Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chủ nhật ngày 6 tháng Mười hai.
6 giờ rưỡi sáng.
Tôi vén tấm rèm cửa đã bắt đầu sáng lên bởi ánh bình minh. Bầu trời giống hệt một bức tranh chỉ toàn màu xanh. Nền xanh, chưa chấm phá bất cứ chi tiết nào. Thấp thoáng vài áng mây mỏng vắt ngang khu nhà chung cư đằng xa, như những vệt màu được phết lên bằng một ngọn bút lông cực mảnh.
Trời đẹp thật, tôi thở ra một làn hơi trắng với bao nhiêu suy tư. Không thể trông chờ trời mưa để hủy bỏ kế hoạch được rồi. Cứ hình dung gương mặt vui vẻ của cha là tôi lại khó chịu, trong khi bản thân thì háo hức dậy rõ sớm.
Chúng tôi sẽ xuất phát lúc 7 giờ rưỡi, từ giờ đến lúc đó vẫn còn dư dả thời gian. Sửa soạn xong mọi thứ, tôi quay lại phòng, khép rèm cửa vào, rồi lại kéo rèm cửa ra, mở cuốn sổ ký họa mới mua, rồi lại gấp vào... Kỳ lạ quá, tôi cứ nôn nao suốt, không thể bình tĩnh được.
Cuối cùng, tôi ngồi bên mép giường và ngước lên nhìn trần nhà.
"Này, Purapura."
Không có giọng nói nào đáp lại lời thì thầm của tôi.
"Tôi muốn thảo luận một chút."
Vẫn im phăng phắc.
"Cậu đã quyết định hôm nay để tóc mái kiểu gì chưa?"
Bất kể tôi có gọi bao nhiêu lần, bốn bề vẫn lặng như tờ. Đã hơn ba tuần Purapura không hề xuất hiện.
Này, Purapura, cậu đang trốn việc lang thang ở đâu vậy hả?
Hay vai trò hướng dẫn của cậu kết thúc rồi?
Trong lúc Purapura vắng mặt, Saotome đã rủ tôi đi mua giày, cha lại sắp dẫn tôi đi câu cá. Tôi mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó đang dần dần thay đổi.
Chính vì thế, tôi hoảng sợ thật sự.
Những kẻ ở hạ giới này đang định lôi kéo tôi đến chỗ quái quỷ nào đây?
Cha lái chiếc Caldina qua thành phố, chiếc xe nhanh chóng lướt dọc những con đường, ra đến quốc lộ, rồi lên đường cao tốc, đi ra ngoại ô, hướng tới một con đường núi quanh co.
Đi xe hơi nhanh lắm! Đúng là một lời nói xạo to đùng, hành trình phải mất ba tiếng đồng hồ là ít. Suốt thời gian đó tôi không mở miệng lấy một lần, tựa người vào cửa kính bên ghế phụ lái và giả vờ thiếp đi, rồi ngủ luôn thật.
Khi tôi tỉnh dậy, chiếc xe đã chạy tới một ngôi làng nhỏ sâu trong núi. Những thửa ruộng trải dài giữa muôn trùng núi non, lác đác đây đó những căn nhà nhỏ, con đường độc đạo chạy ngang qua làng cũng tĩnh mịch như thể không nỡ phá hỏng khung cảnh thanh bình này.
Một ngôi làng yên tĩnh như vậy đấy. Thi thoảng có thể nhìn thấy vài bảng chỉ đường vào suối nước nóng hay quán karaoke, nhưng đi mãi chẳng thấy chúng đâu. Các biển chỉ dẫn cũng dần dần biến mất, quang cảnh xung quanh càng lúc càng hiu quạnh, sau cùng, cha dừng xe bên rìa một con đường phủ đầy đá sỏi.

  "Chính là chỗ này đây."
Tôi đưa tay lên dụi mắt. Xung quanh chỉ có cây rừng dày đặc bao vây con đường nhỏ, tuyệt nhiên không có một dòng sông nào.
Để xem sao, tôi vừa nghĩ vừa mở cửa xe. Ngay lập tức, cả cơ thể như tê liệt vì khí lạnh không sao tả xiết, giống như vừa bị xịt nước đá lên người bằng bình phun sương vậy.
"Mặc ấm vào."
Cha nhắc, trong lúc lấy đồ câu từ cốp xe ra. Chắc ông nhận ra lời khuyên đã quá muộn bèn cởi chiếc khăn quàng đang quấn quanh cổ, đưa cho tôi.
Dĩ nhiên là tôi ngại ngần không nhận. Cái khăn đan tay xấu tệ hại, hơn nữa, tôi vẫn chịu được cái lạnh này. Nhiệt độ thấp thật, nhưng không khí trong lành giữa không gian xanh tươi lại khiến người ta khoan khoái.
"Vậy, ta đi nhé."
Cha không thuyết phục nữa, quàng lại chiếc khăn, bắt đầu len lỏi qua những hàng cây rừng.
Chúng tôi gạt những cành cây nhỏ chắn lối và tiến xuống con dốc thoai thoải. Sương sớm vẫn đọng trên những chiếc lá, mặt trời tỏa sáng rực rỡ.
Đi khoảng mười phút, khung cảnh càng lúc càng thoáng đãng. Xem chừng chúng tôi đã đến đích.
Một dòng sông nhỏ trong veo êm đềm chảy qua những thửa ruộng đã khô cằn...
Dòng sông tắm trong ánh sáng ban ngày, sắc rêu xanh phản chiếu nhàn nhạt trong màu nước. Tôi thoáng thất vọng vì tưởng rằng nước bẩn, nhưng nhìn kỹ mới nhận ra một lớp thủy tảo đang đong đưa. Dòng sông trong tới mức có thể nhìn thấy những hạt cát nhỏ dưới đáy sông. Bờ bên kia cũng là rừng cây cổ thụ hùng vĩ trải dài. Những ngọn núi phủ tuyết trắng xóa thấp thoáng phía thượng nguồn.
Cảnh đẹp quá! Tôi thầm công nhận. Không hẳn là toàn diện, nhưng đủ để tạo bố cục cho một bức tranh từ bất cứ góc độ nào. Đúng là một địa điểm tuyệt cời dể ký họa. Nhưng...
"Chỗ này mà câu được cá sao?"
Tôi lạnh lùng quay sang nhìn cha đang cầm sẵn cần câu bên bờ sông. Chẳng có con cá nào, nước lại quá nhiều tảo, không thích hợp với việc câu cá cho lắm.
"Chuyện câu cá tính sau, cha phải thong thả thưởng thức phong cảnh đã. Đây là buổi đi câu của cha, không liên quan đến cá, ha ha."
Tôi liếc xuống chân ông. Cha có vẻ phớt lờ cá thật, đi câu mà không chuẩn bị rổ đựng hay hộp trữ đá. Ông chỉ nặng nề buông mình xuống bên bờ sông, thả dây câu không gắn mồi xuống nước và thơ thẩn nhìn, thi thoảng lại bật cười một mình. Có gì đáng cười sao?

Một người kỳ lạ. Tôi mặc kệ và bắt đầu tìm chỗ vẽ. Sau khi trải tấm bạt ở cỗ đủ ánh sáng cùng tầm nhìn tốt, tôi mở ngay quyển sổ ký họa mới toanh. Cầm bút chì lên được năm phút, từ đầu ngón tay đến cánh tay, từ móng chân đến đùi, từ mông tới eo tôi đều bị cái lạnh xâm chiếm. Việc ký họa ngoài trời giữa mùa đông quả là khắc nghiệt, nhưng cũng thật vui. Không rõ tự khi nào tôi đã say sưa ngồi vẽ.

   Sự tinh khiết của dòng sông này.
Vẻ uy nghiêm của những tán cây kia.
Cảm giác tê tê khi những làn gió vuốt ve da thịt.
Tôi không thể chép tất cả vào tranh, nhưng thi thoảng, khi vẽ lá cây, tôi lại có ảo giác rằng mình đang thực sự chạm vào những chiếc lá đó, khi vẽ dòng sông, dường như tôi đang nhúng ngón tay xuống làn nước lạnh buốt kia.
Có phải thứ gì đó từ tôi đã bay theo những chiếc là và bị cuốn trôi theo dòng sông kia không nhỉ? Cơ thể tôi cứ nhẹ nhõm dần đi trong lúc hoàn thành những nét phạc thảo cuối cùng và bắt đầu lên màu bằng nước. Việc học hành nghiêm chỉnh khiến tôi căng thẳng hơn tôi tưởng, nhưng trong khoảnh khắc này, gánh nặng đè trên vai thoáng chốc đã tan biến.
Thi thoảng cha bước đến ngắm nghía bức tranh tôi đang vẽ một cách hài lòng, ân cần hỏi "Con không muốn quàng khăn thật chứ?" rồi lại quay về chỗ ngồi.
Trong buổi sáng, tôi đã hoàn thành bức tranh đầu tiên, còn cha thì chẳng câu được con cá nào.
"Makoto đúng là chuyên gia vẽ tranh phong cảnh nhỉ?"
Cha hỏi tôi vào giờ nghỉ trưa, khi tôi đang bày mấy hộp cơm mẹ làm lên tấm bạt nhựa.
"Con không vẽ người à?"
Tôi lắc đầu, cơ thể ấm dần nhờ cà phê nóng trong bình giữ nhiệt.
"Con không vẽ."
"Sao vậy?"
"Con ghét người."
Trong lúc trả lời dứt khoát, gương mặt Saotome bỗng thoáng qua tâm trí, tôi khẽ bổ sung, "Một số thôi..."
"Ừm, vậy à?" Cha gật đầu ậm ừ và cầm gói cơm nắm lên, ngoạm một miếng thật to rồi tấn công trứng chiên, xúc xích và thịt viên. Cuối cùng, ông quay sang tôi.
"Cha cũng ghét một số người."
Ông nở nụ cười vô tư.
"Cha đã từng ghét cay ghét đắng."
"À, vâng."
Tôi thờ ơ đáp lại, nhón lấy một đùi gà chiên. Vị nước tương thơm lừng loang dần trong khoang miệng.
Vừa thưởng thức dư vị đó, tôi vừa vươn tay lấy một cục cơm nắm. Cha cắn một miếng dưa muối và nhìn tôi.
"Biết vì sao hôm nay cha rủ Makoto đi câu cá không?"
Rộp, rộp, rộp, rộp.
"Con biết."
Nhóp nhép, nhóp nhép, nhóp nhép, nhóp nhép.
"Hả, Makoto biết sao?"
Rộp, rộp, rộp, rộp.
"Con nói là con biết mà."
Nhóp nhép, nhóp nhép, nhóp nhép, nhóp nhép.
"Cha lấy cớ đi câu cá để có thời gian nói chuyện với con chứ gì?"
Cha ngừng nhai dưa muối.
"Hóa ra con biết thật."

"Rõ rành rành mà."

  Với cha con, đi câu cá cũng có nghĩa là tạo cơ hội tâm sự. Tôi biết ngay, nhà nào chẳng có mấy cái nội tình sướt mướt kiểu này.
"Nếu con đã biết rồi thì cha nói luôn vậy."
Cha lộ vẻ nhẹ nhõm phần nào.
"Đúng vậy, cha đến đây vì có chuyện muốn nói với Makoto. Cha muốn chờ Makoto tự kể chuyện của mình, nhưng gần đây cha đã nhận ra, có lẽ cha chỉ đang trốn tránh chứ không phải đang chờ đợi. Hơn nữa, nhìn mẹ con dạo này không được khỏe, cha cũng rất đau lòng."
"..."
"Cha không biết giữa mẹ và con có chuyện gì, nhưng thấy mối quan hệ căng thẳng giữa vợ và con trai, cùng sống dưới một mái nhà, dĩ nhiên cha không khỏi lo lắng."
"Trông qua có vẻ yên ấm đấy, nhưng thật ra chỉ là hai bậc phụ huynh mang lớp mặt nạ vợ chồng. Kẻ làm con này cũng thấy lo lắng." Tính ngỗ nghịch nổi lên, tôi thử nói khích.
"Cái gì, ý con là sao?"
"Không có gì."
"Thôi nào, nói cho cha biết đi. Makoto cứ giải bày hết với cha đi."
"Vậy con nói đây", tôi sổ toẹt, "cha bắt đầu thấy việc kết hôn với mẹ là sai lầm, phải không?"
"Kết hôn?"
"Con thấy cha đang hối hận."
"Làm gì có chuyện ngốc nghếch như vậy chứ?" Cha nổi giận.
"Cha à, cha chưa bao giờ hối hận, dù chỉ một lần, vì đã cưới mẹ ư? Con nghĩ mẹ thì không như cha đâu."
Cha lập tức cao giọng, có lẽ vẫn chưa khám phá ra bản chất của mẹ.
"Mẹ con lúc nào cũng tràn đầy sức sống, không giống người nhạt nhẽo suốt ngày chỉ biết ru rú ở nhà như cha, mẹ con là người luôn có tinh thần thử thách bản thân. Chẳng rõ Makoto còn nhớ không, nhưng mẹ đã thử sức với biết bao nhiêu lĩnh vực mới, nào là hát Nagauta, nhảy nghệ thuật thời Edo... Cha luôn cảm phục ý chí tiến lên của mẹ. Con không biết cha đã được động viên bởi sức sống mãnh liệt đó như thế nào đâu."
"À vâng."
Tôi dửng dưng ngước mắt nhìn trời.
Tinh thần thử thách bản thân. Ý chí tiến lên. Sức sống mãnh liệt.
Tất cả những từ ngữ ấy không hề được nhắc đến trong lá thư chất chứa nỗi thất vọng của mẹ. Nhưng dường như cha thật lòng nghĩ vậy.
"Không chỉ mỗi chuyện học đâu, ngay cả việc làm thêm mẹ con cũng vô cùng nhiệt tình. Mẹ luôn vui vẻ dù là đi làm hay đi học, không lúc nào tắt nụ cười. Mẹ đã cứu cha trong suốt khoảng thời gian thất nghiệp..."
Làm thêm? Trong thời gian thất nghiệp?
Ê ê, chuyện quái quỷ gì thế?

"Vào thời điểm ấy, cha gần như gục ngã, không chỉ vấn đề tiền bạc mà trên cả phương diện tinh thần. Nếu không có sự tươi vui của mẹ con, thì chắc cha đã không vượt qua nổi.

   Cuộc nói chuyện càng lúc càng chuyển hướng một cách bất ngờ, bỏ lại tôi đằng sau hoàn toàn mất phương hướng.
"... Bấy giờ lúc cha thất bại nặng nề nhất. Cha mẹ không nói cho con và Mitsuru biết, vì cha không muốn than thở những lời yếu đuối khiến hai con lo lắng. Cha quyết định giữ im lặng đến tận bây giờ, nhưng từ sâu thẳm trong lòng mình, có lẽ cha cũng chỉ muốn bản thân trông khá khẩm hơn trong mắt hai con mà thôi. Khi Makoto tự sát, cha hối hận vô cùng, cha bỗng nhận ra mình chẳng cần giữ thể diện, cha chỉ ước đã có dịp tâm sự nhiều hơn với con. Đáng ra cha nên thử chia sẻ, bất cứ chuyện gì, dù hữu ích hay vô ích... Ừm, bây giờ, con sẽ nghe chuyện của cha chứ?"
Đột nhiên tôi nhận ra, cha vừa qua mặt mình dễ dàng.
Trong khi tôi vẫn thu người, cha đã bắt đầu câu chuyện một cách nghiêm túc, không cho câu trả lời của tôi.
"Hồi Makoto đang học tiểu học, cha đột ngột thôi việc ở công ty cũ, một công ty thực phẩm. Những tháng ngày xui xẻo bắt đầu. Lúc ấy cha nói với các con rằng mình thôi việc vì phạm sai lầm trong công tác và phải chịu trách nhiệm, thật ra đó chỉ là lời nói dối. Tuy bản thân cũng có lỗi nhưng phần nhiều là do gánh hộ sai sót của cấp trên nên cha mới phải nghỉ. Một câu chuyện quen thuộc, đúng không?"
Cha nở nụ cười như tự nhạo báng.
"Do sự bất cẩn của họ mà công ty mất trắng hợp đồng với một chuỗi cửa hàng lớn. Toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu cha. Tình hình thua lỗ kéo dài nên công ty cũng đang muốn tìm người mới để tái cơ cấu, nhưng chuyện bị phản bội bởi chính những người mà mình từng tin tưởng khiến cha cay đắng nhiều hơn là chuyện bị sa thải."
"Vì vậy mà cha đã căm ghét con người?"
"Sợ hãi thì đúng hơn. Tất cả mọi người trong công ty đều biết sự thật nhưng không một ai dám mở miệng bênh vực cho cha."
Trong khi cha kể câu chuyện mà tôi chưa hề hay biết đó, những cành tùng bách trên đầu lung lay theo gió, tiếng chim hót líu lo thi thoảng vẳng lại. Trên cao, mặt trời giữa trưa đang rắc xuống những hạt nắng vàng rực rỡ.
"Hơn nữa nền kinh tế thế giới đang suy thoái, mãi mà cha vẫn chưa quyết định được tiếp theo mình sẽ làm gì. Dù thế nào, cha vẫn muốn công việc cũ. Suy nghĩ, lên kế hoạch và triển khai những sản phẩm mới... Cha yêu thích quá trình đó biết bao. Dĩ nhiên, cha có thể nói ra những điều ích kỷ như vậy là nhờ có mẹ con. Chính vì có mẹ ở bên hỗ trợ mà cha không cần vội vàng đi tìm việc. Cuối cùng sau gần nửa năm thất nghiệp, cha thật sự rất mừng khi được đi làm ở phòng kế hoạch của công ty hiện tại. Cha đã nghĩ, vậy là mẹ con cũng có thể tiếp tục đi học những môn yêu thích."
"Thế nhưng, sự xui xẻo của cha vẫn chưa kết thúc. Lần này cha lại bị cuốn vào vấn đề rắc rối nảy sinh ở công ty mới."
Vấn đề rắc rối... Là vụ kinh doanh gian lận sao?
"Cha xui xẻo thật đấy."

Từ nãy đến giờ, tôi thẫn thờ lắng nghe câu chuyện, nhưng giọng nói than thở như người bị hại của cha khiến tôi phải tự nhủ bản thân đừng để bị mắc lừa. Chẳng phải nhờ sự việc đó mà cha từ một nhân viên quèn được lên thẳng chức trưởng phòng, vui mừng đến mức nhảy chân sáo đó sao? Lại còn ngay trong buổi tối ban giám đốc và các vị trí cấp cao của công ty đã đồng loạt bị bắt giữ nữa chứ?Từ nãy đến giờ, tôi thẫn thờ lắng nghe câu chuyện, nhưng giọng nói than thở như người bị hại của cha khiến tôi phải tự nhủ bản thân đừng để bị mắc lừa. Chẳng phải nhờ sự việc đó mà cha từ một nhân viên quèn được lên thẳng chức trưởng phòng, vui mừng đến mức nhảy chân sáo đó sao? Lại còn ngay trong buổi tối ban giám đốc và các vị trí cấp cao của công ty đã đồng loạt bị bắt giữ nữa chứ?

   "Là nhân viên mà cha hoàn toàn không biết gì về vụ gian lận ạ?" Tôi dè dặt nhìn cha. "Có thật cha không phải tòng phạm không?"
Cha làm một biểu cảm vô cùng hiền lành.
"Ban đầu cha không hề biết, đúng hơn thì bấy giờ giám đốc vẫn là một người chính trực, một kẻ lập dị với câu nói cửa miệng 'Kinh doanh không phải là bán sản phẩm mà là bán ý tưởng'. Ông ta vô cùng tham vọng, nhưng cha không tin lại dám dính dáng đến pháp luật. Cách đây khoảng hai năm, khi ông ta bắt đầu chạy theo những lập luận cực đoan như 'Sản phẩm tệ nhưng ý tưởng tốt thì người tiêu dùng vẫn sẽ mua', tình hình trở nên nghiêm trọng hơn. Tin đồn giám đốc đang bắt đầu một dự án kỳ bí với vài nhân vật thân tín chủ chốt bắt đầu lan truyền trong công ty. Những người phụ trách định tiến hành dự án đó một cách bí mật tuyệt đối, nhưng trước sau gì nội bộ cũng biết."

"Vậy là cha đã biết?"
"Ừm, trong cả công ty, không ai là không biết chuyện đó cả."
"Cha đã biết, tại sao không ngăn họ?"
"Cha đã ngăn cản không biết bao nhiêu lần. Mỗi khi ban giám đốc bắt đầu các hoạt động đáng ngờ, cha lại phản ánh trực tiếp rằng, nếu cứ tiếp tục thì một lúc nào đó sẽ xảy ra vấn đề nghiêm trọng, và cho dù tốn thời gian, nhưng nên phát triển các sản phẩm trung thực một cách bền vững."
"Ồ..."
Thế giới như đảo lộn. Cái quái gì đây? Câu chuyện Purapura kể hoàn toàn không phải như vậy...
"Ngay lập tức, cha trở thành cái gai trong mắt ban giám đốc. Y như hồi trước ở công ty thực phẩm. Bàn làm việc của cha bị đẩy ra gần cửa sổ, cha không được giao bất kỳ công việc gì, đến mức chỉ còn nước viết đơn xin nghỉ. Nhưng cha vẫn kiên trì cố thủ. Nếu lại thất nghiệp thì không biết đến bao giờ mới tìm được việc khác, cha không muốn làm khổ mẹ con nữa. Tiền mua nhà chưa trả góp xong, còn tiền học phí của hai con... Cho dù bị dồn ép, chỉ cần còn đến công ty thì cha vẫn được nhận lương. Trong hai năm trời..."
Tiếng thì thầm của cha thật nặng nề.
"... Trong hai năm trời như vậy, cha tiếp tục đi làm như một người đã chết."
Gió từ phía Bắc tràn qua, thổi tung mái tóc xám của cha.
Tôi run rẩy với tay lấy chiếc cốc inox.
Cà phê đã nguội ngắt.
"Ở công ty, không ai giúp cha sao?"
Giọng tôi yếu dần. Tôi... không, Makoto đã hiểu lầm tai hại đến vậy sao?
"Cũng có người động viên cha, nhưng họ giúp được gì khi đối phương là ban giám đốc kia chứ."
"Những người bị bắt đều là tòng phạm của giám đốc?"
Tòng phạm ư? Ở địa vị của họ, có thể do dự nhưng không thể chống đối. Ngược lại, có những nhân viên mới kêu gọi bãi nhiệm giám đốc và tiến hành cải cách công ty. Cha là một trong số đó. Công ty đã mục nát thì chỉ còn giải pháp duy nhất là một cuộc cải cách toàn diện thôi."
"Tối hôm đó, không phải cha vui mừng vì được thăng chức sao?"
"Chính là vì được thăng chức đấy!" Cha thừa nhận ngay lập tức. "Cuối cùng cha lại được làm việc đàng hoàng ở phòng kế hoạch mà mình mong muốn. Tối hôm đó, cha và các nhân viên mới trẻ tuổi đã vô cùng phấn khích, quyết tâm phát triển bằng được những sản phẩm có chất lượng. Cha đã từng bỏ lỡ nhiều thứ, nhưng cha sẽ không bao giờ dễ dàng vứt bỏ cuộc sống của mình."
"..."
"Thế nào?" Trong khi tôi hoàn toàn câm lặng thì cha mỉm cười mãn nguyện, ưỡn ngực hỏi. "Có lẽ trong mắt con, cha chỉ là một nhân viên văn phòng buồn tẻ, một ông trung niên chán ngắt lúc nào cũng lắc lư trên những chuyến xe điện. Thế nhưng, cha tự cảm thấy cuộc đời mình thật ra đầy sóng gió, cung bậc nào cũng có. Cha muốn nói rằng, chuyện gì rồi cũng sẽ qua đi. Nghe dễ dàng quá phải không, nhưng sự thật là như vậy đấy. Nỗi buồn không kéo dài mãi mãi, và cả niềm vui, đến một lúc nào đó cũng sẽ phải kết thúc."
Cha cười ha hả như để che giấu sự ngượng ngùng, đám quạ đang chầu chực những hộp cơm trưa quanh tấm bạt giật mình, đồng loạt bay vút lên.
Tiếng đập cánh phần phật.
Những cánh quạ màu đen mất hút vào nền trời xanh thẳm.
Cảm giác cô độc chợt ập đến, khiến tôi xây xẩm.
Chả muốn động viên tôi, nhưng thật đáng tiếc, chuyện buồn nhất định vẫn chưa kết thúc.
Bởi vì cái chết của Makoto là vĩnh cửu tuyệt đối, dù là vài năm, vài chục năm hay vài trăm năm đi nữa.

Cậu ta mãi mãi chìm trong cái chết, bỏ mặc thế gian cùng những hiểu lầm không bao giờ còn cơ hóa giải...  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net