Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Khi tỉnh lại, tôi đã là Kobayashi Makoto.
Có rồi có rồi, cuối cùng cũng có một cơ thể đàng hoàng. Cảm giác này thật chân thực. Ban nãy còn là linh hồn trần trụi, giờ đã có thân xác, tưởng đâu vừa khoác vào mình một tấm áo choàng nặng nề. Sao cái thân xác này lại nằm trên nệm nhỉ? À không, giường chứ. Xung quanh nồng nặc mùi thuốc sát trùng, chắc đây là giường bệnh viện. Đúng rồi, Makoto tự sát, và cậu ta đang trong tình trạng nguy kịch... Tôi nghe tiếng khóc sụt sùi bên tai.
Ai vậy nhỉ?
Chưa kịp chuẩn bị tinh thần, tôi đã mở mắt ra rồi.
Trước mặt tôi là một người phụ nữ đầm đìa nước mắt.
"Makoto..." Người phụ nữ ngây người lẩm bẩm, sau một lúc lại tiếp tục thốt lên đứt quãng, "Makoto..."
Mọi người xung quanh đồng loạt quay về phía tôi. Nơi này đúng là phòng bệnh thật, cạnh giường lố nhố toàn thiết bị y tế nặng nề, mấy y tá mặc áo blu trắng đang theo dõi chúng. Ai đó hét "Không thể tin được!" rồi những bóng người màu trắng bắt đầu lăng nhăng nhốn nháo.
"Makoto." Lại có tiếng la nghẹn ngào, lần này là của người đàn ông đang đỡ người phụ nữ nói trên. "Makoto sống lại rồi..."
À, ra vậy. Về sau tôi mới biết rằng mười phút trước người ta vừa tuyên bố Kobayashi Makoto "tử vong". Linh hồn cậu ta hẳn là đã bay lên thiên đường, trong lúc đó tôi nhập vào thân xác trống rỗng rồi mở bừng mắt ra. Chẳng trách bọn họ sửng sốt.
"Nhịp tim... huyết áp... Ôi... không thể tin được."
Thậm chí bác sĩ cũng phải kinh ngạc.
Xác nhận Makoto đã thực sự sống lại, hai cô chú này vui sướng không bút nào tả xiết. Nghĩ bằng đầu gối cũng biết họ chính là cha mẹ của Makoto, đương nhiên phải mừng rỡ khi thấy con trai từ cõi chết trở về. Cả hai nghẹn ngào gọi tên tôi, rồi nựng má, sờ tay tôi và ôm chặt lấy tôi. Bị đụng chạm bởi những người xa lạ mà tôi không hề cảm thấy khó chịu hay kỳ quặc. Có lẽ trước khi phản ứng kịp lên đến não thì cơ thể của Makoto đã hoàn toàn chấp nhận những tiếp xúc đó rồi.
Gia đình Makoto còn một thành viên nữa, một nam sinh mặc đồng phục đang đứng cuối giường. Từ nãy đến giờ, anh ta cứ ở đó gồng vai lên và lườm tôi bằng đôi mắt vằn tia máu. Trong khi cha mẹ và các y bác sĩ có mặt ở đây đều đang cực kỳ phấn khích trước sự hồi sinh của Makoto, anh ta chỉ đứng lẳng lặng một mình. Về sau tôi mới biết anh ta chính là anh trai của Makoto, Kobayashi Mitsuru. Tuy nhiên lúc này, tôi hoàn toàn mù tịt về Mitsuru, thậm chí còn chẳng biết tuổi của Makoto nên chỉ phỏng đoán mơ hồ, "Chắc hai người là anh em."
"Makoto, con đã về rồi, con về thật rồi." Ông bố cuồng loạn gọi tên đứa con trai còn bà mẹ cứ bám chặt lấy tôi không rời.
Người anh em kia vẫn im như thóc.
Chưa thể quan sát cẩn thận trong tình trạng này, nhưng cuối cùng, tôi đã gặp gia đình "ở trọ" của mình lần đầu tiên.
Thật đáng tiếc, gia đình này không có vẻ gì là đặc biệt khá giả, cũng chẳng phải kiểu gia đình nghệ sĩ nổi tiếng, nhưng với tên thiên sứ xấu bụng thế kia thì chẳng nên mong chờ gì nhiều. Nhìn qua, họ chỉ là những người bình thường nhưng như vậy là tốt rồi. Tôi vừa suy nghĩ vừa âm thầm chấp nhận gia đình mới của mình. Chẳng có gì đảm bảo tôi sẽ không gặp những tình huống oái oăm, kiểu như vừa mở mắt ra đã thấy tám người đàn ông lực lưỡng mặc đồ bó sát sọc vàng sọc đỏ ôm chầm lấy mình và khóc rống lên. Tóm lại, làm người "bình thường" là tốt nhất.  

   Khi cảm xúc dần ổn định, cơn buồn ngủ chợt ập đến tấn công tôi.
Dường như cơ thể vừa chết của Kobayashi Makoto vẫn chưa hoạt động trở lại. Toàn thân tôi rã rời, gắng gượng lắm mới cử động được, cuối cùng đành bỏ cuộc, im lặng chìm vào giấc ngủ.
Lần đầu tôi xuất hiện với tư cách Kobayashi Makoto như thế đấy.

Cảm giác buồn ngủ và mệt mỏi sau đó vẫn kéo dài dai dẳng. Mặc dù bác sĩ điều trị cũng phải ồ lên kinh ngạc vì tốc độ hồi phục phi thường của "Kobayashi Makoto", nhưng không biết có phải do cữ thuốc ba lần một ngày không mà tôi luôn cảm thấy bải hoải. May mà nằm viện chỉ có mỗi việc ngủ, nên tôi cứ thoải mái ngủ suốt ngày.
Trong những giấc ngủ chiếm ba phần tư thời gian của ngày, có đôi lần giật mình tỉnh dậy như chợt nhớ ra điều gì đó, tôi lại thấy cha hoặc mẹ Makoto, hoặc tấm lưng của Mitsuru.
Nếu thức giấc khi bên ngoài cửa sổ ngập ánh nắng, nhất định là mẹ đang ở bên. Người phụ nữ có vóc dáng nhỏ nhắn và khuôn mặt sắc nét, luôn ngôi trên chiếc ghế cạnh giường và nhìn tôi chằm chằm như thể đếm được tôi chớp mắt bao nhiêu lần. Thấy tôi mở mắt, bà sẽ luôn hỏi những câu ngắn gọn như "Con thấy sao rồi?" hay "Mẹ bật ti vi nhé?" Chỉ có thế. Bà giao tiếp với tôi hết sức cẩn trọng, gần như ngượng ngùng. Ngay từ đầu tôi đã cảm thấy như vậy. Ngẫm ra thì Makoto là một thiếu nhiên vừa tự sát, chắc hẳn cậu ta đã gặp vấn đề rất nghiêm trọng nên mẹ cậu ta cũng phải cư xử dè chừng.
Ông anh trai Mitsuru thì lúc nào cũng xuất hiện vào chiều tối, tiếp tục trông nom tôi trong vài giờ để mẹ nghỉ ngơi. Một gã rất kiệm lời, dù ở bệnh viện bao lâu đi chăng nữa. Đưa phần cơm tối cho tôi rồi im lặng, dọn dẹp xong xuôi, anh ta sẽ quay lưng đi, dán mặt vào cuốn sách giáo khoa hoặc là sách tham khảo. Nhờ những cuốn sách mà tôi biết anh ta đang học năm cuối phổ thông, thế là hôm đó, tôi quyết định mở lời hỏi thăm, "Thi cử chắc vất vả lắm nhỉ?" Có vậy thôi mà Mitsuru quay phắt sang lườm tôi tóe lửa, thô bạo đóng ập quyển sách lại rồi đi thẳng ra hành lang. Bộ anh ta bị loạn thần kinh do thi cử hay sao?
Giờ thăm bệnh buổi tối là từ 7 giờ đến 9 giờ. Cha của Makoto chưa bao giờ vắng mặt trong khoảng thời gian đó. Ông luôn nở nụ cười hiền lành, mỗi khi ông đến, căn phòng trống trải chỉ có mình tôi bỗng chốc thật tươi vui. Cha không dè chừng sắc mặt tôi rồi lựa chọn những từ ngữ để nói như mẹ, hằng tối trước khi đi về, ông đều nói những lời vô cùng tình cảm, đại để như, "Makoto sống lại thật hạnh phúc biết bao", hay "Chưa bao giờ cha biết ơn thần linh đến vậy." Các cô y tá cũng rất quý mến cha, họ thường bảo tôi rằng, ông thật sự là một người cha tốt. Dù ông không phải cha tôi, tôi cũng không có cảm giác khó chịu.
Hừm... ấn tượng với từng người một thì khác nhau, nhưng tôi cảm nhận rõ ràng điểm chung giữa ba thành viên trong gia đình này là, họ đều thật lòng lo lắng cho Makoto. Cả cái gã anh trai lầm lì kia nữa, nếu không có tình cảm thì đã không vào viện hằng ngày rồi.
Đối với tôi, bọn họ chỉ là gia đình ở trọ mà thôi, nhưng đối với bọn họ, Makoto chính là máu mủ ruột rà. Trong suốt khoảng thời gian nằm viện, tôi dần nhận ra điều đó  

  Điều duy nhất tôi học được trong bệnh viện là cảm giác toàn thân rã rời, lúc nào cũng mơ màng buồn ngủ.
Cuộc sống trên giường bệnh kết thúc sau một tuần. Mặc dù cơ thể đã hoàn toàn bình phục nhưng ca của tôi lại quá đặc biệt (hình như họ không thể xem chuyện một người đã chết tim khoảng mười phút sống dậy là chuyện bình thường được), nên phía bệnh viện phải theo dõi tình trạng và thu thập thêm thông tin. Họ coi trọng tôi cứ như một thiếu niên đã làm nên kì tích.
"Thật sự cậu đã chết một lần rồi."
Trước khi xuất viện, bác sĩ điều trị còn khá trẻ vừa nói vừa nhéo má tôi.
"Mười phút là quá đủ, đừng chết lần thứ hai nữa nhé."
Mọi người cùng lên xe hơi đưa tôi về nhà vào một ngày Chủ nhật, giữa buổi chiều thu trong trẻo. Nhà Kobayashi nằm ở mộ góc đường trong một khu dân cư yên tĩnh. Thoạt trông căn nhà đơn giản này, tôi đã nghĩ, "Thế là hy vọng thành thiếu gia tan tành mây khói rồi." Nhưng lúc này, phòng khách sạch bong không một hạt bụi trang hoàng nhiều lọ hoa cùng sushi và bít tết bày ê hề trên chiếc bàn thấp đã khiến tôi quên luôn ý nghĩ ấy. Tình cảm ruột thịt ấm áp làm tôi cảm động vô cùng. Thay thế Makoto, tôi ngồi vào một chỗ bên bàn như một thành viên của gia đình và nói, "Cảm ơn mọi người." Hồi còn ở bệnh viện, tôi hầu như ngậm miệng suốt để tránh bị phát hiện là kẻ mạo danh, vì thế nghe tôi lên tiếng, cha mẹ Makoto cảm động thiếu điều muốn rớt nước mắt.
Đây chính là tình cảm gia đình chăng?
Purapura từng nói, môi trường tái thử thách được quyết định tùy theo tội lỗi tôi đã phạm phải ở kiếp trước, thế nhưng dựa vào tình hình hiện tại thì chắc chắn đó chỉ là một tội nhỏ xíu mà thôi. Rượu chè be bét, tiêu xài hoang phí hoặc ăn bám phụ nữ chẳng hạn.
Nhưng tôi vẫn không hiểu, nếu được nuôi dưỡng ở một gia đình tốt thế này thì cớ gì Makoto lại tự sát? Mà "tự sát" hình như đã thành từ cấm kỵ trong nhà, chẳng ai nhắc đến, nên đôi khi tôi cũng quên bẵng Makoto đã tự chọn lấy cái chết cho mình.
Khi đồ ăn đã được giải quyết sạch sẽ, mẹ của Makoto lo lắng nói với tôi, "Cơm tối mẹ sẽ làm toàn món Makoto thích, nhưng con phải nghỉ ngơi đã. Hay giờ con lên phòng chợp mắt một chút cho đến bữa tối nhé?"
Đúng là chẳng mong gì hơn, buổi đoàn tụ gia đình bắt đầu làm tôi mệt mỏi.
"Vâng, vậy con đi nghỉ một chút."
Tôi nhanh chóng đứng dậy nhưng chợt sững người, chết trân tại chỗ.
Phòng Makoto ở đâu?
Làm sao bây giờ?
"Sao vậy Makoto?"
"Con thấy không khỏe sao?"
Bộ dạng cứng đơ của tôi khiến mọi người bắt đầu nghi ngờ, đúng lúc ấy...
Purapura đột ngột xuất hiện phía cửa hệt như muốn thông báo đã đến phiên hướng dẫn của cậu ta. Trong bộ vét lịch lãm, Purapura vẫy tay ra hiệu cho tôi lại gần. Tôi khẽ gật đầu, nuốt tiếng "Hả" đầy kinh ngạc xuống bụng bởi rõ ràng ngoài tôi ra, chẳng ai nhìn thấy cậu.  

  Cậu bước lên cầu thang mà không gây một tiếng động gì, tôi im lặng đi theo. Phòng Makoto là một căn phòng kiểu Tây rộng chừng sáu chiếu nằm ở tầng hai. Bàn ghế trong phòng đa phần là màu đen đơn giản, một tấm thảm xanh da trời trải trên sàn. Có lẽ do nhiều cửa sổ mà cả căn phòng như phát sáng, những tia nắng chiều tích lại nơi mấy tấm rèm màu cỏ non.
Purapura đứng bên rèm, còn tôi thì đổ vật xuống giường.
"Lâu quá không gặp." Tôi nói với giọng châm chọc. "Tôi cứ tưởng người hướng dẫn sẽ phải chỉ bảo nhiều hơn cơ."
"Đó là phương châm của tôi." Purapura nhanh chóng đáp trả. "Nói trước mất hay. Cậu phải tự cảm nhận chứ đừng nên trông chờ tôi chỉ dẫn mọi thứ."
Tôi quay lại nhìn Purapura lần nữa. Có gì đó là lạ.
"Này, hình như cậu khang khác?"
Purapura cười gượng.
"Nhập gia tùy tục thôi. Nói thật thì, ở trần gian mà mang bộ dạng thiên sứ thì đôi khi chính tôi cũng cảm thấy mình như một tên dở hơi vậy, cho dù người thường không nhìn thấy tôi đi chăng nữa."
"Cả cách ăn nói nữa, không phải ở 'trên đó' cậu toàn dùng những câu vừa dài vừa lịch sự?"
"Trang phục kỳ cục nên tâm tính cũng kỳ cục theo, ha ha. Đùa thôi, nhưng cậu thấy tôi gần gũi với trần gian hơn hẳn đúng không? Cứ xuống đây là tôi thành ra thế này."
"Hả?"
Cái tên thiên sứ này hơi bị thẳng thắn quá thì phải...
Tôi chưa hết sửng sốt, Purapura đã đổi sang giọng công việc.
"Vậy, việc ở trọ sao rồi?"
Tôi vỗ ngực dõng dạc trả lời, "Đến giờ thì vẫn suôn sẻ. Gia đình ở trọ toàn những người tốt, bà mẹ nấu ăn rất ngon, căn phòng này trông cũng được. Khả quan hơn tôi tưởng. Sinh ra trong một gia đình tử tế như vậy, tại sao Kobayashi Makoto lại phải tự sát chứ, thật kỳ lạ."
"Nếu cậu hỏi tại sao, thì đó là do..." Purapura nói mà không thèm chớp mắt lấy một cái "... cậu vẫn chưa biết được bộ mặt thật của gia đình này."
"Hả?"
"Có rất nhiều vấn đề." Purapura tặc lưỡi, nói bằng giọng đều đều vô cảm.
"Nghĩa là sao?"
Cha của Makoto, ông ta là người ích kỉ, chỉ biết mỗi bản thân. Còn bà mẹ thì gần đây đang có mối quan hệ không đứng đắn với vũ sư lớp học nhảy flameco. Chuyện là vậy đấy."
Tôi cố gắng ngăn tiếng ợ đang chực dâng lên. Dạ dày bắt đầu biểu tình sau khi bị nhồi một đống bít tết. Ngẫm lại, việc ăn chung sushi với bò bít tết quả là kinh khủng.
... Ừm, mà Purapura vừa nói gì nhỉ?
"Đừng bỏ sót bất cứ điều gì nhé."
Purapura nhìn tôi, cười nhăn nhở.
"Thế này vậy, tôi sẽ kể chi tiết hơn một chút về cuộc sống bế tắc của Makoto. Nguyên nhân khiến Kobayashi Makoto tự sát vô cùng kỳ quái và phức tạp. Cậu không chỉ mượn cơ thể của Makoto mà còn phải cùng cậu ta vượt qua những chuyện khó khăn này."  

  Purapura thẳng thừng tuyên bố, khiến tôi có cảm giác mình đang ở thiên đàng thì rơi thẳng xuống địa ngục vậy. Sau đó cậu ta ngồi phịch xuống bậu cửa sổ, lôi từ trong túi ra một quyển sách dày, và bắt đầu lật loạt soạt.
"Cái gì thế?"
"Sách hướng dẫn bỏ túi ghi chép về cuộc đời Kobayashi Makoto."
Tay cậu ta dừng lại trên một trang.
"Có rồi. Đây là tình hình vài ngày trước khi Kobayashi Makoto tự sát."
Tôi nuốt ực một cái.
Có nhiều điều tôi không muốn biết, nhưng cũng có nhiều điều tôi rất muốn biết.
"Trong cuộc đời nối dài những bất hạnh thì mấy ngày cuối cùng đặc biệt tệ hại. Có rất nhiều nguyên nhân tự sát, nhưng cái ngày bóp cò súng kết liễu chính là ngày này đây."
Sau khúc dạo đầu đầy vẻ ngạo nghễ, Purapura bắt đầu kể bằng tông trầm buồn.
Đó là trang ký ức đúng với tên gọi: Ngày tồi tệ nhất.
"Thứ năm, ngày 10 tháng Chín. Đêm hôm ấy, Kobayashi đang trên đường trở về từ lớp học thêm thì bắt gặp Kuwabara Hiroka đang khoác tay một người đàn ông trung niên."
"Kuwabara Hiroka?"
"Là học sinh lớp dưới cùng trường cấp hai với Makoto, và cũng là mối tình đầu của cậu ấy."
"Xui nhỉ."
"Cô bé ấy đang cặp kè với một gã trung niên, thú vị chưa? Makoto bám theo hai người, và trông thấy họ bước vào khách sạn tình yêu."
"Ái chà."
"Makoto sốc nặng. Cậu ta bất động hồi lâu. Và rồi, lại một bi kịch nữa ập đến. Lần này là mẹ cậu ta cùng giáo viên dạy nhảy flamenco tay trong tay bước ra từ chính khách sạn đó."
"Là cô dưới nhà sao?"
Thật khó tin một người mẹ đảm đang dịu dàng lại có thể gây ra chuyện động trời như vậy, huống chi cậu ta còn là con ruột, không biết đã tổn thương đến mức nào.
"Quả là một đêm kinh khủng, cứ như số phận trêu ngươi. Hơn nữa, tấn bi kịch không dừng ở đó."
Purapura hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại nhịp thở. Tôi cũng hít sâu để ổn định cảm xúc của mình.
"Khi Makoto về đến nhà, anh trai Mitsuru đang nhìn trân trối màn hình ti vi với khuôn mặt tái nhợt. Anh ta nói với Makoto rằng, mới vài phút trước, công ty của người cha xuất hiện trên bản tin thời sự. Giám đốc và một số vị trí cấp cao bị bắt giữ vì nghi ngờ có hành vi kinh doanh gian lận."
"Lẽ nào người cha cũng bị bắt?"
"À không, cha của Makoto chỉ là một nhân viên bình thường như bao nhân viên khác, không dính líu gì đến vụ gian lận. Xem ra tay giám đốc ma mãnh kia đã tạo dựng một nhóm bí mật để triển khai dự án."
"Gian lận như thế nào?
"Theo lời thú tội thì vụ việc liên quan đến sản phẩm có tên 'Bánh manju giảm cân dễ dàng'. Chúng được bày bán ở siêu thị với dòng chữ in đậm quảng bá đại loại là ăn một cái giảm một ký, ăn hai cái giảm hai ký. Nhưng thực tế đó chỉ là loại manju bình thường vẫn bán ở các khu suối nước nóng, chẳng có gì đặc biệt. Ngoài ra còn rất nhiều sản phẩm tào lao lừa đảo khác nữa. Chỉ là một công ty thực phẩm non trẻ nhưng bọn chúng dám tuyên bố gây sốc rằng trái đất hình bát giác chỉ vì muốn bán được sản phẩm mới 'Bánh gạo hình bát giác'. Bọn chúng lấy nước từ vòi siêu thị gần đó và dán mác 'Super Water' để bán với giá cắt cổ... Những tên này còn xấu xa hơn cả những kẻ xấu xa nhất."

  Purapura nhún vai, vẻ mặt chán nản.
"Nhưng dù xấu xa thế nào, bọn chúng vẫn là cấp trên của cha Makoto, cũng có tình có nghĩa. Các nhân vật cấp cao đồng loạt bị bắt giữ, số người giữ trọng trách còn lại cũng bị liên đới và buộc phải thôi việc tập thể. Cha của Makoto là một người tốt, hẳn ông ta sẽ thương cảm và suy sụp, đó là điều khiến Mitsuru lo ngại khi xem bảng tin. Đương nhiên Makoto cũng lo ngại theo. Tuy thế!"
"... Vẫn còn chuyện gì nữa à?"
"Sau cùng, người cha trở về, lảo đảo bước từ hành lang vào phòng khách. Thấy Makoto và Mitsuru, ông ta đột nhiên ôm chầm lấy chúng và hôn lấy hôn để, còn vừa hát vừa nhảy samba nữa chứ."
"Ông ấy say sao?"
"Ừm. Nhưng ông ta không uống vì buồn bã mà là vì vui mừng. Mất các vị trí cấp cao, công ty buộc phải cơ cấu lại. Người cha từ một nhân viên bình thường đột nhiên được thăng chức lên làm trưởng phòng. Nhảy một hơi ba bậc. Ông ta rất phấn khích vì sự kiện. Hình như chẳng thèm quan tâm đến việc cấp trên của mình bị bắt giữ hay đuổi việc, thậm chí còn thấy cảm kích nỗi bất hạnh ấy. Nhờ thế mà được thăng tiến còn gì."
Purapura nói một mạch.
"À, đúng là khi thời cơ đến thì con người ai cũng thế, nhưng đó là hình ảnh mà một cậu bé không hề muốn chứng kiến ở cha mình. Dù người cha giản dị hay bình thường đến đâu, Makoto vẫn luôn kính trọng sự cần mẫn, cố gắng từng chút một của ông ta. Điều này càng khiến cậu tổn thương."
Câu chuyện của Purapura đã kết thúc, nhưng tôi vẫn thấy dạ dày nhộn nhạo. Không biết có phải do mặt trời ngả bóng hay không mà căn phòng ngập tràn ánh sáng ban nãy bỗng chốc trở nên tối tăm và u buồn. Né tránh ánh nhìn sắc lẻm của Purapura, tôi lơ đãng ngước lên trần nhà và ngắm nghía những bức tường.
Trên tường có một tấm gương.
Gương mặt của tôi... à không, của Makoto đang phản chiếu trong đó.
Mắt nhỏ. Mũi tẹt. Môi mỏng. Một gương mặt quá tầm thường, thậm chí còn xác xơ thảm hại. Lần đầu tiên đối diện với gương mặt này trong tấm gương bệnh viện, nỗi thất vọng tràn ngập tim tôi. Chẳng lẽ từ đây mình sẽ phải sống trong hình dạng này sao? Tôi thầm oán trách Purapura và ông sếp của cậu ta. Kể cả không săm soi đến từng đường nét thì khuôn mặt của Makoto cũng chẳng có gì sáng sủa. Nụ cười lạc lõng. Tròng mắt lờ đờ. Mỗi ngày, cha mẹ và anh trai đều đến thăm, khiến tôi không thể ngừng thắc mắc lý do Makoto tự sát trong khi có một gia đình tuyệt vời như vậy. Nhưng giờ có lẽ tôi đã hiểu ra rồi.
Mối tình đầu đi vào khách sạn tình yêu với một gã trung niên.
Người mẹ ngoại tình, người cha chỉ biết mỗi bản thân mình.
"À, tiện đây tôi có một câu hỏi."
Tôi nói, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào gương.
"Anh trai Mitsuru là người thế nào?"
"Ừm, để nói luôn, hắn là một gã xấu tính vô cảm. Cứ gặp Makoto là tuôn ra những câu khó nghe, đặc biệt là về chiều cao. BIết Makoto tự ti với vóc dáng thấp bé của mình nên hắn toàn cố tình châm chọc cậu ấy."
"Nhưng anh ta có thèm nói với tôi câu nào đâu?"
"Hắn đang ngó lơ cậu thôi. Chắc Mitsuru tức giận vì cậu dám làm một hành động đáng hổ thẹn như tự tử. Này, cậu thử thò tay xuống dưới gầm giường đi."
Tôi làm theo lời Purapura. Có vật gì cưng cứng, góc cạnh đụng vào đầu ngón tay. Lôi nó ra, tôi mới phát hiện... một đôi bốt sặc sỡ?!
"Đó là giày nâng chiều cao." Purapura nói.
"Người quá thấp bé đi đôi giày này trông sẽ cao lên. Cơ mà, bình thường Makoto không dùng đến đâu. Cậu ta đặt mua nó trên mạng, nhưng lại nhát cáy, chỉ sợ ai đó phát hiện mình đi giày tăng chiều cao. Thế là cậu ta giấu biệt đôi giày đi. Nhưng mấy ngày trước khi Makoto tự sát, Mitsuru đã phát hiện ra. Hắn chế giễu cậu mãi, rồi kết luận, 'Đừng có mà hy vọng hão huyền, một đứa cỡ chân bé xíu như mày thì cả đời sẽ luôn còi cọc như thế thôi.' Makoto đã bị đâm trúng chỗ đau nhất."
Tôi ném đôi giày xuống thảm rồi nằm lăn ra giường và nhìn trân trân lên trần nhà, cơ thể bỗng chốc rã rời. Bấy nay tôi cứ nghĩ đây là một gia đình tử tế, mọi người yêu thương nhau, giờ mới thấy mình đúng là một thằng ngốc.
"Bữa cơm gia đình" lúc nãy là cái quái gì chứ?
"Bây giờ tôi lại tự hỏi, làm sao Makoto sống được với những người đó đến tận lúc này?" Tôi nở nụ cười méo mó với Purapura. "Phải ở trọ một nơi thế này, chắc kiếp trước tội lỗi của tôi phải kinh khủng lắm."
"A, tôi quên mất một điều."
Purapura dường như chẳng để vào tai những lời than vãn của tôi.
"Kobayashi Makoto là học sinh lớp Chín."
"Hả?"
Với chiều cao này, tôi cứ tưởng cậu ta cùng lắm chỉ học lớp Bảy thôi.
Ơ?
Từ từ, học sinh lớp Chín, tức là...
Nhìn tôi đang ngẩn ra,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net