Chương 441- 460

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 441: Tống Sư cấp Tuần thú

Editor: Hyna Nguyễn

Convertor: Vovo

Editor: Hyna Nguyễn

Tôn Bách Thảo đưa ra thông báo thời hạn nửa năm, sau đó lão phu nhân liền bắt đầu phái người trong sáng ngoài tối khắp nơi tìm kiếm bác sĩ lừng danh.

Cho dù biết không có khả năng tìm được một danh y giỏi hơn Tôn Bách Thảo nhưng vẫn cố gắng tìm một tia hy vọng.

Nhà cũ, trong vườn hoa nhỏ.

Mặc Huyền một mặt kinh ngạc: "Tại sao lại đột nhiên nghiêm trọng như vậy? Anh không phải nói là cô gái kia dường như có thể giúp cho Cửu gia dễ dàng chìm vào giấc ngủ hơn sao?"

"Mặc dù hiệu quả so với cậu tốt hơn một chút, nhưng cũng không có cách nào có thể đè nén được sự phát triển bệnh tình của Cửu gia! Huống chi điều dưỡng là quá trình kiên trì lâu dài, người giống như Cửu gia từ hơi thở đến sinh hoạt đều không có tính quy luật cố định, thỉnh thoảng mới uống thuốc bổ, sau đó lại tiêu hao đi ra ngoài, không lấp nỗi chỗ trống bị thiếu hụt, vậy anh nói xem chuyện đó có thể có tác dụng gì chứ?"

Hứa Dịch nói xong, thở dài: "Cửu gia hiện tại không chỉ thiếu một nhà thôi miên, còn thiếu một người có thể quản được ngài ấy!"

Mặc Huyền bật cười: "Quản được Cửu gia chắc là phải đến được cấp độ như Tông Sư Tuần Thú sư thì may ra?"

Hứa Dịch: "..." Tuần Thú sư là cái quỷ gì vậy?

Hứa Dịch cùng Mặc Huyền hai người đang ở trong sân vừa nói chuyện, xuyên qua khe hở cành cây, đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có hai người đi tới.

Chỉ thấy Diệp Oản Oản ôm lấy một đống đồ vật trắng tinh lớn đi ở phía trước, bên người một cô hầu gái đi theo trong tay cũng ôm lấy một đống đồ, hình như đó là chăn, ngoài ra còn có một đám hộ vệ, xách một cái ghế nằm cùng một cái ghế ngồi.

Đoàn người nối đuôi nhau mà hướng trong vườn hoa nhỏ đi tới.

Tư Dạ Hàn chính là người mặc quần áo bình thường màu xám, không nhanh không chậm đi theo sau lưng.

Diệp Oản Oản mang theo mấy người trực tiếp thẳng hướng một chỗ có hoa đi tới, đầu tiên là quay qua nói với Tư Dạ Hàn: "Anh chờ một chút."

Ngay sau đó vừa chỉ chỉ vào nơi rơi đầy lá cây cùng cánh hoa trên bãi cỏ sau đó phân phó hộ vệ:, "Ghế nằm để ở nơi này, ghế ngồi để ở bên cạnh."

Trên ghế nằm được cô bày một cái đệm mềm mại mua từ cửa hàng yêu thích của cô, bày ra xong sau đó, Diệp Oản Oản cầm gối trong tay thả lên, nói xong tiếp tục phân phó hai cô hầu gái: "Đưa chăn cho tôi đi!"

"Vâng, Diệp tiểu thư." Cô hầu gái theo lời đem chăn đưa tới.

Sau đó Diệp Oản Oản đem gối thả lên, đưa tay vỗ một cái, ngay sau đó nghiêng đầu nói với Tư Dạ Hàn sau lưng đang đứng ngược với ánh mặt trời: "Ngớ người ra làm cái gì vậy? Anh qua đây đi!"

Đỉnh lông mày của Tư Dạ Hàn dường như hơi hơi dương lên một cái, sau đó nghe lời cô mà đi tới.

"Ngồi xuống." Diệp Oản Oản vỗ vào một cái ghế nằm.

Tư Dạ Hàn ở trên ghế ngồi xuống.

Diệp Oản Oản tỏ vẻ rất hài lòng, mở miệng nói: "Đúng đúng, sau đó nằm xuống thôi."

Tư Dạ Hàn lại nằm xuống. Ghế nằm rất dài rất rộng, thân thể thon dài của Tư Dạ Hàn nằm trên đó không cảm thấy một chút chật chội nào cả.

Chờ Tư Dạ Hàn nằm xuống xong sau đó, Diệp Oản Oản đem chăn đắp lại cho anh, sau đó lại không biết từ đâu móc ra một chiếc đồng hồ bấm giây rồi nói: "Hiện tại bắt đầu ngủ trưa, tính giờ bắt đầu."

Tư Dạ Hàn nghiêng đầu nhìn về phía cô đáp: "Tối hôm qua anh ngủ rồi."

Sắc mặt của Diệp Oản Oản đen sẫm lại:"Đừng cho là em không biết, tối hôm qua anh ngủ có hai giờ sau đó lại giả bộ ngủ, cũng không biết là tâm tư đang suy nghĩ gì, hôm nay ngủ bù lại cho em đi! Vì để cho anh ngủ vui vẻ, có thể thay đổi một chút tâm tình, em còn cố ý cho tìm một chỗ có phong cảnh như vậy cho anh đấy!"

Đối với chuyện Diệp Oản Oản đang nói, Tư Dạ Hàn từ chối cho ý kiến, mà là hướng về ghế ngồi bên cạnh ghế nằm nhìn một cái.

Diệp Oản Oản thuận theo tầm mắt của anh cũng liếc nhìn băng ghế đó, sau đó quặm mặt lại trừng hắn: "Nhìn cái gì, em muốn ngồi ở chỗ này để thoi dõi anh!"

Nói xong, đặt mông tại trên ghế ngồi xuống rồi nói: "Anh nhắm mắt lại, ngủ đi!"

Lần này, Tư Dạ Hàn không có nhắm mắt lại, ngược lại giống như có điều gì suy nghĩ nhìn cô chừng mấy giây.


Chương 442: Nhất định chịu đựng được

Convertor: Vovo

Editor: Hyna Nguyễn

Diệp Oản Oản bị anh nhìn đến sợ hãi: "Anh nhìn em làm gì vậy?"

Đương nhiên nếu cô hi vọng Tư Dạ Hàn nói ra mấy chữ "Em chờ coi" là không có khả năng.

Hai con ngươi Tư Dạ Hàn híp lại, nhìn lấy cô, hỏi: "Không sợ anh sao?"

Diệp Oản Oản suy nghĩ một chút, rốt cuộc nhớ lại chính mình đang khá là to gan lớn mật nói chuyện với loại người nào rồi, trong lòng nhất thời hơi hồi hộp một chút, cố tự trấn định lắp ba lắp bắp mở miệng đáp: "Có... Có gì phải sợ! Anh chính là một con cọp giấy! Còn có thể đem em ăn sao?"

Tư Dạ Hàn cười nhẹ một tiếng: "Muốn thử một chút không?"

Diệp Oản Oản sậm mặt lại: "Không cho anh thử đâu, anh nên đi ngủ đi!"

Không khí là tràn đầy khí tức mát mẽ của cỏ cây, ánh mặt trời nhỏ vụn theo cành lá gian rơi xuống, nhảy trên người cô gái, chiếu rọi trên gò má của Oản Oản, cơ hồ có thể thấy rõ được da thịt của cô, nhìn cô đáng yêu đến nhường nào...

Khi Oản Oản đang nhìn chăm chú thì tầm mắt của Tư Dạ Hàn lúc này hết thảy khói mù sương lạnh cùng những thứ như gông xiềng sau lưng anh phảng phất trong nháy mắt này đều tan rã mà rời đi...

Tư Dạ Hàn lẳng lặng nhìn cô rất lâu, cuối cùng vẫn không hỏi gì.

Tại sao?...Không muốn hắn chết? Dưới sự thúc giục của Diệp Oản Oản, Tư Dạ Hàn vẫn nhắm hai mắt lại.

Ước chừng mấy phút sau, ngón tay bám trên trán Tư Dạ Hàn dần dần mềm nhũn ra.

Diệp Oản Oản bận rộn cẩn thận đem tay anh lấy xuống, bỏ vào trong chăn đắp kín lại, sau đó ngồi một bên, vừa lật nhìn kịch bản, vừa thỉnh thoảng hướng về người bên cạnh liếc mắt nhìn."

Cách đó không xa Hứa Dịch cùng Mặc Huyền cũng đã xem hết toàn bộ những điều vừa xảy ra.

Mặc Huyền một mặt nhìn mà than thở: "Thuần Thú sư... Thấy chưa, đây chính là người đó đấy! Vào lúc này khí thế của Diệp tiểu thư đã đủ rồi, chỉ còn thiếu cầm trong tay một cái roi nữa thôi!"

"Khục..." Hứa Dịch ho nhẹ một tiếng, không nói gì mà nhìn hắn một cái.

Mặc Huyền than thở: "Tôi nói cậu nghe, cậu kêu tôi tới làm chi? Tôi còn phát hiện ra là tôi không có chút tác dụng nào a!"

Hứa Dịch liếc người nào đó đang được hưởng lương nghỉ phép oán trách hắn một cái: "Ai nói anh không có tác dụng, tôi kêu anh trở lại chia sẻ một chút thức ăn cho chó không được sao?"

Một mình hắn chịu đựng không được...

Mặc Huyền nhún vai: "Được rồi, anh thắng rồi!"

Thuần Thú sư. Diệp Oản Oản nghiêm mật theo dõi Tư Dạ Hàn chừng mấy ngày, cho đến khi cô thông báo tình huống công tác cho ba mẹ mình, sau đó họ hỏi nếu cô có rảnh rỗi thì trở về ăn một bữa cơm, Lạc Thần bên kia cũng bởi vì cô thời gian dài không xuất hiện nên cẩn thận từng li từng tí nhắc nhở cô còn mấy ngày nữa chính là thời gian thử sức cho vai diễn, vì vậy cô mới không thể không tạm thời rời đi một chút.

Trước khi đi, Diệp Oản Oản yên lặng mà ngoắc ngoắc ngón tay, đem Hứa Dịch cho kéo tới trong góc.

"Cái này cầm lấy." Diệp Oản Oản kín đáo đưa cho hắn một cái quyển sổ nhỏ.

"Oản Oản tiểu thư, đây là..." Hứa Dịch không hiểu.

"Tôi đưa cho anh thời gian biểu hằng ngày của anh ta, anh nhất định bên cạnh canh anh ấy, giúp tôi nhìn chằm chằm anh ấy, nếu như anh ấy không làm theo những gì mà tôi nói thì anh gọi điện thoại cho tôi." Diệp Oản Oản mở miệng nói.

Hứa Dịch nuốt nước miếng, "Ây..."

Diệp Oản Oản: "Sao vậy?"

Hứa Dịch cẩn thận từng li từng tí mở miệng, "Oản Oản tiểu thư, cô đây là muốn để cho tôi giúp cô... Mách lẻo sao?"

"Uhm, uhm..." Diệp Oản Oản nhất thời ho nhẹ một tiếng: "Đừng nói lời khó nghe như vậy mà! Cái gì mà mách lẻo chứ, rõ ràng là muốn anh biểu hiện sự trung thành với ông chủ của mình! Yên tâm, có tôi làm cho chỗ dựa cho anh mà!"

Hứa Dịch vẻ mặt đưa đám, như cầm một củ khoai lang phỏng tay cầm lấy quyển thời gian biểu thường ngày nói:"Cô xác định... Tôi có thể chịu đựng được sao?"

"Dĩ nhiên chịu đựng được rồi!" Diệp Oản Oản vỗ ngực bảo đảm.

Hứa Dịch sắc mặt buồn bả hắn vẫn đang sợ muốn chết.

Thấy Hứa Dịch kinh sợ như vậy, Diệp Oản Oản không nói gì mà liếc hắn một cái:, "Quả thực nếu không được thì tôi sẽ dùng mỹ nhân kế thế đã được chưa?!"

Hứa Dịch: "Được, nhất định tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"

Diệp Oản Oản: "..."


Chương 443: Thực lực nghiền ép kim tiền

Convertor: Vovo

Editor: Hyna Nguyễn

Tiếp đó, Diệp Oản Oản lại tiếp tục tẩy não cho Hứa Dịch, tóm lại cô đưa cho hắn tư tưởng chính là dù chuyện nhỏ hay lớn cũng phải luôn nói cho cô biết, nếu Cửu gia nổi giận có cô chống lưng cho hắn.

Cô không nhịn được mà nói, còn có lão phu nhân nữa mà anh lo gì chứ!

Những ngày qua lão phu nhân cũng biết chuyện cô đang ngó chừng việc Tư Dạ Hàn điều dưỡng, nhất định sẽ cho cô chỗ dựa.

Đại khái là bởi vì đối mặt với người mình yêu thích nên thời điểm đó tâm tình càng sẽ vui thích hòa hoãn hơn, mấy ngày nay trong thời gian quan sát, lão phu nhân phát hiện, cháu trai mình ở cùng với Oản Oản trạng thái quả thật tốt hơn nhiều làm cho bà nhẹ nhõm đi không ít.

Hơn nữa phát hiện trước đây dường như cũng không phải là tình cờ, chỉ cần là thời điểm có Oản Oản ở bên cạnh, tiểu Cửu tựa hồ đều dễ dàng chìm vào giấc ngủ hơn.

Chẳng qua là bà cũng không biết Oản Oản làm những thứ này, rốt cuộc đối với thân thể của tiểu Cửu có thể tốt hơn bao nhiêu...

Dù sao, căn cứ điều tra trước đây của Chung Lễ, Oản Oản cùng với tiểu Cửu ở chung một chỗ cũng đã hai năm rồi, trong thời gian dài như vậy, trạng thái của tiểu Cửu cũng không có thay đổi, bà quả thực không dám mong đợi, hiện tại bây giờ tiểu Cửu chỉ còn lại thời gian nửa năm, thân thể của tiểu Cửu có thể chuyển biến đủ tốt để sông tiếp hay không, bà thật không dám chắc...

Ngay cả bác sĩ Tôn cũng đã chắc chắn không có thuốc nào có thể trị được bệnh của cháu bà dưới tình huống này, bà làm sao có thể gửi hy vọng của mình vào một cô gái được...

Sau khi rời khỏi nhà cũ Oản Oản trước tiên đến chỗ ba mẹ cô ăn cơm.

Trong lúc đó hai người lại tự nhiên nhắc tới vấn đề bạn trai cô, với tình huống hiện tại này của Tư Dạ Hàn, Diệp Oản Oản chỉ có thể nói thoái thác rằng bạn trai cô công tác bề bộn nhiều việc, có cơ hội nhất định sẽ dắt đến đây cho bọn họ xem.

Sau đó Diệp Oản Oản liền đi chạy xe tới công ty.

Diệp Oản Oản trở lại phòng làm việc mở máy vi tính ra chỉnh sửa lại một chút những email liên quan đến công việc gần đây nhất cùng với việc tuyên truyền cho tạp chí báo chí, sau đó đi đến phòng huấn luyện tìm Lạc Thần.

Con cừu nhỏ của cô đang rất cần cù nha, hắn đang ở trong phòng huấn luyện đổ mồ hôi như mưa. Không uổng công cô phí nhiều tâm tư như vậy.

Mặc dù bây giờ cô đặt cho Lạc Thần một khởi điểm vô cùng tốt, nhưng cái này cũng không có nghĩa là vô tư thoải mài được.

Lần cạnh tranh này phi thường kịch liệt, nhân vật nam chính hay vai nam thứ hai số người cạnh tranh cơ hồ đều rất nhiều, ưu thế duy nhất của Lạc Thần chỉ có chuyện hắn là diễn viên diễn nguyên bản vai Lâm Lạc Trần mà thôi.

Mặc dù "Đội ngũ y nguyên" là một trong những nhân tố quan trọng nhất mà đoàn làm phim suy tính đến, nhưng tuyệt đối không phải là một nhân tố duy nhất, ý kiến của nhà đầu tư, hay là nhân khí bản thân của nghệ sĩ đều có ảnh hưởng phi thường lớn.

Địch thủ lớn nhất lần này của Lạc Thần chỉ có một, đó chính là vai diễn kiếp trước của Lâm Lạc Trần trong 《 Kinh Long 2》.

Bởi vì cô trọng sinh nên quỹ đạo nhân sinh của Lạc Thần phát sinh sự thay đổi, nhưng cô cũng không cách nào xác định được, liệu thay đổi như vậy có đủ để giao động đến kết quả tuyển vai diễn ở kiếp trước hay không.

Kiếp trước 《 Kinh Long 2》 nhân vật nam chính diễn viên vẫn là nhân vật nam chính cũ, nhân khí tiểu sinh dưới cờ Diệp gia giải trí Hoàng Thiên – Lăng Thiếu Triết.

Lăng Thiếu Triết cùng Lạc Thần cùng ra một thời điểm, lại đồng thời là diễn xuất 《 Kinh Long 》 mà đấu đá. Năm đó Lạc Thần mặc dù đóng vai nam thứ, nhưng bởi vì nhân vật quá được hoan nghênh, danh tiếng so với Lăng Thiếu Triết người nam chủ này còn lớn hơn nhiều.

Nhưng hôm nay Lăng Thiếu Triết đã là tiểu sinh đương thời của Hoàng Thiên giải trí, nhân khí cùng Hàn Thiên Vũ, Cung Húc đều không hơn thua gì nhau, Lạc Thần lại không được nhiều người biết đến.

Kiếp trước nam hai diễn trong 《 Kinh Long 2》là người có chút khó giải quyết, người đó không phải là có kỹ thuật diễn xuất tốt nhất, nhân khí so với những người cạnh tranh khác cũng không phải đỉnh nhất, nhưng người ta là con nuôi của nhà đầu tư.

Mà Lạc Thần... Chỉ có thể dựa vào thực lực của mình để lấy được vai diễn này mà thôi. Thực lực của hắn phải đủ để nghiền ép cả tiền bạc vật chất... Lúc trước vì đi theo Tư Dạ Hàn đến nước B làm trễ nãi không ít thời gian, bây giờ cách ngày thử sức đã chỉ còn lại ba ngày, nhất định phải nhanh chóng nói với Lạc Thần về vai diễn này mới được.

Diệp Oản Oản dừng lại suy nghĩ, hướng về thanh niên phía trong phòng huấn luyện kêu một tiếng: "Lạc Thần!"

Nhìn tới nam nhân đứng chỗ cửa, ánh mắt của Lạc Thần nhất thời sáng lên một cái, lau mồ hôi, lập tức bước nhanh hướng về cánh cửa chạy lại đáp: "Diệp ca!"


Chương 444: Kiểm tra bài tập

Convertor: Vovo

Editor: Hyna Nguyễn

"Diệp ca, anh đã trở lại rồi!" Con cừu nhỏ mặc dù cố ý thu liễm tâm tình mình lại, nhưng đáy mắt vẫn nhìn ra được kích động.

Thấy Lạc Thần thật sự là người có tính cách muốn có cảm giác an toàn, cô rời đi đã nhiều ngày như vậy không có tin tức, phỏng chừng suy nghĩ lung tung không ít đi.

Diệp Oản Oản không trễ nãi thời gian nữa, trực tiếp mở miệng nói:, "Chuẩn bị một chút, đi theo tôi, tôi nói vai diễn cho cậu."

"Ừm." Lạc Thần không chút do dự, lập tức gật đầu đi theo.

Vạn Cảnh Danh Uyển.

"Ngồi đi." Diệp Oản Oản cởi áo khoác, sau đó rót cho hắn một ly nước.

Lần trước hắn tới chỗ cô trông có vẻ khẩn trương thì lần này biểu tình của Lạc Thần đã bình tĩnh không ít.

Diệp Oản Oản ngồi xuống ghế salon, chuẩn bị kiểm tra bài tập.

Lạc Thần nhìn chằm chằm lấy kịch bản trên tay Diệp Oản Oản, dáng dấp có chút khẩn trương,

Trong tay Diệp Oản Oản cầm lấy kịch bản, bất quá lại không nhìn đến, trực tiếp mở miệng chọn một tuồng kịch: "Mười ba màn, tràng thứ bảy."

Đoạn này là cảnh Lâm Lạc Trần giết người.

Nội dung cốt truyện rất đơn giản, Lâm Lạc Trần một kiếm giết chết một tên nhân sĩ võ lâm chính đạo, sau đó xoay người rời đi.

Không có lời kịch, chỉ có ánh mắt cùng động tác tay chân thôi.

Diệp Oản Oản chủ yếu là muốn thông qua tuồng kịch này, nhìn một chút xem Lạc Thần đối với nhân vật Lâm Lạc Trần trong bộ thứ hai này lý giải đã đến bước nào rồi thôi.

"Liền đoạn này đi, có vấn đề sao?" Diệp Oản Oản ngẩng đầu, hỏi.

Lạc Thần lắc đầu: "Không thành vấn đề."

Lạc Thần đi tới giữa phòng khách, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.

Ba giây sau, thời điểm mở mắt, đáy mắt đã là một mảnh lạnh lẻo cực kỳ sát ý.

Lạc Thần một tay chắp sau lưng, một cái tay khác rút kiếm ra, một kiếm đâm thủng trái tim của người trước mặt mình, biểu tình trên mặt cũng không còn như thời niên thiếu đơn thuần sạch sẽ, mà là tà mị, lạnh giá, khát máu, nhìn chằm chằm người khác, ánh mắt giống như quỷ lệ, kinh người đáng sợ.

Một lát sau, Lạc Thần thu đi trạng thái trong vai diễn, xoay người hướng về Diệp Oản Oản nhìn lại, hơi có chút khẩn trương đến chờ đợi Diệp Oản Oản đánh giá.

Diệp Oản Oản chống càm, trầm ngâm chốc lát: "Ừ... Đại ma đầu diễn không tệ..."

Nói xong, dừng một chút, tiếp tục mở miệng nói: "Bất quá, hơi chút không hợp rồi!"

Diệp Oản Oản đứng lên, đi tới vị trí đối diện với Lạc Thần.

"Bá" đem kịch bản trong tay làm thành thanh kiếm, một kiếm xuyên thấu trái tim Lạc Thần, ngay sau đó chốc lát cũng không lưu lại, chợt rút ra.

Trong ánh mắt của cô, cùng với màn mà Lạc Thần diễn kia giống nhau, đó là vẻ tà tứ, lạnh giá, khát máu, nhưng bất đồng chính là không có bất kỳ tia sát ý nào

Thay vào đó, là hờ hững, một loại khinh miệt cùng lạnh lùng đến cực hạn không thèm chú ý đến.

Giống như đứng ở trước mắt không phải là một người, mà là một vật không có sinh mạng vậy.

"Nhìn ra sự khác biệt sao?" Diệp Oản Oản mở miệng, hỏi.

Lạc Thần trên trán một mảnh mồ hôi lạnh nhễ nhại, mãi đến khi Diệp Oản Oản mở miệng, mới từ trong loại uy áp to lớn này tỉnh lại, nghe vậy, thần sắc có chút ngơ ngác.

Hắn biết phương thức diễn của Diệp Bạch so với hắn còn cao hơn mấy cảnh giới, nhưng lại không biết tại sao.

Tại sao rõ ràng không có sát ý nhưng lại cho người khác cảm thấy càng đáng sợ hơn.

Diệp Oản Oản hướng dẫn từng bước giải thích nói: "Khi đó Lâm Dật Trần, trải qua tất cả bất công cùng gặp trắc trở trong trần thế, tính tình của hắn đại biến, điểm này cậu biểu hiện không sai, nhưng hắn khác biệt lớn nhất của hắn so với trước kia là cái gì cậu biết không?"

Lạc Thần tròng mắt, suy tư chốc lát, sau đó chần chờ mở miệng: "Ừ... Đối với sinh mạng có cảm giác kính sợ."

Diệp Oản Oản nhất thời nhoẻn miệng cười, Lạc Thần ngộ tính quả thật không tệ, một chút liền thông rồi.

"Không sai, chính là đối với sinh mạng có cảm giác kính sợ, đem nhân mạng để ở trong mắt, mới có sát khí, nhưng nếu như ở trong mắt hắn, nhân mạng đã giống như cỏ rác bụi trần, như thế tại thời điểm hắn giết người, chỉ có hờ hững mà thôi!"

Lạc Thần hai con ngươi chợt sáng ngời, giống như "đầu óc thông suốt", "Tôi hiểu rồi!"

"Ừ..." Diệp Oản Oản gật đầu, đang muốn mở miệng, lúc này, tiếng chuông điện thoại di động một bên reo lên, nhìn số điện thoại gọi đến, là Hứa Dịch gọi tới.


Chương 445: Hiện tại liền đi qua đụng ngã hắn

Convertor: Vovo

Editor: Hyna Nguyễn

Điện thoại của Hứa Dịch

Muốn mách lẻo nhanh như vậy sao...

"Cậu trước tự ôn một chút đi, tôi đi nhận điện thoại đã." Diệp Oản Oản đối với Lạc Thần mở miệng nói.

Lạc Thần gật đầu một cái, sau đó ngoan ngoãn cầm lấy kịch bản đi tới trên ghế sa lon ngồi xuống.

"Xin chào, tôi là Diệp Bạch." Diệp Oản Oản mở miệng.

Hứa Dịch đầu kia điện thoại nghe được âm thanh của nam nhân truyền tới sửng sốt một chút, ngay sau đó rất nhanh phản ứng lại chắc là bên Diệp Oản Oản có người khác, cho nên dùng vẫn phải thân phận của Diệp Bạch.

"Khụ, Oản Oản tiểu thư, mới vừa rồi người giúp việc đưa thuốc đi vào, nhưng đã qua mười phút rồi, Cửu gia còn chưa có dùng thuốc." Hứa Dịch tận chức tận trách mà mở miệng nói.

"Anh ấy đang làm gì?" Diệp Oản Oản cau mày hỏi.

"Sau khi cô rời đi, Cửu gia vẫn đang xem tài liệu." Hứa Dịch yếu ớt mà trả lời.

"Ha ha." Diệp Oản Oản cười lạnh một tiếng, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.

Hứa Dịch bên kí nhìn điện thoại bị cắt đứt, theo bản năng nuốt nước miếng. Làm sao hắn luôn cảm thấy Oản Oản tiểu thư mới vừa cười lạnh... Có chút ghê người thế nhỉ.

Bất quá, trời cao hoàng đế ở xa, Oản Oản tiểu thư thật sự có thể có biện pháp để cho ông chủ nhà hắn ngoan ngoãn uống thuốc sao?

Trong phòng khách Lạc Thần cũng theo bản năng hướng về người đại diện của mình nhìn một cái.

Không biết hắn mới vừa rồi là gọi điện thoại với ai, vào lúc này vẻ mặt dường như so với thời điểm nhập vào vai diễn vừa nãy trạng thái còn đáng sợ hơn...

Treo điện thoại của Hứa Dịch xong sau đó, Diệp Oản Oản đeo tai nghe Bluetooth, sau đó gọi tới cho Tư Dạ Hàn.

Đây là cuộc gọi video. Đại khái qua mười mấy giây đồng hồ, đầu kia kết nối.

"Có chuyện gì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net