Chương 57: Tuần trăng mật gặp nạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy cô thật sự tức giận, nhắm hai mắt lại như dang chờ chết. Thượng Quan Sở ngừng tay, nói:" Đừng tức giận, anh không xem nữa."


" Thật chứ?" Cô không thể tin được, mở mắt ra nhìn anh muốn xác nhận một lần nữa.


" Thật sự." Anh giơ tay lên thề.


Diệp Thanh Linh lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nói:" Vậy thì đi ngủ thôi!"


" Anh ôm em ngủ được không?" Sợ cô lại tức giận, anh hỏi thăm dò.


Nhìn thấy bộ dáng anh cẩn thận hỏi ý của cô như vậy, Diệp Thanh Linh không nhịn được " Xì" cười ra một tiếng, tiếp theo tự động vào nép lại gần lòng anh, nói: " Như vậy được chưa?"


" Được rồi." Anh cứ như vậy ôm cô, vẻ mặt hạnh phúc cùng cô đi vào giấc ngủ.


Ngày hôm sau, đúng 5 giờ, Nhạc Nhạc liền vội vàng chạy đến gõ cửa phòng Diệp Thanh Linh và Thượng Quan Sở.


Bị quấy rầy giấc ngủ, Thượng Quan Sở lạnh giọng quát:" Ai ?"


" Mau dậy đi, xem mặt trời mọc." Nhạc Nhạc nghe Thượng Quan Sở quát cũng không lấy làm chói tai, ngược lại còn có vài phần hả hê. Cẩn thận nghe ngóng cũng có thể nhìn ra anh không thoải mái trong lòng.


"Mấy giờ rồi." Diệp Thanh Linh trở mình, lấy di động nhìn xem giờ, uể oải ngồi dậy, nói với Nhạc Nhạc đang gõ cửa :" Cửa rất là chắc chắn, anh tính làm hư nó thì phải dùng sức nha."


Nghe được giọng của Dịêp Thanh Linh, Nhạc Nhạc mới ngừng gõ cửa, bĩu môi, trả lời:" Anh với cánh cửa này không có thù hận nha."


Thựơng Quan Sở mặc quần áo xong, mở cửa ra nhìn Nhạc Nhạc nói:" Tôi nghĩ anh chính là có thù oán với cánh cửa này."


Diệp Thanh Linh rửa mặt, thay quần áo xong, ra cửa nhìn Nhạc Nhạc nói:" Anh chắc là cùng với người ở bên trong có thù oán nha!"


" Đúng, nhưng không phải là Thanh Linh." Nhạc Nhạc tự thừa nhận.Thượng Quan Sở rõ ràng biết Nhạc Nhạc nói đến người nào, không thèm để ý tới Nhạc Nhạc, nắm tay Diệp Thanh Linh đi ra nơi ngắm mặt trời mọc đẹp nhất trên biển Hành Cung.


Nhạc Nhạc buồn rầu đi theo ở phía sau, cô đơn lẻ bóng, làm cho người ta cảm thấy cô đơn hiu quạnh.


Nhìn thấy Thượng Quan Sở và Diệp Thanh Linh cùng đi bên nhau, Nhạc Nhạc không nhịn được, thở dài:" Nếu Đình Đình có ở đây thì tốt biết mấy."


Tô Phi không biết từ đâu nhảy ra, lạnh nhạt nói:" Quay về Diệp Gia đi!."


Nhạc Nhạc thản nhiên nhìn Tô Phi, trả lời:" Liên quan gì đến anh." Chuyện của mình không cần người khác phải quyết định thay.


" Anh không phải đang nhớ đến Đình Đình sao?" Sắc mặt của Tô Phi càng ngày càng lạnh lùng.


" Là tôi nghĩ như vậy, nhưng không phải anh cũng đang nghĩ như tôi sao." Nhạc Nhạc có ý khác nhìn luớt qua khuôn mặt lạnh lùng của Tô Phi.


Tô Phi không trả lời, cúi đầu suy nghĩ những lời Nhạc Nhạc nói.


Sau khi ngắm mặt trời mọc, dùng bữa sáng xong. Bọn họ tiếp tục rời khỏi biển Hành Cung, xuất phát đến địa điểm của ngày trăng mật thứ hai.Đi trên đường cao tốc khoảng nửa tiếng, thì phía sau có mấy chiếc xe tiếp cận bọn họ, rồi nổ súng.Thượng Quan Sở và Tô Phi ngồi ở trong xe, ở ngoài thì có những xe khác bảo vệ.


Thượng Quan Sở ôm Diệp Thanh Linh làm cho cô nằm xuống trên đùi mình, bản thân lại hết sức bình tĩnh hỏi Tô Phi:" Tô Phi, có bao nhiêu người?"


" Sở Thiếu Gia, có bốn chiếc xe, khoảng mười mấy người, đều có súng ống. Chắc là sát thủ đã được huấn luyện chuyên nghiệp." Tô Phi bình tĩnh báo cáo.


Nghe Tô Phi báo cáo xong, Nhạc Nhạc trực tiếp hỏi:" Có súng không?"


Thượng Quan Sở nghe thấy Nhạc Nhạc nói trong bộ đàm, nói với Tô Phi:" Đem súng ngắm XX cho hắn."


" Vâng" Tô Phi đang ở xe ngồi xuống đưa súng đến cho Nhạc Nhạc, cực kỳ thận trọng nói:" Hãy cẩn Thận."


" Ừ!" Nhạc Nhạc gật đầu, nói Tô Phi dừng xe lại, sau đó quay lại nhìn Thượng Quan Sở nói:" Ở đây giao cho chúng tôi, hai người mau đi đi."


Thượng Quan Sở nhíu mày vài giây suy nghĩ ,nói:" Các cậu hãy cẩn thận." Sau đó bảo tài xế lái xe chạy đi.


" Không thể đi." Diệp Thanh Linh bỗng nhiên ngồi dậy nói.


" Vì sao không thể đi?" Thượng Quan Sở nói lái xe dừng lại, nghiêm túc nghe ý kiến của Diệp Thanh Linh.


Trong mắt Diệp Thanh Linh là một mảnh trong suốt, hết sức bình tĩnh phân tích: "Thứ nhất, chúng ta không thể bỏ lại Nhạc Nhạc và nhóm của Tô Phi không quan tâm được."


Thượng Quan Sở nhìn cô, biết bây giờ cô không muốn nói vào vấn đề chính.


" Thứ hai, nếu chúng ta rời đi, không biết phía trước có mai phục hay không. Nếu phía trước có mai phục mà chúng ta tách ra không phải là phần thắng càng nhỏ sao.Chúng ta rời đi, cơ hội đánh thắng kẻ địch của Tô Phi và Nhạc Nhạc cũng không lớn, chúng ta có thể cùng nhau giải quyết mười mấy tên sát thủ này, sau đó lại cùng đối mặt với kẻ địch ở phía trước."


Thượng Quan Sở rất đồng ý với cách nói của Diệp Thanh Linh, cầm súng, chuẩn bị đi vào chiến đấu.


Ở bên này, Tô Phi bảo lái xe dừng xe lại, mấy chiếc xe của sát thủ ở phía sau cũng không thể không dừng lại. Như thế quyết đấu sinh tử chắc chắn sẽ rất nguy hiểm, nhưng đây là phương pháp duy nhất để giải quyết vấn đề một cách nhanh nhất.


Bên trong hai bên tiến vào bắn nhau quyết liệt, Nhạc Nhạc cầm súng ngắm, tận dụng thời cơ. Xuống xe tìm một vị trí ngắm bắn tốt nhất, liên tiếp bắn ra 3 viên đạn, không có một viên nào thất bại.


Thượng Quan Sở không có lái xe rời đi, Tô Phi khom người xuống từ từ lùi về phía Thượng Quan Sở, nói:" Sở Thiếu Gia, vì sao lại không đi?"


" Cậu có thể xác định phía trước không có sát thủ hay không?" Thượng Quan Sở khóe miệng cười ra một cái gian ác, nói:" Hãy bảo vệ Thanh Linh thật tốt."


Nói xong đi về phía Nhạc Nhạc cùng nhau đối phó với sát thủ.Thấy Thượng Quan Sở rời đi, Diệp Thanh Linh xuống xe, ngồi xổm bên cạch Tô Phi, mắt nhìn Thượng Quan Sở và Nhạc Nhạc nói:" Có phần thắng không?"


" Có." Tô Phi khẳng định gật đầu,phải biết rằng Sở Thiếu Gia là cao thủ trong cao thủ, chỉ cần hắn ra tay thì không có ai có thể chạy thoát được.


Quả nhiên, Thượng Quan Sở và Nhạc Nhạc hai ngừơi ăn ý liên thủ, hơn mười phút sau, sát thủ đã bị hạ hơn phân nửa, mà bên phía Thượng Quan Sở chỉ có hai người bị thương.


Sát thủ cuối cùng cũng chỉ còn lại bốn tên ngồi trong một chiếc xe, bọn họ luôn quan sát đến trận bắn nhau đẫm máu này, nhưng không có ra tay.


Nhạc Nhạc bắn ra một phát súng nhắm vào chiếc xe kia, viên đạn như dài quá ánh mắt xuyên qua kính cửa xe, nhắm thẳng vào đầu của người cao cấp nhất bên trong xe.


Sát thủ trong xe không kịp suy nghĩ nhiều, lái xe quay ngược lại. Thượng Quan Sở vui vẻ bắn ra hai phát súng đến chiếc xe đang chạy thoát kia, nhưng do tốc độ xe quá nhanh nên đối với bọn chúng hai phát súng này xem như uổng phí.


Thượng Quan Sở nhìn sát thủ chạy thoát, nói:" Đi điều tra một chút, xem là ai?". Có thể làm cho đoạn đường cao tốc này không có chiếc xe nào chạy qua, hơn nữa có thể chạy thoát, xem ra đối thủ lần này không giống những lần trước."


" Vâng " Tô Phi đáp lại, gọi điện thoại báo cho cảnh sát đến giải quyết. Tiếp theo bọn họ chọn tốc độ nhanh nhất, quay về thành phố A.


Trở lại thành phố A, đã là buổi chiều.


Nhìn thấy Diệp Thanh Linh bỗng nhiên trở về, Mễ Lam Nhi và má Trương hết sức kinh ngạc khi nhìn thấy bọn họ.


Má Trương mở miệng hỏi:" Thanh Linh, sao đã trở về rồi? Bên ngoài đi chơi không vui sao?". Đứa bé này chưa từng đi ra khỏi cửa quá lâu, lần này kết hôn hưởng tuần trăng mật cũng trở về nhanh như vậy, như thế thì làm sao má Trương không lo lắng cho được.


Diệp Thanh Linh gật đầu nói:" Vâng! đi chơi không được vui lắm." Nếu mà đi tiếp, chỉ sợ không còn mạng để trở về gặp thím Trương.


" Không phải là gặp chuyện gì chứ?" Mễ Lam nhi rất thông minh, thấy mặt bọn họ ai cũng mệt mỏi quay trở về gấp như thế, nhất định là xảy ra chuyện gì đó.


Vừa nghe nói có chuyện xảy ra, má Trương cấp bách đem Diệp Thanh Linh kiểm tra từ trên xuống dưới mới yên tâm nói:" May quá không có việc gì, không có bị thương."


Diệp Thanh Linh không có thấy Trương Đình Đình, đi đến hỏi Ngô Vân:" Đình Đình đi làm có người theo bảo vệ không?"


" Chuyện này luôn luôn do Tô Phi sắp xếp." Ngô Vân nhìn về phía Tô Phi nói.


" Lần trước thiếu chút nữa bị bắt, về sau tôi liền sắp xếp cho hai người bảo vệ cô ấy, hẳn là không có chuyện gì." Tô Phi đáp.


Diệp Thanh Linh và mọi người vừa mới đi vào biệt thự, đã có người ở phía sau phấn khích kêu lên:" Linh Linh, em đã về rồi."


Người phụ trách đóng cửa làm thế nào cũng không ngăn lại được cái người vừa gọi Thanh Linh kia, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ta nhảy đến truớc mặt Diệp Thanh Linh.


Diệp Thanh Linh và Thượng Quan Sở chưa kịp lên tiếng, Nhạc Nhạc liền giành nói trước:" Chúng tôi trở về thì liên quan gì đến anh? Nhìn anh vui như vậy, chắc sát thủ là do anh phái đến phải không?"


Đông Minh Hiên khinh thường liếc mắt nhìn Nhạc Nhạc một cái, nói:" Cái gì mà sát thủ? Có liên quan gì đến chuyện của tôi chứ?"


" Chuyện gì? Sát thủ không phải là do anh phái đến. Thì anh làm sao mà biết được chúng tôi khi nào thì trở về?" Thấy bộ dạng nhìn rõ mọi thứ của Nhạc Nhạc. Mọi người vẻ mặt nghi hoặc, sau đó đều gật đầu đồng ý.


Đông Minh Hiên trợn mắt lên nhìn mọi người, nói:" Đây chỉ là chuyện trùng hợp mà thôi?"


" Ai mà tin anh ." Nhạc Nhạc lại nói.


" Ừ !" Mọi người lại gật đầu đồng ý với Nhạc Nhạc.


Đông Minh Hiên vẻ mặt kêu trời không biết giải thích oan uổng làm sao, nhìn Dịêp Thanh Linh nói:" Linh Linh, em nói một câu công bằng đi."


Diệp Thanh Linh thản nhiên nhìn vào mắt Đông Minh Hiên, hết sức nghiêm túc gật đầu nói:" Ừ, có chút nghi ngờ."


Thượng Quan Sở vẻ mặt nghiêm túc nói với Tô Phi:" Đi điều tra xem sự việc lúc nãy có liên quan gì tới anh ta hay không?"


" Vâng " Tô Phi nhìn trời, Sở Thiếu Gia chuyện này có đáng phải lãng phí nhân lực đi thăm dò sao?


Đông Minh Hiên kêu to:" Các người tại sao đều nghi ngờ tôi vậy?"


"Tìm tôi có chuyện gì?" Diệp Thanh Linh không muốn cùng Đông Minh Hiên nói nhiều.


" Là ba của anh muốn anh đến tìm em, mời em đến nhà của anh để tiếp nhận gia nghiệp của Đông Gia." Đông Minh Hiên đi thẳng vào vấn đề.


" Không quan tâm." Diệp Thanh Linh đối với gia nghiệp của người khác không có hứng thú, biểu lộ vẻ mặt không thèm quan tâm.


A! Đông Minh Hiên hết sức kinh ngạc, trừng to hai mắt hỏi:" Linh Linh đối với gia nghiệp của Đông Gia không có hứng thú ư?" Anh có thể xem như mở mang trí thức, Đông Gia chính là vô cùng giàu có, lại có người nghĩ không thèm quan tâm.


Thượng Quan Sở cười rồi từ từ nhìn anh một cái, nói:" Anh có biết Thanh Linh gả cho tôi, tôi sẽ giao cho cô ấy bao nhiêu tiền hay không?"


"Bao nhiêu?" Đông Minh Hiên vẻ mặt tò mò hỏi.


Mễ Lam Nhi ngồi ở sô pha với Diệp Thanh Linh và Thượng Quan Sở miễn cưỡng trả lời:" Năm ngàn tám trăm bốn mươi triệu."


Đông Minh Hiên bị con số này dọa hết hồn, cho dù đem toàn bộ gia sản của Đông Gia bán hết cũng chỉ gần một ngàn triệu.


" Tiền mặt." Mễ Lam Nhi liếc mắt nhìn Đông Minh Hiên đang hoảng sợ, lại miễn cưỡng nói ra thêm hai chữ.


Cái này làm Đông Minh Hiên hoàn toàn chấn động, nháy mắt suy xét cẩn thận Thượng Quan Sở và Diệp Thanh Linh thật lâu, nhỏ giọng nói đi nói lại:" Xem ra ba anh uổng công muốn em về." Nói xong, anh quay người ra về.


*Đông Gia


"Ba, Linh Linh hoàn toàn coi thường tài sản của Đông Gia chúng ta." Đông Minh Hiên sau khi về tới Đông Gia câu đầu tiên nói với ba của anh chính là những lời này.


Đông lão gia dùng những ngón tay gầy yếu kia nhẹ nhàng gỏ lên mặt bàn, suy nghĩ thật lâu những lời Đông Minh Hiên đã nói:" Mặc kệ Linh Linh có để mắt đến gia sản của Đông Gia hay không, thì cái này vẫn là của Linh Linh."


Đông Minh Hiên nghe xong vẻ mặt nghi hoặc, nói:" Cho dù ba có dùng tiền mời em ấy tới, thì em ấy cũng sẽ không tới đâu." Anh không hiểu vì sao ba của anh luôn muốn tìm Linh Linh đứa con của cô mình, lại không rõ như thế nào mà làm cho ba của anh nhất quyết phải để cho Thanh Linh thừa kế gia nghiệp của Đông Gia.


Đông lão gia lại rơi vào trong suy nghĩ, tự tay viết một bức thư, đưa cho Đông Minh Hiên nói:" Cầm lấy, đưa nó đến cho Linh Linh."


Đông Minh Hiên cảm thấy ba mình thật kỳ lạ, bỗng nhiên nghĩ đến Nhạc Nhạc luôn hoài nghi hắn, nói:" Ba, sát thủ truy sát Linh Linh không phải là ba phái đi đó chứ?"


" Nói bậy." Đông lão gia không thừa nhận ngay lập tức, đuổi anh ra khỏi thư phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net