Chương 93: Đàn ông không được khóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Thanh Linh đến khe núi này đã nửa tháng, biết tên kia là Lãnh Thần. Hắn rốt cuộc làm việc gì, có thân phận gì, Diệp Thanh Linh không biết, cũng không ai dám nói cho cô.


Lãnh Thần hình như mỗi ngày đều rất rãnh, không có việc gì sẽ tìm Diệp Thanh Linh nói chuyện phiếm, có đôi khi còn có thể cùng Diệp Thanh Linh chơi cờ uống trà.


Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng đặt xuống một quân cờ, thản nhiên nói: "Anh không chán?."


Lãnh Thần vừa nghe, vẻ mặt thản nhiên tươi cười, nói: "Chỗ nào nhàm chán, vốn không có việc gì mà." Chẳng qua hắn thích cuộc sống như vậy.


Diệp Thanh Linh thản nhiên nhìn khuôn mặt tươi cười của Lãnh Thần, nói: "Anh không nên gọi là Lãnh Thần."


Sao lại đột nhiên nói đến tên của hắn chứ, lời này đổi đề cũng quá kỳ quái đi! Lãnh Thần ý cười càng đậm, ngẩng đầu nhìn mặt Diệp Thanh Linh, nói: "Vì sao?"


"Tươi cười như vậy không lạnh chút nào." Diệp Thanh Linh lại đặt xuống một quân cờ nói.


"Đang nói truyện cười sao? Chuyện cười này xác thực đủ lạnh." Lãnh Thần cười ha ha nói.


"Phải không?" Diệp Thanh Linh cũng vẻ mặt cười, thản nhiên đặt xuống một quân cờ nói: "Anh thua."


Lãnh Thần cúi đầu nhìn ván cờ, một hồi lâu mới thở dài nói: "Khi nào thì mới có thể thắng cô một lần a!"


"Tôi nghĩ đời này cũng không thể." Diệp Thanh Linh tự tin cười nói.


"Không có khả năng." Lãnh Thần kiên định trả lời, hắn không tin hắn không thể thắng cô một lần.


Diệp Thanh Linh cười nhẹ, đứng dậy, nói: "Thư của tôi đã gửi sao?"


"Người nhà cô chắc đã nhận được." Lãnh Thần cúi đầu suy nghĩ ván cờ lúc trước, buột miệng trả lời.


"Vậy là tốt rồi." Diệp Thanh Linh vẻ mặt ý cười, nhỏ giọng nói thầm.


Lãnh Thần tuy rằng cúi đầu không nhìn Diệp Thanh Linh, nhàn nhã nói: "Nhận được tin, chồng cô chắc không buồn."


"Anh cũng không phải là anh ấy." Sao biết người ta có thương tâm hay không, cô không tin hắn là người yếu ớt như vậy.


"Nếu như tôi là anh ta, chắc sẽ bị chứng trầm cảm." Lãnh Thần cuối cùng là ngẩng đầu, nhìn mặt Diệp Thanh Linh.


"Vì sao?" Diệp Thanh Linh khó nhịn hỏi vì sao.


"Vợ mình khi không biến mất, cô nói có thể hậm hực hay không?" Lãnh Thần vẻ mặt tươi cười, trong đó cũng có vài phần nghiêm túc.


Diệp Thanh Linh đối với cách nói Lãnh Thần từ chối cho ý kiến, nhưng cô tin tưởng Thượng Quan Sở sẽ không bởi vì của cô mất tích mà bị hội chứng trầm cảm gì đó, bây giờ anh hẳn là đang cố gắng tìm manh mối mới đúng. Nghĩ như vậy, cô không tự giác trên mặt mang theo tươi cười thản nhiên, nói: "Anh ấy không yếu ớt như vậy." Yếu ớt cũng không phải là tính cách Thượng Quan Sở, cũng không phải tính cách Diệp Thanh Linh cô. Bọn họ đều đã tìm kiếm lý lẽ cùng thoải mái ở trong đường cùng.


Diệp Thanh Linh cười tự tin như vậy khiến Lãnh Thần nhìn xem mất thần, không khỏi thở dài: "Cô rất lạc quan." Người phụ nữ này sẽ không sợ hắn không vui sẽ giết cô sao? Vì sao trong hoàn cảnh như vậy, cô còn có thể cười tự tin như vậy? Khó có thể nói là vì chồng của cô Thượng Quan Sở? Lãnh Thần nghĩ, trong ánh mắt lại xen lẫn một tia đố kị chính hắn cũng không biết.


"Khóc sống, hay là cười sống, chỉ là một lựa chọn mà thôi." Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng khẽ động khóe môi, một chút ngoài ý muốn không ai muốn gặp phải, mà cô cũng không ngoại lệ.


Lãnh Thần lẳng lặng nhìn cô lúc lâu, nói: "Nếu như không phải bởi vì đáp ứng bạn tôi, tôi nghĩ tôi sẽ thả cô."


Diệp Thanh Linh cười nhẹ nói: "Nếu như không phải bởi vì anh trói tôi lại, tôi nghĩ chúng ta sẽ là bạn." Hắn và cô thật sự rất giống nhau, thích cuộc sống nhàn nhã, thích uống trà, thích chơi cờ.


Lãnh Thần tươi cười đầy mặt, nói: "Nếu như không phải bởi vì bạn tôi, tôi sẽ không quen cô." Đương nhiên cũng sẽ không có người cùng hắn uống trà chơi cờ.


"Nhưng mà không có nếu như." Diệp Thanh Linh nhìn phương xa, thản nhiên nói.


Nghe xong, Lãnh Thần không tự giác cười khổ một chút. Đúng a, không có nếu như. Hắn cùng cô cũng sẽ không trở thành bạn, Lãnh Thần biết rất rõ.


Hôm nay, Diệp Thanh Linh viết xong bức thư thứ hai, đưa cho Lãnh Thần.


Lãnh Thần tùy tay nhận thư đặt ở trên bàn, vẻ mặt ý cười nói: "Nghe nói cô còn thích trông rau, rất lâu trước kia tôi cũng thích nó, nhưng không ai nguyện ý cùng làm với tôi, bởi vậy buông tha cho." Lãnh Thần vừa nói vừa đi ra khỏi phòng.


Diệp Thanh Linh đi theo sau, đi vào một mảnh đất trống, thấy mấy ngày hôm trước vẫn là một thảm cỏ dại trải đầy, Diệp Thanh Linh không khỏi cười nói: "Mua hạt giống rồi?"


"Mua rồi." Lãnh Thần nói xong liền nắm lên một gói to ở trện mặt đất đặt trước mặt Diệp Thanh Linh, nói: "Cô xem loại nào dễ trồng, thì chọn loại đó đi!"


Diệp Thanh Linh nhìn hạt giống này, nghĩ đến bộ dáng Thượng Quan Sở kích động muốn cô chọn hạt giống, khóe miệng không khỏi cong lên. Diệp Thanh Linh tùy ý chọn chút hạt giống, nói: "Chọn những loại này đi!" Bây giờ sắp vào thu, loại rau không giống với các loại rau trước đây, đều là chút rau dưa thích hợp mùa thu.


Lãnh Thần nhìn nhìn hạt giống, cười nói: "Vậy thì chọn những loại đó đi! Để tôi đào hố, cô gieo hạt đi!" Lãnh Thần nói xong cầm cuốc đào mấy hố nhỏ.


Diệp Thanh Linh gieo hạt vào mấy hố nhỏ, đột nhiên nhớ đến lần trước trồng rau ở trong vườn nhà, nhớ đến bài vè Nhạc Nhạc chê cười Ngô Vân cùng Thượng Quan Sở không khỏi nở nụ cười.


Lãnh Thần gặp Diệp Thanh Linh cười, tâm tình nhất thời tốt lên, vừa đào vừa hừ hừ hừ hát.


Làm việc cả ngày trong vườn, cuối cùng bọn họ cũng gieo xong hạt giống xuống đất, tiếp theo lòng tràn đầy vui mừng chờ hạt giống nẩy mầm lớn lên.


Lãnh Thần gieo trồng xong mới trở phòng ở, nhìn thấy thư trên bàn, mở ra xem, đọc thư cô viết không khỏi cười nói: "Không phải cô nói chồng cô không yếu ớt như vậy sao?"


"Anh họ Lãnh, vợ không thấy cũng không bị hội chứng trầm cảm, anh ấy họ Thượng Quan, khóc một chút cũng không phải không thể nào." Diệp Thanh Linh thản nhiên trả lời.


Đối với của cô cách nói, hắn rất đồng ý, nhìn thư nghĩ nghĩ, cũng không cảm thấy có chỗ nào không ổn, nhân tiện nói: "Ngày mai sẽ sai người gửi cho người nhà cô."


"Cám ơn." Diệp Thanh Linh vẻ mặt đạm mạc cảm ơn, giống như gửi thư đối cô mà nói không có gì vui vẻ.


Thượng Quan Sở lại nhận được thư, thì Diệp Thanh Linh đã mất tích một tháng rưởi. Cầm thư, anh nhanh chóng mở ra, nhìn nội dung bên trong, không khỏi nhíu mày.


Nhạc Nhạc nhìn biểu tình quái dị của Thượng Quan Sở, một phen đoạt lấy thư, thì thầm: "Là đàn ông không được khóc, em tốt lắm." Nhạc Nhạc đọc xong, không khỏi cười nói: "Không nghĩ tới yêu nghiệt ở trong mắt Thanh Linh là quỷ khóc nhè."


"Anh mới là quỷ khóc nhè." Thượng Quan Sở trắng mắt liếc Nhạc Nhạc một cái đoạt lại thư, nhìn hơn nửa ngày. Tuy rằng sau khi Thanh Linh mất tích anh rất khó quá, cũng rất nhớ. Thậm chí nhớ đến mức mỗi ngày anh đều ngủ không ngon, mỗi ngày đôi mắt luôn thâm quần xuất hiện ở trước mặt mọi người. Nhưng anh không có chảy ra một giọt lệ, bởi vì hắn tin tưởng Thanh Linh không muốn nhìn anh khóc.


"Anh không phải là quỷ khóc nhè, vậy vì sao Thanh Linh bảo anh đừng khóc chứ?" Nhạc Nhạc căn bản không nhìn Thượng Quan Sở cãi lại, ở trong lòng anh Thanh Linh nói nhất định đều đúng.


"Chuyện này sao tôi biết được?" Chẳng qua anh luôn cảm thấy thư của Thanh Linh hẳn là sẽ không đơn giản như vậy. Thượng Quan Sở nghĩ lấy ra thư nhận được vào tháng trước ở trong người, đặt hai phong thư lại gần nhau nghiên cứu.


Mễ Lam Nhi Nhạc Nhạc đều sáp lại cùng nhau nghiên cứu, đều không nhìn ra hai phong thư này có cái gì khác biệt.


Nhạc Nhạc đột nhiên ý nghĩ kỳ lạ nói: "Không bằng chúng ta lấy nước thử xem."


Mễ Lam Nhi trắng mắt liếc Nhạc Nhạc một cái, nói: "Sao anh không lấy lửa thiêu luôn đi." Nghĩ đang diễn phim cổ trang sao! Cũng không nghĩ lại, Diệp tiểu thư là loại người nào, sao có thể làm loại chuyện này.


Nhạc Nhạc biết Mễ Lam Nhi cố tình nói móc, tùy ý tìm vị trí ngồi xuống, vẻ mặt quanh co nhìn Mễ Lam Nhi.


Lúc này Chu Ngao theo Tiền Nguyên từ cửa bên của biệt thư đi vào phòng khách nhà họ Diệp, nhìn mọi người còn rất nghiêm túc nghiêm cứu gì đó, liền tò mò sáp lại nhìn nhìn. Nhìn trong chốc lát còn cười nói: "Tiểu thư Diệp viết thư thật thâm thúy, mỗi lần viết thư đều chỉ có vài chữ. Hơn nữa hai chữ hai phong thư trước còn là từ ghét, thật sự là một cái quái nhân."


Mọi người đều nói hai chữ trong hai phong thư trước có thể là từ ghép, đều ghé lại nhìn xem, Thượng Quan Sở thản nhiên nói: "Không phải." Này cũng gọi là từ sao? Đầu óc bác sĩ Chu có phải bị kim đâm nhiều, đến từ ngữ cũng không rõ hay không.


Trương Đình Đình mới từ công ty trở về, tiến phòng khách chợt nghe đến Thượng Quan Sở nói cái gì 'Thành phố', hỏi: "Thành phố nào, Mễ Lam Nhi phải về thành phố C sao?" Trương Đình Đình cũng tùy ý hỏi, tưởng Mễ Lam Nhi cùng Tiền Nguyên tính trở lại thành phố C.


"Thành phố C? Không phải? Không thành phố." Thượng Quan Sở lặp lại nói.


"Cái gì mà không thành phố a, là thành phố B à." Trương Đình Đình không hiểu rõ lắm, còn tưởng Thượng Quan Sở nói sai địa danh.


Mọi người nghe xong, đều nhìn chằm chằm thư, đột nhiên tập thể cười ha hả, nói: "Thành phố B, thì ra là thành phố B, Thanh Linh ở thành phố B."


"Các người sao lại biết Thanh Linh ở thành phố B." Trương Đình Đình nôn nóng hỏi, phải biết rằng Thanh Linh mất tích lâu như vậy, mẹ con cô cũng lo lắng mỗi ngày.


Sau khi nghe mọi người nói xong, Trương Đình Đình hiểu rõ ràng cười nói: "Thanh Linh thật là đặc biệt, đến tiếng lóng cũng biến thành kỳ quái như vậy." Nếu không phải cô nghe lầm nói, thế nào cũng sẽ không nghĩ 'Không phải' thành B thị được.


Có này manh mối, Thượng Quan Sở liền thu nhỏ phạm vi tìm kiếm lại.


Đối với cách làm của Thượng Quan Sở, Nhạc Nhạc rất có phê bình kín đáo."Yêu nghiệt, đã biết Thanh Linh ở thành phố B thị, vì sao chúng ta không tự đi tìm?"


"Bây giờ không phải thời điểm." Thượng Quan Sở thản nhiên nói.


"Khi nào mới là thời điểm?" Nhạc Nhạc không có tính nhẫn nại chờ tin tức, anh muốn lập tức bay đến thành phố B tự mình tìm kiếm.


"Chúng ta đến ai bắt tiểu thư Diệp đi cũng không biết, chúng ta chỉ cần vừa vào thành phố B, sau khi đối phương biết, nếu thẹn quá hóa giận giết con tin, làm sao bây giờ?" Mễ Lam Nhi rất bình tĩnh phân tích sự việc.


Nghe xong lời nói Mễ Lam Nhi, lúc này Nhạc Nhạc mới không có nôn nóng như vừa rồi, chỉ cần vừa nghĩ đến Thanh Linh sẽ là bị giết con tin, anh cũng không dám xúc động lung tung.


Lúc này Tô Phi từ bên ngoài tiến vào, cầm trong tay một thiệp mời, nói: "Thiếu gia Sở, đây là thiệp mời đại thọ 60 tuổi của ông Nghiêm. Chúng ta đi hay không?"


"Đi." Thượng Quan Sở vẻ mặt tươi cười nói.


Nhạc Nhạc nghe xong cũng vẻ mặt cười, nói: "Ông Nghiêm ở thành phố B, chúng ta liền mượn tiệc mừng thọ đến thành phố B. Như vậy sẽ không có người hoài nghi mục đích của chúng ta đi!"


"Ừ." Thượng Quan Sở cười gật đầu.


Trương Đình Đình Hòa Nhạc Nhạc thấy Thượng Quan Sở đồng ý, hai người cao hứng cười ha hả. Bọn họ cuối cùng cũng có tin tức Thanh Linh. Lần này đi B thị, bọn họ nhất định phải mang Thanh Linh về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net