Chương 10: Trái tim của Micheal

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 "Anh thực sự muốn cưới em sao?"

"Anh sẽ không bao giờ làm điều gì mà bản thân không cảm thấy chắc chắn cả."

Nàng hít một hơi thật sâu, không dám nghĩ tới viễn cảnh đám cưới tuyệt đẹp giữa nàng và gã. Nàng sợ rằng tất cả sẽ vỡ vụn khi nàng nói sự thật. Chiếc nhẫn đó rồi sẽ lại bị vứt bỏ, chôn vùi dưới sáu tấc đất và sẽ bị lãng quên cho tới tận lúc thế giới này lụi tàn.

"Nhưng mà James à, em không thể sinh con cho anh được."

"Ý em là sao?" James ngạc nhiên, đôi bàn tay đang cầm chiếc nhẫn từ từ hạ xuống.

Nàng bắt đầu kể hết tất cả, rằng nàng phát hiện ra bản thân bị vô sinh ngay trong tháng thứ ba sau đám cưới, rồi nàng và chồng nàng đã cãi nhau nhiều vì chuyện đó đến mức gã ta không chịu nổi và ly hôn với nàng. James từ đầu đến cuối chỉ im lặng, thi thoảng khẽ gật đầu. Nàng nhìn gã, đôi bàn tay vô thức túm chặt lấy lớp váy mỏng.

Nhưng trái lại với những gì nàng lo sợ, gã chỉ trầm ngâm một lúc rồi nắm lấy đôi bàn tay nàng, nói.

"Không sao đâu. Y học ngày càng tiến bộ, một ngày nào đó biết đâu chúng ta sẽ chữa được bệnh. Còn nếu không, ta có thể nhận con nuôi."

Nàng chầm chậm rút tay mình ra khỏi tay hắn.

"Em nghĩ chúng ta đều cần thời gian để suy nghĩ thêm."

Gã thở dài, nặng nề đứng đậy.

"Anh sẽ đồng ý tất cả, chỉ cần đó là điều em muốn. Nhưng nếu em vẫn còn do dự vì chuyện của Justin và Micheal, thì anh muốn em biết rằng: hẹn hò giả không phải là một biện pháp lâu dài. Nếu mọi chuyện vỡ lở thì sự nghiệp và cả cuộc sống của hai người đều sẽ tan biến trong phút chốc. Anh thương em, và cũng thương họ, và anh thực sự không muốn nhìn thấy chuyện tồi tệ xảy ra với mọi người."

Nói rồi gã tần ngần nhìn nàng một lúc, rồi xoay người tiến về phía cửa. Micheal nãy giờ núp ở ngoài đã nghe hết được toàn bộ cuộc hội thoại, thấy vậy liền vội vã chạy mất.

---------------------------------

"Có lẽ chúa ban em cho anh, để anh không phải cô độc chống chọi với cái thế gian tàn nhẫn này."

Micheal đã từng thủ thỉ với Alisa như vậy khi hắn cảm thấy thế giới này sẽ không bao giờ chấp nhận mối quan hệ giữa hắn và Justin. Một vài người có thể sẽ chấp nhận, nhưng tiếng nói của họ sẽ chìm nghỉm trong tiếng gào thét của đám đông giận dữ, giống như ném một viên sỏi ra mặt hồ. Hắn tự hỏi tình yêu của hắn đã làm gì nên tội cho cái thế gian này, có phải nó đã gây ra chiến tranh thế giới thứ hai? Không. Nó khiến toàn bộ người dân trên cái hành tinh này đều yêu người cùng giới với mình? Không. Con người luôn sợ hãi những gì mà họ không biết rõ. Và nếu thứ gì đó thực sự có lỗi trên thế gian này, thì đó là chiến tranh, bệnh tật, bom nguyên tử, Hitler, và chính bản thân con người. Chứ không phải là thứ tình yêu đang cố giãy dụa trong tuyệt vọng giữa những xiềng xích của sự hẹp hòi trong trái tim của kẻ ích kỷ.

Và nếu có người nào tồn tại trên thế giới này mà trong sáng và vô tội như những ánh sao trên bầu trời, cao cả như đại dương và không đượm một chút ánh mắt ích kỷ, thì đó chỉ có thể là em gái hắn. Có người nói rằng song sinh là món quà từ chúa, giống như chòm sao Song Tử hay những đóa hoa hồng xanh xinh đẹp và kì ảo. Còn gì tuyệt hơn khi có sẵn tri kỷ ngay từ trong bụng mẹ, cùng chia sẻ nỗi đau và nụ cười. Nhưng gần đây hắn luôn cảm thấy rằng Alisa mới là kẻ hy sinh, nhận hết mọi thiệt thòi về phía mình, chứ không phải hắn. Nàng không phải cái khiên, cũng chẳng phải là hiệp sĩ để che chắn cho hắn tất cả những gì tồi tệ trên thế gian này. Hắn nghĩ vậy. Vì vậy nên hắn quyết định sẽ chấm dứt những lời giả dối mà sau này sẽ sớm biến thành quả bom và hủy hoại cuộc sống của tất cả. Hắn chọn ngày mà Justin vẫn còn đang bận bịu trên sân khấu, gọi Alisa ra phòng khách khi nàng đang nằm đọc cuốn sách mà nàng còn chẳng thèm đặt toàn bộ tâm trí vào.

"Anh muốn nói với em chuyện gì vậy?"

Micheal ra hiệu cho nàng ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Nàng bối rối ngồi xuống, trên người vẫn mặc nguyên bộ váy ngủ.

"Tại sao em không đồng ý kết hôn với James?"

Nàng lặng người, cố tình lảng tránh ánh mắt của Micheal.

"Tại sao anh biết?"

"Trả lời anh đi."

"Em không nỡ hủy hoại hạnh phúc của anh ấy."

"Chẳng phải anh ta đã nói rằng bản thân không để ý tới căn bệnh của em sao?"

"Đó là hiện tại, còn tương lai thì sao?" Nàng nói gấp gáp. "Em sẽ giả vờ hẹn hò với Justin, em sẽ cưới anh ấy luôn nếu hai người đồng ý. Như vậy thì cả hai đều có thể hạnh phúc với nhau tới tận lúc bạc đầu mà chẳng cần lo đến miệng lưỡi thế gian."

Hắn nhắm chặt mắt lại, nuốt khan.

"Anh không đồng ý. Anh không cần em để có được hạnh phúc của riêng mình. Đi đi, Alisa. Cưới anh ta và có một cuộc sống trọn vẹn. Anh đâu phải là kẻ không có trái tim, làm sao anh có thể hạnh phúc được khi sống dựa vào hy sinh của người khác như vậy chứ."

"Mishka..."

Đôi mắt nàng bị giăng bởi một lớp mây mù, những giọt nước đọng ứ nơi đáy mắt, chỉ trực đùn đẩy nhau mà trào ra.

"Anh không phải là Mishka."

Nàng nhìn hắn với một gương mặt buồn bã và thất vọng. Và trước khi hắn kịp cảm nhận tiếp thêm một nỗi đau nào nữa, nàng đã rời khỏi căn phòng. Hắn tự dặn mình phải mạnh mẽ, hắn không thể trở lại làm một Micheal yếu đuối và bất lực, chỉ biết ngồi khóc trước bất hạnh của chính em gái mình.

Những ngày tiếp theo, Alisa cứ đi làm về là ở luôn trong phòng. Justin ngày ngày vẫn đến trước cửa và gặng hỏi nàng xem chuyện gì đang xảy ra, và nàng chẳng đáp lấy một lời. Micheal cũng không khá hơn, hắn hàng ngày thức dậy và làm mọi thứ như đã được định sẵn, cố gắng vờ như chẳng có gì xảy ra. Hắn hẹn gặp James, và James đã hứa sẽ tới gặp hắn ngay vào ngày hôm sau. Đêm đó khi hắn đang nằm trằn trọc bên cạnh Justin, hắn đánh thức gã dậy rồi nói.

"Chúng ta không thể cứ như vậy mãi được."

Justin ban đầu có chút bất ngờ, gã vẫn chưa hoàn toàn tỉnh hẳn. Nhưng sau khi trầm ngâm một lúc, gã đáp.

"Em cũng nghĩ vậy."

"Hãy nghĩ cách tuyên bố với giới báo chí rằng em và Alisa đã chia tay nhau đi."

Gã gật đầu, môi mím chặt.

"Vậy chúng ta sẽ ra sao."

"Không phải chúng ta đã yên ổn suốt bốn năm mà không bị ai phát hiện sao?"

"Đó là bởi vì lúc đó em chưa nổi tiếng. Giờ cũng nổi quá rồi, ai ai cũng chỉ trực chờ phơi bày mọi thứ về em lên mặt báo, kể cả việc hàng ngày em uống gì và dùng giấy vệ sinh màu gì."

Giữa lúc cần nghiêm túc nhất, Micheal vẫn không thể nào nhịn cười được trước câu nói của Justin.

"Thế em dùng giấy vệ sinh màu gì?"

"Không phải là mỗi ngày đều là dùng giấy chung với hai người sao?" Justin cười. Rồi cả hai chẳng nói gì, chỉ yên lặng và nhìn vào mắt nhau, như thể đang cố nhìn thấu vào tâm hồn hai bên.

"Đừng lo gì cả. Em sẽ nghĩ ra cách."

Justin thì thầm.

-----------------

James bước chân đến cổng nhà Collins vào đúng 10 giờ sáng, khi mặt trời bắt đầu lên cao nhưng vẫn không đủ để sưởi ấm cõi trần gian lạnh lẽo này. Gã chỉnh lại cà vạt và kéo thẳng vạt áo, khẽ giật mình khi cánh cổng lớn đột ngột mở. Micheal tiếp đón gã với nụ cười nồng ấm, nhưng ngay khi cả hai vừa đặt người xuống ghế sofa, mặt đối mặt, ánh mặt hắn bắt đầu trở nên nghiêm nghị. Hắn nói.

"Cậu thực sự muốn cưới con bé chứ?"

"Em sẽ đánh đổi mọi thứ để cưới cô ấy."

"Kể cả khi con bé không hoàn hảo?"

"Em yêu Alisa bởi cô ấy không hoàn hảo."

James vừa đáp vừa nhìn Micheal với ánh mắt kiên quyết. Khuôn mặt nghiêm khắc liền biến mất, hắn mỉm cười, dịu dàng nói.

"Đừng để con bé phải khóc mà bỏ về đây một hôm nào cả, cậu rõ chứ."

James dứt khoát gật đầu đồng ý. Vậy là chuyện của James đã ổn. Gã ta tài năng, trong tính cách có chút cứng nhắc nhưng lại rõ ràng và rạch ròi, không giống như những gã tình nhân bèo nhèo và ba phải trước đây của Alisa. Và quan trọng là gã yêu em gái hắn thật lòng. Vậy là đủ.

Hắn ngồi dựa vào chiếc ghế bành, tòa biệt thự lại trở nên trống vắng khi James chào tạm biệt hắn và nhanh chóng rời đi. James bận rộn, gã còn công việc, còn một nàng thơ bé bỏng vẫn đang vùng vằng không chịu về nhà với gã. Micheal thấy cả thế gian này đều thật bận bịu, chỉ có hắn là rảnh rỗi, ngày ngày trốn chui trốn lủi trong tòa lâu đài mộng mơ của hắn. Hắn nghĩ tới một công việc, một công việc thực sự có thể nuôi sống bản thân hắn khi những bức tranh của hắn ngày càng không còn giá trị nữa, đồng thời kéo hắn ra khỏi vòng lặp của những ý nghĩ bi kịch và đen tối. Hắn thở dài và nhìn vào những bức tranh, cảm thán cho số phận của những kẻ theo đuổi đam mê của chính mình.

Tiếng chuông cửa đột ngột khiến hắn giật thót mà suýt đánh rơi quyển sách đang đọc dở trên tay. Chẳng lẽ anh chàng luật sư James kia lại quay lại, hắn nghĩ.

Hắn nhanh chóng chạy xuống lầu, tự hỏi rằng liệu đó có phải là James, hay là một vị khách không mời mà đến. Một luồng khí lạnh lẽo đến rùng mình vội vã ập vào khi cánh cửa gỗ dần dần mở ra. Một người đàn ông với chiếc mũ rộng vành che khuất một phần mặt cùng chiếc áo len dày dặn phủ lên thân hình đồ sộ đang đứng trước mặt hắn.

"Nhớ tôi không?" 

 Còn tiếp

Hurricane

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net