Chương 1: Hỗn loạn bắn nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Hỗn loạn bắn nhau

Edit: Linh Nhi

Beta : Vy nhi

New York, khó có thể đếm hết được những ánh đèn xung quanh, bóng đêm buông xuống, từ những cửa sổ thủy tinh chiếu ra nhiều màu sắc tạo thành một đường chân trời, đồ sộ mà xinh đẹp.

Màn đêm bao phủ, đêm nay có một bữa tiệc sắp diễn ra.

Những người được mời, toàn là những nhân vật nổi tiếng trên thế giới, danh sách khách mời không vượt quá hai trăm người.

Giữa ngã tư đường bị phong tỏa, lực lượng vũ trang đông đến mức che kín ngã tư đường, tựa như một hàng rào bảo vệ sâm nghiêm, người đi đường khó có thể tới gần.

Từng chiếc từng chiếc xe hơi hạng sang chậm rãi đậu vào bãi đỗ xe, người ra người vào, ai ai cũng tôn quý bất phàm.

Ở một ngã tư cách nhà hàng đó tầm 1km, một chiếc xe Lincoln thản nhiên chạy, đột nhiên, chỗ ngọn đèn phía trước, xuất hiện thân ảnh của một cô gái xoay thắt lưng đi đến, cô một thân váy ngắn gắn kim cương, kim cương ở dưới đèn đường vô cùng chói mắt, tóc dài đến thắt lưng, hơi hơi xoăn ở đuôi, cô gái ấy đi ngược chiều với bọn họ, dần dần, ánh sáng chiếu vào mặt của cô gái, hé ra khuôn mặt tinh xảo tuyệt thế, cô không nhìn dòng xe đang di chuyển bên cạnh, thong dong bình tĩnh đi đến trước mặt chiếc xe Lincoln kia.

Lái xe ngẩn người nhìn cô gái đang đi tới, lòng khẽ xao động, liền hạ cửa kính xuống, cô gái hơi cúi người, dùng tiếng anh lưu loát nói : "Xin hỏi có thể cho tôi đi nhờ một đoạn đường không?"

Tài xế hơi ngạc nhiên một chút, sau đó mới chỉ chỉ về phía sau xe, "Sếp tôi ở đằng sau, cô muốn hỏi thì hãy hỏi sếp của tôi."

Cô gái khẽ cong môi, cười đến vạn phần quyến rũ, đi về phía cửa kính sau, khẽ gõ, cửa kính xe hạ xuống, một người đàn ông tuấn tú đang uống rượu hiện ra, ánh mắt thâm thúy phức tạp nhìn về phía này.

Cô gái hướng hắn khẽ cười, mị hoặc hỏi: "Tiên sinh, anh có cần bạn gái không?"

Ánh mắt của người đàn ông khẽ đảo một vòng trên mặt cô gái, sau đó dừng lại ở ngực, bộ váy kim cương bó sát làm tôn lên bộ ngực đầy đặn, nửa ẩn nửa hiện, khuôn mặt thiên sứ, dáng người nóng bỏng, người đẹp như vậy, không người đàn ông nào có thể cự tuyệt.

Người đàn ông kia khẽ nở một nụ cười thâm trầm, ngón tay ấn nút mở cửa xe, cô liền vui vẻ, nghiêng người ngồi vào trong xe.

Hắn buông ly rượu trong tay, nâng đồng hồ lên nhìn giờ, thanh âm trầm thấp khàn khàn vang lên: "Cô có 10 phút, hãy làm cho tôi biết khả năng của cô."

Trong nháy mắt cô đã hiểu được, liền vặn vẹo vòng eo mảnh khảnh của mình, đem ngực dán vào trên đùi hắn, vô cùng thuần thục cởi mấy cái cúc ngực của áo sơ mi màu xám, đầu lưỡi khẽ đi xuống, chạm nhẹ, khóe miệng mê ly vô cùng khiêu gợi dụ hoặc, " Tuyệt đối sẽ không làm anh thất vọng." Nói xong, tiếp tục động tác.

Nhưng lại bị một bàn tay ngăn cản, từ trên đầu lại truyền đến thanh âm khàn khan: " Cô là ai?"

Cô giá cười đến vô cùng yêu mị, ngồi ngay ngắn, cánh tay khẽ đưa về phía hắn, " Tôi tên là Bích Tư Đình."

Người đàn ông khẽ nheo mắt, bàn tay bắt lấy tay cô, " Ngăn xe của tôi, vậy thì cô đối với thân phận của tôi hẳn là phải rõ ràng."

"Tổng tài tập đoàn tài chính Lãnh thị, Lãnh Mặc Phàm tiên sinh." Cô dùng tiếng phổ thông nói, lông mi dài che lấp một tia kinh ngạc trong đáy mắt, không ngờ được người thật so với lời đồn càng thêm thâm trầm khó lường, từ lúc lên xe đến giờ, cô không thể đoán được tâm tư của hắn.

Lãnh Mặc Phàm mỉm cười, làm bộ như không nhìn thấy nguy hiểm được giấu trong đáy mắt của cô, bữa tiệc này vốn không thú vị, không biết cô gái này có thể đem đến cho hắn chút thú vị hay không.

Người vừa xuất hiện, chói mắt như dạ minh châu, sáng rực phía chân trời.

Người đàn ông tôn quý cũng nữ nhân kim cương, đi đến đâu đều tỏa sáng chói mắt, Bích Tư Đình ôm cánh tay Lãnh Mặc Phàm ung dung tiến vào bữa tiệc, ăn ý như vậy, là ai cũng không thể ngờ rằng, bọn họ vừa quen nhau chưa đến mười phút.

Quần áo tây trang do thợ thủ công của Italia làm, nó tôn lên thân hình đẹp của Lãnh Mặc Phàm, ngũ quan thâm thúy, hoàn mỹ như điêu khắc, ánh mắt phức tạp khó lường, không có từ ngữ nào có thể miêu tả được sự ung dung, xa hoa lãng phí và nguy hiểm.

Giơ tay nhấc chân đều mang khí thế tôn quý bất phàm, giống như vương giả đứng đầu thiên hạ.

Cô gái đứng bên cạnh hắn, trên váy được đính những viên trân châu cùng kim cương, mĩ, yêu, diễm, tuyệt, một động tác tùy ý, đều thong dong tao nhã, dụ hoặc mê người.

Trong đại sảnh của bữa tiệc, nơi xa hoa nhất, những nhân vật nổi tiếng trên giới thương trường lúc thì to nhỏ nói chuyện, lúc thì vui vẻ cười to, vô cùng hòa hợp, mà bạn gái đi cùng đều vô cùng nổi bật, học thức, tu dưỡng, dung mạo, không cài nào không hoàn mỹ.

"Tôi đi toilet." Bích Tư Đình cười duyên một tiếng, buông tay ra rời đi, cặp chân thon dài thật làm cho mọi người nảy sinh ý nghĩ sâu xa.

Lãnh Mặc Phàm híp mắt lại, cùng một vị trong chính trị nói chuyện, khả năng nói chuyện bất phàm.

Trong toilet, Bích Tư Đình hít một hơi thật sâu, nhìn quanh toilet một lượt, nhanh chóng xoay người bước đến đứng trên bồn rửa tay, đẩy ra một góc trần nhà, đẩy ra hai miếng kính liền thấy hai khẩu súng nhỏ, nhanh chóng nhét vào bên trong đôi hài đang đi, rồi lại xoay người nhảy xuống, nhìn một lượt chính mình trong gương, nở nụ cười tự tin.

Đẩy cửa đi ra, bước chân cô mềm mại tao nhã đi ra đại sảnh, ánh mắt mê ly khẽ nhìn về phía một người đàn ông trung niên, người đàn ông kia là Thủ phủ Ấn Độ, là người kinh doanh hơn mười nhà xưởng quân hỏa, là thành phần khủng bố, cũng là mục tiêu ngày hôm nay của cô.

Cô bưng lên một ly rượu từ trên khay của người phục vụ, xoay người đi về phía hắn, bên cạnh người đàn ông trung niên, là một cô gái mặc váy dài, cô khẽ dẫm vào váy của cô gái kia, thân hình của cô gái kia khẽ nghiêng, đổ vào người đàn ông trung niên, chén rượu trong tay hắn khẽ rơi xuống đất, hắn phẫn nộ quay đầu, rủa thầm vài tiếng. Bích tư Đình khẽ xin lỗi cô gái kia, đồng thời hơi cúi người, hai tay đưa ra, rất nhanh đã đặt trên eo của hắn, bang bang hai tiếng, tiếng súng chói tai vang lên.

"A......" Đại sảnh nhất thời hỗn loạn, các cô gái không ngừng hét chói tai, theo bản năng chạy về phía cửa ra vào, Bích Tư Đình cũng ở trong đó, đang muốn lùi về sau, đột nhiên một cô gái hét chói tai chỉ vào cô: " Là cô ta giết, là cô ta giết..."

Bích Tư Đình quay đầu lạnh lùng liếc cô ta một cái, rất nhanh đẩy cô gái trước mặt ra chạy về phía cửa sổ, phía sau mười mấy tên bảo an tay cầm súng bắt đầu đuổi theo.

"Đáng chết." Bích Tư Đình thầm rủa một tiếng, thân hình như chim, thoải mái tránh đi công kích đằng sau, đồng thời, súng trong tay cô cũng bắn chết ba gã bảo an trốn ở phía sau cây cột.

Vừa rồi đại sảnh còn vang lên tiếng nhạc, tiếng nói chuyện hòa thuận vui vẻ, lập tức liền trở thành chiến trường, những người có chức vụ cao đều được bảo an che chở, ngoài cửa rất nhiều lực lượng vũ trang được điều động, rất nhanh liền bao vây đại sảnh.

Bích Tư Đình nghe thấy những tiếng bước chân dồn dập, lông mày khẽ nhíu, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ, cơ thể liền động, cô nhảy lên trên bàn, xoay tròn, khẩu súng trong tay bắn phá, vài giây liền giải quyết bảy tên bảo an, xoay người nhảy xuống, bước nhanh về phía cửa sổ, cô bỏ đôi hài ra, xé váy kim cương, liền lộ ra một bộ hắc y bó sát người, từ bên cạnh cửa sổ nơi đã cất giấu dây thép từ trước, tung người nhảy lên, thân ảnh của cô liền biến mất ở đại sảnh....

Từ phía sau, người đứng đầu lực lượng vũ trang vọt vào, nhìn đại sảnh trống rỗng, mười mấy tên bảo an trúng đạn bỏ mạng, đáy mắt hiện lên tia khủng hoảng, cô gái kia là loại người như thế nào? Sao lại có thực lực cường hãn như vậy?

Э?&

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net