Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Thứ bảy đầu tiên của tháng Mười một.
Tôi tỉa tót cho kiểu tóc quê mùa của Makoto và dựng phần mái lên bằng keo vuốt tóc.
Ngày hôm sau, tình cờ gặp Hiroka đi ngược lại ở hành lang lớp học, cô nàng đã khen rằng, "Makoto đẹp trai quá!" Đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất của tôi kể từ khi trở thành Kobayashi Makoto.
Tôi đã rút tiền tiết kiệm của Makoto và mua một đôi giày thể thao đang thịnh hành, khiến cho đám con trai trong lớp phải trầm trồ, "Tuyệt thật. Đôi giày giá bao nhiêu vậy?"
Gần đây cái gã ngồi gần tôi còn quay sang bắt chuyện, "Tiết thể dục kế tiếp là ở phòng nào?", "Cho tớ mượn cục tẩy nhé." Những việc như vậy không còn gây ngạc nhiên nữa.
Ngoại trừ con bé Sano Shoko vẫn tiếp tục kiên trì tìm cho bằng được bí mật về sự lột xác này, thì bạn bè trong lớp đã quen dần với Kobayashi Makoto phiên bản tôi.
Tiến độ của bức tranh dang dở cũng rất thuận lợi, cứ thế này, tôi có thể hoàn thành trước kỳ nghỉ đông.
Bất chấp các nhận xét của Purapura, ngẫm cho kỹ thì tôi cũng đang thay đổi từng chút một đấy chứ, để trở thành chính bản thân mình. Cho dù không mảy may hứng thú với việc tu hành và tái sinh, tô vẫn sẽ bỏ công sức để sống thoải mái dưới thân phận Kobayashi Makoto. Phần tóc mái dựng đứng cũng giúp tôi ăn gian đôi chút chiều cao.
Nhưng hễ tôi cảm thấy hơi đắc ý là Purapura lại cảnh báo.
"Đừng có mà lơ là."
"Ở trọ giống như việc lái xe vậy. Khi cậu bắt đầu quen với nó mới là lúc nguy hiểm nhất."
Và đúng là như thế.

Sự việc tệ hại quả thật đã xảy ra, như một cuộc tấn công đột ngột được chuẩn bị kỹ lưỡng trong khi tôi không hề hay biết.
Tôi đã quên khuấy việc thi cử kể từ khi đưa ra mục tiêu nộp nguyện vọng đơn vào trường tư thục, và mặc nhiên cho rằng những người khác cũng quên bẵng luôn chuyện đó.
Cho nên, vào một buổi tối giữa tháng Mười một, nghĩa là lần đầu tiên sau hai tuần tôi lại được ăn bữa cơm có đủ mặt cha và mẹ, tôi vô cùng kinh ngạc khi cha đột ngột đề cập đến chuyện chọn trường.
"Nếu có thể, con đừng chọn trường tư thục mà hay thi vào trường công lập, được không?"
Lúc này rồi còn nói cái quỷ gì thế! Đúng là một chuyển biến bất ngờ.
"Thật ra... Misuru đã thay đổi mục tiêu, anh còn nói muốn thi vào ngành Y."
Mọi người đang quây quần quanh chiếc bàn sưởi mới kê vào phòng khách được vài hôm. Vẻ mặt đầy áy náy, người cha ngập ngừng nói từng câu một.
"Vậy nên mỗi ngày Mitsuru đều học từ sáng đến tối, cố gắng hết sức. Cha mẹ cũng rất mong anh con sẽ đạt được nguyện vọng của mình, tuy nhiên... Đại học Y là trường công lập nhưng học phí lại rất cao. Chi trả khoản này xong mà còn phải gánh thêm học phí trường tư thục của Makoto nữa, thì với tình hình tài chính của gia đình... e rằng..."

  Cha bỏ lửng khúc cuối, mẹ ngồi cạnh bèn tiếp lời.
"Công ty của cha con... hiện đang tái thiết, vẫn còn trong giai đoạn rất khó khăn. Các quản lý cấp cao bị thay thế đồng loạt, tình hình công ty hỗn loạn và chưa khôi phục được lòng tin của khách hàng. Cha con được tiếng thăng chức thôi chứ tiền lương vẫn giữ nguyên như cũ. Không biết sau này sẽ ra sao, cho nên..."
Câu chuyện lại tiếp tục ngắt quãng.
"A, nhưng tất nhiên, nếu Makoto không đầu kỳ thi cấp ba thì quả là không còn cách nào ngoài học trường tư thục..."
"Thế nên, Makoto, con hãy thi vào một trường công lập nhé, coi như thử sức, được không? Makoto chỉ cần cố gắng hết sức, chuyện còn lại cứ để cha và mẹ lo. Cha thật sự muốn nhìn thấy sự cố gắng của Makoto."
Ôi trời, lại thử thách nữa sao...
Thử thách, thử thách, thử thách, chỉ cần nghe cái từ này thôi là tôi đã muốn phát bệnh rồi.
"Vâng, con sẽ suy nghĩ." Tôi đáp gọn, rồi nhanh nhanh chóng chóng biến về phòng.
Thi vào trường công lập sao?
Tôi nằm trên giường, ngước nhìn trần nhà màu ngà voi và chim vào băn khoăn.
Khác với Mitsuru có mục tiêu rõ ràng là thi đậu ngành Y, trường tư thục không phải đích đến bằng mọi giá của tôi. Kinh tế eo hẹp thì chỉ còn cách duy nhất là vào trường công lập. Chỉ có điều, không biết chuyện ở trọ sẽ tiếp tục đến khi nào. Tôi thật sự rất lo lắng, lỡ tôi đầu tư học hành rồi sau đó lại phải nói tạm biệt với cơ thể Makoto ngay trước kỳ tuyển sinh, thì chẳng phải bao công sức sẽ đổ sông đổ biển ư?
"Makoto, mẹ vào được không?"
Giọng bà mẹ vang lên giữa cơn phiền muộn của tôi.
Không đợi tôi trả lời, cánh cửa kêu xạch một tiếng, bà đã tự mở cửa vào phòng.
"Xin lỗi con về chuyện lúc nãy..."
Tôi vội vàng chui tọt vào chăn. Hình như bước chân của bà chững lại.
"Thế nhưng, mẹ tính kỹ lắm rồi. Mẹ đã thảo luận với cha nhiều lần, và cũng xin ý kiến thầy Sawada nữa."
"Thầy Sawada?"

Sao lại có thầy Sawada ở đây?
"Nếu có thể thì mẹ muốn con cân nhắc kỹ càng hơn. Mẹ mong chuyện này sẽ không dồn ép hay khiến con phiền muộn nữa."
Nghe giọng điệu căng thẳng của mẹ, tôi chợt hiểu. Ra vậy. Makoto vừa sống lại từ ca "chết hụt", và người mẹ vẫn chưa biết nguyên nhân của vụ tự sát. Chắc cho rằng Makoto tự sát vì áp lực thi cử, và đang lo sợ khả năng tương tự lại xảy ra.
"Nhưng... không biết còn phiền lòng về chuyện gì... Mẹ cảm thấy con chưa bao giờ ưu tư về chuyện học hành."
Bà dịu dàng thì thầm.
"Ngay từ khi còn nhỏ, con đã là một đứa trẻ hoàn toàn không quan tâm đến thành tích. Điểm bài kiểm tra cao hay thấp, con đều thờ ơ, thứ bậc trên lớp cũng chưa bao giờ để ý. Vốn dĩ con rất ghét cạnh tranh. Ngay cả ngày hội thể thao cũng vậy, dù thắng hay thua trong cuộc chạy đua con cũng đều không thể hiện cảm xúc, giống như chơi xong một ván bài tây vậy. Thế nên mẹ mới nghĩ rằng con sẽ không buồn phiền vì chuyện học đâu. Dĩ nhiên mẹ cũng không chắc chắn một trăm phần trăm, vì thầy Sawada nói rằng những ca rối loạn thần kinh đa phần rơi vào các học sinh đặt nguyện vọng quá cao."

  Nghe những lời bà nói, cảm giác thân thiết mơ hồ với Makoto bỗng dâng lên trong tôi.
Có lẽ cậu ta cũng là một người căm ghét hai từ "thử thách".
Mồ hôi, nước mắt, chiến thắng, thất bại, dù trận đấu sôi động thế nào đi chăng nữa, những hình ảnh ấy cũng khiến tôi cảm thấy như đang bị bắt ép làm một việc quá sức.
"Được rồi. Con sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh công lập. Còn vụ tự sát, không phải là vì chuyện thi cử đâu."
Tôi tung chăn ra và ngồi dậy.
"Nếu mẹ muốn biết lý do thì sao không tự hỏi bản thân mình ấy?"
Vừa nhìn thấy bà, miệng tôi lập tức phun ra những lời thừa thãi.
"Con nói sao?"
Gương mặt mẹ liền trở nên u ám.
"Mẹ tự hiểu đi."
"Nếu con không nói thì mẹ sẽ không biết."
"Vậy thì mẹ cứ suy nghĩ cho đến khi biết thì thôi."
"Mẹ đã nghĩ rồi, đã nghĩ rất nhiều rồi."
Chiếc bóng trải dài trên thảm của mẹ đột nhiên vặn vẹo méo mó.
"Makoto, mẹ xin con, hãy nói ra đi. Đừng chịu đựng một mình. Dù cha con khuyên rằng hãy kiên nhẫn chờ đến khi Makoto tự bộc bạch nỗi lòng, nhưng mẹ không thể chờ thêm được nữa. Xin con đấy, có chuyện gì vậy, chuyện gì khiến con đau khổ đến mức không thiết sống, hãy nói ra đi. Chuyện gì dằn vặt đến mức con phải từ giã cõi đời? Chuyện gì đã xảy ra với con? Cứ thế này, chắc mẹ cũng phát điên mất thôi."
Mẹ lảm nhảm không ngừng như một người bị kích động thần kinh, gương mặt xanh xao và đôi mắt thâm quầng mệt mỏi. Khi nghĩ, "Tôi mới là người bị hại cơ mà," lòng tôi bỗng tràn đầy tức giận.
"Vậy thì con sẽ nói."
Dừng lại ngay!
Lời cảnh cáo hung dữ của Purapura vang lên trong đầu tôi, nhưng tôi không thể ngăn mình lại được.
"Thầy dạy nhảy flamenco vẫn khỏe chứ?"
Tôi ngước nhìn gương mặt mẹ và mỉm cười.
Trong thoáng chốc, biểu cảm trên đó đông cứng lại như một tầng sương vừa đổ xuống. Mí mắt, gò má, bờ môi, tất thảy đều tê liệt, chỉ đôi đồng tử là toát ra nỗi hoảng loạn vô bờ. Đó là phản ứng của người vừa bị vạch trần một ký ức đáng xấu hổ.
Không cần nói thêm gì nữa. Tôi đứng phắt dậy, đi ngang qua mẹ và bước đến tủ quần áo, mặc chiếc áo khoác đã mua bằng tiền tiết kiệm của Makoto, lấy ví rồi bước ra hành lang. Ngoái lại trước khi rời khỏi phòng, tôi thấy bà mẹ đổ sụp xuống và khóc, đôi vai run rẩy.
Trời đang mưa, những giọt nước lạnh buốt rơi trên má khiến tôi rùng mình. Nhắc mới nhớ, sáng nay gió đã thổi rất mạnh, thế nhưng tôi mặc kệ, cứ cầm dù và bước đi.
Đêm tháng Mười một, bầu trời không trăng cũng chẳng có sao.

Thật ngu ngốc! Chắc chắn đây là sản phẩm của cái ông già "sếp" nào đó.

   "Cậu mới ngu ngốc."
Purapura bất ngờ lên tiếng, xuất hiện bên cạnh tôi. Mặc áo choàng đi mưa lùng thùng nhìn rất lạc quẻ, trên tay còn vung vẩy thứ gì đó giống chiếc dù xếp màu trắng.
Hóa ra đây là gu ăn mặc của thiên sứ?
"Hàng được cấp phát, không phải gu của tôi."
Purapura cáu kỉnh quắc mắt nhìn tôi.
"Quan trọng hơn, cậu đang nghĩ gì vậy? Bộ cậu định phá nát gia đình Makoto hay sao?"
"Makoto lẳng lặng chết đi, cho nên tôi chỉ nói ra thay cậu ta thôi."
Không chịu lép vế, tôi lập tức trả miếng. Tôi đã quá chán rồi, chán đến tận cổ.
"Càng biết nhiều về Makoto, tôi càng thấy cậu ta yếu đuối. Nhút nhát, khờ khạo, không bao giờ dám mở miệng với ai, cuối cùng cứ thế chết đi. Nhưng tôi thì khác. Có thể kiếp trước tôi là kẻ giết người, là phường trộm cướp, hay toàn làm chuyện khốn kiếp, nên giờ đây tôi cũng chẳng cần phải do dự nữa. Những gì Makoto không thể làm, tôi sẽ chu tất hết."
"Ha, tuyệt thật! Nghe như phe chính nghĩa vậy."
Trong khi miệng phát ra âm thanh như tiếng huýt gió, thì ánh mắt Purapura nhìn tôi lại rất nghiêm túc.
"Thế nhưng, điều đó có thật là vì Makoto không? Hay tất cả cũng chỉ vì bản thân cậu? Cậu, lúc nào cũng cho rằng Makoto không phải một người tỏa sáng, chẳng thích môi trường ở trọ, chẳng chịu động não suy nghĩ theo nhiều hướng, đến khi bị ép vào cảnh học thi chuyển cấp lại lên cơn nổi giận vô cớ với người mẹ, vậy có phải cậu làm vì Makoto hay không?"
"Im đi."
Ném mạnh cây dù xuống đất, tôi rảo chân nhanh hơn.
"Này, chờ đã. Tôi chỉ muốn nói, cậu đừng vội đưa ra kết luận. Mọi người bảo Makoto nhút nhát và khờ khạo, nhưng con người thật của cậu ta thì không chỉ như vậy. Có thể những người xung quanh Makoto cứ phán xét bừa bãi như thế nên cậu ta bị trói chặt với hình ảnh đó. Cả cậu cũng vậy, không nên tự cho rằng kiếp trước bản thân đã phạm phải một tội ác tày trời. Tội lỗi thì cũng có nhiều loại chứ."
Từ nãy đến giờ, đầu tôi rất nặng và đau. Lời lẽ của Purapura như nước đổ lá khoai, tôi chẳng hiểu gì cả, chỉ tiếp tục bước đi trong im lặng.
"Này, cậu đi đâu vậy?"
"Không biết."
"Không biết mà cũng đi à?"
"Mặc kệ tôi."
"Về nhà đi."
"Cậu biến lên trời đi."
"Tôi có trách nhiệm hướng dẫn cho cậu."
"Vậy thì hướng dẫn cho tôi đi."
Tôi dừng bước.
"Dẫn tôi đến nhà Kuwabara Hiroka đi."
Ý tưởng tuyệt vời đó vừa lóe lên, tôi liền quên luôn cơn đau đầu của mình.
"Này, năn nỉ cậu đấy! Ngay bây giờ, tôi rất muốn nhìn thấy gương mặt ấy, nghe giọng nói ấy. Tôi sẽ không đòi Hiroka cho tôi nhìn cô ấy thay đồ đâu."
Tôi đã mất hết kiên nhẫn, mà Purapura cứ chìm trong suy tư với một bộ dạng lề mề.
"Tôi dẫn đường cho cậu cũng được, nhưng mà..."
Cuối cùng, cậu ta nhìn tôi bằng đôi mắt đầy thương cảm.
"Nhưng bây giờ thì cậu không nên đi. Nếu gặp cô ấy vào tối nay, cậu sẽ bị tổn thương không nhẹ đâu."
"Tổn thương?"
"Cậu cũng sẽ như Kobayashi Makoto thôi."
"A..."
Vậy ra...?
Khi đã hiểu được ngụ ý của Purapura, thời tiết rét buốt tự dưng lạnh thêm khoảng 5*C khiến tôi nghẹt thở, cứ như một bàn tay lạnh băng vừa bóp lấy trái tim tôi vậy. Dù làm gì đi chăng nữa, tôi cũng không thể thoát khỏi thứ định mệnh đã trói buộc Makoto. Nhưng ngay cả thế...
"Tôi khác với Makoto."
Hít một hơi thật sâu, tôi nói lớn.
"Tôi không yếu đuối như cậu ta."
Dưới tán dù màu trắng, sắc mặt Purapura chợt tối sầm.
Tôi giật lại cây dù từ tay Purapura và bắt đầu rảo bước.
"Đi thôi."

Cho dù sự thật kinh khủng đến mức nào, cho dù tôi phải chịu tổn thương đi chăng nữa, tôi vẫn thật lòng muốn biết thêm về Kuwabara Hiroka.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net