tập 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Thần Nhi sụt sịt nhìn ba mẹ, cổ họng cô nghẹn đắng cố nói :

- Con...sẽ đồng ý!!

Ông bà Triệu nhìn đứa con gái mười bảy tuổi của mình mà đau lòng, vì lời hứa năm ấy với người đó mà đã làm cho đứa con gái ngây thơ chưa biết gì của mình phải cưới một người hơn nó gần mười tuổi.

- Ông ra ngoài đi!! Để tôi nói chuyện với con bé! Ngày mai là nó phải đi qua bên đó rồi.!! – Bà Triệu lau nước mắt nhìn chồng mình.

Chồng lui ra ngoài rồi bà lại ôm cô vào lòng mà khóc:

- Con qua đó phải biết giữ mình một chút, nhịn một chút . Người ta bảo làm gì thì phải làm không được cãi lại, không được bướng bỉnh đâu nghe con. Gia đình người ta có quyền thế bởi vậy con phải học rất nhiều thứ biết chưa!!

Hai mẹ con ôm nhau mà khóc. Tối hôm ấy cô ôm bà mà ngủ

Hôm sau___________

Bà Triệu giúp con gái thay quần áo rồi đưa cô ra cổng. Bên ngoài một chiếc xe BMW đã chờ sẵn, một người đàn ông già đang cung kính đợi Thần Nhi.

- Tiểu thư mời cô lên xe!! – Người đàn ông cúi đầu mở cửa xe.

Thần Nhi vẫn còn muốn níu tay mẹ.!

- Đi đi con!! Đâu phải là không được về nữa đâu!!!

Thần Nhi ngậm ngùi nhìn mẹ rồi leo lên xe. Người đàn ông cúi đầu chào bà rồi cũng lên xe. Chiếc xe nổ máy và lăn bánh, rời khỏi ngôi nhà thân thương đã bên cạnh Thần Nhi suốt mười bảy năm, cô lại nghẹn ngào.

Người đàn ông nhìn cô mà cũng tủi lòng, tội cho cô chỉ mới mười bảy tuổi mà phải lấy chồng. Bây giờ tuy là cuộc sống đã đổi mới về hôn nhân nhưng với quyền thế của cậu Hai thì cho dù cậu có cưới một đứa bé 10 tuổi cũng không ai dám lên tiếng. Tội cho Thần Nhi ông lên tiếng an ủi cô:

- Tiểu thư cô đừng buồn , tuy lạnh lùng nhưng lão đại không để ai phải thiệt thòi đâu! Cô đừng lo lắng, đừng khóc nữa!

- Dạ vâng!

Cô lấy khăn giấy lau nước mắt.

_________

Chiếc xe chạy vào một căn biệt thự xa hoa.

Người đàn ông bước xuống, chạy lại mở cửa cho cô.

Đứng trước một căn nhà như thế này Thần Nhi có chút lo sợ vì trước giờ cô chưa bao giờ sống trong một nơi xa hoa như thế này.

- Tiểu thư!! Trước khi cưới thì cô dâu chú rể không được nhìn mặt nhau nên trước khi đến ngày mai cô sẽ ở căn phòng ở khu Đông, lão đại ở bên khu Tây. Đây là quy định của gia tộc, cần phải chấp hành.

Cô cúi đầu dạ vâng rồi bước đi theo ông quản gia

- Bác cho cháu hỏi.....bác tên gì....với lại.....

Nghe cô ấp úng vậy ông cũng hiểu cô muốn nói gì:

- Cô cứ gọi tôi là ông Tần. Còn lão đại tên Thành Vương.

- Thôi đến rồi cô vào đi sẽ có người giúp cô chuẩn bị

Một lần nữa cô lại cúi đầu nhìn bóng dáng ông quản gia khuất đi. Thành Vương là tên chồng cô sao? Cái tên nghe thật vương giả.

Cô thở dài, bây giờ không biết phải thế nào, cô vì bố mẹ nên mới chấp nhận cuộc hôn nhân này.

- Chào tiểu thư!! – một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên bên tai cô.

- A!! Chào chị!! – Thần Nhi cúi đầu.

- Ấy tiểu thư đừng gọi tôi là chị , lão đại giết tôi mất!! Tiểu thư gọi tôi là Tiểu Như đi ạ!!

- À!! Xin lỗi.....Tiểu Như!! – Cô khó khăn gọi người lớn tuổi hơn mình bằng tên.

- Tôi đưa tiểu thư lên phòng!! Cô có thể lên chọn áo cưới cô thích cho ngày mai!! Sẵn tiện chọn cho lão đại luôn!! Cái này là lão đại dặn!!

Thần Nhi cúi gật đầu rồi đi theo người hầu vào phòng.

Không phải không được nghe nói nhà chồng tương lai giàu nhưng giàu như thế này làm cho Thần Nhi không thể tưởng tượng nổi!! Mọi thiết bị trong căn phòng đều rất hiện đại. Căn phòng rộng bằng nhà của cô!! Không thể diễn tả nên lời. Mọi thứ đều rất xa xỉ.!!

Tiểu Như chỉ cho cô các nút điều khiển để mở tủ quần áo, cửa sổ, phòng tắm,.... Cô cũng rất chậm rãi tiếp thu từng chút một!!

- Tiểu thư, tất cả mọi quần áo ở đây là của cô , chúng đã được thiết kế riêng theo số đo cơ thể của cô. Tiểu thư rất xinh!!

- Cảm...cảm ơn! – trời ạ!! Đến số đo cơ thể cô mà họ cũng đào ra được nữa, ghê thật.

Thật đúng như lời Tiểu Như nói!! Cô có chiều cao 1m70, thân hình đầy đặn với bộ ngực không lớn không nhỏ rất vừa vặn, eo thon gọn, mông nở. Cô khiến nhiều người phải ngoái nhìn mình khi đi ngoài đường .

- Tiểu thư!! Cô chọn đồ đi!! Bên phải là đồ của cô, bên trái là đồ của lão đại , cô chọn xong rồi thì kêu Tiểu Như, Tiểu Như ở bên ngoài đợi cô.

- Vâng!!

Tiểu Như lui ra rồi giờ chỉ còn mình cô với cái núi quần áo. Nhìn vào cái nào cũng đẹp cả không biết phải lựa cái nào cho hợp cả. Đứng nhìn được một lúc lâu cô mới lấy ra hai bộ, một bộ là váy cưới cô dâu dành cho cô, cái váy này được cách tân nên chỉ ngắn ngang đùi, vai hở và lưng trần, màu xanh biển nhạt. Cô chỉ thích mặc những thứ đơn giản không thích luộm thuộm. Cái kia là bộ vest nam, màu trắng viền đen nhìn rất hợp với chiếc váy của cô.

Cô chọn xong thì gọi Tiểu Như vào.

- Cô thấy thế nào? Có được không? Người đó....sẽ thích chứ?!

- Dạ?!! Cô nói lão đại à?! Lão đại rất bận nên không có thời gian với mấy bộ trang phục này đâu nên mới bảo cô chọn.

Thần Nhi thở dài trong lòng, có chút thất vọng, hụt hẫng. Ừ thì anh ta đâu phải vì yêu nên mới cưới cô, cô và anh ta còn chưa biết mặt nhau, đám cưới này đâu phải là đám cưới mà cô từng mơ ước, đâu phải sự đeo đuổi của người ấy làm cô động lòng mà chỉ là cuộc hôn nhân đã sắp đặt vì lời hứa.

- Nhưng phải nói tiểu thư cô rất có mắt thẩm mĩ. Đây là hai bộ trang phục đẹp nhất đấy!! chúng được nhà thiết kế nổi tiếng thiết kế và chỉ mới được thiết kế tuần trước thôi! Cô vào thay thử đi!! – Tiểu Như nhấn nút mở cửa phòng tắm rồi đẩy cô vào trong.

Lát sau_________

- Trông tôi xấu lắm à!!?? – Thần Nhi nhăn mặt nhìn Tiểu Như vì thấy Tiểu Như nhìn mình không chớp mắt.

Tiểu Như vội xua tay:

- Không!! Không phải!! Tiểu thư rất xinh, trông như nàng tiên ấy!

Phải nói là cô rất xinh trong bộ váy cưới đó!! Chiếc váy ôm gọn vòng eo của cô, để lộ đôi chắn trắng nõn, thon dài của cô.

- Thật không thể tin được, tiểu thư xinh quá đi mất! Thôi!! Tiểu thư!! Bây giờ cô đi nghỉ đi!! Để ngày mai còn chuẩn bị!!

- Uhm!

Cô lên giường nằm suy nghĩ, cô muốn biết người cô sắp lấy có tốt không, mặt mũi ra sao, có bệnh tật gì không?, có thể là người để cô ở bên suốt đời dù chỉ là " sống qua ngày" hay không??

Suy nghĩ....suy nghĩ đến khi cô chìm vào giấc ngủ.

Trong giấc ngủ cô nghe thấy một giọng nói ấm vang lên bên tai:

- Em có biết anh chờ ngày này bao lâu rồi không?!

Sáng hôm sau______________

Thợ làm tóc, thợ trang điểm đang vây quanh cô để giúp cô trở thành cô dâu xinh đẹp nhất từ trước đến nay. Trang điểm xong, Tiểu Như giúp cô thay váy cưới:

- Tiểu thư!! Cô xinh quá!! Không biết lão đại có rung động hay không nữa!! Tiểu thư....ấy chết! Phu nhân !! Nói cho cô nghe một chuyện, từ trước đến giờ lão đại không bao giờ gần nữ sắc , kể cả người hầu chúng tôi cũng phải cách xa lão đại 100m .

Cô cũng hiểu vì sao Tiểu Như gọi mình là phu nhân mà không gọi là tiểu thư nữa!

Anh ta không gần nữ giới thì chắc lấy cô xong anh ta sẽ quăng cô ngồi ở trong phòng suốt ngày không đếm xỉa.(tủi thân quá oa oa )

Chợt nhớ ra một thứ, cô hỏi khẽ Tiểu Như:

- Anh ấy.....người đó....như thế nào?!

Tiểu Như nghe cô hỏi liền cúi đầu nói khẽ:

- Lão đại rất đẹp trai!! Đại nam thần aaa...nhưng trong nhà này không ai được phép có tình cảm với lão đại dù chỉ trong suy nghĩ, nếu ngài ấy biết được thì chúng tôi sẽ chết không toàn mạng.!

Nghe đến đây Thần Nhi như sững người! Rốt cuộc người cô sắp lấy là người như thế nào?! Lai lịch ra sao? Thật làm cho cô muốn tìm hiểu, nhưng trong căn nhà này tốt nhất đừng nên tò mò thứ gì, vì sẽ không có lợi gì cho cô cả, cô biết điều đó.

- Phu nhân!! Đến giờ rồi đi thôi!! Lễ cưới được tổ chức tại sảnh chính của dinh thự, giờ này chắc lão đại đã ở đó rồi!!

Thần Nhi hít một hơi thật sâu cố giữ bình tĩnh cho mình, kéo lại mạn che mặt , cô bước theo Tiểu Như.

Cô được đưa đến một căn phòng phía sau nơi tổ chức lễ cưới. Đến lúc này mà cô còn chưa được nhìn mặt chồng mình nữa.!!

Ngồi bên trong cô nghe rõ tiếng của vị linh mục:

" Mời chú rể Cố Đông Thành Vương lên phát biểu vài lời về đám cưới của ngài..

Một giọng nói quen quen cất lên nhưng cô không biết là đã nghe ở đâu:

- Tôi không có gì để nói cả vì tất cả mọi người đều biết rồi!"

Trời ạ, ăn nói, có cần súc tích vậy không?!!

- Phu nhân !! Sắp đến người rồi!! Người sắp được gặp lão đại rồi đó! – Tiểu Như khẽ nói với cô.

Ai bảo cô muốn gặp anh ta !! Cô không hề muốn cái đám cưới này, cô chỉ mới mười bảy thôi mà!! Cô còn yêu đời lắm cơ a!!

" Mời cô dâu Triệu Thần Nhi bước lên lễ đường – giọng vị linh mục lại vang lên"

Chân cô như muốn nhũn ra :

- Phu nhân !! Đi với tôi nào! – Tiểu Như đỡ Thần Nhi bước đi.

Lễ đường_________

Qua tấm mạn che mặt cô trông thấy lễ đường rất đông người, nhưng không một ai cô quen cả, tất cả những người trong lễ đường ăn vận rất sang trọng, chắc toàn là nhân vật có tiếng tăm. Hướng mắt về nơi cao nhất, nơi có vị linh mục, cô nhìn thấy một thân hình cao lớn trong bộ vest mà hôm qua cô đã chọn, cô không thể thấy rõ mặt người đó.

Tiểu Như dẫn cô bước lên nơi làm lễ và trao tay cô cho Cố Đông Thành Vương. Lúc này cô đang ở rất gần anh ta, cô ngẩng mặt nhìn anh ta qua tấm mạn che mặt. Một đôi tay thon dài, ấm áp nắm lấy tay cô.

Tấm mạn che của cô lúc này đã được mở lên. Trước mặt cô là một gương mặt vô cùng anh tuấn, đôi mắt đen tựa như đáy hồ sâu thẳm, sóng mũi cao thanh tú cùng với đôi môi đỏ hồng, trong mắt cô bây giờ như đang nhìn thấy một mỹ nam. Hai người nhìn nhau nhưng không ai hiểu ánh mắt của nhau đang nói lên điều gì!?

Người đó nắm chặt tay cô, bàn tay ấm áp của người đó cũng rất quen, chỉ là ở đâu.....?

Cô lúc này đang ngất ngây vì vẻ đẹp của chồng tương lai:

- Cố Đông Thành Vương! Con có đồng ý lấy cô Triệu Thần Nhi làm vợ hợp pháp, sống với nhau trọn đời cho dù sau này có ốm đau , bệnh tật con vẫn luôn yêu thương và chăm sóc cho cô ấy? – Vị linh mục lên tiếng làm cô vội thoát khỏi cơn say, giúp cô nhớ rằng người ấy không có yêu cô chỉ là lấy cô mà thôi.

- Con đồng ý!

Cô có thoáng chút buồn!! Anh ta trả lời như đang trả lời câu hỏi của một trò chơi, bởi vì cuộc hôn nhân không có tình yêu , thì làm sao mà không nhanh gọn cho được.

- Triệu Thần Nhi!! Con có đồng ý lấy anh Cố Đông Thành Vương làm chồng hợp pháp, sống với nhau trọn đời cho dù sau này có ốm đau , bệnh tật con vẫn luôn yêu thương và chăm sóc cho cậu ấy?

Ừ thì cũng chỉ là sống qua ngày thôi mà! Cô đâu cần phải ấp úng, e thẹn, hay ngượng ngùng làm gì.

- Con đồng ý!

Cô trả lời với tâm trạng không cảm xúc , nhưng cô nào hay biết người trước mặt cô đang thực sự rất vui.!

- Hai con hãy trao nhẫn cho nhau

Tiểu Như bước ra đưa nhẫn cho một người đàn ông, ông ta xoay sang đưa cho cô và anh .

Anh cầm tay cô và nhẹ nhàng đeo vào. Cô nhìn anh mà có chút thoáng rung động.

Cô cũng đưa tay anh lên và đeo nhẫn vào, anh lại nắm chặt tay cô.

- Ta xin tuyên bố hai con là vợ chồng! Chú rể, con có thể hôn cô dâu!!

Hôn?! Cô thoáng giật mình nhưng rồi cũng nghĩ, ừ thì anh ta sẽ không hôn thật , chỉ cần xoay người như trong những bộ phim cô đã từng xem thì mọi người sẽ nghĩ là hôn thật thôi!! Nhưng cô không ngờ, nụ hôn của anh rất cuồng nhiệt như muốn đốt cháy môi cô.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net