Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Thời tiết trên núi thật dễ thay đổi. Vừa quá trưa, mặt trời đã lặn xuống, mây kéo đến dày hơn. Không thể tập trung vào việc ký họa được nữa, tôi gọi cha về trong khi ông vẫn chăm chú thả dây câu.
Chúng tôi gần như bất động trên đường cao tốc, giữa những đoàn xe hơi kéo dài không dứt.
Giao thông ùn tắc đến khoảng hai mươi cây số, ba làn đường đều chật cứng, khó lòng di chuyển được. Cứ nhúc nhích đôi chút là lại phải dừng, như người thi thoảng lên cơn thiếu máu. Ai nấy đều lộ vẻ sốt ruột, bắt đầu bấm còi giục inh ỏi tứ phía mà chẳng thèm quan tâm đến xung quanh, nhưng bên cạnh tôi, cha vẫn bình thản nắm vô lăng, không hề nhíu mày lấy một cái. Thậm chí ông còn ung dung ngân nga một khúc enka theo băng nhạc đang mở.
Ngẫm lại, đây là lần đầu tiên tôi ngắm cha gần như vậy. Gương mặt tròn, chắc hỏi một trăm người thì cả trăm sẽ nhận xét là đôn hậu. Đôi mắt dường như không hề biết căm ghét con người. Làn da hồng hào so với lứa tuổi ngoài bốn mươi. Tuy từng nếm trải nhiều chuyện buồn bã, nhưng ông không hề có vẻ ảm đạm như Makoto.
"Con muốn hỏi thêm một câu nữa."
Tôi khẽ thì thầm.
"Nếu giờ cha ổn rồi, chuyện quá khứ ra sao cũng được phải không?"
Bỗng dưng tôi trở nên ngập ngừng.
"Còn thù hận trong quá khứ? Nỗi bất bình với ban giám đốc? Cha có dám khẳng định mình đã thôi căm ghét con người hay không? Con người còn gây ra những chuyện khủng khiếp hơn thế, chẳng qua cha không biết mà thôi."
Tôi nghĩ đến mẹ của Makoto.
Người mẹ ấy đang lén lút ngoại tình giấu giếm người cha.
Con người cha lại kể về bà ta như một vị cứu tinh đầy quyền năng.
Không chỉ Makoto, mà khắp nơi trên thế giới này, con người đều đang sống trong sự hiểu lầm lẫn nhau. Người ta cứ đắm chìm trong những hiểu lầm đáng buồn đó cho đến khi thành quen với chúng.
"Cha ghét chứ."
Yên lặng một lúc, cha mới đáp. Gương mặt căng thẳng phản chiếu trong chiếc gương chiếu hậu.
"Quá khứ vẫn tồn tại dù bây giờ cha có ổn thế nào. Hai năm - khoảng thời gian cha phải sống như người chết - không có cách nào bù đắp lại được. Cha chưa bao giờ nguôi căm ghét cấp trên, cha còn từng nghĩ, 'Đáng đời tay giám đốc bị truy tố.' Những suy nghĩ ấy khiến cha căm ghét cả bản thân mình."
"Nhưng..." Cha nói, "... nhưng trong một khoảnh khắc, những cảm xúc ấy đã hoàn toàn bị thổi bay."
"Khoảnh khắc?"
"Khoảnh khắc của ngày hôm đó."
"Hôm nào cơ?"
"Con không biết à?"
Nụ cười của cha chợt tan biến.
"Khoảnh khắc con sống lại."
"A."

   Tôi sực tỉnh.
"Giây phút nhìn con thở yếu ớt vì uống quá nhiều thuốc ngủ, cha tưởng chừng tim mình ngừng đập. Dù thế nào, cha cũng phải vững vàng trước mặt mẹ con, nhưng lòng cha hoàn toàn trống rỗng, như thể trái tim đã đi đâu mất rồi. Cha cuống cuồng gọi xe cấp cứu, nhưng bác sĩ nói rằng coi như hết hy vọng, rằng có thể con sẽ phải sống thực vật suốt đời. Dù vậy, họ vẫn dốc lòng cứu con. Con còn ít tuổi, các y bác sĩ đã cố gắng hết sức để mang con trở về bằng mọi giá. Nhìn cảnh ấy, cha cảm động biết chừng nào. Và con hồi sinh một cách thần kỳ như để đáp lại nhiệt huyết của mọi người. Đúng lúc ấy cha đã nghĩ, người tốt hay kẻ xấu đều không còn quan trọng..."
Từng lời của cha cứ chậm rãi vang lên.
"Niềm hạnh phúc của cha trong khoảnh khắc con sống lại quá lớn, đủ để bù đắp cho tất cả những khổ đau từ trước tới giờ."
Tiếng còi xe vang lên phía sau chúng tôi. Như để trả miếng, thêm một tiếng còi từ đằng trước, lại thêm một tiếng nữa từ bên phải.
Tôi cứ ngoái theo từng tiếng còi xe, đôi mắt hoang mang đảo quanh liên tục.
"Không chỉ có cha, mà còn một người nữa cũng đã quyết định tương lai mình trong khoảnh khắc đó."
Tôi quay sang nhìn cha.
"Con có nhận ra không? Ngày sau khi con thoát chết trong gang tấc, tại bệnh viện, Mitsuru đột nhiên muốn trở thành bác sĩ."
"Hả?"
"Mitsuru nói năm nay sẽ không thi trường Y, thằng bé bảo có học nữa cũng không kịp. Nó dự định ôn tập lại trong vòng một năm, và sang năm sẽ thi lấy học bổng. Như thế, Makoto có thể đi học trường tư thục."
"..."
Tôi không biết nói gì nữa, đầu óc trở nên hỗn loạn.
Mitsuru ấy ư? Có thật không vậy? Nói dối. Không thể có chuyện ngu ngốc như thế được.
Dù cố gắng phủ nhận, nhưng đâu đó trong trái tim mình, tôi biết rằng cha không nói dối.
Tôi vừa suy nghĩ vừa tựa vào lưng ghế.
Tôi mơ hồ nhận ra, từ khi tôi trở thành Kobayashi Makoto - nghĩa là từ vụ tự sát của Makoto trở đi, cái gã Mitsuru xấu miệng đó chưa lần nào châm chọc tôi về vấn đề chiều cao cả.
"Có chuyện gì?"
Chúng tôi về đến nhà vào khoảng 9 giờ. Chắc Mitsuru đang ở trong phòng, có ánh sáng hắt ra từ khe cửa nhưng gõ thử thì không ai đáp lời. Tôi bèn tự mở cửa thì thấy Mitsuru đang ngồi học trên bàn.
"Tao cho mày vào đây à?"
Không hề ngoái lại, Mitsuru cất giọng cay nghiệt như mọi khi.
"Muốn xác nhận vài chuyện."
Tôi vào luôn vấn đề chính.
"Năm nay anh bỏ thi trường Y là vì em sao?"
"Đùa à?"
Mitsuru cười khẩy, vẫn không thèm quay lại.

"Chẳng qua là không kịp thôi. Không mày tao là anh trai mày, nên đầu óc cũng không tốt lắm."

   Những từ ngữ gay gắt và những lời lẽ dư thừa đáng ghét vẫn y như mọi khi.
"Với lại tao đã thử tìm hiểu rồi, học phí trường Y cao hơn tao tưởng nhiều. Tao định khi nhập học sẽ đi làm thêm để chi trả phí tổn, nhưng thấy đặt cược vào kỳ thi học bổng năm sau thì đảm bảo hơn, nên tao đổi hướng, có thế thôi."
Dứt lời, Mitsuru lại cúi xuống cuốn sách bài tập.
"Còn một câu hỏi nữa." Tôi lên tiếng. "Có phải vụ tự sát của em là nguyên nhân khiến anh quyết định trở thành bác sĩ không?"
"Chẳng liên quan gì đến mày, do ảnh hưởng từ bác sĩ điều trị của mày thôi."
Mitsuru nói bằng giọng đều đều gần như vô cảm.
"Tận mắt quan sát công việc của một bác sĩ khi âm thầm dốc hết sức, cố gắng cứu lấy sinh mạng con người, tao hơi cảm động. Chứng kiến niềm hạnh phúc của cha mẹ, tao bắt đầu nghĩ rằng công việc này cũng không tệ. Chỉ vậy thôi. Dù bệnh nhân là mày, là người ở phòng bên cạnh, hay thậm chí là một con khỉ đi nữa cũng chẳng khác gì nhau. Hết."
Cây bút chì bấm trong tay Mitsuru bắt đầu di chuyển, nhưng tôi vẫn ở yên trước cửa.
"Thêm một câu nữa."
"Vẫn còn sao?"
"Một câu cuối cùng thôi."
"Là gì?"
"Thật không?"
"Hả?"
"Có thật là một con khỉ thì cũng chẳng khác gì không?"
Cây bút chì của Mitsuru dừng lại.
Bờ vai xuôi giống Makoto, lọn tóc sau gáy cũng ở vị trí y như Makoto, tất cả đều bất động trong vài giây.
"Chuyện đó thì thằng ngốc như mày tự nghĩ đi."
Chiếc ghế đột ngột quay lại kêu kít một cái, gương mặt Mitsuru đáng sợ đến mức tôi bất giác giật lui ra sau.
"Tự nghĩ đi." Mitsuru lặp lại lần nữa, lườm tôi bằng ánh mắt có thể chọc thủng hai lỗ trên người. "Từ khi tao nhận biết được mọi thứ, tao đã có một thằng em trai bên cạnh, nhưng luôn chậm chạp, ngốc nghếch, nhu nhược, chỉ biết ra vẻ ở nhà, bạn bè thì không có, quanh năm suốt tháng quẩn chân tao. Tao chăm sóc nó, không rời mắt khỏi nó, thằng em trai lúc nào cũng ở trong tầm mắt tao mười bốn năm trời ấy đột nhiên nằm chết trên giường trong một buổi sáng bình thường không có gì xảy ra. Lại còn là tự sát. Tự mình giết mình. Tao cảm thấy như thế nào, mày tự nghĩ xem."
Càng nói, giọng Mitsuru càng lạc đi, cuối cùng thì thầm "Xong" và quay lại bàn học. Anh ta không nhìn tôi thêm lần nào nữa, cây bút chì chạy đều đặn trên cuốn sách bài tập.
Trong một thoáng, tôi đứng sững tại chỗ như người đánh bóng hụt ba trái liên tiếp, cuối cùng quay gót, nặng nề lê bước trở về phòng.

Đêm hôm đó, tôi trằn trọc không ngủ được.
Chuyện của cha. Chuyện của Mitsuru. Những thứ chẳng thể cứu vãn ngày càng tăng, cảm giác tội lỗi khi phải giấu giếm gia đình họ sôi sục trong lòng, tất cả đều khiến tôi day dứt khôn nguôi.
Ngày hôm nay quá sức nặng nề, tôi khó lòng đảm nhiệm thỏa đáng vai trò người thay thế.
Tôi không thể chịu nổi cảm giác hối tiếc này. Mọi chuyện đáng ra không tồi tệ đến thế.
Người nên nghe câu chuyện của cha hôm nay là Makoto chân chính.
Tôi muốn Makoto đã chết nghe được giọng nói của Mitsuru...
Vùi mặt trong chiếc gối màu xanh cỏ và gặm nhấm nỗi đau đớn riêng mình, mũi tôi nghèn nghẹt, có thứ gì âm ấm chảy xuống má.
Đúng lúc đó, một giọng nói quen thuộc từ trần nhà vọng xuống.
"Đang khóc sao?"
Lâu rồi không gặp, là Purapura.
Nhưng giờ tôi chỉ muốn ở một mình.
"Không phải tôi."
Tôi lẩm bẩm, rồi chui vào chăn.

"Đó là nước mắt của Makoto."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net