Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi từng nghĩ đây là một gia đình ấm áp bình thường như bao gia đình khác, nhưng sự thật thì căn nhà này cứ như hang ổ của ác quỷ. Trông bề ngoài tử tế và đầy ắp tình yêu thương, kỳ thực từng người bọn họ đều đang che giấu bản chất xấu xí vô lại của mình. Một gia đình giả dối với những diễn viên tài tình. Họ không biết Makoto thực ra đã chết nên vẫn vui vẻ tiếp tục vở kịch gia đình đoàn tụ. Đã thế thì tôi đây cũng đành sống theo cách của mình vậy.

Người mẹ đang bận rộn trong bếp, đeo chiếc tạp dề màu tím rất hài hòa, gương mặt nội trợ đảm đang và tiết hạnh. Nhưng xin lỗi nhé, tôi không thể đóng tròn vai con ngoan được nữa. Tôi có cảm giác những món ngon lành của bà ta bẩn thỉu đến mức không thể nuốt trôi, cuối cùng bỏ mứa vô số thức ăn.
Một người cha luôn nở nụ cười trên chuyến xe điện đông đúc, còn sẵn sàng nhường ghế cho người cao tuổi. Vậy chiếc ghế trưởng phòng có được từ nỗi bất hạnh của cấp trên có êm ái không? Đã nhảy múa ăn mừng cho việc thăng chức trơ trẽn của mình, mà còn dám trưng ra cái nụ cười đạo đức giả như thế. Thôi được, nếu ông muốn thì cứ sống như vậy, nhưng làm ơn đừng giả nhân giả nghĩa với tôi. Dù người cha này có nói "Cha đi nhé" hay "Cha về rồi", tôi cũng chẳng buồn đáp lại.
Mitsuru cũng nhanh chóng lộ mặt thật. Sau khi xuất viện, ngay sáng thứ Hai tôi đã đụng mặt hắn ở trước cửa phòng vệ sinh. Tôi vừa chạm tay vào nắm cửa, thì Mitsuru tặc lưỡi, "Thằng trời đánh." Một gã độc ác vô cảm, đúng như Purapura miêu tả. Tôi quyết định cũng phớt lờ Mitsuru y như hắn ta phớt lờ tôi.
Cứ như vậy, dần dần, tôi tự tách mình ra khỏi cuộc sống gia đình, ở lỳ trong phòng Makoto. Ngồi nghe CD và radio, đọc truyện tranh, tối đến thì chơi hanafuda (một loại bài lá truyền thống của Nhật Bản) với Purapura, tôi chỉ xuống nhà vào mỗi bữa cơm, ăn rất ít, rồi lại về phòng ngay lập tức. Nằm ườn cả ngày nên cũng không thấy đói.
Cả nhà chẳng ai nghi ngờ thái độ của tôi.
Có lẽ trước khi tự sát, Makoto cũng là một người như thế.
Nói vậy chứ cuộc sống này đang làm tôi phát ngán đến tận cổ.
Bốn ngày tiếp theo, suy nghĩ đó càng lúc càng tăng, đến ngày thứ năm - nghĩa là vào một thứ Sáu trong tuần, cuối cùng tôi đã quyết định thử đi học ở trường cấp hai của Makoto. Coi như những ngày vừa rồi là khoảng thời gian tĩnh dưỡng để hồi phục hoàn toàn.
Mẹ chẳng nói gì, nhưng trong lòng cũng có vẻ lo lắng cho sự trễ nải học hành của tôi, nên hôm trước, khi tôi vừa nói "Ngày mai con sẽ đi học", đôi mắt bà liền rực sáng.
Sáng hôm sau tôi dậy rất sớm, chén sạch trứng và sandwich cá ngừ rồi đánh răng, rửa mặt kĩ càng, dùng lược chỉnh trang lại mái tóc đã mọc hơi dài quá. Tôi nhìn chằm chằm vào tấm gương ở bồn rửa mặt, suy nghĩ xem nếu để kiểu tóc phù hợp và ăn mặc đúng mốt thì liệu trông Makoto có khá hơn không... Rõ ràng là người đẹp vì lụa. Makoto hiện chỉ mặc đồng phục học sinh, bộ dạng lại rất thiểu não.
Chuẩn bị xong xuôi, tôi quay về phòng Makoto, xem thời khóa biểu và kiểm tra lại số sách giáo khoa cần thiết. Dậy quá sớm vì háo hức nên thời gian vẫn còn dư dả. Sắp xếp sách vở một loáng là xong, tâm trạng tôi bắt đầu trùng xuống.

Tôi lại gần cửa sổ, nhìn xuống con đường ngập tràn nắng mai. Các học sinh mặc đồng phục giống Makoto đang nối nhau đi dưới đó.
Hai nữ sinh thân thiết nắm tay.
Một đám nam sinh vừa đi vừa đùa giỡn.
Một đôi yêu sớm.
Tiếng cười của bọn họ vang tới tận phòng tôi.
Tôi kéo rèm lại và tránh khỏi bệ cửa sổ, ngồi lên giường. Sắp đến giờ đi học nhưng tôi chẳng buồn nhúc nhích, mẹ gọi với lên nhắc cũng không buồn đáp, cứ ngồi cứng đờ như vậy. Cuối cùng, Purapura rục rịch xuất hiện phía sau kệ sách.
"Cậu đang làm gì vậy? Trễ giờ rồi kìa."
"Tôi đang chờ."
"Chờ gì?"
"Chờ xem có ai đến nhà và cùng đi học không."
Vừa mở miệng, tôi đã thấy trống rỗng ngập lòng, bắt đầu bộc bạch suy nghĩ của mình.
"Sao nào? Makoto tự sát rồi lại hồi sinh một cách kỳ diệu, nhập viện phải đến cả tuần đúng không? Xuất viện xong nghỉ liền bốn ngày, vậy mà không một ai thăm nom, không điện thoại, không thư từ, cũng không ai đem vở cho chép bài trên lớp. Hiện tượng này thực sự làm tôi thắc mắc đấy."
"Phải biết khó chịu thì mới nhận ra mình đang khó chịu vì cái gì nhỉ?"
Purapura nói với gương mặt cũng khó chịu không kém.
"Mà này, tiện tôi nói luôn, vụ tự sát của Makoto không được công khai. Gia đình cậu thông báo riêng cho giáo viên thôi, còn các học sinh thì chỉ biết Makoto bị cảm nặng dẫn đến viêm phổi."
"Cứ cho là viêm phổi thì việc không ai thăm hỏi cũng vẫn quái lạ."
Tôi đăm đăm nhìn đôi mắt xanh biếc như ngọc lưu ly của Purapura. Đó là màu của bầu trời khi vầng dương vừa lặn, nhìn mãi nhìn mãi vẫn thấy màu xanh pha lẫn sắc tím ấy thật đẹp.
"Này, câu hỏi của tôi có gì đáng ngạc nhiên đâu, cậu cứ nói thẳng ra đi. Chắc Makoto không có bạn bè chứ gì? Ngay cả ở trường học cũng là một người cô đơn phải không?"
Đôi mắt của Purapura chuyển thành màu đêm.
Tôi đọc được câu trả lời trong đôi mắt ấy.
"Makoto là một người cô đơn, tôi chỉ biết vậy thôi. Quả thật lúc nào cũng lủi thủi, nhưng đó là vì cậu ấy có một thế giới của riêng mình." Purapura ngồi xuống cạnh tôi, giọng vô cùng nghiêm túc.
"Đúng là một gã lập dị."
"Bạn học cũng nghĩ cậu ta lập dị. Makoto là một người sống nội tâm, hơi ngây ngô. Cậu ta hầu như chẳng mở miệng với ai. Nói đúng hơn là, cậu ta luôn nghĩ mình bị cho ra rìa, không thể hòa hợp được với mọi người, thế là những rào cản cứ nối tiếp nhau, cậu ta dần dần xa cách tất cả."
"Chẳng ai tiếp cận được Makoto sao?"

"À không, có một người. Chỉ duy nhất người đó là dễ bắt chuyện với cậu ta."

"Ai vậy?"

"Kuwabara Hiroka."
Cái cô bé mối tình đầu ấy hả...?
"Chỉ mình cô ta cho rằng lối sống trên mây của Makoto là bình thường, lúc nào cũng vui vẻ bắt chuyện với cậu ta. Với ai cô ta cũng thân thiện như thế, nhưng Makoto lại coi đó là điều đặc biệt. Cậu hiểu không? Từng câu từng chữ của cô ấy, đối với Makoto đều rất ý nghĩa."
"Cô ta đã vào khách sạn tình yêu với một gã trung niên?" Tôi ngã phịch xuống tấm nệm. "Chuyện như vậy... mà cũng xảy ra sao?"
Xui xẻo đến mức này thì cũng hiếm có thật. Nhân tiện, người phải "sống thay" cậu ta cũng xui xẻo chẳng kém đâu. Càng lúc tôi càng chán nản với cái nhiệm vụ tái thử thách này.
"Có oán trách thì hãy oán trách kiếp trước của cậu ấy. Còn giờ thì lo học đi, cậu mà cứ chần chừ mãi thì sẽ trễ thật đấy." Purapura cố gắng kéo tôi ra khỏi giường.
"Tôi không muốn đi học nữa."
"Cậu làm vậy là mất tư cách Kobayashi Makoto đấy."
"Được thôi, cho mất luôn."

"Cậu cũng không quay lại vòng luân hồi được nữa đâu."
"Được thôi, không quay lại luôn."
"Tối nay tôi không chơi bài hanafuda với cậu nữa."
"Chuyện đó..."
Muốn giết người à? Hanafuda là thú vui duy nhất trong cuộc đời mới xấu xa tệ hại này đấy.
Tôi ngồi bật dậy.
"Thế nào hả? Cậu định cứ giữ cái kỷ lục thua liền năm ván..."
"Khỉ gió..."
Thế gian này làm gì có Thần tay Phật.
Chỉ có mỗi tên thiên sứ xấu xa đây thôi.


Trường học cách nhà chừng hai mươi phút đi bộ. Purapura vừa dẫn đường, vừa tiếp tục kể về Makoto, kết quả là tôi phải vắt chân lên cổ, phóng như điên đến cổng trường cho kịp giờ. May mà đặt chân vào lớp ngay trước tiết sinh hoạt chủ nhiệm.
Khi tôi mở cửa, cả lớp đang yên vị bỗng chốc đồng loạt quay ra nhìn, khiến tôi chột dạ không biết trên mặt mình có dính gì kỳ quái không.
Không khí im phăng phắc, giống như đang ném hàng đống dấu chấm hỏi ngạc nhiên về phía tôi vậy.
Chẳng có màn chào mừng ấm áp nào dành cho người bạn cùng lớp vừa dưỡng bệnh suốt một thời gian dài. Lúc này, tôi mới nhận ra Purapura không hề nói xạo.
"Được rồi. Bắt đầu giờ học thôi."
Tôi bước vào chỗ ngồi được vài phút, giáo viên chủ nhiệm đã xuất hiện.
"Hôm nay có rất nhiều giấy tờ, các em phát ra và nhanh chóng điền đầy đủ nhé. À, nhưng đầu tiên ta phải điểm danh đã."
Giáo viên chủ nhiệm Sawada là một người độc thân khoảng ba mươi tuổi. Thầy dạy thể dục, rất tự hào với vóc dáng khỉ đột của mình. Purapura nhận xét, mức độ ngốc nghếch hơn người của thầy cũng ngang hàng khỉ đột. Khi tôi nằm viện, thầy Sawada ghé thăm vài lần nhưng đều đúng lúc tôi đang ngủ. Hết thông tin. Đó là toàn bộ hướng dẫn của Purapura.

"Kobayashi có đó không?"
Thầy Sawada đột ngột la lớn khiến tôi giật nảy mình.
Ánh mắt của các bạn học lại đổ dồn về phía tôi, trên bàn giáo viên là gương mặt đáng sợ của thầy Sawada. Từ nãy đến giờ, hình như thầy đã gọi tên tôi mấy lần rồi.
"Nếu trò có ở đó thì trả lời đi chứ."
"Dạ có, thưa thầy." Tôi đáp lại.
Ngay lập tức, trong lớp nổi lên tiếng xôn xao.
Thầy Sawada cũng mở to mắt vẻ bất ngờ.
"Ô, Kobayashi, hôm nay giọng trò tươi tỉnh quá."
... Trời ạ, đây là giọng nói bình thường mà.
Dù ngại ngùng nhưng nhân tiện đang muốn thăm dò phản ứng của mọi người, tôi liền nói thêm câu nữa.
"Vâng, nhờ trời mà em hoàn toàn khỏe rồi ạ."
Phòng học lại càng xôn xao gấp bội.
Makoto tươi tỉnh và khỏe khoắn là điều bất bình thường hay sao mà suốt một ngày trời mọi người cứ săm soi như thể tôi là sinh vật ngoài hành tinh mới xuống trái đất vậy. Ai cũng quan sát từ xa, như thể ghê sợ và nghi ngờ.
Đương nhiên họ chỉ ngạc nhiên vì Makoto-thay-đổi chứ không thể nào ngờ rằng linh hồn Makoto không còn trong thân xác cậu ta. Vậy nên, dù bọn họ thắc mắc hay nghi ngờ thì tôi cũng giả vờ không để tâm. Hành động có kỳ quái đến đâu đi chăng nữa, chỉ cần cơ thể là Kobayashi Makoto, tôi vẫn sẽ là Kobayashi Makoto.
Phương châm cơ bản là thế, tuy nhiên vẫn có một vài người nhạy bén quá mức.
Vụ việc đáng sợ xảy ra vào giờ nghỉ trưa hôm ấy. Sau giấc ngủ trưa dưới bóng cây ở sau sân trường, tôi quay trở lại lớp học.
Đột nhiên, trên hành lang vang lên tiếng chân chạy lạch bạch, càng lúc càng rõ, rồi ngưng bặt, khiến tôi phải ngoảnh lại nhìn. Một đứa con gái với thân hình chibi cùng mái tóc ngắn đang ngước lên chăm chú quan sát tôi. Từ tầm mắt của Makoto mà còn thấy chibi, cũng đủ biết con nhỏ này chibi tới cỡ nào.
"Do buổi hội thảo à?" Con bé mở to đôi mắt sáng long lanh, đột nhiên cất lời. "Này, cậu đã đến buổi hội thảo đúng không? Hình như cậu thay đổi thật rồi."
"Cái gì vậy?"
"Đừng có giả vờ, tôi biết hết đấy. Cả ngày hôm nay Kobayashi lạ lắm, không phải là Kobayashi mọi ngày nữa."
"Nói cái gì vậy?"
Tôi giật lùi ra sau.
"Quả nhiên."
Đứa con gái chibi làm cái mặt á-à-nói-trúng-tim-đen.

"Quả nhiên là vậy. Tôi đã nhìn thấy ghi chú của cậu về buổi hội thảo đó. Trả một đống tiền để được tẩy não hoặc tái sinh thành một con người mới. Phải không, Kobayashi? Cậu nghỉ học rồi đến buổi hội thảo để tái sinh thành một người tích cực, lạc quan và vui vẻ. Nhưng tôi nghĩ kiểu này không hợp với Kobayashi đâu."

"Xin lỗi nhé."
Tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu.
"Trước hết tôi phải nói, tôi không hề có mặt ở cái buổi hội thảo gì gì đó."
"Vậy là sao? Cậu đã làm gì?"
"Tôi chẳng làm gì cả."
"Nói dối. Tôi không tin."
"Được, không tin thì thôi."
Con bé này là ai thế nhỉ, còn nói tôi là người tích cực, lạc quan, vui vẻ? Mặc kệ những câu hỏi liên tu bất tận của nó, tôi tiếp tục đi, bỏ con bé chibi lại. Tốt nhất là không dính líu tới nó.
"Tôi tuyệt đối không tin đâu đấy."
Tôi đã vòng vào khúc rẽ hành lang mà con bé chibi vẫn cứ lem lẻm cái miệng.
"Tôi biết, nhất định có uẩn khúc gì đó. Cậu có thể gạt mọi người chứ không gạt được tôi đâu."
Còn nhỏ chibi kỳ quặc, nhưng đúng là nó rất nhạy bén.
Thâm tâm tôi hơi dao động, lập tức chạy thẳng vào nhà vệ sinh nam và gọi Purapura.
"Vừa rồi là ai vậy?"
Khi Purapura xuất hiện, tôi thấy cậu ta đã mở sẵn cuốn sách hướng dẫn ra rồi. Không mang bản mặt ngạo mạn như mọi lần, cậu sốt ruột lật giở các trang sách.
"Không có."
Cuối cùng, Purapura bỏ cuộc, gấp sách lại.
"Trong sách không hề ghi chép về cô bé đó."
"Vậy là sao?"
"Trong sách hướng dẫn không có thông tin, nghĩa là cô bé ấy không hề tồn tại trong ký ức của Makoto."
"Vậy ra..." tôi nói. "Makoto hoàn toàn không để mắt đến con bé đó?"
"Ừm." Purapra gật đầu. "Ngắn gọn là như thế."
Tôi liếc nhìn cuốn sách hướng dẫn khả nghi nọ, cảm giác thật phức tạp.
Con bé chibi kỳ quái kia không tồn tại trong mắt Kobayashi Makoto.
Nhưng nó là người duy nhất cảm giác được Makoto hiện đang là tôi...


Ngày đầu tiên đi học tưởng chừng dài vô tận. Phải chịu đựng ánh nhìn công kích của mọi người trong lớp đã đành, ra hành lang lại đụng mặt con nhỏ chibi quái gở. Khi giờ sinh hoạt cuối buổi kết thúc, tôi hoàn toàn kiệt sức. Tuy vậy, vẫn còn một chỗ tôi cần ghé qua. Đó là nơi được coi như phạm vi hoạt động của Makoto.
Phòng mĩ thuật ngoại khóa.
Sáng nay là lần đầu tiên tôi nghe Purapura nhắc đến việc Makoto là hội viên tích cực của câu lạc bộ mĩ thuật. Những tưởng cậu ta không có ưu điểm nào, hóa ra lại là chuyên gia hội họa. Dường như niềm vui học đường duy nhất của cậu ta là sinh hoạt trong câu lạc bộ mỹ thuật.

Theo nguyên tắc thì học sinh chỉ được phép tham gia hoạt động ngoại khóa đến hết học kỳ một năm lớp Chín, vậy mà không biết tại sao câu lạc bộ mỹ thuật lại để Makoto tiếp tục tham gia khi cậu ta đã bước vào học kỳ hai. Các học sinh lớp Chín khác cũng là ngoại lệ, giáo viên cố vấn trong câu lạc bộ không những im lặng chấp thuận, mà còn ủng hộ sự nhiệt tình của bọn họ nữa.

Có điều, cậu ta không hẳn là chỉ nhiệt tình với mỗi khung vẽ.
Sau giờ học hôm đó, tôi chạy luôn vào phòng mỹ thuật trên tầng ba của dãy phòng học mới xây và lục tìm trên chiếc kệ. Ở đó có một bức sơn dầu Makoto chưa hoàn thành. Tôi mở bộ họa cụ, dựng giá vẽ và kê bức tranh lên.
Chỉ cần giả bộ màu mè vậy là đủ, nhưng khi bày mọi thứ xong xuôi, tự dưng tôi lại muốn vẽ.
Ngồi trên ghế gấp, tôi ngắm nhìn tấm khung trong vài phút. Lấy màu ra tấm bảng cỡ lớn, cầm dụng cụ lên, bắt đầu vẽ tiếp bức tranh còn dang dở. Lúc đầu tôi chỉ định nhìn thôi, vậy mà sau đó lại nhấc cọ và mê mải lạc vào thế giới hội họa tự lúc nào.
Ánh mặt trời màu đỏ gạch chiếu vào, sưởi ấm cho cả căn phòng.
Mùi màu dầu dễ chịu biết bao.
Trong khoảnh khắc tràn ngập bình yên này, tôi bỗng thấu hiểu cảm giác của Makoto hơn bao giờ hết. Trong phòng có một vài người nữa, nhưng ai cũng mang gương mặt say sưa và chăm chú với khung vẽ của mình. Không ai săm soi tôi như ở phòng học lớp 9-A. Thi thoảng những tiếng nói chuyện rì rầm hay giọng cười bất chợt cất lên càng khiến không gian thoải mái.
Ở đây, tôi thấy thật nhẹ nhõm.
Chỉ ở nơi này, tôi mới được thư giãn.
Đứng trước khung vẽ và cảm nhận rõ ràng điều đó, không hiểu sao ngực tôi bỗng thắt lại.
"Makoto, lâu quá không gặp."
Một giọng nói vang lên sau tôi, nghe vừa chua vừa ngọt, cứ như vị trái cây.
Không cần ngoái lại tôi cũng biết chủ nhân giọng nói là ai.
Kuwabara Hiroka. Tôi đã đến đây chỉ vì muốn nhìn thấy cô ta một lần.
Cô ta là người như thế nào?
Tôi bối rối quay lại.
Một cô nàng mũm mĩm với mái tóc nâu đang ngắm bức tranh của Makoto.
"Makoto, cậu sao vậy? Bỗng dưng lại biến mất, khiến bức tranh này cứ để vậy mãi. Hiroka lo lắm, vì đây là bức tranh Hiroka rất thích mà. Ngày nào Hiroka cũng đến đây để được nhìn nó. Ôi chà, nói đùa thôi."
Vì đã nghe Purapura kể nên tôi cũng biết cô ta nói đùa. Kuwabara Hiroka nằm trong nhóm học sinh không tham gia câu lạc bộ nào và thường rời trường luôn sau giờ học, nhưng bạn thân cô ta sinh hoạt ở câu lạc bộ này nên thi thoảng có hứng cô ta bèn thong dong đến đây chơi. Và rồi, mỗi khi nghe tiếng Hiroka, Makoto lại nín thở, chờ đợi.
"Nhưng mà, thật tốt quá, Makoto đã bình phục. Cậu sẽ tiếp tục vẽ thật nghiêm túc, phải không? Tranh của Makoto dạo gần đây cứ u sầu thế nào ấy, lâu lắm rồi mới thấy một bức tươi sáng thế này, Hiroka thực sự mong chờ lắm.
Hiroka cúi người xuống bắt chuyện, cúi thấp đến mức má cô ta gần như chạm vào tôi. Thật khác xa với Kuwabara Hiroka tôi hằng tưởng tượng. Tôi đã nghĩ Hiroka là một cô nàng trưởng thành và ra vẻ người lớn hơn, đằng này cả giọng điệu lẫn cách nói chuyện của cô ta đều giống như con nít. Ấy vậy mà ở cô nàng vẫn toát ra sự quyến rũ kỳ lạ. Mỗi khi mái tóc dài của cô ta quệt vào má tôi, là trái tim tôi lại đập rộn ràng như muốn vỡ tung. Có lẽ cơ thể Makoto đã tự phản ứng trái với ý muốn chủ nhân hiện tại của nó.
"Makoto, cậu đừng bỏ bê hội họa nữa nhé. Hứa với Hiroka đi, hứa là cậu sẽ hoàn thành một cách cẩn thận bức tranh có màu sắc xinh đẹp mà Hiroka yêu thích này. Được không nào? Để chú ngựa dang dở giữa chừng thì tội nghiệp lắm đấy."
Hiroka học lớp Tám, là đàn em khóa dưới của Makoto, nhưng cô ta không gọi cậu ta là "anh" mà cứ "Makoto, Makoto". Cái kiểu tim đập bình bịch như thế này, đích thị là do Makoto đang hồi hộp rồi.
"Mà nè, Hiroka nghĩ chú ngựa thật có hồn, đầy sức sống dù mới chỉ là những nét phác. Y như đang bay bổng giữa trời ấy. Thật là ngầu!"
Hiroka không đẹp nhưng vẫn hết sức lôi cuốn. Tôi rùng mình trước làn da mềm mại màu trắng sữa của cô. Có lẽ do hình ảnh khách sạn tình yêu vẫn ám ảnh trong đầu nên mới nghĩ đến chạm tay vào bờ môi đầy đặn mềm mại này là thân dưới của tôi như tê cứng. À không, là phần thân dưới của Makoto tự phản ứng đấy chứ...
"Màu nền xanh cũng thật kỳ diệu. Một màu xanh hiếm có. Giống như một bầu trời tuyệt đẹp, bát ngát và trong veo. Hiroka chưa từng thấy bầu trời nào như vậy cả, nhưng Hiroka rất thích."
Điểm hay nhất ở Kuwabara Hiroka là cho dù Makoto chẳng nói gì cô ta cũng tự độc thoại một mình. Một người tệ hại trong khoản ăn nói như Makoto quả là phải biết ơn cô ta lắm lắm.
Thế nhưng tôi chẳng tán thành được điểm nào trong câu chuyện của Hiroka.
Màu xanh ngập tràn trên khung vẽ. Con ngựa ở góc trên bên phải đang vẽ dở nên ấn tượng còn mờ nhạt, chủ đạo của bức tranh hiện thời là sắc xanh. Hiroka nói màu xanh này là bầu trời, nhưng tôi lại nghĩ khác...
"Tôi nghĩ đây là biển cơ."
Đột nhiên, một giọng nói quen quen cất lên từ phía sau. Tôi giật mình. Đó cũng chính là điều tôi đang nghĩ.
"Cảnh tượng chú ngựa đang bay giữa bầu trời rất đẹp, nhưng không hiểu sao nhìn bức tranh này tôi lại thấy hình ảnh một chú ngựa đang bơi giữa biển. Từ đáy biển sâu tĩnh lặng, chú ta đang thong thả ngoi lên mặt nước. Thế nên ở chỗ phía trên này này, màu xanh sáng hơn, đúng không?"
"Đúng là như vậy."
Tôi reo lên hào hứng và quay ngay lại để nhìn chủ nhân giọng nói.
Cơn hào hứng tụt luôn xuống.
"Này, tôi đã nói rồi còn gì?"
Con nhỏ chibi mỉm cười ngạo nghễ.
"Cậu không qua được mắt tôi đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net