạch ở đó tán gái làm tâm con gái nhà người ta bay lên trời cao, làm cho cả khuôn mặt của anh ta đều tối đi, nhức đầu không thôi chống tay lên trán nói: "Tiểu Bạch, đừng nháo!"

Người anh em, cậu quên cậu là người có bạn gái rồi sao? Tiết tháo của cậu đâu rồi!



Chương 303: Ngay cả đàn ông cũng trêu đùa

Hàn Thiên Vũ thật kinh hãi, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Kiều Khả Hâm – một người luôn ngang dọc trong tình trường, khắp nơi đều có tình nhân lại bị một người mới như Diệp Bạch làm cho đỏ mặt, thật là không thể tin được mà!

Dù sao người cũng là do mình mang tới, Hàn Thiên Vũ sợ Diệp Bạch chơi quá mức cho nên vội vàng đỡ người rút lui khỏi bữa tiệc.

Hàn Thiên Vũ một đường lái xe về chung cư, Diệp Oản Oản ngồi ghế kế bên tài xế, đoán chừng là đã hoàn toàn say rồi, ánh mắt không có tiêu cự nhìn anh ta.

Hàn Thiên Vũ cho là Diệp Bạch uống quá nhiều nên không thoải mái, vừa lái xe vừa thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn sang về người bên cạnh hỏi: "Cậu cảm thấy thế nào rồi, có phải muốn ói hay không!"

Chàng trai ngồi cạnh ghế tài xế ánh mắt dần dần khôi phục tiêu cự, tiếp tục nhìn chằm chằm mặt anh ta, chợt chậm rãi cười một tiếng, nụ cười tinh khôi sóng mắt tràn ngập, trong đêm tối cặp mắt đó giống như có ngàn vạn đóa hoa nở rộ: "A, đối với gương mặt đẹp như vậy, làm sao tôi có thể ói cho được~"

'Két ——', xe Hàn Thiên Vũ đang chạy trên đường lớn vẽ thành một đường chữ 'S'.

...

Sau khi thoát khỏi vạn phần nguy hiểm, xe rốt cuộc cũng chạy đến chung cư.

Hàn Thiên Vũ nhanh chóng đem người đỡ tới cửa, không kịp suy nghĩ gì cả vội vàng nhanh chóng muốn đem người này ném vào trong nhà.

Cái tên này... Tửu lượng thật sự quá kém...

Uống say tán gái thì coi như xong đi, thậm chí ngay cả đàn ông cũng không bỏ qua!

Trong đầu Thiên Vũ kìm lòng không đặng nhớ lại nãy cậu ấy ở trên xe cười với mình, làm cho trái tim của Hàn Thiên Vũ đột nhiên liền đập mạnh mấy nhịp.

"Cậu cái người chuyên gây hoạ này..."

Vốn đang cảm thấy bạn gái của Diệp Bạch quản cậu ta quá nghiêm, nhưng sau khi trải qua một màn này anh ta đột nhiên phi thường đồng cảm với người 'bạn gái' chưa từng gặp mặt này...

Hàn Thiên Vũ một bên than thở một bên đỡ người đi tới thang máy, đang hướng phía trước đi tới, đột nhiên nhìn thấy một người đang đứng ở cửa.

Là người đó... Tư Cửu—— Bạn của Diệp Bạch

Chỉ thấy người đàn ông đó hình như là mới từ nơi làm việc tới đây, trên người mặc một bộ âu phục màu đen tuyền được cắt may hoàn mỹ, một chiếc thắt lưng đeo ngang hông đầy uy nghiêm còn cho người khác thấy rõ vòng eo lực lưỡng của mình, đỉnh lông mày trong trẻo nhưng lạnh lùng, sóng mũi cao, hai con ngươi thâm thúy đen như mực, đôi môi mỏng nhàn nhạt màu anh đào, tổ hợp lại toàn bộ thành một gương mặt hoàn mỹ đẹp đẽ đến cực hạn.

Bởi vì khí thế của Tư Dạ Hàn quá mức bức người lại còn lạnh lùng nữa, cho nên toàn bộ không gian dường như có vẻ chật chội khó diễn tả. Người đàn ông kia dùng ánh mắt lạnh đến đông cứng nhìn mình, để cho Hàn Thiên Vũ không khỏi có loại cảm giác quỷ dị như thể anh ta đang bị bắt gian tai trận vậy.

Hàn Thiên Vũ sửng sốt mấy giây mới phản ứng lại được, vội mở miệng nói: "Khụ, Tư tiên sinh, ngài tới tìm Diệp Bạch sao, tiểu tử này uống say..."

Hàn Thiên Vũ mới vừa dứt lời, đôi mắt của Diệp Bạch —— người đang được anh ta đỡ đột nhiên sáng lên như ban ngày, đẩy anh ta ra đi về phía người đàn ông đối diện nói: "Mỹ nhân..."

Hàn Thiên Vũ: "..."

Mỹ... Mỹ nhân!

Cậu đi về phía một người đàn ông kêu là mỹ nhân, không sợ anh ta nổi điên lên với cậu sao?

Hàn Thiên Vũ vốn là muốn ngăn cản, nhưng Diệp Bạch kia giống như ngựa hoang mất cương, ánh mắt mang theo cảm giác như đang đi săn một loại thú quý hiếm nào đó, chiếu ánh nhìn lấp lánh mà nhìn chăm chú người đàn ông tuấn mỹ như thiên thần kia.

Diệp Bạch cũng không thèm để ý đến khí thế cường đại phát ra từ Tư Dạ Hàn đang đứng trước mặt mình, tiếp tục nói chuyện: "Mỹ nhân, chúng ta có phải đã gặp qua ở nơi nào đó rồi hay không?"

Hàn Thiên Vũ nghe xong khóe miệng cong thành một đường tương đối khó coi, loại lời kịch tiêu chuẩn khi muốn bắt chuyện với người khác này Diệp Bạch cậu thế mà cũng nói ra được hay sao?!

Trên thực tế, người đàn ông trước mắt này định lực rõ ràng mạnh hơn anh ta rất nhiều, dù bị người bạn nam tốt nhất của mình trêu đùa nhưng gương mặt vẫn như cũ không thay đổi mà đứng ở nơi đó, chẳng qua là tỏa ra một loại hơi thở khiến người khác kinh người mà thôi.

Mà Diệp Bạch dường như hoàn toàn không có cảm nhận được nguy hiểm trước mắt, vẫn y như cũ nói chuyện hết sức vui sướng: "Mỹ nhân tiểu ca ca à, tôi thấy tôi và anh là hai người có duyên với nhau, không bằng tôi coi cho anh một quẻ có được không?"

Hàn Thiên Vũ đen mặt: "..."

Lại tới nữa rồi.

Diệp Bạch vừa nói xong, cũng không đợi người đàn ông trước mặt đồng ý, ở dưới ánh mắt khó mà hình dung được của Hàn Thiên Vũ, trực tiếp liền cầm tay của Tư Dạ Hàn lên...


Chương 304: Cùng tôi ngủ một giấc là tốt rồi

Không biết hình thức coi bói mà Diệp Bạch này học được từ đâu, chỉ thấy tiểu gia hỏa không có liêm sỉ kia cầm tay của đối phương từ trên dưới xuống sờ mó toàn bộ.

Cuối cùng sau khi cảm thấy sờ đủ rồi, Diệp Bạch còn dùng thần thái như một thần côn đại khai sát giới mở miệng nói: "Tiểu ca ca, tôi thấy anh quanh thân quanh có Tử Kim khí, chính là người có mạng cho vị trí cửu ngũ chí tôn tôn quý, chỉ tiếc đường nhân duyên của anh khá là mỏng, cho nên định trước con đường hôn nhân khó khăn, có thể trọn đời cô loan chi tướng, tôi sợ là cả cuộc đời này của anh một mình cô độc, nếu muốn phá bỏ thì chỉ có duy nhất một biện pháp."

Thần sắc của Diệp Bạch phi thường ngưng trọng.

Đứng ở một bên Hàn Thiên Vũ nghe thấy vậy cũng sắp tin tưởng Diệp Bạch là người có thể biết coi bói rồi, không khỏi nhiều chuyện mà tiếp tục nghe xem phương pháp có thể phá giải mà cậu ta nói tới là gì.

"Ồ có biện pháp sao, nói tôi nghe thử coi?" Mặt Tư Dạ Hàn không đổi sắc mà hỏi.

Diệp Bạch ở một bên vừa sờ tay anh vừa lên tiếng nói: "Không sao không sao, tiểu ca ca không cần khẩn trương như vậy đâu. Anh là một trong số những người có mệnh thiếu hơi người khác đặc biệt là tôi, cho nên anh chỉ cần cùng tôi ngủ một giấc là tốt rồi!"

Tư Dạ Hàn: "..."

Hàn Thiên Vũ lảo đảo một cái: "..."

Ai tin cô mới là người điên đó!!!

Sau khi trở về phòng mình, Hàn Thiên Vũ gãi đầu một cái, lo âu ở trong phòng khách đi tới đi lui.

Cuối cùng anh ta cũng đi tới phòng ngủ, đem lỗ tai áp vào trên vách tường muốn nghe ngóng một chút xem bên cạnh có động tĩnh gì hay không, nhưng đáng tiếc phòng ở đây cách âm quá tốt cho nên không nghe được gì cả!

Hai người này sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Hiện tại anh ta cuối cùng là biết tại sao người bạn kia của Diệp Bạch nhìn qua giống như không phải trai thẳng rồi, chỉ sợ là ban đầu bình thường nhưng do gắng gượng ở bên cạnh Diệp Bạch cho nên bị tên kia ảnh hưởng mất rồi.

------

Phòng bên cạnh.

Diệp Oản Oản một tư thế như lão sói vẫy đuôi, lôi kéo Tư Dạ Hàn sau đó liền bắt đầu đem anh đi tới trong phòng ngủ của cô.

"Mỹ nhân, tối nay không bằng cùng tôi ngắm sao nhìn trăng đi, hay nói một chút thi từ ca phú, trò chuyện nhân sinh triết học một chút cũng được, tôi bảo đảm cái gì tôi cũng không làm!"

Vừa nói cái gì cũng không làm một bên đã đem người mang tới trên giường.

Tư Dạ Hàn không chút lưu tình mà đẩy đôi tay bé nhỏ đang bận rộn sờ tới sờ lui trên cổ anh ra, âm thanh lạnh đến không có một tí nhiệt độ nào nói: "Nếu như tối nay người đó không phải là anh thì em cũng phải đem anh ta mang tới trên giường luôn đúng không?"

Cô gái tay bị đẩy ra, lại lén lút mà tiến lên sờ mó, nhưng có thể là cô nhận ra được đối phương đang tức giận, liền nâng đầu nhỏ lên cười lấy lòng một tiếng rồi nói: "Làm sao có thể~ Tiểu ca ca anh là em được lệnh chỉ định đặc biệt... em chỉ có thể ngủ với một mình anh mà thôi~"

Người đàn ông hít sâu một hơi, ánh mắt kia dường như hận không thể bóp chết cô, lại hận không thể đưa cô dung nhập vào xương cốt của mình, sau đó cúi người dùng sức hôn xuống đôi môi của Diệp Oản Oản, đồng thời bàn tay cởi từng nút áo một của đối phương ra.

Kết quả, chỗ mà Tư Dạ Hàn chạm đến lại có cảm giác không đúng lắm.

Cúi đầu nhìn một cái liền phát hiện từ nơi ngực đến hông của Oản Oản đều bị bao phủ chặt chẽ.

Tư Dạ Hàn nhéo mi tâm một cái, rồi lại giúp cô cởi ra.

Diệp Oản Oản mặc dù đã uống say, dù đang cải trang thành con trai nhưng theo bản năng vẫn muốn bảo hộ chính mình, lập tức nảy lên vẻ cảnh giác xoay người một cái, ép lên người đang ở trên người mình xuống dưới thành tư thế nữ trên nam dưới đầy mờ ám, cặp mắt liễm diễm đào hoa chớp chớp, ngón tay đè ở trên bàn tay của anh nói: "Aizz mỹ nhân không thể làm chuyện xấu nha!"

Nhưng khi nói chuyện cùng với khoảng thời điểm lăn lộn này, bộ tóc giả của cô đã bị kéo nghiêng rơi xuống, tóc đen rơi xuống.

Tư Dạ Hàn nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Oản Oản, con ngươi trong trẻo như sao, đầu vai tán loạn vài sợi tóc, cùng với xương quai xanh tinh xảo, đường cong phập phồng như ẩn như hiện dưới lớp áo kia, ánh mắt anh trong nháy mắt liền tối lại, bàn tay nắm chặt hông cô, cắn răng nghiến lợi mở miệng nói: "Thấy rõ ràng chưa, anh là ai?"


Diệp Oản Oản nằm ở ngực của Tư Dạ Hàn, kinh ngạc nhìn nhìn chằm chằm anh một hồi, giống như cả thế giới bên chỉ có một mình anh, thanh âm cũng dần dần khôi phục giọng nói của một cô gái mềm mại ôn nhu ngọt ngào: "Thấy rõ rồi, anh là đại mỹ nhân, là tiểu ca ca, là Bảo Bảo nhà em nha~"

Diệp Oản Oản ở bên cổ anh cọ xát một hồi, âm thanh mềm hơn rồi tiếp tục nói: "Bảo Bảo nhà em trời lạnh đưa quần áo cho em, đút em ăn cháo, Bảo Bảo có đại Bạch Hổ, em rất thích Bảo Bảo~"

Nhìn đáy mắt của Oản Oản đầy vẻ ôn nhu và ỷ lại cùng gương mặt đang ở trong cổ anh nhẹ nhàng cọ xát, biểu tình của Tư Dạ Hàn bỗng nhiên ngẩn ra: "... "

Cô gái đáng chết này!

Cho là như vậy anh liền sẽ tha cho em sao?

-------

Ngoài lề:

Tư Dạ Hàn:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net