✓Chương 71- 80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Hyna Nguyễn

Beta: sontradooo

Chương 71: Cũng nên dỗ dành chút chứ

Đại khái là bị đè nén quá lâu, trước khi sống lại cùng đời này tất cả tâm tình tiêu cực toàn bộ đều vào giờ khắc này phát ra hết, nước mắt của Diệp Oản Oản hoàn toàn không ngừng được, khóc hơn nửa giờ vẫn không có dấu hiệu dừng lại.

Tư Dạ Hàn từ đầu tới cuối cứ như vậy không nói một lời cứng người lại ở đó, không nhúc nhích.

Hứa Dịch không thấy Tư Dạ Hàn liền đuổi theo, vào lúc này đang đứng ở ngoài cửa. Thấy Diệp Oản Oản khóc thương tâm như vậy, hắn khó tránh khỏi cũng có chút áy náy.

Dù sao lần này đúng là hiểu lầm cô ấy, không cần nghĩ cũng biết cô ấy khẳng định bị ông chủ dọa sợ không nhẹ, lòng tốt còn bị hiểu lầm, có thể không thương tâm sao?

Cũng may chân tướng đã được biết rõ. Nhưng là ông chủ a, người ta khóc thành như vậy, ngài dầu gì cũng nên dỗ dành một chút đi à?

Ngài Như tượng ngồi ở chỗ đó ngược lại càng đáng sợ hơn đấy?

Được rồi, đối với ông chủ nhà mình mà nói, mới vừa rồi nói những lời đó phỏng chừng đã là cực hạn rồi, hắn không thể tưởng tượng ra một ông chủ dỗ dành con gái người ta là hình dáng gì, chỉ với những lời đó cũng đủ để cho hắn khiếp sợ.

Giờ phút này, Tư Dạ Hàn môi mỏng mím chặt, sống lưng phảng phất như một cái cung căng thẳng đến cực hạn, trái tim như tê liệt nhìn người con gái của mình nước mắt chảy càng lúc càng kịch liệt.

Đây là lần đầu tiên anh thấy Diệp Oản Oản khóc, vô luận sợ hãi hay căm ghét anh như thế nào, cô cũng không có khóc.

Không biết qua bao lâu, nam nhân một mực cứng ngắc ở nơi đó hít sâu một hơi, dường như vùng vẫy rất lâu, mới rốt cục chậm rãi buông lỏng cô gái trong ngực, trên mặt nhanh chóng khôi phục lạnh giá hờ hững, ngữ khí bình tĩnh không lay động mà mở miệng: "Hứa Dịch, đưa cô ấy trở về trường học "

Nói xong, cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.

Hứa Dịch nghe vậy, đầu tiên là sợ sệt một chút, ngay sau đó nhìn về phía bóng lưng ông chủ nhà mình rời đi, không khỏi cảm thấy tấm lưng kia có chút hiu quạnh.

Ông chủ làm sao biết dỗ người khác, điều duy nhất hắn có thể nghĩ tới là cách hắn xa một chút thì Diệp Oản Oản sẽ dễ chịu một chút đi!

Hứa Dịch than nhẹ một tiếng, hướng phía cô gái trên giường vẫn như cũ khóc sụt sùi nhìn nói: "Diệp tiểu thư đừng khóc, cô yên tâm sự tình đã rõ ràng, ông chủ sẽ không nhốt cô, cô xem ông chủ để tôi đưa cô trở về trường học!"

Nửa giờ sau, Diệp Oản Oản được đưa đến cửa trường học.

"Diệp tiểu thư, đến rồi." Hứa Dịch vững vàng dừng xe, sau đó đi vòng qua thay cô kéo cửa xe ra.

Diệp Oản Oản ôm lấy balo xuống xe, vẻ mặt mộc mộc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn như cũ mang theo nước mắt.

Hứa Dịch nhìn cô gái trước mắt, há miệng dường như muốn nói điều gì, cuối cùng vẫn không hề nói gì.

Mãi đến chiếc xe màu đen kia chậm rãi rời đi, biến mất ở trong màn đêm, ánh mắt Diệp Oản Oản trống rỗng chết lặng mới dần dần khôi phục tiêu cự, đứng tại chỗ một lúc lâu, mới chậm rãi cất bước, hướng phía trường học đi tới.

Cô không có lập tức trở về nhà trọ, mà là đến hồ nhỏ bên trường học ngồi xuống trên ghế dài ngồi xuống. Hơi lạnh gió đêm xuyên qua mặt hồ thổi lất phất ở trên mặt, để cho cô thanh tỉnh không ít.

Trước đây không lâu, thiếu chút nữa việc cũ lặp lại, mà bây giờ cô một lần nữa có được tự do.

Ngay từ đầu, cô chẳng qua là tương kế tựu kế, nhưng cho dù đều ở bên trong kế hoạch của cô, nhưng sợ hãi với Tư Dạ Hàn là thật, lúc đó ủy khuất cũng là thật.

Không chỉ lần này, mà là toàn bộ ủy khuất cùng oán phẫn tích cóp của hai đời. Trận khóc này, cô cơ hồ sức cùng lực kiệt, nhưng trút hết được ra ngoài, cũng dễ chịu hơn khá nhiều.

Ngoài ra, để cho cô hoàn toàn không ngờ tới, vẫn là thái độ của Tư Dạ Hàn. Cô không nghĩ tới, trong trí nhớ nam nhân đáng sợ hung ác hoàn toàn không có tình cảm con người, lại sẽ nói xin lỗi cô.


Chương 72: Phát hiện bộ mặt thật của ma lem

Cũng may cuối cùng hữu kinh vô hiểm, thuận lợi thay đổi quỹ đạo ban đầu, vượt qua nguy cơ lần này.

Diệp Oản Oản tạm thời không có buồn ngủ, liền tiếp tục ở bên hồ nhỏ ngồi suy nghĩ vài chuyện. Đang tập trung, sau lưng đột nhiên truyền tới một trận tiếng bước chân nhốn nháo.

Một người hùng hùng hổ hổ mà đi tới, sau đó đặt mông ngồi xuống ghế ngồi gần chỗ cô.

"Mẹ nó! Triệu Tinh Châu là tên cầm thú không có nhân tính! Lão tử phải đi bộ giáo dục tố cáo ông ta ngược đãi học sinh! Tâm lý biến thái!"

Ban đêm bên hồ nhỏ vô cùng an tĩnh, cho nên tiếng mắng chửi của nam sinh Diệp Oản Oản nghe rõ ràng.

Hử?

Nghe thanh âm này, còn có những thứ này nội dung đó, người nói chuyện hình như là người trước đó ở cửa phòng học thả thùng nước trêu cô——  Lăng Đông, chính là người Trình Tuyết ở trường học nhận làm anh trai.

Ách, nhìn dáng dấp bị thầy Triệu Tinh Châu hành hạ đến thật thảm a! Triệu Tinh Châu thật là không có để cho cô thất vọng, thậm chí ngay cả thứ bảy cuối tuần cũng không bỏ qua cho hắn.

Chỗ ngồi của Diệp Oản Oản cũng may là ở dưới bóng râm một cây đại thụ, cho nên Lăng Đông hoàn toàn không thấy cô, bất quá Diệp Oản Oản nhờ ánh trăng cùng đèn đường ngược lại thấy rất rõ ràng, Lăng Đông sắc mặt khô héo, đỡ lấy hai cái vành mắt đen thật lớn, cầm trong tay một lon bia, bên cạnh ném bài thi toán học bừa bộn, phía trên bị hắn để lại rất nhiều dấu chân đen thùi lùi.

"Diệp Oản Oản đồ ma lem này! Lại đem lão tử làm hại thảm như vậy! Chờ coi! Lão tử không đánh chết ngươi, sẽ không họ Lăng!" Lăng Đông dùng sức bóp vỡ lon bia trong tay, trên trán đầy gân xanh.

Nghe được tên của mình, Diệp Oản Oản khóe miệng nhất thời co rút. Có quan hệ gì tới cô? Chẳng lẽ bọn họ muốn dụ cô, thì cô phải ngoan ngoãn mắc lừa sao?

Lăng Đông ở trường học là tiểu bá vương, nổi danh bá đạo vô lý, bởi vì cha là chủ tịch trường học, học sinh bị hắn khi dễ, ăn thua thiệt cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng, ngay cả các giáo viên cũng mắt mở mắt nhắm không dám quản hắn.

Lần này đụng phải Triệu Tinh Châu là người khó ăn, nếu là đổi giáo viên khác, chỉ sợ tùy tiện mắng mấy câu thì xong rồi.

Nhưng nếu bị Lăng Đông theo dõi, cuộc sống ngày sau ở trường học của cô sợ là sẽ không tốt lắm...

"A, ma lem, thậm chí ngay cả lão tử cũng dám hại, chơi đùa lão tử vui lắm đúng không, lão tử chơi chết ngươi, để xem ngươi làm sao còn phách lối..."

Lăng Đông mở miệng lúc nào cũng ma lem, say khướt hùng hùng hổ hổ.

Diệp Oản Oản ở phía sau nghe mà không nhịn được, vì vậy ho nhẹ một tiếng mở miệng nói: "Tớ nói nha bạn học Lăng Đông, chính cậu đặt bẫy, không cẩn thận đổ lên thầy Triệu, có quan hệ gì với tớ?"

"A ——" bên cạnh không có dấu hiệu gì đột nhiên vang lên tiếng nói, Lăng Đông sợ đến cả người từ trên ghế lăn xuống dưới, thật lâu mới bò dậy, thanh âm vênh váo hỏi: "Là ai? Là, là người hay quỷ?!!"

Diệp Oản Oản có chút không muốn nói gì: "Cậu coi như cậu gặp quỷ đi!"

"Ngươi, ngươi là Diệp Oản Oản?" Lăng Đông không thấy rõ người đối diện, nhưng đã nghe được thanh âm của cô, thần sắc lập tức biến hóa đến cực kỳ khó coi.

Cũng không để ý tại sao Diệp Oản Oản đã trễ thế lại ở chỗ này, nam sinh nhất thời âm trầm mở miệng nói: "Ma lem mày còn dám nói! Nếu không phải mày cố ý đi sau một bước, nước làm sao sẽ đổ vào trên người thầy Triệu, lão tử làm sao sẽ thảm như vậy! Tao cho mày biết, mày chết chắc! Chỉ cần lão tử còn đang Thanh Hòa một ngày, mày cũng đừng nghĩ một ngày sống tốt! Lão tử cho mày cũng nếm thử một chút mùi vị sống không bằng chết!"

Diệp Oản Oản vỗ trán, quả nhiên không nên cùng những thứ thiếu niên này nói phải trái.

Thấy Diệp Oản Oản đứng dậy muốn đi, Lăng Đông làm thế nào cam tâm, ném lon bia trong tay, lảo đảo đuổi theo, bắt lấy cánh tay của Diệp Oản Oản: "Ma lem, lão tử cho phép mày đi chưa! Đứng lại cho lão tử..."

Lời còn chưa dứt, một giây kế tiếp, Lăng Đông đột nhiên trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm cô lộ dưới ánh trăng là khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp đến không tưởng tượng nổi, hoàn mĩ tinh xảo đứng ở nơi đó...


Chương 73: Vừa thấy đã yêu

Chỉ thấy cô gái trước mắt mặc cái đầm màu hồng phấn, tóc dài đen nhánh, da trắng như tuyết, nhất là cặp mắt kia, so với ngôi sao trên bầu trời còn sáng hơn, hình như vừa khóc qua nên chứa một tầng hơi nước trong suốt, càng động lòng người...

Nếu như nói hoa khôi trường-Trình Tuyết xinh đẹp, như thế cô gái trước mắt nhất định là tiên nữ hạ phàm.

Lăng Đông cảm giác tim mình giống như bị cái gì đó to lớn chạm vào, cái thanh âm bịch bịch đó vọng đến trong đầu, làm cho cả người hắn đều bối rối.

Diệp Oản Oản đối với loại vẻ mặt giống như gặp quỷ này đã sớm thành thói quen, nhưng dần dần lại phát hiện chỗ nào đó không đúng.

Lăng Đông ngay từ đầu đúng là như gặp quỷ, nhưng đột nhiên khuôn mặt càng ngày càng đỏ, ánh mắt càng kỳ quái, cuối cùng phảng phất như bị chạm giật nên buông lỏng tay.

Cái phản ứng này, lại như đang xấu hổ cùng khẩn trương lắp bắp nhìn chằm chằm cô mở miệng: "Cậu... cậu là Diệp Oản Oản?"

Diệp Oản Oản nghe vậy hơi nhíu mày, theo bản năng sờ mặt mình một cái, lúc này mới nhớ tới, cô là mang theo dung mạo thật từ nhà cũ bên kia trực tiếp ra cửa, ăn mặc rất bình thường, cũng không có hóa trang.

Quả nhiên, không hóa trang nhất định sẽ hù đến bạn học!

Bây giờ nhìn cũng nhìn rồi, cô cũng không cách nào phủ nhận, chỉ có thể cười một tiếng mở miệng nói: "Hôm nay không trang điểm, hù đến cậu, ngượng ngùng."

Nói xong liền lười biếng xoay người đi.

Mãi đến khi bóng lưng Diệp Oản Oản mất hút không nhìn thấy, Lăng Đông như nằm mơ đứng ngơ ngác tại chỗ.

Chuyện gì đang xảy ra??!

Bạn nữ xinh đẹp hơn Trình Tuyết kia—— là ma lem Diệp Oản Oản? Điều này sao có thể!!!!

Lăng Đông ôm lấy tâm tình vô cùng khó hiểu, chậm rãi từng bước trở lại nhà trọ.

Thấy Lăng Đông, ba nam sinh khác trong nhà trọ lập tức nghênh đón.

Trong đó một người tóc húi cua ân cần đưa lên một điếu thuốc: "Đông ca, anh đã trở lại!"

Thấy Lăng Đông đi thẳng tới trên giường mình rồi ngồi xuống, không phản ứng chút nào, tóc húi cua ngẩn người: "Híc, Đông ca, anh làm sao vậy? Không có sao chứ?"

Nam sinh giường trên thấy Lăng Đông bộ dáng mất hồn mất vía, sắc mặt cũng có chút lo âu: "Đông ca, anh đừng dọa chúng em!"

Đối diện là nam sinh ở trần, mặc quần cộc la lớn một cái, nổi giận mắng: "Cmn Triệu Tinh Châu cũng thật không có nhân tính! Không phải chỉ tạt nước ướt người hắn thôi sao, phải đến mức hành người vậy sao? Nhìn xem đem Đông ca bị chỉnh thành bộ dạng gì!"

"Tất cả là do con ma lem Diệp Oản Oản làm hại! Đông ca đừng nén giận, ngày mai chúng em sẽ để cho cái nha đầu chết tiệt kia đẹp mắt! Thay anh và Trình Tuyết trả thù!"

Ba người đang bất bình giùm, dần dần lại cảm thấy là lạ ở chỗ nào, Lăng Đông vẻ mặt ngơ ngác, cả khuôn mặt đỏ bừng, theo đó lỗ tai đến cổ đều đỏ, vẫn còn tự mình lẩm bẩm cái gì mà--

"Không có khả năng"

"Làm sao có thể xinh đẹp như vậy"

"Đơn giản là nữ thần"

...

Ba người trố mắt nhìn nhau, trạng thái này, chỗ nào giống bị Triệu Tinh Châu chỉnh đến tinh thần hoảng hốt, ngược lại có chút giống như—— mấy thằng trai mới lớn hoài xuân!

Vào lúc này Lăng Đông căn bản không nghe được mấy người bạn cùng phòng nói gì, cũng không chú ý tới bọn họ đang nhìn mình chằm chằm nói nhỏ, đầu đều là hình ảnh cô gái làm cho tim đập hắn đập thình thịch, khuôn mặt đỏ ửng.

Đang ngơ ngẩn, đột nhiên cảm giác trong lòng bàn tay giống như có vật gì đó.

Chậm rãi mở ra nhìn một cái, là một bông hoa nhỏ màu hồng dệt bằng len, chắc do vừa rồi không cẩn thận nắm chặt quá nên từ trên quần áo của Diệp Oản Oản rớt xuống.

Nhìn bông hoa nhỏ kia, Lăng Đông đột nhiên thức tỉnh. Không phải mơ?

Là thật, nữ sinh kia thật sự là Diệp Oản Oản!

Diệp Oản Oản bỏ lớp trang điểm, diện mạo thật sự không phải là ma lem, ngược lại đẹp mắt như vậy?

Cái này không khoa học!!!


Chương 74: Anh hùng cứu mỹ nhân

Diệp Oản Oản trực tiếp trở lại nhà trọ, cũng không quá để ý khúc nhạc dạo ở bên bờ hồ, không đến mấy tháng nữa là tới kỳ thi đại học, cô ở trường học cũng không còn bao lâu nữa, không cần để một chuyện nhỏ lãng phí thời gian.

------

Sáng ngày thứ hai.

Diệp Oản Oản duy trì hình dạng khoa trương, như thường ngày đi tới phòng học.

Mới vừa vào cửa cả phòng học ồn ào lập tức liền yên tĩnh lại, các học sinh trong phòng học mỗi một người đều ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm cô, hơn nữa mặt đầy vẻ mong đợi.

Diệp Oản Oản có chút bất đắc dĩ, những người này biểu hiện rõ ràng như vậy, thật coi cô là kẻ ngu không nhìn ra được chuyện gì sao?

Được rồi, lấy chỉ số thông minh của cô trước kia sợ rằng thật đúng là không phát hiện được.

Diệp Oản Oản làm bộ như không có phát giác nào, đi thẳng tới chỗ ngồi của mình.

Ánh mắt liếc nhìn một cái, quả nhiên thấy cái ghế của cô có gì đó không đúng, hình như phía trên thoa một tầng thật dày keo trong suốt, không nhìn kỹ thật đúng là không nhìn ra, nếu đặt mông ngồi lên thì...

Loại keo siêu dính này, vừa ngồi lên cả người đều phải dính vào ghế, trừ phi cỡi quần ra tại chỗ mới có thể thoát khỏi.

Mặc dù sẽ không bị thương gì, nhưng cô sẽ mất hết mặt mũi trước mặt bạn học.

Diệp Oản Oản nhìn người ngồi kế bên - Tư Hạ một cái như ngày thường gục xuống bàn ngủ, thầm thở dài một câu lam nhan họa thủy*.

*lam nhan họa thủy = hồng nhan họa thủy, nhưng câu này dùng cho nam (lam), ý chỉ người có sắc đẹp nhưng mang đến nhiều tai họa

Đang muốn đưa tay kéo cái ghế, bên cạnh đột nhiên vọt ra một người, đầu tiên là đem cô kéo ra phía sau, sau đó nhanh chóng ném cái ghế của cô ra.

Cái ghế bị kéo đến phía trước, ánh mặt trời bên cửa chiếu vào, nhất thời tất cả mọi người đều thấy rõ trên ghế bị bôi thật dày một tầng keo trong suốt.

Tư Hạ đang trong giấc ngủ bị tiếng vang chói tai đánh thức, ánh mắt không kiên nhẫn quét qua phía trước Diệp Oản Oản, cùng với Lăng Đông, ngay sau đó ánh mắt rơi vào trên cái ghế kia, hơi hơi nhíu mày.

Diệp Oản Oản không chú ý tới phản ứng của Tư Hạ, chẳng qua là hơi nhíu mày mà nhìn Lăng Đông đột nhiên xuất hiện.

Có ý gì?

Lăng Đông bị cặp con ngươi đen nhánh kia nhìn chằm chằm, vẻ mặt ngang ngược càn rỡ nhất thời trở nên vô cùng cứng ngắc, không nói tiếng nào đem cái ghế của cô kéo tới vị trí của hắn, sau đó lại đem cái ghế của hắn đưa lại cho Diệp Oản Oản.

Cái này còn không xong, dưới chỗ ánh mắt trố cùng mắt nghẹn họng của mấy bạn học nhìn, Lăng Đông lại đưa ra tay, thò trong ngăn bàn của Diệp Oản Oản, móc ra một con chuột chết.

Thấy chuột chết, vài nữ sinh nhát gan hét ầm lên.

Lăng Đông mặt không đổi đem con chuột chết vứt đi, sau đó dùng ánh đèn của điện thoại chiếu vào trong ngăn bàn, chắc chắn bên trong không còn con gì, nhìn Diệp Oản Oản mà nói ồm ồm: "Ngồi đi."

Nói xong cũng không dám nhìn thẳng con mắt của Diệp Oản Oản, trở lại vị trí của mình, cởi áo khoác trên người xuống, đặt trên tầng keo kia, sau đó cứ như vậy ngồi xuống.

Diệp Oản Oản: "..."

Không chỉ là Diệp Oản Oản, cả phòng học đều yên tĩnh không tiếng động, tất cả mọi người đều bị chuỗi hành động này của Lăng Đông làm cho bối rối.

Sáng sớm gặp quỷ! Chuyện này, đây là ý gì à? Lăng Đông sao lại giúp Diệp Oản Oản?

Nhất là Trình Tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tức giận, lại không tưởng tượng nổi nhìn Lăng Đông chằm chằm, trong mắt đều là không cách nào tin được.

"Cmn! Đông ca, đây là tình huống gì a? Không phải đã bàn là hôm nay phải chỉnh nha đầu kia một trận thật tốt sao?" Nam sinh tóc húi cua ngồi cùng bàn Lăng Đông đầu óc mơ hồ hỏi.

Vẻ mặt của Lăng Đông hơi không kiên nhẫn: "Im miệng! Lão tử làm gì phải giải thích với cậu sao?"

"Ây..." Nam sinh ngồi cùng bàn trong nháy mắt liền im lặng.


Chương 75: Diệp Oản Oản là người của tôi!

"Trời ơi! Chuyện gì đang xảy ra! Tớ còn tưởng rằng hôm nay nhất định là có trò hay để xem! Lăng Đông làm sao lại giúp Diệp Oản Oản?"

"Ai mà biết, thật là gặp quỷ!"

"Đoán chừng là bị thầy Triệu chỉnh đến sợ rồi sao?"

"Làm sao có thể, Lăng Đông—— Tiểu bá vương cũng có lúc sợ sao? Không náo đến cùng cũng là không tệ rồi!"

...

Bên trong một mảnh nghị luận, Diệp Oản Oản ngồi xuống ghế của Lăng Đông.

Cô đã chuẩn bị khoảng thời gian này sẽ bị phiền toái tìm đến, không nghĩ tới kết quả lại ngoài dự liệu của cô. Lăng Đông bị thầy Triệu chỉnh đến sợ?

Hay là——

Diệp Oản Oản không khỏi nhớ tới tối ngày hôm qua, Lăng Đông ngoài ý muốn chứng kiến bộ dáng không trang điểm của cô.

Sẽ không phải chứ, cái này có liên quan gì?

Rất nhanh tiếng chuông vào học vang lên, trong phòng học lần nữa yên tĩnh lại, Diệp Oản Oản cũng không nghĩ nhiều nữa.

Cô có chút xuất thần nhìn điện thoại di động đặt ở trong ngăn bàn của mình. Từ tối hôm qua đến giờ, Tư Dạ Hàn để cho Hứa Dịch đưa cô về trường học xong cũng không có liên lạc với cô.

Dựa theo phản ứng của anh ngày hôm qua, hẳn là không có tức giận nữa?

Thật ra thì ngày hôm qua cô đã mạo hiểm, vạn nhất Tư Dạ Hàn dưới cơn thịnh nộ hoàn toàn mất đi lý trí trực tiếp nhốt cô lại, không cho cô cơ hội giải thích, hậu quả khó mà lường được.

Cũng may là khoảng thời gian này không uổng phí tâm tư của cô, Tư Dạ Hàn chưa có hoàn toàn tin vào lời nói của Thẩm Mộng Kỳ, mà là chính mình đi kiểm tra một lần.

Sau khi hết tiết, nhẫn nhịn suốt buổi sáng các học sinh nhộn nhịp tiếp tục nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản xì xào bàn tán, hiển nhiên đối với việc không thấy Diệp Oản Oản xui xẻo mà canh cánh trong lòng.

Thấy Trình Tuyết cùng ba đồng đảng khí thế hung hăng hướng phía Diệp Oản Oản đi tới, mọi người nhất thời lên tinh thần.

"Ma lem đi ra! Có chuyện tìm cô!" Trong ba người đó một nữ sinh cằm nhọn ác thanh ác khí mở miệng nói.

Bình thường nếu khi ra chơi bị kêu như vậy, cơ bản đều bị mang tới nhà vệ sinh nữ khi dễ một hồi.

Diệp Oản Oản mặc dù không muốn để ý tới những thứ ngây thơ tranh đoạt tình cảm này, nhưng phiền toái tìm tới cũng quả thực ảnh hưởng tới tâm tình của mình.

Đáy mắt xẹt qua tia sáng lạnh lẻo, sau đó ung dung mở miệng nói: " Được a!"

"Kì kèo cái gì, còn không mau một chút!" Nữ sinh không kịp đợi mà kéo cô một cái, bên cạnh một nữ sinh khác cũng bắt đầu lôi kéo cô.

Tư Hạ đang nằm ngủ một bên ngẩng đầu lên, nhìn tình hình trước mắt hơi nhíu mày, đang muốn mở miệng, sau lưng truyền tới một âm thanh cực kỳ âm lãnh.

"Ai cho phép các ngươi động vào cậu ấy?"

Lăng Đông đứng ở cửa phòng học, trong tay mang theo một cái túi ny lon thật to, sắc mặt dị thường đáng sợ.

Lăng Đông tướng mạo mặc dù không xuất sắc như Tư Hạ, nhưng cũng là kiểu anh tuấn. Chẳng qua là khí chất cùng Tư Hạ hoàn toàn bất đồng, giống như chó sói kiêu căng khó thuần, toàn thân cao thấp đều đầy bạo lực, nói đến đánh nhau dị thường tàn bạo, ngày thường ai gặp cũng sợ, giờ phút này sắc mặt âm trầm càng làm cho tất cả mọi người đều phát run.

Thấy Lăng Đông trầm mặt đứng ở cửa, ba nữ sinh bị dáng vẻ đáng sợ của hắn dọa hết hồn: "Đông,Đông ca!"

Một nữ sinh trong đó lấy can đảm giải thích: "Đông ca, con ma lem này quá ghê tởm, không chỉ có đoạt vai diễn của Trình Tuyết, còn làm hại Đông ca thảm như vậy, chúng ta chẳng qua chỉ là muốn dạy dỗ nó một chút, cho anh hả giận mà thôi!"

Ánh mắt Lăng Đông quét từng cái qua ba người nữ sinh kia, cùng với tất cả mọi người trong phòng học, gằn từng chữ mở miệng nói: "Nếu ý của tôi các ngươi còn chưa hiểu, tôi lặp lại lần nữa, bắt đầu từ bây giờ, Diệp Oản Oản là người của tôi! Nếu ai còn dám động cô ấy, chính là đang gây chuyện cùng với Lăng Đông tôi!"



Chương 76: Không phải trả thù, mà muốn hẹn hò!

Ba nữ sinh: "..."

Tất cả học sinh trong phòng học: "..."

Bao gồm cả bản thân Diệp Oản

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net