Chương 601- 620

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 601: Tới truyền Tiêu?

Editor: Hyna Nguyễn

Cùng lúc đó, dưới lầu.

"Đội trưởng Nguyên Sinh, thật là đáng tiếc, chức vụ tổng đội trưởng ám vệ Tư gia lần này nhất định là trừ anh ra không còn có thể là ai khác, kết quả là Diệp Oản Oản kia cũng không biết phát điên cái gì, lại cứ phải gây khó dễ với đội trưởng như anh!"

Một ám vệ nào đó của Tư gia đứng ở bên người Nguyên Sinh nói.

"Nhất định là do đội trưởng Nguyên Sinh thả cho Diệp Oản Oản, nếu không..."

"Hừ, nếu là lão gia chủ vẫn còn, đội ám vệ của chúng ta sao có thể luân lạc tới mức này, cuộc tranh đoạt thi đấu nghiêm túc như vậy lại giống như một trò đùa, chúng ta phải nhường nhịn với một người phụ nữ nửa đường chạy lên đài như vậy chứ? Cuối cùng vị trí tổng đội trưởng lại còn để cho một phế vật người nói chuyện đều nói không lanh lẹ cà lăm cướp đi được chứ!"

"Im miệng!" Nguyên Sinh quét mắt qua mấy người kia một cái, thần sắc âm trầm.

Giờ phút này, nói tới Diệp Oản Oản cùng Phong Huyền Diệc, Nguyên Sinh liền nổi giận trong bụng.

"Đúng đúng đúng, khỏi phải nói tới người phụ nữ kia nữa, quá mất hứng, hôm nay phân đội ám tứ chúng ta tụ tập, nhất định phải không say không về!"

Trong khi đang nói chuyện, phân đội ám tứ đã tới trước cửa quầy rượu.

Nguyên Sinh mới vừa trở thành phân đội trưởng ám tứ, cho nên, phân đội ám tứ quyết định vì Nguyên Sinh ăn mừng một phen.

Ngay vào lúc này, đám người Diệp Oản Oản tụ họp kết thúc, chậm rãi đi ra khỏi quầy rượu.

"Ám vệ sao?"

Nhìn thấy ám vệ Tư gia đứng ở trước cửa quầy rượu, Diệp Oản Oản nhất thời sững sờ, bất quá, nghĩ lại, cái phân đội ám tứ này, chắc là tới vì muốn chúc mừng cho Nguyên Sinh.

Diệp Oản Oản hiện đang lấy thân phận Diệp Bạch xuất hiện, ăn mặc đồ nam, lại ẩn núp ở trong đám người, cho nên mọi người trong phân đội ám tứ không có thể phát hiện ra cô.

Trợ lý đưa Lạc Thần trở về, Hàn Thiên Vũ nhìn về phía Diệp Oản Oản, mở miệng hỏi: "Diệp Bạch, cậu lại đi tới chỗ bạn gái cậu sao?"

Diệp Oản Oản: "Ừm."

Hàn Thiên Vũ gật đầu một cái: "Được, vậy thì tôi đi trước đây."

Diệp Oản Oản đáp: "Được, trên đường đi cậu nhớ đi chậm một chút."

"Được." Hàn Thiên Vũ đã bước ra một bước, cuối cùng vẫn là không yên lòng xoay người dặn dò một câu: "Tôi nhìn trạng thái tối nay của anh tựa hồ có hơi không đúng, trở về nếu như khó chịu chỗ nào, nhớ uống thuốc."

"Được, cảm ơn!" Diệp Oản Oản cảm kích nói.

Hàn Thiên Vũ nói: "Ngủ ngon."

Diệp Oản Oản đáp lời: "Ngủ ngon."

Sau khi nói lời từ biệt xong, Hàn Thiên Vũ đã lên chiếc xe mà sớm chờ tại ven đường.

"Vũ ca, trở về nhà trọ sao?" Tài xế liếc nhìn về người đàn ông chỗ ngồi phía sau hỏi.

Hàn Thiên Vũ suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là mở miệng nói: "Được rồi, đi về biệt thự đi."

Mục đích hắn ở lại nhà trọ chỉ là vì muốn tránh paparazzi mà thôi, sau đó là bởi vì Diệp Bạch ở tại căn hộ kế bên, nên hắn mới một mực ở lại nhà trọ, thuận lợi thỉnh thoảng đi qua cùng Diệp Bạch tán gẫu một chút.

Nhưng dạo gần đây, thời gian Diệp Bạch ở tại nhà trọ càng ngày càng ít, hắn cảm giác mình ở nơi đó, dường như cũng không có ý nghĩa gì nữa.

"Được." Tài xế lên tiếng đáp lại.

Bên kia, Diệp Oản Oản đối với sự xuất hiện của đám người Nguyên Sinh cũng không có để ý nhiều. Nhưng mà, trong lúc Diệp Oản Oản chuẩn bị đón xe trở về Cảnh Uyển, ánh mắt liếc một cái, bước chân ngừng lại.

Chỉ thấy, ngoài một trăm thước, một người ăn mặc như đạo sĩ, tướng mạo tà mị, cũng chậm rãi hướng về phía quầy rượu đi tới.

Vị đạo sĩ tà mị đó tay trái phất trần, tay phải cầm vải trắng, bên hông treo hồ lô, coi như cũng có vài phần phong thái xuất trần, trên người tựa như còn dính ít tiên khí.

Nếu không phải là sau lần giao thiệp trước Diệp Oản Oản biết người đi đường kia có quá nhiều vô lý, thì sợ là lần này cũng bị cái bộ dáng này của hắn lừa rồi...

"Tổ năm người truyền tiêu của vị đạo sĩ kia sao?" Diệp Oản Oản có chút giật mình, cô chưa từng nghĩ mình sẽ ở nơi này nhìn thấy một thành viên trong tổ năm người truyền tiêu đó.

Nhìn thấy đạo sĩ kia, Diệp Oản Oản hơi nghi ngờ một chút, người này chẳng lẽ lại là tới đây truyền tiêu sao?


Chương 602: Quá khi dễ người rồi

Convertor: Vovo

Editor: Hyna Nguyễn

"Đều đã thời đại nào rồi, còn cả ngày giả thần giả quỷ, giả danh lừa bịp, phi a!"

Mọi người phân đội ám tứ, nhìn thấy tà mị đạo sĩ kia, sau đó, một ám vệ nào đó hướng về dưới chân của vị đạo nhân kia phun ra một ngụm nước bọt.

Lúc này, vị đạo sĩ dừng bước chân lại, khom người nhìn xuống dưới chân của mình, chợt ngẩng đầu lên, hướng về tên ám vệ kia hỏi: "Huynh đệ, vết nước bọt trên giày của tôi là do cậu làm sao?"

Nghe tiếng của người đối diện, tên ám vệ kia cười lạnh nói: "Đúng, ông nói không sai, chính là tôi làm đó, thế nào, có vấn đề gì không?"

"Không có không có không có." Vị đạo nhân kia liền vội vàng lắc đầu: "Không có vấn đề gì, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút mà thôi."

Thấy vậy, mọi người phân đội ám tứ thay nhau nở nụ cười, cái người đạo sĩ này ngược lại vẫn tính ra là thức thời.

"Cút đi, đừng ở chỗ này chướng mắt chúng tôi." Nguyên Sinh vẫy tay.

"Được rồi tôi đi a." Tà mị đạo sĩ xoay người rời đi.

Nhưng mà, còn chưa đi hai bước, người đạo sĩ bỗng nhiên trở lại.

"Bần đạo cùng các anh hữu duyên, chọn ngày không bây giờ đi, để tôi đoán cho các anh một quẻ đi..." Lúc này, tà mị đạo sĩ cũng không đợi những người đó đáp lời, liền nhắm hai mắt lại, trong miệng nói lẩm bẩm, đầu ngón tay bắt.

Rất nhanh, tà mị đạo nhân mở hai mắt ra nói: "Không được không được rồi, các anh gần đây sợ là có họa sát thân a!"

"Ông nói cái gì a?!" Nghe vậy thành viên ám vệ kia hướng về dưới chân vị đạo nhân đó phun một cái, nhất thời trợn mắt mở một cái, lạnh giọng quát lên.

Cái người thầy bói này lại có thể nguyền rủa hắn có họa sát thân!

"Tôi nói anh gần đây có họa sát thân..." Tà mị đạo sĩ nghiêm mặt nói.

"Ông con mẹ nó lại nói bậy bạ, lão tử liền giết chết ông a, cút đi cho tôi!"

Tên ám vệ kia nhanh chóng tiến lên, hướng về phía tà mị đạo sĩ ép tới gần một cái.

"Được rồi tốt thôi, anh không tin vậy coi như xong đi! Bất quá, tiền mà tôi mới vừa mới đoán mệnh, ai trả đây? Một ngàn khối, cảm ơn."

Nói xong, tà mị đạo sĩ hướng về tên ám vệ kia đưa tay ra.

Nhìn thấy tình cảnh này, khóe miệng của Diệp Oản Oản hơi hơi co rúc, trong cái tổ đạo sĩ năm người truyền tiêu này, chẳng lẽ điên rồi sao, không nhìn thấy phân đội ám tứ nhiều người như vậy sao, thế mà lại cứng rắn nói bọn họ có họa sát thân, đây không phải là ngứa da muốn bị ăn đòn sao?

Quả đúng như dự liệu của Diệp Oản Oản, cái ám vệ kia nhất thời giận tím mặt: "Tôi nhìn thấy là ông hẳn là muốn chết rồi mà!"

Theo tiếng nói rơi xuống, tên ám vệ kia đưa ra một quyền hướng về mặt của tà mị đạo sĩ đánh tới.

Thấy vậy, khóe miệng của tà mị đạo sĩ hơi hơi nâng lên, một tia nụ cười kinh người lạnh giá hiện lên.

Ngay sau đó, chỉ thấy cây phất trần trong tay tà mị đạo sĩ kia khẽ nhếch lên, cũng không người nào biết chuyện gì xảy ra, lại thấy thân thể của tên ám vệ kia trong nháy mắt bay thẳng đến ra ngoài mấy chục thước, sau đó mới té trên mặt đất.

"Oa!"

Tên ám vệ kia há mồm liền phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, thân thể run rẩy kịch liệt.

"Ai... Đã nói anh có họa sát thân rồi mà... Bần đạo coi bói luôn chuẩn như vậy đấy, anh còn không trả tiền, quá khi dễ người rồi đó nha." Tà mị đạo sĩ lắc đầu một cái, mặt đầy vẻ bất đắc dĩ nói.

Đúng ở một bên Diệp Oản Oản thấy vậy, nhất thời cả kinh, trong lòng chợt hiện qua một cái ý niệm.

Cao thủ... Mặc dù chỉ là một chiêu nhưng Diệp Oản Oản cũng đã có thể kết luận, vị đạo sĩ này sợ là không đơn giản như vẻ bề ngoài. Thậm chí thân thủ còn cao hơn cô rất nhiều!

"Ông đi tìm chết đi!"

Trong nháy mắt, mấy tên ám vệ hướng về tà mị đạo sĩ vây lại.

"Bần đạo cũng tính cho các anh nữa đi!" Tà mị đạo sĩ nhìn cũng không nhìn vài tên ám vệ kia, chẳng qua là cúi đầu, tự mô tự dạng bấm ngón tay tính.

Cơ hồ trong chốc lát, tà mị đạo sĩ lập tức ngẩng đầu lên, nhìn lấy vài tên ám vệ hướng về phía chính mình vây lại, mở miệng nói: "Các anh ... Cũng có họa sát thân."

"Họa sát thân con mia ông a!" Vài tên ám vệ tức giận mắng.


Chương 603: Không đắc tội nỗi

Convertor: Vovo

Editor: Hyna Nguyễn

Chỉ bất quá, người này mới vừa mắng ra miệng, tà mị đạo sĩ phất cây phất trần lên, lại giống như diễn sinh tay chân, trong lúc hời hợt đó, liền đem vài tên ám vệ đánh đến hộc máu.

"Anh nhìn một chút đi, bần đạo coi có đúng hay không a, tôi nói các anh có họa sát thân, các anh tại sao lại không tin đây?" Tà mị đạo sĩ lắc đầu thở dài.

"Tìm chết a!"

Nguyên Sinh sắc mặt âm trầm phảng phất có thể chảy ra nước, bỗng nhiên bước ra một bước, hướng về phía tà mị đạo sĩ tấn công tới.

Thực lực của Nguyên Sinh, không phải là vài tên ám vệ phổ thông trong phân đội ám tứ có thể so sánh được, ra tay ác độc quả quyết, như muốn lấy mạng của tà mị đạo sĩ.

"Tiểu bằng hữu, anh cũng có họa sát thân a!" Tà mị đạo sĩ nhìn chằm chằm Nguyên Sinh đang vọt tới phía mình, mở miệng nói.

Nguyên Sinh đương nhiên cũng không thèm phản ứng lại câu nói mà vị đạo sĩ kia nói đến mình, mấy bước liền tới đến trước người tà mị đạo sĩ.

"Quỳ xuống." Tà mị đạo sĩ cười lạnh một tiếng, trong nháy mắt hướng về hai đầu gối của Nguyên Sinh nhấn một ngón tay xuống.

Cái tà mị đạo sĩ này, tốc độ xuất thủ nhanh đến cực hạn, ngay cả chính Diệp Oản Oản, lại cũng không có thể sử dụng bằng mắt thường mà nhìn rõ ràng được.

"A...!"

Ngay sau đó, Nguyên Sinh kêu lên một tiếng thảm thương, cùng lúc đó, ùm một tiếng quỳ rạp xuống dưới chân tà mị đạo sĩ.

"Ông..."

Giờ phút này, Nguyên Sinh nhìn về phía tà mị đạo sĩ, mặt đầy vẻ hoảng sợ.

Cái tà mị đạo sĩ này, hắn từ lúc sinh ra tới nay, từng thấy qua bao nhiêu là nhân vật kinh khủng nhất, nhưng quỹ đạo ra tay của người này hắn cũng không nhìn thấy chút nào cả!

"Hiểu lầm hiểu lầm..." Âm thanh khẽ run của Nguyên Sinh phát ra, nhất thời nhượng bộ, hảo hán không ăn thua thiệt trước mắt, đắc tội với thứ người như vậy không có chỗ tốt gì a.

"Ồ, nguyên lai là hiểu lầm à? Vậy, tới, giúp tôi đem giày lau sạch đi?" Tà mị đạo sĩ mặt đầy nụ cười hiền lành.

"Chuyện này..."

Nguyên Sinh cắn răng...

Đáng chết! Cuối cùng, Nguyên Sinh dùng ống tay áo đem nước miếng trên chân tà mị đạo sĩ lau sạch sẽ.

Người trước mắt này tuyệt đối không phải là người mà hắn đắc tội nổi...

"Có thể rồi sao..." Nguyên Sinh hỏi.

"Làm phiền anh đưa tiền coi bói cho tôi." Tà mị đạo sĩ cười, tiếp tục mở miệng nói.

"Được..." Nguyên Sinh hít sâu một hơi, từ trong ngực lấy ra mấy tờ tiền giấy mới tinh, đưa cho tà mị đạo sĩ.

"Ừ... Không đủ, một người một ngàn, các anh nhiều người như vậy... Liền như vậy đi, bớt cho anh đi, mười ngàn." Tà mị đạo sĩ suy nghĩ một chút, mở miệng nói.

"Tôi không có nhiều tiền mặt như vậy..." Nguyên Sinh lắc đầu.

"Không có tiền mặt?" Tà mị đạo sĩ thành thạo từ trong ngực lấy ra máy POS: "Ủng hộ quẹt thẻ chuyển tiền."

Vẻ mặt của mọi người: "..."

Một bên, Diệp Oản Oản quan sát cái tà mị đạo sĩ kia, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Nguyên bản, cô cho là cái tà mị đạo sĩ tướng mạo anh tuấn này cùng với Nhiếp Vô Danh đều là chỉ làm thầy bói bình thường mà thôi.

Vạn vạn lần không nghĩ tới, thân thủ của đạo sĩ này, lại càng kinh khủng như vậy, làm cho Nguyên Sinh ở trong tay hắn hoàn toàn là bị trêu đùa, thậm chí ngay cả sức phòng thủ ... Không, liền tư cách trả đũa cũng không có!

"Đám người này, còn có Nhiếp Vô Danh, rốt cuộc có lai lịch gì a..." Diệp Oản Oản trong lòng hiếu kỳ.

Nhớ đến thời điểm thọ yến của ông nội, cô từ trong sạp nhỏ của Nhiếp Vô Danh mua một món đồ giá một trăm đồng, nhưng lại có thể mua được một cái chế phẩm xương thú vô cùng trân quý, khi đó cô còn cho là mình có vận khí tốt mua thấp bán cao, bây giờ xem ra, đám người này, tuyệt không giống như là mặt ngoài đơn giản như vậy.

Giờ phút này, Nguyên Sinh lấy thẻ ra, dùng máy POS của tà mị đạo sĩ quét qua mười ngàn đồng. Thành viên ám vệ phân đội ám tứ còn sót lại, nhìn lấy tà mị đạo sĩ, từng người sợ đến run tim mất mật, phảng phất như thấy quỷ vậy, bọn họ chưa từng nghe nói qua, Đế đô lại có nhân vật khủng bố như vậy...

"Chúng ta đi thôi!"

Nguyên Sinh bây giờ làm gì còn có tâm tình mà ăn mừng chứ, hướng về mọi người phân đội ám tứ vẫy tay, xoay người rời đi, không muốn ở lại cái địa phương này lâu hơn một giây nữa.


Chương 604: Cô có con trai nhưng không biết sao?

Convertor: Vovo

Editor: Hyna Nguyễn

"Đa tạ chiếu cố, hoan nghênh lần sau đến chơi!" Tà mị đạo sĩ hướng về phân đội Ám Tứ vẫy tay nói.

Chờ mọi người phân đội Ám Tứ rời đi, sau đó, tà mị đạo sĩ cuối cùng ngâm nga một tiểu khúc, giống như tâm tình không tệ.

"Hắc hắc, mười ngàn khối... Đủ cho đội trưởng ăn biết bao nhiêu sủi cảo rồi..." Tà mị đạo sĩ trong miệng lẩm bẩm nói.

Kiếm được mười ngàn khối, công trạng tháng này của hắn không cần suy nghĩ nhiều nữa rồi, rõ ràng hắn là mấy người trong số những người đạt được tình trạng tốt nhất, không cần phải đi Châu Phi nữa rồi...

Diệp Oản Oản ở bên cạnh nhìn một hồi, vốn là đã chuẩn bị rời đi.

Nhưng mà, lúc này tà mị đạo sĩ bỗng nhiên nhìn về phía Diệp Oản Oản cách đó không xa, chợt trực tiếp đi tới trước người Diệp Oản Oản.

Đứng ở bên người Diệp Oản Oản, tà mị đạo sĩ trên dưới quan sát cô một cái, một lát sau mở miệng cười nói: "Cô em Diệp Hữu Danh, chúng ta lại gặp mặt rồi."

Diệp Oản Oản hơi sửng sốt, chính mình đang mặc nam trang, hắn lại có thể nhìn đi ra sao?!

"Cái gì Diệp Hữu Danh? Anh nhận lầm người rồi?" Diệp Oản Oản ho nhẹ một tiếng phủ nhận.

"Cô em, cái thuật dịch dung này có phần quá thô một chút, nếu cô thích thì tôi có thể dạy cô cao siêu hơn một chút..." Tà mị đạo sĩ lắc đầu than thở, ánh mắt rất là ghét bỏ bộ dáng Diệp Hữu Danh mặc một bộ nam trang này, tùy tiện biến hóa liền muốn lừa gạt hắn sao... Muốn lừa bịp quỷ sao?

"Anh đều có thể nhìn ra sao?" Thần sắc của Diệp Oản Oản đầy vẻ kinh ngạc.

Cô đang mặc nam trang a, là tỉ mỉ biến hóa đi ra ngoài, coi như là cha mẹ cũng không nhận ra được, lại bị đạo sĩ kia một cái nhìn thấu?!

"Giống như, thực sự giống như..." Tà mị đạo sĩ không có trả lời vấn đề của Diệp Oản Oản, mà trong miệng lầm bầm lầu bầu.

"Như cái gì?" Diệp Oản Oản tò mò hỏi.

"Giống như Nhiếp Vô Ưu..." Tà mị đạo sĩ lẩm bẩm mở miệng.

"Nhiếp Vô Ưu là ai?" Diệp Oản Oản nghi ngờ.

"Trước đừng hỏi cái này, cô em Diệp Hữu Danh à, cô năm nay bao nhiêu tuổi?" Tà mị đạo sĩ phát hiện, nhìn kỹ một chút mà nói, cái Diệp Hữu Danh này cùng Nhiếp Vô Ưu trong hình, đích xác rất tương tự a.

"Hai mươi, làm sao thế?" Diệp Oản Oản mặc dù không biết cái đạo sĩ này lại muốn làm cái gì, nhưng vẫn nói ra đúng sự thật.

"Hai mươi sao?"

Tà mị đạo sĩ nghe vậy, như có điều suy nghĩ, hai mươi mà nói, tuổi tác có chút không khớp, Nhiếp Vô Ưu năm nay ít nhất cũng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi đi...

"Cô em Diệp Hữu Danh à, cô có phải mất trí nhớ hay không? Hoặc là từng có dã nam nhân? Lại hoặc là, mất trí nhớ lại từng có dã nam nhân?" Tà mị đạo sĩ vội vàng liên tiếp nói chuyện.

Diệp Oản Oản: "..." Bỗng nhiên thật sự muốn xé rách miệng của hắn...

"Hay hoặc là... Có thể cô có một người con trai năm tuổi mà cô lại không biết hay không?" Đạo sĩ kia lại nghiêm trang mở miệng nói.

Trên trán của Diệp Oản Oản gân xanh nhỏ nhảy ra: "..." Cô có con trai nhưng cô lại không biết? Anh ngu ngốc sao?

Thấy Diệp Oản Oản không mở miệng, vẻ mặt của đạo sĩ đầy thành thật nói: "Cô em, cô có thể để cho tôi nhìn ngực của cô một chút hay không..."

Diệp Oản Oản rốt cuộc không thể nhịn được nữa, cười híp mắt nhìn chằm chằm đạo sĩ kia mở miệng nói: "Ha ha, vị đạo hữu này, tôi mới vừa cho anh tính một quẻ, anh tối nay sợ là có họa sát thân a!"

Nhìn thấy bộ dáng của Diệp Oản Oản ngoài cười nhưng trong không cười, đạo sĩ nhất thời nuốt nước miếng, đại khái cũng ý thức được những vấn đề mà chính mình nói ra này có bao nhiêu phần trăm muốn ăn đòn, liền mở miệng cười nói: "A... Ha ha... Tôi tính tới trong nhà của tôi khả năng bốc cháy rồi, liền đi trước rồi... Đi trước..."

"Cô em! Chúng ta hữu duyên gặp lại sau Hàaa...!" Đạo sĩ kia nhất thời trong lòng bàn chân đầy mồ hôi, chạy nhanh đến mức không còn thấy bóng.

Nhìn lấy phương hướng đạo nhân kia ly khai, Diệp Oản Oản im lặng nhéo mi tâm một cái.

Thân thủ ngược lại rất khủng phố, nhưng não sợ là có vấn đề đi, quả thật là bệnh thần kinh...

.....................................

Tiểu nhà hát: 

Tiểu ma đầu: Mẹ!

Diệp Oản Oản: Ngươi là ai à? Đừng loạn kêu a, tôi mới hai mươi tuổi, làm sao lại có con trai lớn như vậy được chứ!

Tiểu ma đầu: "Ba!"

Tư Dạ Hàn: Oản Oản, anh cũng không có con riêng, tin tưởng anh.

Tiểu ma đầu: ... Cho nên, cha mẹ cũng không biết mình sinh ra con thật sao?


Chương 605: Là thực sự đói bụng

Convertor: Vovo

Editor: Hyna Nguyễn

"Em đã về rồi!"

Diệp Oản Oản trở lại Cẩm Viên, mới vừa vào cửa liền thấy Tư Dạ Hàn đang ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng khách, trên đầu gối để một cái laptop.

Thấy Tư Dạ Hàn ngồi ở phòng khách, Diệp Oản Oản có chút hoài nghi: "Ai? Bảo Bảo, anh làm sao lại ngồi ở chỗ này không vào phòng à?"

Tư Dạ Hàn đang muốn mở miệng nói chuyện, Diệp Oản Oản đã đặt mông đi qua ngồi xuống: "Lần trước là lấy lý do ánh sáng tốt, lần này không phải lại là muốn nói phong thủy của phòng khách được đi a? Không cần khẩu thị tâm phi á! Em biết anh chính là đang cố ý chờ em a!"

Tư Dạ Hàn: "..."

Cô cũng không biết chuyện gì đang thay đổi a, rõ ràng lúc trước sợ hãi Tư Dạ Hàn như vậy, nhưng bây giờ vừa nhìn thấy anh liền không nhịn được nói ra mấy câu đùa giỡn.

Diệp Oản Oản đang muốn tiếp tục nói giỡn, phát hiện thể lực chống đỡ hết nổi, bụng nhanh như chớp kêu lên, nhất thời ôm bụng gào thét bi thương: "Bảo Bảo, em đói ~ "

Tư Dạ Hàn nhìn cô gái bên cạnh một cái, sau đó, cúi người tại trên khóe miệng của cô hôn một cái.

Diệp Oản Oản nhất thời ho nhẹ một tiếng: "Híc, không phải là loại đói bụng này rồi, là thực sự đói bụng a!"

"Không có đồ ăn sao?"

"Cái loại tụ họp này có thể ăn cái gì a!" Diệp Oản Oản lầu bầu.

Một đêm chỉ ngồi nghe hết toàn bộ những điều suy nghĩ linh tinh của Cung Húc mà thôi. Tư Dạ Hàn vẫy tay đem người giúp việc kêu qua.

Rất nhanh phòng bếp bên kia liền bưng tới một bàn bữa ăn khuya nóng hổi, hoành thánh, bánh bao, sủi cảo đủ loại đều có.

Từ lúc ra khỏi cửa đều nơm nớp lo sợ, đến bây giờ trở lại còn có bữa ăn khuya nóng hổi chờ lấy, Diệp Oản Oản cảm thấy quả thật là giống như đang nằm mộng.

Chỉ cần đem đại ma đầu chăm sóc cho tốt, cuộc sống của cô sẽ vô cùng tốt hơn, đại ma đầu không ghen hết thảy đều dễ nói chuyện a.

Tâm tình Diệp Oản Oản đang vui mà ăn khuya, nhân tiện cho Tư Dạ Hàn ăn mấy miếng, thanh âm nhắc nhở của WeChat như là bom nổ đinh đinh đinh không ngừng mà vang lên.

Đúng như dự đoán, lại là Cung Húc tên kia phát tới.

[ Cung Húc: Diệp ca, anh rốt cuộc là lúc nào để cho tôi thấy mứt hoa nhỏ? ]

[ Cung Húc: Diệp ca, anh có phải không yêu tôi rồi hay không hả?

[ Cung Húc: Nếu không anh vì cái gì cũng không an bài công tác cho tôi? ]

[ Cung Húc: Diệp ca anh có phải muốn đóng băng tôi hay không, đuổi tôi ra

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net