Chương 861- 880

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 861: Thật sự là niềm vui quá bất ngờ

Edit: Vânn

Beta: Gemini

Nếu như là Hàn Thiên Vũ tự mình lập một công ty riêng còn đỡ, hết lần này tới lần khác Hàn Thiên Vũ lại gia nhập công ty của Diệp Oản Oản, tình nguyện tới cái công ty nhỏ này của cô cũng không thèm ở lại Hoàn Cầu, mặt mũi của Chử Hồng Quang hết lần này đến lần khác đều bị mất sạch...

Hiện tại nhóm người Diệp Oản Oản đã chính thức tiến vào trạng thái làm việc.

Hôm nay Diệp Mộ Phàm đi tham gia hiệp hội Thời Thượng, Phí Dương hộ tống Hàn Tiện Vũ đi đến đài truyền hình Đế Đô để phỏng vấn riêng, Lạc Thần và Cung Húc đi cùng trợ lý tham gia họp mặt fan, Diệp Oản Oản đi chọn địa điểm quay phim, vừa mới ký hợp đồng thuê xong, lúc này đang chạy tới công ty...

Buổi trưa có thể nghỉ ngơi hai tiếng rồi lại tiếp tục công việc, Diệp Oản Oản đang suy nghĩ có nên đến tập đoàn Tư Thị tìm Tư Dạ Hàn hay không, khoảng thời gian này hai người bọn họ đều rất bận rộn, cho nên thời gian gặp mặt càng ngày càng ít, lần này hình như đã suốt ba ngày không gặp mặt rồi!

Diệp Oản Oản nghĩ tới đó thì lấy điện thoại ra, kết quả mới vừa lấy ra chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên, là Tư Dạ Hàn gọi tới.

Diệp Oản Oản vội vàng bắt máy, "Alô, bảo bảo ~ thật là đúng lúc, em vừa mới nghĩ tới anh! Anh đang ở công ty sao? Em qua đó cùng đi ăn trưa với anh được chứ?"

"Anh ở phòng làm việc của em." Đầu bên kia truyền tới âm thanh trong trẻo lạnh lùng trước sau như một của Tư Dạ Hàn.

Diệp Oản Oản nghe vậy vẻ mặt đầy kinh ngạc, "Cái gì? Phòng làm việc của em? Anh tới công ty của em à?"

Tư Dạ Hàn: "Mang bữa trưa cho em, e cứ về công ty là được."

Diệp Oản Oản quả thực là thụ sủng nhược kinh! Tư Dạ Hàn lại có thể đem cho cô bữa trưa tình yêu! Người này quả thực là có tiến bộ a...

Diệp Oản Oản kích động gật đầu, "Được được được, em liền bay trở về! Chờ em!! Haaa...! Đã đến cửa, lập tức đến ngay!"

"Em..." Tư Dạ Hàn dường như còn muốn nói điều gì, Diệp Oản Oản đã cúp điện thoại cái rụp.

Diệp Oản Oản chạy một mạch đem xe ném tới chỗ đậu, sau đó nhanh chóng ấn thang máy. Thang máy rất nhanh chạy thẳng lên văn phòng làm việc của bọn họ.

Lên lầu, Diệp Oản Oản trực tiếp đi thẳng tới phòng làm việc của mình.

Vừa đẩy cửa ra, quả nhiên thấy Tư Dạ Hàn đang ngồi trên ghế salon trong phòng.

Anh cởi áo vest ra, trên người mặc một cái len dệt màu xám tro nhạt, bên trong là áo sơmi trắng, trong tay cầm một quyển sách cô thuận tay đặt ở khu vực sách ngoại ngữ khó hiểu trên giá sách, vẻ mặt chuyên chú đọc, phía sau ánh sáng xuyên thấu qua rèm cửa sổ, hình ảnh này đẹp như tranh vẽ...

Một ngày không gặp như cách ba thu, huống chi đã là ba cái thu ~Diệp Oản Oản nhất thời bị mỹ sắc mê hoặc, khóa trái cửa phòng làm việc, ném cặp táp cùng chìa khóa xe trong tay liền chạy thẳng tới, hai tay "Phanh" chống trên ghế sa lon sau lưng Tư Dạ Hàn, cúi người ngọt ngào hôn một cái, "Nhớ em không?"

Đột nhiên bị Diệp Oản Oản hôn Tư Dạ Hàn nhìn cô, vẻ mặt có chút khó hình dung...

Ư? Vẻ mặt của Tư Dạ Hàn làm sao là lạ?

Diệp Oản Oản đang hoài nghi, đột nhiên nghe được đằng sau truyền tới "Đùng"...Một trái táo nhanh như chớp lăn đến dưới chân cô...

Sau đó, Diệp Oản Oản kẻ bị sắc đẹp mê hoặc nghiêng đầu sang chỗ khác, rốt cuộc nhìn thấy, trong phòng trừ Tư Dạ Hàn... còn có những người khác...

Cung Húc vẫn duy trì tư thế cầm trái táo như cũ, gương mặt đẹp trai đang trợn mắt há hốc miệng, cậu ta vốn đang nói chuyện với Hàn Thiên Vũ và Lạc Thần giờ cả người đều choáng tại chỗ, Hàn Thiên Vũ cũng hoàn toàn ngốc tại chỗ...

Phòng làm việc yên tĩnh, không hề có chút âm thanh, tất cả mọi người đều giống như bị điểm huyệt...

Nhưng nội tâm Diệp Oản Oản lại như núi lửa đang phun trào!

Mịa nó!!!!!!!Chuyện gì đang xảy ra!

Tại sao trong phòng làm việc lại còn có những người khác!

Hôm nay mấy người bọn họ không phải đều ở bên ngoài sao?

Tư Dạ Hàn, tại sao anh không nói trong phòng làm việc của em còn có người khác a a a a a a a a!

Diệp Oản Oản điên cuồng dùng ánh mắt tố cáo!

Vào giờ phút này, Diệp Oản Oản vẫn còn duy trì tư thế "Ghế sa lon" với Tư Dạ Hàn như cũ.

Tư Dạ Hàn thoáng sửa lại cổ áo có hơi chút xốc xếch, mở miệng: "Em không có cho anh cơ hội nói chuyện."

Diệp Oản Oản: "...!!!"

[~ Ha ha ha ha, Oản Oản muốn điên rồi có được hay không......]


Chương 862: Cô cũng rất tuyệt vọng a!

Editor: Như Ý

Beta: Gemini

Cái gì! Không cho anh cơ hội nói chuyện? Làm sao có thể!

Diệp Oản Oản dùng đại não đang rối loạn gian nan suy nghĩ một chút, phát hiện Tư Dạ Hàn lúc nãy ở trong điện thoại giống như còn muốn nói cái gì, nhưng mà cô chưa nghe xong liền cúp, sau đó cô cho là chắc chắn công ty hôm nay không có người, lúc vào cửa trong mắt chỉ còn lại sắc đẹp, kết quả ba cái người sống sờ sờ ở chỗ này cũng không thấy, chạy thẳng tới chỗ Tư Dạ Hàn liền hôn, đúng là căn bản không cho anh cơ hội nói chuyện...

Tạo nghiệt...Diệp Oản Oản ngàn lần không nghĩ tới, mình thông minh một đời, lại có thể mắc phải loại sai lầm cấp thấp này!

May mắn duy nhất chỉ có khi cô giả nam thì âm thanh tuyệt đối sẽ không đổi thành giọng nữ, như mà con mịa nó, cái này có ích lợi gì a!

Mấy lần trước cô vắt hết óc mới giải thích trọn vẹn, lần này chứng cớ xác thật, nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch...

Trong phòng làm việc vẫn yên tĩnh như cũ, ba người kia đều đã hóa đá, Lạc Thần giống như cột đá, Hàn Thiên Vũ mặt đầy ngạc nhiên, đến người đã sớm biết như Cung Húc cũng một mặt mơ hồ...

Mặc dù như thế, Diệp Oản Oản cũng cảm thấy không thể buông tha, cô còn có thể cứu vớt một chút..

Vội vàng suy nghĩ một chút, suy nghĩ một chút! Lần trước cô đẩy ngã Tư Dạ Hàn, quên khóa cửa, không cẩn thận bị Lạc Thần và Hàn Thiên Vũ bắt gặp, lúc đó đã giải thích thế nào...

Đại não của Diệp Oản Oản nhanh chóng chuyển động, bên cạnh đó cũng cố gắng bình tĩnh sửa sang lại quần áo thu hồi cánh tay chống đỡ ở bên người Tư Dạ Hàn. Đệt! Vừa rồi cô lại còn đang nghĩ thật sự không nghĩ tới, hiếm thấy Tư Dạ Hàn chủ động đến đây gặp cô, con mịa nó đến cửa phòng cô cũng đều đã khóa trái rồi, lại có thể để cho cô bị bắt gặp như vậy...

Cuối cùng, Diệp Oản Oản vẫn là dùng lực gồng mình đứng lên.

Cung Húc có thể không cần để ý đến, Hàn Tiện Vũ có thể để sau, việc cần thiết trước mắt là Lạc Thần!!!

Vì vậy, Diệp Oản Oản lộ ra nụ cười vô cùng thân thiết, trực tiếp nhìn về phía Lạc Thần mở miệng nói, "Ha ha, mọi người đều ở đây à? Lạc Thần, hai người hôm nay không phải đi tham gia buổi họp mặt fan sao?"

Lạc Thần nhìn Tư Dạ Hàn trên ghế salon, lại nhìn Diệp Oản Oản, hồi lâu mới tìm được chức năng ngôn ngữ máy móc trả lời từng chữ từng chữ: "Kết... Chương trình kết thúc trước thời hạn... Liền về sớm một chút..."

Cung Húc nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Oản Oản, vẻ mặt như kiểu "Giải thích đi, em xem anh nói thế nào"...

Diệp Oản Oản tỏ vẻ rất ung dung, "Ồ, chẳng trách! Khụ, tôi và bạn của tôi đang đùa giỡn một chút!"

Cung Húc: "..."

Hàn Tiện Vũ: "..."

Vâng vâng vâng cô biết dùng lý do này thực sự quá ngây thơ rồi, quả thật là xem người khác là người ngu rồi, lần trước chẳng qua là ngã bổ nhào vào người ta, còn có thể dùng lí do cãi nhau để cho qua, nhưng bây giờ cô có thể dùng biện pháp gì, cô cũng rất tuyệt vọng a!

Trừ lý do này cô thực sự hoàn toàn không có cách nào để nói nữa...

Cung Húc tức khắc xạm mặt lại, không nói gì nhìn Diệp Oản Oản, Diệp ca, anh coi tụi em là người ngu à?

Diệp Oản Oản: "..." Được rồi, quả thật là không cẩn thận...

"Cái đó, khụ, ha ha, ngại quá, bạn tôi mang bữa trưa đến, tôi nhất thời kích động, các người đừng có đoán mò..." Diệp Oản Oản vắt hết óc tiếp tục giải thích.

Cung Húc quả thực không nhịn được, khóe miệng co giật mở miệng: "Bữa... Bữa trưa tình yêu...?"

Diệp ca, anh càng lau càng đen rồi anh biết không?

Diệp Oản Oản: "...!!!" Mịa nó, chỉ số thông minh của cô tại sao lại bị hạ xuống thế này...

Lạc Thần! Cậu nghe tôi giải thích...

"Thì ra là như vậy..." Lạc Thần nghe vậy, vẻ mặt thả lỏng chợt thở phào nhẹ nhõm, "Diệp ca anh nhanh ăn cơm đi! Bận rộn cho tới trưa, lúc này khẳng định đang đói!"

Diệp Oản Oản: "...!?" Ách?

Cung Húc: "...???"

Hàn Thiên Vũ: "..."


Chương 863: Dáng dấp đẹp trai như vậy để làm gì

Editor: Như Ý

Beta: Gemini

Cái này cũng được sao?

Diệp Oản Oản còn tưởng chết chắc rồi...

Đừng nói những người khác, đến Diệp Oản Oản cũng không nghĩ tới lại có thể lừa được.

Cung Húc nhìn chằm chằm Lạc Thần, cằm đều rớt xuống, "Lạc Thần, cậu nghiêm túc à? Anh ấy vừa vào cửa thì đẩy ngã người ta đè ra cưỡng hôn còn nói lời yêu thương, cậu cho như thế là đùa giỡn..."

Lạc Thần cau mày, "Cậu muốn nói cái gì? Diệp ca không phải đã giải thích rồi sao?"

Cung Húc trợn mắt há hốc miệng, "Mịa nó người thông minh này cơ bản thì..."

Diệp Oản Oản lập tức xông tới, đập một cái trên ót của Cung Húc, hạ thấp giọng cảnh cáo, "Câm miệng cho tôi!"

Nói xong vội vàng nhìn về phía Lạc Thần, "Khụ, không có việc gì không có việc gì, Lạc Thần, cậu đừng ở đây nghe cậu ta nói bậy! Cái tên này chỉ sợ thiên hạ không loạn, bất kể cậu ta nói cái gì, cậu đều đừng nghe, biết không?"

Lạc Thần gật đầu: "Ừm."

Cung Húc: "..."

Rốt cuộc là ai đang nói bậy! Anh chính là một tên đại lừa gạt! Thật là tức chết...

Lạc Thần hoàn toàn không có hoài nghi cô...Vấn đề khó khăn lớn nhất đã được giải quyết, Diệp Oản Oản chợt thở phào nhẹ nhõm, sau đó không yên tâm kéo Cung Húc đe dọa, "Nếu cậu dám nói bậy trước mặt Lạc Thần, tôi sẽ làm thịt cậu tế trời, có nghe hay không?"

Cung Húc ủy khuất nước mắt lưng tròng, căm ghét trừng mắt về phía Lạc Thần.

Cậu ta còn tưởng rằng trong công ty địa vị thấp nhất là Lạc Thần, bây giờ nhìn lại, Diệp ca coi trọng Lạc Thần hơn cậu ta nhiều..

"A! Đau đớn biết bao! Em có phải là người anh thích nhất hay không, tại sao anh không nói lời nào..." Cung Húc vừa gào, vừa rơi lệ vọt ra khỏi phòng làm việc.

Diệp Oản Oản nâng trán: "..."

Cuối cùng cũng đem quả bom này đưa đi...Bất quá, nguy cơ vẫn chưa được xua tan...

Diệp Oản Oản như có điều suy nghĩ nhín về phía Hàn Thiên Vũ, Lạc Thần tính cách đơn thuần, cộng thêm tin tưởng cô, cho nên hoàn toàn không có hoài nghi, cô nói cái gì cũng đều tin, nhưng Hàn Thiên Vũ thì...

Diệp Oản Oản nhéo mi tâm: "Cái đó, Thiên Vũ..."

Trên mặt của Hàn Thiên Vũ trước sau như một nở nụ cười ôn hòa, mở miệng nói, "Cậu ăn cơm đi, tôi cũng không quấy rầy cậu nữa, chuyện này để nói sau."

Diệp Oản Oản: "Ây... Được..."

Lạc Thần: "Diệp ca, em cũng đi trước!"

"Đi thôi..." Hàn Thiên Vũ và Lạc Thần trước sau rời khỏi phòng làm việc.

Ngoài cửa.

Sau khi bước ra khỏi phòng làm việc, Hàn Thiên Vũ đột nhiên dừng chân, nhìn về phía Tư Dạ Hàn trên ghế salon trong phòng.

Lạc Thần: "Thiên Vũ tiền bối, thế nào?"

Hàn Thiên Vũ rất nhanh liền khôi phục như thường, "Không có gì, đi thôi!"

.........

Trong phòng làm việc.

Sau khi Cung Húc, Lạc Thần và Hàn Tiện Vũ tất cả đều rời đi, thì chỉ còn lại Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn.

Xác định ba người đã đi thật, Diệp Oản Oản gần như mệt lả ngã ngồi trên ghế sa lon, "Sắc.. Sắc đẹp hại người a... Cuối cùng cũng an toàn..."

Nói xong thì đưa ta chụp lấy mặt của Tư Dạ Hàn, "Đều tại anh! Dáng dấp đẹp trai như vậy làm gì!"

Lúc hai tay Diệp Oản Oản chạm vào mặt, Tư Dạ Hàn mở miệng: "Hàn Thiên Vũ..."

Trong nháy mắt Diệp Oản Oản "Vèo" một cái thu tay về, đứng dậy nghiêng đầu nhìn lại, "Ở đâu ở đâu ở đâu!"

Vẻ mặt Tư Dạ Hàn hơi có chút không biết nói gì, tiếp tục mở miệng nói, "Hàn Thiên Vũ tin tưởng em giải thích?"

Diệp Oản Oản chợt vỗ ngực, "Bảo bối, nói chuyện đừng thở mạnh được không? Người dọa người sẽ hù chết người đấy!"

Tư Dạ Hàn: "... Chẳng lẽ không phải là em có tật giật mình."

Cô nào có!!! Diệp Oản Oản hừ hừ, hung tợn đi tới, "Em nào có phải kẻ gian, nào có phải trộm, nào có chột dạ! Anh vốn là của em!"

Về phần Hàn Thiên Vũ..."Em cũng không biết cậu ấy rốt cuộc có tin hay không..."


Chương 864: Sợ nhất không khí đột nhiên yên tĩnh

Editor: Như Ý

Beta: Gemini

Lạc Thần là đối với Diệp Oản Oản là tin tưởng vô điều kiện, cô nói cái gì cũng tin, coi như không hợp với lẽ thường cũng lựa chọn tin tưởng cô, nhưng tâm tư của Hàn Thiên Vũ, cô thật không đoán được...

"Bất kể như thế nào thì... ăn cơm quan trọng hơn! Bữa trưa tình yêu của em đâu!"

Bữa trưa tình yêu của Đại Ma Đầu, quả nhiên là rất đặc biệt, Diệp Oản Oản quả thật phải liều mạng ăn! Hộp cơm này không cố gắng ăn nhiều một chút thì có lỗi với nỗi kinh sợ hôm nay cô phải chịu!

Khi mở hết ba tầng của hộp đồ ăn, trái tim bị thương nghiêm trọng của Diệp Oản Oản mới khỏi được mấy phần.

Không uổng công cô phải chịu giày vò!

Diệp Oản Oản đang chuyên tâm vùi đầu vào trong thức ăn ngon, ánh mắt liếc qua mới ý thức được Tư Dạ Hàn vẫn nhìn mình, nháy mắt một cái ngẩng đầu lên, "Sao... Làm sao vậy?"

Tư Dạ Hàn nhìn cô một lúc, hỏi: "Có vui không sao?"

Diệp Oản Oản: "Ây... Rất kinh ngạc, rất vui..."

Ah...Có thể không ngạc nhiên, không mừng rỡ sao, cũng sắp chấn kinh nửa cái mạng rồi...

Chẳng qua nếu như trừ bỏ sự việc ngoài ý muốn lúc nãy, ngược lại thật sự rất vui mừng, giống như càng ngày càng giống đang yêu rồi...

Diệp Oản Oản sau khi ăn cơm xong, Tư Dạ Hàn liền đứng dậy rời đi, cô vốn muốn anh ở lâu một chút, bất đắc dĩ tình cảnh mới nãy náo loạn như vậy, nên cũng không dám để anh ở lâu.

Tư Dạ Hàn đẩy cửa rời đi, lúc đi tới cuối hành lang, thấy Hàn Thiên Vũ đứng một mình bên cửa sổ.

Khi thấy Tư Dạ Hàn, đối diện ánh mắt của người đàn ông, cảnh giác đối với nguy hiểm đến từ bản năng, ngay lập tức con ngươi của Hàn Thiên Vũ nhất thời co rút nhanh.

Ánh mắt của Tư Dạ Hàn ngắn ngủi lướt qua ở trên người anh ta, liền cất bước rời đi.

Sau lưng, Hàn Thiên Vũ nhìn bóng lưng đối phương rời đi, thần sắc trấn định trên mặt từ từ biến mất, bàn tay siết chặt...

______

Nhà để xe dưới hầm.

Hứa Dịch chờ lâu đã sớm lo lắng, vừa nhìn thấy ông chủ của mình xuống vội vàng truy hỏi, "Cửu gia, thế nào thế nào? Oản Oản tiểu thư có vui không?"

Tư Dạ Hàn: "Rất vui."

Hứa Dịch thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt vậy thì tốt, tôi đã nói không có cô gái nào không thích niềm vui bất ngờ mà..."

Tư Dạ Hàn: "Tiền thưởng tháng này của cậu tăng gấp đôi."

Hứa Dịch nhất thời mừng rỡ: "Cảm ơn Cửu gia!"

Xem ra Oản Oản tiểu thư không phải là vui vẻ bình thường! Quả nhiên sau này anh phải đưa ra cho Cửu gia nhiều chủ ý hơn mới được! Anh phải suy nghĩ thật kỹ...


........................

"Tùng tùng tùng" tiếng gõ cửa vang lên.

Diệp Oản Oản: "Mời vào!"

Nhìn thấy người tiến vào là Hàn Thiên Vũ, thần kinh Diệp Oản Oản chợt căng thẳng mấy phần, bất quá trên mặt không lộ ra chút nào, vẻ mặt tự nhiên mở miệng nói: "Thiên Vũ, ngồi đi! Địa điểm quay phim hôm nay tôi đã đi được vài nơi, có hai nơi đã được định, một là thành phố điện ảnh, một nơi nữa là ở quán bar, còn có một chỗ khá là phiền toái, có thể muốn..."

Hàn Tiện Vũ: "Diệp Bạch, cậu thích đàn ông?"

Diệp Oản Oản: "..."

.........

.......

Sợ nhất... Không khí đột nhiên yên tĩnh...

Hàn Thiên Vũ trực tiếp như vậy khiến cho vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Oản Oản trở nên cứng đờ.

Mặc dù thắc mắc, nhưng Hàn Thiên Vũ lại dùng giọng điệu khẳng định.

Quả nhiên a, mượn cái cớ này, cũng chỉ có thể lừa gạt Lạc Thần thôi.

Lạc Thần là thật sự đơn thuần, còn Hàn Thiên Vũ là giả bộ đơn thuần, bất quá chỉ đang cố ý làm bộ tin tưởng, tránh làm khó cô mà thôi.

Diệp Oản Oản đành theo số phận thở dài, "Cậu đã biết..."

Hơn nữa nhìn bộ dạng của Hàn Thiên Vũ, hẳn không phải là lần đầu hoài nghi...

"Cậu phát hiện lúc nào?" Diệp Oản Oản hỏi.

Lời này của Diệp Oản Oản chẳng khác gì trực tiếp thừa nhận.

Hàn Tiện Vũ nghe vậy, bàn tay không dấu vết xiết chặt.

Phát hiện lúc nào...?


Chương 865: Không sợ dọa tôi?

Edit: Như Ý

Beta: Gemini

Lúc nào...

Là từ lúc cô uống rượu say ôm người đàn ông kia không chịu buông ra, hay là từ lúc buổi tụ họp ở quán rượu kết thúc, cô rời đi cùng người kia, hay là lúc bất cẩn lại quên khóa cửa phòng bị anh bắt gặp tại chỗ?

Hoặc là sớm hơn...Khi người đàn ông kia mượn cớ say rượu, ở ngay trước mặt anh hôn Diệp Bạch, bắt đầu tuyên thệ chủ quyền...

Cùng là đàn ông, lúc đó địch ý của Tư Cửu đối với anh rõ ràng như vậy, anh làm sao có thể không cảm nhận được. Chân chính thích một người, là không thể che giấu được.

"Không nhớ rõ." Hàn Thiên Vũ mở miệng.

Vấn đề lúng túng thế này, Diệp Oản Oản tự nhiên không tiếp tục truy hỏi, bất đắc dĩ mở miệng nói, "Thiên Vũ, xin lỗi, không phải cố ý lừa gạt cậu, cậu cũng biết, loại chuyện này, cho dù là bạn thân đi nữa, cũng không tiện nói ra khỏi miệng..."

"Tôi hiểu được." Hàn Thiên Vũ gật đầu, sau đó hỏi, "Cung Húc biết chuyện này?"

Diệp Oản Oản nâng trán, "Cung Húc là ngoài ý muốn, cậu ta hàng ngày cứ đi tranh sủng, mở miệng không chút đứng đắn, vừa vặn hôm đó có mặt Tư Cửu, cậu ta lại đang nói bậy, mắt thấy Tư Cửu thiếu chút nữa hiểu lầm quan hệ của tôi với Cung Húc, tôi chỉ có thể để lộ trước mặt Cung Húc, chứng minh trong sạch của tôi!"

Lúc thế này có giấu giếm cũng không có ý nghĩa gì, vì vậy Diệp Oản Oản dứt khoát thẳng thắn toàn bộ.

Sắc mặt Hàn Thiên Vũ phức tạp nhìn Diệp Bạch, "Hai người hiện tại đang quen nhau? Vậy người bạn gái trước kia cậu nói..."

Diệp Oản Oản giải thích, "Thật ra thì chính là anh ấy... giải thích là bạn gái chỉ là một lớp ngụy trang, nhất là cậu nhóc Lạc Thần kia, đối với loại chuyện này có bóng ma trong lòng, tôi lo sẽ hù đến cậu ấy, cho nên lừa gạt tương đối lâu, đúng rồi, cậu có thể ngàn vạn giúp tôi giữ bí mật, đừng có không cẩn thận nói lộ ra cho cậu ấy biết..."

Hàn Tiện Vũ nhìn cô, "Cậu lo lắng đến Lạc Thần, lại không sợ dọa tôi?"

Diệp Oản Oản ho nhẹ, "Ách..."

Hàn Thiên Vũ khẽ cười, "Tốt rồi, không đùa cậu nữa, là bạn bè tôi dĩ nhiên là tôn trọng sự lựa chọn của cậu, cậu thích đàn ông hay phụ nữ, cái này đều là quyền tự do của cậu cũng không có gây trở ngại đến bất kỳ người nào, đó cũng không phải cái gì chuyện người khác không chấp nhận được."

Diệp Oản Oản nghe vậy cảm động không thôi, khó trách fan của Hàn Thiên Vũ luôn là gọi cậu ta là tiểu thiên sứ! Hàn Thiên Vũ thật sự là quá hiểu ý rồi!

Hàn Thiên Vũ nói xong, sắc mặt lại đột nhiên có chút trầm xuống, "Chẳng qua là, có chuyện, tôi nghĩ, vẫn cần cho cậu biết."

Diệp Oản Oản không hiểu sao lại có loại dự cảm xấu, "Chuyện gì?"

Hàn Thiên Vũ cân nhắc chọn lời một chút, thuận tiện mở miệng, "Lúc trước có một lần, tôi cùng chị

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net