Chương 2: Đại chiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Đại chiến

Edit: Linh Nhi

Beta : Vy nhi

Ngã tư tối mờ, một thân ảnh khẽ hạ xuống, Bích Tư Đình không nghỉ ngơi, cô lấy ra một chiếc chìa khóa khẽ nhấn hai cái, một chiếc xe thể thao cách cô năm mươi thước kêu hai tiếng liền mở ra, cô chạy nhanh tới.

Mắt thấy sắp tới chiếc xe thể thao kia, đột nhiên từ dưới ánh đèn đường hiện ra hai bóng người màu đen, hơi thở lạnh như băng làm cho người ta bất an, Bích Tư Đình cảnh giác nhìn bọn họ chằm chằm, ngửi được hơi thở của đồng loại, " Các ngươi là ai?"

"Bích Tư Đình tiểu thư, lão đại của chúng tôi cho mời." Một người đàn ông lễ phép mở miệng.

Bích Tư Đình sửng sốt một chút, tuyến đường mà cô chuẩn bị để chạy trốn vô cùng thần bí, thế nhưng lại có người phát hiện ra cô? Cô nghiêng người, nhìn một chiếc xe hơi màu đen cánh đó không xa, khóe miệng cong lên nụ cười khinh thường, " Nói cho lão đại của các ngươi biết, tôi không có thời gian."

"Lão đại của chúng tôi nói, hiện tại, là thời điểm cô nên báo đáp. " Người đàn ông kia bình tĩnh nói.

Bích Tư Đình không cho là đúng, khẽ hừ một tiếng,"Hắn không có tư cách."

"Vậy đành phải đắc tội ." Đáy mắt hai người kia khẽ lóe hàn quang, tiến lên, muốn bắt cô.

Bích Tư Đình vừa muốn phản kháng, nhưng mà, cảnh vật trước mắt lại trở nên mơ hồ, trong lòng cô khẽ giật mình, chết tiệt. Từ khi nào cô bị hắn hạ thuốc?

Cô liền bị hai người đàn ông mặc vest đen vác đi tới chiếc xe hơi màu đen kia, mở cửa xe ra, đem cô đẩy vào ghế phụ, ánh mắt của người đàn ông ngồi ở vị trí lái khẽ hiện lên ý cười.

Chiếc xe hơi màu đen như tia chớp biến mất trong màn đêm, cảnh vật phía sau, đám nhà báo không ngừng ồn ào, hỗn loạn.

Cảnh đêm New York, xưa nay đều chưa từng xuất hiện cảnh tượng này, ánh sáng rực rỡ, đem bầu trời đêm chiếu sáng như ban ngày.

Ở một khu biệt thự, chiếc xe hơi màu đen vô thanh vô tức dừng lại, dáng người cao lớn bước xuống, ánh sáng màu lam xung quanh biệt thự chiếu rọi, chiếu vào khuôn mặt tuấn tú thành thục của người đàn ông, ngũ quan thâm thúy mê người, Lãnh Mặc Phàm ôm lấy Bích Tư Đình từ ghế phụ, đi về phía đại sảnh.

Đi vào phòng ngủ trên lầu hai, đem cô gái trong lòng đặt lên giường, Lãnh Mặc Phàm lấy còng khóa tứ chi của cô, tạo thành hình chữ đại, nhìn ngực cô như ẩn như hiện, đáy mắt hắn bốc lên hai ngọn lửa dục vọng tối thẫm, hắn đem áo sơ mi cởi ra, lộ ra vùng ngực rắn chắc mạnh mẽ, khẽ đè lên người cô.

Nhìn cô gái dưới thân, hắn không vội đem nàng nuốt vào bụng, mà giống như thợ săn từ từ đùa giỡn con mồi, làn da cô trắng nõn, khẽ lướt qua đôi môi gợi cảm mê người, dọc theo chiếc cằm hoàn mỹ, một đường đi thẳng vào khe rãnh như ẩn như hiện kia.

Quả nhiên là một bảo vật tuyệt sắc.

"Ưm." Một tiếng ngâm khẽ, hàng mi dài của Bích Tư Đình khẽ chớp, ánh mắt mê ly không kịp đề phòng liền nhìn thấy một đôi mắt thâm trầm khó dò, sau vài giây khiếp sợ, tay chân truyền đến sự lạnh lẽo, làm cô hiểu rõ tình huống của mình bây giờ.

"Tỉnh?" Giọng nói khàn khàn của đàn ông vang lên bên tai của cô, môi bạc khẽ chạm vào vành tai của cô.

Cảm thấy có chút ngứa cô liền né tránh một chút, cười rộ lên, "Lãnh tổng như thế nào lại có khẩu vị như vậy? Nghĩ muốn SM sao?"

"Cô nghĩ sao?" Người đàn ông trầm thấp cười hỏi.

"Biến thái không có ghi ở trên mặt của anh, tôi không xem được." Cô không khỏi trào phúng một tiếng.

"Lợi dụng tôi, chẳng lẽ không nên báo đáp sao?"

Người đàn ông không dừng lại mà tiếp tục khiêu khích, ngón tay thon dài không an phận khẽ xoa nắn chỗ thắt lưng của cô, không đợi Bích Tư Đình trả lời, ngữ khí của hắn liền trở nên lạnh lẽo, "Phải biết rằng, tôi chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn."

"Buông, tôi sẽ làm cho anh càng thoải mái." Cô nhíu mày, giống như con mèo không bao giờ chịu khuất phục.

Ánh mắt tối đen của Lãnh Mặc Phàm xẹ qua một tia sáng, nhìn chằm chằm đôi mắt kia, giống như không có gì to lớn cả, hắn đứng dậy, lấy chìa khóa bên cạnh bàn mở khóa cho cô, khi hắn thu dọn xong những thứ này, cô gái phía sau liền trở thành một con báo nguy hiểm, đang làm ra tư thế công kích.

Người đàn ông thu dọn xong, liền quay người nhìn cô gái, khẽ cong môi cười, "Một khi tôi chọn thả cô ra, tôi cũng đã nắm chắc mình sẽ chế trụ được cô."

"Phải không? Vậy thì tôi muốn xem anh có khả năng này hay không." Bích Tư Đình cười lạnh một tiếng, khẽ nhấc chân, đôi chân thon dài của cô đá về phía hắn.

Lãnh Mặc Phàm dùng cánh tay đón đỡ, đồng thời, dùng sức nắm lấy chân của cô, kéo mạnh một cái, Bích Tư Đình liền trực tiếp ngã vào người hắn, tư thế vô cùng ái muội. Cô cười giận dữ, hai chân giống như rắn cuốn chặt lấy thắt lưng của hắn, dùng lực đẩy hắn, Lãnh Mặc Phàm bị đẩy ngã xuống đất, hắn ngã xuống nhưng lại không chật vật, ngược lại đưa tay lên phía trước, ôm chọn hai cái bánh bao trước ngực cô, " Xúc cảm không tồi."

"Anh...." Bích Tư Đình tức giận đến hai mắt trợn trắng, thử giãy dụa, thân thủ của người đàn ông này có lẽ ngang bằng với cô, thậm chí còn có thể cao hơn một chút.

Làm sao có thể? Tổng tài của một công ty thế nhưng lại mạnh hơn cô? Không, cô tuyệt đối không cho phép!

Dưới ánh sáng màu vàng ấm áp của ngọn đèn, hai thân ảnh đang so chiêu vô cùng kịch liệt, tới tới lui lui đã hơn trăm chiêu mà chưa phân thắng bại, cô gái còn thường xuyên bị đặt dưới thân. Lại một trăm mười chiêu nữa trôi qua, rốt cuộc người đàn ông không còn kiên nhẫn, lập tức hung hăng chế trụ cô gái, đem cô đặt ở dưới thân, hai tay không lưu tình xé nát những vật gây cản trở, hôn, kịch liệt hôn xuống.

Bích Tư Đình thở hổn hển, quay đầu nhìn người đàn ông có gương mặt tuấn tú kia, cũng thôi giãy dụa, tối nay, tựa hồ thích hợp để làm một số chuyện.

Trên giường, một đợt đại chiến lại bắt đầu, hai thân ảnh dây dưa triền miên, kịch liệt đòi hỏi, ngay cả một khắc cũng không dừng lại....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net