Chương 381- 400

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 381: Khổ nhục kế

Convertor: Vovo

Editor: Hyna Nguyễn

"Bà nội, Thấm Du biết rõ điều này mà, dù sao chuyện xấu trong nhà cũng không thể truyền ra ngoài."

Vị tiểu thư kia vốn còn muốn nói nhiều hơn nữa, nhưng sợ nhiều quá hóa dở, vì vậy lúc này mới khéo léo cùng lão thái thái nói lời từ biệt sau đó rời đi.

Sau khi người đi khỏi, trên mặt của lão thái thái đã khôi phục lại vẻ trầm ổn vốn có lên tiếng nói: "Lão Chung, ông sắp xếp người đi điều tra một chút."

Bà hiểu rõ cháu trai nhà mình tuyệt đối không phải là người dùng đồ mà người khác đưa tới, cho nên bà cũng chưa từng hỏi qua thân phận của Diệp Oản Oản, cho dù biết được gia thế của Oản Oản cùng với Tư gia chênh lệch khá xa, nhưng chỉ cần cháu trai mình thích thì bà già như bà đây liều chết cũng sẽ ủng hộ quyết định của cháu mình.

Nhưng điều kiện tiên quyết chính là cô gái này phải đối xử thật lòng với A Cửu nhà bà!

Bà sẽ không dễ dàng tin tưởng bất kì một người ngoài nào, nhưng nếu không có chuyện xấu gì thì sẽ không có người nhắc đến, nếu bà đã biết có một vài chuyện như vậy rồi thì không thể ngồi yên được nữa.

"Vâng." Lão quản gia lên tiếng đáp lại.

Đêm, dần dần tối hơn.

Lão thái thái một đêm vẫn chưa ngủ. Cho đến sáng ngày thứ hai, quản gia dùng tốc độ nhanh nhất đem tài liệu tra ra được bày ở trước mặt của bà.

"Lão phu nhân, tôi đã phái người đi điều tra, trong tư liệu Thấm Du tiểu thư đưa cho có nói tới một loại ma túy, mà loại này một khi dính sẽ suốt đời thành kẻ nghiện, Diệp tiểu thư hai năm qua vẫn một mực cư ngụ ở Cẩm Viên, theo lời bác sĩ tư nhân ở Cẩm Viên từng nói, hắn đã từng làm qua kiểm tra tổng quát cho Diệp tiểu thư, thân thể của Diệp tiểu thư hết thảy đều bình thường, hoàn toàn không có dấu hiệu sử dụng qua ma túy, có lẽ đó chỉ là tin đồn mà thôi."

Vẻ mặt Lão phu nhân hơi hòa hoãn lại, ra hiệu cho ông tiếp tục nói.

Vì vậy, Chung quản gia tiếp tục mở miệng nói: "Về phần có quan hệ với nhiều người, cũng hoàn toàn không có chứng cớ nào cả, quan hệ xã giao của Diệp tiểu thư rất đơn thuần, chẳng qua là..."

"Chỉ là cái gì?"

"Chẳng qua là Diệp tiểu thư trước khi quen biết Cửu thiếu gia đã có một vị hôn phu điều này là sự thật, bất quá cũng không thể nói là Diệp tiểu thư phản bội Cửu gia, bởi vì thời điểm cô ấy ở cùng với Cửu thiếu gia, Diệp tiểu thư giống như cũng không phải là quá nguyện ý..."

Đối với cái kết quả này, Lão thái thái rõ ràng có chút ngoài ý muốn, bây giờ còn có người không thích cháu trai của bà sao.

"Cô bé đó trước kia cùng A Cửu biểu hiện tình cảm ân ái trước mặt ta là có chuyện gì vậy?"

"Chuyện này... Dù sao con người cũng đều có cảm tình... Có lẽ là trong khi ở chung hai người dần dần nảy sinh tình cảm..." Chung quản gia cân nhắc một chút chọn lời sau đó mở miệng nói.

Lão thái thái hít sâu một hơi, trên trán hiện đầy vẻ mệt mỏi nói: "Ta đối với cô bé đó cũng không có bất kỳ yêu cầu lớn gì cả, cũng không để ý hai người bọn họ rốt cuộc trong tình cảnh thế nào mà nhận thức nhau, nhưng nếu hiện tại đã ở cùng một chỗ, ta chỉ mong là cô bé đó thật tâm với A Cửu mà thôi."

Chung quản gia an ủi: "Từ sau khi Cửu thiếu gia yêu đương, mọi chuyện đúng là phát triển theo hướng tốt, vị Diệp tiểu thư kia nhìn cũng không giống như là người có tâm tư không thể dò xét được.

Hôm nay tôi còn nghe trợ lý Hứa nói, Diệp tiểu thư cố ý chạy tới công ty thúc giục Cửu thiếu gia ăn cơm, lão phu nhân cũng biết đấy, khi làm việc Cửu thiếu gia đều không để ý đến bất kì điều gì, cũng chỉ có Diệp tiểu thư là có biện pháp, dám tự mình uy hiếp rồi đút cho Cửu thiếu gia ăn, trên đường về cũng đi theo bên người Cửu thiếu gia để cho ngài ấy được ngủ một giấc.

Cho nên điều mà tôi muốn nói là con cháu tự có phúc của con cháu, Cửu thiếu gia có tổ tông che chở, lão phu nhân vẫn là nên buông lỏng tinh thần của mình đi."

Thần sắc của lão thái thái hơi thả lỏng hơn, thở phào thật dài một cái nói: "Chỉ hy vọng như thế."

Trong một tuần này, Diệp Oản Oản vẫn luôn chăm chú để ý tới tất cả hành tung đi lại của Tư Dạ Hàn cũng như theo dõi kĩ càng chuyện một ngày ba bữa cùng nghỉ ngơi của Tư Dạ Hàn. Rất nhanh thời gian thoáng một cái đã qua, ngày mai sẽ là thời gian Tư Dạ Hàn phải đi công tác. Mấy ngày nay cô một mực đều không thể tìm được thời cơ thích hợp cùng lý do để ngăn cản chuyến công tác này của Tư Dạ Hàn.

Cô cũng đã cẩn thận nghĩ qua, nếu là chuyện không quan trọng, Tư Dạ Hàn còn có thể dung túng cô, nhưng chuyện lớn như vậy không có khả năng mặc cho cô quậy phá muốn làm gì thì làm.

Thổi gió bên gối và mỹ nhân kế đều không có khả năng có hiệu quả cao, cho nên hiện tại cũng chỉ còn lại có cách dùng... Khổ nhục kế mà thôi...

Diệp Oản Oản buồn rầu, không có nghĩ ra cách nào, cuối cùng chỉ có thể cắn chặt răng, từ bên trong tủ lạnh đem mấy tảng đá mà mình đã sớm chuẩn bị xong lấy ra, toàn bộ bỏ vào trong bồn tắm...


Chương 382: Không cho phép anh đi!

Convertor: Vovo

Editor: Hyna Nguyễn

Diệp Oản Oản ngâm nước đá thật lâu, lạnh đến độ run lẩy bẩy mới bò ra.

Từ khi trọng sinh tới nay cô chưa có chịu qua loại tra tấn như thế này lần nào, bây giờ cô cũng thật là liều mạng khi làm điều này mà.

Sau đó khi trở lại phòng khách, Diệp Oản Oản đem đồ đạc mà mình mấy ngày nay đã chuẩn bị xong toàn bộ thu dọn lại hết, sau đó nhét vào trong một chiếc vali hành lý to, lôi kéo trở về Cẩm Viên.

Khi cô đón xe đến Cẩm Viên thì đã là đêm khuya.

Diệp Oản Oản đưa vali trong tay giao cho người giúp việc mang lên trên lầu, sau đó hỏi: "Cửu gia trở về chưa?"

"Dạ Oản Oản tiểu thư, còn chưa có." Người giúp việc trả lời.

Diệp Oản Oản nghe vậy, nhất thời chân mày nhíu chặt.

Vì hạng mục này, trong suốt thời gian ba năm Tư Dạ Hàn cơ hồ đều liên tục làm việc với cường độ cao, khoảng thời gian gần đây, càng bởi vì gần thời điểm mấu chốt, cho nên mỗi ngày đều phải làm thêm, giờ giấc ngủ nghĩ cũng đều không được bảo đảm.

Chẳng qua Diệp Oản Oản vẫn nhìn chằm chằm anh, tận dụng mọi thứ cũng như mọi cơ hội mới có thể trói buộc được anh theo ý cô một chút mà thôi.

Cô biết rõ thân thể của Tư Dạ Hàn, biết rõ nếu anh vẫn tiếp tục như vậy thì thân thể sẽ chuyển biến xấu hơn, nhưng cô lại không có cách nào ngăn cản lại được...

Diệp Oản Oản nằm ở trên giường, chờ đến rạng sáng Tư Dạ Hàn cũng chưa có trở về.

Lúc tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau, bên người cô vẫn còn sót lại khí tức thanh lãnh quen thuộc.

Nhìn ngoài cửa sổ trời đã sáng lên, Diệp Oản Oản trong nháy mắt thanh tỉnh, ngồi dậy bước một bước dài chạy xuống dưới lầu. Xa xa nhìn thấy ngoài cửa đã đậu mấy chiếc xe, một chiếc là chở Tư Dạ Hàn, mấy chiếc khác là đi theo bảo vệ anh.

Tư Dạ Hàn đang cùng người giúp việc ở Cẩm Viên giao phó cái gì đó, nói xong liền hướng cửa đi ra ngoài.

Hứa Dịch chậm rãi đi phía trước, kéo ra cửa xe ở chỗ ngồi phía sau, mấy người Lưu Ảnh cũng lần lượt chuẩn bị lên xe.

Mắt thấy Tư Dạ Hàn muốn đi khỏi, con ngươi của Diệp Oản Oản chợt co rút nhanh, lấy tốc độ nhanh nhất chạy như bay đuổi theo...

Trong nháy mắt ngay lúc Tư Dạ Hàn muốn bước lên xe, sau lưng đột nhiên bị một cổ sức mạnh đụng tới.

Một giây kế tiếp, bên hông liền bị một thân thể có mùi thơm mềm mại gắt gao ôm lại.

Tư Dạ Hàn đầu tiên là hoảng hốt một giây, ngay sau đó chậm rãi xoay người.

Tiếp theo liền nhìn thấy Diệp Oản Oản đầu tóc rối bời, trên người còn mặc quần áo ngủ, trên chân chỉ đi một chiếc dép, thở hồng hộc, mặt đầy nôn nóng.

"Em không cho phép anh đi đâu hết!"

Tư Dạ Hàn nhìn thấy Oản Oản một chân trần không đi dép, chân mày nhíu chặt: "Dép đâu?"

Đều đã đến lúc nào rồi còn quản giày dép cái gì chứ!

Diệp Oản Oản thở hổn hển, một bên gắt gao nắm tay của Tư Dạ Hàn, một bên lo lắng lặp lại: "Không cần đi! Không nên đi công tác! Không nên đi nước B được không?!"

Trong lúc nhất thời, tầm mắt của Hứa Dịch, Lưu Ảnh cùng mấy người bảo vệ đều rơi ở trên người của Diệp Oản Oản.

Người giúp việc Cẩm Viên thấy vậy vội vã giúp Diệp Oản Oản nhặt một chiếc dép bị đánh rơi kia đi vào chân.

Tư Dạ Hàn đang muốn giúp cô đi vào, Diệp Oản Oản lại nóng nảy một cước đem một chiếc dép còn lại trên chân cô cũng cho đá bay luôn, rồi nói: "Anh đừng để ý đến giày dép nữa! Lời nói của em anh có nghe hay không? Anh không nên đi đến nước B!"

Khoảng thời gian này tâm tình của Diệp Oản Oản đều lên xuống thất thường, nóng nảy dễ giận, Tư Dạ Hàn cũng đã quen rồi, chỉ coi là cô lại đang cáu kỉnh, mở miệng nói: "Một tuần sau anh sẽ trở lại."

Diệp Oản Oản giận đến mức không thể tưởng được, trở lại cái rắm, trở lại thì có thể trở lại, nhưng chờ khi anh trở về lúc đó mạng nhỏ của anh đều sắp hết rồi!

Diệp Oản Oản khóc thút thít mà dính lấy người Tư Dạ Hàn: "Không cho đi không cho đi, thân thể của em không thoải mái, khó chịu muốn chết, anh muốn bỏ lại em một mình sao?"

Tư Dạ Hàn hơi nhíu mày: "Em khó chịu chỗ nào?"

Diệp Oản Oản lập tức mở miệng nói: "Đầu em choáng váng hoa mắt tứ chi vô lực hô hấp đều khó khăn, nhất định là sốt cao rồi..."


Chương 383: Mỹ nhân kế

Convertor: Vovo

Editor: Hyna Nguyễn

Tư Dạ Hàn nghe vậy, đưa bàn tay lớn ra đặt lên trán Oản Oản, một lát sau, vẻ mặt bình thường nói: "Nhiệt độ bình thường, không có lên cơn sốt."

Sắc mặt của Diệp Oản Oản nhất thời tối sầm lại.

Em gái anh a!

Thật là uổng phí nước đá của cô rồi, mới vừa rồi lúc rời giường cô thật ra đã phát hiện, cô không chỉ không có lên cơn sốt hơn nữa tinh thần còn sảng khoái, khỏe khoắn!

Không có cách nào khác nữa nên cô chỉ có thể dùng tài diễn xuất của mình thôi...

Diệp Oản Oản nghe vậy nhất thời lên mặt tố cáo: "Nói bậy, nếu vậy sao em lại khó chịu như vậy được? Tay của anh không có chuẩn chút nào cả! Tên lường gạt! Anh chính là muốn đi! Chính là muốn bỏ lại em!"

Xuất phát từ cẩn thận, Tư Dạ Hàn nhìn cô một cái, ngay sau đó cầm lấy cổ tay của Diệp Oản Oản, lòng bàn tay chạm vào mạch tay của cô.

Diệp Oản Oản nhìn thấy động tác của Tư Dạ Hàn, sắc mặt ngẩn ngơ, đều nhìn đến trợn tròn mắt, mẹ kiếp, anh khi nào thì cách bắt mạch cũng học được vậy?

Diệp Oản Oản vội vàng đem tay co lại một cái, bất quá Tư Dạ Hàn đại khái cũng đã biết được chuyện rồi, anh đã biết thân thể của cô không có việc gì, vẻ mặt có hơi chút bất đắc dĩ nói: "Không cho em nghịch ngợm nữa, Đại Bạch ở hậu viện, em đi tìm nó chơi đi."

Đệt, Đại Bạch!!!

Đại Bạch trở về rồi sao?

Ở hậu viện sao?

Diệp Oản Oản gắng gượng để kiềm chế cái hấp dẫn cực lớn này, chật vật cắn cắn răng, sau đó ôm hông của Tư Dạ Hàn không thả: "Em không cần! Em không muốn! Không muốn Đại Bạch! Em chỉ muốn anh thôi! Em muốn anh đi theo em a!"

Vẻ mặt Tư Dạ Hàn tựa hồ có hơi ngoài ý muốn, nơi con tim vô hình mềm nhũn: "Có phải em lại thấy ác mộng hay không?"

Đầu nhỏ của Diệp Oản Oản chôn ở lồng ngực anh, gật đầu liên tục nói: "Uhm, em thấy ác mộng, là một cơn ác mộng rất đáng sợ rất đáng sợ, em nằm mơ thấy anh lần này đi nước B sẽ gặp phải nguy hiểm, cho nên, anh không nên đi có được hay không?"

Tư Dạ Hàn vuốt tóc của cô rồi đáp lại: "Cảnh trong mơ đều là ngược lại với hiện thực."

Diệp Oản Oản vội la lên: "Nhưng cảnh đó lại vô cùng chân thật! Từng hình ảnh, mỗi một chi tiết nhỏ em đều nhớ rất rõ ràng! Em nhớ được tất cả mọi người các anh đều không hay biết mình bị ám sát, nhớ đến anh bị trọng thương, thiếu chút nữa chết đi!"

Lúc này, một bên Lưu Ảnh rốt cuộc không nhịn được, nhìn về phía Diệp Oản Oản mở miệng nói: "Diệp tiểu thư sợ là quá lo lắng thôi, cảnh trong mơ làm sao có thể coi là thật được, ông chủ có tôi có người bảo vệ, tuyệt đối không có khả năng xảy ra chuyện gì đâu, xin cô buông lỏng tinh thần đi!"

Diệp Oản Oản trừng hắn nói: "Tôi biết các anh lợi hại, nhưng anh làm sao bảo đảm không có người nào so với các anh lợi hại hơn, làm sao bảo đảm không có có bất kỳ tình hình bọc phát nào?"

Lưu Ảnh chỉ coi cô là cố chấp muốn cãi bướng, trong tròng mắt chán ghét sâu hơn, nhìn về phía Tư Dạ Hàn, cung kính nhắc nhở: "Ông chủ, thời gian sắp không còn kịp rồi."

Diệp Oản Oản nóng nảy, nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn mở miệng:, "Anh nếu dám đi, em ngay lập tức sẽ đi đến tầng hầm, đem tất cả rượu đều uống hết! Em sẽ đem toàn bộ nam nữ ở Đế đô tất cả mọi người đều tán qua một lần! Chờ lúc anh trở về trên đầu chính là một đống sừng nha!"

Tư Dạ Hàn: "..."

Diệp Oản Oản nhón mũi chân lên cho bằng với cái cằm của Tư Dạ Hàn, kéo tay anh đi vào trong phòng: "Không cần đi không cần đi mà ~ ở lại với em đi được không?~ "

Nói xong xích lại gần bên tai của anh, dùng âm thanh chỉ một mình Tư Dạ Hàn có thể nghe được mở miệng nói: "Đừng đi mà có được hay không ~ chúng ta trở vào nhà bên trong a ~ đi làm chút ít chuyện vui sướng đi nha~"

Con ngươi thâm thúy của Tư Dạ Hàn trong nháy mắt u ám xuống, nhéo mi tâm một cái, nhìn chằm chằm tiểu nha đầu nào đó đang muốn tìm chết chọc giận anh. "Chậm lại nửa giờ lên đường." Cuối cùng, Tư Dạ Hàn vẫn mở miệng.

Nói xong, đem Diệp Oản Oản hai chân trần bế lên, đi vào bên trong nhà.

Diệp Oản Oản nhất thời bất mãn lầu bầu: "Vậy chỉ có nửa giờ sao? Có thể quá ngắn hay không?"

Tư Dạ Hàn: "Im miệng!


Chương 384: không có chút ôn nhu nào

Convertor: Vovo

Editor: Hyna Nguyễn

Sau khi Tư Dạ Hàn rời đi, Lưu Ảnh giận đến mức đấm một quyền ở trên cửa xe: "Bệnh cái rắm a! Sắc mặt hồng hào giọng lớn như vậy, nơi nào giống người bị bệnh chứ! Trước mặt nhiều người như vậy liền quấn lấy ông chủ, quả thật là không biết xấu hổ!"

Một vệ sĩ ở cạnh than thở: "Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bạn gái của Boss, thật là báu vật tuyệt sắc a! Cũng khó trách Boss của chúng ta là đại nhân vật như thế lại động lòng phàm!"

Lưu Ảnh trợn mắt nhìn người đang nói chuyện một cái, hừ lạnh nói: "Hồng nhan họa thủy! Cả ngày lẫn đêm chỉ biết đùa bỡn, cản trở, quấn lấy ông chủ không thả, ngay cả loại thời điểm này cũng không phân rõ nặng nhẹ! Một ngày nào đó ông chủ chắc sẽ bị cô ta hại chết mất!"

Những người khác cũng rối rít thay nhau mở miệng nói: "Chuyện quan trọng như vậy, là có chút không lấy đại cục làm trọng rồi..."

"Chậm trễ thương lượng, cô ấy gánh được trách nhiệm sao? Quả thật là không biết gì mà!"

"Nghe nói cô gái này chỉ là một thiên kim nhỏ nhà bình thường, đương nhiên không có khả năng so sánh cùng Nhược Hi tiểu thư được rồi."

"Đừng lấy loại phụ nữ này cùng Nhược Hi tiểu thư coi như nhau chứ!"

"Ai, cũng không biết Boss nghĩ như thế nào, loại con gái này bất luận nhìn thế nào cũng không đủ tư cách trở thành chủ mẫu sau này của Tư gia."

Phòng ngủ trên lầu.

Dù bị cảnh cáo nhưng Diệp Oản Oản vẫn như cũ không sợ chết mà vùi ở trong ngực của Tư Dạ Hàn nhỏ giọng thầm thì: "Em lại không có nói sai a, thực sự quá ngắn, thật ra thì em cảm thấy bảy ngày là thích hợp nhất..."

Tư Dạ Hàn đem Oản Oản thả ở trên ghế sa lon, kéo cà vạt nơi cổ áo một cái, mắt nhìn chằm chằm Oản Oản hận không thể đem cô ăn tươi nuốt sống. Diệp Oản Oản nuốt nước miếng, rốt cuộc ngậm miệng, dám làm lại không dám nhận.

Tư Dạ Hàn nhìn chằm chằm cô nói: "Nói đi, em muốn làm cái gì?"

Diệp Oản Oản giận đến xù lông: "Nói cái gì nha em có thể làm cái gì, chính là không nỡ bỏ anh, không muốn anh đi mà thôi, không được sao? Sao anh lại không có chút tình cảm nào vậy! Được a! Anh đi đi! Đi đi! Tùy anh đi đâu cũng được! Em cũng sẽ không bao giờ quản chuyện của anh nữa!"

Trăm phương ngàn kế muốn ngăn cản anh đi chịu chết, tối hôm qua cô còn chịu sự lạnh giá của đá đến nỗi xương cô hiện giờ còn đau, cô còn bị thuộc hạ của anh nói thành yêu phi hại nước, cô dễ chịu lắm sao?

Kết quả cái tên này còn không có chút nào cảm kích! Diệp Oản Oản nói xong liền tiến lên lấy một cái chăn để một bên trên ghế sa lon, đem mình che lại.

Trong chăn truyền tới âm thanh buồn buồn của cô: "Đồ tồi, biến thái, đại ma đầu... Đối với người ta như thế... Chán ghét như vậy... Luôn là lạnh lùng... không một chút dịu dàng... Em tại sao phải quản anh... Được rồi anh muốn đi đâu thì đi đi..."

Không khí một hồi lặng im...

Không biết qua bao lâu, ngay lúc Diệp Oản Oản cho là Tư Dạ Hàn đã đi rồi, lại cảm giác được cái chăn dường như đang bị một sức mạnh lôi kéo, Diệp Oản Oản lập tức dùng sức bắt được một góc không thả.

Tư Dạ Hàn hơi hơi dùng chút ít sức lực, đem chăn mà Diệp Oản Oản đang trùm kéo ra. Đang muốn mở miệng nói chuyện, kết quả, Tư Dạ Hàn lại không kịp chuẩn bị mà đối mặt với khuôn mặt nhỏ nhắn mặt đầy nước mắt của cô...

Diệp Oản Oản ngồi ở chỗ đó, tiện tay lau mặt, mặt không chút thay đổi nói: "Có chuyện gì sao? anh làm sao còn chưa đi?"

Tư Dạ Hàn môi mỏng mím chặt, giống như gặp khủng hoảng lớn cùng vấn đề khó khăn, không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô.

Sau một lúc lâu, Tư Dạ Hàn rốt cuộc mở miệng nói: "Ngoại trừ chuyện này thì những chuyện khác anh đều có thể đáp ứng em."

Diệp Oản Oản nghe vậy, sắc mặt bỗng nhiên ngừng một lát, sau đó, chậm rãi nghiêng đầu qua nhìn anh nói: "Bất cứ chuyện gì đều có thể sao?"

Tư Dạ Hàn gật đầu: "Ừ."

Diệp Oản Oản suy nghĩ một chút: "Em muốn đi theo anh!"

Thấy Tư Dạ Hàn không nói lời nào, Diệp Oản Oản lập tức làm bộ phải chui trở về trong chăn.

Một giây tiếp theo, Tư Dạ Hàn đáp: "Được."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Oản Oản vẫn đang lạnh nhạt lúc này rốt cục hòa hoãn mấy phần, hít mũi một cái, hướng Tư Dạ Hàn giang hai cánh tay nói: "Ôm em qua bên kia, em muốn đi thay quần áo!"


Chương 385: Bạn trai tự biết chiếu cố tôi

Convertor: Vovo

Editor: Hyna Nguyễn

Betaer: CN + Trần Hà

Tư Dạ Hàn nhìn cô gái đang giương hai cánh tay về phía mình, cuối cùng vẫn đi tới, đem cô bế lên, đặt gần bên giường. Diệp Oản Oản nhanh chóng thay quần áo, thu thập xong hành lý, lại lấy vali đặt trong góc tường kéo đi ra.

Cùng lúc đó, dưới lầu.

"Anh nói cái gì cô ta cũng muốn đi theo chúng ta sao?" Nghe được lời nói của Hứa Dịch, vẻ mặt Lưu Ảnh không thể tin tưởng.

Không nghĩ tới cô ta vì muốn quấn lấy ông chủ, không ngăn cản được, liền dứt khoát muốn đi theo, quả thực là vô sỉ đến cảnh giới không ai chấp nhận được mà!

Hứa Dịch ho nhẹ một tiếng đáp:

"Uhm, đúng vậy, vì để cho thuận tiện và đảm bảo an toàn của cô ấy, ông chủ của chúng ta dường như muốn điều thêm vài nữ vệ sĩ qua đây nữa."

Mặt Lưu Ảnh đầy nóng nảy: "Đây đúng là quá hoang đường! Chuyện quan trọng như vậy, mang một cô gái hay cản trở việc của người khác đi làm cái gì chứ?"

Hứa Dịch than thở nói: "Cậu bớt tranh cãi một tí đi, lại muốn bị chửi sao? Chuyện này đã được Cửu gia quyết định rồi, cậu không thể thay đổi được đâu. Cậu coi như là không thích cô ấy, thì tốt xấu gì cô ấy cũng là người Cửu gia chọn lựa..."

"Nếu không phải bởi vì cô ta là người Cửu gia chọn lựa, anh nghĩ rằng tôi còn có thể nhịn tới ngày hôm nay sao?"

Lưu Ảnh đang đầy tức giận, chỉ thấy Diệp Oản Oản kéo cánh tay của ông chủ nhà mình, đổi một bộ quần áo khác từ trong nhà đi ra.

Bên cạnh có hai người vệ sĩ giúp cô kéo vali đồ của mình.

Hành lý của Diệp Oản Oản là một cái giỏ màu hồng, một cái túi hành lý, còn có một cái vali chứa đồ siêu cấp lớn ước chừng ba mươi tấc màu đen, mà tối hôm qua cô từ trong nhà trọ bên kia mang tới.

Hành lý sau khi xách xuống lầu, mọi người không tự chủ được liền ghé ánh mắt của mình nhìn bao lớn bao nhỏ mà Diệp Oản Oản mang theo, nhất là cái rương lớn đến kinh người kia. Mang nhiều đồ như vậy, vị đại tiểu thư này là muốn xem như đang đi du lịch sao.

Diệp Oản Oản cũng không thèm để ý đến ánh mắt của những người đó, mặt không đổi sắc dặn dò: "Bên trong rương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net