Chương 60: Cô chính xác là người thừa kế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Đã như vậy, Tô Phi cũng không cần làm gì nữa". Thượng Quan Sở lấy điện thoại gọi cho Tô Phi không cần động tay vào chuyện của Đông Vinh .


"Anh cứ như vậy mà ngồi xem kết quả đi!" Nhạc Nhạc lấy điện thoại ra tùy tiện bấn một số, không biết trong điện thoại anh nói chuyện với ai và nói những gì, chỉ thấy là sau khi anh nói chuyện xong thì nhàn nhã đến ngồi trên sô pha nhìn giống như một chú mèo lười biếng đang tắm nắng.


"Thanh Linh, nếu như anh có thể giải quyết xong chuyện này, em sẽ thưởng cho anh cái gì nào?" Nhạc Nhạc bỗng nhiên nói.


"Anh muốn được phần thưởng gì?" Diệp Thanh Linh biết Nhạc Nhạc sẽ luôn không có đòi hỏi gì vượt giới hạn.


Nghĩ lệch đi mong muốn của Nhạc Nhạc, Thượng Quan Sở đề nghị nói: "Thưởng cho cậu một triệu được không?"


"Quá tầm thường". Nhạc Nhạc từ chối đề nghị của Thượng Quan Sở, nói: "Phần thưởng mà anh muốn chính là Thanh Linh đến nhà sách làm việc một ngày với anh".


Diệp Thanh Linh không có trả lời. Thượng Quan Sở liền phản đối nói: "Không được". Dựa vào cái gì muốn bà xã của mình đi theo tên ẻo lả này cả ngày chứ, tên ẻo lả này không biết đang nghĩ gì, cả ngày bám theo mình cùng Thanh Linh, cũng đã nhanh biến thành cái bóng của vợ chồng mình a.


Nhạc Nhạc không để ý tới sự phản đối của Thượng Quan Sở, lại nhìn Diệp Thanh Linh hỏi: "Thanh Linh, em thấy sao?"


"Được". Diệp Thanh Linh trả lời, cô đã lâu không đến nhà sách, dùng chuyện đi nhà sách để thưởng cho Nhạc Nhạc, cô cho rằng tuyệt đối có thể làm.


"Bà xã, em sao có thể đồng ý ở cùng tên ẻo lả ấy cả một ngày kia chứ?'" Thượng Quan Sở khóc không ra nước mắt nhìn Diệp Thanh Linh, dáng vẻ thật đáng thương.


"Anh cũng có thể đi mà". Diệp Thanh Linh vẫn nhìn truyền hình, không có ngẩn dầu hay liếc mắt lấy một cái để nhìn đến anh chàng đang có bộ dạng đáng thương kia.


"Thật không?" Thượng Quan Sở vui mừng hôn một cái lên khuôn mặt của cô, nói : "Anh biết là bà xã không cách xa anh mà".


"Thanh Linh, em sao có thể gọi tên yêu nghiệt này theo vậy?", Nhạc Nhạc trắng mắt lườm Thương Quan Sở một cái, cảm thấy ấm ức, "rõ ràng là chính anh không thể rời xa Thanh Linh của người ta mà?"


"Không thể sao?" Diệp Thanh Linh nháy mắt, vẻ mặt mang theo vô tội.


"...Có thể". Anh có thể nói không sao? Muốn trách thì trách anh khi nãy không nói rõ ràng.


Thượng Quan Sở vui vẻ ôn hòa, không đấu mồm với Nhạc Nhạc nữa, Tiền Nguyên từ bên ngoài trở về vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc, theo sau còn có một cậu nhóc cỡ mười bảy mười tám tuổi.


Cậu này mày rậm mắt to, môi hồng răng trắng, một mái tóc đen nhánh tỏa sáng, vừa vào cửa liền hô to hỏi Tiền Nguyên : "Anh Nguyên, vị nào là Sở thiếu gia? Nghe nói Sở thiếu gia hiểu biết rộng, anh cho em gặp mặt đi!"


Thượng Quan Sở vui vẻ, hòa đồng, còn Nhạc Nhạc vẻ mặt không vui nhìn tên nhóc con đang gào to kia, sau đó đều nhìn về phía Diệp Thanh Linh đang yên tĩnh xem truyền hình không hề nhúc nhích một chút.


Tiền Nguyên tùy ý ngồi xuống sô pha bên cạnh Nhạc Nhạc, mặt vẫn lạnh lẽo nghiêm túc, không trả lời câu hỏi của cậu nhóc kia.


Cậu nhóc nào đó vẻ mặt không chịu thua nói : "Anh không nói chả lẽ em không biết tự mình đi hỏi sao? Hừ!".Quả thật ngay khi vừa dứt câu, liền lên tiếng hỏi : "Xin hỏi, ai là Sở thiếu trong mọi người đây ạ?"


Thượng Quan Sở nhíu mày không nói lời nào, Nhạc Nhạc luôn là người nói nhiều nhìn Thượng Quan Sở trả lời : "Cậu xem ai là yêu nghiệt thì chính là người đó".


"Yêu nghiệt ? Woa...Em biết rồi". Cậu nhóc vẻ mặt trong sáng tiêu sái đến trước mặt Thượng Quan Sở, nhiệt tình kéo tay Thượng Quan Sở nói : "Sở thiếu, hân hạnh hân hạnh. Anh là thần tượng của em, có thể được gặp anh, thật sự là quá vinh hạnh".


Thượng Quan Sở vẻ mặt ghét bỏ hất tay cậu ra, không khách khí nói : "Cậu là ai?"


"Em...Ah, em còn quên tự giới thiệu, em tên là Chu Du, là hàng xóm của các anh". Chu Du như bị trúng thuốc kích thích, thanh âm cao vút tự giới thiệu, tựa như đang diễn thuyết trên đài với ý tứ hàm xúc.


"Cậu là con trai Chu cục trưởng?" Tô Phi mở miệng hỏi trước Thượng Quan Sở.


"Đúng" Chu Du vẻ mặt cười nịnh nọt.


Chu Du dứt lời, chợt nghe thấy thanh âm tinh tế vang lên, "Là, là, Chu Du, Chu Du".


Mọi người nhìn theo hướng phát ra tiếng nói kia, chỉ thấy Chu Du theo hướng đó lấy ra một cái lồng chim, bên trong có một con vẹt, chính là con vẹt trong lồng nói chuyện.


Nhạc Nhạc vừa thấy, hai mắt tỏa sáng, rất hứng thú, tiến lên dạy con vẹt nói : "Thượng Quan Sở, yêu nghiệt".


Vẹt ở trong lồng không ngừng nhảy nhót, chỉ là không mở miệng nói chuyện.


Chu Du đi đến trước mặt Nhạc Nhạc, không khách khí đọat lại lồng chim, quay lại trước mặt Thượng Quan Sở, dạy con vẹt nói : "Sở thiếu, xin chào".


Vẹt rất là nghe lời : "Sở thiếu, xin chào. Sở thiếu, xin chào"


Thượng Quan Sở bị chọc cười nói : "Con vẹt này rất hiểu chuyện".


Nhạc Nhạc đi đến trước mặt con vẹt nói : "Sở thiếu, yêu nghiệt. Sở thiếu, yêu nghiệt".


Vẹt lần này mở miệng, nói : "Sở thiếu, Sở thiếu". Chính là không nói hai chữ yêu nghiệt, khiến Nhạc Nhạc tức giận đến trợn mắt vểnh râu.


Mọi người thấy con vẹt cùng với Nhạc làm cho buồn cười không thôi. Lúc này, Chu Du nói : "Sở thiếu, con vẹt này tặng cho anh!"


Thượng Quan Sở do dự một chút, nhìn thấy Diệp Thanh Linh rất thích con vẹt, nói : "Được rồi, cậu muốn tôi trả lại cái gì, cứ nói".


Chu Du nghĩ nghĩ nói : "em muốn xin một tấm hình của Sở thiếu, không biết có được không?"


"Ân". Vì con vẹt kia có thể làm cho Thanh Linh thường xuyên cười tươi, chỉ là tấm hình mà thôi, có gì là không được?


Chu Du vỗ phía sau tấm hình, vừa lòng cười ra về, còn hỏi mình có thể thường xuyên được đến chơi không? Nhạc Nhạc cười trả lời : "Có mang theo đồ chơi tốt, đương nhiên có thể đến".


Chu Du cười cười đồng ý.


Lúc này, thuộc hạ của Sở gia đi vào, nói là có người muốn gặp.


Người đến là tìm Nhạc Nhạc. không là ai khác chính là cô gái xinh đẹp hôm trước mang quà cưới của Nhạc Nhạc đến Diệp gia tặng cho Diệp Thanh Linh, cô nàng này mang đến một bao lớn với các thứ linh tinh.


Cô đi đến trước mặt Nhạc Nhạc, nói : "Mọi việc đã xong, Một giờ sau, Đông Vinh kia sẽ đến cửa xin gặp".


"Ừ". Nhạc Nhạc cười cô gái xinh đẹp, nói : "Làm rất tốt". "Việc của Đào thiếu, tôi đương nhiên phải hết sức hoàn thành".Cô gái xinh đẹp nói xong đứng ở một bên, không muốn ra về.


Nhạc Nhạc cau mày nhìn cô nàng mặt dày này, lười biếng nói : "Chuyện náo nhiệt không có gì hay để xem".


Nữ nhân xinh đẹp trong lòng không hờn giận, trên mặt đôi mắt như cười nói : "Tôi còn có việc, như vậy...Như vậy...Tôi đi trước"


"Ừ". Nhạc Nhạc vừa lòng gật đầu, cô gái xinh đẹp kia liền nhanh chóng biến mất.


Một giờ sau khi cô gái xinh đẹp rời đi, Đông Vinh thật sự đến xin gặp Diệp Thanh Linh.


Đối với việc Nhạc Nhạc có thể làm với Đông Vinh, mọi người có mười phần tò mò. Nhưng chỉ là để trong long không nói ra thôi.


Đông Vinh trên mặt tràn đầy ý cười, đối với Diệp Thanh Linh vô cùng nhiệt tình, luôn dùng ánh mắt hiền lành nhìn Diệp Thanh Linh.


"Linh Linh, Linh Linh đã lớn như vậy rồi. Cậu đây cũng không nhận ra".


Đông Vinh vừa thấy Diệp Thanh Linh dáng vẻ thật kích động, giống như là người thân thất lạc nhiều năm nay tìm lại được.


Diệp Thanh Linh thản nhiên nhìn vào mắt Đông Vinh, nói : "Đông Minh Hiên không phải là con trai ruột của ông?"


Đông Vinh bị hỏi liền cảm thấy kỳ lạ, hỏi : "Linh Linh sao con nói như vậy?"


"Nếu là con ruột sao ông không đem sản nghiệp Đông gia giao lại cho anh ta?" Đây là điểm mà cho tới nay Diệp Thanh Linh vẫn không nghĩ ra.


Đông Vinh lúc này mới hiểu lời nói của Diệp Thanh Linh, xấu hổ cười nói : "Bởi vì người kế thừa tài sản Đông gia chỉ có thể là Linh Linh, mà không phải Minh Hiên".


Chỉ có thể là cô, điểm ấy cô có chút hiểu, nhưng lại mơ hồ một chút cũng không hiểu.


"Nói đi, mẹ Thanh Linh như thế nào mà chết?" Thượng Quan Sở thay Diệp Thanh Linh hỏi ra nghi hoặc trong lòng cô.


"Là bệnh chết". Đông Vinh rất là thong dong bình tĩnh, nụ cười trên mặt chưa từng mất.


"Chết vì bệnh chứ không phải do ông sao?" Diệp Thanh Linh vẻ mặt đạm bạc nói.


Đông Vinh rốt cuộc cười không nổi, sắc mặt có chútlạnh lẽo, nói : "Linh Linh sao con có thể nói chuyện như vậy với người lớn chứ? Nói như thế nào thì cậu cũng là cậu của con".


"Cậu?" Diệp Thanh Linh cảm thấy vô cùng bị châm chọc, nếu thật sự xem cô là người nhà, người của Đông gia sẽ không bỏ rơi cô nhiều năm như vậy, hiện tại đến tìm cô, nhất định là có việc muốn nhờ.


"Linh Linh đừng như vậy, cậu lần này tìm con, thật là muốn con kế thừa sản nghiệp Đông gia". Đông Vinh lời nói rất thành khẩn.


"Nếu như tôi nói không cần?" Không biết được lí do vì sao mẹ chết, cô sẽ không cùng Đông gia có bất kỳ quan hệ nào.


"Không muốn cũng phải muốn". Đông Vinh bị khí thế của Diệp Thanh Linh ập đến, đột nhiên thốt ra lời, nhưng sau khi nói xong lại cảm thấy mình lỡ lời, vội vàng giải thích nói : "Đây là tài sản của mẹ con, Linh Linh con không thể không lấy".


"Tài sản của mẹ tôi?" Cô sao không rõ, lúc mẹ cô qua đời, là lúc công việc của Diệp gia gặp phải khó khăn, cho tới bây giờ không người nào nói qua sẽ giúp cô.


Nhạc Nhạc ở bên cạnh nghe một hồi lâu, cũng hiểu được vài chuyện bèn nói : " Tài sản của Đông gia ông, vốn không phải là của Đông gia ông ?"


"Cậu nói bậy". Đông Vinh giống như bị Nhạc Nhạc đoán trúng một thứ gì đó, thẹn quá hóa giận.


Thượng Quan Sở cũng biết sự tình không đơn giản như vậy, liền nói : "Khi nào thì ông nới nói ra sự thật về cái chết của mẹ Thanh Linh, Thanh Linh khi nào mới làm được thủ tục thừa kế". Anh cảm thấy Đông Vinh vốn dĩ không phải đem tài sản cho Thanh Linh thừa kế, mà chỉ lợi dụng Thanh Linh mà thôi.


Đông Vinh là người thông minh, biết hôm nay có nói thêm gì cũng không ý nghĩa nữa, liền nói : "Mọi người cứ suy nghĩ kỹ , lần sau tôi đến nói tiếp". Nói xong liền rời đi.


Thượng Quan Sở lúc này lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng lưng Đông Vinh, giọng nói âm trầm: "Ông nếu còn dám quấy rầy Thanh Linh, tôi cam đoan rằng người của Đông gia mỗi ngày sẽ được nếm mùi vị bị đuổi giết của "Minh sát"".


Nghe được hai chữ "Minh sát", Đông Vinh rùng mình một cái. Ở trong lòng thầm nghĩ, khó có thể tin được rằng Thượng Quan Sở chính kia chính là nắm giữ tổ chức Minh sát trong tay, nếu thật như vậy, mình nên làm thế nào đây?


Đông Vinh đi rồi, Nhạc Nhạc nói vớiThượng Quan Sở : "Yêu nghiệt, tôi thấy anh nên gọi người của Minh Sát đến xử lí lão già Đông Vinh kia đi"


"Tôi cũng nghĩ vậy". Thượng Quan Sở nhìn về phía Diệp Thanh Linh, biết cô không muốn kết quả như vậy.


"Thanh Linh, em không thể mềm lòng. Mặc kệ cái chết của mẹ có liên quan tới Đông Vinh hay không, ông ta muốn làm hại em thì, phải chết". Nhạc Nhạc đối với những người muốn làm hại Thanh Linh, cũng không nương tay.


"Tô Phi, nói Thành Vũ ra tay trước, theo phương diện làm ăn bắt tay vào làm".Anh cũng muốn nhìn thấy con bài Đông Vinh chưa lật rốt cuộc là con bài gì? Dám động vào bà xã của Thượng Quan Sở anh.


"Dạ". Tô Phi đứng phía sau, liền gọi điện thoại mời Kim Thành Vũ ra tay trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net