Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Tôi leo lên xe buýt ở trạm gần nhất rồi đi khoảng hai mươi phút, từ điểm cuối lại đi bộ thêm chừng mười phút nữa. Ở một góc trên con đường hẹp với những bảng hiệu đèn neon rẻ tiền nối dài, có một quán cà phê nhỏ mang tên "Lullaby". Theo lời Purapura thì Kuwabara Hiroka đang ở đó nhưng vì nghi ngờ nên tôi chỉ định đi loanh quanh xem sao. Có khi cái quán đó không hề tồn tại cũng nên.
Không ngờ tôi tìm thấy ngay lập tức.
Hơn 9 giờ tối, khi tôi tìm thấy bảng hiệu "Lullaby" thì cũng vừa lúc Hiroka bước ra khỏi quán. Bóng người thấp thoáng sau cánh cửa kính tự động màu tím, rồi cô xuất hiện, khoác trên mình chiếc áo khoác xanh rêu trông rất người lớn. Sau lưng cô là một người đàn ông trung niên tầm khoảng bốn đến năm mươi tuổi. Nhìn thoáng qua, có vẻ đó chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, mặc bộ com-lê vừa vặn, đôi mắt hơi cụp xuống khá giống Hiroka. Rõ ràng là cha con rồi.
Trong khi tôi vẫn cố chấp với suy nghĩ đó thì hai người họ tiếp tục đi sâu vào con hẻm, tiến gần tới một khu vực khuất nẻo trông rất đáng ngờ.
Tôi giấu mặt sau cây dù và bám theo họ. À, vậy là mấy ngày trước khi tự sát, chắc Makoto cũng đã đuổi theo hai người như thế này. Và cũng giống như tối hôm ấy, họ dừng chân trước một khách sạn tình yêu.
Một khách sạn kiểu Âu tường trắng, nhìn thoáng qua cũng na ná bao khách sạn khác trong thành phố.
Thật đáng tiếc, "người cha" này trông hoàn toàn khỏe mạnh và tràn đầy sinh lực. Ông ta khoác vai Hiroka, dẫn cô bước qua cánh cửa khách sạn với dáng vẻ rất mờ ám.
Tôi không muốn chỉ đứng nhìn suông như Makoto.
Người đàn ông vào sảnh khách sạn trước, Hiroka nán lại sau gấp cây dù. Đúng lúc đó, tôi chạy ào đến, nắm lấy tay Hiroka lôi cô đi.
"Chạy đi."
Tôi la lên, kéo cổ tay Hiroka bắt cô chạy theo mình. Ném luôn cả cây dù ở lại, tôi chẳng còn chú ý gì đến xung quanh, cứ dốc sức chạy ra một con đường khác an toàn hơn. Ban đầu Hiroka ú ớ phản kháng, nhưng ngay sau khi nhận ra "kẻ bắt cóc" là tôi thì cô liền hạ giọng thốt lên "Makoto..." rồi trở nên ngoan ngoãn.
Rời khỏi khu vực khuất nẻo đáng ngờ khi nãy, chúng tôi băng qua hết các con hẻm nhỏ, sau cùng ra đến một con đường lớn sầm uất sáng sủa. Chợt nhìn thấy một tiệm bánh donut mở cửa 24/7, tôi liền khéo Hiroka vào.
"Hiroka ăn được dừa không?"
"Cái gì cũng được, cậu cứ lấy đi."
Tôi bưng khay bánh bước lên tầng hai, không biết có phải do đã muộn hay không mà quán khá vắng. Đến khi yên vị ở một bàn trong góc khuất, tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm.
"Ha..."
Tôi đổ gục xuống bàn, đầu óc trống rỗng.
Hơi thở dồn dập, trống ngực đập thình thình, phần tóc mái vuốt keo thì rũ rượi, dính bết vào trán.
"Ôi chà, Makoto trong giống Kappa (một loài thủy quái trong truyền thuyết của Nhật Bản) quá đi."
Hiroka vui vẻ reo lên, tuy ướt như chuột lột nhưng đối với tôi thì trông chẳng khác gì một nàng tiên cá trên bờ biển. Tiếc là giờ không phải lúc để thưởng ngoạn.

  "Như vậy là sao chứ?"
Vẫn đang kích động, tôi cắt ngang lời Hiroka.
"Ông chú đó... là ai vậy?"
Nếu bình tĩnh ngẫm lại thì chẳng cần hỏi cũng biết câu trả lời. Thế nhưng tôi vẫn đang trốn tránh hiện thực, dù ông ta là cha hay bất cứ ai, điều tôi muốn nghe là một lời phủ định của Hiroka.
Hiroka nghịch mái tóc ướt nhẹp của mình, mỉm cười.
"Tình nhân của Hroka đó."
Cô với lấy chiếc bánh donut dừa, trả lời nhẹ tênh.
"Lúc trước bọn mình gặp nhau ở một sự kiện đường phố... Cũng không hẳn là tình nhân. Giao lưu vì tiền thì đúng hơn, đại loại là như vậy đấy."
"T... tiền?"
Tôi lảo đảo tựa người vào bàn, chính xác ra, tôi đang ôm lấy đầu mình.
Cho nên tôi đã bảo rồi mà...
Tiếng thì thầm của Purapura như đang vang lên bên tai...
Dưới chiếc măng tô xanh rêu là váy liền màu đen bó sát thân mình, trên phần cổ áo khoét sâu là chuỗi dây chuyền vàng lấp lánh, dưới chân, chẳng còn nghi ngờ gì nữa, là bốt đen cổ cao quyến rũ. So với nó, đôi giày thể thao mà tôi đã chi tới tận 28.000 yên để mua chẳng là gì. Đêm nay, Hiroka thật lộng lẫy và sành điệu. Cứ nghĩ mọi thứ cô đang mang trên người đều do lão già kia mua cho, tôi chỉ muốn lột hết tất cả và liệng chúng ra ngoài cửa sổ.
Hiroka trang điểm nhẹ. Chân mày chăm chút kỹ càng, đôi mắt một mí trông có vẻ buồn ngủ được dặm một lớp phấn màu ngọc trai, cặp môi phủ son hồng trở nên ướt át và đầy đặn, khiến cô gợi cảm hơn rất nhiều.
Đôi môi này, ánh mắt này, dáng vẻ trẻ con này lại đi kiếm tiền từ lão già kia sao? Là nói dối đúng không?
Tôi vẫn chưa hoàn hồn, còn Hiroka thản nhiên ăn chiếc donut dừa. Rồi cô bắt đầu đưa ra lời giải thích như muốn an ủi tôi, "Tại vì, Hiroka toàn chuộng đồ đắt tiền thôi ấy, quần áo đẹp, túi sách, nhẫn, những thứ mà Hiroka thích, cái nào cũng đắt hết. Nhiều món đắt đến mức dù tiết kiệm tiền tiêu vặt cả năm cũng không tài nào mua được. Thật đó, Hiroka luôn phải buồn phiền, tại sao chúng lại đắt đỏ đến vậy. Ấy thế mà chỉ cần làm chuyện người lớn ba lần thôi, Hiroka đã mua được rồi. He he!"
Hiroka cười toe trong lúc liếm dừa dính trên ngón tay. Tôi còn có thể nói gì với cô gái bao ngốc nghếch này đây?
"Sao thế, Makoto? Cậu lại ngẩn người ra rồi."
Như không hề biết đến cảm nhận của tôi, Hiroka nở nụ cười trẻ con."
"Tôi không hiểu lắm, nhưng mà..." Tôi lẩm bẩm, "Chuyện đó... cậu không thấy ghét sao?"
"Chuyện đó?"
"Là phải cùng một lão già..."
Quan hệ với nhau ấy.
Thoáng nghĩ thôi tôi đã thấy ghê tởm, vậy mà nụ cười của Hiroka không hề thay đổi.

"Ừm, lần đầu thấy hơi ghê thật, nhưng dần dần thì quen, cơ thể cũng thích nghi hơn rồi. Này, bây giờ Hiroka thích làm chuyện ấy lắm, với lại người ta cũng khá giỏi nữa, coi như là trúng mánh."

  "Trúng mánh?"
"Thì hên xui đó. Hỏi mấy đứa bạn mới biết, Hiroka trúng mánh rồi. Người hào phóng này, khi làm chuyện ấy thì sẽ..."
"Thôi đi."
Tôi vô thức hét lên.
"Chuyện của cậu, thế là đủ rồi."
Thậm chí không thể nghe thêm nữa.
Tôi đưa tách ca cao gần như nguội ngắt lên miệng để làm dịu cảm xúc bản thân. Thế giới này không ngọt ngào như tôi nghĩ, mùi vị của nó thật khủng khiếp. Mọi điều diễn ra đều là may rủi, và mối tình đầu của Makoto cũng là một sự xui xẻo to đùng. Cho dù như vậy, tôi vẫn không tài nào ghét Hiroka được.
"Hiroka." Tôi lấy lại bình tĩnh và nói. "Mấy thứ quần áo đẹp, đồ trang sức, cậu muốn đến như vậy kia à?"
"Muốn chứ."
"Không thể chờ đến khi trở thành người lớn sao? Đến khi mà bản thân có thể kiếm được nhiều tiền hơn?"
"Tại sao lại phải chờ?"
Lần đầu tiên tôi nghe Hiroka cao giọng như vậy.
"Vậy chứ Makoto, đôi giày thể thao trông khá đắt tiền đó, cậu có chờ được đến khi thành người lớn không?"
Tôi nhìn chằm chằm vào chân mình. Đôi giày thể thao màu xanh dương với những đường sọc nõn chuỗi sặc sỡ và tên thương hiệu sáng rực thật nổi bật.
"Đến năm ba mươi hay bốn mươi tuổi, cậu vẫn còn muốn mang nó chứ?"
"Ơ..."
Không.
Chắc chắn là không.
"Hiroka cũng vậy thôi. Quần áo đẹp, túi xách, đồ trang sức, những thứ mà bây giờ Hiroka ao ước, khi trở thành người lớn rồi, Hiroka nghĩ mình sẽ không còn ham muốn nữa. Bấy giờ Hiroka đã là một bà cô, cơ thể chẳng còn giá trị, mà đã không còn giá trị thì tô điểm làm gì. Đến cái tuổi chỉ hợp với tạp dề và áo lót giữ nhiệt của các bà già, Hiroka cũng sẽ ngoan ngoãn mặc chúng."
Tranh thủ ngay khi còn trẻ đẹp, kiếm lấy những món đồ chưng diện bằng mọi giá. Trong mơ tôi cũng không nghĩ có việc như thế này xảy ra.
"Nhưng giờ, lúc nào Hiroka cũng ăn mặc rất tinh tươm rồi mà. Tôi muốn cả tâm trạng Hiroka cũng dễ chịu nữa. Những quà tặng đẹp đẽ này, khi mặc vào, Hiroka có thấy thoải mái không? Màu đen đâu phải là màu Hiroka thích? Nếu mặc quần áo phù hợp thì cậu sẽ luôn hạnh phúc, có thể yêu thương tất cả mọi người."
Tôi cay đắng nhìn Hiroka ngạo nghễ trong trang phục sang trọng. Chiếc váy đen khiến làn da của cô càng trở nên quyến rũ, thế nhưng lão già đó tặng đồ không phải để Hiroka mặc, mà là để lão cởi ra.
"Makoto buồn sao?" Hiroka bỗng hạ giọng. "Tại sao vậy? Thi thoảng có những người cũng nhận xét rằng, họ buồn khi nói chuyện với Hiroka."
"Ừm."
Cảm giác đó tôi hiểu rất rõ.

"Nghe vậy, Hiroka cũng thấy buồn."

   "Tôi không buồn." Tôi nói dối. "Tôi chỉ cảm thấy bất bình."
"Bất bình?"
"Nếu có nhiều tiền thì ngay bây giờ tôi đã mua lại Hiroka được rồi."
Cái khỉ gì thế này?
Tôi đỏ bừng mặt vì lỡ miệng. Suy nghĩ đồi bại! Khác gì lão già biến thái kia đâu?
Thế nhưng, câu trả lời của Hiroka thật bất ngờ.
"Makoto muốn làm chuyện đó với Hiroka sao?" Cô nói với gương mặt nghiêm túc. "Hiroka chấp nhận."
"Hả?"
Chấp nhận sao?
"Nếu là Makoto thì được mà."
"Hả?"
Thật sao?
Câu nói khiến tôi muốn bay vút lên tận thiên đường, nhưng bằng câu tiếp theo, Hiroka lập tức đạp tôi xuống đất.
"Ừm, vì là Makoto nên Hiroka chỉ lấy 20.000 yên thôi nhé."
Tôi không tin nổi vào tai mình nữa, liền tự rủa xả bản thân bởi đã ôm mối hi vọng ngọt ngào. Niềm háo hức xẹp xuống như mái tóc ướt nhẹp vì mưa, nhưng thật buồn là riêng ham muốn lại không giảm xuống chút nào.
"Tôi muốn ngủ với Hiroka."
Đôi môi đáng yêu của Hiroka hé mở. Mắt lưu luyến nhìn cánh môi hồng đào ướt át đó, tôi nói.
"Nhưng tôi sẽ không làm thế."
"Tại sao?"
"Bởi vì tôi không muốn giống lão già kia."
Sau một thoáng im lặng, Hiroka nhún vai cười.
"Hiểu rồi."
Nụ cười gượng gạo làm sao.
"Vậy thì, Hiroka đi nhé."
"Đi đâu?"
"Đến chỗ người ta. Từ nãy đến giờ điện thoại của Hiroka cứ rung suốt."
"Đi gặp lão ấy sao?" Tôi vội la lên.
Hiroka nhìn tôi.
"Lúc nãy Makoto kéo Hiroka chạy đi, Hiroka thấy vui ghê. Cứ như trong phim vậy."
"Thế thì đừng đi."
"Nhưng mà, người ta quả thật tội nghiệp, đúng không? Đã đưa tiền cho Hiroka rồi, nôn nóng muốn làm chuyện đó ngay, vậy mà..."
"Chuyện đó..."
"Hơn nữa, không nên phá hợp đồng chứ."
Khoác chiếc túi hàng hiệu đắt tiền lên vai, cô nhanh chóng đứng dậy.
"Gặp lại sau nhé, Makoto." Hiroka nói và quay người bước đi.
"Hiroka."
Tôi nghĩ phải đuổi theo. Phải nhanh chóng bắt kịp Hiroka và nói một câu thật ngầu để giành lại cô. Nhanh lên. Nhanh lên!
Chỉ có lòng tôi đang gào thét chứ chân thì đông cứng một chỗ, trong khi ấy Hiroka đã đi một quãng khá xa rồi. Cuối cùng, cô biến khỏi tầm mắt của tôi. Một cặp đôi xuất hiện trong quán và ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, đúng là một đôi siêu trọng lượng với anh trai đô con và chị gái tròn trĩnh. Chắc họ đang đói lắm, chỉ im lặng nuốt chửng từng chiếc bánh. Donut quế. Donut kem sô cô la. Bánh vòng kiểu Pháp. Donut mứt. Donut phô mai. Donut dừa mà Hiroka thích... Hỏng rồi, không kịp rồi. Tôi đã hoàn toàn mất dấu Hiroka.

Vào khoảnh khắc nhận ra điều đó, một nơi sâu thẳm trong trái tim tôi bỗng dưng nhẹ nhõm...  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net