Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Con nhỏ chibi tên là Sano Shoko. Tôi biết nó học cùng lớp 9-A với Makoto, hơn nữa lại cùng là thành viên của câu lạc bộ mỹ thuật. Vậy mà Makoto không hề để mắt đến sự tồn tại của nó thì quả là kỳ lạ. Không biết Makoto thế nào, chứ tôi thì càng lúc càng thấy bực bội với nhỏ Sano Shoko này rồi đấy.
Shoko cứ khăng khăng cho rằng, "Makoto này không phải là Makoto trước đây!" (À, cho dù đúng là như vậy.) Con bé kiên trì đeo bám với quyết tâm bóc trần bằng được lớp vỏ bọc của tôi.
"Nếu cậu không tham gia buổi hội thảo, thì chắc cậu đã dùng thuật thôi miên?"
"Hay là... cậu đã thực hiện nghi thức trừ tà ở Sri Lanka?"
"Nói thật đi, cậu có thể bơi với cá heo phải không?"
"Người quen của ba tôi ấy mà, sinh em bé xong là như biến thành một người khác. Nhưng không lý nào Makoto lại như vậy nhỉ, sinh em bé ở tuổi này thì có hơi..."
Không biết con bé đào đâu ra mấy ý tưởng vớ vẩn rồi liên tiếp ném vào mặt tôi những giả thuyết mới.
"Tôi không tin có thuật thôi miên đâu."
"Lễ trừ tà? Chẳng phải nhờ thiên sứ còn hiệu quả hơn sao?"
"Tôi không thích bơi."
"Không nhớ, nhưng nếu là tôi thì tôi sẽ sử dụng biện pháp tránh thai."
Ban đầu tôi còn phản ứng lại như vậy, càng về sau càng phiền phức, cuối cùng, tôi nghĩ thật sự quá lố bịch. Giờ cứ nhác thấy bóng Shoko là tôi sẽ chạy biến luôn.
Nơi lánh nạn an toàn nhất là phòng mỹ thuật. Kỳ lạ thật, chỉ khi tôi vẽ tranh là Shoko không đến làm phiền. Con bé thường giữ một khoảng cách nhất định, chăm chú nhìn khung vẽ, không gây bất kỳ tiếng động nào. Có lẽ đối với những người yêu hội họa, phòng mỹ thuật giống một thánh địa chăng?
Ừm, nói ra thì hơi xấu hổ, nhưng sau đó, tôi tiếp tục lui tới phòng mỹ thuật.
Dù gì tôi cũng là một người rảnh rỗi, sau giờ học về thẳng nhà cũng chẳng có gì để làm. Về sớm lại phải giáp mặt với gia đình đó, chỉ tổ chuốc bực vào thân, thà nán lại trường một lúc còn tốt hơn gấp trăm lần.
Tôi cũng hay để ý đến Kuwabara Hiroka. Nói chung, giống như Makoto, mỗi lần Hiroka cất tiếng là tôi lại nín thở chờ đợi. Tôi biết rất rõ bản thân không thích thú gì Hiroka, và cũng thừa biết cô ta là một trong những người đã làm Makoto đau khổ, nhưng ở Hiroka vẫn toát ra một lực hút khó cưỡng. Điều gì đó đã khiến tôi có những ý nghĩ kỳ quặc, rằng tôi muốn nghe Hiroka tiếp tục kể những câu chuyện nhạt nhẽo bằng giọng điệu lạ lùng của cô ta, rằng tôi muốn là người đàn ông trung niên kia...
Thế nhưng sau tất cả, lý do lớn nhất mà tôi hay lui tới phòng mỹ thuật chỉ đơn thuần là vì tôi có hứng thú với việc vẽ vời.
Tôi định sẽ bỏ công chăm chút và hoàn thành bức tranh màu xanh ấy. Không biết có phải nhờ cơ thể này từng thuộc về Makoto hay không mà tôi quen với bộ màu dầu ngay lập tức và tiến bộ nhanh chóng. Ngoài việc lĩnh hội cả kỹ thuật vẽ của Makoto, tôi còn có cam giác đang từng bước lấy lại thứ gì đó mình từng sở hữu trong quá khứ.

  Thận trọng từng chút một, tôi đặt cọ lên khung tranh.
Một chấm màu nhỏ xíu lập tức lưu lại trên khoảng trống vừa nãy.
Tôi phủ đè nhiều lớp màu lên, những chấm màu nho nhỏ ấy lớn dần.
Cuối cùng, cả một thế giới mờ ảo hiện ra trước mắt tôi.
Thế giới của chúng tôi.
Của tôi, và của Makoto...
Chỉ khi vẽ bằng say mê và đắm chìm trong thế giới của những bức tranh, tôi mới hoàn toàn quên được cuộc sống bất hạnh, nỗi cô đơn, sự đau khổ, và cả chiều cao khiêm tốn của Makoto. Lực hút của tranh sơn dầu đối với tôi ngày càng mạnh. Kỳ thi giữa học kỳ hai đang tới gần, người trong phòng sinh hoạt mỹ thuật thưa dần đi, chỉ mình tôi vẫn siêng năng tìm tới đây mỗi ngày.
Kết quả là gì?
Sau kỳ thi, thầy chủ nhiệm Sawada lập tức gọi tôi lên nói chuyện.


"Ổn chứ? Kobayashi? Tôi hiểu là trò đã nghỉ học khá lâu, suốt thời gian đó, thần kinh của trò rất căng thẳng. Tôi hoàn toàn thông cảm cho hoàn cảnh của trò, nhưng nếu cứ theo cái đà này thì..."
Thầy Sawada vừa nói vừa phe phẩy bảng điểm trước mắt tôi.
"... thật sự quá kinh khủng."
Tôi hoàn toàn đồng ý.
Phòng giáo viên sau giờ học tối lờ mờ, tôi và thầy Sawada cùng đau đầu trước những vấn đề nghiêm trọng của Makoto. Kết quả thi giữa kỳ, điểm bình quân ba môn là ba mươi lăm điểm, còn điểm bình quân năm môn là ba mươi mốt điểm. Tệ hại đến bất ngờ.

"Không thể thế này được, so với học kỳ một, trò không thay đổi gì hết, trong khi đó, mọi người qua học kỳ hai đều khẩn trương hơn. Hiện tại trò đang là học sinh năm cuối đấy biết không, nếu cứ giữ mãi tốc độ này thì chẳng kịp đâu."
Thầy Sawada nhíu đôi mày rậm, ra chiều khổ sở.
Tôi cũng đang khổ sở đây.
Rõ ràng đây là bài kiểm tra của Kobayashi Makoto đấy chứ, tôi toàn làm bằng khối kiến thức mà cậu ta tích lũy từ đó đến giờ. Từ khi bước vào học kỳ hai, tôi nghe giảng được có vài tiết, nhưng tin rằng chỉ cần lật đề thi lên là các tế bào não của Makoto sẽ tự hoạt động. Thực tế là ngay giây phút đọc đề, tôi đã có dự cảm không lành, nhưng không ngờ tế bào não của Makoto lại đáng thất vọng đến vậy...
"Với kết quả này, việc chuyển cấp của trò rất nguy hiểm đấy."
Thầy mềm mỏng chuyển hướng câu chuyện sang kỳ thi lên cấp.

Theo lời thầy Sawada, thành tích cả năm lớp Chín cũng sẽ ảnh hưởng đến việc chuyển cấp. Ngoài kỳ thi đầu vào còn có điểm đánh giá thành tích lớp Chín, điểm này không chỉ dựa trên kết quả kiểm tra mà còn bao gồm cả thành tích trên phương diện tổng thể, bao gồm thái độ học tập trong giờ, tần suất có mặt trên lớp, hay tần suất nộp bài báo cáo... Điểm đánh giá của Makoto ở học kỳ một rất tệ hại. Tuy thầy Sawada không nói rõ ra, nhưng chữ "tệ hại" trong trường hợp này chắc chắn là ám chỉ hạng bét ở lớp.

  Tóm lại là trong học kỳ hai này, tôi phải làm gì đó để cứu vãn tình thế.
"Chuyện là thế đấy."
Chắc thầy Swada cũng đang rất hoang mang với Makoto.
"Kobayashi, giờ trò định thế nào? Cứ như vậy thì không thể nộp nhiều nguyện vọng, chỉ còn nước nộp nguyện vọng đơn thôi."
"Nguyện vọng đơn ạ?"
Từ giờ trở đi, nếu trò cố gắng bứt phá, dồn sức học tập và đạt điểm cao trong kỳ thi vào cấp ba thì tôi không bàn tới, thế nhưng với điểm đánh giá hiện tại, việc thi cử của trò sẽ vô cùng áp lực. Để chắc ăn, trò có thể nộp nguyện vọng đơn đính kèm thư giới thiệu. Gần đây các trường công lập cũng dần nới rộng khung cho hình thức này rồi, nhưng an toàn nhất thì nên nộp vào trường tư thục."
"Học lực này cũng vẫn an toàn sao ạ?"
"An toàn. Miễn là trò thấy, vào trường tư thục cũng được."
Nguyện vọng đơn.
Tôi không hiểu rõ, nhưng tôi quyết định sẽ làm theo gợi ý.
"Vậy thì em sẽ chọn nguyện vọng đơn. Nộp vào một trường duy nhất."
"Cái gì?"
"Em quyết định nộp nguyện vọng đơn vào trường tư thục."
"Chuyện quyết định với trò... sao lại đơn giản đến như thế..."
"Với em, trường nào cũng được hết."
"Nhưng, hiện giờ trò đang học ở..."
"Được mà thầy." Nhìn gương mặt ngơ ngác của thầy Sawada, tôi quả quyết, "Em thấy không sao cả."
Nghĩ rằng câu chuyện đến đây là kết thúc, tôi nhấc người khỏi ghế. Ái chà, xem ra cũng chẳng có gì khó khăn lắm.
"Ra vậy, thì ra trò cũng chỉ đến vậy."
Thầy Sawada lắc đầu và thì thầm bằng giọng nhỏ xíu để các thầy cô xung quanh không nghe thấy.
"Dạo gần đây có nhiều học sinh cuối cấp hoàn toàn đánh mất ý thức thi đua... Mà không sao, như thế cũng được, nhưng vì vẫn còn thời gian nên trò cứ thử cân nhắc chuyện này thêm đi. Thảo luận với cả phụ huynh nữa nhé."
Bàn tay thô ráp của thầy thình lình nắm lấy vai tôi, đẩy tôi trở lại ghế.
"Tâm trạng của trò ổn chứ?"
"Tâm trạng?"
"Ừm, trò biết đấy, về cái chuyện... ừm... chẳng hạn như..."
Thầy Sawada ngập ngừng, xem chừng khó mở lời.
"Ừm, lâu rồi không liên lạc với phụ huynh của trò, nhưng mà... tình hình của trò... tôi thật sự lo lắng đấy."
"À à..." Tôi chợt nhớ ra, "Ý thầy muốn nói về vụ tự sát?"

"Này này, đồ ngốc, không nên nói thẳng ra như vậy đâu."

   "Nếu là về chuyện đó thì em ổn rồi ạ, chỉ vì một chút lầm lạc thôi. Xin lỗi thầy."
Tôi trưng ra một nụ cười ngụ ý em-rất-ổn, thầy Sawada quẹt mũi và khụt khịt.
"Thật không đấy?"
"Thật mà thầy."
"Cược không?"
"Em không cược đâu."
"Keo kiệt."
"Thầy mới keo kiệt ấy ạ."
"Ừm, quả thật, nhìn trò những ngày gần đây, tôi cũng cảm giác trò đã vượt qua rồi."
Sau cùng, thầy Sawada nhăn gương mặt khỉ đột, tỏ vẻ nghiêm khắc.
"Thế nhưng, nếu trên lớp có bất kỳ vấn đề gì, trò hãy báo cho tôi ngay nhé, tôi sẽ giúp đỡ. Sức khỏe của tôi tuyệt vời lắm đấy."
Những lời nói có vẻ rất thành thật.
Theo thông tin từ Purapura, đúng là từ trước tới nay, thầy Sawada luôn dùng sức mạnh tuyệt vời của mình để bảo vệ đám học sinh. "Nếu nhìn thấy học trò bị bắt nạt, trước tiên thầy phải đập cho bọn kia một trận thừa sống thiếu chết cái đã, rồi mới lắng nghe đầu đuôi câu chuyện." Có một ông thầy thế này, có thể coi là một trong các may mắn hiếm hoi của Makoto - một người xui tận mạng.
Lòng thầm cảm thán, tôi khẽ cúi đầu chào thầy Sawada và bước ra khỏi phòng giáo viên.


"Con sẽ nộp nguyện vọng đơn vào trường tư thục."
Tối hôm đó, tôi thông báo với mẹ Makoto về quyết định của mình.
Nhân đây tôi cũng muốn đặt dấu chấm hết cho vấn đề học thêm. Từ khi Makoto tự sát, tôi cứ nghỉ học suốt nên phải học thêm, nhưng nếu nộp nguyện vọng vào trường tư thục thì chẳng cần lo lắng đến học lực, việc học thêm cũng có thể cho vào dĩ vãng.
"Sao cơ? Con đã quyết rồi à?"
Người mẹ có vẻ bối rối trước thông báo đột ngột của tôi.
"Con đã nói chuyện nghiêm túc với thầy chủ nhiệm chưa?"
"Rồi ạ."

"Vậy sao..."
Bà im lặng chìm sâu vào suy nghĩ. Tôi cũng im lặng, chờ đợi những phản ứng khác của bà.
7 giờ tối.
Đây là giờ cơm chiều như thường lệ, nhưng hôm nay chỉ có hai người là tôi và mẹ ngồi ở chiếc bàn thấp trong phòng khách.
Sự vắng lặng này là sao nhỉ?
Không kể Mitsuru hầu như tối nào cũng đến trường dự bị đại học, hôm nay người cha cũng không có mặt. Có lẽ đây là lần đầu tiên ông không về nhà đúng giờ, kể từ khi tôi xuất viện, ông luôn ngồi bên bàn trong mỗi bữa ăn như một thói quen cố hữu.
"Từ hôm nay chắc cha con sẽ phải tăng ca liên tục."

Dường như hiểu được thắc mắc của tôi, mẹ cũng đưa mắt đến chỗ ngồi bỏ trống.

  "Mẹ nghĩ là Makoto biết rồi, hiện giờ công ty của cha đang hết sức khó khăn. Sau khi mấy vụ kinh doanh gian lận bị phát giác, mọi người phải cố gắng cao độ để dành lại lòng tin từ khách hàng. Đối với cha thì Makoto quan trọng hơn, nên trước giờ cha luôn bất chấp công việc mà cố gắng về sớm. Có điều thời gian tới không thể như vậy được nữa rồi... Makoto đã ổn định dần, nên cha con phải quay lại chuyên tâm làm việc như một thành viên của công ty."
"Ồ." Tôi khịt mũi. "Trưởng phòng vất vả quá!"
"Đúng rồi, có thêm rất nhiều nhiệm vụ mới." Người mẹ ngốc nghếch không hề nhận ra vẻ giễu cợt của tôi.
Những bữa tối chỉ có hai người kiểu này sẽ ngày càng tăng lên ư? Chỉ tưởng tượng đã thấy chán muốn chết. Ai mà chẳng ngán ngẩm khi toàn ăn cơm với mẹ, chưa kể tôi còn phải ăn cơm với mẹ-của-người-khác.
Một bà thím xa lạ.
Một người vợ ngoại tình.
Một phụ nữ đứng tuổi nhơ nhuốc.
Dù bà ta chẳng liên quan gì tới tôi, nhưng đôi khi cảm giác ghê tởm cứ trào lên từ dạ dày, khiến tôi khó chịu vô cùng.
"Thế là chỉ có hai người ăn cơm thôi sao?"
Như bây giờ đây hả? Tôi chòng chọc nhìn mẹ Makoto bằng ánh mắt sắc lạnh và nói, "Sao thế này, buồn nôn quá đi mất!"
Rồi cứ thế buông đũa, xồng xộc lao vào nhà vệ sinh.
Lúc quay ra, đi lướt qua mẹ, tôi thấy đôi mắt bà đỏ hoe. Không phải tôi không đau lòng, nhưng người có lỗi là bà ta, tại sao tôi phải đau lòng chứ? Thế là ngay lập tức cơn giận của tôi tăng lên, đôi mắt đỏ hoe vì khóc của bà chỉ làm tôi thêm bực bội. Đây đơn thuần là nơi tôi tạm trú chân, nhưng cả gia đình Kobayashi đều khiến tôi chán ghét. Những lúc đó, tôi lại nghĩ về Kuwabara Hiroka, hệt như dùng một câu thần chú để xoa dịu trái tim cuồng loạn của mình.
Gương mặt đầy đặn, giọng nói ướt át ấy chứa đựng một ma lực kỳ lạ, làm giảm bớt cảm giác đau đớn và bực bội trong tôi. Tôi không biết đó có phải là tình yêu hay không, nhưng càng lúc thời gian tôi nghĩ về Hiroka càng nhiều. Có những đêm mất ngủ, tôi vừa nghĩ về Hiroka vừa giúp cơ thể của Makoto thỏa mãn. Việc này rất dễ làm người ta phát điên.
Vài lần như thế, tôi đâm nghi ngờ những ký ức của Makoto trong cuốn sách hướng dẫn của Purapura.
Có khi đó chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Theo suy nghĩ của tôi, người đàn ông ở chung với Hiroka lúc ấy chắc là cha cô ta. Mấy kiểu hiểu lầm tai hại như vậy thường hay xảy ra trong phim ảnh và truyện tranh lắm, Makoto đã rơi ngay vào cái bẫy phổ biến đó. Đúng rồi, chắc chắn là như vậy... Cơ mà, tại sao lại đi vào khách sạn tình yêu?

Hẳn là cha của cô ấy bị ngã. Ừm, đang đi dạo với Hiroka rồi bị ngã, tình trạng sức khỏe đột nhiên xấu đi. Nhìn xung quanh không có nơi nào để dừng nghỉ cả, thế nên Hiroka đành miễn cưỡng đưa ông ta vào khách sạn tình yêu để nghỉ chân khoảng hai giờ đồng hồ. Một câu chuyện rất phổ biến. Thiếu gì cha con gặp phải tình huống như vậy. Có thể nói rằng, đây là chuyện hết sức bình thường, xảy ra hằng ngày, hằng giờ... phải không nào?

  Đúng là hoang đường.


"Này, tôi có chuyện muốn hỏi."
Tối hôm đó, hết cách, tôi đành hỏi Purapura.
"Bây giờ tôi đang ở trong thân xác Kobayashi Makoto, nhưng thật sự bản thể chỉ là linh hồn thôi. Linh hồn thì nhẹ và trong suốt, bay bồng bềnh đến đâu cũng được, đúng không?"
"Nếu như..." Purapura trả lời không chút chần chừ, "... nếu như cậu đang định bay bồng bềnh đến phòng Kuwabara Hiroka và nhìn trộm cô nàng thay quần áo, thì mau bỏ ngay cái suy nghĩ đó đi."
"Hả?"
Tôi bật ngửa.
"Sao cậu biết?"
"Con trai thằng nào chẳng vậy."
Purapura lạnh lùng đáp, dường như đã chán ngấy với dạng câu hỏi này.
"Mọi người thường nhầm lẫn giữa linh hồn với hồn ma và người vô hình. Thế nhưng thật đáng tiếc, cậu không được tự do như những hồn ma, và cũng không có kỹ năng đặc biệt giống người vô hình. Cậu chỉ là một linh hồn tầm thường, hơn nữa lại còn đang bị trói buộc với thân xác của Kobayashi Makoto, chắc chắn không thể tùy ý xuất nhập rồi. Nếu cậu khăng khăng muốn nhìn thấy Kuwabara thay đồ, thì đàng hoàng đi từ cổng chính mà vào."
"Hừ."
Tôi thất vọng nằm vật xuống giường. Giọng Purapura lại vang lên, sắc thái còn lạnh lùng hơn ban nãy.
"Này, không lẽ cậu gọi tôi xuống chỉ để hỏi như vậy?"
Tôi ngồi dậy, nhìn Purapura đứng tựa mình bên cạnh cửa sổ. Vẫn là gương mặt vô cảm cứng đờ mọi khi, nhưng cả ánh mắt lẫn giọng nói đều băng giá một cách lạ lùng. Cậu ta cáu rồi. Tôi vội vàng rời khỏi giường, thò tay vào hộc bàn học và lôi bộ bài hanafuda ra.
"Hôm nay chơi bảy ván nhé?"
Tôi cố gắng mỉm cười cầu hòa.
Purapura không thèm cười lại, thay vào đó, cậu chỉ vào chiếc ghế trên bàn học.
"Cậu ngồi xuống chút đi."
"Ơ?"
"Không sao đâu, ngồi đi."
"Ừm."
Tôi miễn cưỡng ngồi xuống.
Ngay lập tức, Purapura bắt đầu lên lớp tôi với bộ dạng vô cùng đáng sợ, cứ như tóm được con cá vừa mới cắn câu.
"Này, tôi muốn hỏi lâu lắm rồi, ờ... nói sao nhỉ, cậu... có ý thức là mình đang tái thử thách không đấy? Cậu có biết đây là nơi tu hành không? Tôi đã im lặng quan sát, nhưng cậu cứ bình chân như vại ấy."
Từ lúc bắt đầu cuộc sống ở trọ, đã một tháng trôi qua. Hay là Purapura không thích tôi trong bộ dạng của Kobayashi Makoto?

"Đã gọi là tái thử thách, nghĩa là cuộc sống này trước sau gì cũng chỉ là một thử thách mà thôi." Thái độ của Purapura gay gắt hiếm thấy, "Kiếp trước cậu đã phạm sai lầm rồi, lần này ở hạ giới, hãy chuyên tâm tu dưỡng linh hồn và dành lấy tư cách tái sinh đi! Mạnh dạn! Và quyết tâm vào!"

  Dù vậy nhưng trong tôi chẳng tồn tại bất cứ dấu chấm than nào mà Purapura nhắc đến. Tôi chỉ có duy nhất đam mê với tranh sơn dầu, ngoài ra, lúc rảnh rỗi sẽ tơ tưởng đến Kuwabara Hiroka. Thi lên cấp ba thì chọn cách dễ dàng nhất, đúng là chẳng thể tu hành được gì khi tiếp tục chuỗi ngày thế này. Nếu không tu hành thì linh hồn tôi không tăng cấp, linh hồn không tăng cấp thì tôi sẽ không bao giờ nhớ lại được lỗi lầm đã phạm phải ở kiếp trước. Với tình hình này, không hiểu việc tu hành sẽ tiếp diễn đến khi nào.
"Đại khái cậu cũng chẳng có ý định nhớ lại những chuyện ở kiếp trước phải không? Bản thân cậu ở đây làm gì, cậu đã quên rồi sao? Tôi không muốn nói đến chuyện này đâu, chúng không đáng để hướng dẫn. Tôi cực kỳ ghen tị với các thiên sứ được chỉ bảo cho những linh hồn đầy quyết tâm. Thế đấy."
Kết thúc bài diễn văn bằng tiếng than thở, Purapura thở dài và ngồi xuống mép giường.
Tôi hỏi "Hết chưa?", cậu ta cũng không buồn trả lời. Chắc là hết thật rồi.
Vậy thì, đến phiên tôi phản công mãnh liệt đây.
"Nghe tôi nói nhé, tôi cũng có suy nghĩ về những lỗi lầm của mình chứ. Phải sống cuộc sống thế này, chắc hẳn kiếp trước tôi đã gây ra tội lỗi gì rất ghê gớm. Ví dụ giết người, ẵm một bọc tiền lớn bỏ trốn, hoặc vô tình gây hỏa hoạn khiến hàng chục người bị thương. Suốt ngày phải nghĩ đến những việc đó, theo cậu tôi có vui nổi không? Tâm trạng của tôi u ám lắm."
Tôi xoay nghiêng người, bắt tréo chân và hằn học nhìn Purapura.
"Thứ nhất, nếu nhớ được lỗi lầm mình gây ra ở kiếp trước, thì tôi sẽ giã từ cơ thể của Kobayashi Makoto và bắt đầu một cuộc đời mới... Có thể tôi sẽ tái sinh thành Komori Jun, hay là Koyama Susumu nào đó chẳng hạn, nhưng chẳng có gì đảm bảo cuộc đời họ sẽ tốt hơn Kobayashi Makoto. Tôi cũng cóc tin có một cuộc sống vui vẻ hơn đang chờ mình sau khi tái sinh."
"Có khi lại tên là Koike Yuko hoặc là Ogawa Yoko đấy." Purapura bổ sung với gương mặt nghiêm túc. "Cậu sẽ tái sinh vào một giới tính bất kỳ."
"Vấn đề là khi tái sinh tôi có thể thay đổi, nhưng không chắc thế giới tiếp nhận tôi sẽ thay đổi. Những chuyện khủng khiếp đã xảy ra ở kiếp trước cũng có thể xảy ra ở kiếp sau. Những bất hạnh trong cuộc đời Kobayashi Makoto hoàn toàn có thể lặp lại với Komori Jun hay Koike Yuko."
"Tóm lại điều kiện khởi điểm của mọi người là như nhau. Không ai đảm bảo được rằng mình sẽ có cuộc đời hạnh phúc từ khi mới sinh ra. Giống như việc ở trọ vậy. Mọi thứ đều ngoài dự đoán, cậu sẽ chẳng biết trong chiếc nồi có gì cho đến khi mở nắp."
Tôi nở một nụ cười gượng gạo.
"Sếp của cậu đúng là ép người quá đáng."
Ban đầu tôi chỉ định phản công Purapura thôi, vậy mà giờ đây, càng nói tôi lại càng thấy buồn thực sự.
Đối mặt với việc chịu thử thách trong một gia đình xa lạ và phải xây dựng lại mối quan hệ với người khác từ con số không ở cuộc đời này, tôi chợt thấy lo sợ và bất an ngoài sức tưởng tượng.
Rốt cuộc, tôi đã bị gửi đến kiếp sống quái quỷ gì đây...
Purapura đã đặt tay lên vai tôi tự lúc nào. Tôi quay lại, mỉm cười, Purapura hồi đáp bằng nụ cười cứng nhắc, tay kia với lấy bộ bài hanafuda trên mặt bàn.
"Chơi không? Đấu bảy trận."

Ước gì việc xây dựng lại mọi thứ cũng đơn giản như bắt đầu lại một trò chơi...  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net