Chương 801- 820

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 801: Em quả thật là nghịch thiên!

Edit: Vânn

Beta: Gemini

Diệp Oản Oản nói xong thì thương tâm khóc không dứt, "Thím hai còn... còn đem chuỗi vòng tay con vừa mới tặng vứt đi, nói là ghét bỏ loại đồ giá rẻ này, đây là toàn bộ tiền lương một tháng con cố ý mua, con quả thực tức không nhịn nổi, liền cùng thím hai giằng co, kết quả thím hai liền đẩy con..."

"Nha đầu chết tiệt! Mày... Mày quả thật là nói bậy nói bạ!"

Lương Mỹ Huyên giận đến gần chết, vội vàng nhìn về phía hai ông bà giải thích, "Cha, mẹ, làm sao có thể, con căn bản không có đẩy nó, ngược lại là nó đánh con hai bạt tai!"

Nước mắt Diệp Oản Oản cộp cộp rơi xuống, "Thím hai, nói chuyện cũng cần có lương tâm, nếu như không phải thím nói quá mức, nếu như không phải thím... Nếu như không phải thím nói ông nội bà nội sớm muộn cũng có một ngày sẽ chết, con làm sao có thể tức giận mà đánh thím?

Còn nữa, không phải là thím đẩy con, chẳng lẽ là chính con té trên đất? Chuỗi ngọc không phải thím ném, chẳng lẽ là con kéo xuống đất từ trên tay thím? Thím hai, có phần khinh người quá đáng đó!"

"...!" Lương Mỹ Huyên nghe xong nghẹn họng, trợn mắt há hốc mồm, thiếu chút nữa bị tức đến hộc máu.

Thực sự chính là nó tự ngã xuống đất, chuỗi ngọc trên tay bà ta cũng là chính nó cứng rắn lôi xuống! Bà ta rõ ràng chỉ nói một câu, "Tiểu tiện nhân sinh phế vật", nó lại có thể suy diễn ra nhiều như vậy, lời văn câu chữ cũng đều là khiêu khích quan hệ của bà ta và cha mẹ chồng.

Hai ông bà vốn dĩ không quá tin tưởng lời của Diệp Oản Oản, nhưng nghe đến đó, nhất là sau khi nhìn thấy hạt ngọc châu chia năm sẻ bảy tán loạn trên mặt đất, đã tin tưởng bảy tám phần.

Nếu là lúc trước Diệp Oản Oản nói, hai ông bà cũng sẽ không tin tưởng, nhưng biểu hiện gần đây của Diệp Oản Oản thật sự rất tốt, biểu hiện tối nay càng làm cho bọn họ hài lòng, liền gia tăng độ tin cậy cho những lời này.

Ánh mắt Diệp Hồng Duy nhất thời nghiêm nghị nhìn sang Lương Mỹ Huyên.

Mấy năm nay, con thứ hai tự mình cầm quyền, quả thật có chút không để ai vào trong mắt.

Ông còn chưa có chết, lại có thể dám nói ra những lời như cái nhà này là nó định đoạt? Ai cho nó quyền này!Mặc dù cái này nhà sớm muộn cũng phải giao cho con thứ hai thừa kế, nhưng trong lòng Diệp Hồng Duy vẫn là vô cùng không vui...

"Cha, mẹ, hai người ngàn vạn lần chớ tin tưởng lời nha đầu chết tiệt này nói, tất cả đều là nha đầu chết tiệt này bêu xấu con, con thề với trời, tuyệt đối không có nói qua những lời đó..."

"Đúng vậy, ông nội, bà nội, con có thể làm chứng!" Diệp Y Y cũng vội vàng mở miệng.

Diệp Oản Oản một bên lau nước mắt, một bên đứng lên, khom người, đem từng viên từng viên hạt châu rơi trên đất nhặt lên, cũng không giải thích một câu nào.

"Ông nội, bà nội, thật xin lỗi, con lại mang thêm phiền toái cho hai người, con vốn cho rằng nơi này là nhà của con, con cố gắng thử thay đổi chính mình, cố gắng để cho mình dung nhập vào trong cái nhà này, con thậm chí có thể... chắp tay nhường người yêu thích nhất ra... Nhưng bây giờ, con nghĩ, con sai lầm rồi..."

"Anh, chúng ta đi thôi..."

"À? Uhm..." Mãi đến khi Diệp Oản Oản gọi mình, Diệp Mộ Phàm mới phục hồi tinh thần lại, ngơ ngác đi theo em gái của mình.

Đi khỏi nhà cũ.

Vừa mới lên xe, Diệp Oản Oản lập tức khôi phục thần thái lười biếng cùng không đếm xỉa tới, thật giống như cô gái đáng thương vừa mới chịu hết ủy khuất và khi dễ kia chẳng qua là ảo giác của anh thôi.

Diệp Mộ Phàm "Ực" nuốt nước miếng, "Mịa nó... Anh cho là anh đã biết diễn rồi, lần trước còn vì cái này đắc chí, mới vừa nhìn thấy em, con mịa nó mới biết cái gì là kỹ thuật diễn xuất cấp bậc nữ hoàng điện ảnh! Em thật sự là nghịch thiên! Anh ở bên cạnh đều nhìn mộng bức rồi, một chút tâm lý cũng không có chuẩn bị, dầu gì cũng nên báo trước một tiếng với anh chứ..."

Diệp Oản Oản tiện tay ném hạt ngọc châu trong lòng bàn tay, nhàn nhạt nói, "Em chẳng qua chỉ là gậy ông đập lưng ông."

Mẹ con Lương Mỹ Huyên và Diệp Y Y không phải là thích giả bộ nhất sao?

Vậy thì thử xem, rốt cuộc ai hơn có thể sắp xếp gọn rồi.


Chương 802: Chuốc say rồi hạ thủ

Edit: Vânn

Beta: Gemini

Lão gia tử mặc dù đã có tuổi, nhưng rất coi trọng quyền uy của mình, lời nói của cô tối nay, đủ để gieo một "hạt giống" ngăn cách ở trong lòng lão gia tử...

Đêm khuya, Diệp trạch.

Đàm Nghệ Lan cau mày, "Hồng Duy, chuyện tối nay ông thấy thế nào? Mỹ Huyên và Y Y đều một mực chắc chắn là Oản Oản cố ý bêu xấu, tôi thấy, lấy tính tình của Mỹ Huyên, quả thật không đến nổi nói ra những lời đó, huống chi còn có Y Y làm chứng..."

Lão gia tử hừ một tiếng, "Y Y tự nhiên sẽ nói giúp cho mẹ nó, về phần Oản Oản, bà cho là nha đầu kia là người có đầu óc để làm ra loại chuyện như vậy? Tám phần mười là Mỹ Huyên quả thật nói những lời đó!"

Đàm Nghệ Lan nghe vậy không khỏi nghĩ nghĩ, cháu gái nhỏ nhất nhà mình này là người lỗ mãng xung động, mỗi lần chỉ biết cãi lộn, cũng quả thật không phải là người có đầu óc có thể có tâm tư chơi đùa như thế.

Lão gia tử trầm ngâm mở miệng, "Hiện tại tâm con dâu thứ hai quá lớn, bây giờ tôi còn chưa chết, liền bắt đầu mong tôi chết, hoàn toàn cầm quyền rồi!"

Đàm Nghệ Lan mở miệng nói, "Mỹ Huyên và Uyển Quân có chút mâu thuẫn, dưới sự kích động quả thật có thể nói chút ít lời không xuôi tai, nhưng đứa nhỏ này một mực rất hiếu thuận, không có nhiều khả năng nói ra những lời nguyền rủa chúng ta chết như vậy, sợ là nha đầu Oản Oản kia cố ý phóng đại chút ít."

Lão gia tử hừ lạnh, "Coi như chưa nói qua, bà dám cam đoan thằng hai và vợ nó không nghĩ như vậy?"Đàm Nghệ Lan thở dài, "Thật ra thì, muốn cầm quyền cũng không có gì sai, đứa lớn đã không nhờ vả được, Diệp gia bây giờ chỉ có thể dựa vào đứa thứ hai chống đỡ, bọn họ thừa kế Diệp gia, cũng là chuyện sớm muộn..."

Lão gia tử ánh mắt lóe lên, "Chuyện này cũng chưa chắc!"

Con lớn làm ra loại chuyện kia, để cho ông quá thất vọng, cháu trai lại là không học vấn không nghề nghiệp, người ngu không chịu được, cháu gái không chừa chuyện hoang đường nào không làm lại càng không cần phải nói, người một nhà con trai lớn đều là quá hoang đường.

Ông không muốn tâm huyết hơn nửa đời mình tất cả đều hủy ở trong tay hậu bối, cho nên không tiếc đại nghĩa diệt thân, nhưng bây giờ còn chưa đến cuối cùng, không có nghĩa là người thừa kế đã được quyết định.

"Tôi thấy biểu hiện gần đây của Mộ Phàm và Oản Oản cũng không tệ!" Lão gia tử trầm ngâm.

Điểm này Đàm Nghệ Lan ngược lại đồng ý, "Nếu như là Mộ Phàm thật có thể quay đầu lại, dĩ nhiên là tốt, chỉ sợ lấy tính tình của nó, không kiên trì được bao lâu, chuyện như này lúc trước cũng không phải là chưa từng xảy ra."

Lão gia tử trầm ngâm: "Không gấp, từ từ xem đi."

.........

Châu Giang Đế Cảnh.

Đến nhà trọ, Diệp Oản Oản dừng xe, đẩy Diệp Mộ Phàm xuống, "Đến rồi, xuống xe đi."

"Em không quay về?" Diệp Mộ Phàm cau mày hỏi.

Diệp Oản Oản: "Không trở về, em còn có hẹn."

Diệp Mộ Phàm xù lông: "Có lầm hay không, hai người vừa mới du lịch về, ngày ngày ở chung một chỗ cũng không chán, cũng không chê phiền!"

Diệp Oản Oản liếc một cái, "Loại cẩu độc thân như anh thì sẽ không hiểu."

Trên thực tế cô và Tư Dạ Hàn không phải là mới du lịch về, mà là tiểu biệt thắng tân hôn, tối hôm qua cô đi gấp lại không có chờ lâu, tự nhiên muốn bổ sung.

"TDM..." Diệp Mộ Phàm trong lòng đâm một đao, ngàn vạn không nghĩ tới, anh ta lại có một ngày cũng bị người khác gọi cẩu độc thân.

Diệp Mộ Phàm đang muốn rời đi, Diệp Oản Oản đảo tròng mắt, gọi lại, "A, anh, em nghe nói lần trước có người tặng anh một chai rượu ngon?"

Gần đây tất cả đều thuận lợi, hôm nay lại đánh cho Lương Mỹ Huyên một trận, tâm tình thật tốt, đột nhiên rất muốn uống chút rượu.

Giống hệt tâm trạng lần trước đột nhiên đặc biệt muốn ăn bánh ngọt hạnh nhân.

Diệp Mộ Phàm không hiểu nhìn cô, "Đúng vậy, tặng cho anh một chai Romanée Conti, em hỏi làm cái gì?"


Chương 803: Có anh ở bên cạnh

Edit: Vânn

Beta: Gemini

Diệp Oản Oản mở miệng cười: "Anh đưa cho em chứ sao."

Diệp Mộ Phàm cau mày, "Em muốn rượu làm gì?"

Diệp Oản Oản: "Em uống a!"

Nhất thời vẻ mặt Diệp Mộ Phàm cảnh giác trợn mắt nhìn sang, "Diệp Oản Oản! Em đừng hù dọa anh! Em có phải muốn cầm rượu đi chuốc say người đàn ông kia rồi hạ thủ hay không hả!"

Diệp Oản Oản: "..."

Anh, người thực sự suy nghĩ quá nhiều rồi, thực sự...

Cô giống với một tên cầm thú như vậy sao?

.........

Cuối cùng, Diệp Oản Oản vẫn đoạt chai rượu vang kia từ chỗ Diệp Mộ Phàm, sau đó ngâm nga bài hát, thật vui vẻ mà về tới Cẩm Viên.

"Bảo bảo, em đã về rồi!"

Tư Dạ Hàn ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng khách, bàn trà trước mặt để một ván cờ, nghe vậy, nhẹ nhàng thả con cờ trong tay ra, giương mắt, nhìn về phía cô gái.

Diệp Oản Oản vừa đổi giày vừa hưng phấn mở miệng, "Hì hì, thân ái, em đã nói với anh, tối nay em diễn vai số khổ tiểu bạch hoa, đem cả nhà Lương Mỹ Huyên và Diệp Y Y đều sắp tức điên rồi, em cảm thấy giải Oscar thiếu em một chiếc cup tiểu kim nhân..."

Đang nghĩ linh tinh, ánh mắt Tư Dạ Hàn rơi vào trên tay cô, "Em cầm trong tay cái gì?"

Diệp Oản Oản nhất thời có chút chột dạ, "A... Là rượu..."

Tư Dạ Hàn hơi nhíu mày, anh dĩ nhiên biết là rượu.

Vẻ mặt Diệp Oản Oản lấy lòng, "Đừng nhíu mày nha, nhiệm vụ đầu tiên của em khi vào công ty liền thuận lợi như vậy, chẳng lẽ chúng ta không nên uống rượu ăn mừng một chút sao?"

Sắc mặt Tư Dạ Hàn thanh lãnh, không có chút ít gì ý muốn thoả hiệp cả: "Khế ước."

Diệp Oản Oản liên tục mở miệng, "Được được được, em biết hiệp ước quy định không thể uống rượu á..., nhưng mà, gần đây tâm tình tốt nha, thật nhớ rượu nha, em chỉ uống một chút xíu, em thề!"

Thái độ Tư Dạ Hàn không có chút xoay chuyển nào: "Không được."

Diệp Oản Oản lại cọ gần thêm, ngồi gần hơn, "A Cửu, anh không cho em uống rượu, đơn giản là bởi vì phẩm rượu của em không được, hay là lo lắng em uống rượu không an toàn? Bất kể là bởi vì cái gì, nhưng bây giờ em ở chung một chỗ với anh, có anh ở bên cạnh em nha! Uống một chút có thể có chuyện gì?"

Tư Dạ Hàn: "... Vậy, một chút."

Diệp Oản Oản: "Thích anh nhất!!!"

Đại khái là bởi vì mình phá hủy nguyên tắc, Tư Dạ Hàn nhéo mi tâm một cái, vẻ mặt hơi có chút ảo não.

"Chờ một chút..."

Tư Dạ Hàn nói xong, cầm điện thoại di động lên, gọi điện cho Hứa Dịch.

Sau khi Hứa Dịch nhận được tin, lập tức chạy tới, "Cửu gia, ngài có gì phân phó?"

Sắc mặt Tư Dạ Hàn lạnh lùng mở miệng, "Tối nay, để tất cả người giúp việc, vệ sĩ, ám vệ ở Cẩm Viên không nên tùy tiện đi đi lại lại ở ngoài, bao gồm cả cậu."

Thấy vẻ mặt Tư Dạ Hàn nghiêm túc, Hứa Dịch cũng là bộ dạng cảnh giác, "Cửu gia, đã xảy ra chuyện gì sao?"

Tư Dạ Hàn: "..." Muốn anh giải thích thế nào?

Không đợi Tư Dạ Hàn mở miệng, bên cạnh Diệp Oản Oản lẩm bẩm, "Em chẳng qua chỉ là uống rượu mà thôi, tại sao lại không cho mọi người đi đi lại lại ở ngoài?"

Giữa hai người này có cái gì tất nhiên liên hệ sao?

Hứa Dịch nghe được lời của Diệp Oản Oản, nhất thời kinh hãi đến biến sắc, sầm mặt lại, "Cái...Cái gì... Oản Oản tiểu thư cô muốn uống rượu?"

Nhìn thấy vẻ mặt khoa trương của Hứa Dịch, Diệp Oản Oản một mặt không hiểu, "Đúng vậy, tôi ở nhà uống chút rượu ăn mừng, thế nào..."

Bộ dạng này là sao?

"Cửu gia, tôi lập tức đi làm!" Trong nháy mắt Hứa Dịch chạy một cái không thấy bóng dáng.

Vừa ra khỏi cửa Hứa Dịch liền bắt đầu gọi điện thoại cho các bộ phận, "Này này này, đội trưởng Phong, Thập Nhất, bây giờ hai người lập tức truyền lệnh xuống, nói tối nay tất cả mọi người không nên tùy ý xuất hiện, không không không, không phải là Cẩm Viên xảy ra chuyện, là vì sự an toàn của mọi người..."


Chương 804: Đời người quá tốt đẹp

Edit: Vânn

Beta: Gemini

Không tới mấy phút, toàn bộ Cẩm Viên đã yên tĩnh, không có một chút tiếng người.

Diệp Oản Oản chỉ nghĩ là Tư Dạ Hàn muốn có thế giới hai người, không thích bị quấy rầy, cũng không suy nghĩ nhiều, thật vui vẻ mà cầm hai ly rượu đi qua.

Rót sữa bò vào trong ly của Tư Dạ Hàn, sau đó lại tự rót rượu vang cho mình.

Diệp Oản Oản giơ ly lên: "Cạn ly!"

Tư Dạ Hàn liếc nhìn sữa bò của mình: "..."

Diệp Oản Oản sắc mặt nghiêm túc: "Bác sỹ Tôn nói bây giờ anh không thể uống rượu, uống sữa bò tương đối khỏe mạnh!"

Nếu như không phải là thân thể của Tư Dạ Hàn không cho phép, cô còn thật muốn... Chuốc say anh...

Cái người này bình thường thực sự quá đứng đắn rồi, hoàn toàn không nhìn thấu trong lòng của anh đang suy nghĩ gì, cô thật tò mò nếu như anh uống say sẽ là bộ dạng gì.

Tư Dạ Hàn nhấp miếng sữa bò, sau đó gắp cho Diệp Oản Oản một miếng thịt muối.

Phòng bếp đã sớm chuẩn bị xong điểm tâm tinh xảo, lúc Diệp Oản Oản ở nhà cũ căn bản không ăn thứ gì, vào lúc này vừa uống chút rượu, vừa thưởng thức món ngon, còn có người đẹp ở bên, cảm thấy đời người thật sự là quá tốt đẹp.

Sao kiếp trước cô lại đem cuộc sống của mình trở nên thảm hại như vậy?
Mặc dù sau khi trọng sinh vẫn nguy cơ trùng trùng như cũ, nhưng có thể tự do mà sống tuỳ ý, cô đã rất thỏa mãn.

Diệp Oản Oản nâng cằm lên, lắc lắc ly rượu trong tay: "A Cửu, em có thể hỏi anh một chuyện không?"

Tư Dạ Hàn: "Chuyện gì?"

Diệp Oản Oản: "Em muốn hỏi..."

Muốn hỏi anh, tại sao phải nhốt cô, chỉ là vì cô phản kháng và chạy trốn sao?

Nhớ lại đủ chuyện kiếp trước và lần ám sát trước đây, cô đột nhiên có một suy nghĩ, Tư Dạ Hàn nhốt cô, có phải là một kiểu... Bảo vệ hay không?

"Được rồi, không có gì."

Cuối cùng, Diệp Oản Oản vẫn không hỏi ra miệng.

Đời này là đời này, tất cả đều đã thay đổi.
Tư Dạ Hàn không có tiếp tục nhốt cô, cô cũng sẽ không giống cá trên thớt mặc người chém giết.

Cô sẽ bảo vệ tốt người bên cạnh, cũng sẽ bảo vệ tốt chính mình.

"Nhân sinh đắc ý tu tận hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt......"*

*câu này ko hiểu nên để nguyên luôn á @@

Thấy Diệp Oản Oản một ly lại tiếp một ly, Tư Dạ Hàn đè tay của cô xuống, "Em uống quá nhiều rồi."

Diệp Oản Oản ôm lấy chai rượu không buông tay, "Nào có a! Mới ba ly có được hay không, anh đừng nhỏ mọn như vậy mà!"

Tư Dạ Hàn có chút hối hận khi đáp ứng cô, nhưng không biết nghĩ đến cái gì, đáy mắt lại xẹt qua một chút do dự.

Trong nháy mắt thừa dịp Tư Dạ Hàn do dự, Diệp Oản Oản đã rót cho mình một ly...

Diệp Oản Oản gục xuống bàn, con mắt lóe sáng lấp lánh yêu cầu, "A Cửu A Cửu em muốn nước ăn luộc đậu phộng! Phối hợp đồ nhắm.... là nhất rồi!"

Tư Dạ Hàn đứng lên, chuẩn bị đi phòng bếp làm, đi một nửa lại không yên tâm xoay người, "Đừng uống nhiều."

Diệp Oản Oản gật đầu liên tục, "Được được, biết rồi!"

Cơ hồ là ngay khi Tư Dạ Hàn mới bước một chân, Diệp Oản Oản lập tức lại ực ực uống thêm mấy ly.

Trời ạ, muốn thoải mái uống rượu một chút mà cũng quá khó khăn rồi...

Rất nhanh một chai rượu vang liền không thấy hơn nửa, lúc đầu Diệp Oản Oản cảm thấy cũng tốt, dần dần, men rượu đi lên, bắt đầu thấy có chút choáng váng.

Chờ trong chốc lát, thấy Tư Dạ Hàn còn chưa trở lại, liền loạng choà loạng choạng xuống lầu chuẩn bị đi tìm anh.

"Ôi ai này... Cánh cửa đâu? Cánh cửa ở đâu..."

Diệp Oản Oản say khướt tìm cánh cửa, kết quả trực tiếp đi về phía cửa sổ.

Diệp Oản Oản đẩy cửa sổ ra, nhìn xuống dưới lầu, "Hử, hoá ra ở chỗ này a! Bậc cửa này... Sao lại cao như vậy..."

Giây kế tiếp, tung người nhảy một cái, thân hình nhanh nhẹn trực tiếp từ cửa sổ lầu hai nhảy xuống.


Chương 805: Ngủ chung có được hay không?

Edit: Vânn

Beta: Gemini

Sâu trong rừng cây nhỏ Cẩm Viên.

Một nhóm ám vệ trực tối nay đang khổ ngồi xổm ở chung một chỗ lánh nạn.

"Đội trưởng, lúc nào chúng ta mới có thể trở về?"

Phong Huyền Diệc gãi đầu, "Tôi... Tôi cũng không... Không biết..."

Thập Nhất thở dài, "Tôi đoán chừng ít nhất phải chờ đến sáng sớm ngày mai Oản Oản tiểu thư tỉnh rượu."

Những người khác cũng gật đầu phụ họa liên tục, "Đúng đúng, vì lý do an toàn, vẫn là chờ lâu một chút đi! Oản Oản tiểu thư uống rượu thật sự là quá đáng sợ..."

Huống chi sau khi đặc huấn, giá trị vũ lực của Diệp Oản Oản so với lần ở quán bar trước kia đã cao hơn một cấp bậc.

"Đời này tôi cũng không muốn một lần nữa đánh với Oản Oản tiểu thư sau khi say rượu đâu..."

.........

Vườn hoa cùng sân nhỏ ở Cẩm Viên vô cùng lớn, đối với Diệp Oản Oản say khướt mà nói quả thật là giống như mê cung.

Đại khái là bởi vì uống rượu, Diệp Oản Oản chỉ cảm thấy thân thể nóng ran, tay chân ngứa ngáy, rất muốn tìm người đánh một trận.Nhưng là, đi nửa ngày, ngay cả một bóng người cũng không thấy...

Diệp Oản Oản có chút bực bội rồi.

Tức giận, tại sao không có ai!

Diệp Oản Oản đang mơ mơ màng màng đi loạn, đột nhiên thấy được một khối màu trắng bạc ở dưới cây đại thụ.

A!

Đó là...

Diệp Oản Oản cơ hồ là ngay lập tức bị vật thể lông xù màu trắng bạc kia hấp dẫn ánh nhìn, mắt đều sáng lên, bạch bạch bạch chạy thật nhanh về phía cây đại thụ.

Sau khi đến gần, chỉ thấy Đại Bạch Hổ một thân bạch ngân đang nằm ngủ bên dưới cây đại thụ.
Bạch Hổ bóng loáng không dính nước, đầu gối thật to hô hô móng vuốt, lỗ tai thính thỉnh thoảng run rẩy một cái, đại khái là nghe được âm thanh có người đi lại, chậm rãi mở mắt, lộ ra một đôi mắt thú màu xanh nhạt, bên trong đồng tử đều là lạnh giá và cảnh giác.

Vừa nhìn thấy là Diệp Oản Oản, Đại Bạch Hổ nhất thời không có hứng thú mà trở về nằm lại.

"Oa —— Đại Bạch Đại Bạch Đại Bạch! Mày trở về lúc nào nha! Nhớ mày muốn chết!"

Có lẽ là bởi vì uống rượu quên sợ hãi, Diệp Oản Oản như một mũi tên, nhào về phía Đại Bạch Hổ, sau đó "Phốc" đem cả đầu đều chôn ở trên lông mềm mại của Đại Bạch Hổ, không chút kiêng kỵ bắt đầu cọ.

Cùng lúc đó, trong phòng.

Tư Dạ Hàn bưng đậu phộng nấu xong lên lầu, kết quả, trong căn phòng trống rỗng, không thấy bóng dáng Diệp Oản Oản, mà cửa sổ mở rộng.

"Đáng chết..." Tư Dạ Hàn nhất thời đổi sắc mặt.

Sớm biết không nên thiếu cảnh giác với cô một chút nào.

Tư Dạ Hàn gấp rút xuống lầu tìm người.

Kết quả, ở trong sân tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng, không biết rốt cuộc Diệp Oản Oản chạy đi đâu rồi.

Đang lòng như lửa đốt, trong vườn hoa nhỏ truyền tới âm thanh gầm thét của Slutte ——

"Rống —— "

Tiếng Slutte?

Tư Dạ Hàn chạy nhanh về phía âm thanh truyền tới, vòng qua một bên bụi hoa, sau đó liền thấy, dưới một cây đại thụ, Slutte bị Diệp Oản Oản ôm, không ngừng nhào nặn cọ sờ.

Một hồi sau, lông trắng mềm mại chỉnh tề của Slutte đã bị nhào nặn rối bời, mà biểu tình của Slutte nhìn qua quả thật là đã sắp muốn ăn thịt người, "Rống —— "

Nhân loại ngu xuẩn, không thấy người phụ nữ của anh đang làm gì sao? Không thấy nó đều bị làm nhục ra hình dạng gì sao?

Diệp Oản Oản nhanh như chớp lăn qua lộn lại ở trên người Đại Bạch, "A a a! Đại Bạch thật là mềm thật thoải mái! Đại Bạch buổi tối chúng ta ngủ chung có được hay không?"

"..." Tư Dạ Hàn nhìn một màn trước mắt, trên trán mơ hồ có vẻ sụp đổ.

Anh phòng bị tất cả mọi người, lại quên, còn có một con Bạch Hổ...


Chương 806: Đại Ma Vương thả đại chiêu!

Edit: Vânn

Beta: Gemini

Sâu trong rừng nhỏ Cẩm Viên.

Nghe xa xa truyền tới tiếng hổ gầm, mặt các ám vệ đầy hoài nghi, "A, đây là âm thanh gì?"

Thập Nhất trầm ngâm: "Hình như là của

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net