Phần 3: Cõi mộng ảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Điều kiện gì chứ? Này, khoan đã, này, này,..."

"Đó là......" "Dậy đi con. Haruna, Haruna."

"Ơ! Mẹ à."

"Con đã ngủ suốt cả ngày rồi đó, dậy đi hên cho con là ngày nghỉ đó chứ không là muộn rồi. Xuống ăn trưa luôn đi mẹ chừa cơm cho con ở dưới bếp đấy."

"Vâng, con xuống liền."

Tiếng mẹ gọi tôi dậy làm giấc mơ của tôi tan biến đi, giấc mơ ấy như thật tôi vẫn thắc mắc điều kiện ấy thực chất là gì chứ, không biết hậu quả sau này sẽ ra sao điều này thật khó hiểu, liệu mọi thứ hắn nói là thật chứ. Tôi quá liều lĩnh!

Ăn trưa xong tôi bước ra khỏi nhà, có điều gì đó rất lạ. Hàng xóm chung quanh ko thấy họ đâu cả. Có thì họ cũng ko còn bàn tán về gia đình tôi như mọi khi. Họ nhìn tôi với ánh mắt sợ hãi, kì lạ! Tôi đã làm gì họ đâu chứ. Thôi ko quan tâm nữa kệ họ. Tôi tiếp tục đến phía bên kia con sông, người dân ở đó cũng nhìn tôi với ánh mắt sợ hãi. Trong tôi cứ liên tục phát lên tiếng quái dị thật, mắc gì họ phải sợ tôi chứ. Tốt nhất là nên về nhà học bài sướng hơn.

Vừa bước về đến nhà, tôi gặp một kẻ kì lạ đứng trước nhà tôi, cử chỉ của hắn ta giống như đang làm phép, bùa chú gì đó trước nhà tôi vậy. Tôi quát lên.

"Nè tên kia, ngươi đang làm gì trước nhà hả?"

Vừa quát lên hắn quay mặt bỏ chạy, tôi vào nhà xem thì chẳng có gì xảy ra cả, may thật. Tôi chạy xuống bếp hỏi mẹ thì mẹ nói chả biết gì, tôi cho qua và cùng mẹ xuống bếp nấu bữa tối.

Đối với tôi đây là lần thứ 4 tôi và mẹ cùng nấu ăn, mẹ rất thương tôi nên mọi việc nhà đều gánh hết để cho tôi tập trung vào việc học. Mẹ luôn là người tuyệt vời nhất trong tim tôi. Còn về người cha, tôi đã hận ông ta từ sâu trong tim, tôi cá chắc ông ta chẳng còn quan tâm gì tới mẹ con tôi nữa. Nếu ko tại sao hơn mười mấy năm rồi ông ta ko tìm mẹ con tôi. Ôm nỗi hận trong lòng khiến tôi mệt mỏi vô cùng nhưng cũng đành chịu thôi, tôi ko thể nào quên được sự lạnh nhạt, vô tình của ông ta. Tôi đã từng hứa trong lòng sẽ ko bao giờ nhận lại ông ta đó cũng chỉ là lời hứa lúc tôi 6 tuổi mà thôi.

Dùng bữa tối xong tôi với mẹ đi làm việc của từng người. Tôi thì bài tập rất nhiều, mẹ tôi thì rất nhiều tư liệu, văn bản để làm. Thật cực khổ quá đi! Tôi thức căng mắt để làm chúng tới 10h khuya. Mệt nhừ! Tôi phi thẳng lên giường đánh một giấc. Bỗng, tôi qua lại tiếp giấc mơ hôm qua, tôi xuất hiện trước mặt tên kiêu căng đó. Hắn ta nhìn tôi với ánh mắt tức giận. Hôm nay, tôi đã có thể phân biệt nhiều kiểu mắt khác nhau rồi đó.

"Bây giờ, mới chịu quay lại à?!" –Hắn ta lên giọng.

"Thì sao, tôi có phải người ở đây đâu mà có thời gian nói chuyện với anh chứ! Tôi phải ngủ mới đến đây được, không dễ dàng một chút nào cả."

"Vậy hôm qua tôi đã nói tới đâu rồi nhỉ?"

"Điều kiện. Anh đã nói tới đó, mau cho tôi biết đi." – Tôi hối thúc.

"Cái đó tôi nói rồi nhưng cô ham về quá nên không nghe đấy."

"Anh nói cái gì chứ tôi có thấy anh nói đâu, dù sao anh phải cho tôi biết, nói lại ko được à?"

"Ko. Quy tắc của tôi là ko bao giờ nói hai lần một việc gì đó."

"Nè! Như vậy thì đâu có công bằng chứ, lỡ như điều kiện đòi hỏi quá đáng thì làm sao tôi đáp ứng được."

"Thôi. Ko nói đến nó nữa tôi sẽ nói cái khác."

"Khoan..."

Hắn ta sử dụng một thứ bùa chú hay ma thuật gì đó chặn họng tôi lại, tôi không thể nói thêm bất cứ gì cả, hắn ta cứ thao thao bất duyệt. Nói xong hắn tháo thứ ma thuật kinh tởm khỏi miệng tôi.

"Sau khi nghe tôi nói xong thì chắc cô cũng đã hiểu. Trong hợp đồng cô có 10 điều ước, tương đương với 10 trình tự trong cuộc sống mới của cô mau quyết định đi. Tôi ko có nhiều thời gian đâu."

Cái gì? 10 điều ước ư? Trong cổ tích 3 điều ước là cùng rồi đấy. Không ngờ tác giả hào phóng đến vậy. Quá nhiều đối với tôi! Ước gì bây giờ nhỉ? Đầu tôi rối bời khi suy nghĩ ra những điều ước ấy. Ước gì mình có sự tự tin, ước gì mình tưng hơn một tí, ước gì mình quậy hơn tí,...Hổng lẽ ước vậy ta?! Ước vậy kì lắm.

"Sao? Nhanh lên đi chứ tôi ko có kiên nhẫn đâu!"

"Được rồi! Tôi ước điều ước đầu tiên tôi có một gia đình hạnh phúc, đầy đủ bố mẹ, điều ước thứ hai tôi ước mình được sống thật với bản thân mình, điều ước thứ ba tôi ước tôi có bạn thân. Hết."

"Cái gì? Sao chỉ có ba điều ước thôi vậy, cô nên nhớ cô còn bảy điều ước đấy ước luôn đi cho nhanh."

"Nhưng tôi chưa nghĩ ra, 7 điều ước để sau được không? Khi nào nghĩ ra tôi sẽ gọi anh."

"Thôi được. Vậy thì chào mừng cô đến với cõi mộng ảo".

��y��N-G�

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net