Chương 3: Về nước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Về nước

Edit: Linh Nhi

Beta : Vy nhi

Sáng sớm, tiếng điện thoại phá vỡ mộng đẹp của người trên giường, thân hình cao lớn đứng dậy, cầm lấy di động đi đến cửa sổ sát đất nghe, thanh âm trầm thấp, " Ây".

"Ah, lão đại, có phiền toái, cục điều tra liên bang đang tìm ngài." bên kia đầu dây truyền đến thanh âm có chút dồn dập.

"Bởi vì chuyện tối hôm qua?" Lãnh Mặc Phàm không cho là đúng nhíu mày.

"Bọn họ tra ra được nữ sát thủ tối hôm qua, là cùng ngài tiến vào, bọn họ hoài nghi ngài......"Đầu dây bên kia không dám nói tiếp.

"Tìm lái xe của tôi, đưa tần số trên xe tôi tối hôm qua cho bọn hắn nhìn, đồng thời cảnh cáo bọn họ, đừng đến làm phiền tôi." Lãnh Mặc Phàm lạnh lùng hạ lệnh, cúp điện thoại.

"Tìm anh gây phiền toái ?" Phía sau vang lên một giọng nữ vừa tỉnh ngủ.

Lãnh Mặc Phàm xoay người, chỉ thấy thân thể cô gái phía sau lõa lồ, da thịt dưới ánh mặt trời trắng như tuyết, trong suốt có thể nhìn thấu, tóc tai hỗn độn, kết hợp với khuôn mặt thanh thần quyến rũ, mị hoặc nói không nên lời, chỉ liếc mắt một cái, hắn liền cảm giác dục vọng nguyên thủy trong người lại bắt đầu rục rịch.

Trở lại giường, hắn dùng một tay áp chế cô, "Nhìn xem cô gây cho tôi phiền toái như thế nào, báo đáp hôm qua có vẻ còn chưa đủ đâu." Nói xong, hắn liền ngậm chặt môi cô, mãnh liệt vuốt ve khối thân thể hoàn mỹ này.

"Ưm." Bích Tư Đình run rẩy hưởng ứng, ánh mắt hưởng thụ hoan ái cùng nắng sớm.

Tránh ở trong biệt thự hoa mỹ này ba ngày, Bích Tư Đình cũng ở đây ngây ngốc ba ngày. Ba ngày này, mỗi ngày đều cùng người đàn ông xa lạ kia triền miên không ngớt, nhiệm vụ hoàn thành, nàng có thể tùy ý phóng túng, có lẽ bên ngoài đang trời long lở đất.

Lãnh Mặc Phàm dường như mê luyến cô gái này, cô yêu mị, thanh thuần, gợi cảm, hay dã tính nan thuần, cô tựa như có trăm ngàn vẻ mặt khác nhau, kích thích hắn mỗi lần đều nhiệt tình, hắn không hỏi thân thế của cô, cũng không hỏi tên thật của cô, có lẽ, vài ngày sau, bọn họ sẽ không bao giờ còn mối liên hệ nào nữa.

Sáng sớm ngày thứ ba, chiếc xe thể thao nổ máy ầm ầm như pháo, chiếc xe thể thao màu lam vẽ ra một đường cong duyên dáng, chạy xuống núi.

Cửa sổ sát đất, một đạo thân ảnh dựa vào, nhìn chiếc xe thể thao kia rời đi, Lãnh Mặc Phàm nhíu mày, hắn thật kỳ vọng vào lần tiếp theo bọn họ gặp mặt.

Chiếc xe thể thao màu lam chạy đến ngã tư đường, cuối cùng dừng lại trước một cửa hàng trang phục, cô gái trên xe cất bước đi vào, nửa giờ sau, một cô gái tóc nâu ngắn cực kỳ cá tính có gương mặt trang điểm đậm, cùng với hơi thở mang chút cồn, làm cho cô giống như vừa đi ra từ quán bar, ngồi vào xe, mở nhạc, thân xe rung động, chiếc xe phóng vọt đi.

Cô cầm lấy điện thoại ấn một chuỗi dãy số, bên kia truyền đến một giọng nói khàn khàn trầm thấp, " Nhiệm vụ hoàn thành sao rồi?"

"Ok." Cô gái trả lời đơn giản.

"Nhiệm vụ kế tiếp ở trong nước." Âm thanh trầm thấp lại vang lên.

"Đã rõ." Cô gái vừa nghe ca khúc cuồng dã, vừa bình tĩnh trả lời.

Sáng sớm hôm sau, chuyến bay từ New York đến Trung Quốc cất cánh, ở khoang hạng nhất vô cùng im lặng, một cô gái nhàn nhã, không có chút thu hút nào, tóc rối bời, trên đầu đội một cái mũ cực lớn, khuyên tai cực lớn, một cặp mắt kính đen che giấu toàn bộ ánh mắt, vừa nhìn liền làm cho người ta nghĩ đến hai chữ phản nghịch, đúng vậy, trên người cô gái này tràn ngập hơi thở bất lương, làm cho người ta không dám đến gần, cặp lông mi khẽ rủ xuống che đi toàn bộ ánh mắt của cô, chỉ cần trừng mắt một cái, cũng đủ giết người.

Mười mấy giờ phi hành, sau khi hạ cánh, cô gái đi ra khỏi sân bay, ánh mắt khẽ nhìn xung quanh cuối cùng đi về phía một chiếc xe hơi màu đen cách đó không xa, đẩy cửa ngồi vào, ngăn cách với bên ngoài náo nhiệt.

"Mệt chết ." Cô gái khẽ hô một tiếng, bỏ mũ ra.

Ngồi ở bên cạnh cô là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, ở giữa trán và mũi có một vết sẹo, nhìn qua có chút ghê người, cặp mắt như mãng xà, lộ ra uy nghiêm.

"Nghe nói lúc cô ở New York, có dính dáng tới tổng tài tập đoàn Lãnh thị - Lãnh Mặc Phàm, hiện tại đã xử lý sạch sẽ? " Người đàn ông trung niên quan tâm hỏi.

"Sạch sẽ ." Đáy mắt cô hiện lên ý cười, tựa hồ có vài phần dục vọng chưa tan hết ở trong đó.

"Sạch sẽ là tốt, về sau ít tiếp xúc với loại người này, cố gắng đừng chọc đến hắn."

"Nghĩa phụ, cũng có người khiến cha phải sợ?" Khóe miệng cô khẽ cong lên, nhíu mày.

"Nghĩa phụ không phải là sợ hắn, mà là sợ phiền toái. Lãnh Mặc Phàm cũng không phải là một thương nhân đơn thuần, thế lực sau lưng hắn vô cùng lớn, người bình thường không thể trêu vào."

"Chúng ta cũng không phải người bình thường." Cô bĩu môi, hừ nói.

"Nhất là con, con là sát thủ xuất sắc nhất của chúng ta, ta không hy vọng có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra với con." Người đàn ông nói, trong lời nói có vài tia tận tình khuyên bảo. Lấy việc hắn hiểu rõ cá tính của cô, cô ở Mỹ biến mất ba ngày, ba ngày kia, cô ở cùng với ai, trong lòng hắn cũng mơ hồ đoán được....

"Ừm." Cô thản nhiên đáp một tiếng rồi dựa vào ghế nghỉ ngơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net