Chương 461- 480

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 461: Vượt qua chính mình

Convertor: Vovo

Editor: Như Ý

Betaer: Hyna + Windy

Mỗi một động tác, mỗi một ánh mắt của Từ Minh đều phi thường đúng chỗ, đến tốc độ nói chuyện cùng dừng lại đều vô cùng phù hợp với tâm tình của nhân vật.

So với lúc những tiểu thịt tươi kia diễn xuất một cách cường điệu, căn bản là không cùng một cấp độ.

[Gào! Minh Bảo (bảo bối) của chúng ta thật giỏi! Thật cuồng phách, thật khốc! Hoàn toàn chính là Lâm Lạc Trần trong lòng ta a! Rốt cuộc là ai nói người đóng vai Lâm Lạc Trần không ai vượt qua được Lạc Thần a]

Fan nguyên bản nhận xét...

[Quả thật không tệ, so với những người trước đều tốt hơn nhiều! Rất có chất hắc ám của Lâm Lạc Trần! Có loại cảm giác không bị trói buộc, là cảm giác thoát khỏi thế tục!]

[Tôi vẫn luôn cảm thấy Lạc Thần chiếm tiện nghi a, không chỉ có nhiều thời gian chuẩn bị hơn, còn có thể mô phỏng theo cách diễn của Minh Bảo để qua mặt chúng ta, vượt qua kiểm tra! Quá không công bằng đi.]

[Tôi ngược lại muốn nhìn Lạc Thần một chút xem hắn ta diễn như thế nào, nếu dám bắt chước lại lối diễn xuất của Minh Bảo, chúng ta liền dìm chết anh ta!]...

Đối với diễn xuất của Từ Minh, phó đạo diễn cùng với nhà sản xuất phim tất cả đều gật đầu liên tục, ngay cả Tống Kim Lân nguyên một buổi tối không có sắc mặt tốt cũng hòa hoãn mấy phần.

Thời điểm đến lượt Lạc Thần, thần sắc của phó đạo diễn rõ ràng có phần qua loa lấy lệ, chỉ thuận miệng nhắc nhở một câu: "Lạc Thần, cậu có thể bắt đầu rồi!"

So với Từ Minh chỉ cần năm giây liền nhanh chóng thay đổi trạng thái, tiến vào nôi dung cốt truyện, Lạc Thần sau khi phó đạo diễn nói bắt đầu, vẫn y như cũ ngồi tại vị trí của mình.

Trong phòng chat Live rất nhanh liền có người bắt đầu nói xỏ xiên đây đó.

[Làm cái gì vậy a, nhập vai diễn mà chậm như vậy sao? Mới vừa rồi Từ Minh chỉ cần năm giây liền nhập vai diễn rồi đó!]

[Đối với một diễn viên chuyên nghiệp mà nói, có thể nhanh chóng nhập vai diễn là thứ căn bản nhất, đến cả cái này đều làm không được sao? Đây là nguyên nhân tại sao Từ Minh để cho anh ta diễn sau đi!]

[Hai người này chênh lệch quá xa a!]

Người đi đường mong đợi Từ Minh!

[Mong đợi Từ Minh mang đến cho chúng ta một Lâm Lạc Trần hoàn toàn mới!]

Fan bản gốc bày tỏ...

[Xem qua biểu hiện của Từ Minh, dường như quả thật có thể mong chờ nha!]

Tình cảnh Lạc Thần thật ra là phi thường bất lợi, bởi vì hắn là diễn viên nguyên bản, khởi điểm quá cao, những người ái mộ đối với hắn yêu cầu cũng càng hà khắc hơn. Không chỉ phải vượt qua tất cả những người thử vai mà còn là vượt qua chính bản thân mình nữa.

Ước chừng qua mười lăm giây, cuối cùng Lạc Thần mới có hành động. Lạc Thần chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Từ Minh, trong ánh mắt không có tà tứ, cũng không có lạnh lùng, ngược lại có vài phần thân cận cùng hoài niệm. Vân Hải và hắn đã từng là huynh đệ đồng môn tốt nhất, nhưng hôm nay, hoàn cảnh hai người đã khác nhau một trời một vực.

Vân Hải là hậu bối xuất sắc nhất trong chính đạo, mà hắn lại Đại Ma Đầu mà người người phỉ nhổ. Nhưng mà, cho dù ở dưới tình huống cảnh mất người còn như vậy, Lâm Lạc Trần đã sớm từ bỏ hết thảy quá khứ, hắn đang đối mặt với Vân Hải – người huynh đệ ngày xưa sống chết có nhau, là bạn cũ của hắn.

Lạc Thần trong nháy mắt nhìn về phía Từ Minh, rõ ràng Từ Minh cũng không có làm gì, nhưng mới vừa rồi vẫn còn đang đóng vai Lâm Lạc Trần, giờ phút này trong nháy mắt lại trở thành nhân vật nam chính Vân Hải.

Màn diễn này là một người diễn, đạo diễn không có an bài người đóng vai nhân vật nam chính cùng bọn họ diễn cùng, mới vừa rồi là chính Từ Minh tùy tiện hư cấu một người, mà Lạc Thần, lại đem Từ Minh coi thành Vân Hải.

Lạc Thần hướng về Từ Minh nhìn một cái, ngay sau đó liền rũ con ngươi, thật thấp mà cười một tiếng:

"A..."

Lạc Thần trẻ tuổi khuôn mặt đẹp trai nhưng lại giống như đã trải qua tang thương chết chóc, phong vân biến ảo nói: "Chính đạo, tà đạo! Như thế nào là chính, như thế nào là tà."

Lạc Thần nhẹ thở dài, nhìn về phía Từ Minh, con ngươi trong suốt phảng phất phản chiếu hình ảnh thiếu niên ngày xưa cùng mình nói chuyện trên trời dưới đất phóng ngựa giơ roi: "Vân Hải, ngươi vẫn cứ như xưa, vẫn ngây thơ như thế!"

Lúc Lạc Thần diễn đến đoạn này, bất quá mới nói ngắn ngủn hai câu mà thôi, hơn nữa lời thoại cùng với Từ Minh giống nhau như đúc, thậm chí nội dung cốt truyện tiếp theo cùng lời thoại là gì, mọi người cũng biết cả rồi, nhưng là...

Tất cả mọi người tại hiện trường, bao gồm những người đang xem Live lúc trước đều cho rằng Lạc Thần sẽ làm hỏng hình tượng trong nguyên bản, giờ phút này tất cả lại đều theo bản năng nín thở mà xem, chờ đợi phần diễn tiếp theo của Lạc Thần.


Chương 462: Bản tôn đích thân tới

Convertor: Vovo

Editor: Như Ý

Betaer: Hyna+Windy


Chỉ thấy, Lạc Thần nói câu nói này xong, sau đó, rốt cuộc cũng chậm rãi đứng lên.

Hắn từng bước từng bước, đi tới trước mặt của Từ Minh, xoay người như đứng bên cạnh người bạn tốt ngày xưa, cùng hắn đứng sóng vai, giương mắt nhìn về phía ngôi sao trên bầu trời mênh mông.

——"Để ta nói cho ngươi biết, lịch sử, từ trước đến giờ đều do người thắng viết!"

"Từ nay về sau, giang hồ này, ta nói chính, đó chính là chính, ta nói tà, đó chính là tà!"

Thời điểm Lạc Thần nói câu nói này, không giống như lúc Từ Minh diễn, ngông cuồng bá đạo, mà ngữ khí của Lạc Thần thậm chí là phong đạm vân khinh, giống như chỉ đang nói đến một sự tình vô cùng tầm thường, giọng nói bình tĩnh hệt như một đầm nước lạnh giá tĩnh mịch.

Nói xong câu này, hắn liền chậm rãi cất bước, bước qua Từ Minh đang đứng sát vai mình.

Điều đó có nghĩa là huynh đệ ngày xưa cùng luận đạo múa kiếm, từ đây hoàn toàn chia ly, đường ai nấy đi...

Qua một lúc lâu sau, hiện trường vẫn im lặng như cũ đến cây kim rơi cũng nghe thấy tiếng.

Ngay lập tức những lời bình luận trên sóng trực tiếp đều ngừng lại.

"Tôi xin kết thúc."

Mãi đến lúc Lạc Thần xoay người, cúi chào đạo diễn, tất cả mọi người mới từ bên trong nội dung cốt truyện bừng tỉnh. Tống Kim Lân ngồi tại chỗ, bất động như núi, trên mặt lại lộ rõ thần sắc kích động, chăm chú nhìn Lạc Thần, tựa hồ là không dám tin vào mắt mình nữa.

Đến cả bản thân Từ Minh đều hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch.

Từ Minh vừa rồi tựa hồ như trực tiếp tham gia diễn cùng Lạc Thần, cho nên cảm thụ so với bất kì người nào khác đều càng thêm trực quan hơn.

Mới vừa rồi hắn thiếu chút nữa bị Lạc Thần dẫn vào vai diễn, cho rằng chính mình là Vân Hải.

Màn diễn lúc nãy mới vừa kết thúc, vào lúc này âm thanh bình luận lại điên cuồng bắt đầu nổ lên——

[Ta quỳ a... Mịa nó! Thật trâu bò mà! Đây quả thực là cha của Lâm Lạc Trần nha!]

[Cái gì mà là cha của Lâm Lạc Trần! Cái này rõ ràng chính là bản thân Lâm Lạc Trần! Tôi cho là mới vừa rồi Từ Minh diễn đã tính là hoàn mỹ! Nhìn Lạc Thần mới biết, cái gì mới là bản tôn đích thân tới!]

[Cách diễn của Từ Minh quả thật rất hoàn mỹ, tôi biết kỹ thuật diễn xuất của anh ta rất tốt, nhưng mà Lạc Thần, anh ấy hoàn toàn không phải là diễn, mà là hoàn toàn đắm chìm trong câu truyện, đắm chìm trong nhân vật....anh ấy chính là Lâm Lạc Trần đó!]

[Cái này chính là sự khác biệt giữa việc sống với nhân vật và diễn a! Rõ ràng mới vừa rồi Từ Minh vẫn là Lâm Lạc Trần, nhưng một giây sau lại bị Lạc Thần dẫn vào vai diễn, trở thành Vân Hải!]

[Thật ra thì mới vừa rồi thời điểm mọi người đều đang chú ý Từ Minh, tôi vẫn một mực chú ý nhìn Lạc Thần, phát hiện hắn ta căn bản cũng không phải là nhập vai diễn chậm, mà là vừa mới bắt đầu cũng đã ở trong trạng thái của Lâm Lạc Trần rồi, cho nên căn bản cũng không cần nhập vai diễn!]

[Quá kích động, quả nhiên nguyên bản chính là nguyên bản! Căn bản không phải những người khác có thể tùy tiện thay thế được!]...

Tại chỗ ngồi, Tống Kim Lân đã hoàn toàn rơi vào trầm tư. Ông hôm nay chọn đoạn này không phải tùy tiện chọn, mà là có thâm ý của ông. Đoạn truyện này nhìn như rất đơn giản nhưng thật ra là phần chuyển biến tình cảm vô cùng quan trọng trong toàn bộ phim, đây là lúc mà Lâm Lạc Trần cùng Vân Hải vạch ra khoảng cách.

Phải biết rằng bên trong phần thứ hai này, nam hai cùng nhân vật nam chính trong lúc diễn vai đối thủ thì việc xử lý tình cảm khá là quan trọng, bọn họ vừa là kẻ thù vừa là bạn, tuy quan niệm không hợp nhau nhưng lại đều thông minh như nhau.

Loại cảm giác mâu thuẫn này rất khó biểu hiện.

Ví như mới vừa rồi Từ Minh diễn thử, mặc dù rất không tồi, nhưng lại đơn bạc, chẳng qua chỉ diễn đoạn nội dung đó mà quên liên hệ với nhân vật chính cùng toàn bộ nội dung cốt truyện lại với nhau.

Mà kỹ thuật diễn xuất của Lạc Thần quá sức co dãn, chỉ ngắn ngủi trong mấy câu lời thoại, một đoạn nội dung cốt truyện đơn giản, thế nhưng lại dung hợp được toàn bộ sự việc cũ lại với nhau đồng thời cũng biểu hiện hoàn mỹ sự mâu thuẫn cùng giãy giụa trong nhân vật ra bên ngoài.

Nếu không phải là khổ công luyện tập, hoàn toàn hiểu rõ nhân vật thì tuyệt đối không có khả năng làm được loại trình độ này.


Chương 463: Thuận lợi có được

Convertor: Vovo

Editor: Như Ý

Betaer: Hyna+Windy

Dù Lạc Thần đã được ông nhìn nhận nhưng ông vẫn yêu cầu muốn xác định lại một lần nữa xem lúc nãy Lạc Thần rốt cuộc là nhờ vào may mắn hay là thật sự có thực lực như vậy.

Nghĩ tới đây, Tống Kim Lân quyết định nhanh chóng mở miệng noi: "Cảnh mười ba, chương thứ bảy, tự các cậu diễn thử theo cách lý giải của mình!"

Tống Kim Lân vừa nói xong, mọi người căn bản đang phấn khởi nhất thời lại nín thở, khẩn trương nhìn về hướng hai người.

Trên màn hình fan Từ Minh không cam lòng bắt đầu phản bác...

[Còn chưa có kết thúc đâu! Các người gấp cái gì chứ! Mới vừa rồi làm không tốt chính là do kém may mắn thôi!]

[Đúng vậy, Lạc Thần mới vừa rồi rõ ràng là chút thông minh vặt, còn Từ Minh là chọn cách không diễn, hiệu quả tự nhiên là thấp hơn một chút, Lạc Thần lại lợi dụng Từ Minh giúp anh ta đối diễn! Quá âm mưu rồi!]

...Lạc Thần không có chú ý đến phản ứng của người chung quanh, chẳng qua là thời điểm nghe được lời Tống Kim Lân nói đến cảnh mười ba, chương thứ bảy, thần sắc trong chớp mắt trở nên hoảng hốt.

Cảnh này, Diệp ca đã tự mình dạy qua hắn, hơn nữa cũng đã nói với hắn trọng điểm của vai diễn nằm ở đâu, không nghĩ tới đạo diễn Tống thực sự chọn trúng đoạn này.

Trong lúc Lạc Thần còn đang hoảng hốt, Từ Minh đã lần nữa điều chỉnh trạng thái bắt đầu diễn thử.

Không hổ là người được huấn luyện chuyên nghiệp, Từ Minh rất nhanh liền điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất, lần nữa lại nhập vào câu chuyện.

"Bá"

Từ Minh làm bộ rút kiếm ra, trong nháy mắt hướng về phía đối diện công kích, lệ khí cùng sát ý hiện rõ trên mặt, cách cả màn hình nhưng đều truyền đến trong mắt của tất cả người xem...

[Thật...thật là lợi hại a! Đây mới là thực lực chân chính của Từ Minh đi! Chẳng qua chỉ là một cái ánh mắt thôi, cũng đủ làm người ta rợn cả tóc gáy!]

[Đem vai Đại Ma Đầu khát máu diễn đến thật tinh tế!]

Ngay lúc tất cả mọi người đều đang than thở, Từ Minh đột nhiên bộc phát ra kỹ thuật diễn so với vừa nãy còn kinh diễm hơn, Lạc Thần vẫn còn đang trong trạng thái tiếp tục suy nghĩ.

Phương thức diễn mới vừa rồi của Từ Minh, cùng phương thức mà Diệp ca hướng dẫn cho hắn lúc trước giống nhau như đúc. Nếu như không phải Diệp ca đã nói với hắn điều này thì cách diễn của hắn nhất định sẽ giống như Từ Minh.

Nhưng bây giờ...Từ Minh diễn thử thu nhận được sự ủng hộ của cả sảnh đường, người đại diện của anh ta là Ngô Chính Phi cũng thở phào nhẹ nhõm, phó đạo diễn cùng nhà sản xuất phim đều là liên tục đầu.

Nhưng mà, Tống Kim Lân ngồi ở giữa thần sắc lại không chút nào thay đổi, trực tiếp nhìn thẳng về hướng Lạc Thần nói: "Lạc Thần, cậu bắt đầu đi!"

Từ Minh tự nhiên nhìn thấy được Tống Kim Lân đối với Lạc Thần có sự chú ý đặc biệt, hít sâu một hơi, cố đè xuống sự không vui trong lòng, mắt lạnh hướng về Lạc Thần nhìn lại.

Cái màn diễn này ban đầu lão sư cố ý hướng dẫn qua cho Từ Minh, anh ta dám nói phương thức diễn này đã là cực hạn rồi. Nếu như Lạc Thần cùng mình diễn tương tự, thì sẽ nằm ở thế yếu...

Lạc Thần gật đầu, rất nhanh liền bắt đầu.

Hắn nghiêm khắc dựa theo những gì Diệp Oản Oản dạy qua, diễn xong màn diễn này.

Phương thức diễn này của Lạc Thần không có được tính xâm lược như Từ Minh, tâm tình chợt biến hóa, thời điểm rút kiếm giết người ánh mắt lạnh lùng, hoang vu, không để vật gì vào mắt...

Trên mặt không có có bất kỳ biểu lộ gì, lại làm cho đáy lòng người khác phát rét...Lúc xem xong màn diễn của Lạc Thần, sắc mặt của Tống Kim Lân rốt cuộc đã mất đi sự bình tĩnh lãnh đạm, giọng nói hơi có vài phần nhấp nhô mà mở miệng hỏi: "Tại sao cậu lại dùng cách diễn loại này, cậu hãy lý giải một chút cho tôi nghe đi!"

Lạc Thần nhìn Diệp Oản Oản một cái, ngay sau đó cân nhắc một chút, vẻ mặt trấn định mà mở miệng nói: "Tôi cho là, những bất công và trắc trở mà Lâm Lạc Trần trải qua trong cuộc đời, đã khiến cho tính tình của hắn đại biến, nhưng tính tình của hắn trước sau đều không thay đổi, mà là cảm giác kính sợ đối với sinh mạng.

Cảm giác nắm giữ sinh mạng, đem mạng người để ở trong mắt, thì mới có sát khí, nhưng nếu như ở trong mắt hắn, mạng người đã giống như cát bụi trần gian, như thế thời điểm hắn giết người, thì chỉ có sự hờ hững mà thôi!"

Lạc Thần vừa nói xong, Tống Kim Lân lập tức vỗ bàn một cái: "Nói thật hay!"

Tống Kim Lân hốc mắt có hơi chút phiếm hồng: "Lâm Tông lão sư trước khi lâm chung, từng kéo tôi cố ý nói với tôi đoạn diễn này, khi đó ông nói đến nhân vật Lâm Lạc Trần này từ đầu đến cuối chỗ thay đổi lớn nhất, chính là những lời cậu vừa nói kia.

Lạc Thần, cậu rất không tồi! Tôi nhìn thấy được cậu đúng là để tâm nghiên cứu nhân vật này rồi!"

Thời điểm Tống Kim Lân nói ra câu này, Diệp Oản Oản nhẹ nhẹ thở ra một hơi.

Cô biết, nhân vật này, Lạc Thần đã có được.


Chương 464: Đổi người rồi

Convertor: Vovo

Editor: Như Ý

Betaer: Hyna+Windy

Đối với tất cả bao gồm fan nguyên bản cùng như những người qua đường mà nói tên của Lâm Tông có nghĩa là quyền uy. Nên khi Tống Kim Lân vừa mới nói ra câu nói này, tất cả ánh mắt của mọi người nhìn vào Lạc Thần càng thêm không tầm thường.

[Quá lợi hại rồi! Không hổ là nguyên bản a! Lý giải hết sức thấu đáo triệt để! Thậm chí ngay cả điều mà Lâm Tông lão sư để tâm cũng đều có thể suy đoán đến không sai biệt a!]

[Cảm ơn đoàn phim công khai quá trình casting, để cho chúng tôi có thể tận mắt nhìn thấy Lâm Lạc Trần lần nữa trở về!]

[Lâm Lạc Trần trừ Lạc Thần ra thì không còn ai khác có thể đảm nhiệm được a!]

Nhìn thấy mọi người điên cuồng comment, sắc mặt của Ngô Chính Phi xanh mét.

Nguyên bản hắn chuẩn bị tạo uy thế cho Từ Minh, thậm chí ngay cả kế hoạch cùng lịch trình sau này cũng đã soạn xong, ai biết được vừa quay đầu lại là làm nền cho người khác, cố gắng công sức của mình lại giống như để cho tên tiểu tử kia lợi dụng đạp lên đầu mình.

Hết lần này tới lần khác bọn họ lựa chọn cách phát Live thử vai cho nhân vật này, toàn bộ quá trình đều được trực tiếp phát ra ngoài, nghĩ đến lúc đó nếu muốn thay đổi dư luận thì bọn hắn chỉ cần âm thầm đút lót cho Vương tổng hỗ trợ sửa đổi kết quả, nhưng hắn cũng không nghĩ đến khả năng này có thể xảy ra! Lần này là hắn quá khinh địch rồi!

Tống Kim Lân nói xong lời kia, lúc này liền đứng lên, tự mình đi tới trước mặt của Lạc Thần: "Hoan nghênh gia nhập 《 Kinh Long 2》, thật vui khi có thể lần nữa cùng cậu hợp tác!"

Nghe lời nói của Tống Kim Lân, Lạc Thần trái tim khẽ run, chậm rãi đưa tay ra: "Cảm ơn Tống đạo diễn đã cho tôi cơ hội này!"

Nhìn thấy một màn có thể nói mang tính chất lịch sử này, nam một nam hai toàn bộ đều do đội ngũ ban đầu diễn xuất, trên màn ảnh của buổi phát sóng trực tiếp một mảnh nhảy cẫng hoan hô.

Từ Minh luôn luôn tự cao tự đại, hoàn toàn không ngờ tới chính mình lần này lại có thể ở dưới con mắt mọi người thua bởi một người nghệ sĩ hết thời, lúc này giận đến mức xoay người muốn rời đi.

Lưu lại đã không còn ý nghĩa nữa, Ngô Chính Phi sa sầm mặt, cũng vội vã ly khai, thời điểm đi ngang qua bên cạnh Lạc Thần, Lạc Thần lại đột nhiên lạnh giọng mở miệng: "Ngô tiên sinh dường như quên cái gì đó a."

Một bên Diệp Oản Oản thấy vậy hơi hơi nhíu mày, không nghĩ tới con cừu nhỏ của cô lại có thể hiếm thấy tấn công một lần như vậy.

Ngô Chính Phi cắn cắn răng, ngoài cười nhưng trong không cười mà mở miệng nói xin lỗi: "Thật là xin lỗi, đại diện Diệp quả thật thủ đoạn, mới vừa rồi, là tôi nhìn lầm. Ha ha, bất quá, núi cao sông dài, ngày tháng sau này còn dài, giới giải trí, loại địa phương này, cũng không phải là chỉ bằng một chút khôn vặt của cậu liền có thể lẫn vào được nha!"

Nói xong hừ lạnh một tiếng, cất bước rời đi.

Diệp Oản Oản cùng tổ đạo diễn trò chuyện một chút chi tiết hợp tác sau này, sau đó cũng mang theo Lạc Thần rời đi.

Chuẩn bị cho phần thử vai lâu như vậy rốt cuộc cũng kết thúc thuận lợi, Diệp Oản Oản cũng coi như là thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Truyền thông Quang Diệu....

Sau khi trở lại phòng làm việc, Diệp Oản Oản bắt đầu dành thời gian thay Lạc Thần chuẩn bị ký hợp đồng và những công việc liên quan. Mặt khác trợ lý cho Lạc Thần cũng phải bắt đầu chuẩn bị đi tìm thôi.

Lần trước sau khi thông báo tuyển dụng, bởi vì cô tạm thời đi nước B nên chỉ kịp tuyển một trợ lý mà thôi.

"《 Kinh Long 2》 là bộ phim thứ nhất sau khi cậu trở lại với tư cách là một diễn viên, tầm quan trọng tin tưởng không cần tôi nói nhiều cậu cũng đủ hiểu a, khoảng thời gian này chuyện cậu cần làm chỉ có một thứ, chuyên tâm tập luyện kịch bản, những chuyện khác để tôi lo..."

Diệp Oản Oản ngồi trước bàn làm việc, đang nói chuyện với Lạc Thần, lúc này, một trận tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.

"Mời vào."

Trợ lý Tiểu Tình thần sắc hốt hoảng đẩy cửa đi vào, lo lắng nhìn về phía Diệp Oản Oản cùng Lạc Thần mở miệng nói: "Diệp ca không xong rồi! Mới vừa đoàn phim gọi điện thoại tới,...nói... nói cho chúng ta biết..."

"Nói cái gì?" Diệp Oản Oản hơi nhíu mày hỏi lại.

"Nói nam hai đã đổi thành người khác, không thể dùng Lạc Thần nữa rồi!"

"Cái gì cơ?" Diệp Oản Oản nghe vậy, hơi sửng sờ, Lạc Thần ở một bên trong nháy mắt sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.


Chương 465: Làm sao đã cướp mà phun ra được?

Convertor: Vovo

Editor: Như Ý

Betaer: Hyna+Windy


Vì lần này là công khai thử vai, Ngô Chính Phi có đi tìm nhà đầu tư cũng vô dụng, đoàn phim không có khả năng ở trước dư luận mà mạo hiểm nửa đường đổi người như thế được.

"Cô nói đổi người rồi, đổi thành ai?" Diệp Oản Oản đè xuống hoài nghi trong lòng, thản nhiên hỏi lại.

Tiểu trợ lý ánh mắt lóe lên, không dám mở miệng, yếu ớt đưa qua một tờ giấy: "Chuyện này... Đây là đoàn phim bên kia mới vừa gửi qua, Diệp ca chính anh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net